Test Mảng Beta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 1 < Lý Thuyết >

1) Beta là gì? Beta-er là gì?

2) Bạn am hiểu về mảng Beta như thế nào?

3) Để trở thành một Beta-er giỏi, bạn cần có những yếu tố gì?

Phần 2 < Thực Hành > 

Câu 1: Hãy beta một chap truyện sau

H-Trời tờ mờ sáng, đây là thời điểm ngủ say nhất của con người, vì thế cả dãy phòng ký túc nữ đều chìm vào yên ắng, thử hỏi thời điểm này không ngủ còn làm gì? Khụ! Thật ra có 1 loại người, à không, có 1 loại cú đêm, đêm thức ngày ngủ, cái cô sinh viên tên Ngân Hạ của phòng 267 chính là 1 con cú đêm chính hiệu.

Hôm nay, con "cú Hạ" vẫn thức cả đêm chơi game như mọi khi, cô lúc này đang hì hục đánh khủng long trong cổ mộ. Trước khi cô vào Cổ Mộ đã để mức hồi máu và mana 80%, còn mua cả 200 bình Đương Quy Hoàn hồi máu, nhưng...

"Đồ nhi, con ít nhiều cũng đánh hoặc buff cho sư phụ 1 cái đi chứ." Ngân Hạ khó khăn đánh xong 1 dòng chữ, rồi nhìn nữ giáp sỹ sau khi cắn nốt bình Đương Quy Hoàn cuối cùng vẫn bị con khủng long xanh lè cào chết, màn hình trước mắt cũng biến xám mà muốn đập chuột, nhưng cô vẫn hít sâu, lại hít sâu 3 lần nữa, mới chậm rãi gõ vào khung chat đội 1 dòng chữ nữa: "Hồi sinh cho sư phụ cái."

"Con quên mang hồi sinh rồi, sư phụ về thành rồi mau mau trở lại nhé, đèn của con sắp hết thời gian rồi."

Ngân Hạ phun 1 búm máu: "Quá đáng, quá đáng, đã không phụ ta đánh thì thôi đi, ít nhất cũng nên làm tròn cái trách nhiệm của y sư phải buff cho đồng đội, phải hồi sinh cho đồng đội, có y sư nào mà đến 2 cái việc đơn giãn này cũng không biết hả hả hả hả." Ngân Hạ vừa nhanh chóng bấm hồi thành vừa gào thét trong lòng nhưng chữ bấm ra lại là: "Lần sau đi đánh boss cùng sư phụ nhớ mang theo hồi sinh và buff nhé."

Tên y sư thiếu nhi nào đó, đáp trả bằng 1 tiếng: "Dạ!" thật khẳng khái, thật dứt khoác, nhưng Ngân Hạ luôn cảm thấy cái tiếng "dạ" này chỉ đáp cho có mà thôi, bởi vì sau khi nữ giáp sỹ dùng 1 mớ ngân phiếu mua thêm 1 đóng Bối Mẫu Hoàn từ chỗ lão gian thương Tất Di Âm, (à vì sao không mua Đương Quy Hoàn mà lại mua Bối Mẫu Hoàn, chỉ đơn giãn vì hết bạc) rồi vội vội vã vã từ Kim Lăng truyền tống về Cổ Mộ, tình trạng 1 người quần ẩu với khủng long vẫn tiếp diễn. Cái tên đồ đệ y sư mà nữ giáp sỹ mới nhận cách đây không lâu, vẫn cứ nằm ỳ ra trên đất giả chết, mặt cú Hạ chảy dài 3 vệch đen.

"Khủng long xấu xí, đi chết đi." Ngân Hạ gào lên 1 tiếng căm phẫn trong lòng rồi tiếp tục giết boss.

"Ê ê, mày đập phím nhẹ nhẹ thôi, hư bàn phím của mày là chuyện nhỏ, mấy phòng kế bên máng vốn đến cô quản lý ký túc mới là chuyện lớn nha." Vì ngày mai là chủ nhật, bạn học Bình cũng học theo nhỏ bạn thân làm cú đêm 1 hôm, nhưng dù làm cú, bạn học Bình vẫn rất biết giữ ý giữ tứ, làm cú trong im lặng, còn không quên nhắc nhở bạn cú Hạ cũng phải làm 1 con cú đêm lịch sự, ừ thì mới đầu là vậy, nhưng con người dù bình tĩnh cỡ nào cũng đôi khi gặp những việc khiến cho bản thân phát điên.

