#29. Đừng hỏi (1-8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Sói xám mọc cánh

Thể loại: ngôn tình, cổ đại, SE, ngược

Nếu bạn đọc nào yêu thích thể loại truyện cổ đại nhất là những chuyện với tình tiết tranh đấu trong cung đình hẳn bạn sẽ cảm thấy rất hứng thú. Truyện không đặt nặng vào những tình tiết quá nặng nề mà kể lại một truyện có dư âm tình yêu, có hương vị cuộc sống, có cả những mưu toan nhưng tựu chung vẫn là chút.

Sử ghi Ðại Dạ năm 173, Vĩnh Thành hoàng hậu thất đức, bị đuổi ra khỏi cung. Thừa tướng hai triều Thượng Quan Phong - phụ thân của hoàng hậu, đập đầu vào cột chết ngay tại chỗ, toàn thể gia quyến Thượng Quan bị định tội, cả nhà phải đi lưu đày. Duy chỉ có hoàng hậu bị phế không rõ tung tích, hoàng đế nổi giận, lùng tìm khắp nơi không thấy, thương tiếc những năm tháng trước đây luôn kính cẩn khuôn phép, truy phong cho hiệu là "Vĩnh Thành", lập mộ chôn y phục cùng di vật, an táng trong lăng tẩm, lập di chiếu căn dặn trăm năm sau hợp táng cùng Vĩnh Thành hoàng hậu.

---

Chương 1:

Sử ghi Ðại Dạ năm 173, Vĩnh Thành hoàng hậu thất đức, bị đuổi ra khỏi cung. Thừa tướng hai triều Thượng Quan Phong – phụ thân của hoàng hậu, đập đầu vào cột chết ngay tại chỗ, toàn thể gia quyến Thượng Quan bị định tội, cả nhà phải đi lưu đày. Duy chỉ có hoàng hậu bị phế không rõ tung tích, hoàng đế nổi giận, lùng tìm khắp nơi không thấy, thương tiếc những năm tháng trước đây luôn kính cẩn khuôn phép, truy phong cho hiệu là "Vĩnh Thành", lập mộ chôn y phục cùng di vật, an táng trong lăng tẩm, lập di chiếu căn dặn trăm năm sau hợp táng cùng Vĩnh Thành hoàng hậu. **

Trăng treo đầu cành liễu;

Hương thoảng lò kim thú. [1]

Ðức Ngôn hầu hạ Trạm Lam rửa mặt chải đầu, rồi khẽ cúi lạy cất giọng nhẹ nhàng: "Hoàng hậu nương nương, xin người hãy đi nghỉ sớm."

Vừa dứt lời, bên ngoài cửa đại điện đã đóng chặt chợt vang lên giọng nói của An công công bên người Hoàng thượng: "Hoàng hậu nương nương, đêm nay hoàng đế nghỉ tại Diên Khánh Cung."

Trạm Lam làm như không nghe thấy, lặng lẽ co mình trong chăn lụa, Ðức Ngôn liếc nàng một cái, bước vội ra ngoài báo với An công công "Hiểu rồi". An công công khẽ than khổ, lui xuống vội vã rời đi, Ðức Ngôn quay vào trong phòng, buông từng lớp mành xuống, thầm thở dài lắc đầu.

Sáng sớm ngày hôm sau, tin Hoàng thượng tối qua lại nghỉ ở Diên Khánh Cung đã truyền khắp trong cung. Tính ra tháng này vẫn chưa qua hơn nửa, Hoàng thượng đã sủng hạnh mười ngày, Tần Phi vào cung cũng đã được một năm, không ngờ lại chuyên sủng như vậy.

Ðám phi tần bàn tán rôm rả, truyền tới tai Thái hậu, lúc Trạm Lam đến vấn an, đứng dưới mái hiên suốt hai canh giờ vẫn chưa được tiếp kiến, cuối cùng Thái hậu sai một cung nữ đi ra, lạnh lùng cất giọng: "Ngay cả những gia đình bình thường bên ngoài cũng hiếm thấy cảnh sủng thiếp giết vợ, không biết hoàng hậu nương nương nắm giữ lục cung thế nào, khiến vạn tuế gia [2] bị người ta chê trách như vậy."

