Quân tâm ngã tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thể loại: Girl love, cổ đại, HE


Tác giả: Nhất Diệp Tiêu Diêu


Editor: Shizuma chan a.k.a Mạc Lệ


Tình trạng bản gốc và bản dịch: Hoàn

Nước mưa vô tình mà rơi trên khuôn mặt Thượng Quan Huyền Nguyệt, làm mờ tầm nhìn của nàng, con đường phía trước một mảnh mờ mịt, nàng càng đi tới, càng không biết đi về đâu.



Đột nhiên trên đầu nàng xuất hiện một mảng màu lam, mưa cũng không rơi xuống người nàng nữa. Nàng chậm rãi quay đầu lại, một nam tử nho nhã vận thanh sam (quần áo màu xanh) hướng Huyền Nguyệt mỉm cười.



"Mưa rất lớn, cứ như vậy đi dưới mưa sẽ bị cúm đó." Nam tử dùng ống tay áo ôn nhu (dịu dàng) mà lau đi những giọt nước mưa đọng lại trên khuôn mặt nàng.



Huyền Nguyệt ngơ ngác nhìn, không nói câu nào.



"Vì sao không trở về nhà?" Nam tử ôn nhu hỏi.



Nhà, chính bản thân mình còn có nhà sao? Huyền Nguyệt như nhìn thấy cảnh phụ mẫu chết thảm, gia tộc (dòng họ) bị tiêu diệt. Nước mắt bất giác không thể kìm lại được mà rơi xuống, run rẩy đáp:



"Ta đã không còn nhà để về rồi."



Nam tử nhẹ nhàng đem Huyền Nguyệt ôm trong lồng ngực, dịu dàng nói:



"Nguyện ý đi cùng thúc thúc (chú) chứ? Thúc thúc sẽ thay gia đình chăm sóc ngươi."



Huyền Nguyệt đưa tay ôm lấy hắn, cảm nhận sự ấm áp từ nhiệt độ cơ thể hắn. Nhà, có thể có nhà sao? Huyền Nguyệt lau lau nước mắt, gật đầu.



Nam tử ôm lấy Huyền Nguyệt, mỉm cười hỏi:



"Có thể cho thúc thúc biết tên của ngươi chứ?"



"Thượng Quan Huyền Nguyệt." Huyền Nguyệt rất thích dáng tươi cười của hắn, rất giống vầng mặt trời tỏa nắng ấm áp.



Thượng Quan gia? Nam tử nhíu nhíu mày, nhớ rõ cuộc thảm sát ở Thượng Quan gia mới diễn ra không lâu, yêu thương ôm lấy Huyền Nguyệt nói:



"Huyền Nguyệt đúng là một cái tên hay, bất kể sau này ra sao, ta cũng quyết không để cái tên này bị bôi nhọ."



"Ân." (Uhm) Huyền Nguyệt cái hiểu cái không gật gật đầu.



"Chúng ta giờ về nhà nhé." Nam tử ôm Huyền Nguyệt nói.



Trong cơn mưa, nam tử vì Huyền Nguyệt mà che ô. 



Đây là nhà của thúc thúc a! Huyền Nguyệt trợn to hai mắt, giật mình hoảng hốt. Sơn trang rộng lớn hiện ra trước mắt, tường đỏ mái xanh ngọc, trước đại môn có hai con sư tử to lớn bằng đá, trên đỉnh đại môn là bức hoành phi (tấm bảng) đen viền hồng đê bốn chữ to --- Táng Nguyệt Sơn Trang.



Theo Sở Vân đi vào sơn trang, Huyền Nguyệt càng thêm ngạc nhiên. Thượng Quan gia cũng không phải bách tính (dân chúng) tầm thường, phủ đệ đương nhiên cũng không kém phần hoa lệ, nhưng so với nơi này thì còn thua xa. 



"Trang chủ, ngài đã trở về." Tổng quản sơn trang Yến Thất bước ra nghênh đón.



"Yến tổng quản, phiền ngươi đưa tiểu thư đây đi tắm rửa sạch sẽ, đưa nàng bộ đồ mới." Sở Vân mỉm cười đem Huyền Nguyệt đưa đến trước mặt Yến Thất.



"Vâng." Yến Thất cúi xuống, cười với Huyền Nguyệt, nói: "Thượng Quan tiểu thư, mời đi cùng Yến Thất."



Huyền Nguyệt nhìn hắn nở nụ cười ấm áp, chậm rãi vươn tay, để Yến Thất dắt ra khỏi phòng khách.



