Chương 24 *

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng ngày hôm sau, Thủy Vô Thương bèn đến thăm nàng, hỏi nàng ngủ ngon không.

Đoan Mộc Túy không nói hai lời, vươn tay ôm lấy Thủy Vô Thương, "Tối qua không thể ôm ngươi ngủ, làm sao mà ta ngủ ngon được?"

Thủy Vô Thương còn chưa lên tiếng, Đoan Mộc Túy chỉ cảm thấy trong lòng trống không, hóa ra là Mộ Dung Thích đã duỗi tay kéo Thủy Vô Thương về, nhốt trong lòng hắn.

"Nơi này là Nam Uyên Thành, không phải là Thánh Bảo, tất nhiên là Đoan Mộc đường chủ ở không quen." Mộ Dung Thích lạnh lùng mở miệng.

Đoan Mộc Túy hừ một cái, "Nếu không phải Tiểu Noãn ở đây, thật sự là ta chẳng muốn đến chỗ này." Nói rồi, còn nhìn khắp xung quanh, "Tiểu Noãn, sao ngươi không ở Tuyết Sơn? Chỗ này đâu có bằng được Tuyết Sơn của ngươi."

"Vô Thương là thê tử của ta, thành chủ phu nhân của Nam Uyên Thành, sau này, cũng sẽ ở lại Nam Uyên Thành."

"Ồ?" Mắt Đoan Mộc Túy nhướng lên, nhìn Mộ Dung Thích, lại nhìn sang Thủy Vô Thương, "Các ngươi thành thân rồi?"

Chẳng qua là Đoan Mộc Túy hỏi bừa, nhưng không ngờ lại khiến Mộ Dung Thích câm nín. Đoan Mộc Túy nheo mắt, không nén được cười. Xem ra, có nội tình nha!

Thủy Vô Thương nhìn Mộ Dung Thích một cái, rồi nói với Đoan Mộc Túy, "Bọn ta không có thành thân! Nhưng mà, bọn ta là phu thê."

Đoan Mộc Túy "ồ" một tiếng kéo dài, rồi lại quan sát giữa hai người Mộ Dung Thích và Thủy Vô Thương với ý vị sâu xa.

"Hỏi xong chưa?" Thủy Vô Thương vùng khỏi tay Mộ Dung Thích, nhưng lại nói với Đoan Mộc Túy, "Nếu đã hỏi xong, thì ta phải châm cho ngươi rồi."

Mộ Dung Thích kéo Thủy Vô Thương, không hề buông tay, "Lại phải chắn bình phong sao?"

"Đúng thế." Thủy Vô Thương đáp như lẽ đương nhiên.

Đoan Mộc Túy cười, "Mộ Dung thành chủ không muốn chắn bình phong này, là muốn nhìn trộm y thuật của Tiểu Noãn, hay là muốn nhìn trộm ta lúc đã bỏ áo ra?" Nói rồi, Đoan Mộc Túy nhướng mày, "Hóa ra, thành chủ Nam Uyên Thành còn có sở thích kiểu này."

Mộ Dung Thích hừ lạnh, "Đoan Mộc đường chủ hà tất phải suy bụng ta ra bụng người?"

Đoan Mộc Túy cười khinh khi, "Ta là yêu nhân tà giáo, tất nhiên là không quang minh lỗi lạc như Mộ Dung đường chủ đây. Chỉ là ta không rõ, Mộ Dung thành chủ ngăn trở Tiểu Noãn chữa trị cho ta như thế, là với thân phận lập trường gì?"

"Ở đây là Nam Uyên Thành, Đoan Mộc đường chủ cảm thấy ta còn cần thân phận gì?"

"Ta đến, cũng đâu phải là nhờ vả Nam Uyên Thành ngươi. Tiểu Noãn cũng đã bằng lòng, nếu ngươi ngăn cản, há chẳng phải danh không chính ngôn không thuận?"

"Đoan Mộc đường chủ đã biết những đạo lý này, ngược lại sao không biết nam nữ thụ thụ bất thân?"

"Nam nữ thụ thụ bất thân?" Đoan Mộc Túy cười lạnh, "Cũng mất công Mộ Dung thành chủ nói được ra khỏi miệng."

