Trần tiên sinh và Trình phu nhân - Cửu Lộ Phi Hương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giới thiệu

Tôi gả cho một người đàn ông, anh không thông minh tột đỉnh, không quá mức điển trai. Anh rất bình thường, biết phạm lỗi, nhưng không biết giải quyết thế nào nên tay chân luống cuống. Anh rất tốt bụng, gặp chó con lang thang thì nhặt về nhà, sau đó cúi thấp đầu chờ nghe vợ mắng.

Chính vì anh là một người đàn ông như vậy, nên tôi có thể ngồi chồm hổm trên bồn cầu khi anh đứng bên cạnh thoải mái đánh răng, có thể cùng tôi gác chân lên nhau dang thành hình chữ "Đại - 大" trên giường ngủ, có thể thản nhiên khi thấy tôi bày ra bộ dạng xấu xí lúc ngoáy tai, xỉa răng, móc mũi. Khi tôi và anh bên cạnh nhau, rất hiếm khi mọi thứ đều tốt đẹp, thi thoảng cũng lãng mạn, nhưng những điều này không làm suy giảm tình yêu anh dành cho tôi, và tình yêu tôi dành cho anh.

Có lẽ, đấy mới chính là những trải nghiệm đích thực của tình yêu trong cuộc sống. Gập ghềnh, bình thường mà rất đỗi chân thật.

Chương 1.1

Ngày 12 tháng 3 là ngày lễ hội trồng cây hàng năm, cũng là ngày sinh nhật của Trần tiên sinh, và là ngày kết hôn của hai người.

Ngày kết hôn là do Trần tiên sinh quyết định, trước đây khi anh cùng Trình tiểu thư bàn bạc, anh nói "Không thể tổ chức lễ cưới vào ngày lễ tình nhân, cũng không thể tổ chức vào ngày sinh nhật em."

Trình tiểu thư ngạc nhiên, cô hỏi "Tại sao?"

"Bởi vì vào ngày kỷ niệm kết hôn anh phải tặng em một món quà, mà năm nào cũng vậy, nếu gộp hai ngày làm một thì sau này anh chỉ có thể tặng em một món quà mà thôi, em thiệt thòi đấy."

Trình tiểu thư suy nghĩ một lát, hài lòng gật đầu đồng ý, "Vậy cũng không thể tổ chức vào ngày Lễ Tình Nhân trắng và ngày sinh nhật của anh đó".

"Không, chúng ta chọn một trong hai ngày này." Trình tiên sinh quả quyết, "Như vậy em sẽ chỉ phải tặng anh một món quà, anh vừa hay có thể tiết kiệm tiền cho em. Em xem anh quản việc chi tiêu trong nhà có lợi biết bao."

Trình tiểu thư bày tỏ sự khen ngợi xoa xoa đầu anh, Trần tiên sinh cũng cọ đầu vui sướng.

Song vào ngày hôn lễ của họ xảy ra chút việc ngoài ý muốn, dựa theo tập tục, trước tiên chú rể Trần Hữu Lâm tiên sinh phải đến nhà cô dâu Trình Y Nhiên tiểu thư để đón dâu, bị các bạn của cô dâu chế nhạo và chòng ghẹo một trận trước cửa sau đó anh mới có thể cõng cô dâu xuống lầu, đặt vào xe hoa.

Nhưng sau khi Trần tiên sinh bị đám bạn của cô dâu xâu xé một phen ra trò, đám bạn gái rảnh rỗi kia được một phen hí hửng thì lúc đó họ mới chịu thả bà xã của anh ra. Ổ khóa nhà Trình tiểu thư cả năm không bôi trơn dầu vào đúng giờ phút trọng đại này đã phản bội lại cô.

Cửa không mở ra được.

Dù là người ở bên trong đẩy hay cạy thế nào, người ở ngoài đập hay kéo đến đâu, cánh cửa sắt vẫn y như cũ không mảy may nhúc nhích, đứng sừng sững ở vị trí chính giữa khoảng cách anh và bà xã của mình, tựa như cây trâm bạc của Vương Mẫu nương nương đem hai người ngăn cách ở hai bờ xa thẳm.

