#30. U Lan (1-7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
giấc mộng của khuê tú kinh thành, giơ tay nhấc chân đều phiêu dật như gió, đối với nàng muôn vàn che chở, tất cả thương yêu, khi nhìn nàng trong mắt luôn luôn vô hạn ôn nhu.

Mà người nam nhân này, hai mắt phát sáng, giống như có lửa, ngũ quan khắc sâu như điêu khắc, có điều gì đó nàng chưa từng thấy qua, khí lực kiên cường khó có thể đánh ngã, cùng với lực hấp dẫn mạnh mẽ. Nàng phỏng đoán , khi hắn mỉm cười, dùng cặp mắt kia nhìn chăm chú bất kỳ nữ nhân nào, các nữ nhân khẳng định cũng sẽ tim đập thình thịch ——

Giống như nàng.

Ánh đỏ bừng, lần nữa nhuộm đỏ má phấn. Kiều sắc e lệ, giống như mùa xuân ấm áp, làm cho nàng như một đóa hoa, trở nên đỏ bừng .

Nàng cúi đầu xuống, lọn tóc phật qua lồng ngực hắn.

Hai tròng mắt nhắm chặt giật giật.

Nàng cả người cứng đờ, hoàn toàn yên lặng, không dám có động tác nào nữa.

Cặp mắt đen kia từ từ mở ra, ánh mắt không hề bởi vì sốt cao mà tan rã nữa, đồng mâu sâc sắc nhìn nàng. Tiếp theo, hắn mở miệng, thanh âm khàn khàn để ý mang theo ý cười, cùng với thỏa mãn.

"Ngươi còn ở đây, không có biến mất." Hắn nhẹ nói, cười rộ lên giống như ánh mặt trời mùa hè, như vậy ấm áp hợp lòng người.

Nàng không biết làm sao, nhìn nụ cười của hắn, trong khoảng thời gian ngắn tim đột nhiên đập rối loạn, thậm chí có chút không thở nổi.

"Ngươi tên gọi là gì?" Hắn hỏi.

Nàng khẽ cắn môi, chần chừ trong chốc lát, một hồi lâu sau mới trả lời.

"U Lan."

"U Lan."

Tiếng nói nam nhân trầm thấp, ấm áp quanh quẩn trong nham động, hắn thấp giọng lặp lại tên của nàng, đem hai chữ kia niệm như chú ngữ.

Nàng sợ hãi ngẩng đầu lên, bất an nhìn hắn.

Hắn đối với nàng mỉm cười, nói nhỏ: "Ngươi quả nhiên là đóa hoa."

---

Chương 3:

Mặt trời mọc.

Ánh mặt trời màu vàng rơi trên mặt biển màu lam, tỏa ra những vệt sáng lăn tăn, gió biển ấm áp thổi phần phật, mang đến từng trận hương hoa, xa xa truyền đến tiếng chim biển kêu.

Hết thảy vẫn bình thường như vậy.

Bình thường như bất cứ chuyện gì cũng chưa từng phát sinh.

Chỉ có trên người Kim Lẫm, một trận tiếp theo một trận, đau đớn mãnh liệt không dừng, đang nhắc nhở hắn, hắn vừa mới từ trước quỷ môn quan vòng một vòng trở về.

Hắn âm thầm nguyền rủa một tiếng, trong mắt xẹt qua vẻ lo lắng.

Nam Bắc hai nước chinh chiến không nghỉ, mà hắn thân là người Bắc Quốc, thân phận lại không thể so với người bình thường, nhiều năm qua như thế, trong lúc tới lui giữa hai nước, hoàn toàn cẩn thận, khắp nơi đề phòng, chưa bao giờ xảy ra nửa điểm lầm lỗi. Không nghĩ tới, đi núi nhiều cuối cùng đã gặp sói, trăm phần bảo mật luôn luôn có một điểm sơ xảy, lần này xuôi nam, vừa mới vào Phượng thành không lâu, hắn liền ngoài ý muốn tiết lộ hành tung.

Hắn chạy khỏi Phượng thành, một đường hướng bắc, nương theo đường này mà về, mấy ngày mấy đêm, giống như vĩnh viễn không ngừng bị đuổi giết.

Sát thủ.

Ác chiến.

Đao quang kiếm ảnh.

