Nhạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Đã bao nhiêu năm nay, cô không được ra khỏi nhà.
   Điều duy nhất cô nhớ về thế giới bên ngoài, là giây phút mà bà mẹ thân yêu của cô mở cánh cửa sắt cũ gỉ ra và biến mất không một vết tích.
    Dần dần, cô chẳng thể nào hình dung ra bóng hình già nua ấy nữa, mà thay vào đó trong tâm trí chỉ còn những khoảng trắng lờ mờ, xuất hiện ngày một dày đặc như thể hình dung của cô đang tróc thành từng mảng, và sự nhận thức đã không còn rõ ràng.
    Bỗng chốc, tất cả còn sót lại chỉ là vệt nắng hồng ám trên bức tường xanh rêu và khoảng âm thanh trong trẻo còn sót lại thinh không.
     Trước kia, cô đã từng nghe về điều tưởng như kì dị ấy, rằng con người ta sẽ biến mất, không một chút vết tích khi đạt đến một ngưỡng tuổi nhất định. Điều kinh hãi không phải là việc ta biến mất, mà là sự thật rằng ta không biết mình rời khỏi thế giới này lúc nào.
     Cô chỉ lờ mờ nhận ra điều đó khi những người bạn từ trước đến giờ của mình bặt vô âm tín, và cô phóng viên trêm TV thay đổi khuôn mặt xoành xạch - họ là những người khác nhau.
     Sự biến mất thường không diễn ra với ai đó đang trong công việc của mình, mà chỉ với những người không làm gì, trong một khoảng thời gian không xác định.
      Cô vùng vẫy trong khoảng tối của mình, khi bà ấy giam hãm thể xác và tâm hồn của đứa con gái trong căn nhà thiếu ánh sáng, với nỗi sợ luôn canh cánh rằng một ngày kia có thể mất con - họ bảo: "Những người ở xa dễ có khả năng biến mất nhất". Nhưng bà đâu biết, ở căn nhà đối diện phía bên kia đường một gia đình kia đã từng người từng người một biến vào hư vô, bất kể việc họ cũng đã giam hãm đời mình với nhau. Cô thì biết điều ấy, khi không còn thấy hai đứa trẻ vẽ nguệch ngoạc bên khung cửa sổ tim tím nữa.
     Chẳng hiểu sao, cô vẫn còn ở đây. Nhiều lúc, người con gái ấy ước rằng mình có thể bước chân ra thế giới ngoài kia, và biến mất. Nhưng, cô không có đủ can đảm để tiến tới ước muốn liều lĩnh và xuẩn ngốc ấy.              
Dường như, từng ấy thời gian trong chiếc cũi này không chỉ giam hãm con người cô, mà còn cả chút ham muốn tự do cuối cùng còn sót lại trong con người ấy.
     Như thường lệ, cô lục lọi khắp bên trong căn nhà để giết thời giờ.
    Lần này, là một cuốn sổ nâu đỏ trên gác mái và một chiếc violin cũ. Cảm giác cô đơn được thế chỗ bởi một sự phấn khích lạ lùng. Cô nâng chiếc vĩ cầm lên, như để ước đoán độ nặng nhẹ, rồi để nó ở gần ngang tầm với mũi mình. Hít một hơi, chút cũ kĩ theo mùi gỗ xoan xộc vào sâu bên trong tâm trí cô. Nó nhắc cho cô biết về một kí ức xưa lắm, như thể là đã cả một thế kỉ từ khi điều ấy hiện hữu và biến mất. Cô lia nhẹ cây vĩ mảnh mai để tạo thành từng nốt nhạc, đầu tiên có vẻ khô khốc và cứng nhắc, rồi dần dà linh hoạt và uyển chuyển hơn. Cuối cùng, tiếng đàn thánh thót vút lên, bay qua khung cửa sổ, rồi lại đến một khung cửa sổ khác và nhẹ nhàng lưu lại trong đôi tay của một anh chàng nhà bên.
