Bảo bối không khóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên truyện: 宝贝不哭

Tác giả: Giới Ái - 戒爱

Thể loại: Đô thị tình duyên, BE.

Nhân vật: Tần Nhược Hồ, Tiểu Vũ

Editor: Yumi

Văn án:

Bảo bối, ôm chặt ta, tái ôm chặt ta.

Ta cảm thấy lạnh, ta cảm thấy đau.

Xa xa nghê hồng lấp lánh.

Này giống giấc mộng của chúng ta biết bao.

Đừng khóc, người yêu dấu.

Chúng ta phải kiên cường, chúng ta phải mỉm cười.

Bởi vì vô luận như thế nào,

Chúng ta vĩnh viễn là cô nhi xinh đẹp nhất thế gian.

***


Bảo bối không khóc!


Ta là một nữ nhân lẳng lơ. Ta thích nhìn nam nhân yêu ta phải thống khổ. "Nhược Hồ, ngươi là ma quỷ, ngươi là một ma quỷ đáng sợ." Nam nhân thứ hai mươi bảy của ta co quắp ôm ngực, thân thể thống khổ phải quỳ trên mặt đất đứng dậy không nổi.


Ta không chút kiêng kỵ cười. Đầu tiên là mỉm cười, sau đó là cười to. Ta cái gì cũng chưa làm, chính là làm cho người nam nhân trước mắt này yêu ta, sau đó nói cho hắn biết, ta, không hề yêu hắn.


Ta không biết ta đang cười cái gì. Có lẽ là cười nhạo sự thất bại của nam nhân trước mắt này, hay là đang cười nhạo sự cô đơn của mình.


Tần Nhược Hồ, ta. Nam nhân đã từng cùng ta cùng một chỗ đều nói ta là "Tình Nhược Hồ", bảo ta làm "Nhược Hồ"*


* Ý nói làm con cáo.


Từ nhỏ, ta sinh ra liền xinh đẹp. Cái loại này xinh đẹp lẳng lơ.


Ta không có sinh nhật, bởi vì sinh nhật của ta cũng là ngày giỗ của mẹ ta.


Có lẽ là bộ dáng rất xinh đẹp của ta, ta sinh ra liền mang đi sinh mệnh của mẹ. Cha chưa từng liếc mắt nhìn ta một cái, hắn là oán hận ta.


Lúc còn rất nhỏ, ta liền bị đưa vào cô nhi viện.


Lúc còn rất nhỏ, ta liền biết mình cùng người khác bất đồng.


Cô nhi viện rất nhỏ, giường của cô nhi viện cũng rất nhỏ.


Ta thích cùng Tiểu Vũ chen chúc trên chiếc giường nho nhỏ, nghe Tiểu Vũ nhẹ nhàng ca hát.


