Đại thú tân nương - P1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
phục mặc tối hôm qua, ngay cả vết rượu cũng vẫn còn, lúc này mới thoáng yên lòng. Nhìn quanh đánh giá một vòng cũng thấy không phải phòng ngồi uống rượu đêm qua, lại càng yên tâm, đến khi xuống giường mới phát hiện trong phòng còn có một người.



Mi không hoạ mà như vẽ, môi không tô lại vẫn thắm hồng, dung mạo thanh nhã siêu phàm thoát tục, chỉ có thể dùng “thanh thuỷ xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức” (1) để hình dung. Tuy rằng tóc mây có chút tán loạn nhưng lại sinh ra một phen tư vị, chỉ là mày nhíu lại, hình như có tâm sự.



Lăng Tử Nhan lập tức đoán ra thân phận người này, trong lòng thầm than, thì ra tẩu tẩu xinh đẹp như vậy! Nhất thời mải ngắm nhìn đến ngây ngốc, ngay cả khi Dương Mạc Tuyền tỉnh lại cũng không biết.



Dương Mạc Tuyền đứng dậy, sửa lại mái tóc một chút, lạnh lùng nói: “Tiểu Vương gia vô lễ.”



Lăng Tử Nhan lúc này mới phục hồi tinh thần, nháy mắt trong đầu hiện lên vài ý niệm, đêm qua nàng uống say khướt, đáng lẽ đại tẩu hẳn phải biết thân phận nữ nhi của nàng, nhưng y phục trên người nàng chưa cởi, thần sắc đại tẩu cũng không có gì kì lạ, vẫn gọi nàng là tiểu Vương gia, tựa hồ cũng không biết chân tướng. Không có thời gian cho nàng nghĩ nhiều, ngoài cửa đã truyền đến âm thanh của Anh Tuấn: “Thiếu gia, thiếu nãi nãi, thời gian không còn sớm nữa, thỉnh dậy rửa mặt chải đầu đi!”



Mỗi người trong lòng đều biết rõ ràng, lại đều ở trước mặt tỏ vẻ dường như không có việc gì, dù sao đến Lăng vương phủ hết thảy chân tướng cũng sẽ rõ ràng, không cần nhất thời nóng lòng mà làm hỏng không khí hài hoà trên đường đi.



Dùng xong đồ ăn sáng, đội ngũ đón dâu liền khua chiêng gõ trống lên đường.



Mới đi được một đoạn, Lăng Tử Nhan liền cảm thấy nhàm chán, vùng hoang vu dã ngoại, ngoài đồng cỏ thì cũng là cây cối, chẳng có thứ gì đáng xem, nhất thời không kiên nhẫn nổi, đột nhiên nhớ tới lời Dương Mạc Tuyền lúc sáng châm chọc khiêu khích nói nàng vô lễ, lập tức nổi lên ngoan tâm, nghĩ muốn đùa giỡn đại tẩu một chút, dù sao cũng đang nhàn rỗi.



Lăng Tử Nhan cho ngựa đi chậm lại, song song cùng kiệu hoa, gõ cửa sổ một chút, nói: “Nương tử sáng sớm nói ta vô lễ, tuy rằng nàng ở cùng ta một đêm, nhưng tướng công ta hình như cũng không có vô lễ với nương tử a?”



Đội ngũ đón dâu ngoại trừ Anh Tuấn cùng Tiêu Sái và vài tuỳ tùng Lăng phủ, mấy ngoại nhân đánh chiêng gõ chống thổi kèn hay phu kiệu đều không biết Lăng Tử Nhan là Tử Nhan Quận chúa, giống như mấy vị đại quan cao quý không phải lão bách tính tầm thường có thể nhìn thấy, mặc dù có thể đã gặp được trên đường. Nhưng Lăng Tử Nhan cùng Lăng Tử Hạo là huynh muội, trưởng thành vẻ ngoài cũng tương tự, giờ Lăng Tử Nhan đóng vai tân lang, ai có thể nhận ra? Cho nên nghe được tân lang cùng tân nương nói như vậy, đều lộ ra vẻ hiểu ý cười, người tuổi nhỏ còn trực tiếp cười trộm ra tiếng, tưởng bọn họ phu thê ân ái, không đợi được đến lúc bái đường đã động phòng trước, cái gọi là vô lễ vừa nói cũng bất quá chỉ là liếc mắt đưa tình mà thôi.