Mọi người hoảng sợ đầu toát đầy mồ hôi, nhao nhao kêu gào công ty mở khóa đến. Trình tiểu thư ở bên trong cửa đặt tay lên trán thở dài, Trần tiên sinh ở ngoài cửa không chịu buông tha ôm chầm cái khóa: "Mày thả bà xã của tao ra ngoài đi mà, thả ra mau thả ra! Mau trả bà xã lại cho tao! Trả lại cho tao mà, mày là tên khốn kiếp!"

Song trên thực tế, chỉ có tác giả mới có thể cho nam chính ngón tay vàng mà thôi, cuộc sống sẽ không thể nào như vậy được...

Cho nên mặc cho nam chính uất ức vì bị hành hạ đến đâu, cuối cùng thì anh vẫn phải chờ đến lúc nhân viên của công ty mở khóa đến, bà xã của anh rốt cuộc khi ấy mới được trả ra...

Lẽ đương nhiên tiệc cưới bị trễ tròn một tiếng đồng hồ so với dự tính ban đầu.

Những người đã kết hôn tại Trung Quốc đều biết, đây thật ra là một trận lao lực, bận rộn một ngày mới về đến nhà, chú rể và cô dâu sau khi tắm rửa xong lập tức lên giường mạnh ai nấy ngủ.

Sáng ngày thứ hai Trình tiểu thư dậy sớm hơn so với Trần tiên sinh, cô bò xuống giường đi đun sôi cháo, quét dọn phòng mới, bày biện bàn ăn rồi đi xốc Trần tiên sinh ra khỏi chăn, đạp anh xuống giường đi rửa mặt.

Khi cùng nhau ăn điểm tâm sáng Trình Y Nhiên nhìn thấy tay Trần Hữu Lâm có chút run run, cô nắm tay anh nhìn, mới biết được anh chồng ngốc này hôm qua do vặn chiếc chìa khóa quá mạnh nên bị tróc mất một lớp da, cô thở dài giúp anh dán băng cứu thương, xoa xoa đầu anh bảo:

"Ngày thứ nhất kết hôn em đã dùng hết băng cứu thương trong nhà để dán cho anh đấy, tối hôm nay khi anh trở về, nhiệm vụ chính của anh là mua một hộp băng cứu thương để dự phòng biết không?"

Trần tiên sinh ngoan ngoãn gật đầu, sau đó đi làm...

Chương 1.2

Sau khi kết hôn, Trình tiểu thư biến thành Trình phu nhân. Trần tiên sinh thật thà hiền lành chưa bao giờ dám đem phiền phức gì về nhà trêu chọc vợ, duy chỉ có ngày mưa hôm nay là phá lệ...

Trình Y Nhiên nhìn Trần Hữu Lâm ôm cún con ướt nhẹp run run, ném cho anh ánh mắt sắc lạnh, như dao đâm vào da thịt "Đây là thứ quái gở gì vậy?" Cô chống nạnh, đứng chặn trước cửa, không cho phép Trần tiên sinh cởi giày vào nhà.

"Là... chó", Trần tiên sinh yếu ớt đáp.

Bên ngoài sấm vang chớp giật phác họa rõ nét tâm tình của Trình phu nhân lúc này đây, cô vừa trừng mắt vừa quát "Tôi không biết nó là chó sao! Tôi hỏi anh nhặt nó về nhà làm gì? Ban ngày tôi và anh đều đi làm bên ngoài, nhà mình nhỏ như vậy, làm sao nuôi nó đây?"

Trần tiên sinh và cún con cùng nhìn Trình tiểu thư "Nhưng mà, em không cảm thấy nó rất tội nghiệp sao?"

"Ẳng..." Cún con phối hợp góp vào một chữ...

Trình phu nhân xoa nhẹ thái dương, "Trần Hữu Lâm, em nói anh hãy cân nhắc tình cảnh nhà mình một chút đi."

