100 ngày làm vua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Tendy Phương.

Thể loại: Cổ trang, cung đình, nhẹ nhàng, 1x1, HE.

Rate: K

...oOo...

Chương 1: Nhầm lẫn

Đại Minh, Minh Anh Tông Chu Doãn là một vị vua khét tiếng tàn bạo vô tình, nhưng bù lại chàng khôi ngô tuấn tú, uy dũng hơn người.

Năm Minh Anh Tông 20 tuổi, tuổi trẻ sung sức, hiếu chiến, xua quân đánh chiếm lân bang mở rộng quốc thổ. Khi đánh tới Thổ Phiên, nghe người ta nói Phiên Vương Khiết Tiên có một cô công chúa tên Lương Thần, tài mạo hơn người. Vị trí hoàng hậu đang trống, Minh Anh Tông liền viết tối hậu thư yêu cầu cống nạp nàng.

Lương Thần hiểu rõ, nếu không cống nạp nàng, Thổ Phiên sẽ bị sang bằng, dân chúng lầm than. Nàng liền bỏ qua hạnh phúc bản thân mà xin được dâng mình.

Phiên Vương đành dứt ruột đem nữ nhi mình hết mực yêu quý đi cống nạp. Hẹn hai tháng sau sẽ mang tới kinh thành Minh quốc.

Minh Anh Tông mừng rỡ, hạ lệnh toàn dân nộp thêm tô thuế, lên rừng đốn gỗ quý, xuống biển mò trân châu,...chuẩn bị cho lễ lập hậu. Lòng dân căm phẫn vô cùng.

Để xây Vọng Nguyệt cung cho hoàng hậu, Minh Anh Tông trực tiếp chỉ huy quân đội lên núi tìm những cây gỗ quý.

Nhân cơ hội, Minh Anh Tông bên mình ít thị vệ, lại ở nơi rừng núi hoang vắng, một toán cướp đã bao vây hòng giết tên hôn quân.

Minh Anh Tông hô hoán cứu giá, cố sứng chống trả. Nhưng bọn cướp quá đông, trong phút chốc toàn bộ thị vệ đã bị tiêu diệt. Minh Anh Tông mình đầy máu, kiệt sức khụy xuống đất.

Tên cầm đầu vung dao chém thẳng vào cổ Minh Anh Tông.

"Keng". Một mũi tên lao vút ra, kình lực hơn người, đâm thẳng vào lưỡi đao làm đao chệch hướng chém vào không khí.

"Các ngươi còn không mau rời khỏi, nếu không đừng trách ta không khách sáo". Một âm thanh vang vọng núi rừng, uy lực mạnh mẽ khiến bọn cướp hốt hoảng rời khỏi hiện trường.

Minh Anh Tông ngã xuống, bất tỉnh. Một chàng trai tướng mạo giống hệt Minh Anh Tông xuất hiện, dìu chàng rời đi.

Chợt nhìn thấy trên mặt đất có một vật thể màu vàng óng ánh(kim bài á), chàng trai thích thú nhặt lấy cất vào người.

Chàng dìu Minh Anh Tông về nhà mình, băng bó sạch sẽ, sau đó cầm theo hai con thỏ mới săn lúc sáng xuống thị trấn.

Chàng đem hai con thỏ đổi lấy hai quan tiền, sau đó vào tiệm thuốc cuối trấn.

-Trương bá bá. Bá bá bốc cho cháu hai thang thuốc trị thương- Chàng chống hai tay lên quầy thuốc, nhìn chưởng quầy

Bình thường khi đi săn, nếu gặp thảo dược chàng sẽ hái lấy, phơi khô, sau đó lâu lâu mang xuống bán cho tiệm thuốc này. Lâu dần, chàng trở thành người quen, ai trong tiệm cũng quý.
-A Hổ à? Cháu mua thuốc trị thương cho ai vậy? chắc chắn không phải cháu rồi- Trương chưởng quầy xoa đầu A Hổ.

-À! Lúc sáng cháu đi săn gặp được một người bị thương nặng lắm, cháu dìu về nhà cháu băng bó rồi.- A Hổ chống cằm nhìn theo Trương chưởng quầy.