Nếu hôm qua Lăng Tử Nhan nói vậy, Dương Mạc Tuyền sẽ cho rằng nàng ngả ngớn vô lễ, nhưng sau khi biết thân phận nữ nhi của nàng, tự nhiên biết Lăng Tử Nhan ra đây tranh cãi với nàng, còn nói trước mặt nhiều người như vậy là muốn cố ý khiến người khác hiểu lầm.



Dương Mạc Tuyền cũng không giận, thanh âm lạnh lùng nói: “Ta nghĩ tiểu Vương gia hiểu lầm ý ta rồi, ta nói ‘lễ’ ở đây không phải là ‘lễ’ trong ‘lễ phép’, mà là ‘lễ’ trong ‘lễ nghi’. Sắp tới đại hôn, tân lang lại bỏ mặc tân nương đi uống hoa tửu 

(đi thanh lâu uống rượu)

,

 không biết là Vương phủ trước nay tác phong như vậy, hay vẫn là do tiểu Vương gia không hiểu lễ nghi?”



Nói như thế, chẳng những bóc trần được lời Lăng Tử Nhan, hoàn báo cừu oán mình bị lừa gạt, còn khiến Lăng Vương bị người ta trào phúng. Mặc kệ có phải lỗi của Lăng Tử Nhan hay không, Lăng Vương đều phải chịu trách nhiệm với việc vô phương dạy con này, Dương Mạc Tuyền ngay cả nửa phần mặt mũi cũng không thèm chừa lại cho Lăng Tử Nhan.



Mọi người một bộ biểu tình thoáng như hiểu ra, hiển nhiên là tin lời Dương Mạc Tuyền.



Lăng Tử Nhan căn bản là lấy đá tự đập vào chân mình, tức đến mức mặt lúc đỏ lúc trắng,lại một lần nữa được kiến thức miệng lưỡi sắc bén của đại tẩu, kết quả ngay cả nửa điểm tiện nghi cũng chưa chiếm được, bất quá nàng cũng không phải một người dễ dàng chịu thua, cười ha ha che lấp đi nỗi xấu hổ: “Cái gọi là nhân bất phong lưu uổng thiếu niên (2), ta nghĩ nương tử hẳn sẽ không để ý đi?”



“Phong lưu mà không hạ lưu mới tốt!” Dương Mạc Tuyền vẫn như cũ một đao chặn họng. Cơn tức giận tối qua thật vất vả mới bình ổn, giờ bị Lăng Tử Nhan nói mấy câu lại kích ra, nói chuyện tự nhiên không chút khách khí.



“Ngươi!” Lăng Tử Nhan phẫn nộ, hung hăng đá vào bụng tuấn mã, chạy vội đi.



Tuy rằng hai người đối chọi gay gắt, như thể có cừu oán, nhưng trong mắt ngoại nhân lại chỉ bất quá là Quận Vương phi đang ăn dấm chua (3), đôi phu thê tương ái cãi nhau mà thôi.



Cũng vì Lăng Tử Nhan tăng tốc độ nên đội ngũ đón dâu mới tới Tô Châu kịp trước giờ Thân, Lăng Viễn Kiếm cùng Từ Liễu Thang ngóng đến cổ sắp dài cả ra, chỉ sợ trên đường xảy ra chuyện gì sai lầm.



Kiệu hoa dừng trước cửa, Lăng Tử Nhan xuống ngựa đi vào ân cần hỏi thăm phụ mẫu, đơn giản thuật lại vài câu về hành trình hai ngày, đương nhiên chuyện đi uống hoa tửu cùng đánh người tự dưng gạt ra.



