Ái thượng nữ lão sư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(---爱上女老师---)


Tác giả

: Lăng Duệ

Thể loại

: Hiện đại, thầy trò, HE

Editor

: eagle1994

Văn án: Ke41269

Tiến độ

: 74 chương - Hoàn

Văn án

:
Chờ một người lớn lên có bao nhiêu khổ?. 7 năm có đủ để một người trưởng thành? Chúng ta gặp nhau trong những năm tháng đẹp tươi sáng lạn nhất cuộc đời, từ ngây ngô, lỗ mãng đi yêu đến chính chắn trưởng thành. Ta nỗ lực vì nàng, bất chấp tất cả vì nàng, từ bỏ vì nàng, vì nàng lớn lên.

“Ta không thích nam, cũng không thích nữ, ta chỉ yêu Cẩn”.

“Sinh như hạ hoa chi sán lạn,
Tử như thu diệp chi tĩnh mỹ”.

Gặp được nàng là may mắn nhất đời ta.
Lời nói đầu

Đêm khuya, lại một đêm không ngủ.

Không mục đích ngồi đó lướt web, ngắm nhìn những hình ảnh quen thuộc trước đây.

Tựa hồ tìm tòi quá nhiều về đề tài đang muốn nói-“thầy trò”, đột nhiên có một loại xung động muốn nhắn một tin cho ngươi.

Xem đồng hồ một chút, 3h21!

Luôn là một lần rồi một lần soạn thật tốt một cái tin rốt cuộc lại xóa toàn bộ, nhìn đồng hồ đeo tay ngẩn người, vậy thì mòn quà mà ngươi tặng cho ta sau khi tốt nghiệp đã theo ta suốt bốn năm rồi.

Bốn năm, thời gian như thoi đưa, cảm giác như chỉ trong chớp mắt.

Ta vẫn như cũ cô độc một mình, đi trong dòng người, thỉnh thoảng đứng lại, tĩnh lặng, sẽ có một tia tịch liêu!

Ở thành phố ấy, bên khung cửa sổ ấy, đứng lặng im, người ấy có hay không nhớ tới ta...

Bốn năm, ngươi nói, ta có thể vào một trường đại học danh tiếng, ta không nghe, thấy ngươi khó có thể che dấu sự mất mác, ta không biết mình rốt cuộc làm đúng hay là sai!

Từ khi chúng ta quen biết đến bây giờ, đối với yêu cầu của ngươi, ta bao giờ cũng là hết sức làm tốt, chỉ lần này, ta biết đạo mà vẫn ngoan cố vậy.

Muốn trở lại thành phố nơi có ngươi đến phát điên, mặc dù ý nghĩ của ta thật vô lý như vậy, trở lại bên cạnh ngươi, cho dù ngươi không nói ngươi yêu ta, như vậy, chỉ cần để ta yên lặng ở bên cạnh, cả cuộc đời này không thay đổi!

Thỉnh thoảng xoay người, trong dòng người tìm không thấy thân ảnh quen thuộc, lão sư, sao việc này lại khó khăn đến như vậy!

Chỉ còn 2 tháng, ta nhất định phải về!

Ban đầu nghĩa vô phản cố(1) chọn trường sư phạm, chính là vì có một ngày ngươi không còn là lão sư của ta, chúng ta song vai tác chiến!

Thành phố ồn ào huyên náo vào lúc này yên tĩnh vạn phần, ngày về đã định, ta rất chờ mong. Ta đang chiến đấu với thời gian, tựa hồ mỗi phút mỗi giây cũng là đau khổ, hành hạ lòng ta.

Cho dù cuộc đời này không thể nắm chặt tay nhau, ta cũng không oán!

Cuộc gặp gỡ của ta và ngươi không hề lãng mạn, khi đó, ta chẳng qua là một thiếu niên lỗ mãng!

Chỉ nhớ khi đó ở trong hành lang tùy ý chạy giỡn, cùng bạn học chơi đến bất diệt lạc hồ(2), ngươi ôm một chồng bài tập từ phòng làm việc đi ra, liền bị ta đụng phải!

