Tình yêu gian nan của nữ tài xế cùng nữ lão bản - P1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tôi chỉ hôn cô ấy? Chúng tôi thật sự không làm gì....vậy tôi cũng không có kinh nghiệm, làm sao bây giờ? Tôi miên man một lúc, ngẩng đầu lên hôn cô ấy,
"Không sao cả...yêu chính là kinh nghiệm..."
cô ấy không nói chuyện, nhẹ nhàng đáp lại nụ hôn của tôi.
Khi ngón tay của cô ấy tiến vào thân thể tôi, người tôi chợt đau nhói, tôi siết lấy drap giường, nhắm chặc đôi mắt.
"Tử Nhan..."
Tôi lắc đầu, cô ấy không nói chuyện, tiếp tục động tác của ngón tay, sự đau đớn khiến tôi cắn chặt đôi môi cơ hồ rỉ máu. cô ấy ngừng lại, gọi tên tôi, tôi buông một tay ra, nắm cổ tay cô ấy mạnh mẽ đâm vào, đau đớn kịch liệt làm tôi muốn ngất đi, nước mắt chảy xuôi theo khoé mắt....cô ấy cuống quít nằm trên người gọi tôi.
"Tử Nhan..."
Tôi mở mắt nhìn cô ấy, cười một chút.
"Lần này chị không được đổ thừa nữa..."
Ánh mắt sáng ngời của cô ấy phủ một tầng nước, nhẹ nhàng hôn lên khoé mắt ươn ướt của tôi....
Tôi nâng mặt cô ấy lên, nhiệt tình hôn....
Ngón tay thon dài của cô ấy chậm rãi chuyển động bên trong người tôi, đau đớn khó chịu từ từ rút lui, có loại ham muốn như thiêu thân trầm mình vào lửa đỏ làm tôi không ngừng hướng về gần cô ấy, không ngừng nghênh hợp....giống như vùng đất khô cằn khát cầu dòng nước mát, giống như sự chán chường cần tưới rót những lạc quan....Lý trí trấn tĩnh cũng biến thành điên cuồng, tôi không ngừng gọi tên cô ấy, hôn cô ấy....cho đến khi thuỷ triều tuyệt vọng cuốn tôi đi mất, cho đến khi tôi bị rơi khỏi thiên đường ngã xuống vực sâu....
Lúc tỉnh lại đã là chiều hôm sau, đầu óc choáng váng mơ hồ, mở mắt ra đã thấy Vũ Tình ngồi bên cạnh nhìn tôi.
"Ngủ ngon không?"
"Dạ." Nghĩ đến tối hôm qua...mặt lại nóng lên.
"Có phải là không thoải mái không?" cô ấy đưa tay sờ lên trán tôi, tôi nhẹ lắc đầu hỏi:
"...Tới công ty?"
"Ừ, quyết định...đã duyệt."
Tôi không cảm thấy bất ngờ, chiếc bút ghi âm đó đủ để lấy được quyết định, đồng thời cũng đủ cho Ngụy Trung Hiền thân bại danh liệt.
"Ăn cơm chưa?"
"Vẫn chưa...Tiểu Hiểu và Xa Xa vẫn còn ở dưới."
"Dạ."
Tôi đứng dậy xốc chăn, nhìn thấy một điểm hồng hồng trên drap giường, một cảm giác mãn nguyện lấp đầy lòng tôi, như một ngọn đuốc thắp sáng hiện tại hạnh phúc của tôi....Tôi nhìn cô ấy ngây ngô cười, vào phòng tắm. Tắm xong, đi ra nhìn thấy Vũ Tình đang thay drap giường. Tôi đắp khăn lên đầu, đỏ mặt chạy qua giúp Vũ Tình một tay...
"Vũ Tình...để em làm cho..."
"Em nhanh đi thay quần áo, nếu không sẽ bị cảm." Giọng nói nghe thật giống như ra lệnh.
"Dạ."
Tôi ngoan ngoãn sấy tóc thay quần áo, cùng cô ấy đi xuống lầu. Tiểu Hiểu và Lộ Diêuvừa thấy tôi liền xông lại, vây lấy tôi,
"Nhạc chuông, cậu có phát hiện Rùa con thay đổi..."
"Có...Gió xuân chỉ một đêm thôi, ngàn hoa lê nở khắp nơi lan tràn ."
