Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với cái chết của phu nhân và tiểu thiếu gia, không phải là người của Liễu gia không hoài nghi. Chỉ là lão gia đã lên tiếng, chỉ nói với bên ngoài là qua đời đột ngột vì bệnh, tang sự cũng làm qua loa rồi thôi. Bọn họ không hỏi gì nói gì nữa cả, chỉ có điều sẽ không nhịn được mà lén cảm khái riêng, có sủng ái yêu quý đi nữa thì cũng chẳng qua là thế, thật là người đi trà lạnh mà.

Liễu Nhạc ngồi một mình trong phòng Liễu phu nhân, nhưng lại không phải là vì nhìn vật nhớ người. Mấy ngày nay, ông ta như đã già nua đi rất nhiều, không phải là vì người chết, mà là vì cõi lòng lạnh lẽo. Năm đó nghĩ mình tuổi già dẻo dai, có được con trai, cao hứng cỡ nào chứ! Nhưng giờ đây, chính mình vậy mà lại khi không nuôi con trai thay người khác, hơn nữa còn xem như trân như bảo mà nuôi những sáu năm, nghĩ nghĩ thật là ngu xuẩn đến cùng cực.

Một trận gió thổi cánh cửa mở ra, loáng thoáng có tiếng đàn truyền vào. Mấy nữ nhân kia trong nhà ông ta có xuất thân gì, ông ta rất rõ, làm gì có ai biết làm mấy trò như cầm sắt tiêu sênh này, tiếng đàn này chẳng biết là từ đâu tới.

Liễu Nhạc chỉ ngồi đó, lắng nghe, nhưng dần dần lại nghe ra chút gì đó như đã từng quen thuộc.

Một bóng người đáp xuống trong viện. Suy cho cùng Liễu Nhạc cũng có chút kinh nghiệm giang hồ, không hốt hoảng, chỉ quan sát người đến. Chỉ thấy người kia trong một bộ trường sam tím nhạt, chắp tay sau lưng chậm rãi đi tới, khuôn mặt dần dần trở nên rõ nét.

"Ngươi..." Liễu Nhạc đánh giá người đến, nhíu mày lại.

"Cảm thấy quen mắt?" Người đến chợt cười, "Cho dù đã qua mười sáu năm, Liễu lão gia cũng không nên quên chứ!"

"Mười sáu năm..." Liễu Nhạc đứng phắt dậy, "Ngươi... ngươi là..."

"Ta là ai?" Người đến hỏi ngược lại.

"Không! Đoan Mộc Quyết đã chết rồi, ngươi không phải là ả." Liễu Nhạc lại quan sát người đến, "Ngươi là đứa bé gái đó?"

Đoan Mộc Túy cười lạnh, "Những năm này, bởi vì ta vẫn còn sống, mà ngươi tốn không ít tâm tư tìm kiếm ta nhỉ."

"Không! Rõ ràng là ngươi hẳn đã..."

"Chết rồi sao?" Đoan Mộc Túy hừ, "Đúng thế! Đứa con gái muốn làm môn chủ Cầm Khuyết kia của ngươi, rõ ràng đã giết ta rồi, vì sao ta vẫn còn sống?" Chân mày Đoan Mộc Túy nhướng lên, "Chi bằng, ngươi đoán thử xem?"

"Mi Nhi nó..."

"Nó nói muốn giết ta, nhưng ta không chết, ngươi nghĩ sao?" Đoan Mộc Túy nghiêng đầu, nhìn Liễu Nhạc.

"Ngươi đã không chết, tất nhiên là nó sống không được nữa." Liễu Nhạc thở dài, "Vậy là, ngươi muốn đến báo thù?"

"Sao, con gái chết rồi, ngươi cũng không đau lòng? Xem ra ngươi còn nhẫn tâm hơn cả ta đấy!"

"Ngươi đã tìm đến rồi, không gì ngoài muốn báo thù, hà tất còn nói những điều này? Có thể giết được ta, ngươi cũng không cần phí lời nữa."