    Anh tập trung lắng nghe, và rồi khẽ đung đưa theo điệu đàn mỗi lúc một réo rắt. Những đầu ngón tay của anh như đang chơi một chiếc dương cầm trong hư không, chúng cứ gõ gõ nhịp nhàng trên cái mặt bàn bóng loáng. Trong khi cô đang thả hồn vào lời ca của chiếc vĩ, thì anh lại đang trôi theo điệu nhạc trầm bổng của cô.

     Hai người họ không nhìn chung một hướng, nhưng lại đang hòa mình vào cùng một nhịp đập của con tim khi đắm mình vào điệu nhạc nồng nàn, ngây ngất.
     Cho đến giây phút ấy, khi họ bất giác nhận ra sự hiện diện của người kia, thì tiếng nhạc chợt dứt. Họ chăm chú nhìn nhau không dứt. Một khoảng im lặng được lấp đầy bởi những cái nhìn chan chứa biết bao ý tứ của hai con người xa lạ
     Trở về cô, đặt chiếc vĩ cầm xuống, và rời mắt khỏi anh chàng kia trong một chốc, cô lật mở cuốn sổ cũ. Trong đó, là cả một trời những dòng chữ nguệch ngoạc và từng nốt nhạc nắn nót nằm trên khuôn. Cô cất vội cuốn sổ đi, và quay lại cuộc tương giao với chàng trai trẻ lạ mặt kia.
      Chàng ta đáp lại ánh nhìn hiếu kì của cô nàng bằng một vẻ mặt kiêu hãnh, xen chút tự hào. Giờ, anh ta bắt đầu  bằng một khúc hát ngắn. Giọng hát đầy nội lực ấy xé toang khoảng không ngăn cách hai người, và bện chặt mối dây liên kết vốn chỉ mới mông lung hiển hiện trong tâm trí cả hai.
    Cô kê đàn lên vai, và đáp lại lời hát của chàng trai mình mới quen. Một điệu nhạc mềm mại, bay bổng hệt như dải lụa đào phất phơ trong không trung. Lần này, chàng quyết định nắm lấy tấm lụa ấy trong tay, và hòa giọng ca của mình vào cùng với giai điệu ấy.
     Lạ lùng thay, hai sự trong trẻo tưởng chừng xa lạ và cách trở ấy lại hòa quyện và sóng đôi hoàn hảo đến ngoài sức tưởng tượng. Chúng không còn là những mẩu rời rạc của cuộc sống, mà là hai mảnh ghép duy chỉ dành cho nhau trong cuộc đời. Trong thời khắc ấy, sợi dây liên lạc duy nhất của hai mảnh đời xa lạ chỉ đơn thuần là khúc nhạc huyền diệu kia mà họ đang cùng tạo dựng lên. Họ không hề nghĩ gì về điều sẽ xảy ra mà chỉ biết, rằng họ đã không còn đơn côi trong thế giới tàn nhẫn và bạo liệt này.
    Đêm hôm ấy, cô cứ thao thức mãi, đến độ phải bật dậy khỏi giường và bước đến khung cửa sổ. Đôi mắt cô dõi về phía căn nhà kia, không có anh ở đó mà chỉ là một khoảng tối tăm vô tận. Một nỗi phiền muộn chợt đè nặng lên tâm can cô, về viễn cảnh sợi dây kia đứt đoạn một ngày không xa. Cô đan hai tay vào nhau, đầu gục xuống bên bệ cửa sổ trong khi chúc hai tay đang đan chặt như để cầu nguyện cho một điều gì xảy đến, hoặc có thể là đừng bao giờ xảy ra. Sâu trong thâm tâm, dù chưa định hình được thứ xốn xang lòng mình là gì, nhưng cô không hề muốn nó mất đi. Bởi lẽ, đã từ lâu cô mới được sống, thực sự sống thay vì lay lắt tồn tại như trước kia.
    Cô thầm nhủ có lẽ anh đã thấm mệt, và lặng lẽ bước về gian phòng trống của mình.
