Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một nhóm người xuất phát chưa được ba mươi dặm, lại gặp phải một đội người ngựa của Lâu gia, nhìn thế trận ít nhất có hơn mấy chục người.

"Giang thiếu hiệp." Người dẫn đầu ở trên ngựa ôm quyền, "Bọn ta phụng mệnh cung kính chờ Giang thiếu hiệp ở đây. Không làm phiền Giang thiếu hiệp đi lại nữa, giao Đoan Mộc Túy cho bọn ta là được."

Giang Dật Phong đè sự không vui trong lòng xuống, trên mặt vẫn là nụ cười, "Tại hạ không dám phiền."

Đoan Mộc Túy vốn là cưỡi ngựa, dừng ở phía sau Giang Dật Phong, nghe thấy lời người đến, không nén được thúc ngựa tiến lên, đến bên cạnh Giang Dật Phong, nói với hắn, "Tin tức của lão gia Lâu gia thật là nhanh nhạy! Ta mới vừa bị bắt, Lâu lão gia lúc này đã phái người đến rồi?"

"Ngươi chính là Đoan Mộc Túy?" Người Lâu gia được phái đến không khỏi quan sát Đoan Mộc Túy từ trên xuống dưới, nhưng thấy y không bị tổn hại một cọng tóc nào, mà trên mặt còn mang nụ cười, bộ dạng ung dung, nào có một nửa dáng vẻ của người bị bắt?

Đoan Mộc Túy cười một cái lạnh lùng, nhưng lại không đáp lời.

Giang Dật Phong lập tức tiếp lời, "Người này tuy tự xưng 'Đoan Mộc Túy', nhưng thân phận chân thật vẫn còn cần bàn lại."

"Thân phận của người này, Lâu gia bọn ta tự biết tra xét, Giang thiếu hiệp có thể yên tâm."

Đoan Mộc Túy đã cười ra tiếng, "Kỳ lạ chưa! Người ta đã nói không dám phiền rồi, cớ sao Lâu gia cứ phải phí sức chẳng được ích gì chứ? Lẽ nào, chỉ có người của Lâu gia mới có bản lĩnh tra xét, còn người của Dật Danh Trang đều là loại tốn cơm hay sao?"

"Ở đây không đến lượt ngươi nói chuyện!"

"Không phải là các ngươi đang bàn bạc xem ta phải đi với ai sao? Vậy sao ta lại không thể nói chuyện vậy?" Ngữ khí của Đoan Mộc Túy, lại giống như là chuyện không liên quan đến mình, "Lâu gia trái lại cũng không hổ là võ lâm đệ nhất thế gia, nhìn thấy người của tà giáo, thì tuyệt đối không thể bỏ qua." Đoan Mộc Túy nhấn mạnh thêm ngữ khí trên hai chữ "bỏ qua", "Chỉ là không biết, Lâu lão gia tử dự định xử trí ta như thế nào đây?"

Một câu nói đã vạch trần ý tất phải mang Đoan Mộc Túy đi của Lâu gia lần này, người của Lâu gia nhất thời có vẻ thẹn mặt khó nhịn, "Yêu nhân tà giáo! Lâu gia ta hành sự ra sao, lẽ nào còn phải khai báo với ngươi hay sao?"

"Ồ! Khai báo với ta thì không cần đâu." Đoan Mộc Túy dứt khoát vung chân lên một cái, ngồi một bên trên lưng ngựa, thong thả lắc lư đôi chân, "Có điều, nếu đã là Dật Danh Trang bắt được ta rồi, thì lẽ nào, Lâu lão gia cũng không định khai báo với Dật Danh Trang một tiếng hay sao? Hay là, một Dật Danh Trang nho nhỏ, Lâu lão gia căn bản không để vào mắt?"

"Hừ! Ngươi không cần phải ở đây châm ngòi thị phi, hôm nay nói gì, ngươi cũng phải đi theo ta!"

Đoan Mộc Túy hơi mỉm cười, nhưng không nói chuyện nữa, chỉ liếc nhìn Giang Dật Phong một cái.

"Ý của các hạ, là muốn cướp người?" Giang Dật Phong thấp thoáng lộ ra cơn giận.