Ðây chính là hình phạt cho Trạm Lam.

**

Bữa tối Trạm Lam vẫn như cũ, sau bữa ăn nàng viết hai trang giấy để tiêu hóa, còn chưa thu bút, ngự giá đã đến.

Ðức Ngôn vội vàng bước vào giúp nàng thay y phục, lúc vấn tóc tay cũng run run. Thời gian gấp gáp, chưa kịp tắm rửa, khi Trạm Lam quỳ xuống vấn an hắn mới phát hiện bên sườn cổ tay còn dây mực, chỉ có thể lẳng lặng rụt vào tay áo.

Hắn không gọi, đành phải quỳ mãi, sàn ngọc lạnh ngắt, sự buốt giá ngấm từ đầu gối đến tận đáy lòng. Trong khoảnh khắc, trước mắt bỗng tối sầm lại, nàng chỉ nhìn thấy mép tay áo với những sợi kim tuyến lấp lánh ánh bạc. Người bỗng nhẹ bẫng bay lên, hóa ra là được hắn ôm vào lòng.

Ðức Ngôn nén ý cười nơi khóe mắt, dẫn cung nữ trong phòng lần lượt ra ngoài, trong chớp mắt chỉ còn hắn ôm nàng bước vào phòng trong, Trạm Lam hơi luống cuống, nói lí nhí: "Hãy để nô tì hầu hạ hoàng thượng rửa mặt chải đầu."

Hắn không lên tiếng cũng không hề dừng lại, Trạm Lam ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của hắn, không còn vẻ lạnh lùng thường thấy, đôi mắt đen thẳm kia ba năm về trước đã từng khiến nàng đem lòng thương nhớ ngay từ khoảnh khắc đầu tiên, vẫn sáng rực như thể có cả bầu trời sao chìm đắm trong đó.

Nàng có phần bồn chồn.

Hoàng thượng đặt nàng trên chiếc giường trong gian phòng thanh tĩnh, cầm chiếc khăn ngâm trong chậu nước ấm, lật cổ tay co trong ống tay áo của nàng ra, cẩn thận lau sạch vết mực còn đọng lại. Ngón tay thon dài mạnh mẽ ấn trên cổ tay, hơi nóng hầm hập không ngừng, Trạm Lam mặt đỏ bừng, cố rút tay về, vùi đầu không nhìn hắn. Hắn cũng không giận, vẻ mặt cười như không cười, ánh mắt rơi trên vành tai xinh xắn tựa bạch ngọc của nàng, mắt phượng hẹp dài híp lại.

Ðêm đó chẳng xảy ra bất cứ chuyện gì, tắt đèn xong hắn ôm nàng ngủ, rất nhanh hơi thở đã trở nên đều đều. Trạm Lam nằm trong lòng hắn gặp mộng, mộng về ba năm trước.

Ba năm trước nàng vốn không thể ngờ sẽ có ngày mình được gả vào cung, nữ nhi độc nhất của thừa tướng đệ nhất Dạ Quốc – Thượng Quan Phong, quả tình không cần phải gả vào cung cùng chia sẻ một người đàn ông với bao người con gái khác, phụ mẫu yêu thương nàng như thế, chỉ hy vọng nàng tìm được một người trung hậu hiền lành, sống cùng nhau trọn đời trọn kiếp. Huống hồ khi đó tiên đế lâm bệnh hiểm nghèo, đám hoàng tử tranh quyền đoạt vị, tình hình triều đình nguy ngập, phụ thân như bước trên băng mỏng, càng không hy vọng hôn sự của nàng có dính dáng chút nào đến hoàng gia.

Nhưng đúng vào thời điểm đó nàng đã gặp hắn.