Đừng khóc người yêu dấu của ta

Ta nghĩ chúng ta sẽ cùng chết đi

Đừng khóc hoa hồng của ngày hè

Hết thảy đã qua đi

Ngươi xem chiếc xe xuyên qua

Xa xa nghê hồng lấp lánh

Này giống giấc mộng của chúng ta biết bao

Đến đây đi người yêu dấu của ta

Đêm nay chúng ta cùng một chỗ khiêu vũ

Đến đây đi hoa dại cô độc

Hết thảy đều đã biến mất

Ngươi nghe đêm ngoài cửa sổ

Dọc theo đường đi người cười vui quây quần

Này giống giấc mộng của chúng ta biết bao

Nga đừng khóc người yêu dấu

Chúng ta phải kiên cường chúng ta phải mỉm cười

Bởi vì vô luận chúng ta như thế nào

Chúng ta vĩnh viễn là cô nhi xinh đẹp nhất thế gian

Có khi ta cảm giác mất mác, cảm giác mình giống một cọng cỏ

Có khi ta rơi vào hư không nhưng ta không biết vì cái gì

Thời gian trôi qua mà ta vẫn như cũ ở chỗ này

Ta đã rơi vào vòng xoáy thật sâu

Bảo bối nhìn xem xa xa ánh trăng theo cánh đồng bát ngát bay lên trời cao

Xin ngươi tái ôm chặt ta

Ta cảm thấy lạnh ta cảm thấy đau

Ngươi xem chiếc xe xuyên qua tựa như đang tìm cái gì

Bọn họ liền giống vận mệnh của chúng ta

Nga đừng khóc người yêu dấu

Chúng ta phải kiên cường chúng ta phải mỉm cười

Bởi vì vô luận chúng ta như thế nào

Chúng ta vĩnh viễn là cô nhi xinh đẹp nhất thế gian.


Tiểu Vũ hát đến rơi lệ đầy mặt, ta chỉ có thể ôm chặt nàng, đem mặt chôn thật sâu ở ngực của nàng.


Bảy tuổi năm ấy, Tiểu Vũ đi rồi. Nàng được một nam nhân mặc tây trang lái xe đón đi.


Nhìn chiếc giường nho nhỏ, từ nay về sau chỉ còn có ta một mình nhẹ nhàng hát bài ca kia.


Ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên Tiểu Vũ ngày đó khi đi đã cười nói với ta, bảo bối không khóc.


Ta cố gắng đem nước mắt sắp trào ra nuốt vào bụng.


Như thế nào gặp ngươi?

Thời gian trôi qua, ta đã 20 tuổi. Vẻ yêu mị của ta, ở trên người ta càng ngày càng có vẻ vô cùng nhuần nhuyễn.


Ta ra vào những nơi tồn tại nam nhân cô đơn. Ta giao du giữa những loại nam nhân khác nhau, những nam nhân này, không một người nào không trở thành tù binh dưới vẻ xinh đẹp của ta.


Ta khinh thường bọn họ, nhưng ta lại cần họ. Ta cần tiền của bọn họ, cần thân thể của bọn họ.


Linh Độ Băng Điểm.


Ta ngồi ở trên quầy bar, gọi một ly "Mocha"*, một bàn tay mảnh khảnh không chút để ý cầm lấy điếu thuốc, nhả ra sương khói mơ hồ tầm mắt của ta.


*Mocha hay ở ý còn gọi là Cappucino một loại cà phê.


"Tiểu thư, có thể mời ta một ly rượu không?"


Sương khói tan hết, lộ ra màu đen, con ngươi màu đen, một cái anh tuấn gần như là nam nhân hoàn mỹ hướng ta thản nhiên cười.


"Tự nhiên." Ta tiếp tục nuốt vụn mây khói.


Hắn tao nhã mà rót một ly rượu, một hơi uống cạn sạch, đối với ta vẫn cười nhạt.


"Ngươi uống rượu của ta, xem như trao đổi, mời ta ở một đêm đi." Ta nói thẳng không kiêng kỵ mà nói ra những lời này. Ánh mắt của hắn cũng không nhiều kinh ngạc, có thể thấy hắn không phải nam nhân bình thường. Ta nhưng không bằng.


Đúng vậy, ta vẫn luôn lang thang, chính là lang thang từ nhà nam nhân này đến nhà nam nhân kia.


"Nói cho ta biết ngươi tên gì?"


"Tần Nhược Hồ, Nhược Hồ."


"Nhược Hồ. Đi theo ta. Ta gọi là Trình Phong."


Không nói thêm lời nào, ta liền theo hắn lên xe, hắn lái một chiếc Toyato màu trắng.


"Ta lạnh, đóng cửa sổ lại được không?" Ta bắt chéo hai tay.


Hắn không nói, yên lặng ấn cái nút. Ngón tay thon dài, ta thích nam nhân có ngón tay dài. Nam nhân này sẽ là nam nhân thứ hai mươi tám của ta. Ta cười thầm, trong lòng lại chua sót.