"Sở thúc thúc..." Một tiếng gọi khẽ mang thep chút sợ hãi vang lên, Sở Vân ngẩng đầu nhìn đã thấy Yến Thất nắm tay Huyền Nguyệt đứng ở trước mắt. Trang phục màu trắng đẹp đẽ hoàn mỹ, dải dây lưng màu xanh lục buộc ngang hông được đính một khối mỹ ngọc, ăn mặc như vậy khiến cho dáng vẻ tuấn mỹ của Huyền Nguyệt càng thêm phần mê người. (Đừng hỏi người edit vì sao em ý là con gái mà lại đẹp trai - tuấn mỹ. Tác giả viết thế nên em nó cũng chỉ biết ghi thế thôi a)



Sở Vân thỏa mãn gật gật đầu, mỉm cười tán thưởng:



"Huyền Nguyệt nhìn thật tốt nha."



Huyền Nguyệt đỏ mặt, thẹn thùng sờ sờ đầu.



"Yến tổng quản, tiểu thư đang ở đâu?" Sở Vân hỏi.



"Đang ở hoa viên cùng các tiểu thư khác chơi đùa."



"Đi gọi tiểu thư trở về."



"Vâng." Yến Thất đáp lơi, lui ra ngoài.



"Cha!." Thanh âm thanh thúy dễ nghe truyền đến, Huyền Nguyệt tò mò ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một tiểu cô nương mặc phục trang trắng thuần chậm rãi đi tới.



"Lệ nhi." Sở Vân ôn nhu mà đem con gái yêu ôm vào trong ngực, hôn nhẹ lên 


khuôn mặt nhỏ nhắn phấn hồng của nàng.



"Lệ nhi, đây là Huyền Nguyệt tỉ tỉ, sau này con phải yêu thương tỉ tỉ nha." Sở Vân đem Huyền Nguyệt kéo đến bên mình, cười nói với con gái.



"Hồng Lệ đã biết." Sở Hồng Lệ cười đáp lại, chớp chớp đôi mắt to với Huyền Nguyệt.



"Lệ Nhi thật thông minh. Hảo, các ngươi đi chơi đi." Sở Vân thương yêu xoa đầu hai bé, nói.



"Huyền Nguyệt tỉ tỉ, chúng ta đi ra hoa viên chơi. Tiểu Sương các nàng hẳn cũng rất cao hứng khi nhìn thấy ngươi." Sở Hồng Lệ kéo tay Huyền Nguyệt.



"Cẩn thận một chút, đừng để bị ngã." Sở Vân hướng bóng dáng hân hoan của hai bé hét lên.

Trong hoa viên rộng rãi, cảnh xuân rực rỡ, kỳ hoa dị thảo (các loài hoa cỏ hiếm lạ) đua nhau khoe sắc bừng bừng sức sống, thỉnh thoảng truyền đến trẻ con vui lại càng làm cảnh xuân thêm phần đẹp đẽ.



Sờ Hồng Lệ lôi kéo Huyền Nguyệt chạy đếnbên ba đứa nhỏ đang chơi trò đuổi bắt, vừa thở dốc vừa lớn tiếng nói : “Ta đã trở về”.



Ba đứa nhỏ ngừng chơi, đi đến cạnh Hồng Lệ cùng Huyền Nguyệt, trong đó tiểu cô nương áo xanh tò mò nhìn Huyền Nguyệt, mở to mắt hỏi:



“Tiểu lệ, tỷ tỷ này là ai?”



Sở Hồng Lệ vô cùng thân thiết khoác tay Huyền Nguyệt, mỉm cười nói :



“Đây là Huyền Nguyệt tỷ tỷ, sau này chúng ta sẽ luôn luôn ở cùng một chỗ a~~~”



Huyền Nguyệt nghiêng đầu nhìn khuôn mặt vui vẻ của Hồng Lệ , trong lòng tràn ngập ấm áp.



“Huyền Nguyệt tỷ tỷ thật xinh đẹp! Thanh Sương sau này lớn lên làm nương tử của tỉ tỉ có được hay không a~~~?” Bé gái váy xanh kéo kéo tay Huyền Nguyệt, ánh mắt lúng liếng. 

(Còn bé mà đã…thật là…)



“Tiểu Sương trước kia không phải vẫn nói muốn làm nương tử của Tiểu Hạc sao?”Bé gái mặc váy tím lớn hơn một chút nói.