Tuy Lăng Tử Hạo đã bị nâng ra, nhưng hắn gãy chân như thế làm sao đá cửa kiệu được, đành phải lại nhờ Quận chúa muội muội lại vất vả một phen.



Thừa lúc phụ thân cùng nương không chú ý, Lăng Tử Hạo lặng lẽ gọi Lăng Tử Nhan đến hỏi xem tân nương là xấu hay đẹp.



Lăng Tử Nhan tức giận suốt hai ngày, đầy một bụng hoả, thế nào còn có thể nói lời gì hay, tức tối nói: “Xấu chết được!”



Lăng Tử Hạo vốn đã không ôm hy vọng, giờ nghe muội muội nói thế liền hoàn toàn tuyệt vọng.



Thành thân vốn nhiều lễ nghi phiền phức, Lăng gia lại là Vương phủ, quy củ càng nhiều, đá kiệu hoa, bước qua chậu than, còn muốn tân lang cõng tân nương đi qua từng cửa Lăng phủ, may mà Lăng Tử Nhan từ nhỏ đã theo phụ thân học võ, có công phu trụ cột, bằng không cõng Dương Mạc Tuyền đi nhiều như vậy không mệt chết mới là lạ.



Thật vất vả mới đến đại sảnh, Lăng Tử Nhan mệt đến không thở nổi, vốn nghĩ thay ca ca đón dâu là một trò đùa vui lắm, kết quả thiếu chút nữa lấy cái mạng ra bồi, âm thầm thề không bao giờ có lần sau nữa.



Lăng Tử Nhan đang kéo tấm thân mỏi mệt chuẩn bị bị trở về phòng lại bị Từ Liễu Thanh túm lại, cùng nàng thì thầm: “Nhan nhi, con thay đại ca bái đường luôn đi!”



Lăng Tử Nhan thét lên một tiếng kinh hãi: “A!” chưa kịp nói lời nào đã bị Từ Liễu Thanh che miệng lại: “Đừng cả kinh mà doạ đại tẩu ngươi, nương cũng không có biện pháp, vừa rồi miệng vết thương của đại ca ngươi đột nhiên tái phát, lại ngất rồi, căn bản không có cách nào bái đường, ngươi tổng không thể để nương ôm con gà đến bái đường thành thân với đại tẩu ngươi chứ?”



“Như vậy mới tốt a, ai bảo nàng khó ưa như vậy!” Lăng Tử Nhan vui sướng khi người khác gặp hoạ, bất quá rốt cuộc không thể cự tuyệt, đành cắn răng: “Bái thì bái!”




_ Hết chương 5_

(1) Thanh thuỷ xuất phù dung


Thiên nhiên khứ điêu sức



(Lý Bạch)



(Hoa sen mọc lên từ nước trong


Thiên nhiên không cần phải bài trí, gia công) => Ý nghĩa: Cái gì tự nhiên vẫn là đẹp nhất



(2) nhân bất phong lưu uổng thiếu niên: Người không trăng hoa phong lưu thì phí hoài tuổi trẻ.



(3) Ăn dấm chua: ghen



Sự tích: Danh tướng Phòng Huyền Linh đời Đường được Đường Thái tông Lý Thế Dân trọng dụng, nhưng lại có tính sợ vợ nổi tiếng. Một ngày Thái Tông cùng mấy vị khai quốc công thần mở yến, Phòng Huyền Linh say rượu, bị trêu chọc chịu không nổi, vỗ ngực tuyên bố ta đây đâu có sợ phu nhân, Thái Tông thừa lúc rượu vui, ban tặng Phòng Huyền Linh hai mỹ nhân. Huyền Linh không ngờ bị thiên tử xỏ mũi, bất đắc dĩ nhận lấy hai người, tưởng tượng đến vẻ mặt phu nhân đầy trời lửa giận, lo lắng không biết làm sao. Úy Trì Kính Đức một bên khuyên nhủ, nói phu nhân có hung dữ đến mấy cũng không dám trái ý hoàng thượng, Phòng Huyền Linh mới an tâm một chút dẫn hai mỹ nữ về nhà.