Không nghĩ ngươi là lão sư, bởi vì ngươi trông rất trẻ, cho nên ta thuận miệng đã nói câu:”Bạn học, thật xin lỗi!”

Sau này nhắc lại chuyện này, ngươi vẫn luôn cười ta lỗ mãng.

Nếu như thời gian có thể dừng lại, ta nguyện có thể dừng lại mãi ở thời điểm thiếu niên lỗ mãng ấy, để ta có thể vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi, cho dù, ngươi chỉ lơ đãng nhìn ta một cái, đối với ta mà nói, những ngày có ngươi bên cạnh mới có thể khiến ta cảm thấy luyến tiếc cuộc sống này!

Ta đã không nhớ nổi ngươi mặc gì lúc ấy, tựa như sự quen biết của chúng ta không có một chút nào đặc biệt đáng nhớ, dù sao lúc ấy ta cũng là một học sinh cấp 3 đơn thuần lại ngây ngô, ta chắc chắn sẽ không dụng tâm đi quan sát mọi thứ quanh mình.

Trong lớp, ngươi luôn ’ tiêu sái’ như vậy, nghĩ nát óc cũng chỉ có thể nghĩ đến một từ này, cười mình quá ngốc nghếch...chẳng lẽ do học ngoại ngữ quá lâu, quốc ngữ liền trở nên suy kiệt như thế….tổng có thể viết ra loại văn ngay cả chính mình đọc cũng sẽ thấy buồn nôn. Lúc chân chính muốn viết về ngươi-người luôn ngự trị trong lòng ta, từ ngữ trong đầu đột nhiên biến mất, giống như cuối cùng tất cả chỉ tồn tại trong suy nghĩ của ta, cũng không thể bày tỏ được những tư niệm của ta đối với ngươi.

“Đi quanh trên bờ hồ, tràn đầy trong mắt là hình ảnh những chiếc lá sen xanh thẳm, những chiếc lá ấy vượt lên khỏi mặt nước rất cao, xòe ra giống như chiếc váy của những cô vũ nữ…”----bài ngươi dạy cho ta trong tiết đầu tiên chính là 《Ánh trăng trên hồ 》(3) . Thanh điệu êm ái kia khiến cho một kẻ vốn cho rằng văn học là một thứ cầu kì kiểu cách như ta nhưng lại chìm đắm trong đó. Phân ý cảnh đó trong bài…một vu vật tuyệt vời như thế, thật xấu hổ, nếu hoa sen thanh cao như thế thì làm sao người ta lại ùn ùn đi hái sen chứ?

Từ những năm tháng cấp 3, dù đã đoán trước được số phận sẽ bị chia cách nhưng vẫn luôn tự tạo nên những cơ hội khiến mình bị tổn thương. Cứ mãi tìm kiếm một bóng người, đứng bên hồ bồi hồi, ngâm khẽ “Thương thương kiêm gia”(4)

Nghề giáo không phải là ước mơ từ nhỏ của ta, nhưng ta không thể lấy thân phận một học sinh vĩnh viễn ở lại bên cạnh ngươi, không thể lấy những cái cớ khác ở bên ngươi đảo quanh, cuối cùng, nghĩ nát óc, điều duy nhất có thể nghĩ đến chính là cái thủ đoạn này, không quá cao minh đi!

Có lẽ bất kể ta cố gắng thế nào cũng không làm tốt được như ngươi, tại sao ngươi có thể khiến cho tất cả học sinh đều hướng về, tại sao ngay cả những học sinh cứng đầu khó bảo ở dưới tay ngươi cũng trở nên ngoan ngoãn?

Cười nhẹ, ta quên mất lúc đó ta cũng là một học sinh khó bảo, mà giờ đây? Ở trong mắt ngươi, ta là cái gì? Trưởng thành? Hoặc là ở trong mắt ngươi, ta như cũ vẫn là một đứa trẻ bồng bột ở hành lang chạy giỡn...