Bé gái áo lam cắn cắn đầu ngón tay, nhìn Huyền Nguyệt ôn nhu 

(dịu dàng)

 mỉm cười, lại quay qua bên cạnh nhìn vẻ mặt tức tối của bé gái váy hồng, cuối cùng vẫn ôm láy cánh tay Huyền Nguyệt, kiên quyết nói:


“Ta muốn Huyền Nguyệt tỉ tỉ dịu dàng, Tiểu Hạc vẫn là để cho Tiểu Lệ đi!”



Bé gái váy tím xoa xoa đầu muội muội, cười trêu chọc nàng nói 


“Thanh Sương không cần người rôi ~ làm sao bây giờ a~”



“Lắm chuyện” Bé gái váy hồng trừng mắt nhìn nàng.



Huyền Nguyệt nhìn bọn trẻ đáng yêu dễ thương kia, biết cuộc sống sau này của mình nhất đinh rất vui vẻ.



“Cha! Nương 

(Mẹ)

!”



Huyền Nguyệt kêu to từ trong mộng tỉnh lại, y phục đều ướt đẫm mồ hôi, chậm rãi xoa xoa ngực. Huyền Nguyệt ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đêm đen, trăng sáng.



"Két..." 



Cửa phòng được nhẹ nhàng đẩy ra, một bóng người nho nhỏ lộ ra dưới ánh trăng.



"Huyền Nguyệt tỉ tỉ, ngươi làm sao vậy?" Sở Hồng Lệ leo lên giường Huyền Nguyệt, mắt nhắm mắt mở hỏi.



“Không có gì, chỉ là gặp một cơn ác mộng mà thôi。”Huyền Nguyệt cố gắng nở một nụ cười trấn an, lại phát hiện chính mình không thể cười nổi



“Vậy để Hồng Lệ hát cho tỉ tỉ nghe. Trước kia mỗi lần Hồng Lệ gặp ác mộng, nương đều hát cho ta nghe, bất quá 

(nhưng)

hiện tại nương đã mất.” Đôi mắt vốn sáng ngời trở nên ảm đạm.



Huyền Nguyệt nghe Sở Vân nói mẫu thân của Hồng Lệ là vì bảo vệ tính mạng hắn mà qua đời khi Hồng Lệ mới sáu tuổi. Huyền Nguyệt ôn nhu đem Hồng Lệ ôm vào lòng, gật đầu nói:



“Hảo. Tiểu Lệ hát, Nguyệt tỉ tỉ nghe.”



Tiếng ca non nớt uyển chuyển vang lên sưởi ấm hai bé, hai trái tim đang kề sát nhau này, sẽ không còn cô đơn nữa...

Từ hoa viên truyền đến thanh âm trẻ con vui đùa, Huyền Nguyệt cùng các bé chơi trò đuổi bắt。 Không quá vài ngày Huyền Nguyệt đã cùng các bé chơi vui vẻ. Bé gái váy xanh khen nàng xinh đẹp cùng muốn trở thành nương tử của nàng là nữ nhi của trang chủ Tàng Nhật sơn trang. Thích mặc váy tím, luôn luôn nở nụ cười tươi trên khuôn mặt đáng yêu là tiểu thư của Tàn Tinh sơn trang - Phong Bích Tiêu. Về phần bé gái tính tình nóng nảy, hay bị Phong Bích Tiêu trêu chọc là nhị tiểu thư của Tàn Tinh sơn trang, cũng là tiểu muội muội của Bích Tiêu - Phong Hành Hạc. 



“Oa , hoa đào thật xinh đẹp!”Sở Hồng Lệ dừng lại dưới một gốc đào tươi tốt. 



“Thật sự a~~~” Đám trẻ cũng chạy tới, ngạc nhiên cùng mừng rỡ nói.



"Không bằng chúng ta lại kết vòng hoa đào nha~!" Hàn Thanh Sương chỉ chỉ vào nụ hoa phấn hồng, lớn tiếng đề nghị.




"Nhưng ai hái hoa đào xuống a?" Phong Bích Tiêu vuốt cằm, đảo mắt nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Tiểu Hac. Nàng nở nụ cười đầy hiểm ác, chậm rãi nói: "Tiểu Hạc, ngươi đi đi." (Đủ độc ác a~em gái mình mà cũng không tha)



"Vì sao lại là ta?" Phong Hành Hạc bất mãn nhảy dựng lên hét to.



"Lẽ nào ngươi tự nhận mình yếu hơn Tiểu Lệ?" Phong Bích Tiêu chỉ vào Sở Hồng Lệ hỏi.