Mộ Dung Thầm khi ấy vẫn chưa đăng cơ, là Cửu hoàng tử của tiên đế, đáng tiếc mẫu phi xuất thân thấp kém, hắn cũng không lấy chuyện tiên đế lâm bệnh làm vui, hơn nữa còn có công trạng đầy mình, khiến cho mấy vị hoàng tử khác đều kiêng dè, bèn liên thủ lại nhằm trừ khử hắn để yên lòng. Lúc đó hắn bị vu là lòng dạ bất trung, tiên đế trong cơn bệnh nặng liền quở trách hắn nghiêm khắc, cả triều đều rỉ tai nhau Cửu hoàng tử điện hạ sắp bị bắt lại, hắn đêm hôm khuya khoắt thay thường phục đến thăm đại thần, Thượng Quan Phong ngay cả cửa cũng không thèm mở cho hắn vào.

Ðêm đó đúng vào Thất Tịch, Trạm Lam ở hậu viện bày bát nước và kim châm, nửa đêm lén lút ra ngoài kiểm tra, kim còn chưa nổi lên, một gã Cửu hoàng tử bỗng từ trên trời rơi xuống.

Ðời người nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ.

***

[1] Hương thoảng lò kim thú (Theo bản dịch của Nguyễn Chí Viễn – nguồn thivien.net. Câu thơ này nằm trong bài thơ "Túy hoa âm" của Lý Thanh Chiếu)

Nguyên văn:

瑞脑销金兽

(Thụy não tiêu kim thú)

Thụy não, hay còn gọi là long não – một loại hương liệu được dùng trong thời xưa. Còn kim thú là một loại bếp lò nhỏ để đốt hương liệu.

[2] một cách gọi tôn kính dành cho Hoàng thượng.

---

Chương 2:

  Phượng Tường Cung.

Sớm tinh mơ, tiểu thái giám của kính sự phòng [1] ló đầu ra nhìn, trông thấy Ðức Ngôn đi ra liền kéo lại lí nhí van nài: "Bà cô ơi, xin hãy chỉ dạy cho nô tài, sen này... nên đưa mấy hạt?"

Hoàng thượng đêm nay lâm hạnh bao nhiêu lần thì đưa bấy nhiêu hạt, đương nhiên không có ai dám hỏi hoàng thượng cả, dựa theo tiền lệ, các phi tử khác gửi một hạt, còn hoàng hậu thì hai hạt thành đôi thành cặp, nhưng hiện giờ Ðức Ngôn ôm trong lòng tấm chăn vừa được thay xuống từ trên giường của hoàng hậu nương nương, bề mặt vô cùng sạch sẽ... Ðức Ngôn chán nản lắc đầu, tiểu thái giám cả kinh, không dám lên tiếng, vội vàng cúi đầu lui đi.

Ðức Ngôn giao tấm chăn cho tiểu cung nữ, mới sáng ra thần sắc đã ủ dột, khi nhìn về phía hoàng hậu nương nương, mấy lần muốn nói lại thôi.

Số lần hoàng thượng đến Phượng Tường Cung chỉ đếm trên đầu ngón tay, đến rồi cũng chưa từng lâm hạnh hoàng hậu nương nương, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ e có một ngày...

Trạm Lam dùng bữa sáng xong, cả buổi đều ở trong thư phòng vẽ tranh, Ðức Ngôn hầu hạ bên cạnh, chỉ thấy thứ mà hoàng hậu nương nương vẽ không phải là cỏ cây hoa lá chim chóc, mà lại là những vòng mực đen, không nhìn ra là thứ gì.

"Nương nương, bức họa này là... non nước sao?" Ðức Ngôn ngắm nhìn hồi lâu, nghi hoặc hỏi.

Trạm Lam hé miệng khẽ cười: "Là ngôi sao."

Ðức Ngôn càng hiếu kỳ: "Nô tì nhìn thế nào cũng không thấy giống ngôi sao?"

"Bị mây che mất rồi." Trạm Lam ngẩng đầu, chớp mắt với cô.

Ðức Ngôn đơ người một lúc, rồi che miệng phì cười.

Hoàng hậu nương nương tính cách dịu dàng độ lượng, về nhan sắc cả hậu cung không một ai có thể sánh bằng, lại càng không thiếu dáng vẻ đáng yêu thú vị như lúc này, thật sự không tài nào hiểu nổi vì sao hoàng thượng lại đối xử với Người như vậy. Ðức Ngôn khẽ cất giọng lưỡng lự: "Là nô tỳ ngu dốt... nếu như có hoàng thượng ở đây, Người nhất định có thể hiểu được tâm tư tinh tế của nương nương."