"Mày cũng gõ phím nhẹ nhẹ thôi, bàn phím mày mà hư là chuyện nhỏ, mấy phòng kế bên máng vốn với cô quản lý ký túc mới là chuyện lớn nha."

"..." Cú Bình đang dùng móng vuốt của mình cào trên bàn phím, bị cái câu quen tai đến lạ kia làm cho não chết 3 giây. Cái này gọi là "gậy ông đập lưng ông" mà.

Bạn học Bình úp mặt xuống bàn lãm nhãm than vãn: "Hỏi thế gian, sư phụ là vật gì?"

Cú Hạ nghe 1 câu than của cú Bình quay đầu nhìn về phía máy tính của bạn, trên màn hình máy tính là khung chat đội hiện rõ mấy dòng tin:

LâmKhang: "Tình nghĩa xuân thu không biết làm thì đừng làm."

Huraaaa: "Ta là lần đầu nhận đệ tử mà, muốn làm 1 lần cho biết."

LâmKhang: "Y sư là hệ pháp phải xài đồ pháp thuật, đem gỡ hết đám vật lý trên người ra đi."

Huraaaa: "Cái gì là đồ vật lý?"

LâmKhang: "Đồ có thể tự hồi độ bền, đến việc này cũng không biết còn đòi làm sư phụ."

Huraaaa: "Tên nhóc kia có tin ta chém chết con không?"

LâmKhang: "Muốn chém người khác trước tiên tăng tu vi đi."

Huraaa: "..."

LâmKhang: "Tăng tu vi bằng ngân phiếu thôi, cứ dùng bạc tăng như vậy không nghèo mới lạ."

Huraaaa: "Hết ngân phiếu luôn rồi."

LâmKhang: "Ngu ngốc, đừng có dùng vàng đi mua ngân phiếu chứ."

Huraaaa: "Đồ đệ bất hiếu, dám nói sư phụ ngu ngốc, ta chém chết con."

Cú Hạ quay đầu nhìn lại màn hình máy tính của mình, trên màn hình máy tính là dòng chữ: "Woa, sư phụ lợi hại, chỉ chết có 3 lần là giết được con khủng long rồi."

Cú Hạ cũng đột nhiên thấy ão não, than thầm 1 câu: "Thế gian trả lời: sư phụ là vật không tự sinh ra cũng không tự mất đi, chỉ bị đệ tử hành cho đến khi kiệt sức.", dứt câu cũng nằm úp sấp trên bàn không thèm ngẩng mặt lên nữa.

"Sư phụ, sư phụ, con vẫn còn 1 cái đèn nữa này, chúng ta đánh thêm 1 con khủng long nữa đi."

"Sư phụ, người đâu rồi."

"Ế ế sư phụ, người đừng có bỏ con 1 mình ở nơi đầy yêu ma quỷ quái này chứ."

Cái tên y sư thiếu nhi nào đó dù thấy nữ giáp sỹ đã im lặng hơn 15 phút vẫn không ngừng gửi tin tới tấp, giống như nếu không được người bên kia màn hình hồi đáp sẽ tuyệt đối không chịu dừng.

Bạn học Hạ đáng thương liếc nhìn màn hình máy tính cứ nhảy hết tin nhắn này đến tin nhắn khác với tốc độ tia chớp, cuối cùng không nhịn được đành xuất đại chiêu: "Sư phụ buồn ngủ rồi, đi ngủ đi, tối nay đánh tiếp." Tối nay có đi nhất định phải bắt Bình Bình theo, nhất định, bạn học Hạ log máy đi ngủ, mà miệng cứ lẫm nhẫm câu đó 3 lần.

Còn cái tên nào đó ở phòng ký túc nam 453 khi nhìn thấy câu: "Sư phụ buồn ngủ rồi, đi ngủ đi, tối nay đánh tiếp." thì lại bật cười thêm lần thứ n, cả 1 đêm hắn ngồi cười 1 mình không biết bao nhiêu lần, chẳng thể đếm chỉ có thể dùng lần thứ n để thế tạm. Ai biểu cái cảm giác được làm nũng, cái cảm giác được che chỡ này lại thú vị đến vậy.

Lâm Duy Khang từng nói với tên bạn thân 1 câu như này: "Mày muốn cả trường lan truyền tin "kỳ quan lạ" phát điên, thì cứ tiếp tục cười."

Nhưng tên nào đó vẫn cứ cười như lên cơn động kinh, đến khi acc nữ giáp sỹ đã xám nghét hơn 10 phút hắn vẫn cứ phấn khích, không cách nào ngủ được.

