[dịch] Chí Nguyện Đầu Tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Hàng Thức Lạt Tương

Dịch: Biên

Raw: https://langbianshibaloudepanwen.lofter.com/post/31291b1d_1ccd03ff9

Thiết lập: niên hạ

Permission:

-

"Cá thu đao sẽ hết hạn, nhưng lãng mạn và em yêu anh thì không."





Trần Thiên Nhuận vô cùng ngạc nhiên nhìn cậu con trai trước mặt đi 1.380km đến đây tìm mình, "Đi tàu từ thật xa đến đây, cũng không sợ mệt à." Miệng nói ra lời mang chút ghét bỏ, lại không cẩn thận để lộ ra chút ngạc nhiên.

"Đi tàu từ thật xa đến đây, vậy chắc chắn là có chuyện quan trọng rồi." Tả Hàng cười, ôm lấy vai anh.

Bây giờ chưa qua tháng bảy, trong khuôn viên trường đại học nơi nào cũng tràn ngập hương hoa hòe, gió nhẹ nhàng lay động, để hương hoa tùy ý tràn vào khoang mũi.

Chuyện quan trọng? Trần Thiên Nhuận nhớ đến cảnh tượng anh lên đường học đại học ba năm trước.

Bởi vì Trần Thiên Nhuận thi đậu vào một trường đại học rất xa nhà, kéo hành lí, đứng trước mặt Tả Hàng nhỏ hơn cậu ba tuổi, cong eo xoa đầu cậu, bảo cậu chăm sóc tốt bản thân. Lúc đấy, rõ ràng Tả Hàng chỉ mới đứng đến vai của Trần Thiên Nhuận, lúc này xuất hiện bên cạnh anh lại cao lên nhiều lắm.

Tả Hàng dùng đôi mắt ẩm ướt nhìn đối phương, "Anh, anh hứa với em một việc được không?

"Em nói đi, anh nhất định làm được.'

"Không được hẹn hò."

Trong lòng Trần Thiên Nhuận hơi khó hiểu, nhưng vẫn đồng ý, dù sao chỉ có đứa em trai này, thế nào cũng phải cưng chiều, "Ừ, được."

Tả Hàng đến bên anh, dùng âm lượng chỉ đủ để hai người nghe, "Chỉ cần anh làm được, đợi em tốt nghiệp cấp ba xong, sẽ nói cho anh một bí mật."

Bây giờ nghĩ kỹ lại, Trần Thiên Nhuận cũng thật sự làm được, anh từ chối những kẻ theo đuổi mình.

Mãi đến khi Tả Hàng huơ huơ tay trước mặt anh, "Ngơ ngác gì đó?"

"Vậy, bí mật đó là gì?" Trần Thiên Nhuận nhìn cậu trai trước mặt, không biết vì sao, ánh mắt đối phương đã không còn trong veo mà là sự chính chắn có thể gánh vác mọi trách nhiệm, đột nhiên anh nhận ra rằng, hóa ra Tả Hàng đã trở thành một chàng trai rồi.

Hai người rất thân mật, không chút khoảng cách, thậm chí Tả Hàng còn vươn tay nắm lấy đầu ngón tay anh, "Em muốn nói với anh,"

"Đại học này là chí nguyện đầu tiên của em."

"Anh cũng là chí nguyện đầu tiên của em."

Tả Hàng đến sát bên tai đối phương, chậm rãi nói: "Anh thật sự ba năm không hẹn hò, ngoan thật."

Thanh âm tê dại truyền vào đại não, Trần Thiên Nhuận đỏ mặt, kéo chân Tả Hàng nâng lên, bước qua, "Nói gì đó, thằng nhóc này."

Tả Hàng đột nhiên bị thế có hơi lảo đảo, vội vàng chạy theo, "Em thành niên rồi, anh." Vẫn không quên đáp trả câu nói của Trần Thiên Nhuận.

Hương hoa rơi xuống, tình vương khắp nơi. Nhiệt độ ấm nóng vẫn còn trên môi Tả Hàng, mượn ánh trăng sáng, hai người ôm chặt nhau dưới ngọn đèn đường, bù đắp cái ôm và nụ hôn đã trễ ba năm.





"Hôm qua đàn chị tỏ tình với cậu xinh đẹp như thế mà cậu cũng từ chối, không phải có người mình thích rồi đấy chứ?"

"Ừ, đang đợi một bạn nhỏ trưởng thành."

Hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net