Thủy Vô Thương ở một bên nghe cả nửa ngày, cho đến lúc này mới nghe ra đầu mối, "Chàng nói, nam nữ thụ thụ bất thân?"

"Tất nhiên." Mộ Dung Thích gật đầu.

"Nhưng mà, ta không hiểu." Thủy Vô Thương nhìn Mộ Dung Thích một cách hơi nghi hoặc.

"Dù nàng không hiểu, thì Đoan Mộc đường chủ cũng nên hiểu."

Đoan Mộc Túy cười, xòe tay ra, "Đáng tiếc, ta cũng không hiểu. Hay là, cảm phiền Mộ Dung thành chủ giải thích một chút?"

"Mộ Dung Thích, chàng nói 'nam nữ thụ thụ bất thân', là nói chàng với ta, hay là..." Thủy Vô Thương nâng tay chỉ sang Đoan Mộc Túy, "Chàng với nàng ấy?"

Đầu mày Mộ Dung Thích dựng lên, "Cái gì?"

"Đúng thế!" Thủy Vô Thương nói một cách nghiêm túc, "Ở đây chỉ có một nam nhân là chàng, không phải chàng và ta, thì là chàng và Đoan Mộc Túy rồi."

"Ý của nàng là..." Mộ Dung Thích nheo mắt lại, nhìn Đoan Mộc Túy, "Nàng ta là nữ nhân?"

Đoan Mộc Túy vén trường sam ngồi vào bên giường, cười, "Thị lực của Mộ Dung thành chủ, hình như hơi kém."

"Đã là nữ nhân, vì sao ăn mặc như nam tử? Sở thích của Đoan Mộc đường chủ cũng thật là đặc biệt."

Đoan Mộc Túy cười, "Mặc đồ thế nào là chuyện của ta, hình như không có liên quan đến Mộ Dung thành chủ. Chẳng hạn nếu Mộ Dung thành chủ thích mặc váy áo của nữ tử, ta cũng sẽ không có dị nghị gì."

"Ta không có những sở thích đó như ngươi."

"Tất nhiên, đối với những vật ngoài thân này, Mộ Dung thành chủ đâu có bận tâm, ví như là y phục, ví như là..." Đoan Mộc Túy nhướng mày, "Danh phận."

"Ngươi —"

Đoan Mộc Túy cười lạnh, "Một bộ quần áo của ta đã lừa được Mộ Dung thành chủ, lẽ nào xưa nay Mộ Dung thành chủ đều chỉ nhận biết quần áo mà không nhận biết con người? Tiểu Noãn nên xem khám bệnh mắt kỹ càng cho Mộ Dung thành chủ mới phải."

"Bệnh mắt gì?" Thủy Vô Thương nghiêm túc hỏi Mộ Dung Thích, "Chàng bệnh rồi?"

Mộ Dung Thích thở dài, "Có nàng ở đây, ta làm sao mà bệnh."

Thủy Vô Thương cười, "Vậy cũng phải."

Đoan Mộc Túy khinh thường bĩu môi. Chút thủ đoạn này của Mộ Dung Thích, cũng chỉ có thể lừa gạt Tiểu Noãn mà thôi.

* * *

"Ồ, vậy ư?" Mộ Dung Thích cắn răng, nhưng ngoài mặt lại cười, "Vậy thì cũng không cần 'lãng phí', đành mời Đoan Mộc đường chủ ăn vậy."

Đoan Mộc Túy cũng không đếm xỉa đến Mộ Dung Thích, ngồi vào trước bàn, chỉ cười với Thủy Vô Thương, "Tiểu Noãn, ngươi đối xử với ta thật tốt." Đồ là Tiểu Noãn mời nàng ăn, tất nhiên là nàng cảm kích Tiểu Noãn rồi, còn về Mộ Dung Thích kia, nàng mặc kệ hắn phải tức chết, hay là ghen chết.

Mộ Dung Thích không để cho Thủy Vô Thương đáp lời, chỉ thấp giọng nói bên tai nàng, "Nàng nên ăn những đồ bổ nào, cho ta biết, cũng tiện để bảo người dưới đi làm."

"Không cần ăn đồ bổ, thế này rất tốt mà, chàng ôm ta, ta cũng không thấy nóng."

