Phiên ngoại 4: Nam sủng của giáo chủ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu Thánh Bảo không có đại sự, đường chủ Bắc Đường Đường Mạc Khi rất ít khi đến tổng đàn Ai Lao Sơn, đây vẫn là thói quen để lại lúc lão giáo chủ Kha Chính Ngôn còn sống. Kha lão giáo chủ cẩn thận đa nghi, lui tới tổng đàn dồn dập sẽ chỉ dẫn đến sự hoài nghi của lão giáo chủ. Còn tính khí của vị Phong giáo chủ đương nhiệm này càng khó mà suy đoán, xưa nay lạnh nhạt với người khác, ngay cả cách thức lung lạc lòng người kia của Kha lão giáo chủ cũng bỏ luôn rồi.

Nhưng không đến tổng đàn Thánh Bảo, không có nghĩa là ông ta không biết chút gì về chuyện của Ai Lao Sơn. Trong thiên hạ chung quy là không có bức tường nào không lọt gió, mấy ngày nay đã có tin đồn truyền ra từ Ai Lao Sơn, nói là giáo chủ đã mang một đứa bé còn trong tã lót về tổng đàn. Vị giáo chủ này của bọn họ đã có "Long Dương chi hảo*", chắc hẳn khó mà có con trai nối dõi, ôm một đứa bé về để kế thừa đời sau cũng không lạ. Năm đó Kha lão giáo chủ cũng không có con cái, bèn nhận nuôi vị giáo chủ hiện giờ này. Nhưng mà điều cực kỳ quỷ dị là, vậy mà lại có lời đồn rằng đứa bé kia là con đẻ của giáo chủ.

(* Long Dương Quân, sống ở khoảng năm 243 trước Công nguyên, là nam sủng của Ngụy An Ly vương, quyến rũ thướt tha như con gái, được Ngụy vương sủng ái, vì thế được phong làm Long Dương Quân. Sự sủng ái đặc biệt của Ngụy An Ly vương dành cho Long Dương Quân cũng khiến cho "Long Dương chi hảo" trở thành danh từ thay thế cho tình yêu đồng tính. - Theo baike)

Có thể những người khác của Thánh Bảo không biết rõ, nhưng ông ta thân là một trong bốn vị đường chủ của Thánh Bảo, đối với chuyện giữa giáo chủ và Đoan Mộc Túy những năm nay, lại không thể nào rõ hơn được nữa. Nếu giáo chủ của bọn họ thích nữ nhân, làm sao mấy năm qua Thánh Bảo lại để cho Đoan Mộc Túy làm xằng làm bậy?

Chỉ là không có lửa làm sao có khói, sự việc ắt có nguyên nhân, Ai Lao Sơn đã có tin đồn truyền ra, tất nhiên là có vài đầu mối. Suy cho cùng giáo chủ cũng là nam nhân, lẽ nào là đã có nhân duyên ngắn ngủi với nữ nhân nào đó, rồi nay lại có con?

Trong lòng Đường Mạc Khi dù có nhiều suy đoán đi nữa, dẫu sao cũng không cách nào đạt được sự chứng thực. Nhưng không ngờ chưa được mấy ngày, vậy mà tổng đàn Ai Lao Sơn lại đưa thiếp mời đến, giáo chủ muốn bày tiệc trăm ngày cho đứa bé. Nói như thế, tin đồn lúc trước chính là thật? Giáo chủ của bọn họ thế mà cũng có con của mình? Đường Mạc Khi cảm thấy đời này chưa bao giờ giống như thời khắc này, tinh thần khoan khoái, cả người nhẹ nhõm.

Những năm nay, Đoan Mộc Túy ỷ vào sự sủng ái của giáo chủ, mặc sức làm càn trong Thánh Bảo. Theo Đường Mạc Khi thấy, "nam sủng" này đúng là vết nhơ lớn nhất của Phong Lăng Khước, là nỗi nhục của Thánh Bảo bọn họ!