Trận chiến ven biển ấy, ngay cả ánh trăng cũng bị máu tươi nhuộm đỏ, Kim Lẫm chỉ dựa vào một người một đao, khiến cho những người đuổi giết hắn, toàn số ngã xuống, chính mình cũng bị thương nặng. Trong đêm tối, có nhiều tiếng bước chân đuổi theo hơn, hắn quyết định thật nhanh, tung người nhảy xuống biển ——

Khi tỉnh lại lần nữa, hắn đã ở trong nham động.

Trí nhớ trước khi hôn mê, mông lung không trọn vẹn, hắn mơ hồ nhớ được, ý chí sinh tồn mãnh liệt, làm cho hắn đang nằm lăn trên bờ cát, miễn cưỡng bò vào hang, tìm được một chỗ ẩn thân, lúc này mới lơi lỏng hôn mê.

Những ngoại thương nhợt nhạt thật sâu kia, được nữ nhân chiếu cố, đã không còn rướm máu nữa, hắn tin rằng tảo dược thoa trên vết thương đã phát huy tác dụng cầm máu. Nhiệt trong cơ thể còn chưa tản đi, nhiệt độ còn đang hành hạ hắn. Nhưng trong lòng hắn hiểu, đây là sốt cao sau tổn thương, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày, vốn không ảnh hưởng đến tính mạng.

Hắn được cứu giúp.

Nữ nhân có một đôi tay lạnh, đôi mắt tinh khiết mỹ lệ, chẳng quản ngày đêm chiếu cố hắn, đưa hắn từ trong tay tử thần cứu lại.

Ngay cả khi đau đớn cùng lửa nóng không chút lưu tình hành hạ hắn, môi mỏng vẫn khẽ gợi lên, hiện lên một nụ cười thản nhiên.

Mấy ngày qua, mặc dù thời gian hôn mê nhiều hơn rất nhiều so với lúc thanh tỉnh, nhưng ấn tượng đối với nàng lại đặc biệt khắc sâu. Hắn nhớ được nhiệt độ cơ thể nàng, hương thơm ngát của nàng, nàng lẳng lặng coi chừng hắn, trong mắt không có chút nào che dấu toát ra quan tâm cùng lo lắng.

Hắn còn nhớ rõ tên của nàng.

U Lan.

Kim Lẫm hít sâu một hơi, kháng cự sốt cao khiến cho đầu óc choáng váng, mạnh mẽ chống cánh tay vô lực, thử ngồi dậy, đầu vai lại truyền đến một trận đau nhói. Vết thương hơi khép lại, trong nháy mắt lại vỡ ra, rỉ ra một chút máu tươi.

So với lượng máu chảy ra lúc trước, chút máu nhỏ này có thể nói là không đáng kể. Hắn thử đề khí vận công, lục phủ ngũ tạng lại chợt đau nhức một trận, một cỗ chất lỏng ngai ngái tràn vào trong miệng, làm cho hắn chỉ có thể há mồm thở dốc.

Những thứ thảo dược kia, trị liệu ngoại thương của hắn, nhưng đối với nội thương của hắn không có tác dụng. Điều này có nghĩa là hắn cần nhiều thời gian hơn chữa thương ——

Một thân thể mảnh khảnh, che ánh sáng ở cửa động, ánh vào thân ảnh lượn lờ. Kim Lẫm ngẩng đầu lên, trông thấy một nữa tử xách theo hộp sơn mài khắc hoa cùng một bó hoa tươi thơm ngào ngạt, từng bước nhỏ đi tới.

Nhìn thấy tư thế nửa ngồi của hắn, cùng với vết máu rỉ ra trên vai, gương mặt nhỏ thanh lệ xuất hiện vẻ bối rối.

"Ngươi tại sao đã ngồi dậy?" Nàng kinh ngạc hỏi.

"Nằm nhiều buồn bực, ngồi một chút." Kim Lẫm nhẹ giọng đáp, ngữ điệu ôn nhu như dụ dỗ, khi nhìn nàng, vẻ lo lắng trong mắt cũng bị quét sạch.

U Lan để chiếc rổ nhỏ xuống, quỳ xuống bên cạnh hắn, đoan trang nhìn vết thương trên vai hắn.