Đêm thật yên tĩnh , tiếng hít thở của bạn cùng phòng đều đều, ta đã thành thói quen ở trong đêm khuya cầm lấy ảnh của ngươi, xem từng tấm từng tấm một, nhìn máy tính chuyển qua chế độ screensave, từ hình nền đến screensave cũng là ảnh của ngươi!

Ngươi nói, ta phải tiến lên phía trước, phải trưởng thành, bắt đầu cuộc sống của riêng mình. Nhưng, ở nơi này, một thành phố xa lạ không có ngươi bên cạnh, trải qua 4 năm ly biệt đầy đau khổ, việc duy nhất khiến ta cảm thấy an ủi là ta sẽ được trở về bên cạnh ngươi. Nếu việc ấy có thể thực hiện dễ dàng như vậy thì việc gì ta phải ở đây một mình trằn trọc khó ngủ!

Bây giờ nhớ lại từ đầu đến cuối, phảng phất trước mắt, thành phố xa lạ dần trở nên quen thuộc, nhưng cuối cùng lại là một nơi xa lạ, nơi này không có ngươi, không có con đường nhỏ mà chúng ta cùng nhau tản bộ, không có mùa đông ngập tràn những bông tuyết trắng, thời gian tốt đẹp mà ta trải qua cũng chỉ dừng lại tại thời điểm ba năm cấp ba của chúng ta, chỉ có trở lại nơi đó, ta mới nhận ra được hết thảy sự quen thuộc và tốt đẹp.

Ta muốn viết ra phần tình cảm sâu nặng trong nội tâm, tưởng tượng thời điểm ngươi thấy được cái này, sẽ có bộ dạng gì…

Nhưng tâm tư của ngươi luôn là thật khó đoán, không biết ngươi có thể hay không ôm thật chặt ta vào lòng rồi nói, hài tử, ngươi thật khờ quá!

Đúng vậy, nếu như có thể, ta nguyện ý đi làm một kẻ khờ, mãi mãi.

Năm 2002, ngày 3 tháng 9, còn nhớ rõ sao? Đây là ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, ta và ngươi ở hành lang nhặt những quyển bài tập rơi tán loạn trên mặt đất, lúc ấy điều ta quan tâm không phải là sẽ bị ngươi mắng, mà là lo lắng tên bạn đi cùng có hay không đứng ở một bên cười nhạo ta.

Không nhìn ngươi lâu, trừ câu “Thật xin lỗi” tựa hồ ta không nói ra được lời khác, thật cao hứng khi đó ta còn nói” Thật xin lỗi”, dù sao ta là một người đánh chết cũng sẽ không nhận sai.

Cẩn, ngươi còn nhớ rõ những thứ này sao?

Vốn là muốn viết một thiên tán văn, cuối cùng lại là thống thống khoái khoái viết 20 mấy vạn chữ, lúc này, ngay từ đầu viết một đoạn như thế này ngược lại có vẻ dư thừa, gọi là tóm tắt đi, là mở đầu đi, cứ coi là viết một chương trước rồi tính sau cũng được.

Độc giả chớ trách.

chú thích:



(1)nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không chùn bước

(2)bất diệt lạc hồ(trích trong sách luận ngữ) : có nghĩa là còn gì vui hơn

(3)Ánh trăng bên hồ(荷塘月色): một tác phẩm văn xuôi của Chu Tự Thanh.

(4)Thương thương kiêm gia: nghĩa là cỏ lau xanh tốt.

