Tình yêu gian nan của nữ tài xế cùng nữ lão bản - P1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tôi, trước mắt tôi chỉ còn là bóng tối, sau đó truyền đến tiếng cười đinh tai nhức óc. Tôi vuốt bánh ngọt trên mặt xuống, lấy một miếng bánh to hướng Tiểu Hiểu đuổi theo, Tiểu Hiểu liền chạy về phía Vũ Tình. Tôi đuổi, cô ấy chạy, vây quanh bàn một vòng lại một vòng, Lộ Diêu giơ bình rượu lên gõ vào bàn bên cạnh kêu: Đội rùa cố lên! Đội Nhạc chuông cố lên!....
Một mình không có hứng thú, cô ấy còn lôi cả Vũ Tình vào, không biết có phải là do Vũ Tình ăn nhiều bánh ngọt quá hay không, lại đi theo kêu gào với cô ấy. Tiểu Hiểu nhát mắt với tôi một cái, tôi lập tức hiểu ý. Cô ấy chạy vòng đến bên người Lộ Diêu, tôi đuổi theo, thừa dịp Lộ Diêu không chú ý đem toàn bộ bánh ngọt trong tay úp lên mặt cô ấy, mới vừa phát ra một chữ "con", chữ "rùa" phía sau cứng rắn bị nhét lại vào miệng....loại cảm giác đó chỉ có thể hình dung bằng bốn chữ - lòng người dễ đổi.
Ba người đều thảm, chỉ có Vũ Tình một mình vui vẻ nhất, ngồi kia xem chúng tôi đùa giỡn. Tôi chạy tới kéo cô ấy lên hôn vào mặt cô ấy một cái, lại cọ cọ, mặt của cô ấy nhanh chóng biến thành mèo bông. Tôi toét miệng cười, cô ấy cười nhéo tôi một cái, cũng không lau đi...
Không khí ấm áp bị một trận gạo thét đánh vỡ, tôi xoay người nhìn thấy Lộ Diêu đang lau sạch bánh kem trên mặt Tiểu Hiểu, lau xong hung hăng hướng về phía tôi đi đến, tôi sợ hãi trốn sau lưng Vũ Tình, ai biết cô ấy lại bỏ rơi tôi, kết quả bị Lộ Diêu hung hăng đá vào mông một cái....
Ôm vết thương mông đi rửa mặt sạch sẽ, đi ra thấy Tiểu Hiểu và Lộ Diêu lại keo sơn gắn bó, bưng rượu ác đấu. Tôi sợ nhất là khi Tiểu Hiểu thoải mái uống, bởi vì khi đó cô ấy sẽ không ngừng nói bậy, nói không sợ chết. Lúc trước cùng với Ngụy Trung Hiền chiến đấu anh dũng, bản thân luôn khống chế tửu lượng, luôn giữ cho đầu óc tỉnh táo, nhưng bây giờ tôi cảm giác Tiểu Hiểu muốn lộ nguyên hình.
Lộ Diêu thấy tôi ra tới vội kéo tôi, hô uống liền rót một ly rượu trắng, muốn tôi gia nhập với băng đảng tội ác của bọn họ. Tôi nhìn Vũ Tình, cô ấy đang cười nhìn tôi, cười rất vui vẻ, rất rạng rỡ....Tại sao cô ấy luôn thích nhìn tôi bị người ta bắt nạt...Tiểu Hiểu lắc lư đứng lên,
"Lộ Diêu...và Tử Nhan phải đối thơ..."
Nói xong lại lắc lư cầm chén rượu ngồi trước mặt tôi,
"Chúng ta cũng học được một ít cổ nhân....làm thơ...ai không làm được thì phải uống!"
Làm thơ, có phải là quá tà đạo không? Dù tôi có lợi hại hơn nữa cũng không thể xuất khẩu thành thơ nha.
"Làm thơ thì làm thơ, ai sợ ai!" Lộ Diêu vỗ xuống bàn, tôi không còn gì để nói nhìn Lộ Diêu, cái này mà cô ấy cũng dám chấp nhận.
Không đợi tôi tỏ thái độ, Tiểu Hiểu hừ hừ bực tức,
"Lão phu liêu phát thiểu niên cuồng , trì thận khuy , bất hàm đường . cẩm mạo điêu cừu , thiên kỵ dụng khang vương . Vi báo khuynh thành tùy thái thủ , tam bách niên , cửu chi đường . . . . . . Tửu hàm hung đảm thượng khai trương , tây qua sương , hỉ chi lang . . Trì tiết vân trung , tam kim bồ đào đường . . Hội vãn điêu cung như mãn nguyệt , tây bắc vọng , đồng nhân đường ."