"Ta đâu có ngốc!" Đoan Mộc Túy bĩu môi, "Không phải Liễu gia các ngươi thích dùng độc sao? Ta đã biết rõ, làm gì còn phải động thủ với ngươi? Động thủ rồi, ta có thể chiếm được ích lợi gì?"

"Vậy ngươi muốn thế nào?"

"Chẳng qua là ta muốn nhìn thử xem, trong một đêm mất đi vợ con, liệu ngươi có đau lòng hay không." Đoan Mộc Túy hơi hơi nhíu mày, "Xem ra, cũng không đau lòng lắm nhỉ."

Liễu Nhạc không đáp lời.

Đoan Mộc Túy lại nói tiếp, "Phải rồi. Nếu thê tử hồng hạnh xuất tường, con trai lại là giống hoang, tất nhiên có chết cũng không thấy đau lòng."

Thấy Liễu Nhạc cau mày, Đoan Mộc Túy không nén được cười, nói, "Nhưng mà, ngươi cũng không cảm thấy kỳ lạ sao? Có nữ nhân nào, lại để chứng cứ yêu đương vụng trộm ở nơi dễ thấy như thế? Huống chi, với xuất thân của Liễu phu nhân, sẽ biết những câu nhạc phủ* ư?"

(* Nhạc phủ: quan đời Hán chuyên sưu tập thơ ca dân gian và âm nhạc, đời sau cũng gọi những thể thơ và tác phẩm làm theo thể loại này là nhạc phủ.)

"Cái gì?"

"Thực ra, những chuyện này chỉ cần ngẫm kỹ là có thể sáng tỏ, chẳng qua là khi ấy ngươi bực bội nóng nảy, không chịu nghĩ kỹ mà thôi. Còn về chuyện tại sao ngươi lại bực bội nóng nảy ấy à..." Đoan Mộc Túy nhếch môi, "Vậy thì phải hỏi bản thân ngươi rồi. Mấy ngày này, bỗng nhiên ngươi lực bất tòng tâm, nhưng lại ngại mặt mũi nên không chịu tìm thầy chữa bệnh, chắc là đã uống không ít thuốc bổ nhỉ! Thực ra, nếu ngươi chịu tìm thầy, thì sẽ biết, sở dĩ lực bất tòng tâm, chẳng qua là bị hạ một chút thuốc mà thôi. Còn về đào hoa sát, khắc tinh gì đó..." Đoan Mộc Túy cười nhẹ nhàng, "Chẳng qua là tiện mồm nói thôi, ngươi tưởng người kia biết xem tướng thật sao?"

"Ngươi... ngươi..." Liễu Nhạc run tay, chỉ Đoan Mộc Túy.

"Ta? Người xem tướng đâu phải là ta, nhìn vóc dáng cũng biết rồi." Đoan Mộc Túy thở dài, "Một đứa trẻ đang tốt lành, đáng tiếc. Liễu lão gia, đó chính là con trai duy nhất của ngươi đấy!"

"Ta giết ngươi!" Liễu Nhạc vung nắm đấm lên, xông về phía Đoan Mộc Túy.

Đoan Mộc Túy dịch chân ra, lách người né đi, "Giết ta có ích gì hả? Huống chi, làm sao ngươi biết phu nhân kia của ngươi thật sự chưa từng hồng hạnh xuất tường?"

Thế nhưng Liễu Nhạc càng nghe càng tức giận, cùng vung hai nắm đấm lại xông qua.

Đoan Mộc Túy chỉ phòng thủ không tấn công, cười khinh thường, "Bây giờ ngươi không có độc vật bên người, cũng không có vũ khí trong tay, ngươi cảm thấy ngươi đánh lại ta?"

"Có bản lĩnh, ngươi giết ta đi!"

"Đương nhiên là ta phải giết ngươi, nhưng đâu thể để ngươi đi chết thống khoái như vậy được." Đoan Mộc Túy xoay người, thân hình vụt một cái đã di chuyển đến phía sau Liễu Nhạc, vung tay điểm lên đại huyệt toàn thân của Liễu Nhạc.