"Nó rất đáng thương mà. Em muốn vứt bỏ nó sao?" Vẻ mặt Trần tiên sinh suy sụp, đôi mắt bất chợt ươn ướt "Tôi cưới một cô vợ lòng dạ sắt đá."

"Ẳn...g"

Gân xanh trên trán Trình phu nhân giật giật, cô cầm cái sạn muốn đánh người, nhưng khi nhìn vào đôi mắt Trần tiên sinh thì cuối cùng lại mềm lòng, thở dài nói "Được rồi, tối nay chúng ta có thể chứa chấp nó tạm thời, nhưng mà sáng mai nhất định phải đem nó đi."

Trần tiên sinh lập tức cởi giày vào nhà, ôm cún con vào phòng tắm: "Vậy trước tiên chúng ta thương lượng một chút chuyện tạm thời chứa chấp nó nhé em."

"Em nói chỉ là tạm thời chứa chấp thôi, ngày mai bắt buộc phải đưa nó đi!"

Trình phu nhân bất đắc dĩ thở dài, cô biết, e là sáng mai sẽ khó đem con chó này đi hơn nữa.

Hai người nhận nuôi con chó đầu tiên trong cuộc đời, đặt tên nó là "Thịt Viên". Trình phu nhân lúc đầu không thích nó lắm, nhưng chung đụng cuộc sống một thời gian, Trình phu nhân liền hoàn toàn bị viên thịt tròn màu trắng chỉ biết lăn lộn này bắt làm tù binh. Ngược lại Trần tiên sinh giở giọng oán trách trước tiên "Chúng ta đem chó đi nha, cơm tối hôm nay, em gắp thịt vào chén nó còn nhiều hơn gắp cho anh nữa."

Trình phu nhân phản bác, đẩy tay anh ra, ôm cún con vào trong ngực "Không phải anh có thể tự mình gắp à."

"Bà xã của tôi không yêu tôi nữa rồi." Trần tiên sinh giả bộ lau nước mắt, lại bị Trình phu nhân khinh bỉ nói "Lúc đầu là ai nói nó đáng thương đòi giữ lại trong nhà, bây giờ ở trong mắt em, anh có gắng sức giả vờ tội nghiệp đến đâu đi nữa cũng không đánh bại được Thịt Viên của em đâu, anh tránh ra một bên đi."

Trần tiên sinh hận đến nghiến răng, từ đó về sau trong nhà liền thường xuyên diễn ra cảnh một người đàn ông to xác cùng một chú cún con tranh giành tình cảm, mà lần nào cũng vậy, Trần tiên sinh luôn nhận lấy thảm bại về mình. Dĩ nhiên, thỉnh thoảng vào lúc đêm khuya, khi nhà nhà đều yên tĩnh, chú cún con thuần khiết không thể nào đấu lại người đàn ông ma mãnh thường xuyên bán rẻ thân thể mình.

Chương 1.3

Vào một ngày nắng chiều rạng rỡ, lại là ngày chủ nhật đẹp trời. Trình phu nhân sắp xếp các tài liệu đâu vào đấy lần cuối cùng, trong lòng bỗng nhớ đã lâu rồi cô cùng Trần tiên sinh không có hẹn hò, cô tính toán chi phí tháng này, cảm thấy việc đi xem phim và ăn một bữa thịnh soạn vẫn có thể còn dư dả, liên thu dọn đồ đạc, đi đến công ty Trần tiên sinh.

Cô không có suy nghĩ báo cáo kế hoạch tác chiến này cho tổ chức, cô vốn định cho Trần Hữu Lâm tiên sinh một niềm vui trọn vẹn bất ngờ, không nghĩ đến việc ngược lại là Trần tiên sinh lại cho cô một sự kinh hãi...

Trình Y Nhiên đứng tựa trước cửa xe của mình, nhìn đôi nam nữ đi ra từ trong thang máy nhà để xe, người đàn ông dìu người phụ nữ, sắc mặt có chút lo lắng, người phụ nữ cười giả vờ nói không có chuyện gì, nhưng thân thể lại dán sát vào trong ngực của Trình tiên sinh...

