Emerald

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5.Lang Quân Cố Chấp Một Hai Phải Cưới Ta

-Tác Giả:Lộc Kiến Ninh

-Thể loại: Nguyên sang, Ngôn tình, Cổ đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Hoan hỉ oan gia, Cung đình hầu tước, Duyên trời tác hợp, Thị giác nữ chủ.

-Văn Án:

Lư Duẫn Tri trong lúc vô ý nhặt được một vị lang quân mù lòa ốm yếu.

Lang quân Bùi Trác Ngọc phong thần tuấn tú, lang diễm độc tuyệt. Nàng rất vui mừng, dốc lòng chăm sóc hắn. Ai ngờ tới khi đôi mắt hồi phục, hắn chỉ để lại một tờ giấy rồi biến mất vô tung. Lư Duẫn Tri cảm thấy mất mát: Suýt chút nữa là nắm được người trong tay, thật đáng tiếc!

Khi gặp lại, Bùi Trác Ngọc lắc mình biến hóa, trở thành một thiếu khanh trẻ tuổi đầy triển vọng ở Đại Lý Tự.

Trong mắt Lư Duẫn Tri vẫn nghĩ, Bùi Trác Ngọc là một quân tử ôn nhã, lấy việc giúp người làm niềm vui, cho đến một lần ngoài ý muốn, Lư Duẫn Tri rốt cuộc biết được một mặt hung ác vô tình khác của hắn – hắn gϊếŧ người như xắt rau, không chớp mắt!

Cái gì mà quân tử ôn nhã? Hắn chính là một tên điên!
Lư Duẫn Tri định bỏ chạy, lại bị Bùi Trác Ngọc vừa vặn bắt được.

Bốn mắt đối diện, Lư Duẫn Tri với khát vọng sinh tồn mãnh liệt nói: "Thật ra, ta tới đây để cho ngươi thấy tình cảm của ta."

Nàng vừa nói, trong tay bóp nát bông hoa đào.

Bùi Trác Ngọc nhếch miệng cười cầm lấy bông hoa: "Được, vậy ta sẽ cố tiếp nhận tâm ý của nàng."


"?!" Cứ như vậy qua đi sao?

Để bảo toàn tính mạng, Lư Duẫn Tri mỗi ngày đều nói những lời dối lòng, còn đưa tới cho hắn nào điểm tâm nào túi thơm, không ngừng chứng minh mình "tài năng chết người", muốn cho hắn biết khó mà lui.

Điểm tâm nàng làm, có thể sặc chết, nhưng Bùi Trác Ngọc không những không biến sắc mà còn khen ngon, muốn nàng ngày khác lại làm. Túi thơm nàng thêu xấu đau xấu đớn, Bùi Trác Ngọc cũng nói đẹp, mỗi ngày đều đeo bên người, không để ý tới ánh mắt dò xét của người khác.
Lư Duẫn Tri không còn cách nào, đành thừa dịp trăng sáng mang tay nải trốn đi, nào ngờ vừa trèo qua tường, đã thấy Bùi Trác Ngọc bên dưới ôm cây đợi thỏ.

Hắn cười lưu luyến, đáy mắt sâu thẳm: "Muốn chạy trốn sao?"

"Trốn cái gì, ta đi ngắm trăng." Nàng chột dạ lau mồ hôi nói.

"Gả cho ta hoặc bị đánh gãy chân, ngươi chọn một đi."

Nhiều năm sau, phu thê Bùi thừa tướng tình thâm, ân ái không nghi ngờ, ở thành Trường An lưu truyền thành giai thoại. Có người hỏi Lư Duẫn Tri gặp gỡ Bùi Trác Ngọc như thế nào, Lư Duẫn Tru suy tư một lát: "Một câu thôi, đừng tùy tiện nhặt nam nhân ven đường."

Bùi Trác Ngọc ho nhẹ một tiếng, Lư Duẫn Tri lập tức thay đổi: "Đương nhiên, phu quân của ta ngoại lệ."


6.Tiểu Cô Nương Mỗi Ngày Đều Sợ Thành Thân

-Tác giả : Giang Thành Dĩ Tây

-Thể loại : Ngôn tình, Cổ đại, Cung đình hầu tước, 1v1, HE, Ngọt sủng, Cưới trước yêu sau, Hào môn thế gia.

-Văn Án:

Hề Nhụy, con gái của thừa tướng Đại Lý, là quý nữ chấn động ở kinh đô, cầm kỳ thư họa đều không thông.

Thế nhưng nàng ngày ngày kiều diễm động lòng người, gia tộc lại có quyền thế, cho dù là phế vật một chút, cưới về làm bình hoa cũng tốt.

Năm nàng đến tuổi cập kê, bà mối đạp ngưỡng cửa Hề gia, Hề phụ nhiều lần lựa chọn, rốt cục lựa chọn trưởng tử của Lại Bộ Thượng Thư.

Sao. Sợ thành thân. Nhụy Hề: Đàn ông trong thiên hạ bình thường đều là chó má, làm một người tự tại thì như thế nào?

Vì thế ngày nhà trai cầu hôn, nàng mặc một bộ váy dài trắng, mắt đẫm lệ, tay cầm làn váy bùm một tiếng quỳ gối trước tiền đường.

"Phụ thân có điều không biết, nữ nhi sớm tâm duyệt Kỳ gia tướng quân, không phải khanh không gả, nay nghe nói đối chiến Hung Nô sinh tử không rõ, cho nên tự thỉnh thủ tiết ba năm."
Hề phụ tức giận đến thổi râu trừng mắt, một bữa tiệc đính hôn gà bay chó sủa.


Trải qua chuyện này, Hề gia trở thành trò cười ở kinh đô, mọi người đều giễu cợt nàng to gan làm bậy lại không biết tự lượng sức mình.

Vội vàng tự mình làm góa phụ, Hề gia tiểu thư này ngược lại là người đầu tiên.

Nói đến cũng đúng, Kỳ công gia nắm quyền kia nếu có thể sống sót trở về, làm sao có thể để ý loại nữ tử ngoại trừ mỹ mạo liền không có chỗ nào tốt?

Chợt có một ngày Kỳ Sóc giả chết chạy thoát, quân Trấn Bắc chiến thắng triều, cả nước hoan hỉ.

"...... Phụ thân, nữ nhi nhiều năm không gặp ngoại tổ mẫu thật là nhớ nhung, không bằng cho phép nữ nhi đi Đan Dương huyện ở một thời gian? "

Sau đó, đêm tân hôn nến đỏ nhộn nhạo.

Thân hình cao lớn của nam nhân đem nàng hoàn toàn trấn áp, trêu tức lại khàn khàn cười vang bên tai nàng.
"Nghe nói phu nhân thâm tình đến cực điểm?"

Hề Nhụy hữu khí vô lực, chỉ cảm thấy ngày đó run rẩy nghĩ đến quả thật không phải ảo giác.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net