Đoan Mộc Túy vẫn nhìn chằm chằm ánh lửa kia, nhìn ngọn lửa to rốt cuộc đã thiêu đến Liễu Nhạc, nhấn chìm ông ta.

Có người vòng lấy vai nàng, "Đi thôi."

Nàng không đáp lời, nhưng cũng không phản kháng, để mặc cho đối phương ôm lấy nàng, dẫn nàng rời khỏi sân viện kia.

* * *

"Năm đó, là nàng tận mắt thấy cha mẹ nàng bị hại?"

Hiển nhiên là hắn đã nghe thấy lời nàng nói với Liễu Nhạc.

Đoan Mộc Túy quay đầu nhìn hắn, mắt vẫn đỏ, "Phong Lăng Khước, ngươi thấy nóng chưa?"

"Cái gì?"

"Ta chẳng cảm thấy một chút nào." Nàng vươn tay ôm lấy hắn, "Ta vẫn lạnh."

Đoan Mộc Túy dựa sát vào Phong Lăng Khước, rồi kéo cánh tay của hắn qua, vòng lấy eo mình, cả người vùi trong lòng hắn.

"Sao vậy?" Phong Lăng Khước quay đầu nhìn nàng. Tuy hai người cùng giường chung gối nhiều năm như thế, nhưng nàng lại rất ít khi như đêm nay. Chỉ có vài lần, đều là nội lực của nàng bị tổn hại, toàn thân lạnh toát, cần hắn độ nội lực cho nàng.

"Lạnh." Đoan Mộc Túy lẩm bẩm một câu, lại thò tay, dò vào dưới áo Phong Lăng Khước, bàn tay áp lên lồng ngực hắn.

Phong Lăng Khước khẽ cau mày, nhưng vẫn đưa tay ôm chặt lấy Đoan Mộc Túy.

Thế nhưng Đoan Mộc Túy không chịu thành thật yên ổn, bàn tay dịch chuyển bên dưới y phục của Phong Lăng Khước.

Phong Lăng Khước đè lấy tay Đoan Mộc Túy, "Rốt cuộc làm sao vậy?"

Đoan Mộc Túy cười, lật người đè lên người Phong Lăng Khước, "Ta đã nói rồi, ta lạnh."

Phong Lăng Khước vẫn cau mày, nhìn Đoan Mộc Túy.

Đoan Mộc Túy bĩu môi, hay tay đều dò vào dưới áo của Phong Lăng Khước, nói như oán trách, "Này! Ngươi cũng cho ta một chút phản ứng đi chứ!"

Phong Lăng Khước ôm lấy Đoan Mộc Túy, mạnh mẽ lật người, đè lại nàng.

Đoan Mộc Túy khẽ cười, nghiêng đầu nhìn Phong Lăng Khước.

Phong Lăng Khước chỉ nhìn nàng, đầu mày càng lúc càng chặt.

Đoan Mộc Túy vươn tay, ngón tay nhấn lên mi tâm của hắn, "Giáo chủ đại nhân làm gì mà có biểu cảm này?"

Hắn bắt lấy tay nàng, "Đừng như vậy."

"Như thế nào?" Nàng cong khóe môi, ngửa đầu lên, hôn môi của hắn, "Là như vậy? Hay là..." Môi nàng sượt qua gò má hắn, nhẹ nhàng hà hơi bên tai hắn, "Như vậy?"

"Vật nhỏ..."

Đoan Mộc Túy hơi ngẩn ra, "Ừm?"

"Đừng như vậy, ta nhìn, đau lòng."

Đoan Mộc Túy khẽ cười, "Cái miệng của giáo chủ đại nhân, sao bỗng nhiên lại trở nên ngọt rồi?" Ngón tay nàng từ từ vuốt qua dọc theo sống mũi của hắn, "Có điều, ngươi đang đau lòng cái gì chứ? Ta đã báo thù rồi! Là chuyện vui, có gì để mà đau lòng chứ?"