"Nói như vậy còn phải cảm ơn Ngụy Trung Hiền chứ nhỉ?"
"Ừ,đúng, là công lao của Ngụy Trung Hiền..."
"Biết vậy đã không xử lý Ngụy Trung Hiền, để Rùa con làm vợ nhỏ của hắn cũng không tệ."
Nói xong hai người cùng nhau cười hắc hắc. Tôi trừng mắt hỏi Lộ Diêu:
"Các cậu xử lý Ngụy Trung Hiền...thế nào vậy..."
Lộ Diêu đá tôi một cước:
"Liên quan gì tới cậu!"
Tôi quay đầu nhìn Vũ Tình, cô ấy bình thản xem TV, giống như tiên nhân hạ phàm, không màng thế tục...
Tôi kéo Tiểu Hiểu qua một bên, lúc này chỉ có thể hỏi cô ấy,
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Tiểu Hiểu liếc mắt qua Vũ Tình một cái, nghiêm túc nói:
"Tử Nhan, cậu không suy nghĩ một chút, Vũ Tình xem cậu như tính mạng của cô ấy, cậu chịu thiệt thòi lớn như vậy cô ấy có thể tha cho Ngụy Trung Hiền không?...Mình nói muốn tố cáo hắn, Vũ Tình sợ làm tổn hại danh dự của cậu! Lộ Diêu muốn xử hắn, Vũ Tình lại sợ chuyện này gây náo loạn quá lớn, ảnh hưởng không tốt đến cậu. Cho nên một mình trực tiếp đưa chuyện này lên toà án tỉnh, Ngụy Trung Hiền là cưỡng bức không thành lại còn là cán bộ nhà nước, cũng đủ tuyên một cái án mười mấy năm..."
Tôi nghĩ lại tình cảnh hôm qua...vẫn như cũ cảm thấy sợ hãi, đúng là một cơn ác mộng.
"Tử Nhan, cậu không thấy dáng vẻ Vũ Tình sáng nay vào bệnh viện nhìn thấy Ngụy Trung Hiền đâu, giận đến cả người phát run, chỉ hận không thể đem hắn ra bầm thây vạn đoạn....Mình phát hiện, xương sườn mềm nhất của Vũ Tình chính là cậu, đừng nhìn cô ấy ngoài mặt bình tĩnh, chỉ cần người nào động tới cậu, cô ấy có thể đạp đổ cả thế giới..."
Nói xong vỗ vỗ vai tôi:

"Cậu yên tâm làm cô vợ bé nhỏ của cậu đi..."
"Vợ bé nhỏ?"
"Cậu và Vũ Tình cũng đã làm rồi, còn giả bộ ngây thơ gì chứ?!"
Mặt tôi nóng bừng lên,
"...Làm sao cậu biết?"
"Đều viết trên mặt cậu hết, ai nhìn không thấy chứ."
Tôi sờ mặt mình một cái,
"Trên mặt mình viết cái gì?"
"Hạnh phúc quá...hai chúng tôi!"
Ném xuống một ánh mắt khinh bỉ, xoay người bước đi.
Tôi đứng ở đó toát mồ hôi. Tôi nhìn đồng hồ, đẩy cửa ra, đi vào phòng bếp, xắn tay áo lên làm việc. Vũ Tình mới xuất viện, không thể ăn những thứ kích thích. Nấu xong cháo, lấy ra chén dọn lên bàn, đi ra ngoài gọi các cô ấy vào ăn cơm....Tôi chợt rất hận Tiểu Hiểu, cô ấy lừa tôi nói tôi là T, còn nói cái gì mà Nương T, có Nương T nào mà phục vụ nhiều phụ nữ như vậy sao? Có T nào làm vợ bé nhỏ của người ta sao? Đồ lừa gạt!! Đồ lừa gạt bự!!
"...Ăn cơm."
"Tới liền!..." Tiểu Hiểu tung tăng chạy vào phòng bếp, Lộ Diêu lắc mông theo sau, Vũ Tình tắt TV xong vào sau cùng. Trừ cháo ra cũng chỉ có cháo, họ cũng đều quen rồi.
"Đanh đá....mình muốn nhờ cậu chuyện này."
Lộ Diêu cầm chén không thèm nhìn tôi,
"Phóng!"