Đường Mạc Khi đã có hơn ba mươi năm ở Thánh Bảo, coi như là có thâm niên nhất. Trước khi Phong Lăng Khước tiếp nhận vị trí giáo chủ, ấn tượng của Đường Mạc Khi về Phong Lăng Khước cực ít, chỉ biết Lão giáo chủ từng nhận một đệ tử, về sau lại đưa thiếu niên đó lên đảo chuyên tâm luyện công. Còn chuyện Đoan Mộc Túy đến bên cạnh Phong Lăng Khước ra sao, rồi thế nào mà lại thành nam sủng của Phong Lăng Khước, ông ta chẳng biết chút gì.

Ông ta chỉ nhớ, năm đó lão giáo chủ đột nhiên qua đời, lúc Phong Lăng Khước về đến Thánh Bảo túc trực bên linh cữu lão giáo chủ, bên cạnh đã có Đoan Mộc Túy này theo bên. Khi đó, bọn họ vẫn chỉ coi thiếu niên bên cạnh Phong Lăng Khước là đi theo hắn, chăm lo cho việc ăn uống sinh hoạt của hắn, không hề nghĩ nhiều.

Phong Lăng Khước túc trực bên linh cữu lão giáo chủ đến đầu thất, trong bảy ngày ấy thiếu niên này luôn theo bên cạnh Phong Lăng Khước, cùng ăn cùng ở, bọn họ cũng chưa từng nghĩ nhiều.

Cho đến khi qua đầu thất, để thương nghị về chuyện giáo chủ tân nhiệm, Đường Mạc Khi theo đường chủ Bắc Đường khi đó cùng đến gặp Phong Lăng Khước. Khi đó Phong Lăng Khước vẫn chưa phải là giáo chủ, cũng chưa có nhiều quy củ cấm kị đến vậy, Đường Mạc Khi bèn theo đường chủ đến phòng của Phong Lăng Khước.

Nhưng không ngờ chưa nói được hai câu, bên trong màn trướng trên giường ngủ bỗng bật ra một câu nói, "Ồn muốn chết! Có để cho người ta ngủ hay không?" Giọng nói trầm thấp, còn mang theo một tia khàn khàn lúc vừa tỉnh giấc nồng.

Đường Mạc Khi có hơi gượng gạo, nhưng nghĩ kỹ, Phong Lăng Khước cũng chỉ mới hai mươi tuổi, đang là độ tuổi sinh lực dồi dào, tuy vừa mới qua thất đầu của lão giáo chủ, nhưng tìm một mỹ nhân làm ấm giường cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Chỉ là đối với Phong Lăng Khước, đệ tử đích truyền của giáo chủ tự dưng xuất hiện này, đường chủ Bắc Đường khi đó vốn đã có nhiều sự bất mãn và không cam lòng, giờ để ông ta bắt được cái cớ, đương nhiên là không chịu bỏ qua.

"Thất đầu của giáo chủ vừa qua, ngươi đã làm ra chuyện dâm loạn như hiện giờ..." Không nói hai lời, ông ta bèn đi qua kéo màn che trên giường ra.

Người sau màn che chỉ mặc áo trong màu trắng. Đường chủ Bắc Đường còn chưa nhìn rõ bộ dạng của người nọ, cổ tay đã bị người bẻ qua. Chỉ nghe "rắc" một tiếng, sau đó là tiếng kêu thảm của đường chủ Bắc Đường.

"Ngươi —" Ông ta không hề phòng bị, vì ông ta tuyệt đối không ngờ, Phong Lăng Khước dám ra tay tàn độc với người trong Thánh Bảo, huống chi, ông ta còn là đường chủ.

Phong Lăng Khước ném tay ra, kéo màn che lại, lạnh mắt nhìn đường chủ Bắc Đường, "Đây chính là quy củ của Bắc Đường ngươi?"

Đường chủ Bắc Đường ôm cổ tay bị gãy, "Trong đại tang mà ngươi làm ra loại chuyện dâm loạn này, đã là có lỗi với lão giáo chủ, nay ngươi còn làm đồng môn Thánh Bảo bị thương..."

"Vậy thì sao?"

"Ngươi... ngươi căn bản không xứng tiếp nhận ngôi vị giáo chủ Thánh Bảo."

