Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoan Mộc Túy đong đưa dây xích trên chân, nhấc mắt quan sát cách bài trí trong phòng. Nếu Phong Lăng Khước thật sự muốn giam giữ nàng, thì sẽ không xích nàng vào chân giường. Phá hỏng một cái giường, với nàng mà nói là quá dễ dàng. Chỉ là, hiện giờ nàng không có áo ngoài, lại không cách nào cởi bỏ dây xích trên chân. Nếu cứ vậy mà đi ra ngoài thật, cũng chật vật quá rồi.

Đoan Mộc Túy mò tìm trong người, may mà cái còi bạc đó vẫn còn, đặt bên môi thổi vang, quả nhiên chẳng mấy chốc ngoài phòng liền có động tĩnh. Nàng biết ngay, hai người này, sẽ không rời khỏi bên người nàng.

"Tránh ra!" Là giọng của Bạch Anh.

"Giáo chủ có lệnh, lệnh cho ta canh giữ cửa phòng."

"Hừ! Nói như vậy, thế nào chúng ta cũng phải đấu mấy chiêu rồi?" Bạch Anh cũng không chịu thua, "Mặc Dã, huynh muốn giúp ai, phải nghĩ cho kỹ đấy."

Đoan Mộc Túy ngồi trong phòng, không nén được cười. Cổ họng của Bạch Anh này cũng vang dội đấy, chỉ là không biết, những lời này là nói cho ai nghe.

"Phàm là động thủ, tất có tổn thương." Người lên tiếng là Mặc Dã, "Giáo chủ chỉ lệnh cho bọn ta canh giữ cửa ra vào. Lối vào phòng cũng đâu phải chỉ có cửa ra vào."

Chân mày Đoan Mộc Túy nhướng lên. Nhìn không ra, vậy mà Mặc Dã còn có tâm tư kiểu này. "Cũng đúng!" Bạch Anh cười, "Đã như vậy, thì các ngươi cứ canh giữ cửa phòng của các ngươi, còn bọn ta, đi cửa sổ là được."

Không biết là Mặc Dã và những ảnh vệ đó thật sự có qua lại cá nhân, hay là quả nhiên các ảnh vệ đều trì độn cứng ngắc, Bạch Anh và Mặc Dã vào phòng từ cửa sổ, vậy mà cũng không gặp phải cản trở.

Bạch Anh mở cửa sổ, nhún người nhảy vào. Ánh sáng trong phòng không tốt lắm, có điều Đoan Mộc Túy mặc áo lót màu trắng ngồi ở đầu giường, thì cũng dễ thấy. Cổ chân bị xích lại, nên Đoan Mộc Túy vẫn chưa mang giày vớ vào, đầu tóc cũng xõa ra, tùy ý ngồi ở đầu giường, đong đưa cái chân, dây xích bị lắc loảng xoảng loảng xoảng.

Tuy ngày tháng Bạch Anh đi theo bên cạnh Đoan Mộc Túy không tính là ngắn, nhưng cũng chưa từng nhìn thấy Đoan Mộc Túy với bộ dạng như thế này. Sửng sốt một hồi, đợi đến khi Mặc Dã cũng nhún người nhảy vào, Bạch Anh lại như chợt bừng tỉnh, lập tức xoay người, không nói hai lời liền bịt mắt Mặc Dã lại.

Mặc Dã cũng không tránh, có điều hiển nhiên là không rõ ý đồ của Bạch Anh, chỉ ngây người hỏi, "Chuyện gì vậy?"

"Không thể nhìn!" Bạch Anh trừng to mắt, nhìn Đoan Mộc Túy, mà tay vẫn gắt gao bịt mắt của Mặc Dã.

Đoan Mộc Túy lấy tay gõ gõ mép giường, nghiêng đầu, hỏi, "Sao vậy, ta khó coi đến thế?"

"Chủ tử, người biết rõ còn hỏi." Bạch Anh bĩu môi, "Nếu huynh ấy mà nhìn, đôi mắt còn giữ được sao?"