Tôi ngại, mặt đỏ bừng, vì Vũ Tình, tôi nhịn.
"Mình muốn đưa Vũ Tình đi tìm một bác sĩ Trung y, cậu..."
Không đợi tôi nói xong, cô ấy thô bạo ngắt lời:
"Chờ cậu nghĩ đến cũng hết cả năm! Hẹn xong rồi, ngày mai! Đợi lát nữa mình nói cho cậu địa chỉ."

Tôi mừng rỡ nói:
"Đanh đá, cậu đúng là anh minh thần vũ!"
"Ranh con...mình là đau lòng Vũ Tình, liên quan gì tới cậu."
"......"
Ăn cơm xong hai người vẫn không đi, tiếp tục ngồi xem TV với Vũ Tình, tôi rửa chén xong cũng ra ngồi, đến bên tai Vũ Tình, cười hề hề nhỏ giọng nói:
"Vũ Tình...em muốn dọn qua đây ở."
cô ấy cong ánh mắt, khẽ nhếch khoé miệng,
"Ừ, tốt."
Tôi ngốc nghếch cười hai tiếng, cùng mọi người xem TV, tôi muốn xem thử rốt cuộc là diễn viên có ma lực gì mà hấp dẫn các cô ấy như vậy...
Lộ Diêu kéo tay tôi xuống,
"Mình phát hiện cái tên Trác Nhất Hàng này thật giống cậu, đúng là đồ con rùa...làm người ta tức chết."
Người nọ trên màn hình tóc dài, hơi vàng, mắt to, hai mí, trên mặt còn có lúm đồng tiền, dáng vẻ vô cùng đẹp, tôi cẩn thận đánh giá...
"Cái này không phải đàn ông sao..."
Lộ Diêu nhất thời trừng mắt, hung hăng đá tôi một cước. Tôi chạy qua phía Vũ Tình, tránh bị cô ấy đá bay, tiếp tục xem TV. Bên này vừa mới đình chiến, Tiểu Hiểu lại bắt đầu không thành thật.
"Ừ ừ, rất giống....quá nguyên tắc, đáng thương Luyện Nghê Thường của mình, aizzz..."
Tôi không có thời gian để ý cô ấy, nhìn cảnh trên phim, đang diễn đến đoạn Trác Nhất Hàng không biết vì lý do gì đâm Luyện Nghê Thường một kiếm, Luyện Nghê Thường thương tâm không muốn sống, hai người đau khổ không chịu được, thấy lòng thật mệt mỏi...
Vũ Tình quay đầu nhẹ hỏi Lộ Diêu:
"Xa Xa, bộ phim này tên gì?"
"Ma nữ tóc trắng."
"Ừ."
Trả lời một tiếng rồi quay đầu lại tiếp tục xem, tôi không hiểu lắm chuyện gì đang xảy ra, chỉ cảm thấy hai nhân vật chính rất khổ sở, rất mệt mỏi....Tôi còn có một phát hiện lớn khác, chính là cái người tên Tiêu Tiếu và Diệu Hồi Xuân đặc biệt giống với Tiểu Hiểu và Lộ Diêu, một người hung dữ một người đanh đá, vừa thấy nhau phải đánh rồi mới nói chuyện....Khi tôi đem phát hiện trọng đại này công bố, không ngoài dự đoán, hai người đó liền cho tôi một trận.
TV chiếu hết phim, hai cô ấy cũng ra về. Tôi nghĩ phải dọn về đây nhanh một chút, lại thêm đã lâu chưa về nhà, đành nhịn khổ mà hi sinh thế giới riêng của hai người cùng Vũ Tình....cô ấy đưa tôi đến cửa, nhét chìa khoá xe vào tay tôi,
"Chạy chậm một chút."
Tình huống này làm tôi không thể không nhớ đến buổi tối khi cô ấy uống say, cô ấy cũng dịu dàng mà dặn dò tôi như vậy, cũng là tràn đầy vẻ quyến luyến như vậy...
"Dạ, em biết rồi."
Thay xong giày, nhẹ nhàng hôn lên trán cô ấy.
"Ngủ sớm một chút..."
cô ấy mỉm cười, gật đầu.
Tôi quay người đi ra mở cửa, mới vừa kéo tay nắm cửa, tay của cô ấy đã giữ lấy tôi.
