Chương XII

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối năm.

Một năm tràn ngập biến động qua đi, dân chúng Lĩnh Nam và Mạc Bắc đều phấn khởi chia tay năm cũ, chào đón năm mới. Hoàng cung Lĩnh Nam giăng đèn kết hoa, các cung nhân thay áo mới nhiều màu sắc, khắp nơi một mảnh vui mừng, khiến tâm tình người nhìn cũng cao hứng theo.

Tị Trần nhìn ra cửa sổ, đây là năm đầu tiên y không ăn tết ở Mạc Bắc, sau này.. Cũng sẽ không còn cơ hội. Không biết Hoa phi và Hận Sinh thế nào, y ở Lĩnh Nam, lo lắng nhất chính là hai người họ.

Ngọc Lan cầu kiến, thấp giọng thông báo văn võ bá quan đã đến đầy đủ. Tị Trần gật đầu đứng dậy, để cho nàng đỡ bản thân đi đến điện Linh Tê tham dự cung yến.

Vừa đi được nửa đường đã thấy đội ngũ đi đến nơi này, Tị Trần nhìn qua, chỉ thấy ánh sáng vàng chói mắt. Ngọc Liên ở bên cạnh reo lên:

"Là vương thượng!"

Tùy Tiện đi tới bên cạnh Tị Trần, hai người nhìn nhau, tuy không nói gì nhưng ánh sáng chớp động trong mắt cũng đủ để họ hiểu những gì đối phương muốn biểu đạt.

Ngọc Lan tự động lui xuống nhường chỗ, Tùy Tiện đi tới cạnh Tị Trần, nắm tay của y dắt đi. Hôm nay Tị Trần mặc phượng bào màu đỏ rực thêu hoa văn phượng vũ cửu thiên và ngũ thải tường vân, khoác áo choàng lông chồn tía đính đá quý, Tùy Tiện một thân long bào vàng sáng thêu ngũ trảo kim long, thắt lưng đeo đai ngọc, áo choàng lông sói xám, vô cùng uy nghi mạnh mẽ. Hai người sóng vai nhau bước đi, lúc bước vào điện, dường như thu hút tất cả ánh mắt.

"Vương thượng/vương hậu nương nương vạn phúc kim an!!"

Trong tiếng hành lễ vang dội của triều thần, Tùy Tiện và Tị Trần nắm tay nhau đi thẳng đến chủ vị. Tị Trần nghĩ nếu có thể mãi mãi cùng đi như thế này đến hết đời thì tốt quá, bàn tay của hắn sẽ chỉ nắm lấy tay y, trái tim của hắn, cũng chỉ thuộc về y, vậy thì tốt biết bao nhiêu..

"Các ái khanh hãy bình thân."

"Tạ vương thượng."

Quần thần lục tục đứng lên, Tùy Tiện như thường lệ nói mấy câu chúc phúc, liền bắt đầu khai tiệc. Được một lát, Trường An trưởng công chúa, em gái của tiên hoàng, hiện đã gả vào phủ Thanh Bình Hầu lên tiếng hỏi các nữ quyến lên giúp vui trợ hứng. Tùy Tiện sảng khoái đồng ý, nhưng ánh mắt Tị Trần lại ảm đạm. Hôm nay các thiên kim tiểu thư tiến cung, người nào người nấy ăn mặc rực rỡ, xinh đẹp như hoa, lúc thi triển tài năng đều vô tình hữu ý nhìn về phía Tùy Tiện, ánh mắt ôn nhu như nước. Tùy Tiện vẫn giữ nụ cười vui vẻ, thi thoảng tán thưởng vài câu, nhưng dù vậy, lòng Tị Trần vẫn đau như có ai đó lấy dây thắt lại.

Được một lát thì tiệc tàn, dù sao hôm nay cũng là trừ tịch, còn phải để cho quan viên về cùng người nhà đón năm mới, Tị Trần vì còn bệnh nên đã sớm rời đi, Tùy Tiện rời khỏi đại điện liền trở về điện Dưỡng Tâm thay quần áo. Có điều lúc đi ngang Ngự Hoa Viên, liền nghe thấy trong bụi cỏ phía trước có tiếng sột soạt.

Cấm vệ quân lập tức rút kiếm, Liễu công công quát lên:

"Người nào?!"

Từ trong bụi cỏ, một bóng dáng yểu điệu rum rẩy bước ra, gương mặt phiếm hồng, hai mắt long lanh đầy nước, khiến người ta nhìn thấy mà thương, muốn đi lên ôm chặt lấy nàng mà an ủi.