Đoan Mộc Túy hừ một tiếng, đột nhiên sắc mặt lạnh đi, "Bỏ tay xuống!"

"Chủ tử..." Bạch Anh do dự, nhưng vẫn không thả tay.

Đoan Mộc Túy cười, "Ngươi luôn miệng gọi ta là chủ tử, mà lại không chịu nghe lời ta, có thể thấy trong lòng ngươi không thật sự coi ta là chủ tử."

"Không phải đâu." Bạch Anh có hơi ấm ức.

"Chủ tử, thực ra Bạch Anh muội ấy..." Mặc Dã kéo tay Bạch Anh ra, nhưng sau khi nhìn rõ Đoan Mộc Túy, lập tức lại kéo tay Bạch Anh trở lại, "Chủ tử, thuộc hạ mạo phạm."

"Thế mà đã mạo phạm rồi?" Đoan Mộc Túy cười xem thường, "Nếu không ngại mệt, thì ngươi cứ giơ tay như vậy đi. Ta có việc cần các ngươi đi làm."

"Xin chủ tử hãy phân phó."

"Ừm." Đoan Mộc Túy gật đầu, "Việc thứ nhất, đi tra rõ về nữ nhân ở tây sương phòng kia, rốt cuộc là có lai lịch gì. Ta biết việc này không dễ, có điều, ta có thể nhắc nhở một cái, ban đầu nữ nhân kia hẳn là do ảnh vệ tìm về. Mặc Dã, ngươi với ảnh vệ có giao tình, chắc là hỏi ra cũng tiện."

"Chủ tử, thực ra tôi..." Mặc Dã vẫn muốn giải thích.

"Không cần giải thích cái gì trước mặt ta." Đoan Mộc Túy ngắt lời hắn, "Lúc này, ta cũng sẽ không truy cứu những quan hệ cá nhân giữa ngươi với ảnh vệ trước đây nữa."

Mặc Dã im lặng.

"Việc thứ hai, đi mua giúp ta bộ quần áo mới. Bạch Anh biết sở thích của ta, việc này, thì Bạch Anh đi đi. Đi nhanh về nhanh." Đoan Mộc Túy nghĩ một lát, "Cứ vậy trước đi."

Hai người nhận lệnh, bèn muốn từ cửa sổ trở ra. Mặc Dã không dám mở mắt, gấp gáp xoay người ra khỏi phòng, còn Bạch Anh lại bị Đoan Mộc Túy gọi lại."

"Ngươi qua đây." Đoan Mộc Túy ngoắc ngón tay với nàng ta.

Bạch Anh có hơi do dự, rụt rè đi đến phía trước Đoan Mộc Túy.

Đoan Mộc Túy cười, "Sao, sợ ta ăn ngươi hay sao?" Nói đoạn vươn tay, kéo Bạch Anh đến trước mặt mình, híp mắt lại, quan sát nàng.

"Chủ tử, người..."

Đoan Mộc Túy không hề nói chuyện, đột nhiên vươn tay, vuốt lên tóc Bạch Anh.

"Chủ... chủ tử..." Bạch Anh cũng bắt đầu cà lăm rồi.

Thế nhưng Đoan Mộc Túy lại đột ngột thu tay, lấy trâm cài trên đầu Bạch Anh xuống, "Cái này để lại, ngươi đi đi."

Bạch Anh thở phào một hơi thật sâu.

Đoan Mộc Túy cười, "Ngươi đang sợ cái gì? Cho dù chủ tử của ngươi thích nữ nhân, nữ nhân ở Quốc Sắc Thiên Hương còn thiếu hay sao? Cần gì nảy sinh ý định với ngươi."

"Vâng, chủ tử dạy bảo rất phải." Bạch Anh cũng không nán lại thêm, bèn từ cửa sổ ra khỏi phòng.

Đoan Mộc Túy nhìn trâm cài trên tay, lại nhìn dây xích dưới chân. Dây xích này có lẽ cũng phức tạp, có điều, nàng cũng là chuyên gia mở khóa.

