Rừng Cười

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã lâu rồi không đọc "truyện đỏ", những câu chuyện thời chiến, những câu chuyện về người ra đi và người ở lại, về những tượng đài. Lâu lắm rồi, cảm thấy sợ hãi và nghi ngờ khi đọc những câu chuyện ấy. Không phải nghi ngờ về tính chân thực – truyện mà, có phải tài liệu lịch sử đâu, chỉ là,... có đáng không? Như Pa-ven trong Thép đã tôi thế đấy đã sống – và – chết với lý tưởng của mình, những con người trong "truyện đỏ" cũng sống chết với lý tưởng của họ. Và... còn hơn thế nữa... sống – không – bằng – chết...

Và bản thân đâm ra nghi ngờ chính bản thân mình, về thứ mà mình gọi là lô – gic, hay xa vời hơn... lý tưởng ư?

Tại sao họ lại hành động như vậy? Đó là lý tưởng ư? Đáng không? Thực sự có đáng không?

Vô tình lướt Facebook và đọc được "Người còn sót lại của Rừng Cười" của Võ Thị Hảo, một bộ truyện đã chuyển thành phim từng được coi một đoạn, nhưng không muốn xem tiếp vì quá ám ảnh đối với một đứa con nít ngày đó. Và bây giờ, khi đã già hơn, nhưng có lẽ cũng chưa đủ trưởng thành, tâm trí mình lại bị những dòng chữ ám ảnh. Truyện kể về những cô gái giữ kho quân nhu, ẩn trong một cánh rừng. Họ cùng chung sống như chị em ruột thịt, và cùng yêu một chàng - hoàng - tử - trong - mơ...

Truyện cũng không nói rõ vì sao những cô gái canh kho quân nhu đó hóa điên. Ừ, chỉ là hóa điên. Các chị - những con người nếu còn sống chắc cũng phải tuổi bà của mình rồi, nhưng đã mãi mãi dừng lại ở thời thanh xuân tươi đẹp ấy. Ừ, các chị có thể bị ảnh hưởng bởi những cơn mưa bom đạn không ngừng trút xuống cả ngày cả đêm, cũng có thể do chất độc hóa học chảy lẫn trong khe nước xanh đen các chị vẫn hay gội đầu, thứ nước đã cướp đi mái tóc đen dài của các chị, và sau này là của Thảo nữa. Hoặc giả... vì những sự cố không mong muốn khi thân con gái lại ru rú trong rừng ngày này qua tháng nọ. Không miêu tả gì thêm "con vượn trắng" toàn thân trần truồng xõa tóc. Khu rừng đầy những tiếng cười khanh khách, man dại... và phản ứng khi người đồng đội "chữa mẹo" đến đau xót. Các chị điên rồi nhưng vẫn nhớ nhiệm vụ của mình. Quên cả mình là những cô gái khi lõa lồ lao ra nhảy lên ôm lấy một người đàn ông lạ nhưng vẫn nhớ mình là một chiến sĩ. Các chị tỉnh khỏi cơn điên dại, tay lăm lăm khẩu súng chỉa vào "người đang muốn tra ra kho quân nhu", chỉ dừng lại khi nghe "người của mình" và nhận ra ngôi sao trên mũ. Thôi thì cứ điên đi, chứ những phút giây tỉnh táo mà đối mặt thì đau đớn đến thế nào? Các chị đã cảm thấy như thế nào khi chợt phát hiện ra mình trần truồng đứng trước những người đàn ông xa lạ? Bât lực mà "lủi vào góc cây và khóc không thành tiếng" ư? Chiến tranh là vậy đó, là chết chóc, là thương tật,... và cả những mất mát không thể gọi rõ tên. Rồi thì các chị chết, chết trong một trận đánh chiếm, và chính tay dùng những viên đạn cuối cùng để tránh ô nhục. Tên các chị, lẽ ra phải được in lớn trên những trang nhất thì cũng theo tấm thân chẳng còn lành lặn mãi mãi nằm lại trong cánh rừng vô danh. Một cái hố chung, không bia mộ, chỉ có một cây bằng lăng nhỏ mà chắc gì còn sống sau chừng ấy trận mưa bom.