Ai dè, phu nhân đâu có nghĩ nhiều như vậy, vừa thấy Phòng Huyền Linh dẫn theo hai tiểu thiếp non tơ, nõn nà xinh đẹp về nhà, lập tức bạo phát lôi đình, hét lớn mắng chửi, thiếu chút ra tay đánh đập. Huyền Linh thấy không ổn rồi, đành đem mỹ nhân đuổi ra. Lý Thế Dân biết chuyện, muốn trị tể tướng phu nhân một trận, lập tức triệu Phòng Huyền Linh cùng phu nhân vào cung vấn tội.



Vợ chồng hai người đến nơi, chỉ thấy Đường Thái Tông trỏ hai vị mỹ nữ cùng một bình “rượu độc” nói, cho Phòng phu nhân lựa chọn, một là nhận lấy hai vị mỹ nữ, hai là chịu tội kháng chỉ uống rượu độc tự vẫn. Phòng Huyền Linh biết lão bà tính tình mạnh mẽ, sợ nàng chọn độc tửu, vội quỳ xuống cầu xin. Lý Thế Dân quát mắng: “ngươi thân là tể tướng đương triều, dám nghịch chỉ kháng mệnh, còn không mau lui xuống cho ta”.



Phòng phu nhân thấy chuyện đến nước này, nhìn dung nhan hai mỹ nữ, biết mình tuổi lớn sắc không còn như xưa, nếu hai nữ vào phủ, chính mình chỉ sợ sớm muộn cũng kháng mệnh làm ra chuyện xấu, hoặc tức giận mà chết, chi bằng sớm chọn rượu độc giải thoát. Không đợi Thái Tông giục giã, Phòng phu nhân đã cầm bình rượu độc, một hơi uống cạn. Phòng Huyền Linh sợ đến nước mắt vòng quanh, ôm lão bà khóc lóc. Quần thần nhất thời cười lớn, thì ra trong bình không phải là rượu độc, mà là dấm. Đường Thái Tông cảm khái không thôi, thu hồi thánh chỉ. Từ đó “ăn dấm chua” trở thành câu cửa miệng chỉ chuyện nữ nhân ghen ghét.



(nguồn: truyện “Ngã vị Trụ vương chi ngạo khiếu Phong thần”)



(3) Mọi ng tham khảo thêm về Văn hoá hôn lễ TQ ở đây nhé, đến khổ, tìm thấy mỗi cái này, k đầy đủ lắm =.=” :

http://thvl.vn/?p=34308&doing_wp_cron

Chương 6

Tác giả: Lạc Khuynh

Lần đầu chính thức gặp mặt






Lăng Viễn Kiếm vuốt râu, nhìn người phía dưới, tuy rằng đối với việc nữ nhi đại thú tân nương 

(lấy vợ)

 vẫn còn canh cánh trong lòng, nhưng hắn có một nhi tử lại bị gãy chân, hôn mê bất tỉnh nằm trên giường, nên cũng chỉ đành chấp nhận sự thật này. Điều duy nhất đáng mừng là hắn đã thực hiện được lời hứa của mình, để Dương Mạc Tuyền tiến nhập gia môn, nếu Dương Vệ Quân có linh thiêng cũng nên mỉm cười nơi cửu tuyền.



Giờ lành đã đến, người làm lễ xướng: “Nhất bái thiên địa!”



Dương Mạc Tuyền trên đầu đội hỉ khăn, không thể nhìn thấy nên không biết cùng nàng quỳ bái là người nào, cảm thấy hoảng sợ, nhưng cũng đành bất lực, hết thảy đều thành kết cục đã định.



“Nhị bái cao đường!”