Đây là một câu trong bài “Thi kinh-kiêm gia” của Khổng Tử

蒹葭 1

蒹葭蒼蒼,
白露為霜。
所謂伊人,
在水一方。
溯洄從之,
道阻且長;
溯游從之,
宛在水中央。

Kiêm gia 1 Lau lách 1 (Người dịch: Tạ Quang Phát)

Kiêm gia thương thương,
Bạch lộ vi sương.
Sở vị y nhân,
Tại thuỷ nhất phương.
Tố hồi tùng chi,
Đạo trở thả trường,
Tố du tùng chi,
Uyển tại thuỷ trung ương. Lau lách xanh tươi và rậm rạp,
Móc làm sương phủ khắp mọi nơi.
Người mà đang nói hiện thời,
Ở vùng nước biếc cách vời một phương.
Ví ngược dòng tìm đường theo mãi,
Đườn càng thêm trở ngại xa xôi.
Thuận dòng theo đến tận nơi,
Giữa vùng nước biếc, thấy người ở trong.


Chú giải của Chu Hy:

Chương này thuộc phú.

kiêm: giống cỏ hoàn (loài vi lô), mà nhỏ hơn, cao vài thước, cũng gọi là cỏ liêm.
gia: cỏ lau. Lau lách chưa trụi, mà móc đã rơi xuống thành sương, mùa nước tiết thu đã đến, là mùa mọi con sông đều đổ vào Hoàng Hà.
y nhân: như nói người kia.
tố hồi: ngược dòng mà đi lên.
tố du: thuận dòng mà đi xuống.
uyển nhiên: dáng thấy nghiễm nhiên ở đấy.
tại thuỷ chi trung ương (ở chính giữa dòng nước): nói gần kể đấy mà không thể đến được.
nhất phương: một phương nào kia ?

Nói mùa nước tiết thu vừa dẫy đầy, người mà đang nói đến kia lại ở về một phương của vùng nước mênh mông, lai láng. Đi ngược lên hay đi xuôi dòng đều không gặp được. Nhưng không biết chỉ về ai mà nói thế.

蒹葭 2

蒹葭萋萋,
白露未曦。
所謂伊人,
在水之湄。
溯洄從之,
道阻且躋;
溯游從之,
宛在水中坻。

Kiêm gia 2 Lau lách 2 (Người dịch: Tạ Quang Phát)
Kiêm gia thê thê
Bạch lộ vị hy.
Sở vị y nhân,
Tại thuỷ chi my.
Tố hồi tùng chi,
Đạo trở thả tê,
Tố du tùng chi,
Uyển tại thuỷ trung trì.
Lau lách vẫn rườm rà tươi tắn,
Móc chưa khô, rợp trắng phủ dầy
Người mình đang thốt lời đây,
Ở bên bờ nước chốn này đó thôi.
Ví ngược dòng mà noi theo mãi,
Đường dốc cao trở ngại vô cùng.
Tiến theo mà cứ thuận dòng,
Thấy nơi cồn nọ giữa vùng nước xanh.
» Hiện dịch nghĩa

Chú giải của Chu Hy:

Chương này thuộc phú.

thê thê như thương thương: rườm rà xanh tốt.
hy: khô ráo.
tê: thăng lên, ý nói khó đến được.
trì: cái cồn nhỏ.
蒹葭 3

蒹葭采采,
白露未已。
所謂伊人,
在水之涘。
溯洄從之,
道阻且右;
溯游從之,
宛在水中沚。

Kiêm gia 3 Lau lách 3 (Người dịch: Tạ Quang Phát)

Kiêm gia thể thể
Bạch lộ vị dĩ.
Sở vị y nhân,
Tại thuỷ chi dĩ (sĩ, thuỷ).
Tố hồi tùng chi,
Đạo trở thả vĩ (hữu),
Tố du tùng chi,
Uyển tại thuỷ trung chỉ. Lau lách xanh tươi vừa để cắt,
Móc trắng thì chưa dứt còn rơi.
Người mình đang thốt mấy lời,
Ở bên bờ nước ắt nơi đấy mà.
Ví ngược dòng tiến xa theo mãi,
Đường rẽ sang mặt lại trở ngăn.
Thuận dòng, nếu cứ theo lần,
Nghiễm nhiên thấy giữa cồn gần đó thôi.