"Thương thế của ngươi quá nặng, hơn nữa vết thương rất sâu, trong khoảng thời gian này đều phải nằm yên, tĩnh dưỡng thật tốt mới được." Nàng nói, khuôn mặt sầu lo.

"Xin hỏi 'đại phu', ngươi có thể dàn xếp chút ít không?" Hắn mỉm cười hỏi, cũng không kháng nghị đôi tay nhỏ bé đến đỡ, một lần nữa nằm xuống.

Mấy động tác rất nhỏ này, cũng đã khiến cho trước mắt Kim Lẫm biến thành màu đen, cảm thấy một trận choáng váng.

Đáng chết, thân thể so với trong tưởng tượng của hắn suy yếu hơn nhiều!

Tiếng nước chảy vang lên bên tai, sau đó một chiếc khăn lụa lạnh như băng được tỉ mỉ gấp lại, đặt trên trán nóng của hắn. Mát lạnh mang đến thoải mái, làm cho hắn không nhịn được thở dài, cơ thể vốn căng thẳng cũng từ từ trầm tĩnh lại.

"Ngươi vẫn còn đang sốt." Tiếng nói mềm mại nhẹ nhàng vang lên.

Hắn thích thanh âm này.

Mềm mại, thanh thúy, tinh khiết .

Tựa như con người của nàng.

Kim Lẫm ở trong lòng thầm nghĩ.

"Ta cứ luôn phát sốt." Hắn cười khổ, có chút không thể làm gì.

Trong nham động lặng yên trong chốc lát, một hồi lâu sau, trong giọng nói ôn nhu kia có nhiều quan tâm hơn, cùng với chút không biết làm thế nào.

"Đừng lo lắng, ngươi sẽ khỏi hẳn." Nàng nói, hiểu lầm tự giễu của hắn là uể oải, còn cố gắng muốn an ủi hắn.

Đơn thuần của nàng khiến cho hắn kinh ngạc. Chẳng qua là, hắn không chút nào ngần ngại, ngược lại thuận lý thành chương (rõ ràng rành mạch), đón nhận thương cảm của nàng, thậm chí dung túng chính mình, tham lam hưởng thụ âm thanh dễ nghe của nàng nhiều hơn một chút.

"Nói chuyện với ta." Hắn yêu cầu.

Nàng lặng yên trong chốc lát, mới hỏi: "Ngươi muốn nói chuyện gì?"

"Chuyện gì cũng được."

Nàng lặng yên lại càng lâu .

"Ách —— ta —— ta ——" nàng chớp chớp đôi mắt vô tội, bất lực túm lấy chân váy."Ta không biết nên nói chuyện gì."

Kim Lẫm mở to mắt, nhìn thấy quẫn bách trên mặt nàng, trong lòng bỗng dưng chảy qua một dòng nước ấm không biết tên, mà khó có thể phân biệt.

"Nói chuyện của ngươi một chút." Hắn khích lệ.

"Ta ——" U Lan cắn môi, nghĩ một lát mới khua lên dũng khí mở miệng."Ta ngụ ở trong biệt viện phụ cận —— "

Hắn đột nhiên xen mồm, trong tròng mắt đen hiện lên một tia sáng.

"Thành trấn cách nơi này gần nhất là gì?"

"Mạc Quy thành." Nàng thành thật trả lời.

Kim Lẫm trong lòng suy tư, ngoài mặt bất động thanh sắc.

Mạc Quy thành nằm ở cửa biển của sông Trầm Tinh, vảng phía bắc duy nhất của Nam Quốc, nước sông mênh mông ngăn cách không nhìn thấy bờ, bờ bên kia mới là Bắc Quốc, địa phương gần Bắc Quốc nhất, là một thương cảng, nhưng cũng là quân cảng trọng binh.

Thì ra, hắn còn ở trong biên giới Nam Quốc, còn chưa vượt qua sông Trầm Tinh.

U Lan không phát hiện nam nhân bên cạnh yên lặng, tiếp tục nói: "Hai mùa xuân hạ, ta cư ngụ trong biệt viện. Khi thu đông, phụ thân cùng đại ca sẽ mang ta trở về Phượng thành. Chỉ là, ta rất ít đi ra ngoài, thậm chí chưa từng đi qua Mạc Quy thành, cho dù cư ngụ trong Phượng thành, phần lớn đều là ở trong nhà."