Nữ tử thấy một đoàn người đao gươm sáng loá thì sắc mặt tái nhợt, đến khi nhìn thấy bóng dáng màu vàng ở giữa thì hoảng loạn quỳ xuống.

"T-thần nữ.. Diệp Yên Nhi.. Khấu kiến vương thượng!"

Liễu công công gắt giọng nói:

"Cung yến đã tan, sao ngươi còn chưa ra khỏi cung?"

Diệp Yên Nhi thút thít đáp:

"Bẩm vương thượng, vừa rồi thần nữ cùng hai nô tỳ bị lạc đường, hai nô tỳ của thần nữ đi tìm người giúp đỡ, còn thần nữ ở lại nơi này đợi, đêm tối không thấy rõ đường, thần nữ bất cẩn làm rơi áo choàng xuống hồ nên đành đợi phía sau đám cỏ cho đỡ lạnh, chờ tỳ nữ của thần nữ trở lại."

Diệp Yên Nhi, đích nữ nhà Thừa tướng, nổi danh ôn nhu mềm mại, giờ gặp mặt quả nhiên lấy lời đồn không hề nói sai, dù nàng đang sợ hãi run rẩy, nhưng nước mắt trong suốt như hạt châu rơi, một chút cũng không thấy xấu.

Tùy Tiện phân phó một tiểu hoàng môn đưa Diệp Yên Nhi đi, lại thấy bộ dạng run cầm cập đến bước đi không vững của nàng, nhìn xung quanh, cũng không thể để nàng mặc áo choàng của đám hoàng môn cung nhân, Tùy Tiện nghĩ dù sao Dưỡng Tâm Điện cũng ở trước mặt, liền cởi áo choàng lông sói xám của mình đưa cho Diệp Yên Nhi, dặn dò nàng mau chóng xuất cung.

Diệp Yên Nhi thụ sủng nhược kinh, cầm áo choàng vẫn còn lưu hơi ấm của Tùy Tiện nhìn theo bóng lưng hắn rời đi, trên má dần dần nhiễm đầy sắc đỏ.

Tùy Tiện thay quần áo xong lập tức tới Phượng Ninh Cung, theo lệ thường, hắn và Tị Trần sẽ cùng nhau ăn cơm trừ tịch, xem pháo hoa đón khoảnh khắc giao thừa.

Trước khi bước vào Phượng Ninh Cung, lòng Tùy Tiện vừa động, bỗng quay đầu sang Liễu công công, phân phó:

"Chuyện ban nãy không cần cho vương hậu biết."

Liễu công công ngớ người, giây lát liền nhớ tới chuyện ban nãy Tùy Tiện nói là chuyện của Diệp tiểu thư phủ thừa tướng, liền gật đầu tuân lệnh, trong lòng lại âm thầm nghi hoặc. Chỉ là một cái áo choàng thôi mà?! Vương thượng muốn ban áo choàng cho ai cũng phải nhìn sắc mặt vương hậu sao? Nhưng lệnh vua đã ban, ông không dám làm trái, liền dặn dò kẻ dưới quản tốt miệng mình, tuyệt đối không được để lộ nửa chữ với người của Phượng Ninh Cung.

Tị Trần đợi Tùy Tiện đã lâu, vì là ngày tết nên quần áo của hai người đều là màu đỏ, Tùy Tiện bước tới nắm lấy tay Tị Trần, hỏi:

"Năm nay là năm đầu tiên khanh ăn tết ở Lĩnh Nam, có thấy không quen ở đâu không?"

Tị Trần lắc đầu:

"Cảm thấy rất mới lạ, nhưng cũng không có không quen!"

Dù sao hai nước bang giao nhiều năm, về phong tục tập quán cũng không khác nhau là mấy.

Chợt phát hiện áo choàng trên người Tùy Tiện biến thành áo choàng lông hồ ly trắng, Tị Trần ngạc nhiên hỏi:

"Sao vương thượng lại đổi áo khoác rồi?"

Tùy Tiện hơi giật mình, sau đó nhướng mày, bộ dáng tùy ý, nói:

"Trẫm cảm thấy bộ quần áo này hợp với màu trắng hơn!"

Một lý do rất hợp lý, nhưng đây không phải câu Tùy Tiện sẽ nói.

Tị Trần không hỏi nữa, hai người đi đến Vọng Nguyệt Lâu, là một lầu cao ở phía sau Phượng Ninh Cung, từ đây có thể nhìn ra toàn cảnh Kinh đô, thấy được bầu trời rộng lớn cùng ngàn sao lấp lánh.