Bạch Anh đã đi nửa canh giờ mới trở lại, Đoan Mộc Túy cũng vừa mới mở được dây xích ra. Bạch Anh quả đúng là biết sở thích của nàng, mua một bộ trường sam hoa chìm màu tím nhạt, kích cỡ cũng vừa người.

Đoan Mộc Túy mặc vào ổn thỏa, bèn đẩy cửa ra ngoài. Ngoài cửa vẫn có ảnh vệ canh gác, thấy Đoan Mộc Túy thình lình bước ra, tất nhiên là muốn tiến lên ngăn cản.

Đoan Mộc Túy chỉ đứng bên cửa, cười nói, "Giáo chủ của các ngươi chỉ bảo các ngươi canh giữ cửa, chứ không bảo các ngươi canh giữ ta. Dù có là bảo các ngươi canh giữ ta đi nữa, nếu thật sự động thủ, làm ta bị thương một mảy may, các ngươi có từng nghĩ đến hậu quả?"

Lời này của Đoan Mộc Túy trái lại cũng đã thật sự hù dọa ảnh vệ, ảnh vệ do dự không dám tiến lên ngăn cản.

Đoan Mộc Túy hừ, nói với Bạch Anh, "Ngươi ở lại với Mặc Dã đi, vui vẻ ôn lại chuyện cũ với bọn họ."

"Nhưng mà, chủ tử..."

"Sợ ta vứt các ngươi lại? Cho dù ta muốn, các ngươi sẽ chịu nghe?" Đoan Mộc Túy lấy trâm cài trên tay, cắm lại lên tóc Bạch Anh, "Huống chi, ta còn có việc muốn để các ngươi đi làm."

Bạch Anh bèn không nói gì nữa, chỉ ở lại với Mặc Dã.

* * *

"Là ai?" Thanh Âm hỏi cũng thẳng thắn.

"Tỷ biết rồi, thì muốn làm gì?" Đoan Mộc Túy chậm rãi hỏi ngược lại.

Lưu Ly phe phẩy quạt, cười hỏi, "Ta thì muốn biết, Thương Ly công tử của chúng ta, có chịu thiệt hay không."

Đoan Mộc Túy liếc Lưu Ly một cái, "Món nợ này, đương nhiên là ta phải tính toán với các tỷ."

Lan Chỉ che miệng cười lên, "Ồ, chịu thiệt thật rồi sao?"

"Aiz!" La Thường cố ý thở dài, "Sớm biết như thế, còn không bằng để bọn ta chiếm trước, cũng tránh để cho người khác được hời."

Lưu Ly lấy quạt gõ La Thường một cái, "Các ngươi cũng không nghĩ xem, nếu nàng ấy không nguyện ý, ai mà có thể chiếm được hời từ chỗ nàng ấy?"

"Có điều, thư sinh đó của ngươi phải làm sao?" Thanh Âm hỏi Đoan Mộc Túy.

"Thư sinh?"

"Ôi chao, thế này là có người mới bèn quên người cũ rồi." La Thường bĩu môi, "Uổng công thư sinh ngốc đó vừa sáng ra đã canh ở Quốc Sắc Thiên Hương chúng ta, chúng ta vẫn chỉ có thể nói ngươi ngủ chưa dậy."

"Vậy sao?" Đoan Mộc Túy vỗ tay một cái, "Tiểu gia ta đã dậy rồi, thì đi gặp thư sinh đó đi!"

* * *

Quả thật thư sinh kia ngồi ở tiền sảnh thành thật mà chờ, chỉ là các cô nương đi qua đi lại khiến cho thư sinh kia có hơi bứt rứt không yên.

"Thư sinh, sớm vậy mà huynh đã tới rồi?" Đoan Mộc Túy vén áo, đặt mông ngồi vào trước mặt thư sinh.