Vào biệt thự của hắn, cũng giống tình một đêm như mọi khi. Chúng ta uống rượu, khiêu vũ, ôm ấp, làm tình. Chính là, ta không biết ta có thể hay không giam giữ trái tim của hắn được lâu hơn thế.


Lần đầu tiên, ta không thể sờ thấu tâm của nam nhân.


Ta biết người nam nhân này không giống những loại khác, ta có dự cảm, ta cùng hắn sẽ không đơn giản như vậy liền chấm dứt.


Ta lại không biết, người nam nhân này, thế nhưng sẽ dây dưa ta cùng người yêu định ước ở giữa làm người thứ ba. Có lẽ, ta mới là người thứ ba của bọn hắn. Nhưng ta phủ nhận.


Ta vào biệt thự của Phong. Phong có rất nhiều biệt thự, giống nữ nhân của hắn cùng một dạng, ta không biết hắn có bao nhiêu căn biệt thự cất giấu nữ nhân khác nhau.


Phong cũng không phải mỗi ngày đều đến. Cho dù đến đây, cũng chỉ tạm thời lưu lại. Hoan ái qua đi, hắn sẽ yên lặng mặc xong quần áo, hôn lên trán ta, sau đó rời đi. Ta chưa từng hỏi hắn đi đâu. Đối với hắn, ta hoàn toàn không biết gì cả. Ta hài lòng với hiện tại. Bất kể là ai, chỉ cần có thể cho ta một cái không gian, ta sẽ đi cùng hắn.


Ngày đó, Phong không tới, thời tiết lại buồn bực hít thở không thông. Ta ở trong biệt thự bức bối mà thở không thông, liền quyết định ra ngoài đi dạo một chút.


Bầu trời thật thê lương, trên đường gió thổi mạnh, thỉnh thoảng pha lẫn vài miếng lá khô trong gió.


Là mùa thu a. Ta ngẩn đầu, nhìn bầu trời xanh biếc, vô hạn cảm thán.


Có cái gì đó bay xuống. Ta cuối đầu ngưng mắt nhìn nó, hé ra là phiếu mời, địa chỉ tựa hồ ngay gần đây.


Ta có thể là một con thiên nga cao quý, cũng có thể là một con vịt nhỏ xấu xí nghèo túng. Ta quyết định đi đến địa điểm trên phiếu mời "Vũ điệu đêm khuya", nhận sự chiếu cố của thượng đế đối với ta.


Ta nhìn lại quần áo chính mình, cũng không có bất tiện lắm. Ta thản nhiên mà đi vào "Vũ điệu đêm khuya".


Là một buổi tiệc, tựa hồ đang chúc mừng sinh nhật ai đó. Tân khách rất nhiều, phần lớn đều là sinh ra từ cao quý, ta không thấy rõ nhân vật chủ yếu của buổi tiệc.


Một người nam nhân cao lớn từ trước mắt ta tránh ra, mở ra cho ta tầm nhìn một mảnh bạch quang.


Ta kinh ngạc, ly rượu rơi xuống. Xung quanh rất ồn ào, hành động thất thố của ta cũng không khiến cho ai chú ý.


Chính là ta chú ý tới, Phong ở bên trong tiệc rượu, đang kéo một nữ nhân tao nhã đáp lễ tân khách. Mà nữ nhân này, là ta mong nhớ ngày đêm mười ba năm, Tiểu Vũ. Ta nhớ rõ, ta nhớ rất rõ ràng, mi bên trái của Tiểu Vũ nhích cao hơn bên phải. Nụ cười của Tiểu Vũ rất ôn nhu, cũng rất thê lương. Ta nhớ rõ người này mười ba năm trước đây rời xa ta, rời xa chiếc giường nho nhỏ của nữ tử kia. Mặc dù chúng ta đã mười ba năm không gặp. Tiểu Vũ, ngươi có từng thấy, mênh mông trong biển người, ta cùng ngươi gặp nhau lần nữa. Tiểu Vũ, ngươi có từng biết, lòng của ta đã muốn đánh rơi ở thế giới của ngươi, cuộc đời này cũng không thể tìm về. Tiểu Vũ, ngươi có từng chú ý, giờ phút này, ta liền ở bên cạnh ngươi.