Theo quy củ, hôm nay có tới chín mươi chín món ăn, so với ngày thường Tị Trần chỉ ăn sáu món một bữa thì gấp tận mười lấy lần, Tị Trần vừa nhìn đã đau đầu, chỉ cảm thấy lãng phí, nhưng quy củ từ tổ tiên truyền xuống, không thể hủy bỏ cũng không thể làm khác được.

Tùy Tiện lại rất tự nhiên ngồi xuống, bàn ăn này vốn nên là cả hoàng thất đoàn viên, nhưng hiện tại hoàng thất thưa thớt, trong cung cũng chỉ còn Dung vương tám tuổi, nhìn cả bàn thức ăn rộng lớn lại chỉ có hai người, có vẻ vô cùng đơn bạc.

"Vương thượng, không cần gọi Dung vương đến sao?"

Tị Trần nghi hoặc.

"Viễn Huy mới tám tuổi, nào có thức khuya được. Vừa nãy ta cho người đến gọi, nhũ mẫu lại bảo đệ ấy ngủ rồi. Chỉ là một đêm trừ tịch, hết năm nay còn sang năm, không cần miễn cưỡng đệ ấy!"

Nghe Tùy Tiện nói, Tị Trần cười gật đầu, nói cũng đúng, lúc y còn ở Mạc Bắc, cũng không thích thức đón giao thừa vì quá mệt mỏi, có điều vẫn rất hi vọng được tiền mừng tuổi, bây giờ ngẫm lại, lúc ở Mạc Bắc, có phụ hoàng, có mẫu phi, có Thái tử ca ca, có Hận Sinh, tuy mỗi ngày trôi qua vô cùng thận trọng như bước trên băng mỏng, nhưng rốt cục cũng không có cảm giác cô đơn như bây giờ.

"Ăn đi!"

Tùy Tiện gắp một miếng cá viên, đặt vào trong bát của Tị Trần.

Cá được bắt từ Tây hồ, thịt thơm lại ngọt, nấu với gừng và gia vị thành canh, mùi thơm nồng kích thích khứu giác. Hai người yên lặng ăn cơm, không nói gì, cung nữ xung quanh quy củ cúi đầu, không gian tĩnh mịch đến có chút xa lạ. Tùy Tiện mấy lần muốn nói chuyện, nhưng cứ nghĩ đến chuyện ban nãy, không hiểu sao lại chột dạ, cứ sợ lộ ra sơ hở làm cho Tị Trần biết được nên cũng không nói gì.

Đang lúc không khí càng ngày càng xuống thấp, một tiếng nổ vang lên, mọi người đồng loạt ngẩn đầu, chỉ thấy phía Hồ tây, hàng loạt pháo hoa được bắn lên không trung, nở rộ giữa dãy Ngân Hà rộng lớn. Tùy Tiện và Tị Trần đều đứng lên, đi tới cạnh hành lang, nhìn từng chùm pháo hoa báo hiệu thời khắc năm cũ đã qua, năm mới đến, tất cả không hẹn mà cùng nhau cầu nguyện một năm mới an lành hạnh phúc, mưa thuận gió hoà.

Trải qua một khoảnh khắc rung động như vậy, cũng không còn tâm trạng ăn nữa. Tùy Tiện dắt Tị Trần trở về Phượng Ninh Cung, phải tramh thủ ngủ sớm ngày mai còn đi tế tổ. Mùng một tết dâng hương tế tổ là quy củ của Lĩnh Nam, khác với Mạc Bắc tế tổ vào rạng sáng mùng hai còn mùng một vẫn là ngày đoàn viên chơi đùa.

Trở về Phượng Ninh Cung, thay quần áo tắm rửa qua loa xong, Tùy Tiện bỗng nhiên đưa cho Tị Trần một phong hồng bao đỏ thắm, bên trên có điểm mấy hoa mai bằng vàng, phía dưới có tua rua đầy màu sắc, thoạt nhìn cực kì xinh đẹp hoa lệ, Tị Trần ngạc nhiên, cầm lấy hồng bao săm soi, hỏi:

"Vương thượng, đây là..?"

Tùy Tiện cố nhịn cười, nói:

"Hồng bao."

Sắc mặt Tị Trần lập tức biến đen. Hay lắm, hắn lại đem y thành trẻ con để tặng hồng bao à?!

"Khanh đừng giận, theo quy củ Lĩnh Nam, nam nhi phải tròn nhược quán (hai mươi tuổi) mới tính là trưởng thành!"

Ý là Tị Trần năm nay mới mười tám tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ.