Phong Lăng Khước không nói gì, nhưng lại lộ ra một ý cười, chỉ là từ trong ý cười đó, lại toát lên hơi lạnh càng lúc càng nặng.

Thiếu niên cười, cười cực kỳ tươi tắn, "Phong Lăng Khước, ông ta hỏi ta là ai đấy! Ta là ai vậy?"

"Từ nay trở đi, y chính là đường chủ Đông Đường."

"Cái gì?"

Thiếu niên chớp mắt, giọng điệu làm người tức chết không đền mạng, "Đúng rồi, sợ ông không biết sau này gọi ta thế nào." Thiếu niên đứng dậy, đi đến trước mặt đường chủ Bắc Đường, "Ta tên Đoan Mộc Túy, sau này ông nên gọi ta là Đoan Mộc đường chủ. Có điều, phỏng chừng sau này ông cũng chẳng còn cơ hội nào để gặp được ta nữa."

Đó là lần đầu tiên Đường Mạc Khi nhìn thấy Đoan Mộc Túy. Từ đó về sau, Thánh Bảo có thêm một đường chủ Đông Đường không dựa vào võ công mà đã ngồi lên ngôi vị đường chủ, Thánh giáo chủ rơi vào đề tài đàm tiếu là một kẻ thích nam sắc. Mấy năm nay, Đoan Mộc Túy vẫn luôn ỷ vào sự nuông chiều của giáo chủ dành cho y, hoàn toàn không để những người khác vào trong mắt.

Đường Mạc Khi nghĩ ngợi, vị giáo chủ trẻ tuổi này của bọn họ nhìn thế nào cũng là một nam nhân bình thường, vì sao không thích nữ nhân, mà lại bị một nam nhân mê hoặc chứ? Cho dù Đoan Mộc Túy kia có đẹp đi nữa, chung quy cũng là một tên nam nhân kia mà! Bây giờ, rốt cuộc ông ta cũng có thể thở phào rồi, giáo chủ của bọn họ quả nhiên vẫn là một nam nhân bình thường!

* * *

Bé con ba tháng tuổi nằm trên giường lớn, vừa nhấc cái chân ngắn ngủn của nó lên ra sức quẫy đạp trong không trung, vừa múa may cái tay nhỏ núng nính, hình như còn muốn bắt lấy chân của mình, chơi vui vẻ vô cùng.

Đoan Mộc Túy khe khẽ gãi lòng bàn chân của bé con, bé con cười một trận, cái chân ngắn ngủn quẫy đạp càng hào hứng.

"Chủ tử, người làm gì mà không tìm một bà vú cho tiểu chủ tử chứ?" Bạch Anh đã muốn hỏi vấn đề này từ lâu rồi.

Đoan Mộc Túy liếc Bạch Anh một cái, "Có ngươi, còn tìm bà vú làm gì?"

"Tôi..." Bạch Anh vô thức cúi đầu nhìn vào trước ngực mình một cái, không khỏi đỏ mặt, "Tôi cũng đâu làm bà vú được chứ!" Nàng ta vẫn là một cô nương chưa gả đấy, chủ tử làm gì mà lấy cái này ra trêu nàng ta tìm vui chứ?

"Có làm được, ta cũng không cho ngươi làm!" Đoan Mộc Túy bĩu môi, "Nghĩ cũng hay đấy. Đứa con ta vất vả sinh ra, để cho người khác nuôi nấng, đến lúc đó gần gũi với người khác, há chẳng phải ta lỗ to rồi sao?"

"Hả?" Bạch Anh túm tóc một cái, "Còn có thể tính toán như vậy à?"

"Chủ tử ngươi tính toán như vậy đấy." Đoan Mộc Túy nheo mắt lại, quan sát Bạch Anh, "Ngươi xúi ta tìm bà vú, thì là tính toán cái gì?"