Mộ Dung Thích khẽ cắn thùy tai nàng một cái, "Nhưng ta sẽ đau lòng."

Thế này là coi như Đoan Mộc Túy nàng không tồn tại sao? Lúc trước nàng cho rằng, về bản lĩnh lừa gạt người khác này, Đoan Mộc Túy dám nhận thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất. Hiện giờ cũng coi như nàng được mở mang rồi, nam nhân nếu như thật sự trở nên lời ngon tiếng ngọt, thì vẫn thật là có bản lĩnh gạt chết người không đền mạng.

Đoan Mộc Túy ăn đồ bổ, bỗng bắt chéo chân lên, mở miệng không nhanh không chậm, "Sao, Tiểu Noãn cũng không nói qua với ngươi à? Phàm là đồ bổ máu, thì dược tính đều là ấm nóng. Chuyện mà ngay cả ta cũng biết, Mộ Dung thành chủ đã thân cận với Tiểu Noãn như thế, thì sao lại không biết?" Không đợi Mộ Dung Thích phản bác điều gì, Đoan Mộc Túy gật đầu nói tiếp, "Cũng đúng, tuy là quan hệ thân cận, nhưng chung quy là không danh không phận, nói nhiều như vậy làm gì?"

Quả nhiên sắc mặt Mộ Dung Thích tái xanh. Đáng đời! Đoan Mộc Túy nhướng mày, dám khiến nàng không vui, cũng không hỏi thăm nghe ngóng xem Đoan Mộc Túy nàng là nhân vật nào.

Mộ Dung Thích lạnh mắt, đầu mày chợt cử động, cười nói, "Đoan Mộc đường chủ lần này định nán lại ở Nam Uyên Thành mấy ngày?"

"Ồ! Cái này thì khó nói lắm." Đoan Mộc Túy bĩu môi, "Phải xem khi nào Tiểu Noãn mới chữa khỏi cho ta được. Huống chi, hiếm khi gặp được Tiểu Noãn, chỉ cần Tiểu Noãn không chê ta phiền, ở thêm mấy ngày cũng không ngại!" Nói xong, nàng còn cười với Thủy Vô Thương một cái.

Thủy Vô Thương cười thấp thoáng, "Lần này ngươi bị thương không nhẹ, phải cẩn thận điều dưỡng."

"Y thuật của ngươi, tất nhiên là ta tin tưởng rồi. Ngươi đã nói như vậy, thì ta càng không thể đi nữa."

Mộ Dung Thích gật đầu, "Vậy thì, quý giáo chủ có biết, Đoan Mộc đường chủ hiện đang ở Nam Uyên Thành?"

Đang yên đang lành, làm gì mà tự dưng nhắc đến Phong Lăng Khước? Chân mày Đoan Mộc Túy hơi nhướng lên, ánh mắt lạnh đi, nhưng lại cười nói, "Chuyện của Thánh Bảo thì không phiền thành chủ nhọc lòng. Trai lớn lấy vợ, thành chủ đã có thời gian, tốt nhất là lo cho chuyện chung thân đại sự của mình một chút."

Mộ Dung Thích cười, "Chuyện riêng của ta với Vô Thương, cũng không phiền Đoan Mộc đường chủ nhọc lòng."

"Ồ? Hóa ra hôn sự của Mộ Dung thành chủ, còn có liên quan đến Tiểu Noãn? Sao ta không biết?" Khóe môi Đoan Mộc Túy nhếch lên, "Chắc không phải là thành chủ đơn phương tình nguyện chứ."

* * *

Cuối cùng cũng đợi được Mộ Dung Thích rời đi, Đoan Mộc Túy bèn bảo Thủy Vô Thương dẫn nàng ra ngoài Mộ Dung Sơn Trang, đi dạo trong Nam Uyên Thành. Đây không phải là nàng nhát gan ngại phiền, một là, dù sao ở Nam Uyên Thành nàng cũng lạ nước lạ cái, có một người quen thuộc ở bên cạnh bao giờ cũng tốt hơn, lại thêm biết rõ Mộ Dung Thích không hề hữu thiện với nàng, nếu ra khỏi Mộ Dung Sơn Trang này, khó mà đảm bảo sẽ không bị người ta ám toán, có Tiểu Noãn bên cạnh, nói chung là tốt hơn.

