Hỉ tương cố - P2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
là thanh lâu. Huống chi tỷ tỷ thường ngày rất bận rộn, sao có thể vô sự đến quấy rầy.

Nghĩ tới nghĩ lui, Hỉ Mi đành phải mang theo hai nha hoàn ra ngoài đi dạo. Hai nha hoàn này chính là hai người đã đến đón nàng.

Thấy nhị tiểu thư dường như không mấy vui vẻ, hai nha hoàn quyết định dẫn nàng đến phường bố y nổi danh nhất Thanh Thành.

Nói là phường bố y, thật ra đó là một con lộ lớn. Hai bên chủ yếu là các tiệm trang phục, cũng có một vài tiệm trang điểm, nơi đây cũng là nơi nhiều nữ tử đến nhất. Hỉ Mi nhìn mấy cửa tiệm ven đường, lại thủy chung không thấy hứng thú gì, lại còn không nhã nhặn ngáp vài cái, nước mắt cũng tuôn ra. Hai nha hoàn thấy thế, vừa định đi vòng qua khu khác, thì Hỉ Mi nói muốn đi về.

Khi hồi phủ, Hỉ Mi không chút để ý đến hỏi người gác cổng, Tử Thương vẫn chưa rời đi. Lúc nàng trở về phòng thấy cửa phòng Âm Cố cũng mở, không khỏi mừng thầm, vội gọi nha hoàn bưng điểm tâm đến, sau đó nàng đưa vào.

Đi vào mới phát hiện Âm Cố và Tử Thương hai người đang chơi cờ vây. Hỉ Mi chỉ thấy hai quân trắng đen đan xen nhau nửa bàn cờ. Nàng vốn muốn nói gì đó, nhưng thấy hai người đều cúi đầu trầm tư, nên lặng lẽ đi đến bên cạnh, buông chén đĩa xuống.

Tử Thương ngẩng đầu nhìn Hỉ Mi, trong lòng cười khổ một tiếng. Vốn tưởng rằng Âm Cố sẽ bỏ qua, nào biết nàng không thèm ra khỏi nhà. Mà chơi cờ với Âm Cố, thật sự là chuyện cực kỳ thống khổ. Loại việc ngồi lâu thế này, hiếu động như hắn làm sao có thể chịu được. Tử Thương thấy Hỉ Mi đi vào vội vàng nháy mắt với nàng, đáng tiếc Hỉ Mi hoàn toàn không hiểu.

"Cách" một tiếng, Âm Cố buông một con cờ xuống, sau đó đạm thanh nói: "Đi đâu?"

Hỉ Mi nhặt quân cờ thưởng thức, thuận miệng đáp: "Đi ra ngoài mua xiêm y."

"Mua được chưa?" Âm Cố lại hỏi.

"Chưa."

"Nhìn không vừa ý sao?"

"Cũng không phải. . ."

Tử Thương cố gắng giả vờ kiếm nước cờ để đi, còn tai thì dựng thẳng lên nghe hai người nói chuyện. Hỉ Mi đã bị buộc đến góc tường, nhưng trả lời làm gì rồi né tránh?

Âm Cố không hỏi tiếp nữa, ánh mắt của nàng thủy chung không rời khỏi bàn cờ.

Hỉ Mi khẽ thở phào, nếu Âm Cố lại hỏi "Vì sao" nữa, nàng cũng không muốn nói lời thật lòng ra.

Mà thật ra là đã quen Âm Cố ở bên cạnh, vừa rồi lúc đang chọn tấm vải thiếu chút nữa gọi tên hỏi ý Âm Cố. Quay đầu lại, Hỉ Mi mới nhìn đến nha hoàn đang nhu thuận lấy lòng tươi cười tưởng rằng nàng thích tấm vải này.