-Thuốc đây, hai quan thôi- Chưởng quầy đưa thuốc cho A Hổ

-Đa tạ bá bá- A Hổ nhanh nhảu cầm lấy gói thuốc, trả tiền rồi quay trở về.

Trên đường đi,nhớ đến đồ chơi nhặt được lúc sáng, A Hổ lấy ra vừa đi vừa tung hứng.

Một đám quan binh bỗng từ đâu ập đến vây lấy A Hổ, mừng rỡ quỳ xuống nói:

-Bệ hạ! Thì ra người ở đây. Chúng thần lo cho người quá.

A Hổ ngạc nhiên nhìn bọn họ, không biết làm sao đành chạy lại đỡ bọn họ đứng lên, thắc mắc hỏi lại:

-Bệ hạ? Ta sao?

-Thưa vâng. Không gọi người là bệ hạ thì gọi là gì bây giờ ạ?

-Thì gọi là A Hổ- A Hổ rất tự nhiên đáp lại

-Dạ được, bệ hạ a hổ, người cùng chúng thần về dịch quán đi ạ- Đám quan binh lau mồ hôi trên trán. "Hoàng thượng tính khí thật thất thường! Tốt nhất đừng làm phật ý người, nếu không hậu quả khó lường".

A Hổ khó hiểu đi theo bọn họ. Trong đầu hiện lên câu hỏi mà tự bản thân không thể trả lời: "Bệ hạ là cái gì nhỉ?".

A Hổ lần đầu đến dịch quán nên cái gì cũng lạ lẫm, hết nhìn chỗ này đến chỗ khác. Căn phòng mà theo lời của bọn họ là phòng của A Hổ vô cùng sang trọng, đồ vật nào cũng đẹp và có giá trị liên thành.

Sau một lúc ngơ ngác, A Hổ nhìn thấy hai hàng tì nữ gồm mười người đi vào. Trên tay mỗi người cầm một món, cung kính quỳ xuống trước A Hổ:

-Chúng nô tì đến hầu hạ bệ hạ tắm rửa thay quần áo.

-Các cô mau đứng lên, ta không dám nhận đâu- A Hổ vội chạy lại nâng từng người dậy

Đám tì nữ không ai dám đứng dậy, rối rít dập đầu:

-Bệ hạ tha tội cho chúng nô tì, chúng nô tì thân phận thấp hèn, không dám kinh động người

-Không. Không! Ta không có ý trách tội ai cả, đứng lên đi.- A Hổ xua tay

Đám tì nữ không dám trái lời, đành phải đứng lên, từ từ đặt các thứ lên bàn, khom mình:

-Thỉnh bệ hạ để chúng nô tì hậu hạ người cởi áo.

-Hả? Không...không cần...ta tự làm- A Hổ thất kinh, hai tay ôm chặt lấy mình. Từ nhỏ đến lớn sống trong rừng, A Hổ luôn tự mình làm tất cả, không quen có người bên cạnh.- Tất cả ra ngoài đi.

-Vậy chúng nô tì cáo lui-Đám nô tì ngơ ngác trước phản ứng kỳ lạ của thánh thượng, nhưng lại sợ bị trách phạt nên nhất nhất lui ra ngoài.

Sau khi bọn họ lui ra ngoài, A Hổ mới thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy quần áo đi ra sau bình phong.

A Hổ từ từ cởi ra các lớp áo trên người, để lộ ra một thân hình nữ nhi trắng trẻo mà săn chắc. Đúng! Là nữ nhi. A Hổ chân chính là một nữ nhi, vì sống cô độc giữa núi rừng nên nàng phải cải nam trang để tránh những phiền phức với bọn sơn tặc.

Chương 2: Thay đổi

Sau khi thay quần áo xong, A Hổ được dẫn đến một đại sảnh. Ở đại sảnh đã có một vị vận quan phục chỉnh tề, tay cầm một quyển sách xem chừng đó là sổ sách hay danh sách gì đó. Vị quan vừa nhìn thấy A Hổ đã nhanh chóng quỳ xuống, đầu cúi sát đất:

-Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.

