Con hàng thứ tư: One Piece (Sabo)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4. Cẩm nang yêu thầm của tham mưu trưởng.

.....

1. Tham mưu trưởng tên là Sabo, mục tiêu của chúng tôi là lật đổ Chính phủ thế giới, hoặc là một thứ gì đó vĩ đại hơn cả.

Cơ mà mấy công việc tốn chất xám như thế thì chỉ dành cho ngài tham mưu trưởng thôi.

Còn nhiệm vụ của tôi là ăn ăn ngủ ngủ ở Tổng bộ, à, dạo gần đây có thêm một việc nữa, đó là giám sát Sabo.

2. Thủ lĩnh Dragon cử tôi theo dõi và báo cáo mọi hành động của Sabo, bởi vì nghe nói là gần đây anh ấy hành động rất tùy ý và vô kỷ luật.

Mặc dù biết Sabo sẽ không làm chuyện thiếu suy nghĩ nhưng lãnh đạo thì phải ra dáng lãnh đạo chứ đúng không.

Tôi được ăn cơm chùa mười mấy năm đương nhiên rất vui vẻ đồng ý, chỉ cần không bắt tôi cầm súng ra chiến trường là được.

Thế là, ngày đầu tiên giám sát tham mưu trưởng, ngài ấy kéo tôi vào thẳng một cái căn cứ hải quân.

Tôi "....."

Tôi ái ngại nói, "Cái này....hình như hơi không ổn."

Ngài ấy vẫn chưa nhận ra nỗi sợ hãi của tôi, chân đăm đăm đi về phía trước, "Hừm...."

"....."

"Hay chúng ta đợi nhóm Koala đến rồi hãy vào nhỉ?"

Lúc này ngài ấy mới chịu dừng lại, quay đầu nói với tôi, "Nếu sợ thì cô về trước đi."

Tôi như nhận được lệnh ân xá, vội vàng cụp đuôi bỏ chạy. Nhưng chạy được vài bước đã bị người ta ôm lên, ngay sau đó, một tiếng nổ vang trời phát ra sau lưng.

Tham mưu trưởng xách tôi lùi lại vài bước, khuôn mặt có vẻ rất hứng khởi, "Chà, hết chạy được rồi nhỉ."

Câu này là nói với tôi.

Tôi nước mắt lưng tròng câu lấy bả vai Sabo, chấp nhận số phận, bắt đầu trăn trối, "Xin ngài, nếu em chết thì hãy chôn cất em ở một cánh đồng xanh ngát thơm lừng, từ chỗ ấy có thể nhìn ra mặt biển xinh đẹp, thỉnh thoảng có vài chú chim xuống ghé chơi, mong ngài hãy cúng cho em chút đồ ngọt, đốt thêm chút tiền...."

Tham mưu trưởng không để ý tôi dài dòng, chỉ tập trung vào đội quân hùng hậu trước mặt, hắn thả tôi xuống, bắt đầu rút ống nước từ sau lưng ra.

Hắn thử dùng sức mấy lần, phát hiện mình không rút được.

".....này."

Tôi lau nước mắt, "Sao ạ?"

"Thả tay tôi ra."

"....."

3. Tham mưu trưởng làm việc không cần mạng, điều đó đã được chứng minh trong suốt ba ngày trời.

Tôi tính toán cho tương lai, bắt đầu xuống chợ mua chút đồ vật có giá trị.

Khu chợ này nằm rất xa tổng bộ, đi bộ cũng phải mất ba ngày, vậy nên tôi phải xin phép cấp trên trước.

Ngài tham mưu trưởng lật tài liệu, chống cằm nhìn tôi, "Ồ được, trùng hợp tôi cũng có việc đến đó."

Chúng tôi cứ vậy xuất phát.

3. Sabo ngoại trừ liều lĩnh ra thì vẫn khá tốt, tốt ở chỗ, ngài ấy biết thân sĩ với phụ nữ.

Ừ thì ở một chỗ toàn đám đàn ông thì đương nhiên phụ nữ sẽ được nhường nhịn, nhưng kiểu nhường nhịn của hắn lại là thứ gì đó rất quý tộc.

Giống như hắn luôn chú ý đến sức khỏe của tôi, đi một chút sẽ dừng lại nghỉ ngơi, hay sẽ chủ động lấy nước và tìm nơi dừng chân.

Nói chung, chuyến đi này của tôi khá thoải mái.

Cho đến ngày thứ 3, trời mưa.

Mưa, mưa, mưa.

Không ngoài dự đoán, quần áo cả hai ướt đẫm.

Tôi không ngờ tới một nơi quanh năm nóng bức như thế sẽ đột nhiên đổ mưa, nhưng mắt thấy áo sơ mi của mình đã thấm nước, tôi vội vàng trốn sau ngài tham mưu trưởng.

Sabo hỏi, "Có chuyện gì thế?"

Tôi chỉ một ngón tay vào đám người đang chạy trối chết để trú mưa, "Đàn ông."

Hôm nay tôi mặc chiếc áo sơ mi màu xanh vừa mỏng vừa ngắn cuộn đến giữa eo, phía dưới là váy ngắn ngang đầu gối và bốt đen.

Quả nhiên, tôi vừa nói xong đã có vài gã phóng tầm mắt lại đây, đảo quanh người tôi.

Sabo hiểu ra, lập tức nghiêng người che chắn, hắn cởi áo khoác ngoài đưa cho tôi, "Đi thôi, tìm chỗ trú."