Nói xong ha ha cười to, lẩm bẩm trong miệng mình thật là tài năng, tôi giương mắt nhìn chằm chằm về phía Vũ Tình, cô ấy cũng chằm chằm nhìn về phía tôi. Tôi thề, trên thế giới này không có từ ngữ nào diễn tả chính xác tâm tình rối rắm của chúng tôi hiện giờ...
Lộ Diêu cũng vui vẻ,
"Cái này cũng quá đơn giản đi...nghe mình nè. Lão phu liêu phát thiểu niên cuồng , khứ đầu tiết , dụng thanh dương . Cẩm mạo điêu cừu , thiên kỵ dụng phách vương . Vi báo khuynh thành tùy thái thủ , âu lai nhã , tư sinh đường . . . . Tửu hàm hung đảm thượng khai trương , ái sinh hoạt , dụng lạp phương , trì tiết vân trung , ích đạt khẩu hương đường , hội vãn điêu cung như mãn nguyệt , tây bắc vọng , tự nhiên đường ."
"................"
Ngũ quan của tôi đã hoàn toàn không còn ở vị trí cũ, thì ra người bên cạnh tôi đều cao siêu như vậy. Tôi nhìn hai người đang mang vẻ mặt dương dương tự đắc, không nói hai lời cầm ly rượu lên uống.
" thập niên sinh tử lưỡng mang mang , hằng nguyên tường , dương dương dương . thiên lý cô phần , tẩy y dụng kỳ cường , túng sử tương phùng ứng bất thức , bổ duy C , thi nhĩ khang . dạ lai u mộng hốt hoàn hương , học trù sư , tân đông phương . tương cố vô ngôn , tẩy tẩy canh kiện khang . liêu đắc niên niên đoạn tràng xử , hoa công tác , phú sĩ khang . " "..............."
Tôi lại cầm ly rượu lên uống tiếp...Tôi phục, tâm phục khẩu phục.
Tiểu Hiểu và Lộ Diêu tựa như ma quỷ, thơ phú cứ không ngừng tuôn ra dào dạt. Hết mất vòng, tôi đành làm Hán gian hèn nhát, giơ tay đầu hàng.
Lộ Diêu cầm ly rượu ngồi xuống bên cạnh tôi, không có vẻ điên cuồng như vừa rồi, gương mặt nghiêm túc.
"Tử Nhan, chúc cậu và Vũ Tình bên nhau thật dài thật lâu....mình có thể phải đi Thượng Hải một thời gian, cậu phải chăm sóc tốt cho Vũ Tình."
Nói xong chạm vào ly tôi,
"Khi nào thì đi?"
"Ngày mốt đi."
"Phải đi bao lâu?"
"Ba tháng, hoặc là nửa năm."
Tôi nhìn vào đôi mắt ẩn chứa cô đơn của cô ấy, trừ việc im lặng ra thì không thể nói được gì...cầm ly rượu lên ngửa đầu uống.
"Tử Nhan, cậu không cần cảm thấy có lỗi với mình, cậu thật sự không có lỗi gì với mình hết, chuyện tình cảm không ai miễn cưỡng được...Vũ Tình mới thật sự là người thích hợp với cậu, cậu ấy rất yêu cậu, cậu nhất định phải quý trọng..."
Trầm mặc một hồi, ngửa đầu uống cạn ly rượu,
"Thật ra thì mình rất cảm ơn cậu đem đó không đụng vào mình, nếu không mình thật sự sẽ xem thường bản thân....cũng bởi vì hành động đó của cậu làm mình hoàn toàn chết tâm....yêu là yêu, không yêu là không yêu...Tử Nhan, cậu là một người chân thật, cũng là người rất đáng để yêu...là cậu đã thay đổi mình, điều này vĩnh viễn sẽ không thay đổi...'
Tôi nhìn cô ấy, bất giác lệ dâng đầy khoé mắt,
"Lộ Diêu, có được người bạn như cậu là phúc của mình...."
"Tử Nhan, quen biết cậu mới là phúc của mình. Vì tình bạn cả đời của chúng ta, cạn ly."
"Được."
Nói xong cụng ly, cùng nhau uống. Khoé mắt liếc nhìn về phía Tiểu Hiểu, cô ấy đang nhìn Lộ Diêu, trong mắt tựa hồ đã ngân ngấn nước...nhưng tôi cũng không chắc lắm. Vũ Tình cầm ly rượu lên, đi tới cạnh Lộ Diêu.