A Hổ đứng chết trân nhìn chằm chằm vào người đang quỳ trước mặt mình. "Ta là hoàng thượng ư? Không phải chứ? Ta từng nghe Trương bá bá nhắc đến chúng ta có một hoàng thượng, nhưng mà hắn ta đang ở một nơi cao sang, xa xôi tận kinh thành, sao bây giờ họ lại gọi ta là hoàng thượng? Họ nhầm người à?..." Hàng loạt câu hỏi A Hổ đặt ra mà không dám hỏi ai.

Thấy cứ để người kia quỳ mãi cũng không được, A Hổ mở miệng:

-Ngươi đứng lên đi. Tìm ta có chuyện gì?

Toàn đại sảnh há hốc mồm nhìn A Hổ. Hoàng thượng hôm nay trúng phải tà gì mà thay đổi hẳn như thế? Chẳng lẽ vụ việc sáng nay làm người hoảng sợ tới mức tính cách cũng thay đổi? Cầu mong là như vậy đi, mọi người sẽ đỡ khổ. Nghĩ như vậy, ai ai cũng thở phào nhẹ nhõm, lấy vạt áo lau đi mồ hôi trên trán.

-Bẩm hoàng thượng, đây là báo cáo tình hình thuế và các sản vật ở địa phương thu được. Thỉnh hoàng thượng xem qua.

A Hổ giật mình, lui lại mấy bước. Nàng không biết chữ a, làm sao mà đọc. Mắt đảo nhanh vài vòng, A Hổ dõng dạc hô:

-Ngươi đọc!

-Vâng thưa bệ hạ. Cả Tào Châu có hơn năm nghìn hộ, tùy theo tình trạng mỗi hộ mà thu thuế, tổng hơn một triệu hai trăm ba mươi tám nghìn năm trăm sáu mươi ba lạng lẻ tám quan tiền. Gỗ quý gồm Đàn Hương, Tùng Bách, Lim, Sến,...hơn ba nghìn cây. Ngoài ra còn có ngọc thạch, san hô, ngọc trai,...- Viên quan cẩn thận giở ra từng trang sổ đọc.

A Hổ được một phen mở rộng tầm mắt. Mỗi ngày nàng đi săn, nhiều lắm cũng chỉ bán được vài lượng bạc, bao giờ mới kiếm được nhiêu đó. Vậy mà chỉ một câu nói của tên hôn quân, ngay lập tức kiếm được gấp mấy lần. Được rồi, A Hổ vốn định nói thật cho mọi người biết mình không phải hoàng thượng của họ. Nhưng bây giờ nàng nghĩ lại, nàng sẽ thay hắn làm, đến khi nào dân chúng sống ấm no hạnh phúc hơn nàng sẽ trả ngôi lại.

Nghĩ là làm, A Hổ hắng giọng lấy hơi, sau đó nói thật rõ từng chữ:

-Trả lại hết đi, còn cây gỗ đã đốn thì sung công.

Không còn mong gì nhiều hơn, cả đám quan đồng loạt quỳ xuống tạ ơn. A Hổ khẽ mỉm cười, may mắn cho đất nước, dân chúng còn những vị quan thanh liêm, nếu không thì không biết sẽ ra sao,

Ngay ngày hôm sau, A Hổ đích thân theo giám sát việc trả bạc lại cho dân. Đi được một lúc thì...bép...một quả trứng gà nhằm thẳng mặt A Hổ mà bay vào khiến nàng lảo đảo mấy bước.

Đám hộ vệ xông lên, rút đao thị uy:

-Kẻ nào kinh động thánh giá, mau ra chịu tội.

-Xin hoàng thượng thứ tội, con của thảo dân còn nhỏ không biết gì- Một thiếu phụ chạy ra, tay vẫn còn giữ chặt một đứa trẻ khoảng bảy tám tuổi.

A Hổ lau đi vệt trứng, thầm nghĩ đã thay người ta làm vua thì cũng phải thay người ta chịu tội. Miệng nở nụ cười thân thiện, A Hổ tiến lại gần, ngồi xổm xuống trước mặt đứa bé:

-Không sao, đứa trẻ thật khả ái.