"Hố hố, Khang mày nhận sư phụ khi nào thế này." Trần Hữu Nhân ngựa quen đường cũ, rãnh rỗi liền lết ghế qua bàn Lâm Duy Khang làm phiền. "Vị cô nương này là ai mà lại vinh hạnh được làm sư phụ của Khang Khang nhà chúng ta thế không biết." Lại có cái khiến Trần Hữu Nhân cười như điên rồi.

"Người ăn 3 tô bún bò của mày."

"Ai? Ai ăn bún bò của tao?" Trần Hữu Nhân đang cười như điên bị câu nói của Duy Khang làm cho đơ ra, nhưng hắn chỉ đơ vài giây thì 1 đoạn ký ức hiện ra trong đầu hắn.

"Muốn biết sever Hạ đang chơi?"

"Bạn học Bình thân mến, nể tình chúng ta cùng là sinh viên đại học X, còn học chung khoa, cũng là đồng đạo chơi Thiện Nữ mà nói cho Nhân biết đi mà."

"Được thôi, mà chế hơi đói rồi, lại thèm bún bò quá."

Cái khuôn mặt cười đến tỏa nắng của cô gái nào đó khi nhắc đến bún bò, Trần Hữu Nhân vẫn còn nhớ rõ, còn nhớ rõ khi cô ta giơ 3 ngón tay lên nhìn hắn cười đến vô hại nói: "Ăn no mới có sức nói chuyện nha.", mà toàn thân Trần Hữu Nhân nổi 1 tầng da gà.

"Huraaaa là nhỏ Bình hả? Mày nhận nhỏ Bình làm sư phụ?" Trần Hữu Nhân nhào qua bắt lấy bả vai Lâm Duy Khang kích động hỏi.

"Cứ xem là vậy."

"Oh my chuối, nhỏ đó là cái quỷ ham ăn, mày chưa thấy bộ dạng nhỏ ăn 1 lúc 2 tô bún bò như thế nào đâu, vừa ăn vừa mang về." Trần Hữu Nhân ôm đầu hồi tưởng lại cảnh tượng kia 1 lần nữa, rồi lại gào lên: "Mày không muốn tán gia bại sản thì mau mau tránh xa nhỏ đó ra aaaaa."

Nhưng Lâm Duy Khang chẳng màn tới cơn động kinh của tên nào đó, mắt nhìn màn hình, tay gõ vào khung chat 1 dòng chữ: "Đi ngủ đi."

Lâm Duy Khang nhìn thấy nữ y sư trên màn hình đáp trả 1 câu: "Ờ, đồ đệ ngủ ngon." mới hài lòng thoát game tắt máy. Lâm Duy Khang chưa từng nghĩ hắn thế nhưng lại đồng ý làm đệ tử người khác. Khụ! Có lẽ vì cô gái nào đó quá phiền đi, còn phiền hơn cả tên đang động kinh kia nữa, thật sự là phiền tới độ Duy Khang khi biết được người đang chơi cái acc nữ y sư Huraaaa, cái người 1 ngày nhắn cho hắn vài chục cái tin là ai, biết được cái người mỗi lần thấy hắn online liền kêu ầm trên kênh bang: "Tiểu Khang Khang, mau mau tới bái sư nào." là ai, liền muốn giơ tay bóp chết cô ta. Lâm Duy Khang chưa bao giờ có xúc động muốn bóp chết ai khác ngoài Trần Hữu Nhân, vì hắn nghĩ trên đời này không ai có thể giống như con ruồi vo ve bên tai người ta suốt ngày như Trần Hữu Nhân được, nhưng hắn sai rồi, núi cao còn có núi cao hơn, em gái "ruồi" của Trần Hữu Nhân xuất hiện, Lâm Duy Khang bó tay chịu trói rồi.

Trần Hữu Nhân đang lên cơn điên thì quay đầu thấy trên môi Lâm Duy Khang là nét cười nhạt liền lao đến ôm lấy cậu bạn thân gào khóc: "Thôi xong, thôi xong, lần này cừu non rơi vào hang sói rồi, thịt sẽ bị ăn hết, da bị lột may áo, xương thì lấy đi hầm canh..."

"Mày mới là sói, mau ngủ."

"Trai lớn không thể giữ ở trong nhà mà, bản cung thật bi ai a."

Hôm đó, phòng 453 đón bình minh trong sự náo loạn của Trần Hữu Nhân, tới tận 6 giờ 30 sáng 2 chàng trai của chúng ta mới lăn lên giường đi ngủ.