"Xa Xa, nhất định phải chăm sóc mình cho tốt, mình chờ cậu trở về."
Lộ Diêu đứng lên.
"Vũ Tình, cậu không thể uống rượu, ly rượu này mình uống thay cậu."
cô ấy cầm tay Lộ Diêu nói,
"Xa Xa, là cậu giúp mình lấy lại sức khoẻ, là cậu giúp mình quen biết Tử Nhan, là cậu mười mấy năm sau vẫn còn nhớ đến mà giúp đỡ mình...ly rượu này mình nhất định phải uống."
Tôi không ngăn cản, tôi hiểu rất rõ tính cách của Vũ Tình, chuyện cô ấy muốn làm nhất định cô ấy sẽ làm bằng được, cô ấy cảm kích Lộ Diêu, thẹn với Lộ Diêu, cô ấy không thể nợ người khác, cô ấy tình nguyện một mình chịu khổ cũng không muốn thấy người khác chịu khổ, cô ấy cảm thấy cô ấy là vật cản đối với hạnh phúc của Lộ Diêu,cho nên, ly rượu này, cô ấy không thể không uống.

"Được, Vũ Tình, vậy ly rượu này cũng vì tình bạn không bao giờ thay đổi của chúng ta, cạn."
"Cạn."
Lúc uống rượu, tôi nhìn thấy ánh mắt của Vũ Tình và Lộ Diêu, ướt...
Tiểu Hiểu ngồi một bên tự rót rượu uống một mình, đoán không ra cô ấy đang nghĩ gì, tôi đi sang ngồi hỏi:
"Tiểu Hiểu, làm sao vậy?"
Cô cười khổ, vỗ vai tôi, lắc đầu.
"Tử Nhan, hãy trân trọng Vũ Tình...trên thế gian này, không phải người hữu tình cuối cùng đều có thể thành quyến thuộc."
Tôi rất ít khi thấy Tiểu Hiểu như vậy, cho dù là lúc cô ấy kể về quá khứ của mình cũng không có sự lạc lõng cô đơn như vậy. Tôi nhìn theo tầm mắt của cô ấy, trong lòng nhất thời nảy lên một ý nghĩ, nhưng tôi nhanh chóng đẩy nó ra khỏi đầu....Tôi không nói gì, uống rượu cùng Tiểu Hiểu.
Cuối cùng, Lộ Diêu nhéo vào người tôi, nói tôi tốt xấu gì cũng phải làm một câu thơ trợ hứng. Tôi nghĩ nghĩ, cầm ly rượu lên:
" Tiền nhật quân gia ẩm , tạc nhật vương gia yến . Kim nhật quá ngã lư , tam nhật tam hội diện . Đương ca liễu tự phóng , đối tửu giao tương khuyến . Vi ngã tẫn nhất bôi , dữ quân phát tam nguyện : nhất nguyện thế thanh bình , nhị nguyện thân cường kiện , tam nguyện lâm lão đầu , sổ dữ quân tương kiến . "
Tiểu Hiểu và Lộ Diêu nhìn tôi, cái gì cũng không nói, cầm ly rượu lên, uống xuống.
tiễn hai người ra cửa, khởi động xe chạy đi. Nhìn chiếc xe dần biến mất trong đêm tối, tôi nhẹ giọng hỏi:
"Vũ Tình, hôm nay Tiểu Hiểu sao vậy?"
Ánh mắt cô ấy vẫn dừng lại hướng chiếc xe đi khỏi,
"Cô ấy yêu Xa Xa."
"......"
Tôi giật mình nhìn theo hướng chiếc xe biến mất, ý tưởng mới vừa rồi bị gạt bỏ giờ lại lần nữa xông lên đầu, Tiểu Hiểu yêu Lộ Diêu....thế giới này bắt đầu trở nên thật lộn xộn.
cô ấy không để ý đến vẻ mặt khó tin của tôi, nắm tay tôi vào cửa, đi thẳng lên lầu.
Cầm áo ngủ đi vào phòng tắm, nhanh chóng vùi người vào nước ấm, đầu óc rối rắm rốt cuộc cũng tỉnh táo lại một chút. Lúc đi ra nhìn thấy cô ấy một thân áo ngủ tơ tằm màu trắng, bề mặt bóng loáng mềm mại theo đường cong cơ thể dính vào người cô ấy, đột nhiên nhìn thấy những đường cong gợi cảm, hô hấp của tôi trở nên dồn dập.....
cô ấy chậm rãi đi tới, kéo tôi ra khỏi phòng ngủ,
"Đi đâu?"
cô ấy không nói gì, kéo tôi lên thẳng lầu ba. Ngừng lại trước cửa một căn phòng, cô ấy cười nói:
"Vào xem chút đi."