Cô đang ám chỉ Trạm Lam, cần nắm chắc cơ hội gần gũi hơn với hoàng thượng.

Trạm Lam dường như nghe không hiểu, nhếch miệng mỉm cười, vẫn yên tĩnh vẽ những ngôi sao của nàng.

Trong cung này tai mắt bốn phía, sát khí khắp nơi, Ðức Ngôn không dám nhiều lời. Cả hoàng cung đều biết hoàng hậu nương nương không được lòng hoàng thượng, thậm chí vẫn ngầm có lời đồn đại nói rằng sau ngày đại hôn hoàng hậu nương nương vẫn chưa thể giao ra khăn hỉ... Thái hậu cũng cực kỳ không thích hoàng hậu nương nương, trong cung đều rỉ tai nhau nếu không phải là nhà mẹ đẻ của hoàng hậu nương nương quyền thế ngất trời, thì e rằng đã sớm bị bỏ rồi.

Ðức Ngôn trái lại không hề nghĩ như vậy, mấy năm cô sống trong cung đã học được tốt nhất là phải biết đo mặt ướm lời, hoàng thượng tuy ít khi tới, nhưng mỗi lần đến thăm hoàng hậu nương nương, ánh mắt ấy thực sự rất khác... Ðức Ngôn không biết diễn tả sự khác biệt đó như thế nào, ngoài cung có người đang đợi cô, khi người ấy nhìn cô, nét mặt cũng giống y như vậy.

Nhớ đến người bên ngoài cung, Ðức Ngôn càng không thể nhiều lời, vẫn còn hai năm nữa cô mới được thả ra ngoài, không thể phạm phải chút sai lầm nào.

"Tần phi nương nương!" Ðúng lúc này một người hầu vừa hô vừa đuổi theo một vị phu nhân vận cung trang bước vào điện, cắt đứt mạch trầm tư của Ðức Ngôn, Trạm Lam cũng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy vị Tần phi ở Diên Khánh Cung được hoàng thượng sủng ái, đã bước nhanh tới trước bàn sách cách chưa đầy một trượng, hơi cúi người coi như vấn an, rồi đứng thẳng dậy vội vàng hỏi: "Hoàng hậu nương nương, nô tỳ nghe nói Người muốn hoàng thượng nghỉ ở chỗ Người một tháng mười lăm ngày?!"

Trạm Lam vô cùng kinh ngạc đặt bút xuống, Ðức Ngôn lo nàng đích thân răn dạy sẽ mất đi tôn nghiêm, vì vậy xông lên trước cất giọng dõng dạc: "Tần phi nương nương xin cẩn thận lời nói!" Cô đanh mặt lại, "Quy củ trong cung kỵ nhất là lời đồn đại, hoàng hậu nương nương thứ nhất chưa từng ban chỉ, thứ hai chưa từng có khẩu dụ, Tần phi nương nương nghe từ đâu mà nói xằng nói càn, còn dám đến đây chất vấn hoàng hậu nương nương?!"

Tần phi lại khóc lóc om sòm, vành mắt đỏ hồng cáo tội rồi lui xuống. Trạm Lam thở dài, im lặng chẳng nói năng gì.

Ðến tối vẫn chưa dọn cơm nước, hoàng thượng đã tới, hiếm khi nào hoàng thượng ngự giá đến Phượng Tường Cung hai ngày liên tiếp, Ðức Ngôn vội sai người hầu đi dặn dò thêm đồ ăn, vừa xoay người trở về, nghe thấy trong phòng vang lên giọng nói thâm trầm tức giận của hoàng thượng: "Lấy sự từ bi của thái hậu để ép trẫm đến chỗ của ngươi, trẫm còn chưa trách tội, ngươi được một tấc lại vẫn muốn tiến thêm một bước! Trước mặt thái hậu và trẫm thì tỏ ra ngoan ngoãn yếu đuối, vừa xoay người đã giễu võ dương oai với ái phi của trẫm sao?!"