-Bệ hạ! - Đám binh lính tiến lên phía trước, hết sức tập trung đè phòng bất trắc.

- Không việc gì. Mọi người lui ra đi- A Hổ khoát tay.

Đầu thoáng nghĩ ra một ý, A Hổ liền gọi thị vệ đứng gần mình nhất, nói nhỏ:

-Ngươi còn tiền không? Cho ta mượn, sáng nay ta quên mang theo.

- Hoàng thượng?- thị vệ tròn mắt ngạc nhiên, nhìn A Hổ không nói nên lời.

-Ngươi có không vậy? ta chỉ mượn một ít thôi, trở vế ta sẽ trả mà- A Hổ xuống giọng

-Thuộc ...thuộc hạ ...co...có- thị vệ run run móc ra một nhúm bạc vụn.

-Ngươi chỉ có nhiêu đây thôi hả?- A Hổ nhận lấy nhúm bạc, hỏi lại

- Thuộc hạ chức bậc thấp kém, lương bổng không bao nhiêu, chỉ để dành được nhiêu đây thôi- thị vệ thành thật trả lời

-Vậy khi nào trở về ta sẽ trả lại ngươi sớm- A Hổ cười cười.

A Hổ đem hết số bạc đổ vào tay thiếu phụ, ôn nhu nói:

-Cô nương đem số bạc này về mua quần áo với ít bánh cho cháu. Hiện giớ ta chỉ có nhiêu đây thôi, xin vui lòng nhận lấy.

-Tạ hoàng thượng ban ơn- thiếu phụ mừng rỡ lạy tạ.

-Không có gì, trở về thôi- A Hổ mỉm cười đôn hậu, xoay người trở về dịch quán.

Hôm sau, tất cả trở về kinh thành. Sau mấy ngày liền đi xe ngựa, cuối cùng A Hổ cũng đặt chân vào hoàng cung xa hoa diễm lệ. Sau khi sắp xếp xong, A Hổ cho gọi người thị vệ hôm trước vào thư phòng.

-Hoàng thượng vạn...- Thị vệ vừa bước vào đã quỳ xuống hành lễ.

Chưa để hắn nói hết câu, A Hổ đã chặn lại, cho hắn miễn lễ, đứng lên.

-Ngươi có biết tại sao hôm nay ta gọi ngươi không?- A Hổ đi đến gân tên thị vệ.

-Bẩm. Thuộc hạ không biết-thị vệ cúi đầu, người mượn tiền hắn là hoàng thượng, hắn đâu có gan đòi.

- Ngươi tên là gì?- A Hổ tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn.

-Thuộc hạ Trác Lâm- thị vệ nghiêm chỉnh trả lời.

-Được rồi, Lâm Lâm ngươi không cần phải quá nghiêm túc đến vậy. Khi nào không có ai bên cạnh thì cứ xem ta là bằng hữu thôi. Ngươi gọi ta là A Hổ đi- A Hổ thân mật vỗ vai hắn.

-Thuộc hạ không dám- Trác Lâm run run cúi đầu, hắn làm sao dám ngang hàng với hoàng thượng chứ.

-Lại nữa rồi! Đây là lệnh của hoàng thượng, ngươi dám không nghe- A Hổ bắt đầu lên giọng, làm chủ người khác thật có ý vị, hơn nữa nàng đang làm chủ cả thiên hạ.

-Thuộc hạ tuân mệnh- Trác Lâm vội quỳ xuống, gần vua như gần cọp, mất mạng như chơi.

-Thế mới được. Đây là tiền ta mượn ngươi. Cấm không được nói gì- A Hổ cau mày thị uy, sau đó nói- Từ bây giờ ta cho ngươi thăng tam cấp làm tam phẩm kim đao cận vệ. Sau này ngươi phải làm nhiệm vụ điều tra tin tức cho ta.

Qua một thời gian ngắn tìm tòi học hỏi, A Hổ đã có thể thuần thục các ngôn hành cử chỉ đúng mực.

Hôm đầu tiên thượng triều, A Hổ đã ban ngay một đạo thánh chỉ khiến cả đại Minh chấn động.