Ta không muốn khóc, ta nhớ đến Tiểu Vũ từng nói với ta, bảo bối không khóc. Mà khi dòng lệ ấm áp rơi, ta vẫn có thể cảm nhận được nó có bao nhiêu chân thật, ta là cỡ nào nhớ thương ngươi.


Chạy trốn


"Tiểu thư, có thể vinh hạnh mời ngươi khiêu vũ hay không?" Một nam nhân anh tuấn không biết khi nào đi tới trước mặt ta mời ta.


"Không được, ta có chút mệt, muốn đến bên nghỉ ngơi một chút." Ta mỉm cười từ chối hắn. Ta chán ghét những nam nhân này, chán ghét khuôn mặt anh tuấn cùng với tâm xấu xa của bọn họ.


Ta chọn một cái góc tối âm u, ngồi xuống, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào Tiểu Vũ. Tiểu Vũ hai tay nhu nhược khoát hai vai của Phong, Phong ôn nhu mà ôm lấy Tiểu Vũ, bọn họ ở trên sàn nhảy hình tròn trung tâm của vũ hội khiêu vũ, xung quanh đều là ánh mắt hâm mộ của tân khách cùng thanh âm tán thưởng.


Quả thực, như một cặp môn đăng hộ đối. Dường như rất xứng đôi.


Phong tao nhã đem Tiểu Vũ an bài trên một cái ghế cách sàn nhảy không xa, bản thân đi tiếp đón bằng hữu thương nhân.


Ta đứng dậy, thong thả hướng đến chỗ bàn của Tiểu Vũ đi đến.


Tiểu Vũ, Tiểu Vũ thân mến của ta, ta đây sẽ theo ngươi mà đến. Ta rõ ràng cảm nhận được, mỗi một bước, đều tràn ngập vô cùng chua xót.


Khi ta trực tiếp đứng trước mắt Tiểu Vũ, ta nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc cùng với cơ thể run rẩy của Tiểu Vũ.


"Công chúa thân mến của ta, có thể mời ngươi nhảy một bản không?" Ta bày ra tư thế mời hoàn mỹ. Tiểu Vũ đứng dậy, đưa tay đặt vào bên trong lòng bàn tay của ta. Ta ôn nhu cầm nó, nắm lấy nàng, dẫn nàng hướng đến sàn nhảy cao nhất, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt kinh ngạc xung quanh.


Nắm lấy tay Tiểu Vũ nhẹ nhàng khiêu vũ. Xa cách mười ba năm, ta lại tiếp tục có thể nhớ đến đường vân trong lòng bàn tay Tiểu Vũ.


Mười ngón đan chặt, hai người nhìn nhau không chán.


Ái muội. Ở đây tràn ngập mùi rượu cùng vị thuốc. Ta, Tiểu Vũ, nhìn nhau mà khiêu vũ. Bất kỳ đôi câu vài lời đều không sánh được khung cảnh lúc này.


"Ladys anh gentlemen, it's party time!"


Ta biết, giai điệu êm ái này sắp bị duệ vũ tiết tấu thay thế.


"Chúng ta đi!" Tiểu Vũ cương quyết gật đầu. Ta kéo tay Tiểu Vũ, không để ý ánh mắt mọi người, chạy trốn khỏi nơi này.


Chúng ta vẫn chạy liên tục chạy. Thẳng đến một bến cảng trống trải.


Buông tay Tiểu Vũ, ta giương hai tay ra, ngửa mặt lên trời xa hô. Tiểu Vũ từ phía sau ôm lấy lưng ta. Môi nàng nhẹ nhàng vuốt ve bên tai ta, không ngừng than nhẹ: "Nhược Hồ, Nhược Hồ." Ta quay người lại ôm thắt lưng mảnh khảnh của nàng, dùng môi ôn nhu đáp lại.