Phong Hành Hạc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Sở Hồng Lệ, lắc lắc đầu lùi lại mấy bước.



"Vậy để Tiểu Sương hái nha?" Phong Bích Tiêu chỉ vào Hàn Thanh Sương hỏi.


Phong Hành Hạc nhìn vẻ mặt Hàn Thanh Sương như vậy đáng thương, như vậy hờn tủi, cắn răng lắc đầu lùi vài bước.



"Vậy ý ngươi là muốn ta đi hái phải không?" Phong Bích Tiêu cười đến ý vị thâm trường, Phong Hành Hạc sợ đến nỗi lùi nhanh vài bước, tay chân cũng nhanh như cắt trèo lên cây đào.



Đáng hận, mỗi lần đều là ta. Phong Hành Hạc một bên oán giận một bên hái hoa đào, chốc lát đã hái đầy túi. Ôm láy thân cây, Phong Hành Hạc cẩn thận trèo xuống.



"Tiểu hạc, nhanh lên một chút, nhanh lên một chút!" Hàn Thanh Sương vui vẻ hướng chỗ dưới thân cây đi tới, nhưng chẳng may không cẩn thận, bước chân dẫm lên rễ cây nổi gồ ghề trên mặt đất, cả người ngã nhào.



"Có việc gì không?" Phong Hành Hạc vội vã buông tay, chạy đến bên người Hàn Thanh Sương, những người khác cũng đều quan tâm chạy đến xem.



"Cổ chân bị thương rồi, oa..." Hàn Thanh Sương một bộ dạng như sắp khóc.



Huyền Nguyệt ngồi xuống đưa lưng về phía Thanh Sương nói:



"Tỉ tỉ cõng ngươi trở về, được không?"



"Hảo" Hàn Thanh Sương vui vẻ đáp ứng, khuôn mặt trở nên tươi tắn, leo lên lưng Huyền Nguyệt. Tất cả mọi người đi theo Huyền Nguyệt ra khỏi hoa viên.



"Tiểu Sương không có bị làm sao chứ?" Sở Hồng Lệ cau mày, lo lắng hỏi. Đột nhiên mặt nàng trằng bệch, ôm ngực, ngã ngồi trên mặt đất.



"Tiểu Lệ" Hàn Thanh Sương nhảy xuống từ lưng Huyền Nguyệt, chạy đến trước mặt Sở Hồng Lệ, nào có thấy chân nàng bị làm sao đâu.



"Không tốt rồi, sợ là bệnh của Tiểu Lệ lại tái phát." Phong Bích Tiêu tiến lên đỡ Sở Hồng Lệ, vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Tiểu Hạc, nhanh đi gọi Sở thúc thúc."



Lần này Phong Hành Hạc không hề than phiền, phi người chạy như bay. "Huyền Nguyệt, phiền ngươi cõng Tiểu Lệ về phòng." Quay đầu lại nói với Huyền Nguyệt.



"Hảo." Huyền Nguyệt cẩn thận cõng Sở Hồng Lệ lên lưng, Hàn Thanh Sương cùng Phong Bích Tiêu đi theo phía sau để đỡ Hồng Lệ, cả ba hướng gian phòng chạy tới.



Ánh chiều tà buông xuống, bên trong phòng ánh sáng có chút lờ mờ. Sở Hồng Lệ nằm trên giường, khuôn mặt trắng bệch, Sở Vân cùng bọn nha hoàn ở bên giường bận rộn chăm sóc, Huyền Nguyệt đứng một bên lo lắng nhìn, không biết nên làm cái gì.



Sở Vân chậm rãi đứng lên, Huyền Nguyệt lập tức đi tới nắm vạy cáo của hắn, hỏi:


"Thúc thúc, Tiểu Lệ ra sao rồi?"



"Ai..." Xoa xoa đầu Huyền Nguyệt, thở dài nói: "Đã không có việc gì rồi, không cần lo lắng."



"Dạ." Huyền Nguyệt lúc này tâm trạng mới có thể thả lỏng, "Sau đó bệnh còn có thể tái phát nữa không?" Huyền Nguyệt không muốn thấy bộ dạng đau đớn thống khổ này của Hồng Lệ một lần nữa. 



"Không biết, ta đã nghĩ hết các cách, cũng không có cách nào là chữa được tận gốc bệnh của Lệ nhi." Sở Vân bất đắc dĩ nói, trong mắt đều là thương xót cùng đau lòng.