Ra khỏi Mộ Dung Sơn Trang, Đoan Mộc Túy mới phát hiện, đối với Nam Uyên Thành, vậy mà Thủy Vô Thương cũng không quen thuộc hơn nàng bao nhiêu, trông chờ Thủy Vô Thương dẫn đường, chi bằng dựa vào chính nàng còn thiết thực hơn.

Đoan Mộc Túy cũng được coi như là người đi khắp trời nam đất bắc rồi, Nam Uyên Thành này tuy không lớn lắm, nhưng cũng được tính là phồn hoa náo nhiệt. Đoan Mộc Túy vốn thích rêu rao khắp phố, nếu lại có thêm mỹ nhân như Thủy Vô Thương ở bên, thì càng trở nên đắc ý.

Dọc đường đi trên phố, có cô nương trẻ tuổi xinh đẹp nổi lòng hiếu kỳ, không nhịn được nhìn nàng thêm vài cái, nàng bèn nhướng mày cười với người ta, rất có mùi trêu ghẹo. Chỉ là Đoan Mộc Túy có vẻ ngoài đẹp, nên trong mắt cô nương ấy, cũng chẳng qua là phong lưu bất kham một chút thôi. Người không phong lưu uổng phí tuổi trẻ, nhìn vào mắt những cô nương kia, chỉ e cũng là phần yêu nhiều hơn.

Hai người đi nửa canh giờ, bèn rẽ vào một tửu lâu, lên nhã gian trên lầu hai. Thủy Vô Thương không hề biết mấy chuyện như gọi món, Đoan Mộc Túy cũng không xem thực đơn, bảo tiểu nhị nói thẳng tên món ăn, cứ chọn món đắt mà gọi.

Đoan Mộc Túy cười với Thủy Vô Thương, "Tiểu Noãn, trên người ngươi không mang theo bạc, nhỉ?"

"Bạc?" Thủy Vô Thương ngẩn ra, "Không có."

"Ờ." Đoan Mộc Túy nhướng nhướng mày, quay đầu lại nói với tiểu nhị, "Ghi sổ cho Mộ Dung Thích là được."

Tiểu nhị vừa nghe thấy Mộ Dung Thích, hơi trố mắt ngớ ra, "Thành... thành chủ?"

Đoan Mộc Túy bĩu môi, "Vị Thủy Vô Thương cô nương đây, không phải là thành chủ phu nhân của các ngươi sao?"

"Thủy... phu nhân?" Tròng mắt tiểu nhị cũng sắp rớt ra ngoài luôn rồi. Gã chỉ nghe người ta nói qua, sau khi thiếu chủ tiếp nhận vị trí thành chủ, từng đích thân đến Tuyết Sơn để đón vị "phu nhân" này về, nhưng mà, người thì là lần đầu tiên gặp được đấy chứ!

Thủy Vô Thương nghi hoặc nhìn tiểu nhị một cái.

Tiểu nhị vô thức nuốt nước bọt.

"Này này này!" Đoan Mộc Túy khua khua tay trước mắt tiểu nhị, "Nhìn hai cái là được rồi. Nhìn thêm nữa, coi chừng thành chủ các ngươi trị tội ngươi đấy!" Đoan Mộc Túy khoát tay, để tiểu nhị đi xuống.

Tiểu nhị lui xuống rồi, Đoan Mộc Túy quét mắt một cái xuống dưới lầu, bĩu môi với Thủy Vô Thương:

"Nam Uyên Thành cũng không tính là nhỏ, sao lại không có thanh lâu chứ!"

"Thanh lâu?" Có vẻ như là lần đầu tiên Thủy Vô Thương nghe thấy cái từ này.

"Đúng thế, thanh lâu!" Đoan Mộc Túy chống cằm, nhìn Thủy Vô Thương cười, "Ngươi ở Tuyết Sơn lâu rồi, tất nhiên không biết đó là nơi nào."

"Vậy, thanh lâu rốt cuộc là nơi nào?" Ngược lại Thủy Vô Thương cũng ham học hỏi.