Gió đêm khuya, rất lạnh. Hai nữ tử cứ như vậy, đứng yên ôm nhau, hưởng thụ hết thảy những điều kì diệu nhất thế giới, tựa hồ cái gì cũng không sợ hãi.


Cuối cùng, ngồi ngay ngắn trên mặt đất.


"Phong sẽ đến đón ngươi sao?" Ta nghĩ đến Phong, người nam nhân dây dưa với ta cùng Tiểu Vũ lúc này.


"Ta dẫn ngươi đến một nơi." Tiểu Vũ cười, khéo léo lảng tránh đề tài này.


Tiểu Vũ vẫy tay, một chiếc taxi ngừng lại. "Đi Mộc Lâm Sâm nhà."


Nữ nhân này cỡ nào thông minh. Nàng muốn dẫn ta trở về, trở về nơi chúng ta từng quen biết, trở lại nhà của chúng ta.


So Với Tình Yêu Còn Cao Hơn Một Bậc.


Mộc Lâm Sâm nhà.


Gõ nhẹ vào cánh cửa trước nhà, viện trưởng kinh ngạc che miệng. Nghe nói là chúng ta đến thăm nàng, kích động mà rơi lệ.


Viện trưởng mời chúng ta vào trong, pha trà. Ba người vây quanh trước bàn, tán gẫu những chuyện to nhỏ trong viện.


Trong sân tiếng chuông điểm 2 giờ vang lên, mới phát hiện thời gian trôi qua thật nhanh. Viện trưởng thấy đêm đã khuya, liền để chúng ta ở lại một đêm.


Đầu gỗ sàn nhà có chút xốp. Bước trên sàn nhà mềm xốp đi tới, thẳng đến cuối hành lang. Cửa trên hành lang cùng 13 năm trước giống nhau mở ra, then cài cửa có chút gỉ sắt, một tia gió thu thổi tới, có chút cảm giác mất mát.


Cánh cửa chi dát một tiếng mở ra, viện trưởng đem chìa khóa nhét vào tay ta, dặn dò sớm nghỉ ngơi liền rời đi.


Lướt nhẹ trên vách tường lạnh như băng, cuối cùng tìm được công tắc bật đèn, ấn nhẹ. Phòng liền sáng lên.


Ngăn tủ nho nhỏ, cửa sổ nho nhỏ, đèn bàn nho nhỏ, còn có chiếc giường nho nhỏ kia. Đây 13 năm trước, chúng ta vẫn còn ở trong căn phòng nho nhỏ này.


Phòng thực sạch sẽ, tựa hồ có người thường xuyên quét dọn.


Có cái gì đó trào ra hốc mắt, ta xoa xoa khóe mắt, rất nóng, nguyên lai là nước mắt. Ta không nghĩ sẽ che dấu, cảm giác này đã lâu không có, mặc cho nó tùy ý chảy xuống. Tiểu Vũ ôn nhu ôm lấy ta, giúp ta lau đi chất lỏng ấm áp nơi khóe mắt.


Đêm đã khuya. Con nhện cần cù trong góc phòng không ngủ không nghỉ mà đan lưới. Ta cùng Tiểu Vũ vẫn như cũ mười ngón đan chặt, ngước nhìn trần nhà, ai cũng không nói, cứ như vậy, lẳng lặng cảm nhận ấm áp truyền đến trong lòng bàn tay của nhau.


"Nhược Hồ, ngươi biết không?" Tiểu Vũ phá vỡ trầm mặc trước.



"Ân?" Ta quay đầu.



"Ngươi thật là một yêu tinh, khiến ta mãi không quên —- ngô —-" Ta dùng đầu lưỡi ngăn chặn Tiểu Vũ hoàn thành câu nói.



"Tiểu Vũ, ta muốn chiếm hữu ngươi! Để ta chiếm hữu ngươi được không!"Ta thở gấp nói.