Hiện tại ngồi ở bên cạnh Âm Cố, cái gì cũng không nhìn, trong lòng cũng rất bình tĩnh. Không để ý đến đối diện nàng còn có người đang ngồi, hơn nữa còn là một nam tử ở cùng phòng nàng một đêm, chính mình tạm thời có thể không quản đến hắn. Hỉ Mi ngồi, mắt từ từ nặng dần. Đêm qua không ngủ được, tinh thần mạnh mẽ đến hiện tại bắt đầu từ từ yếu thế, mệt mỏi tràn ra, cổ cũng không không thẳng nổi nữa mà xìu xuống, còn đầu thì cứ gật gà gật gù.

Rất nhanh, Âm Cố phát hiện người ngồi bên cạnh đã nhắm mắt, quân cờ trên tay cũng buông ra, lăn trên mặt đất.

"Nàng ngủ rồi." Tử Thương cười thấp giọng nói.

Âm Cố nâng khuỷa tay nghiêng người nhìn. Hỉ Mi như vậy, có nhìn trăm lần cũng không chán.

Trong khoảng thời gian ngắn, hai người không đánh cờ nữa, mà chỉ nhìn Hỉ Mi.

Dĩ nhiên Hỉ Mi không biết, nhưng cũng cảm giác được cả người ỉu xìu, nàng miễn cưỡng mở to mắt, thấy bên cạnh chính là Âm Cố, nở nụ cười thật sáng lạn, sau đó lôi ghế lại, hai chân dán chặt vào ghế Âm Cố, sau đó nữa thực tự nhiên thả lỏng thân mình, ngã xuống.

Cùng lúc đó, Âm Cố giơ tay lên, chấp nhận chuỗi hành động vô thức này của Hỉ Mi. Trên đùi tăng thêm sức nặng, khuôn mặt kia quay vào bụng Âm Cố. Chỉ chốc lát sau đã vang lên tiếng hít thở đều đều.

Còn nói ngủ ngon. . .

Âm Cố nhẹ nhàng vén sợi tóc bên tai Hỉ Mi, đối với bản năng ngủ của Hỉ Mi ngã vào đùi mình mà thập phần hưởng thụ. Cảm thấy nên tha thứ cho Hỉ Mi thôi.

Đối diện, Tử Thương cơ hồ dại ra, quân cờ trong tay cũng quên đánh vào đâu. Nháy mắt Hỉ Mi nằm xuống, nhu tình vừa hiện tức ẩn trong mắt Âm Cố nhưng vẫn rơi vào rồi ánh mắt Tử Thương.

Hai người này, đến mức không ai xen vào được nữa đi. . . Mặc dù tâm có vô số do dự và nghi vấn - Hỉ Mi, đến đúng lúc thì tiềm thức cũng lựa chọn Âm Cố. Cái loại này chiếm lấy này làm cho Tử Thương âm thầm kêu khổ, nếu có một ngày nàng biết mình phản bội đầu quân cho Âm Cố, không biết sẽ giận đến mức nào.

"Ngươi đi đi." Âm Cố nhẹ giọng nói.

Tử Thương đứng lên, nghĩ nghĩ, vẫn là nói: "Cô. . . Thật sự biết mình đang làm gì chứ?"

Âm Cố ngẩng đầu, mâu quang lưu chuyển: "Không hiểu sao?"

Tử Thương thở dài, sửa sang lại áo cà sa đi ra cửa. Khi xoay người đóng cửa đúng lúc nhìn đến Âm Cố ngồi bên cạnh, tay nàng để trên đầu gối, Hỉ Mi nằm kế bên. Hai bên thân mật mà tự nhiên.

Trong thanh lâu đám tỷ muội cả ngày làm bạn gần nhau, hoặc cũng có một vài tình nghĩa rất tốt đến vượt qua thường nhân. Mỗi ngày tiếp khách khác nhau, bản tính cũng khác nhau, có khi bị khinh bỉ là khó tránh khỏi. Lúc đó bọn họ sẽ an ủi lẫn nhau khi có dịp gặp mặt; hoặc rõ ràng hơn là xem nhẹ tình nam nữ, chỉ cần tìm một người đồng giới có thể giải ưu là được.

Nhưng chuyện gì cũng có nguyên do, và kết cục cuối cùng của chuyện này chưa bao giờ tốt. Gia cảnh Âm Cố bất phàm, nhìn thì như vô ưu vô sầu, nhưng sẽ đi về đâu đây?