"....Sao vậy?"
cô ấy nhìn tôi, ngập ngừng,
"...Sớm quay về."
Lòng của tôi lại thấy đau, tôi buông cánh tay đang đặt trên chốt cửa ra, xoay người ôm lấy cô ấy. Một mình cô ấy làm thế nào có thể vượt qua cảm giác trống trải cô đơn khi ở nơi rộng lớn thế này...cô ấy làm thế nào vượt qua cảm giác bất an khi đêm xuống....khuôn mặt bình tĩnh của cô ấy đến tột cùng là cất giấu bao nhiêu yếu đuối....Tôi buông người trong ngực ra, khom lưng thay giày,
"Không đi nữa."
cô ấy chợt cười vui vẻ.
"Ừ, tốt lắm."
Dắt tay cô ấy, lên lầu đi vào phòng ngủ, cầm áo ngủ đi tắm trước, tôi điều chỉnh nhiệt độ nước ở mức lớn nhất, phòng tắm nhanh chóng nóng lên. Tắm xong, mặc quần áo chỉnh tề đóng lại cửa, chui vào trong chăn.
"Vũ Tình, em tắm xong rồi, chị tắm đi."
"Ừ."
cô ấy đặt sách trong tay xướng, cầm áo ngủ đi vào. Tôi cầm cuốn sách đang đặt trên giường, nhìn xuống - Trương Ái Linh, cô ấy thích Trương Ái Linh?...Hầu như ai cũng có một đoạn tuổi trẻ sôi nổi bị lôi cuốn bởi sự khờ dại của cô , cũng sẽ bị sự kiên định của cô làm cảm động....Năm năm trước tôi cũng là ôm lấy sách của cô ấy mà lấp đầy khoảng thời gian cô độc, cũng là bị những câu chuyện ưu thương mà sâu sắc của cô ảnh hưởng....Truyện của cô ấy như có ma lực, khiến người ta không tự chủ mà phập phồng theo cảm xúc của cô ấy, cảm thương theo cô ấy....Tôi nghĩ đây chính là sức mạnh tình yêu, yêu là từ thông dụng nhất của con người, chẳng phân biệt đất nước, chẳng phân biệt thời đại, chẳng phân biệt tuổi tác, chẳng phân biệt giới tính...
Tôi đọc tiếp từ trang mà cô ấy dừng lại, lát sau, cô ấy mặc áo choàng tắm đi ra. Tôi để sách xuống ngồi dậy, cho cô ấy dựa vào người tôi, cầm lấy khăn lông trong tay cô ấy, giúp cô ấy lau tóc...
"Vũ Tình, chị thích Trương Ái Linh?"
"...Đúng vậy, còn em?"
"Trước có thích, giờ không còn nữa."
"Sao vậy?"
"Quá u buồn...không phù hợp với tâm tình hiện giờ của em."
cô ấy quay người lại, nhìn tôi hỏi:
"Vậy bây giờ em có tâm tình gì?"
Tôi làm như nghiêm túc, suy nghĩ một lát nói:
"Ừm...bi ai."
cô ấy chớp mắt, tôi khoác lên vẻ mặt đau khổ thở dài,
"Aizzz...cửa Hầu gia bước vào sâu như biển..."
Mặt của cô ấy thoáng cái lạnh đi, cầm lấy khăn lông đặt lên mặt tôi, dùng sức đè tôi xuống. Tôi lấy khăn lông trên mặt ra, nhìn thấy cô ấy nằm xoay lưng ở mép giường, cách tôi một khoảng xa....Tôi ngoan ngoãn bò qua,
"Vũ Tình?'
cô ấy không nhúc nhích, tôi khẽ vỗ vai cô ấy.
"Vũ Tình?...như vậy sẽ té xuống ....lại đây nằm ngủ đi..."
cô ấy vẫn bất động, tôi cảm thấy không khí xung quanh muốn đóng băng, máy điều hoà cũng ngưng hoạt động.