Nội dung rất đơn giản: " Phụng Thiên Thừa Vận, Hoàng đế chiếu viết: Đại lễ lập hậu không cần phô trương, miễn thuế cho bách tính hai năm. Vọng Nguyệt cung dành cho hoàng hậu sẽ được xây sau mùa thu, sau khi kiểm kê lại sản vật trong quốc khố, quy mô dựa trên số sản vật đã thu. Trong thời gian đó Hoàng hậu sẽ được ngụ tại Vọng Dương cung của hoàng thượng. Khâm thử"

Thánh chỉ vừa ban, người hạnh phúc nhất là dân chúng trong thiên hạ. Quần thần cả triều không ai phản đối, A Hổ được một phen đắc ý.

Chương 3: Đêm tân hôn

Chẳng mấy chốc ngày đại hôn cũng đến, Lương Thần cùng đoàn tùy tùng cũng đã ở dịch trạm bên ngoài Tử Cấm Thành chờ ngày tiến cung.

Đại lễ được tổ chức tại An Hòa điện, A Hổ mình khoác long bào, uy nghi bước vào. Bên cạnh là Lương Thần mặc một bộ cung bào sắc đỏ rực rỡ, đầu đội hỷ khăn.

Quần thần đứng hai bên vừa nhìn thấy liền khom mình thi lễ. Nghi lễ lập hậu trong hoàng gia có vô số những quy tắc rờm rà. Mãi đến gần tối phần lễ mới xem như kết thúc, mọi người ở lại dự dạ yến. Lương Thần được đưa về tân phòng trước, A Hổ ở lại dự dạ yến cùng mọi người.

A Hổ hết sức cẩn trọng, chỉ uống chút ít không để mất tự chủ. Đến khuya, A Hổ lui về phòng, để bá quan văn võ tiếp tục đến sáng.

Vừa về đến phòng, A Hổ đã lệnh cho mọi người lui ra. Lương Thần ngồi yên trên giường không động đậy, A Hổ rụt rè từ từ bước đến. Sau một lúc trầm ngâm, A Hổ ngập ngừng đưa tay cầm lấy hỷ khăn vén lên.

Nhưng một sự việc bất ngờ xảy ra, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của A Hổ. Từ trong tay áo Lương Thần, một thanh chủy thủ nhằm thẳng vào cánh tay A Hổ đâm đến.

Bị tập kích bất ngờ, A Hổ không kịp phản ứng ngã xuống, kéo theo hỷ khăn trên đầu Lương Thần. Khẽ nhíu mày vì cảm giác đau từ cánh tay truyền đến, A Hổ lấy lại ý thức vội chạy đến tủ lấy ra một hộp thuốc cấp tốc băng bó lại.

Tầm mắt Lương Thần tập trung hết lên người A Hổ. Nàng không hiểu tại sao tên hôn quân đó lại không một chút nào oán trách nàng? Hơn nữa lại có thể tự băng bó rất thành thạo, không phải bình thường hoàng đế toàn được người khác hầu hạ sao?

Rất nhanh A Hổ đã băng bó xong, nhìn cánh tay mình nàng khẽ mỉm cười vui vẻ:

-May thật!

-May?- Lương Thần khó hiểu hỏi lại. Bị thương cũng là may mắn ư?

-Ân!- A Hổ thật thà gật đầu, sau đó đi đến bên Lương Thần, cười nói- Hoang hậu qua đây xem cái này

A Hổ cầm lấy tay Lương Thần dẫn qua một cái bàn phủ vài đỏ gần đó. Lần này Lương Thần quên cả phản kháng, Minh Anh Tông lúc này hoàn toàn bất đồng với lời đồn.

Tấm vải đỏ được nhấc lên, trên bàn chất đầy sách, có đủ cả van phòng tứ bảo. Lương Thần thắ mắc hỏi:

-Bệ hạ là có ý gì?

-Ta...ta...- A Hổ có chút ngập ngừng- ta... không biết chữ...hoàng...hoàng hậu dạy ta được không?