"Tại sao?"

"Thân thể của ta không tốt, không nên ra cửa." Nàng cúi đầu xuống. "Hai mùa xuân hạ đưa đến biệt viện cũng là vì điều dưỡng thân thể." Nàng nhu nhược cùng nhiều bệnh, làm cho đám người xung quanh càng nóng lòng che chở nàng.

Cảm giác thương tiếc như bão táp ngày hè, tới không chút báo trước.

"Bị bệnh gì?" Kim Lẫm hỏi, cầm tay nàng.

Nàng có chút kinh ngạc, muốn rút tay lại, nhưng vẫn không địch lại được sức lực của nam tử trưởng thành, tay nhỏ bé làm thế nào cũng không rút lại được. Gò má phấn nộn, bởi vì hai người tiếp xúc, hơi ửng đỏ.

"Chỉ là hao tổn khí huyết, đại phu khai báo, cần phải hảo hảo điều dưỡng, mấy năm nay đã khá hơn nhiều." Nàng cúi đầu, lộ ra đường cong duyên dáng ở cổ, mặt càng lúc càng đỏ. "Xin —— xin —— xin buông..." Nàng khua lên dũng khí nói.

Hắn không chịu.

"Ta nhớ được tay của ngươi. Khi ta hôn mê, cũng là cầm tay ngươi như thế này." Hắn nhìn trên cổ tay trắng, vết bầm tím có thể thấy được rõ ràng, bỗng dưng nhíu mày rậm."Ta làm ngươi bị thương?" Ngón cái của hắn nhẹ nhàng lướt qua những vết bầm tím kia.

Chạm tới nhẹ nhàng nhất, nhưng lại mang đến cảm giác kịch liệt nhất. Nàng co rúm lại muốn tránh, chỉ cảm thấy ngón cái của hắn như nhiễm hỏa, nhẹ nhàng mơn trớn, ngay trên da thịt nàng, lưu lại một vạt lửa.

Loại cảm giác này, không phải đau đớn, rất xa lạ so với đau đớnlạ, mà càng cường liệt kích thích.

"Ngươi, ngươi khi đó đang bệnh, cho nên ——" nàng muốn rút tay, hắn vẫn không tha.

"Đau không?"

"Ân?"

"Những tổn thương này." Hắn nhắc nhở."Ta làm đau ngươi sao?"

Ánh mắt hắn chuyên chú, nướng má phấn của nàng đỏ bừng.

"Đã không còn đau nữa." Nàng cố ý tránh nặng tìm nhẹ.

"Thật xin lỗi, ta thật xin lỗi." Kim Lẫm nói, ngón cái chà qua bên trong cổ tay nàng, da thịt nhu nhuận như tơ lụa, có thể làm cho bất kỳ nam nhân nào điên cuồng.

"Không sao." Nàng nhỏ giọng trả lời, không dám nhìn vào mắt hắn.

"Lan nhi, " tiếng nói trầm thấp nam tính quanh quẩn trong nham động, từng câu từng câu dội lại."Ta cam đoan, vĩnh viễn sẽ không thương tổn ngươi nữa."

Gọi thân mật như thế cùng với lời nói của hắn, bỗng dưng làm cho lòng nàng mềm nhũn, má phấn càng thêm hồng thấu. Chưa từng có nam nhân gọi nàng như vậy, nói với nàng những lời như vậy, tiếng nói trầm thấp nam tính kia làm cho lòng nàng như một con nai con, trong ngực thình thịch đập loạn.

Đại chưởng hữu lực cầm lấy cổ tay của nàng, chậm rãi đi xuống phía dưới nhẹ nâng lòng bàn tay của nàng lên.

Nàng hơi kinh hoảng, muốn rút tay ra.

Hắn vẫn không buôi tha.

"Đừng sợ." Kim Lẫm nhẹ nói, nhìn nàng lộ ra mỉm cười.

Hắn là một nam nhân cường hãn, cho dù đang trọng thương vẫn có tính uy hiếp. Chẳng qua là, hắn cũng giỏi khống chế, dễ dàng thu lại hơi thở khiến người ta bất an, khi hắn mỉm cười, tất cả mọi người sẽ buông lỏng phòng bị, ngay cả tiểu động vật khiếp đảm nhất, cũng sẽ tín nhiệm chạy lại cúi đầu uống nước trong tay hắn.