Tử Thương vừa đi vừa nghĩ, nhìn áo cà sa trên người. Nếu nữ tử đều vô duyên vô cớ từ bỏ tình yêu nam nữ, vậy đám nam nhi như mình còn lại chắc đều rơi vào kết cục giống mình đi. Nghĩ đến, Âm Cố thật có tầm nhìn xa trông rộng.

Nhưng tình giữa nữ tử, nào có dễ dàng như vậy? Mà cũng may, người đó là Âm Cố.

Tử Thương đi rồi, Âm Cố dọn dẹp bàn cờ, từ từ phân loại từng viên trắng đen để vào hộp. Cờ làm bằng đá, rơi vào hộp phát ra tiếng thanh thúy. Thu dọn xong, nàng từ từ kéo Hỉ Mi lên, sau đó ôm lên giường.

Đứng dậy đóng cửa, nàng trở lại nằm bên cạnh Hỉ Mi.

Trong phủ vốn tĩnh mịch, trong phòng yên bình hơn.

Hỉ Mi mở to mắt, cảm thấy mình ngủ thật ngon, nàng nhịn không được mà duỗi thắt lưng, cũng không phòng bị bị ai đó bắt tay lại. Hỉ Mi hoảng sợ, vội nhấc đầu, thấy Âm Cố đang ngồi ngay ngắn bên cạnh.

Cảm giác dường như Âm Cố cũng ngủ, tóc Tử Thương chải cho nàng có hơi hỗn độn, chỉ là vẫn giống như lúc sáng nhìn nàng, làm tim Hỉ Mi đập nhanh hơn.

"Ủa?" Hỉ Mi khẽ kêu một tiếng, mới phát hiện mình nằm ở trên giường Âm Cố.

"Vừa rồi, lúc chúng ta chơi cờ, cô đang ngủ." Âm Cố buông tay Hỉ Mi ra, một tay chống xuống giường, ập người xuống thấp giọng nói.

Hỉ Mi ngây ngốc nhìn Âm Cố ập xuống, hôn môi của nàng.

"Làm sao đây?" Giọng Âm Cố nỉ non, mâu quang lại nhu hòa dục hóa, "Ta cảm thấy mình có hơi kỳ quái."

Hỉ Mi cũng mạnh mẽ ngồi dậy, mắt cũng trừng lớn. Thì ra Âm Cố cũng tự cảm giác được. Nhưng mà cái gì kỳ quái chứ?

"Để ta thử đi, " Âm Cố bắt được một chân Hỉ Mi, đầu ngón tay khẽ gãy, "Hỉ Mi, cô nguyện ý giúp ta sao?"

Hỉ Mi chần chờ một lát: "Làm. . . làm gì?"

"Cô, không cần làm gì cả."

Âm Cố tới gần Hỉ Mi, nhẹ nhàng cầm mặt Hỉ Mi. Hỉ Mi của nàng rất dễ thẹn thùng và không biết làm sao. Rõ ràng có chống cự, rồi lại bị mình biến thành mặt đỏ tai hồng. Mặc dù có bao nhiêu tình tự đều tập trung ở trên khuôn mặt, nhưng Âm Cố đều lựa chọn làm như không thấy.

Khi lại bị đoạt đi quyền khống chế đôi môi, cả người Hỉ Mi đều như nhũn ra. Nguồn nhiệt khi bôi thuốc mới có đang ở trong lòng bốc lên, từ từ thấm và tràn ra ngoài. Như có gì đó rục rịch, Hỉ Mi vẫn mờ mịt. Phải là vừa mới tỉnh ngủ, có hơi không rõ giờ có gì khác trước, vừa rồi, không phải Âm Cố đang chơi cờ với Tử Thương sao?

Nghĩ đến đây, Hỉ Mi mạnh mẽ đẩy ra Âm Cố, che miệng lại, thậm chí còn có cảm giác hơi dơ bẩn.

Chương 51: Bày tỏ 

Và Âm Cố bị đẩy ra đột ngột như thế.