Dương Mạc Tuyền biết mẫu thân ghi hận Lăng Vương, giờ phút này hắn ở ngay trước mặt nàng, cũng chính bởi hắn mới làm cho nàng cùng Hằng ca ca chia cách, cho nên cái quỳ này cũng thực có chút không cam lòng.



“Phu thê giao bái!”



Là nàng! Dương Mạc Tuyền nhận ra đôi giày kia, đúng là được Lăng Tử Nhan mang một đường từ Dương Châu tới, nàng rõ ràng là nữ tử, như thế nào có thể cùng mình bái đường? Đầy một bụng nghi vấn, lại không thể không quỳ.



“Tiến nhập động phòng!”



Dương Mạc Tuyền được hai nha hoàn giúp đỡ đi vào hậu đường, tiến vào một căn phòng xa lạ, trong đó một nha hoàn nói: “Quận Vương phi, mời người ngồi, chúng ta ra bên ngoài.”



Thanh âm tiếng bước chân dần xa, cửa được đóng lại, lúc này Dương Mạc Tuyền mới vén khăn đội đầu lên.



Trên bàn đặt một đôi nến long phượng, màn che đỏ thẫm, gối thêu uyên ương, chăn thêu hình hoa sen, trên mỗi ô cửa sổ đều dán chữ “hỷ”, căn phòng bố trí đúng kiểu hỉ phòng, Dương Mạc Tuyền đến bây giờ cũng chưa biết rõ trong hồ lô của Lăng gia rốt cuộc muốn làm gì, trái lo phải nghĩ cũng nghĩ không ra nguyên cớ, đơn giản thì cái gì cũng không nghĩ nữa. Binh đến tướng ngăn, nước lên đất chặn, nàng không tin đón dâu có thể là nữ nhân, bái đường cũng có thể là nữ nhân, nhưng động phòng không thể vẫn là nữ nhân đấy chứ?



Đợi cho đến canh hai, trừ nha hoàn ngoài cửa tiến vào rót thêm trà ra thì lại không có ai đến gặp nàng, Dương Mạc Tuyền lại không thể trực tiếp mở miệng hỏi, chỉ có thể chịu đựng tiếp tục chờ, nhưng nàng không biết có người so với nàng còn muốn sứt đầu mẻ trán hơn.




***


Lăng Tử Hạo nằm trên giường, rên nhẹ tiếng có tiếng không, Từ Liễu Thanh ngồi một bên, nắm chặt quyền đầu 

(nắm tay)

, cúi đầu không có biện pháp, Lăng Viễn Kiếm đi tới đi lui, chỉ có Lăng Tử Nhan ngồi hai chân bắt chéo, ăn quýt Lạc Nhạn đút cho, bộ dáng thản nhiên tự đắc.



Từ Liễu Thanh trước nhìn thoáng qua Lăng Tử Hạo: “Hạo nhi.”



Lăng Tử Hạo lập tức vội vội vàng vàng kêu to: “Nương, ta thực sự không thể nhúc nhích!”



Từ Liễu Thanh lại nhìn thoáng qua Lăng Tử Nhan: “Nhan nhi, cũng lại ngươi đi bồi tiếp đại tẩu đi.”



Lăng Tử Nhan lập tức xua tay: “Hai ngày nay bôn ba mệt nhọc, xương cốt nữ nhi đều sắp nhuyễn ra rồi, ta cũng không muốn cùng đại tẩu chung giường.”



Từ Liễu Thanh đành phải nhìn Lăng Viễn Kiếm: “Chung quy cũng không thể để con dâu ngày đầu tiên vào cửa liền thủ phòng trống đi?”



Ngay cả Từ Liễu Thanh đều không tìm được biện pháp, Lăng Viễn Kiếm lại càng không nghĩ ra, cả giận nói: “Anh Tuấn Tiêu Sái, nâng thiếu gia đem vào phòng cho ta!”