---Ta là đường phân cách tuyến xinh xắn---

Lâm Duy Khang rất ít khi thức quá khuya, nếu không phải đêm hôm qua có 1 cô nhóc cứ lãi nhãi với hắn cái gì mà: "Mai chủ nhật mà, thức 1 đêm thôi.", cái gì mà: "Chúng ta mới bái sư mà, on game trễ 1 hôm để người sư phụ này làm tròn trách nhiệm nào." Thì hắn đã off game đi ngủ từ sớm.

Lâm Duy Khang xoa xoa nguyệt thái dương hơi đau do thiếu ngủ của mình, nhìn đồng hồ trên điện thoại đã sắp 12 giờ trưa, liền bò khỏi giường vào nhà vệ sinh, vệ sinh thân thể, tới lúc hắn đi ra đã là 12 kém 10, Trần Hữu Nhân vẫn còn trùm chăn ngủ như chết.

Lâm Duy Khang không nói câu nào, 1 tay kéo chăn, 1 chân đạp vào cái mông đang nghiêng về 1 bên của tên nào đó, khiến tên đó lập tức lăn xuống giường.

Trần Hữu Nhân lòm còm bò lên từ mặt đất, bi thương nói: "Mày có thể đổi cách khác kêu tao dậy không?", hắn nói đoạn đã leo trở lại giường, định túm cái chăn về: "Chủ nhật mà."

"Đi ăn cơm." Lâm Duy Khang đâu dễ dàng để cho tên nào đó kéo chăn trở về. "Mày nhanh lên, 12 giờ rồi."

Trần Hữu Nhân không kéo được chăn, đành bi thương lăn khỏi giường chạy ào nhà vệ sinh, dùng tốc độ âm thanh làm vệ sinh thân thể, bởi vì sinh viên đại học X điều biết 1 cái nguyên tắc bất thành văn: 1 là không đi ăn ở căn tin trường, 2 là phải đi sớm nếu không muốn nhịn đói. Bình thường Lâm Duy Khang và Trần Hữu Nhân không đến căn tin ăn, nhưng nay là chủ nhật, mà chủ nhật thì có món canh chua cá lóc Lâm Duy Khang thích, nên hôm nay chắc chắn bọn họ phải đến căn tin ăn cơm rồi, ai biểu người trả tiền là Lâm Duy Khang cơ chứ.

Khi Lâm Duy Khang và Trần Hữu Nhân tới căn tin, đồ ăn đã muốn hết, mà người xếp hàng vẫn còn rất đông.

Trần Hữu Nhân vỗ trán: "Đậu xanh, tới lượt mình chắc còn mỗi cơm trắng.", liếc ánh mắt đáng thương nhìn về phía Lâm Duy Khang: "Khang gia, ra ngoài ăn đi.."

Lâm Duy Khang nhướng mày, nhìn cái hàng dài ngoằn phía trước liền gật đầu. Trần Hữu Nhân lập tức cười tươi đẩy vai Lâm Duy Khang hướng cửa rời đi.

"Hạ mày nhanh lên, hết đồ ăn bây giờ." Cùng lúc đó, có 2 cô gái vội vã từ bên ngoài chạy vào.

Để tránh sinh viên chen lấn, cửa căn tin đại học X không nhỏ, 1 lúc có thể đi vào 30 người, thế nhưng 2 người ra, 2 người vào, 2 người vừa xô vừa đẩy đi ra, 2 người vừa kéo vừa chạy đi vào, chỉ 4 người với 1 cái cửa to ơi là to vậy mà ma xui quỷ khiến thế nào họ vẫn chạm nhau, còn là chạm nhau theo đúng kiểu phim Hàn Quốc.

Trần Hữu Nhân và toàn thể sinh viên có mặt trong căn tin lúc này đều hít 1 ngụm khí.

"Lâm Duy Khang, hot boy khoa luật bị cưỡng hôn rồi."

<<Nguồn: Truyện "Tôi Không Phải Sư Phụ Em">> By: Chanh Ngọt

Câu 2 :
Đề: Hãy viết 1 oneshort ngược, nói về tình yêu thanh mai trúc mã của một cậu con trai 16 tuổi đối với 1 con bạn nhây lầy tính cách thất thường 
Yêu cầu: Oneshort phải trên 1000 chữ, có ít nhất 2 đoạn ngược, kết phải là kết HE hoặc SE

~~~

Chúc các cậu may mắn!

#N

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net