"Sớm?" La Thường theo phía sau Đoan Mộc Túy không nhịn được trêu ghẹo, "Quả thật là bực nỗi đêm xuân ngắn ngủi, lúc choàng dậy trời đã lên cao* mà! Đã trưa chiều rồi, mà còn sớm ư?"

(* Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi: trích "Trường Hận Ca" của Bạch Cư Dị.)

"La Thường tỷ tỷ thật là tài tình đấy!" Đoan Mộc Túy cười, ngoảnh đầu nhìn về phía La Thường, "Bực nỗi đêm xuân ngắn ngủi, lúc choàng dậy trời đã lên cao, lại là vị văn nhân nào nói với tỷ tỷ đây?"

"Phì! Ai thèm lạ gì lời của những văn nhân đó?" La Thường phỉ nhổ Đoan Mộc Túy.

Thư sinh kia chỉ ngẩn ngơ mà nhìn, vẻ mặt kinh ngạc... và mất mát.

Đoan Mộc Túy lại quay đầu lại, nhìn thư sinh, "Sao vậy? Bộ dạng huynh thế này, giống như là có ai ăn trộm đồ nhà huynh vậy."

"Tôi..." Thư sinh cười khổ, "Chỉ là tôi không ngờ, huynh thật sự còn ở chỗ này."

Đoan Mộc Túy nhướng mày, "Không ở chỗ này, thì ta có thể đi đâu?"

"Tôi tưởng..." Thư sinh lắc đầu, "Là tôi nghĩ nhiều rồi, không nói nữa."

"Huynh không nói, ta lại càng muốn biết đấy." Đoan Mộc Túy gõ cằm, nhìn thư sinh kia.

Thư sinh kia nhìn Đoan Mộc Túy, đột nhiên trên mặt đỏ lên, "Tôi tưởng... là huynh đi mua đàn..."

"Mua đàn?" Đoan Mộc Túy có vẻ khó hiểu. "Huynh đã nói muốn tặng đàn cho ta, ta cần gì còn phải đi mua? Hay là, huynh hối hận rồi, không định tặng ta nữa?"

"Không không không!" Thư sinh vội vàng xua tay.

"Chuyện vị công tử này nói, chắc là cái kẻ vung tiền như rác hôm nay phải không?" Lưu Ly tiếp lời.

"Vung tiền như rác gì?" Đoan Mộc Túy truy hỏi.

"Ngươi dậy muộn, dĩ nhiên là chưa nghe nói." Lưu Ly phe phẩy quạt, giải thích, "Sáng nay có một cây đàn cổ ở tiệm đàn phía đông thành, được người bỏ hai mươi vạn lượng vàng ra mua rồi."

"Hai mươi vạn lượng vàng?" Đoan Mộc Túy cau mày, "Hừ! Hắn cũng thật là không tiếc."

"Ngươi nói ai vậy?"

"Tất nhiên là người mua đàn." Đoan Mộc Túy cười lạnh, "Đã bỏ ra hai mươi vạn lượng vàng như thế để mua đàn, sẽ không chẳng có tiếng vang chứ?"

"Cái đó thì bọn ta không biết. Nghe mấy chuyện này, không phải chỉ là muốn hóng cho vui thôi sao? Ai mà đi truy cứu thêm chứ."

"Em thì nghe nói, cây đàn được mua hình như là đã được đưa đến Hồ Tâm Đình gì đó." Người nói là nha đầu đi theo Lưu Ly, chính là Bái Trúc, giọng nói lảnh lót, "Hình như là dành tặng riêng cho một tiểu thư biết gảy đàn."

Đoan Mộc Túy nhướng mày nhìn Bái Trúc một cái, làm cho trên mặt Bái Trúc ửng đỏ.

"Hồ Tâm Đình à?" Đoan Mộc Túy ngoảnh đầu hỏi Lưu Ly, "Trong thành này có Hồ Tâm Đình gì?"

"À, phía nam thành có một cái hồ, gọi là hồ Nghi An. Trên hồ thật sự có xây một cái đình, chỉ là bình thường chẳng có ai đến đó."

