Con hàng thứ bảy: My Hero Academia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7. Rực sáng trong lòng em.

....

Giới thiệu:

Bác sĩ lén nói cho Hinata biết, Shigaraki là người có bệnh, không còn sống được bao lâu.

Sự lượng thiện trong người cô bộc phát, từ đó về sau càng thêm yêu quý chiều chuộng thiếu niên u ám này, gần như là muốn gì được nấy.

Thậm chí lúc Shigaraki đưa ra yêu cầu muốn làm bạn trai mình, Hinata chỉ do dự nửa phút đã đồng ý.

.

1. Hắn là đứa trẻ bị nguyền rủa.

Đứa trẻ không xứng đáng nhận được tình yêu, sẽ không còn ai yêu hắn nữa, vì hắn đã tự tay bóp nát hạnh phúc của mình, bóp cho đến khi xương cốt của họ chỉ còn là những hạt bụi.

Tin được không, một đứa trẻ như hắn đã làm ngần ấy việc chỉ trong một đêm.

Vậy nên hắn mới đáng bị nguyền rủa.

Khoảnh khắc đôi chân trần trụi bé nhỏ và mong manh của hắn cất bước, cả cơ thể gầy gò không ngừng run rẩy, hai bàn tay hắn chà sát vào nhau, hơi ấm của người thân dường như vẫn còn vương vấn, nhắc nhở hắn rằng mọi chuyện đều là sự thật.

Hắn giết gia đình mình.

Thoải mái quá, càng sợ hãi đầu óc hắn càng trống rỗng. Rõ ràng mặt trời vô cùng ấm áp, đường phố tấp nập người qua lại, nhưng hắn vẫn cảm giác được cô đơn bao trùm, bóng tối vờn quanh.

Ánh mặt trời xán lạn ngày một tắt lịm theo những cái xoay lưng của người đi đường, bọn họ mon men đến hỏi thăm để khi mắt hắn lóe lên tia hy vọng rồi nhẫn tâm bỏ rơi hắn, tim hắn dần dần nguội lạnh, ánh sáng trong mắt cứ thế vụt tắt.

Hắn chỉ muốn được ai đó nắm tay, xoa dịu cơn ngứa ngáy bứt rứt này.

Shigaraki nhìn thấy con hẻm trước mắt, nơi vắng bóng người, thiếu đi hơi thở của sinh mệnh. Đôi chân hắn đã ma sát đến chảy máu, cả cơ thể còn tan nát hơn.

Ngứa, hắn rất ngứa, nhưng gãi bao nhiêu lần vẫn không đủ, nên giờ hắn rất đau, đau không kể xiết.

Dù cho cảm giác ngứa ngáy vẫn không mất đi.

Rồi một đôi chân sạch sẽ xuất hiện trước tầm mắt hắn, ngăn hắn tiến về con hẻm.

Đôi mắt của Shigaraki không nâng lên, hắn chỉ rũ đầu nhìn chằm chằm vào đôi giày người đó đang mang, lại nhìn xuống chân mình, một đôi chân bẩn thỉu đáng ghê tởm.

Hắn cắn rách môi, máu bật ra, trong lòng đau đớn, thật ghen tỵ.

Hắn nghiêng người né đi. Nhưng một lúc lâu sau, người phía trước vẫn không có động tĩnh.

Hắn chầm chậm ngẩng đầu, phải nheo mắt lại vì ánh đèn đường chợt chiếu.

Đôi mắt đỏ máu của hắn phản chiếu dáng vẻ của một cô gái trẻ tuổi, tròng mắt cô sáng trong, hắn lại thấy ảnh ngược của mình trong mắt cô.

Là hắn, nhưng dường như cũng không phải hắn.

Hắn vô thức siết góc áo đã cũ nhèm, ngước nhìn cô ấy.

Cô gái chợt có động tĩnh, cô nâng ô che lên đỉnh đầu, nhấc chân tiến lên muốn đi qua, nhìn thấy cậu bé tàn tạ bên cạnh vẫn đứng đờ người, cô sững sờ trong một khoảng dài.

Shigaraki Tomura lúc này không hề giống một đứa trẻ, mà tựa như xác chết vùng vẫy khỏi bãi tha ma, đôi môi khô nứt nẻ với làn da nhăn nheo, mái tóc dài ngắn lộn xộn như mớ hỗn độn của việc chưa tắm rửa mấy tuần liền, từ trên người hắn không nhìn ra chút sinh khí nào, đôi mắt vẩn đục.

Rõ ràng là đang nhìn cô nhưng lại mờ mịt u tối, khiến người ta không rét mà run.

Cứu hay không cứu?

Thật ra lúc đó cô không nghĩ nhiều như vậy, từ trong túi lấy ra một chiếc khăn tay màu trà, cúi đầu chà lau khuôn mặt nhem nhuốc của hắn.

Động tác chậm chạp nhưng lại rất dịu dàng, cô nhẹ hỏi, "Cậu bé bị lạc đường sao?"

Hắn, lạc đường thật rồi.

"Em ăn cơm chưa?"

Cô không nghe được hắn đáp lời, cứ năm giây lại hỏi một câu khác.

Hắn sợ...

"Đừng sợ."

Cô nghiêng đầu nói, nhẹ câu lấy tay hắn, từ từ mang hắn xa dần với con hẻm.

Hắn không muốn quay đầu về sau, chỉ chăm chú nhìn mái tóc tím bồng bềnh, siết chặt tay. Cẩn thận nắm lấy ngón tay mềm mại của cô gái, hơi ấm lan tỏa trong không khí, bao trùm hơi thở của hắn, cô thấy hắn chậm rì rì mới cúi người cõng hắn lên.

Mùi máu nhạt nhòa bay vào chóp mũi, cả cô và đứa trẻ đều nhận ra được.

"không phải tôi...."

Hắn lí nhí nói, cảm giác ngứa ngáy lại càng nhiều, chỉ sợ động nhẹ thì chút hơi ấm quý báu này sẽ không cánh mà bay.

Một đứa trẻ, giống như đã tìm được điểm tựa của mình.

Đối với Shigaraki mà nói thì đây là hạnh phúc.

Còn với cô, chính là đại họa.

.....

Hồi đó đọc thấy thương thằng chả lắm nên mới viết cho nó con truyện chữa lành, nhưng mà giờ hết thương rồi, dẹp đi.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net