A Hổ vốn đã suy tính trước, nàng không biết chữ phải nhờ người khác đọc tấu chương hộ. Nhưng không thể nhờ vả mãi được, chi bằng chính mình học chữ rồi phê duyệt tấu chương. Nhờ người khác dạy chi bằng nhờ người thân, mà người thân của A Hổ chỉ có thể tính là tân hoàng hậu mà thôi.

-Bệ hạ, người quả thật biết đùa. Hoàng đế một nước sao lại không biết chữ?- Lương Thần một chút cũng không tin.

-Ta nói thật.- A Hổ khẳng định lại, ngư khí vô cùng nghiêm túc.

-Thật?- Lương Thần nhìn thẳng vào A Hổ, nàng quên cả sợ.

A Hổ gật đầu, khuôn mặt méo mó khó coi. Lương Thần đành phải tin vị hoàng đế trước mắt nàng không biết chữ. A Hổ kéo Lương Thần ngồi vào ghế, nàng cũng ngồi vào ghế bên cạnh thuận tay lấy ra một quyển tấu chương đưa cho Lương Thần, nói:

-Trước hết dạy ta chữ trong này đi.

-Tấu chương?- Càng lúc Lương Thần càng đặt nhiều dấu chấm hỏi lên A Hổ, nhưng A Hổ là quân nàng là thần, nàng không có quyền hỏi.

-Ân- A Hổ gật đầu. Những tấu chương các quan lại dâng lên nàng xem không hiểu chút nào, lấy những tấu chương ra học chữ là thiết thực nhất.

Lương Thần chỉ biết cười trừ, bắt đầu dạy A Hổ. Người dạy có tâm, người học có lòng, A Hổ lại thông minh tiếp thu rất nhanh. Hai người tập trung học, thời gian trôi qua rất nhanh. Lương Thần mệt mỏi khẽ vươn vai một cái, A Hổ nhìn ra đươc nên nhẹ nhàng nói:

-Hoàng hậu đi nghỉ trước đi, ta muốn học tiếp.

-Vây còn việc viên phòng?- Lương Thần hỏi lại, mọi chán ghét trước đây đối với Minh Anh Tông phút chốc bay sạch.

-A!- A Hổ nhớ ra hôm nay là đại hôn, tặc lưỡi nói- Hôm nay không được...ta...ta..bị thương.

A Hổ chỉ vào cánh tay trái đang bị thương của mình, lòng thở phào nhẹ nhõm." Đúng là bị thương may thật!"

Lương Thần lúc này mới nhớ ra chính mình đã đâm bị thương A Hổ, áy náy hỏi:

-Người không trách ta sao?

-Chỉ là vết thương nhỏ, sao lại phải trách phạt làm gì?- A Hổ cười, khẽ vuốt vết thương mình.- Hơn nữa, ta cũng đâu có tổn thất gì.

-Bệ hạ thật rộng lượng- Lương Thần cúi mình thi lễ.

-Chỉ là việc nhỏ, không cần phải để tâm đâu- A Hổ gật đầu.

Lương Thần cởi ngoại y, lên giường ngủ. A Hổ chăm chú nhìn đến khi Lương Thần an tĩnh nằm ngủ mới khẽ mỉm cười." Lương Thần thật khả ái!".

A Hổ tiếp tục luyện chữ, không biết bao lâu sau thì mệt mỏi gục xuống bàn. Lương Thần ngủ được một chốc thì giật mình tỉnh giấc, xoay qua nhìn thì thấy A Hổ ngủ gục trên bàn. Nàng nhẹ nhàng xuông giường, cầm theo cái chăn đắp lên mình A Hổ.

A Hổ khẽ trở mình rồi tiếp tục ngủ, miệng nở nụ cười. Lương Thần có chút thất thần, tỉ mỉ đánh giá ngũ quan của A Hổ. Khuôn mặt A Hổ hoàn mỹ vô khuyết, lại ngủ rất say không lưu một chút phiền não nào, cảm giác thanh tao thoát tục hiếm thấy. Lương Thần bất giác cảm thấy mình gả cho nam tử trước mắt thật hạnh phúc.