Hai người rơi ra một khoảng cách, chỉ nghe tiếng Hỉ Mi thở dốc từng ngụm từng ngụm. Hồi lâu, Hỉ Mi mới gian nan mở miệng nói:

"Cô và Tử Thương, rõ ràng đã. . ."

"Cho nên?" Âm Cố nhẹ giọng hỏi.

Hỉ Mi không lên tiếng, chỉ cúi mắt lén nhìn Âm Cố.

Âm Cố khẽ thở dài. Rốt cuộc là định lực của mình dần kém, hay lực ảnh hưởng của Hỉ Mi đối với mình đã cường đại như thế? Không mai phục đến khắc cuối cùng tuyệt không xuất hiện, Âm Cố vốn có năng lực tự động điều khiển kiểu này, nhưng vừa rồi Âm Cố đè Hỉ Mi không hề phòng bị, thật sự lại khiến Âm Cố lơi lỏng trong phút chốc. Cho nên đã Âm Cố chợt quên, đây là đầu gỗ, hơn nữa là đầu gỗ ngàn năm.

Không nên mong đợi Hỉ Mi tự mình phát hiện, khi nàng đã tìm sai phương thức thử mình. Không nên tin tưởng nàng có thể đi đúng hướng mà mình muốn.

Âm Cố bó gối, sâu kín nhìn Hỉ Mi: "Cô không muốn giúp ta?"

Hỉ Mi quệt miệng, ủy khuất nói: "Nếu cô đã cùng một chỗ với Tử Thương, thì có chuyện gì cần ta. . ."

Dứt lời, Hỉ Mi cũng có hơi phỉ nhổ chính mình, quả nhiên lúc trước chính là vật thay thể của Âm Cố. Âm Cố vậy mà cũng có nhu cầu về phương diện này...

"Chỉ là trong lòng ta còn có rất nhiều nghi vấn." Âm Cố thản nhiên nói. "Ví dụ như, so với nhìn hắn cười, ta thích nhìn cô cười hơn; không muốn nắm tay hắn, nhưng muốn nắm tay cô không buông; và tựa hồ, " nàng cúi mắt, rồi lẳng lặng nhìn Hỉ Mi, "chỉ muốn hôn một mình cô thôi!"

Hỉ Mi ngây người, gần đây mỗi lần ở cùng với Âm Cố thì nàng càng cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng, cho nên hoàn toàn không hiểu Âm Cố nói gì.

Nhưng thật ra, nội dung lần này Hỉ Mi hiểu hết, cho nên trên mặt của nàng rất nhanh chuyển sang màu đỏ.

"Cô, cô đang nói gì thế?" Hỉ Mi không dám nhìn thẳng Âm Cố, lung tung đùa nghịch góc chăn, đột nhiên lỡ tay chọc vào, và tơ lụa bóng loáng bị Hỉ Mi đâm lủng một lỗ. Hỉ Mi rất xấu hổ chỉ nhìn chằm chằm vào lỗ thủng nhỏ kia, thật hy vọng đây là tâm Âm Cố, ít nhất còn có thể xem coi có thật hay không.

Âm Cố cũng không vạch trần, đạm thanh nói: "Cẩn thận ngẫm lại xem, từ trước đến giờ ta đối với cô như thế nào."

Hỉ Mi cắn môi suy nghĩ nửa ngày, mới thì thào trả lời: "Ta đối với cô. . . Cũng tốt lắm mà. Chỉ là. . ."

"Cô muốn gả cho ai đó sao?" Đột nhiên Âm Cố ngắt lời.

Hỉ Mi lơ mơ một lát, lắc đầu: "Bây giờ vẫn chưa nghĩ đến vấn đề này."

"Vì sao người ta muốn thành thân?" Âm Cố nói, "Là vì muốn tìm một người có thể đối tốt với mình, có thể làm bạn với mình cả đời, đúng không?"

"Đúng. . . vậy đi." bây giờ Hỉ Mi đáp từng vấn đề đều phải nghĩ một hồi lâu.