Trình Y Nhiên nhíu mày, cảm giác địa vị của mình bị khiêu khích một cách công khai...

Cô bấm số điện thoại Trần Hữu Lâm, nhìn thấy anh tay chân luống cuống nhận điện thoại, cô hỏi "Anh đang ở đâu vậy?"

"Y Nhiên à, hôm nay anh gây ra tai nạn, không về nhà ăn tối với em được, em..." Trần tiên sinh vừa ngẩng đầu, nhìn thấy Trình phu nhân như cười như không đang quan sát mình, bỗng nhiên anh có loại dự cảm bất an, cái tay đang dìu nữ đồng nghiệp khó chịu như bị lửa thiêu cháy...

"Ồ, anh gây ra tai nạn gì thế, nói cho em nghe xem nào."

Tiếng nói trong điện thoại nhão như bột mì bị nhào và tiếng nói của Trình tiểu thư trước mặt đồng thời truyền tới. Trần tiên sinh rút cái tay đang đặt trên vai nữ đồng nghiệp, vuốt đầu cười cười "À, hnm, chỉ là, không cẩn thận khiến người ta bị trượt chân té, anh đang định đưa cô ấy về nhà."

Trình phu nhân gật đầu, ánh mắt dừng trên người nữ đồng nghiệp. Nữ đồng nghiệp trong nháy mắt liền hiểu quan hệ giữa hai người, cô ta có chút xấu hổ đứng thẳng người dậy, không dám ngẩng đầu lập tức nói "Tôi... A, không phiền đến anh nữa, tôi đi taxi về cũng được, cũng được." Nói xong mau chóng rời khỏi hiện trường vụ án...

Trình phu nhân giống như không hiểu gì nói "Ồ, em thấy cô ấy đi đứng rất nhanh nhẹn mà."

Trần tiên sinh cũng có chút ngạc nhiên gật đầu: "Đúng vậy nha, mới vừa rồi còn thật nghiêm trọng..."

Trình phu nhân lườm anh một cái, hừ lạnh một tiếng rồi vào xe, sắc mặt Trần tiên sinh xám xịt ngồi vào bên tay lái. Dọc đường đi Trình phu nhân chỉ lo nhìn phong cảnh bên ngoài cửa kiếng mà không nói lời nào, Trần tiên sinh im lặng hồi lâu mới nói "Hay là chúng ta đi siêu thị một lát có được không em?"

"Làm gì?"

Trần tiên sinh bị giọng nói của ai đó dọa đến co rúm lại, anh tủi thân đáp "Mua bàn giặt về nhà quỳ..."

"Không phải là nhà có bàn phím sao, tới góc tường, quỳ một đêm đi."

"Có thể quỳ nửa đêm được không... Đầu đêm anh còn phải bán thân hầu hạ em nữa mà."

Trình phu nhân nhịn không được bật cười, ngẫm nghĩ một chút vẫn còn cảm thấy tức giận, hung hăng véo một cái lên cánh tay Trần tiên sinh, "Ai bảo anh ôm chặt như vậy! Anh là đàn ông không có tiết tháo" (Tiết tháo: chí khí cương trực và trong sạch)

"y da, Y Nhiên, anh thật làm người ta vấp té mà, anh đây sợ cô ấy bị tàn tật, anh phải lãng phí thời gian hầu hạ em để đi lo cho cô ấy sao..."

"Già mồm át lẽ phải" Trình phu nhân đưa ra kết luận, "Tối nay đem anh tặng thưởng cho Thịt Viên, anh hầu hạ nó đi, không cho anh lên giường của em!"

Trần tiên sinh bất đắc dĩ thở dài nhưng trong tim lại hạnh phúc, anh biết chút hờn ghen này không tổn hại được tình cảm đã khắc sâu trong tim của hai người, thi thoảng tạo ra chút hờn ghen có thể điều chỉnh cảm xúc vợ chồng, nhằm để cho đối phương biết mình vẫn còn quan tâm đến họ. Trần tiên sinh không khỏi nhớ lại chuyện trước đây, nhớ ngày nào đó khi anh theo đuổi Trình phu nhân, Trình phu nhân còn là bạn gái của người ta, khi đó anh ăn dấm (ghen) như là bị axít Sunfuric thẩm thấu từng giọt bào mòn gan ruột. Mà ruột gan anh đã bị bào mòn thối rữa hết cả bụng rồi, quay đầu lại vẫn thích Trình Y Nhiên đến hết thuốc chữa.