Chương 4: Bách hoa đồ

Thời điểm A Hổ tỉnh dậy cũng là thời điểm nàng nhìn thấy một khuôn mặt kinh diễm phóng to cực đại trước mặt mình. Khuôn mặt ấy thanh thuần đáng yêu, đôi mắt khép lại an tĩnh vô cùng. A Hổ thích thú, giữ nguyên tư thế mặt đối mặt với Lương Thần, khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười tuyệt mỹ.

A Hổ bạo dạn vươn tay, nhẹ nhàng vuốt đôi lông mày cong cong của Lương Thần. Khi ngón tay dời đến mi tâm, Lương Thần bất ngờ mở mắt. A Hổ như kẻ có tật giật mình, nhanh chóng thu hồi cánh tay, bối rối xoay mặt đi hướng khác.

Hành động chẳng khác gì tiểu hài tử của A Hổ khiến Lương Thần bật cười. Phản ứng của Lương Thần khiến A Hổ ngượng chín mặt, lúng túng đi gọi cung nữ mang nước vào, mong cho cái không khí dở khóc dở cười này tan biến đi.

Tẩy trang xong, A Hổ cũng không làm phiền Lương Thần nữa mà đi ra ngự hoa viên tản bộ. Hoàng đế sau khi lập hậu, trong ba ngày sau đó không cần phải thượng triều, trừ khi có công vụ cần giải quyết gấp.

Đi trong ngự hoa viên được một lát, A Hổ chợt ngừng lại trong trung tâm hoa viên. Hoa ở trung tâm hoa viên vốn đẹp hơn khu vực phía ngoài rất nhiều, đặc biệt vào lúc sáng sớm, sương đọng lại trên cánh hoa lại càng tăng thêm mấy phần diễm lệ.

A Hổ nhìn ngơ ngẩn một chút liền nảy ra một ý. Nghĩ là làm, A Hổ gọi cung nữ mang một ít giấy mực đến.

Nhanh chóng một bàn gỗ bày giấy mực được sắp xếp. Lúc trước, mỗi khi rãnh rỗi A Hổ thường ngồi trước sân vẽ chim thú trong rừng, kỹ nghệ ngày càng tinh xảo, hình ảnh sống động vô cùng. Khẽ mỉm cười tự tin, A Hổ bước đến bàn cầm lấy bút nhẹ nhàng chấm mực vẽ lên giấy.

Một lúc thật lâu sau, trán A Hổ đổ đầy mồ hôi, nhưng bức học không thể nào hoàn thành được. Nàng không ngờ vẽ bằng bút lông khó đến vậy, không thể vẽ theo ý mình, mực vây ra cả trang giấy vô cùng khó coi.

Không thể nhẫn nại được nữa, A Hổ dứt khoát đặt bút xuống, gọi người đi lấy cho mình một hòn than củi. Than củi được đưa đến, A Hổ nhanh tay cầm lấy, đặt tấm giấy xuống đất, trực tiếp nằm xuống vẽ. Cung nữ, thái giám xung quanh chỉ biết há hốc miệng dứng nhìn không dám cản.

Lương Thần ngồi trong phòng xem qua thành phẩm của A Hổ tối qua, không kìm nổi phát ra tiếng cười. Tuy rằng A Hổ viết được rõ chữ, nhưng nét nào cũng như cẩm chổi quét qua. Giấy thì nhăn nhúm như thể người viết có thù sâu như biển với nó vậy.

Lương Thần xem qua một lượt cũng hết việc làm, đứng lên đi ra ngự hoa viên. Tất nhiên, không khó để phát hiện ra một đám đông cung nữ, thái giám đứng xoay quanh một chỗ chăm chú xem một thứ gì đó. Tò mò nổi lên, Lương Thần cũng nhanh chân đi đến.

Đám đông nhìn thấy hoàng hậu liền tách ra thành hai hàng tạo thành lối đi. Lương Thần đi từ từ đến cuối hàng thì nhìn thấy A Hổ đang nằm vẽ. Cố gắng thu liễm nhịn cười, ngồi xuống bên cạnh hỏi:

-Bệ hạ đang làm gì vậy?

A Hổ nghe hỏi liền ngừng tay, ngước mặt lên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net