Từ Liễu Thanh vội vàng ngăn lại: “Đại phu đã nói Hạo nhi không thể cử động, chẳng lẽ chàng muốn nhìn nhi tử cả đời không khỏi bệnh sao?”



Lăng Tử Nhan vẻ mặt chẳng hề để ý buông một câu: “Ta nói này, hiện tại cứ đi qua giải thích rõ ràng với đại tẩu đi thôi, trốn hoà thượng, trốn không được miếu, nàng sớm muộn gì cũng biết.”



Từ Liễu Thanh nghe thế gật đầu: “Nhan nhi nói cũng có đạo lý, dù sao cũng đã bái đường thành thân, vậy cứ nói thật với nàng đi.”



Lăng Viễn Kiếm vốn cảm thấy có lỗi với Dương gia, nếu cứ tiếp tục dối trá thế này, lại càng thêm áy náy, bất quá hắn rốt cuộc cũng không tiện đi qua, chỉ dặn Tử Liễu Thanh nói chuyện uyển chuyển, giải thích nỗi khổ tâm, đừng làm cho người ta hiểu lầm Lăng gia ỷ thế hiếp người.



“Hiểu rồi, lão gia.” Từ Liễu Thanh thuận tay kéo theo Lăng Tử Nhan còn đang ăn quýt đem đi.



Lăng Tử Nhan bất mãn than thở: “Nương, người đi giải thích là tốt rồi, vì sao lại muốn dẫn ta đi nữa?” Kỳ thật là nàng không dám đi, nàng đã được kiến thức qua sự lợi hại của Dương Mạc Tuyền, nếu nàng biết bị lừa, làm loạn Lăng Vương phủ cũng là chuyện có khả năng.



Từ Liễu Thanh trừng mắt liếc nàng một cái: “Dong dài cái gì, đại ca ngươi bị thương, phụ thân ngươi nổi giận, nếu ngươi không đi, vậy giải thích thế nào?”



Lăng Tử Nhan đành phải phân phó Lạc Nhạn bưng đĩa hoa quả to bự đi theo.




***


Dương Mạc Tuyền đã nghĩ phải ngồi cả đêm, cuối cùng cũng nghe được ngoài cửa có động tĩnh.



“Vương phi, Quận chúa.”



Tiếp theo một âm thanh xa lạ: “Các ngươi lui xuống trước đi!”



Có người mở cửa tiến vào: “Nhan nhi, trước tiên giúp tẩu tẩu vén khăn trùm đầu đi.”



“Nương, không phải người đã nói chỉ có tướng công mới có thể vén khăn sao?” Đúng là thanh âm Lăng Tử Nhan, nguyên lai nàng là Quận chúa.



Từ Liễu Thanh đúng là hết cách với nữ nhi, vốn chính là chuyện xấu hổ, trong lòng đã biết rõ, thế mà nàng lại cứ nói thẳng ra, một chút đạo lí đối nhân xử thế cũng không hiểu.



Khăn vén lên, ánh sáng rọi vào mắt, lúc này Dương Mạc Tuyền mới có thể thấy rõ người tới.



Váy dài quần áo màu lục nhạt, tóc dài buông xuống hai vai, sóng mắt lưu động, nụ cười yêu kiều trong suốt, Lăng Tử Nhan thay nữ trang quả nhiên minh diễm động lòng người, rực rỡ loá mắt, quang mang bắn ra tứ phía, cùng với người nữ phẫn nam trang trước đó tựa hồ như không phải cùng một người, nụ cười nơi khoé miệng đầy trí tuệ, nhưng thật ra nhìn lại thì cũng giống nhau như đúc.



Người bên cạnh Lăng Tử Nhan hẳn là Lăng Vương phi, nhìn qua thật trẻ tuổi, vô luận là chiếc trâm cài đầu khảm chân châu hay y phục bằng gấm Tô Châu mặc trên người cũng đều toát lên thân phận tôn quý của Vương phi, đứng cạnh Lăng Tử Nhan lại không giống mẹ con, nhìn có phần giống đôi tỷ muội hơn.