Ðức Ngôn sợ tới nỗi quỳ rạp xuống đất thở từng cơn, lòng thầm rõ là do Tần phi không biết lễ nghi, sao ngay cả hoàng thượng cũng không phân biệt được phải trái?

Chỉ nghe giọng nói của Trạm Lam vẫn trong trẻo như cũ: "Nô tỳ không dám."

Hoàng thượng cười gằn một tiếng, "Loại phụ nữ chỉ biết đố kỵ."

***

[1] Kính sự phòng: thuộc phủ nội vụ, chuyên quản chuyện phòng the. 

---

Chương 3:

 Ðức Ngôn nghe xong câu này, cõi lòng bỗng tan nát, lê đầu gối về phía trước, thều thào thuật lại: "Hoàng thượng: Tần phi nương nương không biết nghe lời đồn đại xằng bậy ở đâu, lúc chiều chạy đến chất vấn hoàng hậu nương nương, nô tỳ sợ Tần phi nương nương thất lễ làm hỏng quy củ, bèn lên tiếng nhắc nhở một câu, hoàng hậu nương nương chưa hề nói câu nào với Tần phi nương nương hết, xin hoàng thượng minh xét!" Cô dập đầu mấy cái rồi lại bẩm: "Thái hậu nương nương giận hoàng hậu nương nương quản lý không nghiêm, đã mấy ngày nay chưa từng tiếp kiến nương nương." Trạm Lam quát cô: "Ðức Ngôn lui xuống!"

Ðức Ngôn vừa quỳ vừa dập đầu, không nhìn rõ sắc mặt của hoàng thượng, nhưng hoàng hậu nương nương chưa bao giờ quát mắng nghiêm khắc như vậy, cô biết hôm nay mình đã vượt quá bổn phận rước phải đại họa, nhưng hoàng thượng quở trách hoàng hậu nương nương như thế, cô thực lòng không thể chịu được.

"Khoan đã." Giọng nói lạnh lùng từ tốn của hoàng thượng cất lên, "Ngươi, ngẩng đầu lên."

Ðức Ngôn giật mình quỳ thẳng người, ánh mắt hoàng thượng lạnh như băng, cơ thể cô cứng lại, chỉ nghe hoàng thượng khẽ cười một tiếng, "Lui xuống gọi người hầu hạ thay y phục."

Trên trán Ðức Ngôn lấm tấm mồ hôi lạnh, gọi người hầu hạ thay y phục, nghĩa là hoàng thượng muốn lâm hạnh cô.

Trong nháy mắt, cả điện không hề có một âm thanh nào, Ðức Ngôn quỳ gối nơi đó lệ rơi lã chã người run lẩy bẩy, ánh mắt Mộ Dung Thầm chỉ rơi trên mặt Trạm Lam. Hắn tràn ngập hứng thú, quan sát ánh mắt nàng dao động, ngày ngày luôn mang thần sắc dửng dưng không tranh đoạt, lúc này cuối cùng cũng đã gợn lên tia cay đắng, hắn cảm thấy trong lòng thoải mái vô cùng.

"Sao vẫn còn chưa lui xuống chuẩn bị?" Ðổ thêm dầu vào lửa.

Ðức Ngôn bật khóc, liên tục dập đầu xuống "Hoàng thượng tha cho nô tỳ, nô tỳ không dám như thế nữa!"

"Ân sủng của trẫm, sao ngươi lại giống như nhận trừng phạt vậy?" Hắn chậm rãi lên tiếng, An công công đã sai người vào kéo Ðức Ngôn, Ðức Ngôn lê trên mặt đất khóc không thành tiếng, hoảng sợ vô cùng. Cô chưa bao giờ có tâm tư được nhận ân sủng, ngoài cung vẫn còn có người đang đợi cô, cô không muốn cả đời đều bị nhốt trong chiếc lồng này.

"Hoàng thượng!" Trạm Lam quỳ xuống: "Nô tỳ không đúng, xin hoàng thượng hãy trách phạt nô tỳ."

"Không phải trẫm đang trách phạt ngươi đấy sao?" Mộ Dung THầm khẽ cười nói với nàng.