"Vậy thì phải xem, Giang thiếu hiệp có định giao người hay không!" Người của Lâu gia ngữ khí bất thiện.

"Thân phận của người này vẫn chưa được xác minh, nếu chứng thực được người này đúng là người trong tà giáo, Giang mỗ sẽ tự cho Lâu lão gia một lời giải thích."

"Nói như vậy, là Giang thiếu hiệp không định giao người?" Người Lâu gia cười lạnh, "Vậy chỉ có thể thứ cho bọn ta vô lễ!"

Giang Dật Phong rút kiếm "xoẹt", "Như vậy, Giang mỗ cũng chỉ có thể phụng bồi."

Nhanh như vậy mà đã đánh nhau rồi? Đoan Mộc Túy vội vàng điều khiển đầu ngựa, tìm một chỗ có đủ nắng, ôm bầu rượu lên uống ực một ngụm, say sưa thích thú nhìn hai nhà Lâu Giang hỗn chiến một trận.

Người của Lâu gia thật đúng là không được việc! Nàng mới vừa xem hứng chí, vậy mà đã đánh xong kết thúc rồi? Lâu gia nhiều nhân mã như vậy, thế mà vẫn bị đánh cho người ngựa xiểng liểng, thật là thảm không nỡ nhìn mà!

Đoan Mộc Túy lắc lắc hồ lô ngọc trong tay. Rượu không còn nhiều nữa, lần tới mà lại đến tửu quán khách điếm, thì phải tìm vò rượu ngon thêm vào, dù sao cũng tự có người đi trả tiền.

Sau một trận chiến kịch liệt, Giang Dật Phong tưởng rằng Đoan Mộc Túy sẽ thừa cơ trốn đi, ai ngờ vừa xoay người lại, bèn nhìn thấy Đoan Mộc Túy đang ở dưới tia nắng gắt, ôm bầu rượu của y, bộ dạng đang xem kịch vui, không có nửa phần ý muốn chạy trốn.

Đoan Mộc Túy này hành sự, quả là khiến người ta không nắm bắt được. Nếu y là chân thân của Đoan Mộc Túy, thì nên biết rằng, võ lâm chính phái xưa nay xem tà giáo như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, phen này bị hắn bắt giữ, mà sao y lại ngoan ngoãn đi theo hắn? Nhưng nếu như là giả, vậy thì càng khó nói rõ. Giả trang thành người của tà giáo ở trước mặt đám người có liên quan như bọn họ, thì y có thể có được lợi ích gì? Trừ phi, y có ý đồ khác, nhưng mà Dật Danh Trang rốt cuộc có gì có thể khiến y mưu đồ?

Có điều, bất kể y là thật cũng được mà giả cũng được, đến Dật Danh Trang rồi, thì chính là thiên hạ của Giang gia bọn họ, bất kể thân phận của y ra sao, có mục đích gì, đến lúc đó cũng không làm nổi sóng to gió lớn lên được. Kế sách duy nhất hiện giờ, trái lại là tránh khỏi người của Lâu gia trước, trở về Dật Danh Trang mới phải.

Kỹ nghệ của người Lâu gia không bằng người, mà lúc sắp đi lại còn không quên để lại lời uy hiếp.

Vì một Đoan Mộc Túy, e là đã kết xuống ân oán với Lâu gia rồi.

Giang Dật Phong nhìn Đoan Mộc Túy một cái, mà Đoan Mộc Túy lại nhún vai với hắn, ra vẻ "chẳng liên quan đến ta".

Trong giang hồ từ lâu đã có lời đồn, nói trong bốn vị đường chủ của tà giáo, chỉ có Đoan Mộc Túy là chẳng có tài cán gì khác, chẳng qua là cha mẹ đã cho một cái mã bề ngoài đẹp đẽ, ỷ vào mối quan hệ ái muội không rõ với Phong Lăng Khước, mới vớ được cái chức đường chủ trong tà giáo. Có điều, võ công của Đoan Mộc Túy tuy rằng kém cỏi, nhưng Phong Lăng Khước vẫn cực kỳ coi trọng y. Vốn dĩ đây chẳng qua chỉ là lời giang hồ đồn đãi, nhưng nhìn Lâu gia nhất định phải đoạt được Đoan Mộc Túy, có thể thấy giá trị của Đoan Mộc Túy này không nhỏ, nay vì y mà kết oán với Lâu gia, chỉ mong không phải là một quyết định sai lầm.