Chú giải của Chu Hy:

Chương này thuộc phú.

thể thể: nói lau lách rườm rà có thể cắt được.
dĩ: dứt, xong rồi.
hữu: không chạy thẳng mà rẽ sang bên mặt.
chỉ: cái cồn nhỏ.
Nguồn: thi vien.net 1/Trung học phổ thông: cuộc gặp tình cờ

Lớp mười

Ta tự nhận ta không phải là một học sinh giỏi, có thể ngồi ở trong lớp thực nghiệm hoàn toàn là dựa vào quan hệ của cha. Ta không thích học lớp này, áp lực rất lớn, ngày nghỉ cũng bắt đi học thêm, vì thế mà ta vừa học liền sinh chán ghét môn lý, hóa. Mà mỗi lần đến giờ tự học, nhìn người ta tấp nập ở trên lớp và phòng làm việc cùng lão sư thảo luận, ta hoàn toàn không biết ta ngồi ở chỗ này làm cái gì?

Cho đến khi gặp Cẩn!

Người ta đụng phải trong hành lang.

Ta không hề nghĩ tới Cẩn lại là lão sư của ta, suốt những ngày đầu toàn học lý, hóa, chưa hề thấy mặt ngữ văn lão sư xuất hiện, chủ nhiệm lớp nói, vì ngữ văn lão sư có việc bận nên xin nghỉ phép, trường vốn thiếu nhân lực nên không có người dạy thay, các tiết văn đều đổi thành lý, hóa, chờ ngữ văn lão sư về sẽ dạy bù.

Cho nên…

Học tiết thứ nhất,Cẩn đứng trên bục giảng, ta bất an ngồi bên dưới. Nhớ tới lúc ở trên hành lang mình đụng phải vị lão sư này, trong lòng có chút khẩn trương… chắc không phải là nàng sẽ cảm thấy đả kích mà trả thù ta đi...Ai, nói xin lỗi ta cũng nói rồi, thật xin lỗi ta cũng nói rồi, dù sao ta cũng không phải là cố ý!

Suốt một tiết ngồi ở đấy khẩn trương.

Bất quá, khóa học của vị lão sư này thật quá tuyệt vời, đúng là lão sư cấp cao có khác a! 10 năm đi học, đây là lần đầu tiên ta thấy một vị lão sư lại đem giáo án thuộc làu như cháo như vậy. Nàng ở trong lớp đã nói, nàng đã dạy văn rất nhiều năm, thoạt nhìn đúng là kinh nghiệm đầy mình!

Ta nghe đến xuất thần, một tiết rất nhanh liền trôi qua, lần đầu tiên cảm thấy thì ra 45 phút có thể trôi qua nhanh như vậy, ngẩng đầu nhìn, ánh mắt dõi theo bóng Cẩn dần xa, lần đầu tiên ta lại cảm thấy tò mò về một người nhiều như vậy.

Bạn học bên cạnh cũng nghị luận ầm ĩ, phần lớn học sinh ở đây là từ cấp hai trực tiếp chuyển lên cho nên mọi người rất thân với nhau. Bạn học ngồi bên cạnh ta cũng từng là học trò cưng của các lão sư, đang cảm thán ngữ văn lão sư lần này thật đúng là không đơn giản, trình độ quá chuyên nghiệp đi...

Xem ra, cảm thấy Cẩn lợi hại không chỉ có mình ta!

Nói là quái vật cũng đúng, đi tới chỗ nào cũng nghe thấy tiếng than thở.

Ta cười, người được khen chính là Cẩn, ta rất cao hứng, điều kì lạ chính là ta nhưng lại vì nghe nàng được khen mà cao hứng!

Ánh mắt của ta bắt đầu dõi theo Cẩn, trong lớp, hết tiết, bài tập Cẩn giao ta luôn cố gắng hết sức hoàn thành tốt nhất, câu văn Cẩn viết ta nhất định sẽ dùng bút mực thật nghiêm túc chép lại, thậm chí ngay cả một lỗi chính tả cũng không xuất hiện. Thinh thoảng lại ôm một đống vấn đề tìm Cẩn nhờ giảng giải---mặc dù những vấn đề đó ta đều đã có đáp án.