Hoàng thượng nói như vậy, An công công liền phất tay thả Ðức Ngôn ra. Tất cả người hầu đều lui hết xuống, Mộ Dung Thầm đứng dậy đi tới trước mặt nàng, ngồi xổm xuống nâng cằm nàng lên, ngắm nàng một lúc, môi mỏng khẽ nhếch, cười gằn một tiếng: "Không biện giải vì mình một lời, lại lấy thân tạ tội thay cho một con nô tỳ, nữ nhi được Thượng Quan Phong dạy bảo có khác, quả nhiên tính cách giống y hệt lão ta, mua danh cầu lợi."

Trạm Lam lòng khẽ run lên, thầm hiểu phụ thân trên triều e là lại trái với ý của hắn. Ban đầu người mà phụ thân ủng hộ chính là Tam hoàng tử do chính cung thân sinh, sau khi Mộ Dung Thầm đăng cơ, lực lượng hùng hậu, quét sạch vây cánh của Tam hoàng tử, phụ thân cũng bị giáng xuống vài cấp, nhiều lần bị trách cứ, Thượng Quan gia ngày hôm nay đã không còn lớn mạnh như ngày trước.

Nhưng đó là chuyện của đám nam nhi.

Trạm Lam lặng lẽ quỳ gối tại chỗ, cằm bị bóp chặt không thể cử động, hít sâu một hơi, rồi lên tiếng: "Trong mắt hoàng thượng, toàn thân nô tỳ đều sai, có biện bạch cũng như không."

"Nói khéo lắm." Hắn ấn chặt ngón tay, giọng nói lạnh băng, "Hôm nay trẫm lên triều răn dạy Thượng Quan Phong, tước mũ miện lông công của hắn."

Trạm Lam không hề tỏ ra kinh ngạc, bình tĩnh đáp: "Hậu cung không được can dự chuyện chính sự, nô tỳ không biết nói gì hơn."

Bình thường hắn hay dùng thủ đoạn để dồn ép nàng, nàng trước giờ luôn nhẫn nhịn chịu đựng, hiếm có khi nào cùng hắn đối chọi gay gắt như hôm nay, Mộ Dung Thầm không giận, trái lại còn mỉm cười: "Thật ra ngươi hiểu rất rõ. Nhưng Thượng Quan Trạm Lam, ngươi nghĩ người dựa vào cái gì mà có thể trở thành hoàng hậu của Dạ Quốc này?"

Hắn nói xong liền buông tay, Trạm Lam có thể cúi đầu xuống, khẽ đáp: "Ðương nhiên không phải là dựa vào tình cảm giữa nô tỳ và hoàng thượng."

Mộ Dung Thầm không ngờ nàng sẽ thốt ra câu này, sững người ngay tại chỗ. Ánh mắt lúc sáng lúc tối, hắn im lặng một lát, cười khe khẽ, cất giọng trầm trầm: "Ta còn tưởng cả đời này nàng sẽ không bao giờ nhắc lại."

Ta vẫn cho rằng ta vờ như đã quên, nàng quyết sẽ không nhắc đến.

Trăng lạnh chiếu Thương Châu, ánh trăng trườn vào qua khung cửa nhỏ chạm trổ hoa điêu tinh xảo, rơi xuống làn váy xanh nhạt của nàng vương trên đất, trăng hôm nay vẫn giống như năm đó.

---

Chương 4:

Mộ Dung Thầm ngồi trong góc nơi trăng không rọi đến, lẳng lặng ngắm nhìn chiếc gáy trắng như tuyết hơi cong cong trong áo của nàng, ngón tay trên đầu gối khẽ gõ không một tiếng động, từng nhịp từng nhịp. Trong khoảnh khắc, cuối cùng cũng nhấc chân rời đi không nói một lời. Tối đó An công công đến truyền khẩu dụ của hoàng thượng: Hoàng hậu phẩm hạnh bất chính, phạt cấm cung, đóng cửa tự ngẫm tội ba tháng.