Nhìn các nàng, Dương Mạc Tuyền đột nhiên nghĩ đến mẫu thân mình, chẳng những dung mạo bị vô tận tuế nguyệt làm héo tàn, lại còn phải xa cách nữ nhi đã cùng sống nương tựa lẫn nhau suốt mười mấy năm trời, nay chỉ có thể cô đơn một mình ở Dương Châu, trong lòng không khỏi chua xót.



Từ Liễu Thanh đánh giá Dương Mạc Tuyền, nguyên bản cứ nghĩ nàng là nữ nhi gia đình bình thường, có xinh đẹp đến đâu cũng chỉ là nữ hài tiểu gia, không nghĩ tới lại có tuyệt thế dung nhan thế này, tuy rằng đội mũ phượng quàng khăn, ánh nến hắt lên khuôn mặt, nhưng vẫn như cũ không dấu được khí chất trong trẻo lại lạnh lùng thanh nhã, dung mạo khuynh thành đến bậc này, đem nữ nhi mình vẫn kiêu ngạo so với nàng cũng đều không bằng. Xem ra mình cùng nhi tử giống nhau đều nhầm rồi, Hạo nhi một thân võ nghệ, như thế nào lại vô duyên vô cớ gãy chân, lại còn ngay trước ngày thành thân? Cái này chỉ có thể lừa được lão gia, nhưng không qua mắt được người làm nương này, làm phụ mẫu đều có tư tâm, nhi tử vĩ đại như vậy, thật không có lý do gì phải lấy một nữ tử bình thường, cũng may mắn lão gia kiên trì cùng Nhan nhi hồ nháo nên mới cưới được Dương Mạc Tuyền về.



Từ Liễu Thanh tâm lý đối với Dương Mạc Tuyền càng nhìn càng tán thưởng, trên mặt ẩn sơn tàng thuỷ, có câu nói “đa niên đích tức phụ ngao thành bà” (1), tuy rằng mẹ chồng Từ Liễu Thanh đã sớm mất, nhưng cũng không ít lần khiến nàng khó xử, hiện tại chính nàng cũng đã thành mẹ chồng, mặc dù không cố ý làm khó dễ nhưng cũng muốn có phong thái của mẹ chồng, liền chỉ vào phượng y

(ghế dựa)

 nói với Dương Mạc Tuyền: “Ngồi đi!”



Dương Mạc Tuyền hơi khuỵu gối, nhẹ nhàng cúi đầu: “Vương phi, Quận chúa.” Sau đó mới ngồi xuống, ánh mắt dừng lại nơi ánh nến.



Lăng Tử Nhan đứng một bên nhìn sắc mặt Dương Mạc Tuyền đầy cung kính, trong lòng sớm đã tấu nhạc đến hỏng rồi, vẫn là nương lợi hại nhất, có thể làm cho đại tẩu vốn không coi ai ra gì này phải cúi đầu.



Từ Liễu Thanh vừa lòng gật gật đầu, Dương Mạc Tuyền mặc dù xuất thân hàn môn 

(nhà nghèo)

 những cũng rất có giáo dưỡng: “Con đã gả cho Hạo nhi, vậy về sau là người một nhà, gọi ta là mẫu thân đi, con là trưởng tẩu Nhan nhi, gọi tên nàng là được.”



“Vâng, nương.” Dương Mạc Tuyền dừng một chút: “Nhan, Nhan nhi.”



Dọc đường đi Dương Mạc Tuyền đều lạnh như băng kêu nàng là tiểu Vương gia, giờ lại đột nhiên gọi nàng Nhan nhi, hơn nữa thanh âm còn ôn nhu như thế, Lăng Tử Nhan lập tức có cảm giác thụ sủng nhược kinh*, lộ ra vẻ mỉm cười: “Tẩu tẩu.”


(*được yêu mà sợ)



Cùng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net