Phải đi thêm một đoạn nữa mới đến khu chợ, trên đường đi hắn cũng đã quan sát trật tự nề nếp của khu vực này, sau khi thấy đủ an toàn cũng không nán lại.

Chúng tôi tránh dưới một mái hiên khá cũ và chật, nước mưa tí tách rơi vào kẽ chân. Tôi cố lùi lại hết mức, đến mức lưng chạm vào tường vẫn bị bắn nước lên người.

Tóc dính sát vào mặt rất khó chịu, nhưng không khí lại rất mát mẻ, tôi vui vẻ nghiêng đầu muốn trò chuyện với ngài tham mưu trưởng, phát hiện vành tai ngài ấy hơi ửng đỏ.

Bệnh rồi sao?

4.

"Ngài tham mưu trưởng."

Sabo quay đầu nhìn tôi.

"Đứng xa quá sẽ bị dính nước á."

Khuôn mặt hắn thoáng cau lại, bởi vì gấp gáp nên tạm thời chúng tôi phải trú ở một nơi chật hẹp thế này. Hắn vì nhường tôi đứng ở trong nên gần như đã ướt hết cả người.

"Không sao."

"Không được." Tôi vươn tay kéo hắn về phía mình, chia sẻ cho hắn chút áo khoác mà nãy giờ tôi đã ủ ấm.

Áo sơ mi không còn ướt nữa.

Không nhìn thấy áo lót.

Tôi yên tâm vuốt ngực, nhận thấy nhiệt độ của người bên cạnh bỗng tăng lên.

Chẳng lẽ thật sự bệnh rồi?

"Ngài tham mưu trưởng."

Sabo vuốt mặt, "Sao?"

"Bị bệnh nên uống nhiều nước ấm."

"Biết rồi."

"Còn nữa, tối qua lúc 12 giờ ngài đã làm gì thế?"

"....làm việc."

Tôi ngẩng đầu nói, "Đừng lừa em, em thấy ngài ra ngoài."

Sabo đối diện với tôi, bỗng chốc quay đi, "Cô không cần biết."

"Em phải ghi lại lịch trình của ngài."

"Tôi đi tìm báo."

Ồ, thì ra hắn lại có sở thích đọc báo lúc nửa đêm.

Tôi yên lặng ghi nhớ điều này.

5. Trời đã lâu chưa từng mưa lớn như vậy, tôi đứng đợi đến mức hai chân tê rần.

Sabo khoanh tay dựa lưng vào tường, không biết suy nghĩ chuyện gì.

Tôi cảm thấy nhàm chán, bèn nghịch ống nước của hắn.

Trông thế mà lại rất nặng.

Tôi mím môi vung một cái, trượt tay làm ống nước văng ra xa.

"....."

"Để em đi nhặt."

Hắn chưa kịp đáp lời thì tôi đã ba chân bốn cẳng chạy ra mái hiên, nhắm chuẩn lấy ống nước rồi nhanh chóng quay đầu trở lại.

Ai ngờ dưới chân đạp hụt một cái, cả người chao đảo không có sức, trời đất quay cuồng, tôi vội vàng vươn tay, "Cứu em với!"

6. Nước mưa tát vào mặt là lạnh lẽo, lưng nằm dưới đất cũng lạnh, nhưng trên môi lại vô cùng ấm áp.

Tôi mở bừng mắt, đầu tiên là đối diện với vết bỏng thật lớn, tiếp theo là đôi mắt đang mở to ở cự li cực gần.

Tôi có chút cạn lời.

Tỉ lệ vấp ngã mà hôn trúng môi đối phương là 0,000001%, mà cho dù có hôn trúng rồi thì môi cũng không thể hoàn hảo lành lặn được.

Tôi bẩm sinh đã có răng nanh nhọn hơn người bình thường, nhưng trước giờ chưa từng há mồm cắn ai, Sabo là người đầu tiên được vinh hạnh đó.

Răng tôi va phải môi hắn, răng hắn va phải môi tôi, nhưng lực sát thương của tôi cao hơn rất nhiều, càng kinh dị chính là, tôi cảm nhận được mùi máu tươi của hắn đang chảy xuống miệng tôi.

Ngài tham mưu trưởng chưa từng gặp qua tình huống này cũng cảm thấy bối rối, hắn nhanh chóng chống tay đứng lên, dùng mu bàn tay che miệng mình lại, đau đến nhe răng trợn mắt.

Tôi nằm dưới đất bập bẹ nói, "Ngài, ngài Sabo.....giúp em, cột sống đau quá."

Hắn im lặng một lát, cố gắng quên đi cảm giác môi chạm môi vừa rồi, nhưng khi cúi người đỡ tôi thì vệt đỏ ửng vẫn chưa tiêu tán.

Tôi nghĩ trong trường hợp này thì tôi phải tát hắn, nhưng nhớ lại một cái cào cào của hắn có thể phá hủy cả đá tảng thì lại ngậm ngùi, chỉ dám mắng khẽ, "Háo sắc."

Bởi vì âm lượng rất nhỏ cộng thêm biểu cảm rưng rưng sắp khóc của tôi nên hiệu quả không được tốt lắm, nghe giống như đang nũng nịu hơn. Tôi thấy hắn bất động như cục đá, rồi che mặt ngoảnh đầu đi.

"???"

Lại làm sao nữa vậy?

.....

Trời lạnh quá nên drop


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net