Còn Thảo - người sống sót cuối cùng, người may mắn thoát nạn vì bị sốt và được các chị giấu trong một hốc cây, có lẽ cũng đã từng ước mình được chết quách đi cho xong. Cái khốn khổ khốn nạn trong cái Rừng Cười ngày đó ám ảnh Thảo ngay cả khi đã trở về. Thảo vẫn mãi lang thang trong một giấc mơ dài nào đó. Thảo vẫn mặc bộ quân phục cũ, và cũng lang thang trong chính ký ức của mình. Hình ảnh các chị cứ bám lấy Thảo và câu nói như trăn trối của chị Thắm khiến Thảo quay sang nghi ngờ chính mình. Liệu tình yêu của Thảo và Thành có thật sự đẹp như vậy, hay nó chỉ là sự tưởng tượng, là liều thuốc phiện ngày ngày xoa dịu những tâm hồn đầy tổn thương trong khu rừng ngày đó. Thảo không muốn Thành - người đàn ông mình yêu phải thương hại mình, như cách chị Thắm nói. Thảo cảm thấy có lỗi khi "độc chiếm" chàng hoàng tử trong mộng của các chị em đã khuất, dù ngay từ đầu, các chị đều đã nói các chị mừng cho hạnh phúc của Thảo. Thảo muốn giải thoát Thành khỏi lòng chung thủy của anh, hay giải thoát bản thân khỏi những níu kéo của chàng hoàng tử tưởng tượng đó? Thảo đã dùng cách cực đoan nhất để tự giải thoát mình.

Chết ư? Nếu chết là giải thoát thì Thảo đã chết từ lâu lắm rồi.

Mà có lẽ, Thảo cũng đã chết vào cái ngày tự tay chôn các chị trong Rừng Cười.

Thảo lạnh nhạt với Thành, đẩy ra xa thứ tình yêu mà Thảo và các chị từng khao khát ngày nào. Thảo tự tay dựng nên cái vỏ bọc phản bội, dựng nên một người tình tưởng tượng để Thành rời xa cô. Và, ngay cái đoạn cực đoan này, mình thật sự nghi ngờ tình yêu của Thành. Khi còn yêu Thảo, anh đang học năm cuối, và, dù cho Thảo thực sự có người yêu gì đi nữa, thì chỉ trong bốn tháng mà anh yêu rồi cưới luôn cô gái cùng lớp để "kịp ra trường" là cái tình huống khỉ gió gì vậy? Cưới chạy bầu hay chạy deadline?

Còn Thảo?

Thảo tàn nhẫn tự tay đập nát cái hi vọng đã giữ cô sống sót ở Rừng Cười. Rồi chăng, Thảo cũng hóa điên khi vừa khóc vừa cười trong đêm tân hôn của Thành – chàng hoàng tử trong mộng? Cười gì thế? Khóc gì thế? Sao Thảo có thể tàn nhẫn với bản thân mình như thế? Chuyện Thảo vứt bỏ tình yêu của mình liên quan gì đến sự tủi hổ của vong hồn các chị? Thảo tự biến mình thành kẻ phụ tình bị dè bỉu thì các chị vui lắm sao? Thảo đau khổ thì các chị vui lắm sao? Thảo ơi, Thảo điên thật rồi!

Còn Thành nữa, xin lỗi anh, trong mắt tôi anh chỉ là một thằng tồi. Anh yêu Thảo lắm cơ! Yêu đến mức nghe tin Thảo có người yêu thì anh thở phào. Yêu đến mức chia tay Thảo chưa được mấy tháng thì cưới! Và cái đêm Thảo bị người ta vật xuống mà nhồi thuốc an thần thì anh đang bận khoái hoạt mới một người con gái khác.

Mà, nể anh thật đấy, anh rời bỏ Thảo, cưới chạy với một người con gái mới quen vài tháng rồi lại phản bội chính người con gái ấy để theo đuổi hình bóng Thảo - con chim yến nhỏ của - anh? Nực cười nhỉ?

Ngay cả mấy năm sau, trong buổi họp khoa mà chắc anh biết Thảo sẽ không đến nữa, anh cũng vờ nghĩ ra được đủ thứ hình ảnh tạp nham về Thảo. Sao anh không nghĩ được Thảo sẽ hạnh phúc? Cái suy nghĩ tạp nhạp của anh khiến tôi không thể tin "Rừng Cười ơi ! Đã no nê máu và nước mắt, lẽ nào người cướp nốt của ta con chim yến nhỏ nhoi !" là do anh thật tâm tiếc thương một mối tình mà nói ra. Anh, và cả tôi, đều không đủ tư cách mà nói về Rừng Cười...

Về Thảo, mình thật sự mong, trên chuyến tàu năm đó, Thảo thật sự có thể vứt bỏ quá khứ khốn khổ đang gặm nhấm từ thể xác đến tâm hồn kia. Bỏ hết đi Thảo à! Bỏ một cách dứt khoát như cách vứt bỏ Thành ấy. Rồi thì, Thảo sẽ gặp một người đàn ông yêu Thảo thật lòng. Có phải là đồng đội cũ hay không, không quan trọng. Chỉ cần người đó thấu hiểu những gì Thảo đã trải qua, và đem yêu thương xoa dịu những vết thương đang rỉ máu của Thảo. Thảo sẽ hạnh phúc thôi. Trước đây, sau này và mãi mãi, hạnh phúc của Thảo cũng là hạnh phúc của các chị. Thảo là hi vọng của các chị. Thảo phải sống và hạnh phúc cả phần của các chị nhé.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net