**

Trạm Lam sống những ngày bình thường cũng không khác mấy so với đóng cửa tự ngẫm tội, hôm nay chỉ thêm không cho phép ra cửa cung cũng không cho phép người khác đến thăm, ngay cả việc vấn an Thái hậu cũng được miễn, thời gian của nàng càng nhiều, cả ngày luyện chữ vẽ tranh, cũng nhàn rỗi dễ chịu.

Ðức Ngôn tối ấy lĩnh thẻ, bây giờ ngay cả nói chuyện với Trạm Lam cũng không dám, khép nép cung kính lại xa lạ muôn phần.

Có đôi lúc Trạm Lam nhìn lên bầu trời bị bức thành cung cắt thành vuông vắn, trong lòng khó tránh khỏi tự vấn bản thân, thật sự phải sống như vậy đến chết già sao, phải làm thế nào mới phải?

Phải làm thế nào mới phải đây, cuộc sống của nàng vốn mang đầy màu sắc rực rỡ.

Thực ra những tháng ngày nơi khuê phòng trước kia cũng khá vô vị, sau khi gặp Mộ Dung Thầm, nàng mới biết thế gian này lại tươi đẹp thú vị nhường vậy. Mà khoảng thời gian nàng cảm thấy đời người vui vẻ tuyệt vời nhất, là sau khi ngự chỉ ban hôn nàng làm hoàng hậu, trước ngày đại hôn.

Ngày trước tuy hắn đã từng hứa hẹn với nàng, nhưng đó là Cửu hoàng tử thất thế sa cơ, Trạm Lam không ngờ sau khi hắn đăng cơ vẫn sẽ cưới nàng.

Tiểu cô nương hãy còn trẻ trung xinh đẹp, khó tránh khỏi lầm tưởng đó là tình ý.

Mãi đến đêm đại hôn ngày ấy, hắn lạnh lùng ngồi bên cạnh nàng, im lặng không nói, tận đến khi trời sáng, một ngón tay cũng chưa chạm vào nàng, tự nàng vén khăn đội đầu ra, cất giọng hỏi hắn: Mộ Dung Thầm, chàng sao vậy?

Mặt hắn lạnh như ngọc, giọng nói tựa băng: "Trẫm là hoàng đế, gọi thẳng tên húy của trẫm, phạm tội đồng mưu phản."

Trạm Lam khi đó mới hiểu, người cưới nàng là hoàng đế của Ðại Dạ Quốc, không còn là Cửu hoàng tử Mộ Dung Thầm cùng vào sinh ra tử mà nàng luôn mong nhớ.

Chuyện xưa tựa như mây khói, cảnh đêm bắt đầu trùm xuống.

Trạm Lam vẫn chợp mắt trên chiếc giường nhỏ cạnh cửa sổ, đám người hầu được dặn dò không phải hầu hạ, cả ngày đều khuất xa chưa từng xuất hiện, trong mơ hồ dường như có người vuốt tóc nàng, nàng ngủ mê man, nhất thời cứ tưởng vẫn còn đang ở phủ thừa tướng, ban đêm bỏ quên khóa, hắn trèo tường nhảy vào, mắt hãy còn chưa mở đã cười khẽ, thì thào hỏi: "Có mang mứt quả cho muội không?"

Bàn tay kia chợt ngừng lại.

Trạm Lam lập tức tỉnh dậy, hoảng hốt chống người dậy vấn an, hắn dùng sức kéo nàng lên giường, vươn người lên đè nàng lại, mạnh mẽ thô bạo hạ môi xuống.

Một lát sau hắn hổn hển buông ra, Trạm Lam nhắm mắt không chịu nhìn hắn, hắn liền hôn mắt nàng, thầm thì bên tai nàng: "Nàng mở mắt nhìn ta, cười với ta, ta dẫn nàng đi ăn mứt quả."

Trạm Lam trong lòng chợt chua xót, biết rõ đó là cảnh còn hoang đường hơn trong mộng, lại vẫn nghe lời hắn như xưa liền mở mắt, cắn môi nhìn sâu vào hắn một lúc, hé ra một nụ cười đã lâu không thấy.

Mộ Dung Thầm cũng bật cười, trán tì lên trán nàng, chóp mũi cọ cọ nàng, khẽ cười ha hả.

"Trạm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net