"Vui?" Hắn vẫn cau mày.

"Ta chỉ cảm thấy hơi lạnh, muốn để ngươi ôm ta. Nếu đã miễn cưỡng như thế, vậy thì thôi." Nàng ngoảnh đầu đi, đưa tay đẩy hắn ra.

Thế nhưng hắn lại nắm lấy cằm nàng, hung hăng hôn môi nàng.

"Nếu đây là điều nàng muốn..."

Chỉ là nàng muốn biết, liệu nàng vẫn còn có thể cảm giác được sự ấm áp hay không, chỉ là nàng muốn xác định, vòng ôm của hắn đối với nàng, vĩnh viễn đều là nóng ấm.

* * *

Có người gõ cửa, Phong Lăng Khước muốn dậy, nhưng lại bị Đoan Mộc Túy vươn tay kéo lại, cánh tay vắt ngang lên ngực Phong Lăng Khước, mắt cũng không mở, buồn bực mở miệng, "Người của ngươi đều không có quy củ thế này à? Mới canh giờ nào mà đã kêu cửa?"

Phong Lăng Khước cũng dứt khoát không dậy nữa, nâng cánh tay gối vào dưới đầu, chỉ hướng ra cửa hỏi, "Chuyện gì?"

"Giáo chủ, là tin tức bên tổng đàn truyền đến."

"Ừm, nói."

"Là đã có tin tức của Việt đường chủ."

"Phải không?"

"Vâng, có vẻ như có người ở vùng Giang Nam từng nhìn thấy Việt đường chủ."

Đoan Mộc Túy vốn đang nhắm mắt, nghe thấy người ngoài cửa nói "Giang Nam", không kiềm được cười một cái, bò nửa người lên người Phong Lăng Khước, nhìn Phong Lăng Khước, thấp giọng nói, "Nghe chưa, người còn sống đấy, nhưng lại không về Ai Lao Sơn. Xem ra kẻ không thích Ai Lao Sơn, không chỉ có mình ta."

"Giang Nam đối với hắn, có lẽ quan trọng hơn Ai Lao Sơn." Phong Lăng Khước nói nhạt, "Nhưng mà, còn nàng? Không thích Ai Lao Sơn thì thôi, thế nhưng, nàng thích nơi nào?"

Đoan Mộc Túy cong khóe môi, cười, "Nếu ta nói rồi, ngươi sẽ dời tổng đàn Thánh Bảo sang đó ư?"

"Cũng không có gì là không thể."

"Nhưng mà, muốn khiến ta yêu thích lâu dài, hình như là rất khó đấy."

"Vậy còn ta? Cũng không thể thích lâu dài được?"

Đoan Mộc Túy cười, thò tay kéo áo ngoài của mình qua khoác lên, muốn ngồi dậy, nhưng lại bị Phong Lăng Khước kéo mạnh qua, ngã lên người Phong Lăng Khước.

"Chuyện sau này, ta làm sao mà biết?" Đoan Mộc Túy cũng không gấp gáp ngồi dậy, "Có điều, giáo chủ đại nhân có thể yên tâm, nếu thật sự có ngày đó, ta không thích nữa, nhất định sẽ không quên cho giáo chủ đại nhân một liều thuốc mạnh, để người cũng hữu tâm vô lực* giống như Liễu Nhạc, sẽ không để cho nữ nhân khác khi không mà được lợi đâu."

(* Hữu tâm vô lực: có lòng mà không có sức, lực bất tòng tâm, lòng muốn mà không có sức làm được.)

Phong Lăng Khước nghe lời này, vậy mà lại cười, "Được."

"Được?" Đoan Mộc Túy bĩu môi, "Giáo chủ đại nhân điên rồi hay sao?"

"Nếu không phải là điên rồi, sao lại để mặc cho nàng làm càn nhiều năm như thế?"