Tiểu Vũ ôm ta, thân thể lạnh run. Ta biết nàng đang cảm động, nàng đang kích động, nàng không sợ ta, nàng cần ta, nàng là đang cần ta.


Tay phải lướt nhẹ mỗi một tấc da thịt trên người Tiểu Vũ, mỗi một nơi, đều để lại tham luyến của ta đối với nàng, ta bá đạo đối với nàng, đều là dấu yêu. Tay trái nâng mặt nàng, dừng lại nơi hai con ngươi trong mắt nàng, tình cảm chân thành theo trong mắt nàng toát ra động lòng người. A! Đây là gương mặt của người ta yêu. Giờ phút này có thể có được nàng, có bao nhiêu tốt đẹp, có bao nhiêu thiêng liêng. Cho dù đêm nay qua đi, ta chịu những hình phạt tàn nhẫn của xã hội, ta cũng nguyện ý. Ta đối với mình nói ra lời thề son sắc.


"Mang ta đi được không? Nhược Hồ." Tiểu Vũ đem đầu chôn sâu trước ngực ta. Ta nhẹ nhàng vuốt ve nàng, trấn an nàng, trong đầu lại nghĩ đến Phong.


Người nam nhân ưu tú kia. Vị hôn phu của Tiểu Vũ, tình nhân của ta, cùng Tiểu Vũ ước định kiếp này, người cung cấp cho ta ăn mặt cùng chỗ ở. Nhìn thân thể sạch sẽ của Tiểu Vũ, đột nhiên cảm thấy chính mình vô cùng dơ bẩn. Thân thể dơ bẩn như vậy, nữ nhân từng lưu lại dịch của hai mươi mấy người nam nhân... Móng tay bấm vào da thịt mình. Đau, rất đau. Tiểu Vũ không biết. Chỉ có đau đớn mới làm ta thanh tỉnh. Vô số đêm, ta dựa vào thuốc, rượu, đao, dược, cùng nam nhân tiến vào cảm giác đau đớn nhớ đến Tiểu Vũ. Ta sợ có ngày ta sẽ quên nàng, quên đi khuôn mặt nàng, quên đi thanh âm nàng, quên đi nàng sẽ cười nói với ta "bảo bối không khóc". Chỉ có thể không ngừng tích lũy đau đớn tưởng nhớ Tiểu Vũ, mới có thể khắc cốt tình yêu ta dành cho nàng.


Ta bệnh hoạn như vậy mà yêu nàng, chính là ta hiện tại không thể cho nàng hạnh phúc. Nàng là thiên sứ thiện lương xinh đẹp như vậy. Mà ta, chỉ là một nữ nhân dâm đãng dơ bẩn, chỉ có hai bàn tay trắng.


"Tiểu Vũ, đáp ứng ta, trở về sau, cái gì cũng không được nói với Phong, được không?" Ta đè nén đau lòng nói với nàng.


"Vì cái gì?" Tiểu Vũ kinh ngạc nhìn ta. "Ta đã tìm được ngươi, vì cái gì còn muốn ta quay trở về?"


"Duy trì hiện tại không phải tốt lắm sao? Ngươi có cuộc sống của ngươi, ta có cuộc sống của ta. Phong ưu tú như vậy, ngươi hẳn là hảo hảo quý trọng. Ta chỉ là bạn cũ 13 năm không gặp của ngươi." Ta không biết mình như thế nào một chữ lại một chữ nói ra, chỉ cảm thấy có cái gì đó như một đao cắt lòng.


Tiểu Vũ, thiên sứ của ta. Thật có lỗi không thể cho ngươi hạnh phúc.


Cái gì là tình yêu chân thành? Có được hoặc buông tay đều là yêu, chỉ cần làm cho người ta yêu hạnh phúc. Đương nhiên, khi buông tay về sau vẫn có thể nghĩ đến hạnh phúc của người yêu, đây không chỉ có yêu, chính là không biết gọi là gì.


Chỉ biết là tâm co rút đau đớn.