"Từ thành đông đến thành nam, cũng không ngại phiền phức." Đoan Mộc Túy hừ một tiếng, nhưng lại cười hỏi thư sinh kia, "Thư sinh, huynh có muốn đi hóng chuyện với ta không?"

Thư sinh kia bị nụ cười rạng rỡ đột ngột ấy của Đoan Mộc Túy làm cho thần trí thảng thốt, ngây ngẩn không có phản ứng.

"Sao, không muốn à?"

"Muốn!" Thư sinh gật đầu thật mạnh, "Chỉ cần huynh nói, ta đều bằng lòng."

Lưu Ly không nhịn được cười ra tiếng, "Xem vị công tử này nói kìa, nếu không biết, còn tưởng Thương Ly của bọn ta muốn làm gì ngươi đấy."

Thư sinh kia lúng túng ngắc ngứ, không biết phải nói thế nào.

Đoan Mộc Túy thì đứng dậy, bĩu môi với thư sinh kia, "Đi thôi."

* * *

Hồ Nghi An ở thành nam cũng không lớn, cầu gấp khúc hẹp nối ra đình giữa hồ, ven hồ cỏ dại um tùm, ắt là ngày thường chẳng có ai đến bên này. Chỉ là hôm nay vì trong Hồ Tâm Đình có thêm cây đàn cổ, có thêm người, mà ven hồ này cũng dần dần có người tụ tập.

Vốn dĩ mặt trời giấc chiều vẫn chói chang, nhưng lúc này lại bị mây che rồi, hơi ẩm ven hồ cũng nhiều hơn làm tỏa sương. Hồ Tâm Đình không xa, nhưng lại càng không nhìn rõ người trong đình, chỉ nghe có tiếng đàn dần dần truyền đến.

Lúc Đoan Mộc Túy và thư sinh đến ven hồ, ở ven hồ đã tụ tập không ít người xem náo nhiệt, cũng có người tò mò rằng rốt cuộc người trong đình kia là ai.

Đoan Mộc Túy cười, không đến gần, chỉ ở xa xa lắng nghe tiếng đàn kia. Xưa nay chỉ tưởng thủ đoạn của Lưu Ly không tồi, nay xem ra, nếu Phong Lăng Khước đến Quốc Sắc Thiên Hương làm ông chủ, chỉ e việc làm ăn sẽ càng phồn thịnh. Một cây đàn cổ, đã thu hút nhiều người đến như thế, nâng cao giá trị con người của người đánh đàn kia.

Thư sinh vốn là theo bên cạnh Đoan Mộc Túy, nhưng sau khi nghe tiếng đàn kia, lại ngẩn ra, nhìn sang Đoan Mộc Túy, "Cái này..."

Đoan Mộc Túy nhướng mày, liếc nhìn thư sinh kia, "Sao thế, nghe quen tai?"

"Đây chính là khúc nhạc hôm đó huynh đàn..."

"Trí nhớ của huynh cũng không tệ." Đoan Mộc Túy bĩu môi, "Có điều, cũng không có gì lạ."

"Nhưng mà, khúc nhạc này..." Thư sinh ngây ngốc, không nói chuyện nữa.

"Khúc nhạc này có gì đặc biệt?" Đoan Mộc Túy hỏi ngược lại.

"Không, không có gì."

Đoan Mộc Túy lạnh lùng cong khóe môi. Sao lại không đặc biệt? Khúc nhạc này là thuộc về Đoan Mộc Quyết, là Thương Nhạn Thanh tặng cho Đoan Mộc Quyết, sao mà lại không đặc biệt?

Đoan Mộc Túy không lên tiếng nữa, chỉ nghe tiếng đàn kia, ngẩng đầu nhìn ra Hồ Tâm Đình. Tuy có sương, nhưng cũng thấy được trong đình kia có bóng dáng của hai người, không cần phí sức nghĩ ngợi cũng biết là ai. Tặng đàn vẫn chưa đủ, vậy mà còn hiện thân đồng hành. Nếu nàng không góp vui, há chẳng phải là phụ một phen tâm ý của hắn?