Đâu còn cách nào nữa, ai kêu anh chạm phải ái tình.

Chương 2.1

Chủ nhật, hai vợ chồng Trần tiên sinh cùng nhau xem phim ở rạp chiếu bóng, khi bước ra khỏi rạp, gặp một người. Trình Y Nhiên tiểu thư trong nháy mắt trở nên hơi lúng túng, mà Trần Hữu Lâm tiên sinh thì trong nháy mắt ấy lại hừng hực dấy lên ngọn lửa bừng bừng ý chí chiến đấu, anh híp mắt mỉm cười, khách sáo chào hỏi cho xong chuyện.

"Dịch tiên sinh, đã lâu không gặp."

Dịch Nam là bạn trai của Trình Y Nhiên ba năm hồi đại học, trước kia Trình tiểu thư yêu anh ta rất sâu đậm, sâu đến hiện tại Trần tiên sinh vẫn cảm thấy bất an và bị uy hiếp y như trước đây...

Dịch Nam lịch sự bắt tay Trần Hữu Lâm, sau đó cùng Trình Y Nhiên hàn huyên vài câu, rồi bèn cáo biệt. Trình tiểu thư nom theo bóng dáng lẻ loi lẩn khuất của Dịch Nam. Quay đầu lại liền chạm phải ánh nhìn soi mói của Trần tiên sinh.

"Sao vậy?"

"Lần trước là ai bảo anh quỳ bàn giặt, hôm nay trở về ai đó cũng phải bị quỳ!"

Trình tiểu thư giơ hai ngón tay, "Câu này anh nói sai hai chỗ, thứ nhất, lần trước là do anh tự mua bàn giặt về quỳ, thứ hai, anh nỡ để cho em quỳ à?"

Trần tiên sinh hổn hển thở, trợn mắt nhìn bà xã mình mấy lần, lại thấy nét mặt đắc ý của cô, anh gắng gượng nín nhịn sự ấm ức, hai người cùng nhau đi ăn.

Ngồi trong phòng ăn, Trình tiểu thư gọi bò bít-tết, thần kinh Trần tiên sinh liền giật giật nói "Trước đây em không thích ăn bít-tết mà, hôm nay sao lại muốn ăn hả?"

Trình tiểu thư khó hiểu nhìn anh, "Đột nhiên em muốn nếm thử một chút, có vấn đề gì à?"

"Không có gì." Trần tiên sinh chúi đầu nhìn vào mặt sau của thực đơn, nhìn một chốc bỗng nhiên anh lại nói "Nghe nói là Dịch Nam đó rất thích ăn bò bít-tết."

"Ồ, vậy à... chờ một chút." Trình tiểu thư giật tấm thực đơn đang che mặt Trần tiên sinh, nghiêm túc nhìn anh chằm chằm "Em nói này Trần Hữu Lâm, từ ban nãy đến giờ anh đang ra vẻ khó chịu gì vậy, chuyện này đã qua bao lâu rồi, anh vẫn còn so đo với anh ấy để làm chi."

Em không thèm so đo bởi vì em và anh ta không cùng tranh giành một cô gái! Những lời này dạo một vòng nơi khóe miệng Trần tiên sinh, anh thức thời nuốt vào trong bụng, "Anh không để ý mà, anh chỉ nói một câu đơn giản vậy thôi, Trình Y Nhiên, em phản ứng thái quá như vậy làm gì?" Vẻ mặt anh nghiêm nghị nói với người bồi bàn bên cạnh "Cho tôi một phần cải trắng trộn dấm."

Khóe miệng người bồi bàn liền co rút "Anh à, thật xin lỗi, nơi này là nhà hàng Tây."