"Tiểu Lệ..." Huyền Nguyệt yêu thương nhìn Sở Hồng Lệ đang mê man trên giường.



"Huyền Nguyệt, sau này nếu thúc thúc qua đời, ngươi có bảo hộ Lệ nhi được không?" Sở Vân cúi người xuống, nhìn thẳng vào mặt Huyền Nguyệt, nắm chặt lấy bả vai của nàng.



"Ta sẽ bảo hộ Tiểu Lệ bằng tất cả năng lực của mình, thà hi sinh mạng sống, cũng quyết không khiến nàng chịu thương tổn." Huyền Nguyệt nhìn Sở Vân, ánh mắt kiên định nói.



"Hảo, hảo, hảo..." Sở Vân đem Huyền Nguyệt ôm vào lòng thì thào.



Sở Hồng Lệ từ từ tỉnh lại, mở mắt ra đã thấy vẻ mặt quan tâm của Huyền Nguyệt cùng các bạn.



"Tiểu Lệ tỉnh rồi!" Hàn Thanh Sương vui vẻ nói, tất cả mọi người nở nụ cười thư thái.



"Thật xin lỗi, để mọi người lo lắng." Sở Hồng Lệ buông mắt xuống, ra sức kéo kéo góc áo.



"Đứa ngốc, hảo tỉ muội còn nói xin lỗi cái gì." Phong Bích Tiêu xoa xoa đầu Hồng Lệ, mỉm cười nói.



"Đúng rồi, chúng ta là hảo tỉ muội." Hàn Thanh Sương ôm ôm tay của Hồng Lệ, thâ thiết nói.



Huyền Nguyệt lấy ra một vòng kết bằng hoa đào, đội lên đầu Hồng Lệ, mỉm cười nói:



"Đây là chúng ta làm cho ngươi, thích chứ?"



"Ân" Sở Hồng Lệ ra sức gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào.



Phong Bích Tiêu kéo Tiểu Hạc đến bên giường, vỗ vỗ vai của nàng, cười nói:



"Vòng hoa này chính là do Tiểu Hạc kết thành a, Tiểu Lệ đeo, như vậy chính là đã thành nương tử yêu quí của Tiểu Hạc!"



"Ngu ngốc!" Phong Hành Hạc thẹn quá hóa giận quát lên, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ.



"Ha ha..." Trong phòng tràn ngập tiếng cười.

Sáng sớm là thời điể hoa viên đẹp nhất, các đóa hoa vẫn đang chìm trong mộng cảnh hoa lệ đêm qua, nửa tỉnh nửa say, những giọt sương đọng lại trên cánh hoa non mềm phản chiếu ánh mặt trời ấm áp càng tô điểm cho vẻ đẹp ấy.



Bỗng một luồng sáng trắng quét đến, cánh hoa, hạt sương cũng theo đó mà bắt đầu những vũ điệu uyển chuyển, nhất thời sự im lặng trong hoa viên bị đánh vỡ, luồng ánh sáng trắng đi qua, để lại một phong cảnh rực rỡ.



Huyền Nguyệt hít một luồng khí buổi sớm, chậm rãi đem 'Xướng Nguyệt' tra lại vào vỏ. Khắp bầu trời hoa rơi như mưa, Huyền Nguyệt đứng trong đó, giữa những bông hoa đang chao nghiêng, phảng phất như một vị Hoa thần hạ phàm.



Huyền Nguyệt chậm rãi quay đầu, nhìn thấy một thân ảnh ôn nhu tinh tế hiện ra. trên mặt lập tức xuất hiện một nụ cười dịu dàng.



"Sáng sớm khí lạnh, vì sao lại ăn mặc phong phanh như vậy?" Huyền Nguyệt mỉm cười đi tới chỗ nàng, ôn nhu kéo nàng vào lồng ngực mình, truyền hơi ấm cho nàng.



Sở Hồng Lệ nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi còn đọng lại trên trán Huyền Nguyệt. 



Thời gian năm năm thoáng chốc đã qua, khuôn mặt kia cũng có nhiều thay đổi, càng trở nên kiên nghị và tuấn mỹ hơn trước; mà điểm duy nhất không thay đổi, chính là sự ôn nhu của con người kia vẫn như xưa.



"Không sao đâu, thân thể của ta cũng không yếu ớt đến như vậy." Hồng Lệ tươi cười, nhẹ giọng nói.