"Ta làm càn chỗ nào? Rõ ràng là ta theo chân giáo chủ đại nhân cùng nhau điên kia mà."

Người ngoài cửa không hề biết về tình hình trong phòng, nửa ngày không thấy Phong Lăng Khước đáp lời, chỉ có thể dè dặt mở miệng tiếp, "Giáo chủ?"

Đoan Mộc Túy vươn tay, chặn miệng Phong Lăng Khước lại, cất giọng nói, "Giáo chủ đang nghỉ ngơi đấy, ngươi đi đi."

Ngoài cửa rõ ràng là có tiếng trượt chân một cái, suýt chút té ngã.

Đoan Mộc Túy lắc đầu, "Chỉ với chút tiền đồ này, vậy mà lại là người của Thánh Bảo ngươi?"

* * *

Chuyện của Liễu gia đã kết thúc xong, Đoan Mộc Túy cũng không muốn ở lại Tô Châu thêm nữa. Phong Lăng Khước nhắc đến chuyện lên đường về, nàng cũng đồng ý.

Một trận lửa lớn thiêu cháy Liễu Nhạc đến hài cốt chẳng còn, Liễu gia chỉ còn lại mấy quả phụ, chỉ nghĩ đến chuyện chia chác gia sản, hoàn toàn không truy cứu xem vì sao vô duyên vô cớ mà nhà lại bị cháy.

"Không giết hết cả nhà Liễu gia, có phải là ta lương thiện lắm không?" Ngồi trong xe ngựa, Đoan Mộc Túy chống cằm, híp mắt lại, như là đang lẩm bẩm tự nói.

Phong Lăng Khước khẽ cười, không nói gì.

"Ngươi có vội về Ai Lao Sơn không?"

"Nếu không, nàng muốn đi đâu?" Phong Lăng Khước hỏi ngược lại.

"Hoành Thành đó! Chắc cũng không tính là quá xa đâu, nhỉ?"

Phong Lăng Khước có vẻ hơi bất ngờ, "Muốn ta đi cùng nàng?"

Đoan Mộc Túy liếc nhìn Phong Lăng Khước, "Nếu ngươi không muốn, vậy thì thôi."

Phong Lăng Khước cười, hỏi ngược lại, "Vì sao ta lại không muốn?"

Đoan Mộc Túy bĩu môi, "Vậy còn phí lời cái gì?"

Phong Lăng Khước nhìn Đoan Mộc Túy, "Ta cho rằng, nàng đi Hoành Thành, là có liên quan đến quá khứ của nàng, thân thế của nàng."

"Ngươi không đoán sai đâu."

Năm đó kẻ hại chết cha mẹ nàng là mấy người áo đen, nàng không nhìn rõ bộ dạng, nhưng nhớ trên tay áo mấy người này có thêu hình thù kỳ lạ chim không ra chim, thú không ra thú, bởi vì quá kỳ lạ nên nàng luôn nhớ rõ. Nhiều năm như thế, nàng luôn thử tìm kiếm sự vật có liên quan đến hình thù đó, ba năm trước khi đi qua Hoành Thành đã phát hiện manh mối. Chỉ là nàng không ngờ, ngọn nguồn của manh mối đó, vậy mà lại cất giấu trong Quốc Sắc Thiên Hương.

"Giáo chủ đại nhân, ngươi còn nhớ ta ở Hoành Thành, vẫn có rất nhiều hồng nhan tri kỷ chứ?"

Phong Lăng Khước hơi nhíu mày.

"Ấy? Giáo chủ đại nhân thế này là... đang ghen?" Đầu ngón tay của Đoan Mộc Túy chạm lên mi tâm Phong Lăng Khước, "Yên tâm, tiểu gia ta không phải là người có mới nới cũ. Trong lòng ta, vẫn thích ngươi nhất." Nói rồi, còn nhấc chằm Phong Lăng Khước, nhướng mày cười.

Phong Lăng Khước kéo tay Đoan Mộc Túy xuống, cười chịu thua.

* * *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net