Đoan Mộc Túy quan sát xung quanh, chỉ thấy có một đứa bé giắt một cây sáo trúc trên thắt lưng, trông có vẻ như là đồ chơi. Nàng bèn đi qua thương lượng với đứa bé đó, lấy cái mặt mã não bình thường treo trên người đổi cây sáo trúc đó. Mặt mã não đó Đoan Mộc Túy không hề tiếc, chỉ là tua rua trên đó là La Thường kết cho nàng, chỉ sợ lúc về bị La Thường biết, không tránh được phải đền bù một trận mà thôi.

Đoan Mộc Túy cầm sáo trúc trong tay, ước chừng, quả nhiên là đồ chơi.

Thư sinh ở một bên nhìn, không rõ dụng ý của Đoan Mộc Túy.

Đoan Mộc Túy quay đầu lại nhìn thư sinh, cười, "Sáo, huynh biết không?"

Thư sinh lắc đầu.

Đoan Mộc Túy hất cằm một cái, "Ta biết." Nói rồi cầm sáo trúc đặt bên môi, chưa kịp thổi, bỗng nhiên đầu mày nhíu chặt.

Thư sinh kia cũng bất chợt cau mày, không nhịn được nhìn sang Hồ Tâm Đình.

Đoan Mộc Túy cười lắc đầu. Chung quy vẫn không cam tâm phải không! Nàng đã nói mà, thiên hạ này làm gì có người cam tâm chịu chết thay người khác? Đã vậy, chi bằng nàng lại giúp nàng ta một phen.

Đoan Mộc Túy chậm rãi thổi sáo trúc, tiếng sáo véo von, vậy mà lại hòa chung với tiếng đàn kia. Người ở ven hồ không khỏi nhìn sang, nhìn thấy một thiếu niên áo tím phất phơ, đôi mắt hơi rủ xuống, màu sáo xanh biếc làm tôn lên ngón tay thon thả càng thêm trắng ngần.

Tiếng sáo vốn là hòa chung làm một với tiếng đàn, nhưng dần dần giữa lúc bất giác lại chuyển điệu, tiếng đàn kia cũng chuyển điệu theo, đợi đến khi phát hiện, liền bỗng dưng im bặt, chỉ còn lại tiếng sáo trầm bổng.

Đoan Mộc Túy buông sáo xuống, "Sương dày rồi, về thôi."

"Hả?" Thư sinh kia vẫn đang đờ đẫn.

"Nếu huynh định ở lại chỗ này, ta cũng không ngăn cản huynh."

"Tôi... tất nhiên là đi cùng huynh."

Đoan Mộc Túy cười, "Vậy sao? Ta còn tưởng, huynh chỉ đi theo tiếng đàn thôi chứ!"

Thư sinh bị câu nói này làm cho ngẩn ra, "Thực ra tôi..."

"Ta còn có chuyện khác phải làm, huynh không cần đi theo ta nữa."

"Huynh muốn đi đâu?"

"Bất kể là đâu, cũng đều là nơi huynh không thể đi, không nên đi." Đoan Mộc Túy lạnh mặt, "Đi theo ta, không có lợi gì cho huynh."

"Vậy tôi... phải làm sao để tìm được huynh?"

"Đến Quốc Sắc Thiên Hương ấy! Rồi ta cũng phải quay lại nơi đó mà."

"Vậy, tôi ở Quốc Sắc Thiên Hương đợi huynh."

Đoan Mộc Túy quan sát thư sinh, chợt cười, "Thư sinh, huynh không phải là một thợ săn giỏi."

"Cái gì?"

"Ôm cây đợi thỏ đó! Thợ săn giỏi sẽ không làm như vậy." Đoan Mộc Túy như đang lẩm bẩm một mình, "Có điều, cũng may huynh không phải là thợ săn, chỉ là thư sinh."

* * *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net