Tị Trần sao không biết quy củ kia, nhưng nhìn ý cười trong mắt Tùy Tiện, thấy thế nào cũng là hắn đang trêu chọc bản thân, tức giận đặt hồng bao xuống bàn, lúc này, vật bên trong rơi ra, Tị Trần nhìn thấy liền ngây người.

Đó là một miếng ngọc bội thuần trắng, bên trên điểm mấy chấm xanh được khắc khéo léo thành hình lá trúc, bên dưới khắc một chữ Nguyên, vừa ngụ ý vẹn tròn vừa có nghĩa là tên y, Tị Trần cầm miếng ngọc bội lên, thấy dây thắt được làm từ tơ tầm nhuộm lưu thủy hồng, bên trên trang trí bằng vàng ròng chạm khắc hình mây cuốn, tua rua thật dài rủ xuống, nhìn là biết thiết kế của ngọc dùng để áp quần áo. Tị Trần nhìn kỹ, thấy đường nét trên miếng ngọc tuy đẹp đẽ nhưng không được tinh xảo lắm, lại nhìn dáng vẻ vừa mong đợi lại cố tình tỏ vẻ không để ý của Tùy Tiện, nháy mắt liền hiểu ra, giả vờ nhíu mày:

"Miếng ngọc này.."

Tùy Tiện vội nhìn qua, hỏi:

"Miếng ngọc này làm sao?"

Tị Trần nghiêm túc nhìn Tùy Tiện khiến tim hắn như treo lên, không phải bị ghét bỏ rồi chứ?

Nhưng trái với suy nghĩ của Tùy Tiện, Tị Trần đột nhiên bật cười, đặt miếng ngọc vào lòng, nói:

"Rất xinh đẹp, ta rất thích, cảm ơn vương thượng."

Tùy Tiện dang tay ôm lấy Tị Trần, một tay cầm tay y, một tay vuốt ve ngọc bội, hắn không hiểu tại sao bản thân lại dành thời gian học khắc ngọc với xảo tượng cố để khắc cái này cho Tị Trần, nhưng khi nhìn thấy y cười, Tùy Tiện cảm thấy vất vả mấy ngày qua rất đáng giá. Hắn nâng cằm Tị Trần lên, hỏi:

"Vậy của ta đâu?"

Tị Trần ngơ ngác:

"Cái gì của vương thượng?"

Tùy Tiện cảm thấy vô ngữ, hắn hao tâm tổn sức chuẩn bị lễ vật năm mới cho y như vậy, còn y, nhìn bộ dạng ngơ ngác này, tám phần là quên bén mất rồi.

Hắn nghiến răng nói ra hai chữ:

"Lễ vật!"

Tị Trần tránh khỏi ma trảo của Tùy Tiện, lắc đầu nói:

"Nhưng vương thượng hai mươi bốn tuổi rồi, đâu còn là con nít?"

Tùy Tiện: "..."

Hắn kéo tay Tị Trần lại, đè y xuống giường, cười tà ác:

"Chẳng lẽ lễ vật mừng năm mới cũng không có à? Tị Trần, khanh muốn phạm tội khi quân không?"

Tị Trần lập tức cười ngọt ngào, ôm cổ Tùy Tiện, nói:

"Vương thượng bớt giận, ta nào dám khi quân phạm thượng, chẳng qua lễ vật năm mới ta chuẩn bị cho vương thượng ngày mai mới được xem."

Tùy Tiện tò mò:

"Là vật gì mà không thể đưa ngay bây giờ?"

Tị Trần cười thần bí:

"Ngày mai vương thượng sẽ biết!"

Nghĩ đến ngày mai còn phải tế tổ, dù rất muốn làm vài chuyện nhưng Tùy Tiện vẫn kìm lại, hai người có một giấc ngủ thật ngon.

Sáng hôm sau.

Ngày tết được nghỉ, Tùy Tiện và Tị Trần không cần đi xa xôi tế bái mà chỉ cần thắp nhang lễ bái ở từ đường Ngụy gia là xong. Hai người mặc y phục chỉnh tề, vẻ mặt trang nghiêm thực hiện xong nghi thức, mới trở về Phượng Ninh Cung.

"Buổi chiều các công chúa và vương gia cũng tiến cung, ta sắp xếp ở Chúc Ngọc Điện, vương thượng thấy có ổn thoả không?"

Tùy Tiện nghe Tị Trần nói, gật đầu, mọi năm đều là do Lễ bộ sắp xếp, bây giờ có Tị Trần, mọi thứ lại càng thêm tỉ mỉ tận tâm, hắn chờ không nổi, hỏi:

"Lễ vật khanh nói tặng cho trẫm đâu?"