Chỉ dùng một cái mỉm cười, hắn liền trấn an nàng.

"Gặp nhau mấy ngày, tại hạ lại chậm trễ chưa khai báo tên họ, thật sự quá vô lễ." Hắn cầm tay nàng, mở ra lòng bàn tay non mềm kia, ngón trỏ ở trên vẽ một cái, dùng văn tự miền nam viết xuống tên của hắn.

Từ lúc tỉnh lại đến nay, hắn thủy chung chưa từng nói tên họ, mới đầu là vì phòng ngừa vạn nhất, nhưng nếu nàng muốn bán đứng hắn, cũng không thể đợi đến hôm nay, thậm chí tinh tế thay hắn chăm sóc vết thương.

"Kim Lẫm." Hắn nói cho nàng biết, hơi thở phất qua tóc nàng."Đây là tên của ta."

Lòng bàn tay nàng bị hắn viết tên xuống giống như bị in dấu vết vô hình.

Trái tim U Lan thình thịch đập loạn, nàng chỉ nghe tiếng tim đập của mình, thiếu chút nữa không nghe thấy hắn đang nói gì.

Hai người quá gần, nhiệt độ nam nhân, mùi vị, thanh âm, cùng với cảm giác chậm rãi lướt qua lòng bàn tay, đều quấy nhiễu thính giác của nàng, nàng thật vất vả tập trung tinh thần mới nhớ được tên của hắn.

"Nhớ chưa?" Hắn nhẹ giọng hỏi, nhìn vào mắt nàng.

U Lan gật đầu, vội vàng tránh tầm mắt, giống như trong mắt ẩn dấu bí mật, mà ánh nhìn chăm chú của hắn thì có khả năng hiểu được bí mật trong mắt nàng.

"Ngươi —— ngươi ——" thanh âm của nàng có chút run rẩy, cơ hồ không cách nào dễ dàng nói chuyện. "Ngươi hẳn là đói bụng đi? Ta thay ngươi chuẩn bị một chút cháo loãng." Nàng đưa tay, muốn đi cầm lấy hộp sơn mài khắc hoa một bên, bất đắc dĩ một tay bị hắn cầm, nàng căn bản không cầm được cái giỏ.

Nàng quay đầu, mặt đỏ bừng, bất lực nhìn Kim Lẫm.

Hắn lúc này mới nguyện ý buông tay, ý cười bên môi không giảm.

U Lan quay người lại, cầm lấy hộp sơn khắc hoa, cân thận nhấc lên, mùi thức ăn ấm áp lặng lẽ bay ra. Nàng dùng vải dày lót tay, bưng ra một chén sứ cháo trắng, cháo còn nóng, bên trong chỉ thêm chút ít muối, mặc dù nhẹ nhưng thích hợp nhất với người bị trọng thương.

Mấy ngày chưa ăn uống gì, lúc này ngửi thấy mùi thơm thức ăn, Kim Lẫm không cảm thấy đói bụng, ngược lại nội tạng co rút đau, cơ hồ phải nôn ra ngoài. Hắn nhíu mày rậm, lần nữa xác định nội thương so với ngoại thương nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Nhìn thấy thần sắc của hắn, U Lan tỉ mỉ hỏi: "Ngươi không thoải mái sao?"

Kim Lẫm cười khổ.

Nàng cúi đầu, dùng thìa sứ trắng chậm rãi quấy cháo trắng, cho đến khí cháo trắng trong chén nguội lại. "Kim công tử, thế nào thì ngài cũng uống vài hớp đi, mới có sức phục hồi như cũ." Nàng khuyên nhủ.

"Muốn ta uống, cũng được." Hắn dùng vẻ mặt mỉm cười nhìn nàng."Nhưng, có điều kiện." (không uống thì chết luôn đi, được một bước lại tiến thêm một thước. Grừzzzz)

"Điều kiện?" Nàng có chút cảnh giác.

Hắn lần nữa dùng mỉm cười trấn an nàng.

"Đáp ứng ta, sau này trực tiếp gọi tên ta."

"Nhưng, điều này không hợp —— "

Hắn cắt đứt nàng.