"Tôi... tôi có tính toán đâu!" Đương nhiên là vì vất vả rồi! Cũng chẳng biết chủ tử nghĩ thế nào, cứ đòi phải tự chăm tiểu chủ tử. Cũng không phải là giáo chủ không mời bà vú nổi, làm gì mà phải cực khổ như thế? Huống chi, chịu cực khổ cũng không phải chỉ có một mình chủ tử, nàng ta cũng cực khổ theo chủ tử đấy!

Bạch Anh âm thầm oán than trong lòng, Đoan Mộc Túy bên kia thì lại cười, "Nhìn biểu cảm này của ngươi, chắc là ghét bỏ hử?"

"Tôi không có, tôi nào dám ghét bỏ?" Bạch Anh vội vàng xua tay.

"Nghe ý ngươi, nếu cho ngươi mượn lá gan, thì ngươi muốn ghét bỏ hử?" Đoan Mộc Túy lại quay đi trêu bé con, nhưng lần này bé con lại không đếm xỉa đến nàng, nhắm mắt lại há cái miệng nhỏ ra ngáp, tay nhỏ cứ dụi mắt mãi. Đoan Mộc Túy bĩu môi, quay sang nhìn Bạch Anh, "Vậy thì ta cũng muốn hỏi, con của ta, rốt cuộc có gì mà khiến ngươi ghét bỏ? Là thân phận không tốt, hay là tướng mạo không tốt?"

"Chủ tử, tôi đâu có ghét bỏ tiểu chủ tử hồi nào? Không có không có."

"Không có thì tốt." Đoan Mộc Túy cười, "Nó đang buồn ngủ muốn ngủ rồi, ngươi đã không ghét bỏ, vậy thì bế nó ra ngoài dạo dạo, dỗ nó ngủ đi."

Bạch Anh méo xệch miệng. Tiểu chủ tử nhà nàng ta chỗ nào cũng tốt, chỉ là tinh lực dồi dào quá, mỗi lần dỗ ngủ đều là mấy phen trắc trở, chưa tới nửa canh giờ thì tuyệt đối chưa dỗ ngủ được.

"Bộ mặt ngươi kiểu này là không được, xấu như thế, dọa con trai ta mất." Đoan Mộc Túy lắc đầu, kéo cái tay dụi mắt của bé con ra, "Cả ngày nhìn bộ mặt chết người kia của Phong Lăng Khước, đã đủ làm khó con trai ta rồi, còn phải nhìn thêm sắc mặt này của ngươi?"

Bạch Anh âm thầm thè lưỡi, nhưng lại nghe thấy sau lưng là giọng nói của Phong Lăng Khước, "Mặt của ta vẫn luôn như vậy."

Đoan Mộc Túy lườm Phong Lăng Khước một cái, "Phải đó, cũng chỉ có ta là không ghét bỏ thôi."

"Giáo chủ." Bạch Anh thấy Phong Lăng Khước đến rồi, lập tức lui ra. Nguy hiểm quá nguy hiểm quá! Tiểu chủ tử dạo này nặng lên không ít, nếu mà bế nửa canh giờ, cánh tay của nàng ta còn có thể nhấc lên hay sao?

Đoan Mộc Túy xuống giường, hai tay bế bé con lên, trực tiếp đặt vào trong lòng Phong Lăng Khước, "Bế đi."

Phong Lăng Khước đưa tay ra đón lấy theo bản năng, hơi nhíu mày, hiển nhiên không rõ ý đồ của Đoan Mộc Túy.

"Chàng đã làm Bạch Anh chạy mất rồi, vậy thì chàng dỗ nó ngủ đi."

Phong Lăng Khước đã suy nghĩ sáng tỏ từ lâu, đời này chẳng có gì có thể ràng buộc Đoan Mộc Túy. Với tính khí của nàng, càng muốn trói buộc nàng, nàng lại càng muốn trốn thoát, thậm chí thà rằng có thể lấy việc gây tổn hại cho mình để làm cái giá. Hắn chưa từng trông mong vì sự ra đời của đứa bé mà khiến Đoan Mộc Túy có sự thay đổi, nhưng từ khi có đứa bé này, rất nhiều hành vi, quyết định của Đoan Mộc Túy đều khiến hắn rất bất ngờ.