"Ta sẽ tốt với cô, " Âm Cố áp sát vào Hỉ Mi, bắt được cái tay Hỉ Mi đang chọc chọc cái lỗ thủng to ra, "cả đời."

Ta sẽ tốt với cô, cả đời.

Những lời này giống như lời chú siết chặt trong lòng Hỉ Mi. Trong nháy mắt Hỉ Mi nghe câu này, cả người giống như đã hoàn toàn cách ly với thế gian, bởi vì nàng nghe nó rất rõ ràng.

Bảy chữ này như cây kẹo mê người, ai cũng không nỡ ăn mà để nó chảy ra, bảy chữ đó cũng câu dẫn Hỉ Mi sững sờ nhìn Âm Cố. Nàng chưa từng nghe qua lời dễ nghe như vậy, chưa từng có người nào nói với nàng như vậy. Nhưng người nói là Âm Cố, vì thế luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Mà Âm Cố lại rất tự nhiên mà nói, cho nên mới khiến cho Hỉ Mi tiếp tục mơ hồ.

"Nhưng, chúng ta giống nhau." Âm Cố từ từ đan mười ngón tay vào với mười ngón tay của Hỉ Mi. "Cho nên ta cũng hiểu mình rất kỳ quái."

Đúng rồi. Hỉ Mi từ từ nhấc mi lên, đúng rồi, các nàng đều là nữ nhân, đương nhiên là kỳ quái.

Sắc mặt Hỉ Mi hơi trắng, vốn là thấy Âm Cố có ý cười, thâm tình chân thành nói với mình, ta sẽ tốt với ngươi cả đời. Nhưng những lời sau đó lại như gông xiềng, Âm Cố không cười nữa, làm lòng nàng cũng ê ẩm theo.

"Có thể nào cô... lầm hay không?" Hỉ Mi thấp giọng hỏi. "Không phải cô đã qua... đêm với Tử Thương rồi hay sao?"

Âm Cố chớp mắt, hỏi: "Cô để ý?"

Hỉ Mi vi kinh, vội vàng lắc đầu: "Không phải không phải, ta với hắn không giống nhau." Hỉ Mi nói xong thì thấy bực mình vì sao lại nói thay Âm Cố. Hỉ Mi cắn môi.

"Cho nên mới nói ta đã nghĩ ra mình muốn cái gì." Âm Cố lại hỏi một lần nữa, "Cô có muốn giúp ta không?"

"Giúp. . . Cái gì?" Hỉ Mi vẫn đang mờ mịt.

"Ta muốn Tử Thương, hay muốn cô." Âm Cố cúi đầu hôn mu bàn tay Hỉ Mi, "Cô hãy tự hỏi bản thân mình, có muốn ta hay không?"

Hỉ Mi bị lời này làm chấn động, bất an vội vàng dịch đầu gối: "Ta?"

"Đúng, " Âm Cố đưa tay đến trước ngực Hỉ Mi. Đó là một nơi mềm mại, lại đang cật lực phập phồng, "Đừng quên những gì ta đã nói. Trên đời này, không có gì là không có khả năng."

Mà những lời này bây giờ cũng đã trở thành một câu chú luôn ở trong đầu Hỉ Mi.

Chuyện ở trên giường ngày hôm đó đã ảnh hưởng rất lớn đến Hỉ Mi. Những lời Âm Cố nói sau đó, Hỉ Mi cũng không dám hồi tưởng lại. Chẳng biết tại sao, Hỉ Mi cũng hết lòng tin mình cũng có chút tình ý với Âm Cố. Và điều này khiến Hỉ Mi thập phần buồn bực. Đừng nói là hai nữ tử có tình cảm, cho dù là tình yêu nam nữ thì người đã thành thân như nàng cũng chưa hiểu rõ hết. Nghĩ đến đoạn hôn nhân thật đáng buồn kia, rồi đến hiện tại, chính bản thân nàng có thích ai đó hay không đều không rõ ràng.

Hoặc nói là. . . Nàng đế ý đến Âm Cố, có phải cũng giống Âm Cố để đến nàng hay không?!