Thời gian năm năm, Hồng Lệ càng trở nên mỹ lệ, vẻ thanh lệ trên khuôn mặt vẫn mang chút ngây thơ nhưng cũng đã không còn nhìn ra vẻ mặt trẻ con khi xưa nữa. Nhưng thứ không thay đổi là ánh mắt ấy, vẫn như cũ tràn ngập ý muốn ỷ lại vào người khác, khiến người ta yêu thương.



"Khiếm pháp của Nguyệt tỉ tỉ càng ngày càng tiến bộ, uyển chuyển phiêu dật giống như gió vậy." Sở Hồng Lệ nhẹ nhàng chạm vào Xướng Nguyệt kiếm đeo bên hông của Huyền Nguyệt, ôn nhu nói: "Chẳng qua cha cũng không chịu cho ta học kiếm, nếu không giờ đã có thể cùng tỉ tỉ múa kiếm, không phải là một chuyện vui lớn sao?"



Huyền Nguyệt nâng lên bàn tay trắng nõn mềm mại của Hồng Lệ, mỉm cười nói:



"Tay ngươi dùng để cầm bút, chấp thư, đánh đàn là tốt rồi, loại vũ khí này không hợp với ngươi."



Hồng Lệ để mặc nàng cầm tay mình như thế, trong mắt hiện ra một loại tình cảm khác.



"Tiểu thư, tiểu thư.." Một hạ nhân lảo đảo chạy đến, biểu tình vô cùng hoảng hốt.



Huyền Nguyệt buông Sở Hồng Lệ ra, biểu tình trở nên nghiêm túc, hỏi:



"Có chuyện gì mà ngươi hoảng hốt như vậy?"



"Có chuyện lớn rồi, trang chủ đã trở về nhưng một mực ho ra máu, dường như bị thương rất nặng. Yến tổng quản thỉnh hai vị tiểu thư mau qua bên đó!"



"Cái gì?" Hai người kinh hô một tiếng rồi vội vã chạy theo hạ nhân kia về phòng của Sở Vân.



Sở Vân sắc mặt trắng bệch nằm trên giường, không ngừng ho khan, nôn ra rất nhiều máu. Yến Thất ở một bên không ngừng thay hắn lau đi máu dính trên miệng, nhưng lau thế nào cũng không hết.



"Cha!" Sở Hồng Lệ nhào tới bên giường, bi thiết kêu to. Sở Vân miễn cưỡng cười, xoa đầu nàng.



"Yến thúc thúc, đây là chuyện gì?" Huyền Nguyệt chạy đến bên giường, kích động hỏi.



"Huyền Nguyệt, chuyện không liên quan đến Yến tổng quản, là...là do chính ta thôi." Sở Vân nói "Xin lỗi, Lệ nhi, cha chưa nói cho ngươi, cha mắc bệnh nan y, sớm hay muộn cũng phải chết, hôm nay chỉ sợ không qua khỏi..." Nói xong lại kịch liệt ho khan.



"Sao lại như vậy được? Thân thể cha luôn luôn rất tốt mà? Sao lại có thể mắc bệnh nan y? Hồng Lệ không tin!" Sở Hồng Lệ lệ rơi không ngừng, nức nở nói.



"Là thật, cha thân là đại phu, về việc này rõ ràng hơn ai hết." Sở Vân run run lau nước mắt cho Hồng Lệ "Rất nhanh là lại có thể được thấy nương của ngươi, ta rất vui...Khụ..Khụ..Khụ... Chỉ là để Lệ nhi ở lại một mình, cha cũng rất lo lắng!"Sở Vân ngẩng đầu lên, bi thương nói.



"Không. Cha không nên bỏ mặc lại Hồng Lệ một mình!" Khuôn mặt Sở Hồng Lệ đã nhạt nhòa nước mắt, tiếng nói thanh thúy ngày thường cũng vì khóc mà trở nên khàn khàn.



"Huyền Nguyệt" Sở Vân nhìn Huyền Nguyệt, chậm rãi nói: "Lệ nhi sau này thỉnh ngươi chăm sóc bảo vệ, như vậy Sở thúc thúc nơi cửu tuyền cũng yên lòng nhắm mắt.."



"Sở thúc thúc!" Huyền Nguyệt quỳ gối trước giường, khóc thét lên.



"Đáp ứng ta..." Sở Vân nắm chặt tay Huyền Nguyệt, hơi thở đứt quãng nói.



"Huyền Nguyệt đáp ứng người, nhất định sẽ bảo hộ Tiểu Lệ thật tốt, cho dù mất cả sinh mệnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net