* * *

* * *

Rõ ràng đã là tháng năm, mà trong tổng đàn Thánh Bảo trên đỉnh Ai Lao Sơn vẫn thẩm thấu khí lạnh âm u

"Giáo chủ, người mà Nam Đường thuộc hạ phái đi, đều đã bị Đoan Mộc đường chủ phát hiện." Việt Hương Xuyên nhìn Phong Lăng Khước một cái, "Không biết ý của giáo chủ là..."

Phong Lăng Khước hơi nhắm mắt lại, ngón tay thon dài vuốt đầu mày mảnh dài của hắn, "ừm" một tiếng hờ hững, dường như đã có dự liệu từ lâu đối với cái kết quả này.

Việt Hương Xuyên nghĩ không ra ý của Phong Lăng Khước, chỉ đành hỏi, "Vậy thuộc hạ phái cao thủ khác..."

"Không cần nữa. Chuyện của nàng, ngươi không cần lo nữa."

Việt Hương Xuyên cười, "Đa tạ giáo chủ."

Lời này vừa thốt ra, Liễu Thù Đồ và Đường Mạc Khi đều nhìn về phía Việt Hương Xuyên như nghi hoặc. Vẻ xem nhẹ trong giọng điệu của Việt Hương Xuyên, ngay cả hai người họ đều nghe ra được, tin rằng nhất định giáo chủ cũng nghe ra được. Đối với Đoan Mộc Túy, mọi người xưa nay đều không phục, nhưng vì kiêng dè Phong Lăng Khước nên không dám biểu lộ ra, mà hôm nay... Việt Hương Xuyên này cũng thật là không sợ chết mà!

Việt Hương Xuyên liếc nhìn Liễu Thù Đồ và Đường Mạc Khi, cười lạnh một cái. Suy nghĩ của hắn, hai lão già kia làm sao mà hiểu được? Hắn càng xem nhẹ, càng không thích Đoan Mộc Túy, giáo chủ mới càng yên tâm về hắn.

Hai lão già kia tuổi tác không nhỏ, đáng tiếc không có mắt nhìn người, tất nhiên là không nhìn ra Đoan Mộc Túy vốn là thân nữ nhi. Nhưng Việt Hương Xuyên hắn thì khác, Việt Hương Xuyên hắn tới lui trong bụi hoa, làm sao có thể không phân biệt ra nam nữ? Tuy hắn nhìn thấu, nhưng không vạch trần, chính là vì không muốn giáo chủ có điều kiêng kị đối với hắn. Thế nhưng, với sự khôn khéo của giáo chủ, hắn quả là đoán không ra, chuyện hắn đã nhìn thấu Đoan Mộc Túy, giáo chủ có phát giác ra hay không, cho nên hắn giữ khoảng cách với Đoan Mộc Túy, mới là cử chỉ sáng suốt.

"Giáo chủ, Đoan Mộc đường chủ..." Liễu Thù Đồ không nhịn nổi, mở miệng.

Phong Lăng Khước nhấc tay, cắt ngang lời ông ta, "Nói chuyện của Lâu gia đi."

* * *

Muốn biết hành tung của nàng bất kỳ lúc nào là không khó, phái người đi không phải là để theo dõi nàng, nếu không, cũng sẽ không để cho Việt Hương Xuyên phái người đi. Hắn biết nàng sẽ phát hiện, hắn cũng là vì để cho nàng phát hiện. Hắn muốn nàng biết, nàng có bay cao bay xa hơn nữa, trước sau vẫn không thoát khỏi tầm mắt của hắn. Hắn cho phép nàng ra ngoài, nhưng, nàng nhất thiết phải nhớ quay về!