Trình Y Nhiên tiếp lời "Cho anh ấy một phần mỳ Ý trộn dấm, hoặc bò bít-tết trộn dấm là được, cứ thấy chua là được."

Cơm nước xong về nhà, Trần Hữu Lâm vẫn luôn lải nhải nhắc tới Dịch Nam, khiến cho Y Nhiên cảm thấy phiền phức, cô bực bội: "Anh yêu thầm anh ta à! Em còn số điện thoại của anh ta này, anh có muốn gọi điện thoại tỏ tình với anh ta hay không!"

"Em còn số điện thoại của anh ta!" Trần tiên sinh lạc giọng.

Trình tiểu thư bực mình quát "Mấu chốt không phải ở đây!"

"Mấu chốt là ở đây! Vợ tôi vẫn còn lưu giữ số điện thoại của bạn trai cũ!"

"Chẳng qua là do anh ta không đổi số, còn em thì lười xóa mà thôi."

Trần Hữu Lâm ôm đầu, bộ dáng như trời sắp sụp xuống: "Xong rồi, xong rồi, khủng hoảng cấp lần đầu tiên sau khi kết hôn, chuyện trước nay chưa từng có, vợ đi gây chiến với chồng! Tôi phải bình tĩnh dũng cảm chống địch, vợ là của tôi, vợ là của tôi, vợ là của tôi..."

Gân xanh trên trán Trình tiểu thư co rút, liếc mắt khinh bỉ, quay đầu bước đi. Trần tiên sinh gấp rút chạy đuổi theo "Em muốn chạy trốn à?"

"Trần Hữu Lâm anh đủ rồi nha, anh còn lải nhải việc này nữa là em tức giận đấy, em mà tức giận thì tối nay anh đừng hòng vào được phòng ngủ."

Trần tiên sinh mấp máy môi, cuối cùng cũng đem một đống lời muốn nói đã tràn đến mép miệng nuốt hết xuống bụng. Im lặng bỏ đi hai bước, giọng nói yếu ớt vọng lại tới tai Trình tiểu thư ở phía sau: "Em có số điện thoại của anh ta, nhưng chưa bao giờ liên lạc với anh ta phải không?"

Trình tiểu thư dừng lại.

"Chưa từng liên lạc phải không?"

"Tối nay anh đừng hòng vào phòng ngủ nữa!"

Chương 2.2

Trần tiên sinh đứng thẳng đờ ở cửa. Anh níu kéo thể diện, chỉ đành lớn tiếng rống to: "Em định tức giận tới bao giờ hả!" Nhưng trong câu nói này không có chút xíu xíu oai phong nào cả, mà tràn đầy sự uất ức và cho mình thêm chút can đảm vờ vịt...

Trình tiểu thư đang nổi nóng, cô chẳng muốn nói cũng chẳng thèm quát anh, giật cái gối đập lên người anh: "Cút cho em!"

"Có phải hay không nếu anh lăn ra thì em sẽ không tức giận nữa?" Trần tiên sinh vẫn thở hồng hộc y như cũ.

"Cút!" Trình tiểu thư lười phải nhiều lời, giật chăn định ngủ, nhưng cô chưa kịp nằm xuống, chăn trên người liền bị lôi mất. Gân xanh trên trán Trình tiểu thư nổi cộm, ánh mắt giận dữ như muốn mắng người rồi xé xác ra, nhưng chợt nhìn thấy Trần tiên sinh trải chăn ra đất, anh nằm xuống, lăn một vòng trên nền nhà, rồi ngồi dậy vừa tức vừa gào to "Anh lăn rồi đấy!"

Trình tiểu thư không thể không thừa nhận cô bị chiêu này khiến cho quá đỗi kinh hãi, đương lúc cô còn đang bối rối, Trần tiên sinh lại gào: "Anh lăn bao nhiêu vòng em mới không tức giận nữa!"

Trình tiểu thư tóm luôn cái gối còn lại duy nhất trên giường, nện vào ngực Trần tiên sinh: "Anh lập tức lăn ra phòng khách ngay cho em, cùng tranh giành chỗ ngủ với Thịt Viên đi!"