     Chợt, cô tìm thấy cuốn sổ nâu đỏ cũ kĩ hồi sáng nằm bên dưới vỏ gối trắng phau. Nhẹ nhàng lật giở từng trang giấy cũ ngả vàng, từng mẩu nhỏ li ti của thời gian thấm đẫm tâm trí cô và đọng lại ở đó bức tranh lớn về những người, những cảnh của một thời đã qua. Một câu chuyện giống của cô bây giờ, chỉ là cách đây nhiều năm về trước.
"Bàn tay tôi giờ đã dính máu, nhưng nàng vẫn coi kẻ tội đồ này như một người lầm lỡ đáng thương. Nàng đã cho tôi tá túc ở chốn ấm cúng này, tuy có không bằng cảnh sung túc xưa nhưng vẫn là một phước lành với bất cứ kẻ khốn cùng nào.
    Tôi và nàng cùng mang một niềm yêu những nốt trầm bổng diệu kỳ ấy. Có thể nói, đó là cách duy nhất để cả hai thực sự hiểu được thế giới của nhau. Giữa thời loạn lạc, đó là phương thuốc giúp con người ta tạm thời lãng quên đi những sự khổ đau trên mặt đất và cả bầu trời. Bởi một lẽ, tiếng súng đạn nào đâu át được điệu nhạc luôn âm ỉ như niềm khao khát được sống qua kỉ lầm than này.
    Dần dà, chúng tôi quen cái nếp sống ấy và trong cái trí tưởng bay bổng của tôi càng hiển hiện ngày một nhiều những âm hưởng mới. Tôi viết chúng, cặm cụi và hết lòng, để nhỡ như ngày mai tiếng bom mìn có vang rền bên tay, một ai khác - hay là nàng yêu dấu, sẽ nhận được tấm chân tình này và nhớ đến một kẻ như tôi đây.
     Chúng tôi cùng chơi những bài nhạc với nhau, thay phiên người hát kẻ đàn. Cho đến một hôm nọ, nàng thắc mắc về cái lần định mệnh ấy - lần đầu tiên mà tay tôi đã nhuốm máu, rằng cớ gì mà một tâm hồn lương thiện lại rơi vào cảnh tượng éo le ấy.
     Mọi sự quả thực kì lạ, và càng kì lạ hơn nữa khi mà: Tất cả những gì xảy ra ngày hôm ấy đều biến mất khỏi tâm trí tôi. Điều duy nhất còn sót lại là ánh trăng mờ ảo, mù mịt vùi mình sau áng mây đen và tiếng đĩa nhạc văng vẳng bên tai. Tôi mang máng nhớ về một vệt máu vương trên tường, nhưng lại chẳng thấy ai ở đó. Kì khôi hơn nữa, tôi không thể nhớ về lí do mà mình nhúng tay vào điều ác vốn tưởng như không tồn tại ấy.
      Nàng hơi phật lòng, nhưng chẳng hề trách tôi và lặng lẽ trở về phòng.
     Tối đó, tôi lại thao thức. Khi thao thức, tôi lại chìm vào những giai điệu. Nhưng, chẳng có chút thăng hoa nào mà chỉ thấy toàn là u ám nặng nề. Tôi chợt nhớ về một người dì mà nàng từng kể, người đã bặt vô âm tín một cách kì quái vào đầu tháng trước (?) Xa hơn nữa, là họ hàng của nàng. Xa hơn, là người cha của tôi. Còn có cả những hình bóng khác, không phải ruột thịt. Tất cả chỉ như những bóng ma trong trí tưởng, không một vết tích lưu lại trần thế.
     .....
     ....."
   Cô thấy những khoảng trống dài bất tận, không có sự xuất hiện của bản nhạc mới nào trong cuốn sổ.