Cuối cùng, ta nhận ra rằng Cẩn sẽ không chú ý tới ta, nàng vĩnh viễn là tiêu sái như vậy, tấm lòng bao dung có thể chứa cả thế giới, mà ta ở trong thế giới của nàng, vĩnh viễn cũng thật là nhỏ bé, nhỏ đến nỗi nàng không thể chú ý tới ta!

Nghĩ tới nghĩ lui tựa hồ chỉ có một biện pháp chính là dùng thành tích tốt dẫn đến sự chú ý của nàng. Rốt cuộc học ngữ văn trở thành chuyện dễ nhất trên đời. Ai, phải nói rằng chuyện học tập này đúng là khiến cho việc dẫn dụ sự chú ý của người cũng trở nên đơn giản hơn nhiều.
Thi giữa học kỳ, ta biết ta điểm lý hóa rất kém nhưng ta không nghĩ nó kém đến nổi chỉ có một con số, ta thật không cố ý, nhìn đáp án bài thi tràn đầy những con số cùng công thức, chỉ còn lại hai chữ : đầu hàng!

Một ngày vào phòng làm việc tới 3 chuyến, bị ba lão sư thay phiên nhau thẩm vấn, các lão sư thân ái, không phải là ta không muốn học giỏi, chẳng qua là...ta thật sự học không vô.

Cuối cùng, môn văn đã có điểm, có một loại ảo giác từ địa ngục bay thẳng lên thiên đàng----cả khối chỉ có mình ta trên 130.

Ta vui vẻ, điểm toán, lý, hóa không làm ta mất hứng ,chuyện khiến ta lo lắng rốt cuộc đã có kết quả, ta liền yên tâm.

Nhìn Cẩn ở trên bục giảng tổng kết kết quả thi ngữ văn của chúng ta, trong lòng ta đắc ý nghĩ thầm...hắc hắc, lần này ngươi tổng nên chú ý ta đi!

Hăng hái bừng bừng chờ đợi tiết ngữ văn.

“Ta muốn nói đến bạn Chu Minh! Làm văn rất tốt, kiến thức căn bản trước mắt nắm rất vững, nếu muốn học giỏi môn văn, phải nghiêm túc. Bình thường, trong lớp chúng ta, Minh học văn là nghiêm túc nhất, nghe nói giờ lý hóa đều rất nghiêm túc lấy văn ra học...”

Sụp đổ...Có kiểu khen ngợi như vậy sao?

Vốn là ta đang ngẩng cao đầu kiêu ngạo, ưỡn ngực thẳng lưng. Bây giờ thì tốt rồi, bao nhiêu chết tâm đều có, ủ rũ cúi đầu!

Bạn học ngồi cùng bàn vẫn đang liều mạng đè nén tiếng cười... nhìn hắn vặn vẹo khuôn mặt ta thật muốn đạp hắn một phát!

Phần tổng kết phía sau ta cũng không còn hứng thú nghe lọt...Ta cảm thấy đây là sự trả thù….. Nữ nhân nhỏ mọn, ngươi nhất định là đang trả thù chuyện ta đụng ngươi...

Bài thi phát xuống, cũng không có ý định nhìn qua, ai, vốn là muốn thi thật tốt để cho Cẩn chú ý tới ta, lần này tốt lắm, mọi người đều chú ý!

Cầm bài thi trong tay, ta sợ hết hồn, điểm ta không tệ a, thế nào lại rậm rạp chằng chịt lời phê đỏ chót thế này...

“Chu Minh, ngươi viết văn rất tốt, nhưng giọng văn luôn lộ ra một tia u buồn, văn phong như vậy không phải là cái tuổi của ngươi bây giờ nên có, viết văn cũng phải có cảm giác tích cực một chút, có gì thắc mắc tới phòng làm việc tìm ta...”

“U buồn”..ta đưởng đường là một nụ hoa tắm ánh mặt trời a, ta mà u buồn?...