"Như vậy em phải hứa sáng mai thức dậy rồi không được tức giận nữa đó!"

Trình tiểu thư chòng chọc nhìn anh không nói lời nào. Trần tiên sinh đặt trả lại một chiếc gối lên giường, tự mình kéo chăn ôm gối vừa tức tối vừa tủi thân đi ra phòng khách. Đi vài bước, bất chợt quay đầu lại nói to "Trong tủ quần áo còn có chăn đó, em lấy ra đắp kín cho anh! Hừ! Anh sẽ không than lạnh với em đâu, vợ mà ngã bệnh anh không thèm đau lòng tí nào đâu..."

Anh bĩu môi lầm bầm thì thầm đi ra ngoài, tiếng lải nhải lẫn lộn trong tiếng sủa inh ỏi của Thịt Viên, chú cún con tựa như đang ghét bỏ ông chủ của mình, lại tựa như đang cười nhạo anh...

Trình tiểu thư úp mặt thở dài, đối mặt với anh chồng như thế này, cô sao có thể tức giận được chứ!

Trở mình hơn nửa giờ trên giường, từ đầu đến cuối Trình tiểu thư không ngủ yên được, đến cuối cùng cô khoác thêm áo, rón rén bước ra ngoài, nhìn thấy anh chồng bọc chăn cuộn thành một cục tròn vo đang nằm trên sàn nhà, lòng Trình tiểu thư mềm nhũn ra, cô ngồi xổm xuống, thở dài nói "Đúng là một anh chồng trẻ con mà." Nói xong lại chọc chọc lên mặt anh bảo "Anh là chó à, cứ phải giả bộ lấy lòng hoài vậy?"

Thịt Viên bên cạnh mở mắt ra, nhìn Trình tiểu thư khe khẽ "ăng... ẳng". Trình tiểu thư vội đưa ngón trỏ lên miệng "Suỵt" khẽ, bảo Thịt Viên yên lặng. Khi cô còn chưa kịp buông tay xuống, đã bị ai đó nắm bắt chặt, Trần tiên sinh nằm trên nền nhà, ánh mắt sáng quắc chăm chú nhìn cô, "Vợ yêu ơi, em đau lòng à, em hãy cho anh vào phòng ngủ đi mà."

Mắt Trình Y Nhiên đảo tròn, "Không phải chúng ta đã nói là sớm mai mới nguôi giận sao?"

Trần tiên sinh níu góc áo cô nói "Anh sai rồi, sau này anh sẽ không dám không tin em nữa."

"Ừ."

"Sau này cũng không dám hét to với em nữa."

"Ờ."

"Vậy chúng ta về phòng nhé em?" Không đợi Trình tiểu thư đồng ý, Trần tiên sinh vừa thở dài vừa nói "Nếu anh đã nói như vậy mà em vẫn không bằng lòng, vậy chúng ta ở luôn phòng khách nha."

Trình tiểu thư nhín mày nhìn anh "Anh muốn làm gì?"

Trần tiên sinh nhếch miệng cười, tay dùng sức kéo Trình tiểu thư đặt dưới thân mình: "Phục vụ vợ."

"Á, chờ một chút... Trần Hữu Lâm, chờ một chút! Trở về phòng, trở về phòng a... khốn kiếp! Thịt Viên... Thịt Viên nhìn kìa..."

"Hừ, đừng tưởng rằng anh không biết, nó ở ngoài đã cùng con chó khác làm qua rất nhiều chuyện rồi. Anh mặc kệ nó, nó cũng đừng để ý đến anh!"

Cuối cùng Trần tiên sinh ma mãnh vì nôn nóng hay vì không cho Trình tiểu thư về phòng, mà hai người trực tiếp hành sự trên ghế sô pha, đến lúc cao trào, Trần tiên sinh một lần rồi thêm một lần gọi tên của vợ, dường như muốn hai người hợp lại thành một.

"Y Nhiên, Y Nhiên, anh yêu em."

Gặp em, thích em, yêu em, kết hôn với em, trải qua thời gian dài

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net