Tôi nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đi vào. Phía bên tay phải là một kệ sách rất cao màu đỏ, trên đó bày đầy sách, giữa phòng có một bàn đọc sách rất lớn hướng về cửa sổ, từng cây bút lông lớn nhỏ khác nhau được treo chỉnh tề trên kệ bút đỏ thẫm, trên bàn còn có nghiên mực, giấy Tuyên Thành, còn có hai khối mực đen thuần....trên tường treo đầynhững cuộn tranh chữ, tôi cẩn thận nhìn lên...."Tằng kinh thương hải nan vi thủy , trừ khước vu sơn bất thị vân . Thủ thứ hoa tùng lại hồi cố , bán duyến tu đạo bán duyến quân . "....Đây không phải là tôi viết lúc cô ấy đi Mỹ sao...tại sao lại nằm ở đây....Tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy,
"Vũ Tình chị..."
cô ấy đi tới, nhẹ cười.
"Nơi này sau này sẽ là thư phòng của em...thích không?"
Tôi chợt cảm động nói không nên lời.
"Thích...cảm ơn chị, Vũ Tình."
cô ấy dùng ánh mắt sâu sắc nhìn tôi,
"Cái này cảm ơn chị sao?"
Tôi không khỏi bật cười, cô ấy đem lời trêu đùa của tôi lúc tặng quà cho cô ấy hoàn hoàn chỉnh chỉnh trả lại cho tôi. Nói xong kéo tôi ra khỏi thư phòng, dọc theo hành lang trải thảm đi thẳng đến phía cuối, ngừng lại trước một cánh cửa màu trắng, cô ấy buông tay tôi, dùng hai tay đẩy ra, cánh cửa dưới tác động của cô ấy mở rộng, một chiếc đàn dương cầm màu trắng từ từ xuất hiện trước tầm mắt của tôi...nơi này...có đàn dương cầm...Mặc dù tôi với nơi đây đã rất quen thuộc, nhưng tôi cho tới bây giờ vẫn chưa lên đến tầng lầu này, càng không biết nơi này là một cõi trời đất riêng biệt như vậy....Cha cô ấy không phải là không cho cô ấy tiếp xúc âm nhạc sao... tại sao nơi đây lại có đàn...
cô ấy đi vào ngồi lên ghế, chậm rãi mở nắp đàn ra, những phím đàn trắng đen xen nhau hiện lên sáng ngời. cô ấy nhìn tôi đang đứng bất động ở cửa, cười một cái, quay đầu lại nhẹ nhàng thả tay lên phím đàn, ngay sau đó bên tai truyền đến giai điệu say đắm lòng người...Âm nhạc du dương từ từ chảy xuôi dưới đôi tay cô ấy, như giọt sương một sớm mùa hè, như tiếng chim hót vang dưới ánh mặt trời....Những ngón tay mảnh khảnh thon dài linh hoạt vũ động, tựa như vô số tinh linh đang nhảy múa, âm thanh uyển chuyển ngọt ngào thấm vào từng phần cơ thể tôi, đọng lại trên từng tế bào, trên mỗi giọt máu nóng, mỗi một tấc da thịt....Dương cầm màu trắng, phím đàn đen trắng, làn da trắng nõn, mái tóc đen dài....những màu sắc đó giờ phút này hoà quyện vào nhau tạo thành một hình ảnh vô cùng xinh đẹp....Tóc dài mềm mại tán lạc trên vai, bờ mi cong dài, tôi không dám tin tưởng một phụ nữ hoàn mỹ không chút tì vết như vậy lại xuất hiện trong cuộc đời của tôi, hơn nữa lại thuộc về tôi....cô ấy mang đến cho tôi quá nhiều vui mừng và cảm động....Tôi đứng ở cửa yên lặng lắng nghe, nghe trái tim thổn thức hoà cùng giai điệu yêu thương, nhìn vào người con gái làm rung động lòng người ở kia, quên đi chính mình đang ở nơi đâu, quên mất là mình đang mơ, hay tỉnh....
Một khúc đàn cuối cùng kết thúc, cô ấy đứng dậy chậm rãi đi tới,
"Dễ nghe không?"
Tôi thẫn thờ đứng đó, chăm chú nhìn vào đôi mắt cô ấy.
"Sao lại nhìn chị như vậy?"
"Vũ Tình, có phải là em đang nằm mơ...."
cô ấy nhéo yêu tôi một cái,
"Em nói thử đi?"