Tị Trần mím môi cười, gọi Ngọc Liên lấy ra một cái hộp bằng gỗ đàn, đưa cho Tùy Tiện.

Chiếc hộp nhỏ vừa mở ra, Tùy Tiện nhìn thấy thứ bên trong, hai mắt liền mở to, vội đóng nắp lại.

"Đây là.. Làm sao khanh có được?"

Tị Trần cười khẽ:

"Cơ duyên xảo hợp có được, vương thượng có hài lòng không?"

Tùy Tiện kinh tủng nhìn cái hộp trong tay, lại nhìn sang Tị Trần. Vương hậu của hắn, quả nhiên không hề đơn giản.

Ngọc Liên bước vào bẩm báo:

"Nương nương, đã chuẩn bị xong!"

Tị Trần gật đầu bày tỏ đã biết, Tùy Tiện hiếu kì đi theo đến sương phòng, bên trong để hơn trăm loại dược liệu, đều đã được phơi khô, nghiền nát sẵn. Tị Trần rửa sạch tay, lau khô, cầm lấy chày và cối, tự mình đem dược liệu bỏ vào cối, trộn từng nguyên liệu lại với nhau.

"Khanh làm gì vậy?"

Tùy Tiện ngồi một bên hỏi.

Tị Trần giải thích:

"Như vương thượng thấy đó, ta chế dược."

"Khanh bị bệnh? Chế dược gì mà cần đếm tự mình động thủ?"

Trong suy nghĩ của Tùy Tiện, Tị Trần là vương hậu của hắn, là chủ hậu cung, vốn không cần động tay vào mấy chuyện vô bổ này, cung nhân trong cung rất nhiều, hắn nuôi bọn họ đâu phải để làm cảnh.

Tị Trần lại cười, không đáp, chỉ có động tác trên tay ngày càng nhanh, đột nhiên y lia tay qua con dao bên cạnh, máu tươi lập tức chảy ra, Tùy Tiện lập tức đứng bật dậy, Tị Trần lại lắc đầu ra hiệu hắn đừng đến, ngón tay dính máu để trên cối xay, chầm chậm nhỏ vào bảy giọt máu.

Dược liệu nháy mắt xảy ra biến hoá, vốn đang là hỗn hợp mịn như bột bỗng biến thành màu đỏ rực, sền sền lại không dính vào cối hay chày, Tị Trần cự tuyệt ý định băng bó ngón tay  cho bản thân của Tùy Tiện, chỉ chạm nhẹ ngón tay vào hỗn hợp kia, vết thương vậy mà nháy mắt lành lại như chưa từng xuất hiện.

Tùy Tiện chấn kinh, một màn trước mắt làm cho hắn vô cùng rung động, Triệu gia quả nhiên không hổ là gia tộc có thể ngồi vững trên ngai hoàng đế nhiều năm, thủ đoạn lớp lớp như thế này, muốn quật ngã e rằng còn khó hơn lên trời.

Tị Trần tiếp tục trộn dược liệu, Tùy Tiện chứng kiến sự biến hoá, có dược liệu bỏ vào xong, hỗn hợp liền sôi lên sùng sục dù bên dưới không có lửa, có dược liệu bỏ vào liền tản ra mùi gay mũi, có dược liệu bỏ vào liền khiến hỗn hợp biến thành một làn nước trong suốt, rõ ràng chỉ là những dược liệu bình thường, vào tay Tị Trần lại trở nên ma mị thần bí như thế, Tùy Tiện nhìn không rời mắt.

Cuối cùng, sau hai canh giờ, Tị Trần ngưng tay, mà hỗn hợp mấy trăm loại dược liệu kia đã biến thành một viên đan dược to bằng đầu ngón tay cái, màu đỏ rực như máu. Tị Trần lấy một chiếc túi thơm để đan dược vào, treo lên hông. Tùy Tiện đến gần, hỏi:

"Dược gì mà phải dùng máu của khanh chế tạo thế?"

Tị Trần đột nhiên nổi hứng trêu chọc, ghé sát vào người Tùy Tiện hỏi:

"Vương thượng muốn dùng thử không?"

Tùy Tiện lập tức lắc đầu, khiến Tị Trần ôm bụng cười ngặt nghẽo.

"Yên tâm, thứ này đối với vương thượng không phải là độc dược, cho dù vương thượng có vô tình chạm vào hay nuốt phải, cũng không sao đâu."

Tùy Tiện nghe xong, bỗng nhiên nghĩ: đối với hắn không phải độc dược, vậy đối với ai.. Mới là độc dược?

Tất nhiên, Tị Trần sẽ không nói cho hắn biết rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net