Hiện tại Hỉ Mi không có chấp nhất cái ý niệm trong đầu này mà muốn đi hỏi Âm Cố vấn đề nàng để lại cho mình. Lần trước chính là nghĩ đến lợi và hại, cho nên mới đến Vị Ương Cung kéo Tử Thương. Kết quả cũng không vừa lòng. Thấy Âm Cố và Tử Thương đứng chung thì hoảng lên. Nhất là Tử Thương bây giờ có bộ dáng hoa hoa hòa thượng. Lại còn luôn cợt nhả, một chút cũng không hề có đoan chính. Không nói đến Âm Cố có để ý đến hắn hay không, mà ngay cả khi Tử Thương nói là đã thề thì Hỉ Mi vẫn có nghi ngờ. Cho nên Hỉ Mi mới lén hỏi Âm Cố, Tử Thương có nói thật hay không. Mà Âm Cố lại thản nhiên cười, thấy thế nào cũng có chút miễn cưỡng.

Xem ra, mình đã làm sai.

Chẳng qua, sau lần nói chuyện ở trên giường kia, tựa như Âm Cố đi tìm đáp án theo như lời nàng đã nói. Nhưng trong mắt Hỉ Mi, thấy Âm Cố cũng không thèm quản Tử Thương có tâm ý thế nào. Quá trình tìm đáp án không tránh khỏi cả hai không chậm trễ, quả thực khiến người ta tức giận.

Tử Thương vẫn ở đây. Theo hắn chứng kiến ngày ấy, hắn nghĩ nhất định Âm Cố sẽ không nhịn được mà biểu lộ với Hỉ Mi. Sau đó nhị tiểu thư bị người đẹp dụng uy quyền bức bách nên chỉ phải phục thủ nhận thua. Mà nào biết rằng hắn vẫn bị buộc mỗi ngày phải xuất hiện chung với hai nàng. Có khi hắn cảm thấy mình đang mặc áo bông, nóng nực cực kỳ.

Hơn nữa Âm Cố cũng không kiêng kỵ Tử Thưởng ăn mặc như hòa thượng, công nhiên đi ra ngoài với hắn. Có khi kỵ mã, có khi đi bộ; nơi nơi bị chỉ trỏ, lại bình thản ung dung khiến hắn không thể không bội phục. Tương ứng, Hỉ Mi cũng thường xuyên đi theo. Một hàng ba người chỉ có mình nàng da mặt mỏng nhất. Ban đầu nàng không hề ngẩng đầu lên, đến nỗi mọi người đều cảm thấy nàng ngượng ngùng đến hít thở không thông. Cũng may Thanh Thành là một nơi tương đối tự do, bởi vì cũng thường có nhân sĩ phiên bang đi ngang qua đây để vào Hoành Kinh. Cho nên, Tử Thương hòa thượng và bằng hữu mỹ nhân cũng nhanh bị chìm trong đó.

Càng làm Tử Thương đứng ngồi không yên chính là: Âm Cố nói gì đó với Hỉ Mi; Hỉ Mi lại nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái. Khiến hắn càng ngày càng hoảng.

Vào một ngày nọ, ba người vẫn xuất hành như mọi ngày. Hôm sau là đại hôn của Thái tử, lấy Lưu tiểu thư đẹp như thiên tiên trong truyền thuyết. Cả nước cùng chúc mừng. Hội hoa Thanh Thành cũng sắp sửa liên tục ba ngày trăm hoa đua nở, khiến nhiều ngày nay dẫn đến vô số người đến Thanh Thành thăm quan du ngoạn. Cho nên các gánh xiếc; gánh hát đều biểu diễn hết bản lĩnh nhà mình.

Hỉ Mi nghe nói trong thành mới đến một gánh xiếc, hôm qua mới biểu diễn hấp dẫn toàn thành, rất náo nhiệt.

Tử Thương vốn cũng không muốn đi, vì Vị Ương Cung mấy ngày nay bận rộn đến cỡ nào. Đáng tiếc, Vị Ương đã cho hắn ra ngoài. Lúc này đi ra hít thở không khí cũng tốt.