Tôi sờ sờ vào chỗ cô ấy vừa chạm vào,
"Em còn tưởng là mình đang nằm mơ..."
cô ấy cười một cái,
"Nghe được không?"
"Hay lắm, bài hát đó gọi là gì?"
"...Canon."
"Em còn không biết là chị đàn hay như vậy."
cô ấy do dự một chút nói:
"Chị ở nước ngoài học chuyên ngành phụ là âm nhạc...lén học...."
Tôi cười ra tiếng.
"Hay quá, thì ra là chị còn bí mật không nói cho em biết, nói máu, còn cái gì mà em không biết nữa."
"Ừm...còn có một chút...."
Tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy, cô ấy cười đến gần tôi, hai tay đặt lên vai tôi, gương mặt xinh đẹp chỉ cách tôi vài cm, trong mắt tràn đầy mị hoặc...
"Món quà này, thích không?"
"Thích."
"Vậy không cảm ơn chị sao?"
"Em cảm ơn có phải sẽ có quà nữa?"
"Ừ....cũng không phải là không có khả năng."
"Được, vậy em cảm ơn chị lần nữa."
"...Nếu như không có quà, có phải em sẽ rất thất vọng?"
Tôi cũng học bộ dạng lúc trước của cô ấy, híp mắt, vẻ chăm chú:
"Em đoán là sẽ có...bởi vì những thứ này không phải là thứ chị muốn tặng em nhất."
Không biết tại sao, nghe những lời này mặt của cô ấy chợt đỏ....kéo tôi trở về phòng ngủ, sau khi đóng cửa lại thần bí nói,
"Tử Nhan, nhắm mắt lại."
"Vâng ạ." Tôi rất nghe lời nhắm mắt lại, một lúc sau nghe cô ấy nói:
"....được rồi."
Tôi lại rất nghe lời mở mắt ra, cô ấy vẫn như cũ đứng đối diện tôi, trong tay không có gì cả.
"Quà đâu?"
cô ấy do dự một chút, một bàn tay khẽ chạm vào môi tôi, nhẹ nhàng nói:
"Honey, sinh nhật vui vẻ."
Sau đó, tay trái cô ấy nắm lấy tay phải tôi áp lên mặt cô ấy, lại đặt tay phải của mình trong tay tôi. Tôi khó hiểu nhìn cô ấy, gò má cô ấy so với ban nãy lại càng đỏ hơn, cô ấy từ từ kéo tay áo lên, một chiếc nơ bướm màu tím lộ ra. Nếu như ban nãy chỉ là đỏ ửng đôi má, thì bây giờ gương mặt của cô ấy toàn một màu đỏ....
"Thích không..."
Thanh âm của cô ấy có chút run rẩy, trong mắt tràn đầy ngượng ngùng, tôi nhìn chiếc nơ trên tay, cơ hồ quên mất hít thở....cô ấy đem mình đưa cho tôi, cô ấy lấy mình làm quà tặng...tặng cho tôi....Ngẩng đầu nhìn ánh mắt nồng nhiệt cùng gương mặt thẹn thùng của cô ấy, tim tôi suýt nhảy khỏi lồng ngực....
Tôi không khống chế được nhịp thở của mình,
"Vũ Tình....chị nói lại lần nữa..."
cô ấy dùng ánh mắt đầy mê hoặc nhìn tôi, sóng mắt lưu chuyển, dung nhan tuyệt mỹ thêm vài phần mơ màng vì men rượu, tay của cô ấy chậm rãi tiến đến bên eo, đầu ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng lôi kéo, vạt áo tơ tằm chạm vào mặt đất, mở rộng ra một mảnh da thịt trắng ngần như ẩn như hiện...
Tôi nhìn cô ấy chằm chằm không chớp mắt, chỉ cảm thấy hô hấp dồn dập, máu nóng nhộn nhạo....
Tay của cô ấy từ từ chạm vào nút thắt, nhẹ nhàng mở ra, áo choàng tắm dọc theo đầu vai cô ấy chảy xuống mặt đất....cô ấy cứ như vậy không một mảnh vải đứng trước mặt tôi....tôi nhìn cô ấy, mất đi mọi khả năng ngôn ngữ...
Hai tay của cô ấy choàng qua gáy tôi, đặt lên vai tôi.
"Tử Nhan...chị muốn cho em biết tất cả bí mật..."
Nói xong nhắm mặt lại, hôn lên môi tôi...
Đêm xuân một khắc giá ngàn vàng, Trăng toả bóng mờ, hoa ngát hương. Ca múa trên đài nghe réo rắt, chiếc đu viện rủ bóng trầm vương...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net