"Em vừa rồi chỉ nói chơi thôi...đừng giận nữa mà."
cô ấy như Ngũ Hành Sơn, nằm không động đậy. Tôi gấp đến độ nổ đom đóm mắt, đây rốt cuộc là tình huống gì, tôi cũng đâu làm gì đâu, tự nhiên lại không để ý đến tôi....Tôi nằm xuống nghĩ trước nghĩ sau một lần cũng không có cách, một phòng mấy trăm met vuông, hai người chúng tôi, lại còn ngủ trên một cái giường, cô ấy không để ý đến tôi thì tôi còn biết nói chuyện với ai....Tôi ổn định tâm tình, hạ quyết tâm, hướng về phía lưng Vũ Tình nói:
"Vũ Tình, em sai rồi, tha thứ cho em."
Mới vừa sám hối không tới ba giây, không đợi tôi kịp phản ứng, cô ấy liền lại đây, lấy tay khoác ngang hông tôi, đầu dựa vào vai tôi, rất vui sướng nói:
"Ừ, được rồi."
"......"
Tôi ngẩng đầu lên nhìn mặt cô ấy, trên gương mặt bình tĩnh lộ ra nụ cười đắc ý....
Tôi lại bị cô ấy lừa!
Tôi hung hăng ôm lấy cô ấy.
"Hồ ly gian xảo..."
cô ấy cười khanh khách thành tiếng, không nói gì.
Ngửi mùi hương trên người cô ấy, ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy, đột nhiên có cảm giác rất chân thực. Tôi thuộc về người phụ nữ trước mắt này, từ trong đến bên ngoài, từ trái tim đến cả con người....Tôi chưa bao giờ có cảm giác thoả mãn mãnh liệt như vậy, tựa như cánh chim bay giữa trời tìm về được tổ ấm....Giờ phút này, tôi chỉ cảm thấy bình tĩnh, không có xung động như lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, cũng không có dục vọng mạnh mẽ muốn chiếm cô ấy làm của riêng, tôi chỉ cần biết tôi ở trong lòng cô ấy, như vậy là đủ rồi....Ai là của ai, có khác gì nhau đâu....Mang nụ cười hạnh phúc trên gương mặt, ôm lấy cô ấy ngủ một giấc êm....
Sáng thứ hai theo địa chỉ mà Lộ Diêu cho, chở Vũ Tình đến chỗ bác sĩ Trung y mà cô ấy đã hẹn trước. Nghe nói là một lão Trung y, đối với bệnh dạ dày rất am hiểu. Đến nơi nói ra tên Lộ Diêu, lão nhân gia không nói hai lời mời chúng tôi vào phòng, chuyện này cho thấy mặt mũi Đanh đá rất được nể trọng....Xem bệnh cho Vũ Tình là một lão thái thái khoảng bảy mươi tuổi, gương mặt phúc hậu, hòa ái dễ gần. Tôi vẫn luôn nghĩ bác sĩ bây giờ, Trung y cũng vậy mà Tây y cũng vậy, tựa như đã quên mục đích học y ban đầu - chữa bệnh cứu người, nhưng khi tôi nhìn thấy vị lão giả này, lại sâu sắc cảm nhận được dù cho nhân sinh thay đổi, lòng người ấm lạnh, thì vẫn có những người luôn kiên thủ với di huấn của tổ nghiệp, kiên thủ với y đức Trung Hoa.
Lão nhân rất nhiệt tình rót nước mời chúng tôi, cùng chúng tôi nói chuyện phiếm, mặc dù tuổi đã gần thất tuần nhưng tinh thần không kém gì người trẻ. Bà nhìn hai chúng tôi cười ha hả nói:
"Bà nghe con bé kia nói hai đứa là bạn tốt nhất của nó, đứa nhỏ này cho tới giờ cũng chưa cầu xin ta lần nào, xem ra quan hệ của các con rất tốt..."
Vũ Tình mỉm cười, nói:
"Dạ, con và Xa Xa là bạn bè mười mấy năm, lão nhân gia, bà cùng Xa Xa là..."
"À À, ta là bà nội của nó."
Tôi và Vũ Tình nhìn nhau một cái, vội vàng đứng lên, tôi ngượng ngùng giải thích:
"Bà nội, chúng con không biết bà là bà nội của Lộ Diêu, lần đầu tiên tới đây, thật sơ ý, không mang gì đến cho bà..."
Lão nhân gia cười, đi tới kéo chúng tôi ngồi xuống,
"Đứa ngốc, các con cũng giống như con bé, đều là cháu gái của ta, với bà nội còn khách sáo làm gì....Người trẻ tuổi bây giờ giống như hai con, hiểu lễ nghĩa tôn kính người già không còn nhiều lắm...con bé làm bạn với các con ta cũng yên tâm."