Bất quá, Cẩn cho ta một lý do đi tìm nàng, hảo, nếu ngươi nói ta u buồn, kia, u buồn của ta liền giao cho người giải quyết!

Ta quyết định, liền theo ý ngươi đi!

Phòng làm việc, lại là phòng làm việc, nếu như có một ngày cửa phòng làm việc bị sụp đổ, nhất định không thể không có công lao của ta!

Vừa hướng phòng làm việc đi vừa suy nghĩ Cẩn muốn nói gì với ta, con người của ta từ nhỏ đã có thói quen đi bộ nhưng lại cúi đầu, khom người xuống, từ xa nhìn lại giống như đang tìm gì đó, vì vậy cha không ít lần cằn nhằn ta!

“Phanh”! trước mắt một thân nước ướt nhẹp, “Ba”! một chén nước rơi trên mặt đất!

Xoa xoa cái trán mơ hồ phát đau, mới vừa trừng mắt chuẩn bị mở miệng đả thương người...

“Ngươi thật đúng là đánh chết cái nết chẳng chừa...!” vang lên thanh âm quen thuộc.

Âm mưu, đây tuyệt đối là âm mưu của ông trời!

Cẩn nhìn ta bất đắc dĩ!

“Ngươi người này, đụng một lần không đủ, muốn đụng tiếp?”

Lạy trời, chuyện như vậy một bàn tay vỗ không vang có được hay không? Nếu ngươi không cầm cái ly đi tới đi lui ta có thể đụng ngươi sao? Ta âm thầm suy nghĩ, đáng tiếc không dám nói.

“Vào đây!”

Ngây ngốc đứng bên cạnh Cẩn, nhìn Cẩn chằm chằm.

“Sao lại nhìn chằm chằm ta như vậy, không đền cho ta cái ly sao.” Một cuộn giấy bay tới.

“Mau lau người đi!”

“Ách...lão sư, ngươi uống cái này là...?”

“Mật ong nga! Lau lẹ đi!”

Ta hoàn toàn hỏng mất, buổi tối cởi quần áo nếu thấy da còn một lớp dính dính ta sẽ không ngạc nhiên chút nào!

“Lão sư, ta sao lại u buồn a?” ta đối với nhận xét của nàng cảm thấy mơ hồ!

Cẩn không để ý tới ta, nàng để cho ta có cảm giác là một mình tự biên tự diễn!

“Lão sư!” ta có chút bất đắc dĩ….không cần phải ngó lơ ta như thế chứ...

“Lau xong chưa?”

“Ân!”

Cẩn nhìn ta một cái, không ngừng cười vang!

Ta tự cúi đầu nhìn, hảo một món áo sơ mi, phía trên cũng đã đầy vụn giấy, hừ, giấy vệ sinh chất lượng thật tốt!

Thật là bị đùa bỡn đủ rồi...lão sư này đúng là khắc tinh của ta, không phải là oan gia thì không đụng đầu.

“Chu Minh, lần đầu ta nhìn thấy ngươi liền đặc biệt muốn hỏi ngươi một vấn đề. Biết là gì
không?”

Đề tài chuyển đổi có chút mau, trong lúc nhất thời có chút không phản ứng kịp. Ngây ngốc nhìn...

“Ta muốn hỏi ngươi, ngươi là con trai của lão sư nào a...?”

Sụp đổ...đầu óc suy nghĩ thật nhanh...

“Ân, lão sư, lúc đấy ta cũng muốn hỏi ngươi, ta muốn hỏi ngươi ‘ngươi là học sinh lớp nào đây đồ….đồ quỷ!”

Thật vất vả lấy dũng khí đem từ cuối nói xong, nhìn sắc mặt Cẩn một chút, hoàn hảo, không có tức giận!

“Ha ha, nhìn ta trẻ như thế sao?” Cẩn liếc mắt nhìn nhìn ta, nàng muốn biết trong lời của ta có bao nhiêu phần nịnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net