Cafe yêu sữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
ra. Khóc lớn lên.

"Mạt, ta... sắp chết rồi đúng không?" Hạ Dĩnh Lạc lộ ra nụ cười thê lương, cười đến mức cảnh sắc tươi đẹp đều vì nàng mà phai màu.

"Sẽ không đâu! Sẽ không đâu! Lạc Lạc, ngươi không được nói lung tung, ngươi sẽ khoẻ lại, ta, ta gọi điện thoại. Ta phải cứu ngươi!" Tô Tiểu Mạt run rẩy lấy điện thoại ra.

"Không! Ta biết ta không sống nổi nữa rồi! Trước khi chết ta muốn nói với ngươi một câu cuối cùng!"

"Được! Được! ngươi nói đi! Lạc Lạc sẽ không chết đâu, Lạc Lạc sẽ cùng Tiểu Mạt bên nhau vĩnh viễn đúng không?" Tô Tiểu Mạt sợ hãi nói.

"Mạt, ta yêu ngươi, rất chân thật! Rất yêu ngươi, vì sao ta lại không phải là con trai chứ?"

"Ừ! Ta biết rõ, ta biết rõ, ta biết Lạc Lạc yêu Tiểu Mạt!" Đúng vậy, Tô Tiểu Mạt làm sao không biết Hạ Dĩnh Lạc yêu nàng chứ? Chẳng qua là nàng không dám nói.

Nàng sợ, nàng sợ sự cấm đoán, bởi vì các nàng đều là nữ. Chính là đến thời khắc này, nàng mới phát giác chính mình luyến tiếc Lạc Lạc biết bao. Cho dù hiện tại chết thay cho Hạ Dĩnh Lạc nàng cũng sẵn lòng.

"Mạt, đừng chán ghét ta có được không? Ta van ngươi!" Hạ Dĩnh Lạc nhìn Tô Tiểu Mạt, khổ sở rơi một giọt lệ.

"Không chán ghét, không chán ghét, Tiểu Mạt làm sao lại chán ghét Lạc Lạc chứ? Tiểu Mạt thích Lạc Lạc nhất! Lạc Lạc không được bỏ lại Tiểu Mạt mà đi!" Tô Tiểu Mạt khóc lớn, đau như bị cắt từng đoạn ruột.

"Trong lòng Lạc vĩnh viễn chúc phúc cho Tiểu Mạt, vĩnh viễn là như vậy!" Nói xong, Hạ Dĩnh Lạc an tâm nở nụ cười.

Cánh tay nắm lấy tay Tô Tiểu Mạt cũng chầm chậm buông ra, ánh mắt tràn đầy sinh khí cũng trở nên tối tăm.

"KHÔNG!" Tô Tiểu Mạt gào lên.

"Tại sao? Tại sao? Tại sao......?" phút chốc, Tô Tiểu Mạt cuối cùng hiểu rõ cái gì là đau lòng.

Đau lòng là như thế này sao? Rất đau, rất đau. Cả người như bị tát cạn sức lực. Tô Tiểu Mạt khóc, nàng đang chờ người lau khô nước mắt mình. Cứ như vậy, khóc lại khóc. Một lần, một lần, hết lần này đến lần khác. Mãi đến khi giọng khàn đi, cũng không có ai lau khô. Tô Tiểu Mạt đưa tay sờ lên khuôn mặt đã mất đi sắc màu hồng hào, mặc dù nàng không hồng hào, nhưng cũng là người đẹp nhất giữa vạn người. Sau đó cúi đầu, hôn lên trán lạnh như băng của nàng. Đây là vầng trán xinh đẹp mặt dù chủ nhân đã không còn.

"Ngủ đi! Lạc Lạc, tỉnh ngủ sẽ không có việc gì nữa!" Thanh âm đã khàn khàn.

Sau đó, Tô Tiểu Mạt đứng lên. Lại ôm lấy nàng, bước đi.

Gió lạnh, một thân ảnh lung lay ôm một thân ảnh khác mảnh khảnh, đi hướng đến ánh nắng chiều.

[Ánh mặt trời chiều mãi không tắt]




Nhiều năm sau đó, một người phụ nữ trung niên ăn mặc đơn giản, dẫn theo một đám trẻ nhỏ đi về phía mặt trời chiều. Đừng xem lũ trẻ này là con nàng, nàng nhìn thế nhưng thực chất lại là viện trưởng một viện mồ côi hơn 500 trẻ nhỏ.

"Mạt Mạt viện trưởng, chúng ta tới nơi này làm gì vậy?" Một tiểu cô nương đặt câu hỏi.

"Lạc Hà, ngươi không biết ngọn núi này, ở đây chính là mộ của một người à?" người phụ nữ trung niên ôm cô bé vào lòng.

"Lạc Hà không biết!" Lạc Hà lắc đầu rất thành thực.

"Bên trong núi này có một vị tiên tử tỉ tỉ. Nàng rất đẹp, rất đẹp, cho dù là cả thế giới này đều không thể sánh với nàng!" Nói xong, người phụ nữ trung niên như lạc vào trong ký ức.

"Xinh đẹp hơn cả Mạt Mạt viên trưởng luôn ạ?" Cô bé ngây thơ hỏi.

"Chắc chắn là không rồi, Mạt Mạt viện trưởng của chúng ta là người xinh đẹp nhất!" một tiểu hài tử bên cạnh gõ gõ đầu Lạc Hà, đáp.

"Lạc Vũ, đừng náo loạn! Phương diện này thì tiên nữ tỉ tỉ đúng là người đẹp nhất thế giới!" Nói xong, nàng tươi cười.

"Dạ!" mấy tiểu hài tử khác cũng gật đầu.

Người phụ nữ trung niên này chính là cô gái nhỏ năm đó, Tô Tiểu Mạt. Chỉ có điều hiện giờ nên gọi nàng là Mạt Mạt viện trưởng. Nàng vì muốn nhớ đến tình yêu của Hạ Dĩnh Lạc đối với nàng, liền đặt tên cho những đứa trẻ trong viện, hết thảy đều mang họ Lạc. Có lẽ đây là biện pháp tưởng nhớ Lạc Lạc tốt nhất.

Mặt trời dần lặn, Hạ Tiểu Mạt hướng về phía rừng núi hoang sơ lớn tiếng thét lên:

"Hạ Dĩnh Lạc, ta yêu ngươi! Ngươi nghe được không?"

Đúng vậy, Lạc Lạc. Ta yêu ngươi. Ngươi còn có thể nghe được không? Lạc Lạc.

---HOÀN---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net