"Bà nội, là chúng con yên tâm mới đúng, Xa Xa rất hiểu chuyện, năng lực làm việc cũng rất tốt, ở bệnh viện cô ấy giúp con rất nhiều."
Lão nhân gia gật đầu một cái, thở dài,
"Con bé này từ nhỏ cha mẹ đã ly hôn, là ta nuôi nó lớn, chịu không ít khổ....Từ nhỏ tính tình nó đã quật cường, lúc đi học thường ở bên ngoài gây chuyện, kết bạn đều là những đứa không ra gì, cũng là do ta quá cưng chìu nó, không dạy bảo nó..."
Tôi giật mình liếc mắt nhìn Vũ Tình, vẻ mặt kinh ngạc của cô ấy nói với tôi rằng cô ấy cũng không biết chuyện nhà của Lộ Diêu.
"Bà nội, bây giờ Xa Xa cũng không còn giống như năm đó nữa, người yên tâm đi."
"Ừ, con bé này sau khi vào bệnh viện liền thay đổi, trở nên hiểu chuyện, đối với ta cũng rất hiếu thảo....Ta nghĩ đây cũng đều là nhờ các con, nó có bạn bè như vậy ta rất vui."
Lão nhân gia vỗ vỗ vào tay tôi, gật đầu, xoay người kéo tay Vũ Tình đặt lên đầu gối của mình, bắt mạch. Tôi nhìn thấy có chút ngơ ngẩn, cái này là bắt mạch sao....chúng tôi còn chưa nói là xem bệnh cho ai, làm sao bà biết?...Qua mấy giây, lão nhân gia cười ha hả nói với Vũ Tình,
"Con à, từ khi con vào cửa ta đã biết con không phải người bình thường, nhất định là người có địa vị trong xã hội, con tên là gì?"
"Bà nội, con tên Hầu Vũ Tình."
"Ừ, bà nghĩ con cũng không khác với con bé, đã chịu nhiều đau khổ, nếu không thân thể của con cũng không mắc nhiều bệnh như vậy. Đừng để cho mình quá mệt mỏi, con còn trẻ như vậy, lại còn đang ở những năm tháng đẹp nhất, đừng lao lực quá. Mọi việc không thể quá cưỡng cầu, thuận theo tự nhiên là tốt nhất. Bà nội mặc dù không phải là thầy tướng số, nhưng rất tin tưởng vào nhân quả, con chịu khổ không phải đều vô nghĩa, tương lai nhất định được bù đắp, chuyện sau này của con rất tốt..."

Vũ Tình nhìn thoáng qua tôi, cười gật đầu.
"Bà nội, cảm ơn người."
"Cảm ơn cái gì, mấy đứa cùng với con bé là bạn bè tốt, lão thái thái ta đây cũng yên lòng...Bà nội đưa cho con toa thuốc, về nhà điều dưỡng cho tốt."
"Dạ."
Ngồi ở phòng khách đợi một hồi, lão nhân gia cầm đơn thuốc đi ra đưa Vũ Tình,
"Con à, bệnh dạ dày của con rất nghiêm trọng, khí huyết không đều, can khí úc trệ, cho nên mới mất ngủ, đau đầu, nhớ sau này ngàn vạn lần không được uống rượu, cũng không thể bị kích động quá lớn, tâm tình phải ổn định, lạnh, cay, quá nóng, quá chua, những thứ kích thích dạ dày đều không thể ăn. Bệnh dạ dày ba phần trị, bảy phần dưỡng, nhất định phải quý trọng thân thể của mình. Nghe lời bà nội, sẽ khoẻ rất nhanh."
Trong lòng tôi vô cùng vui sướng, bởi vì lão nhân gia nói Vũ Tình sẽ khoẻ.
"Cảm ơn bà nội, con sẽ nghe lời người."
"Ừ, mau trở về hốt thuốc đi."