Tiểu Vũ sau đó khóc không thành tiếng. Ta không dám an ủi nàng, cũng không biết an ủi như thế nào. Cắn chặt môi, yên lặng nuốt nước mắt vào trong lòng. Ta sợ hãi giây tiếp theo chính mình sẽ đổi ý. Ta cũng là nữ tử, nàng cũng là nữ tử. Chúng ta đã đi ngược lại quy luật tự nhiên của vạn vật. Đồng dạng là nữ tử, ta không thể cho nàng tương lai. Trong miệng có chút hương vị mùi máu tanh. Ta xoay người, không muốn để Tiểu Vũ nhìn thấy. chỉ có thể trong lòng vô số lần mắng chửi mình vô dụng.


......


Sắc trời không biết khi nào đã dần sáng. Khi những tia nắng đầu tiên chiếu vào phòng, nhìn lại Tiểu Vũ khóc đến nổi mê man ngủ thiếp đi. Mà ta, dĩ nhiên lại thức trắng đêm không ngủ.


Dấu tay trên cánh tay lần lượt đan chéo nhau, ngón tay lạnh lẽo vỗ về lòng ngực. nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Tiểu Vũ, không khỏi hốc mắt lại ươn ướt.


Khẽ hôn hàng mi nàng. Như vậy tham luyến không muốn rời đi. Mà ông trời lại rất tàn nhẫn. Tạo hóa trêu ngươi. Để cho ta gặp lại nàng.


Ta không oán trời, không trách bất kỳ ai. Chính là oán hận chính mình yếu đuối cùng vô dụng. Vì người ta yêu. Tiểu Vũ, người ta yêu, ta muốn ngươi thật tốt, sống thật hạnh phúc. Vì không muốn để nàng mắc thêm lỗi lầm, quyết định vĩnh viễn biến mất, cách xa thế giới của nàng.


Phủ thêm áo khoác ngoài, cuối cùng nhìn thoáng qua nữ nhân ta yêu thương, cũng không quay đầu lại nhìn rời xa chiếc giường nhỏ, rời xa ngôi nhà của ta, rời xa cô nhi viện, rời xa nữ nhân cả cuộc đời ta yêu thương.


Ta dùng số tiền tiết kiệm mua một vé đi Hà Lan.


Trước khi đi, ta không lưu lại điều gì với bất kỳ ai, nhất là Phong. Khoác áo khoác đen, ôm lấy chính thân ta, cứ như vậy biến mất khỏi mảnh đất Trung Quốc này.


Thành phố này vốn chẳng có gì để ta lưu luyến. Nếu có, kia chỉ có Tiểu Vũ. Chính là ta không thể không rời đi. Ta có rất nhiều sự tình không muốn nàng biết đến. Thà rằng tin tưởng đem nàng giao cho một nam nhân thật ưu tú.


Ngày thật lạnh, gió thổi thật lạnh, người cũng thật lạnh. Không có Tiểu Vũ cái gì cũng rét lạnh.


Phi cơ bay lên, mang ta đi, để lại một vệt trắng. Vệt trắng kia có thật nhiều nổi nhớ cùng chúc phúc của ta đối với Tiểu Vũ. Vết tích màu trắng dần tan biến, lưu lại sự cô độc cùng tuyệt vọng của chính ta.


Tan Biến


5 năm sau, bởi vì công việc cần ta trở về nước, ta lúc này đã là CEO của một công ty quảng cáo nước ngoài. Nhưng vẫn cô độc một mình.


Công ty giao cho ta đàm phán một nghiệp vụ. Mà tại địa điểm gặp mặt quản lý của công ty đối tác, lại là cố hương của ta.


Ngồi trên hàng ghế nhà ăn một khách sạn năm sao, ta nhàm chán đảo thực đơn đủ kiểu.


Quản lý của công ty hợp tác đi đến. Trong nháy mắt khi hắn bước vào hàng ghế, thực đơn trong tay ta liền rơi trên mặt đất.


Phảng phất xa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net