Chỉ là không bao lâu, hắn và Hỉ Mi lại trình diễn. Gần đây, hai người thường khắc khẩu vì vài chuyện nhỏ nhặt. Nhưng rốt cục cũng không biết cãi nhau vì điều gì.

Mấy hôm trước, Vị Ương Cung đưa đến mấy khối vải cho Hỉ Mi làm xiêm y, hắn chỉ là tùy tiện chỉ một khối nói ra chút ý kiến, thì đã bị Hỉ Mi bắt lấy xét hỏi nửa ngày. Cuối cùng vẫn là Âm Cố hòa giải. Đương nhiên, Âm Cố nói đúng. Đây là để cô nương người ta làm xiêm y, hắn cãi nửa ngày cũng không có khả năng cầm làm áo cà sa ha! Chỉ có thể quái Hỉ Mi, còn có năng lực quấn người khác vào. Sau đó bản thân thì trốn sau lưng Âm Cố cười trộm. Làm ai kia hận nghiến răng nghiến lợi.

Mà nguyên nhân lúc này cũng cực kỳ đơn giản, gánh xiếc; gánh hát bố trí xảo diệu, lấy phương thức đánh lôi đài để so đấu. Tiếp đó thì do khán giả đánh giá mà đưa tiền thưởng. Tiền thưởng cũng kha khá. Nghe nói có thể thưởng thêm chút tiền công chẳng hạn. Kết quả thế này thì không có ai để ý, khán giả chỉ để ý trình độ cao thấp của song phương. Âm Cố đứng ở đó nhìn bầu gánh trốn ở đâu đó mà liên tiếp gật đầu, bội phục hắn biết buôn bán, hiểu được lòng người. Cho đến khi Âm Cố hồi thần, không ngờ người của mình cũng một tả một hữu chia ra hai phe.

Nguyên nhân là, Hỉ Mi xem trọng đội xiếc chén, người chồng người lên nhau, lại vừa đấm đá khiến người xem vừa hoa cả mắt, vừa kinh hãi. Lo bọn họ còn nhỏ không đủ sức để làm. Mà Tử Thương thì đặc biệt thích mấy hán tử xiếc lửa. Trong miệng chẳng những luôn phun hỏa, mà động tác chui qua vòng lửa cũng phi thường lưu loát.

Cho nên khi biểu diễn xong rồi, hai người ra tiền thưởng xảy ra tranh chấp. Chính giữa là Âm Cố, cơ hồ phải chen lên qua rất nhiều người.

Tranh nhau đến cuối cùng, hai người đều căm tức nhìn Âm Cố, tìm kiếm giúp đỡ.

Kỳ thật khi Tử Thương vừa quay đầu đã hối hận. Trong tai chỉ nghe được Hỉ Mi nũng nịu, cảm thấy mình chỉ là một quân cờ, hăng hái chi vậy?

Hỉ Mi kéo Âm Cố, ánh mắt sáng lên mà hỏi: "Âm Cố, cô giúp hắn hay giúp ta?"

Người ở giữa không chút do dự đưa bạc vào đội xiếc chén. Hỉ Mi hoan hô một tiếng ôm lấy Âm Cố: "Âm Cố, cô tốt nhất!"

Âm Cố cũng hiển nhiên đáp lại Hỉ Mi, dắt tay Hỉ Mi, khẽ mỉm cười.

Hỉ Mi thế mới biết mình kích động làm chi, nhưng lúc này muốn thu tay lại quả thực quá khó khăn. Mà cứ nắm tay như vậy hình như cũng không phải chuyện quá xấu. Tay Hỉ Mi chợt hơi ẩm. Sau đó Hỉ Mi cũng quăng qua sau đầu, ngượng ngùng đi xem Tử Thương, giả vờ như xem xiếc.

Tử Thương thở dài, tự mình lấy bạc cho đội xiếc lửa. Sớm biết vậy tự mình ra bạc không phải xong rồi sao. Mà số bạc này hẳn là

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net