Tôi và Vũ Tình đứng lên cảm ơn, tôi đưa tay định lấy tiền, lão nhân gia mặt nghiêm túc chỉ xuống tay tôi, tôi ngoan ngoãn rút tay ra, lão nhân gia hài lòng cười,
"Con à, ta rất ít khi nhìn thấy con gái trầm tĩnh như vậy, không yếu ớt không nóng nảy, lại còn rất chất phác, con gái như vậy bây giờ không nhiều lắm, tương lai con nhất định rất có thành tựu, đừng nhìn thấy con là con gái, thật ra rất có khí chất....Bà nội có câu này phải nói với con, phải giỏi biểu đạt tâm sự, đừng giấu buồn phiền ở trong lòng, như vậy mới là thương thân thể của mình, nếu như con có thể biểu đạt nhiều một chút, có thể sẽ tránh đi được nhiều đường vòng quanh co."
Tôi đối với lời dạy bảo chân thành hiền hoà của lão nhân gia, thật không biết nói sao để bày tỏ lòng cảm ơn,
"Bà nội, cảm ơn người, con sẽ cố gắng."
Lão nhân gia cười tiễn chúng tôi ra cửa. Tôi cất đơn thuốc vào trong túi, cài lại.
Lên xe, Vũ Tình tựa lưng vào ghế ngồi, tay chống cửa sổ mỉm cười nhìn ra bên ngoài, ánh mặt trời đầu xuân xuyên qua thuỷ tinh chiếu rọi lên gương mặt cô ấy, gò má trắng nõn tắm trong ánh nắng ấm áp, lông mi cong dài, sườn mặt xinh đẹp, khoé miệng cong lên, ánh mắt sáng ngời giờ phút này an tĩnh im lặng, những đường cong vô cùng hoàn mỹ hiện lên dưới sáng rực rỡ, làm lòng người bất giác như chìm đắm trong đó, bất giác si mê trước nụ cười của cô ấy...
"Phương bắc có giai nhân
Một mình cô ấy tuyệt sắc
Liếc nhìn thành quách đổ
Ngoảnh lại nước ngả nghiêng..."
Nghĩ gì thế?"
cô ấy quay đầu nhìn tôi.
"Chị đang nghĩ về những lời bà nội nói."
Tôi liếc nhìn cô ấy cười một cái rồi quay đầu.
"Vừa rồi bà nội nói nhiều như vậy, chị là muốn nói tới câu nào?"
"Bà nói sau này em nhất định sẽ có thành tựu, còn nói...sau này chị gặp chuyện tốt."
Tôi không nói gì, cười buông tay phải ra khỏi vô lăng, nhẹ cầm lấy tay trái của cô ấy, cô ấy chậm rãi xoay ngược lòng bàn tay lại, ngón tay đan vào từng ngón tay tôi, nắm lại thật chặc....Một lúc sau, cô ấy nhắm mắt lại, dựa vào ghế, hô hấp dần trở nên đều đều....Tôi giảm bớt tốc độ, vững vàng lái xe trên con đường ngập đầy ánh nắng.
Khi xe đến bãi đỗ xe của Côn Bằng, cô ấy vẫn chưa tỉnh. Tôi tắt máy xe, yên lặng nhìn cô ấy, đây là lần đầu tiên trước mặt tôi cô ấy bỏ xuống vẻ kiên cường, biểu hiện ra nét mặt thoải mái, thậm chí là lười biếng, cũng là lần đầu tiên cô ấy ngủ trong xe an tĩnh như vậy. Trước đây vì mệt mỏi mà ngủ say hoàn toàn khác với lúc này. Khi nó, cô ấy chẳng qua là sếp của tôi, cô ấy đối với tôi luôn có khoảng cách, còn tôi đối với cô ấy thì là kính sợ, e dè. Nhưng bây giờ, chúng tôi như hai đường xoắn ốc, quấn lấy nhau thật chặc, không cách nào tách ra, không cách nào chia cắt...
Một hồi sau, cô ấy từ từ mở mắt, nhìn thấy tôi nhẹ mỉm cười,
"Có phải đợi rất lâu không?"
Tôi lắc đầu,
"Không có, có phải mệt lắm không?"
"Chút chút, qua hôm nay sẽ ổn."
Tôi mừng rỡ gật đầu một cái.
"Chiều nay em đi làm ít chuyện, làm xong sẽ tới đón chị."
"Ừ, được."
Tôi nhẹ nhàng buông bàn tay đang nắm chặc tay cô ấy, nghiêng người qua mở cửa xe bên phía cô ấy,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net