    "Tôi không thể sáng tác được nữa. Nàng yêu dấu đã không còn nữa rồi. Tôi đã mong rằng nó sẽ xảy đến với mình trước, nhưng tại sao lại là người tôi thương? Không gì có thể lấp đầy khoảng trống này, kể cả là những bản nhạc. Giờ, tôi sẽ đợi nó. Tôi sẽ chờ nó đến tước đi sự tồn tại của mình. Và, hai ta sẽ lại hội ngộ, hỡi nàng yêu dấu của anh."
     Cô đọc, và trong lòng không khỏi băn khoăn. Một điều kì diệu (hay là kinh khủng?) đã diễn ra. Người viết cuốn sổ này đã không biến mất?
     Bởi lẽ đó mà cuốn sổ vẫn còn ở đây. Và làm thế nào mà ông ta vẫn nhớ ra hình bóng của người thương - người đã gánh chịu sự biến mất không dấu vết ấy?
      Cô trằn trọc, và cứ như vậy mãi cho đến sáng mà không biết điều gì sắp tới. Một nỗi lo âu thường trực trong tâm trí, và cả một nỗi sợ vô hình gặm nhấm tâm can.
      Đã mấy tiếng rồi, khung cửa sổ kia vẫn trống không. Chẳng một tiếng động nào được phát ra. Cảm thấy không thể chờ đợi được nữa, cô lại bắt đầu loay hoay lục lọi, mong muốn quên đi sự cùng quẫn của tâm trí lúc này.
     Và rồi, một thứ kinh khủng rơi vào tầm mắt cô. Dưới tấm ván gỗ của sàn nhà, lồ lộ một chiếc đầu lâu thủng một lỗ toang hoác bên cạnh khẩu súng săn cũ hỏng..
     Cô ngã ngửa ra sau vì sợ hãi, và cuống cuồng bò chạy. Tâm trí vốn đang run rẩy lại càng thêm kinh khiếp trước cảnh tượng vừa xong.
      Một nỗi đau ghê gớm và một sự trống vắng khó tưởng tượng nổi chạy dọc tâm trí. Cái kết chưa bao giờ được kể thình lình hiện lên trước mắt, đầy bi thương và rùng rợn. Và cái viễn cảnh ấy lại rõ ràng hơn bao giờ hết: chàng trai mới bước vào đời cô sẽ mất tăm mất tích, để lại cô và quãng đời thấp thỏm chờ mong một sự giải thoát. Hình ảnh chiếc đầu lâu lại hiện lên trong tâm trí, như một lời nhắc nhở và tiên liệu về số phận bi thảm trước mắt.
      Cô lao vội về phía khung cửa sổ mở toang, cổ họng như muốn vỡ toang nhưng bị bít chặt lại. Một nỗi niềm đau xót khôn nguôi như muốn trào lên qua đôi mắt, làm tứa ra dòng lệ không thể nào ngăn. Đôi bàn tay càng thêm co quắp, và lập cập mỗi khắc trôi qua.
     Khung cửa sổ ấy vẫn chẳng có động tĩnh gì.
    Thời gian vẫn cứ điểm từng chút, từng chút, từng chứt và từng chút một. Vạn vật như nín thinh, đợi chờ một sự hiện diện thần kì. Nhưng chẳng có ai ở đó cả.
     Cô tiếp tục chờ, mỏi mòn và kiệt quệ. Nhỡ đâu...?
     Và, thời gian càng dài cô càng mòn mỏi. Niềm hy vọng cứ âm ỉ ở đó.
     Cô sợ. Nhưng vẫn cứ một mực chờ.
     Và, thời gian càng chơi đùa với cô, một cách đầy dã man và tàn nhẫn.
      Cô cùng quẫn, và khóe mắt run run trong khi tay lăm lăm lấy cuốn sổ.
      Và, thời gian lạnh lùng trôi đi.
    Cô tuyệt vọng, níu giữ những gì có thể, và nâng đàn lên vai mình. Đôi mắt đẫm lệ nhắm khẽ khàng, và cất lên những tiếng đau đớn.
     Đột nhiên, bên khung cửa sổ kia đáp lại một thanh âm thánh thót, như là của một vị thần.
     


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net