Hơn mười năm tay, thấy Đoan Mộc Túy cười nhiều rồi, nhưng hầu như chưa từng thấy nàng khóc. Bởi vì cười quá nhiều, bèn làm người ta không phân biệt được nụ cười của nàng là thật lòng hay giả ý.

Hắn nhớ, ngày thứ hai sau khi đứa bé ra đời, nàng cũng mặc kệ người khác nói gì đã tuột xuống giường, ngồi xổm bên giường nhỏ, nhìn đứa bé, nhìn rất lâu. Đứa bé không hề mở mắt, như là đang ngủ. Nàng thò ngón tay cẩn thận chạm vào bàn tay nhỏ nhắn của đứa bé, nhưng lại không ngờ vậy mà đứa bé lại nắm lấy ngón tay của nàng. Nàng thoắt mở to mắt, nước mắt thoáng chốc đã tràn ngập hốc mắt.

Phong Lăng Khước chưa bao giờ thấy Đoan Mộc Túy như vậy, nàng chưa bao giờ mềm mại động lòng người như khoảnh khắc ấy. Hắn nghĩ, trước kia hẳn là không có ai khiến nàng vương vấn như thế, cho dù là Phong Lăng Khước hắn, cũng không được.

"Giáo chủ đại nhân, bảo chàng bế con đấy, tâm tư của chàng chạy đi đâu mất rồi?" Đoan Mộc Túy quơ tay trước mắt hắn.

"Vật nhỏ..."

"Lẽ nào là khoảng thời gian này ta đã lạnh nhạt với giáo chủ đại nhân, nên giáo chủ đại nhân không vui rồi?" Đoan Mộc Túy cười, ngả ngớn vuốt lên má Phong Lăng Khước một cái, "Yên tâm, tiểu gia biết chàng chịu ấm ức rồi, sau này sẽ đền bù cho chàng thật tốt."

Phong Lăng Khước bắt lấy tay Đoan Mộc Túy, "Nàng có thể thành thành thật thật, là được."

"Kìa, xem giáo chủ đại nhân nói kìa." Đoan Mộc Túy bĩu môi, giũ áo ngoài ngồi lên giường, bắt chéo hai chân, "Sao ta lại không thành thật chứ? Chẳng lẽ là nghi ngờ ta ăn vụng ở bên ngoài hay sao?"

Bé con không hề ngoan ngoãn ở yên trong lòng Phong Lăng Khước, chỉ thành thật ở yên một lát, rồi bắt đầu bò lên vai hắn. Phong Lăng Khước cúi đầu nhìn bé con trong lòng, không kiềm được cau mày lại.

Đoan Mộc Túy âm thầm cười một cái, nhưng lại hỏi, "Giáo chủ đại nhân, thiếp mời lúc trước đã nói, phát ra rồi à?"

"Ừ." Phong Lăng Khước ngoài miệng thì đáp, nhưng lại nhìn bé con trong lòng.

"Những đường chủ kia của chàng xem thiếp mời, hẳn là cao hứng chết mất. Giáo chủ đại nhân xưa nay chỉ thích nam nhân, vậy mà vẫn có thể có con đấy."

Phong Lăng Khước vẫn ngó bé con trong lòng chằm chằm.

"Này!" Đoan Mộc Túy đứng dậy, vặn mặt Phong Lăng Khước qua, "Tuy con giống ta nhiều hơn một chút, tất nhiên là đẹp, nhưng dẫu sao cũng không bằng ta chứ?"

Phong Lăng Khước nhíu mày, nhìn Đoan Mộc Túy.

Đoan Mộc Túy cũng nhíu mày lại, "Vẻ mặt chàng thế này là sao?"

"Hình như nó... tè rồi."

"Hửm?" Đoan Mộc Túy vội vàng đón lấy bé con, nhìn thấy mặt trước tay áo của Phong Lăng Khước đã bị nước tiểu thấm ướt một mảng từ lâu. Thảo nào hắn cứ ngó bé con chằm chằm, hóa ra là vì cái này. Aiz! Giáo chủ đại nhân, bảo ta nói chàng thế nào mới được đây!

* * *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net