"Thanh lâu ấy à..." Đoan Mộc Túy cười, "Tất nhiên là nơi khiến người ta rất mở mang."

"Vậy à?" Thủy Vô Thưởng điềm đạm hỏi, "Vậy, chắc là nơi rất thú vị phải không?"

"Đúng thế, rất thú vị! Có điều, trong Nam Uyên Thành ngay cả thanh lâu cũng không có..." Đoan Mộc Túy cười gian xảo, "Cũng chẳng trách ngươi không chịu thành thân với Mộ Dung Thích."

Đương nhiên là Thủy Vô Thương nghe không hiểu ý trong lời nói của Đoan Mộc Túy, nhưng rất tò mò đối với nụ cười của nàng, cười... giống như con hồ ly trêu ghẹo được người khác.

Đoan Mộc Túy cười càng thêm đắc ý, "Ta vốn còn đang rầu rĩ, lần này ngươi xem bệnh cho ta, ta phải tặng gì cho ngươi. Giờ thì ta biết rồi."

"Là gì?"

"Đợi lát nữa mua được rồi, sẽ tặng cho ngươi." Đoan Mộc Túy bỗng sấn đến trước mặt Thủy Vô Thương, nói với vẻ thần thần bí bí, "Có điều, phải đợi đến tối mới được xem đấy!"

Thủy Vô Thương nghi hoặc cau mày lại, nhưng vẫn "ờ" một tiếng.

"Tiểu Noãn, ngươi định ở lại đây, không đi nữa thật à?" Đoan Mộc Túy hỏi, "Ngươi rời khỏi Tuyết Sơn được sao?"

Thủy Vô Thương chỉ lắc đầu, "Ta cũng không biết. Vốn là ta đã quay về Tuyết Sơn rồi, quay trở lại đây cũng là chuyện chỉ mới mấy ngày mà thôi."

"Nghe ra, có vẻ là có ẩn tình khác nha." Đoan Mộc Túy lập tức tỏa sáng hai mắt, "Nói nghe thử xem."

"Nói cái gì?"

"Mộ Dung Thích tuyệt đối không phải hạng hiền lành, sao ngươi lại bằng lòng đi theo hắn? Không sợ bị hắn lừa sao?"

"Sợ." Thủy Vô Thương bất đắc dĩ bĩu môi, "Nhưng mà, sợ cũng chẳng ích gì. Muốn cùng chàng ở bên nhau, cho dù lòng rất đau, cũng muốn ở cùng nhau."

"Xì! Vậy há chẳng phải là tự chuốc lấy khổ?"

"Có lẽ là vậy chăng." Thủy Vô Thương cười.

Đoan Mộc Túy bĩu môi, nhìn bốn phía một cái, sáp đến gần Thủy Vô Thương, thấp giọng hỏi, "Tiểu Noãn, ta hỏi ngươi một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Năm đó bà bà chữa bệnh cho ta từng nói với ta, vì thể chất đặc thù, chỉ e đời này ta khó mà có con, là thật à?"

"Đúng vậy." Thủy Vô Thương gật đầu, nhưng lại ngẩn ra, nói với Đoan Mộc Túy, "Ngươi cũng không cần phải buồn quá, có những việc, không thể cưỡng cầu được."

Đoan Mộc Túy cười, "Tại sao ta phải buồn? Thế này không phải rất tốt sao?"

"Rất tốt?" Thủy Vô Thương nghi hoặc.

"Ta khác với ngươi. Đối với ta, càng ít vướng bận càng tốt."

Thủy Vô Thương vẫn nghi hoặc nhìn Đoan Mộc Túy.

Đoan Mộc Túy cười, đưa tay nâng cằm Thủy Vô Thương, "Tiểu mỹ nhân, ngươi cứ nhìn ta như vậy, khó đảm bảo ta sẽ không nổi lên suy nghĩ không đứng đắn đấy."

Tiểu nhị bưng thức ăn lên đúng lúc gặp phải cảnh tượng này, dưới chân trượt một cái, suýt chút ngã xuống lầu. Đó không phải là thành chủ phu nhân của bọn họ sao? Sao mà... giữa thanh thiên bạch nhật lại bị trêu chọc như thế?

* * *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net