Hắn vẫn luôn rất muốn biết, nàng thích chạy ra ngoài như thế, rốt cuộc là thật sự thích ở bên ngoài, hay là thích đối chọi với hắn. Nàng không chịu ở yên trong tổng đàn, rốt cuộc là ghét Ai Lao Sơn, hay là ghét hắn? Hai câu này, nàng đều đã nói qua, nhưng, nàng là Đoan Mộc Túy mà, Đoan Mộc Túy đã khi nào chịu ngoan ngoãn nói ra lời thật lòng đâu?

Có thể để cho người nhìn thấu, thì không phải là Đoan Mộc Túy rồi, giống như lúc hắn mới gặp nàng.

---oOo---

Năm ấy, hắn mười bốn tuổi, nhưng đã bị lão giáo chủ Kha Chính Ngôn "lưu đày" lên Túy Tiên Đảo suốt bốn năm. Khi đó, Túy Tiên Đảo vẫn chưa có cái tên hiện giờ, chẳng qua chỉ là một hòn đảo vô danh mà thôi.

Mười năm trước, Kha Chính Ngôn tiếp quản Thánh Bảo. Kha Chính Ngôn là người cực kỳ có dã tâm, hành sự lại không từ thủ đoạn, trong thời gian vài năm ngắn ngủi, Thánh Bảo từ vô danh tạm bợ, đã trở thành môn phái mà trong giang hồ không ai không biết, nhưng cũng trở thành tà giáo trong miệng võ lâm chính đạo.

Từ khi hiểu chuyện thì hắn đã không biết cha mẹ là ai, lúc tám tuổi gặp được Kha Chính Ngôn, được "nhặt" về Thánh Bảo. Khi ấy Kha Chính Ngôn thấy hắn có thiên phú luyện võ, vốn là muốn dạy hắn chút võ công, để cho mình sử dụng. Nhưng chỉ trong thời gian một năm, Kha Chính Ngôn bèn phát giác được thiên phú luyện võ của hắn cực cao, ngộ tính lại tốt, chỉ sợ ngày sau dạy dỗ nên hắn rồi lại bất lợi với mình, bèn dứt khoát đưa hắn lên đảo, nói cho dễ nghe là "trông coi đảo", thực ra chẳng qua là giam hắn trên đảo mà thôi. Cùng bị để lại trên đảo với hắn, còn có mười thiếu niên, nói là làm tôi tớ cho hắn, hay là làm bạn cũng được, nhưng mấy thiếu niên kia đều có cơ thể gầy yếu, về võ công tu vi cũng không thể có thành tựu lớn, có lẽ cũng là do Kha Chính Ngôn không biết "nhặt" từ đâu về, bỏ thì lại không thể bỏ.

Năm ấy, khi hoa đào trên đảo vừa nở, Kha Chính Ngôn đã lên đảo, hình như còn mang theo người nào đến. Khi đó hắn đoán, chắc lại là Kha Chính Ngôn nhặt về, nhưng không có chỗ để vứt thôi.

Lúc đi, Kha Chính Ngôn lại nói với hắn một câu: "Trông nom vật nhỏ."

Hắn không biết cái gọi là "vật nhỏ" là gì, nhưng cũng không hỏi. Có lúc lời hỏi ra chưa chắc đã được đáp án chân thực, ngược lại là chỉ tăng thêm nguy hiểm cho mình. So với hỏi, còn không bằng tự mình đi tìm đáp án.

Muốn tìm được đáp án là không hề khó, hòn đảo vốn cũng chẳng to bao nhiêu, gần như trong lúc vô ý hắn đã phát hiện ra cái gọi là "vật nhỏ" đó.

Đêm ấy, trong hầm rượu, một tiểu nha đầu bọc trong áo lông cáo, bọc tròn lông lốc xuất hiện trước mặt hắn. Khi hắn vươn tay ra bắt nàng, thế mà nàng không có trốn tránh, chỉ là túm lấy vò rượu trong lòng không buông. Hắn gần như là xách nàng lên, nàng lại chớp mắt nhìn hắn một cái, rồi lo ngửa đầu lên uống ngụm rượu to, không có một tia hoảng sợ.

Thật là một "vật nhỏ*" kỳ quái.

(* Vật nhỏ: tiếng Trung là 小东西, mình có nghĩ tới nhiều cách dịch khác, như nhóc con, oắt con, nhãi con, hạt tiêu v.v... nhưng tra từ điển thấy quả thật trong đó có dịch là "vật nhỏ" 😂, và cảm thấy gọi như vậy cũng dễ thương nên cứ dịch như vậy luôn.)

"Ngươi là ai? Có lai lịch gì?" Giọng nói của hắn lạnh lùng.

Nàng treo trên cánh tay của hắn, trong miệng ngậm một ngụm rượu đầy, đôi má phồng cả lên, khó khăn nuốt xuống, rồi mới quay đầu sang nhìn hắn, vứt ra một câu, "Ta được mua về đấy."

"Mua? Tại sao ông ta phải mua ngươi về?" Hắn nheo mắt lại, quan sát nàng kỹ càng. Lão già đó xưa nay không có thói quen mua đồ, nếu thật sự nhìn thấy thứ gì thích, tất nhiên là cướp đoạt mới đúng. Huống chi, hắn cũng không cho rằng, lão già đó sẽ rảnh rỗi nhàn hạ đến vậy, mua một nha đầu về để chơi.

"Trông ta đẹp đó mà." Nàng bĩu môi một cái, nói như lẽ đương nhiên, cứ như là hắn đã hỏi thừa.

Thấy hắn không hề nói chuyện, vật nhỏ liếc mắt, len lén nhìn hắn, đột nhiên bặm môi thật chặt, lúc mở miệng ra thì trong giọng nói đã mang theo tiếng nghẹn ngào:

"Đại nương hung dữ lắm, cứ luôn ức hiếp ta và mẹ. Lần này là nhân lúc cha đi xa, bèn đuổi ta và mẹ ra ngoài." Nói rồi, còn hít mũi hai cái, "Về sau, mẹ bệnh rồi, lại không có tiền chữa, may mà gặp được lão gia gia, cho mẹ ta bạc để chữa bệnh, còn mua kẹo cho ta ăn nữa!"

Nói xong, vật nhỏ còn lộ ra một nụ cười ngọt ngào hợp tình hợp cảnh.

Nhìn nụ cười của nàng, hắn cũng cười, chỉ là trong nụ cười chỉ có sự lạnh lùng u ám.

Cúi đầu nhìn vật nhỏ trong tay. Nàng có thể bao lớn? Năm tuổi? Sáu tuổi? Một bộ dạng ngây thơ vô tà, một gương mặt hồn nhiên vô tội, nhìn biểu cảm lã chã chực khóc của nàng, nếu không phải biết rõ con người của Kha Chính Ngôn, chỉ e cũng thật sự là để cho nàng gạt rồi. Cứu người? Mua kẹo? Nếu Kha Chính Ngôn có lòng tốt kiểu này, thì sao Thánh Bảo lại trở thành tà giáo?

Tuổi còn nhỏ xíu, đến nơi có hoàn cảnh xa lạ, vậy mà không hoảng không sợ, còn có gan nói dối với người khác, hơn nữa trong thời gian ngắn ngủi, vậy mà lại bịa đặt lời nói dối trọn vẹn như thế, vật nhỏ này rốt cuộc có lai lịch gì? Quan trọng là, tại sao nàng phải nói dối hắn? Thân thế lai lịch của nàng, có gì là không thể nói với người khác?

"Ngươi tên là gì?" Tuy lường được rằng có thể nàng sẽ nói dối, nhưng hắn vẫn cứ hỏi.

Nàng trút một ngụm rượu đánh ực, nghiêng mái đầu nhìn hắn, chớp mắt, "Ta ư? Ta tên là Đoan Mộc Túy đó!"

"Đoan Mộc Túy?"

"Ừ! Tên còn là cha đặt cho ta đấy! Hay chứ?"

Cho đến hôm nay, hắn vẫn không làm rõ được, câu này của nàng năm đó, là thật hay giả. Có điều, thật giả đã chẳng sao nữa, bởi vì từ đó về sau, nàng chính là Đoan Mộc Túy, chỉ có thể là Đoan Mộc Túy!

---oOo---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net