"Đây là điều kiện." Hắn mỉm cười.

U Lan từ chối một hồi lâu, gương mặt non hồng ngồi tại chỗ, nam nhân này đoán chừng lợi dụng nàng mềm lòng, nhưng nàng cũng hiểu được, thế tục quy củ khi nàng quyết định phải cứu hắn từ lâu đã bị đánh vỡ.

Nàng ngượng ngùng cúi đầu lẳng lặng đem bát sứ đưa đến trước mặt hắn.

Điều này đã đại biểu sự đồng ý của nàng.

Kim Lẫm không hỏi tới nữa, chỉ hết sức muốn chống người dậy, đón chén cháo trắng. Ai nghĩ tới vừa động đã có vài vết thương lại vỡ toang ra.

"A, ngươi đừng động!" Nàng cuống quít nói, trong khoảng thời gian ngắn cũng đã quên nam nữ hữu biệt, cánh tay mảnh mai cố sức chống lấy thân thể khổng lồ kia, dùng hết sức lực toàn thân giúp hắn ngồi dậy.

"Tới cho ngươi ăn là được." Sợ vết thương của hắn lại vỡ ra, nàng chỉ có thể nhịn ý xấu hổ xung phong nhận việc.

Kim Lẫm nghe vậy, khẽ nhướng lông mày lên. Nếu như hắn có thể giơ hai tay lên, hắn sẽ vì đề nghị của nàng mà giơ cao hai tay hoan hô.

"Vậy làm phiền ngươi." Hắn nhẹ nói."Lan nhi."

Nàng cắn cắn môi, giống như đến gần mãnh thú, cẩn thận múc một muỗng cháo trắng đưa tới bên mồm hắn, cho đến khi hắn khó khăn nuốt xuống mới lại múc một thìa khác.

Ánh nắng lặng lẽ dịch chuyển, làm cho trong hang sâu cũng nhiều hơn một phần ấm áp.

Hai người không nói nữa.

......................................

Hơn môt tháng quang cảnh, vội vã mà qua.

Vết thương của Kim Lẫm đã khỏi chừng tám phần, ngay cả thèm ăn cũng khôi phục. Mà U Lan thì qua lại giữa biệt viện gần biển và hang, len lén đi vào động, thức ăn đã từ cháo loãng dần dần đổi thành rau xanh thịt cá.

Vì cứu người nam nhân này, U Lan làm rất nhiều chuyện dù có nghĩ cũng chưa dám nghĩ qua.

Nàng cùng hắn ở chung một chỗ.

Nàng uy hắn ăn cháo.

Nàng nói với hắn rất nhiều.

Nàng để cho hắn cầm tay nàng.

Nàng còn nhẫn nhịn xấu hổ, vì hắn gần như trần trụi, một lần nữa thay thuốc trị thương.

Lúc trước, nàng sốt ruột cứu người, cộng thêm Kim Lẫm một thân đầy máu, lại hôn mê bất tỉnh, nàng bận bịu vượt qua nỗi sợ hãi máu tanh, cùng với rịt thuốc chi hắn, căn bản đã quên xấu hổ.

Nhưng, sau khi hắn dần dần khôi phục hết thảy đều đã bất đồng.

Mặc dù, ngoại thương phía trước Kim Lẫm có thể tự lo liệu, nhưng vết đao phía sau lưng vẫn phải nhờ nàng xử lý. Mỗi lần bôi thuốc cho hắn, vai ngăm đen gắn đầy vết thương trần trụi, loã lồ trước mắt nàng, nàng liền nhạy cảm cảm nhận được hô hấp của hắn, hơi thở của hắn, khí lực nam tính vì quá gần...

Tay nhỏ bé quấy thuốc trị thương có chút run rẩy.

Nàng không biết mình xảy ra chuyện gì, đây là chuyện hơn một tháng nay đã sớm làm quen, nhưng mỗi một lần nàng vẫn khẩn trương khó có thể hít thở.

Hít sâu một hơi, nàng cúi đầu nhỏ xuống, đứng sau lưng Kim Lẫm, lúc này mới khua lên dũng khí, cầm lấy thuốc bôi lên mỗi một vết thương dữ tợn.

"Lan nhi, " nhìn thấu xấu hổ của nàng, Kim Lẫm vẫn như trước chủ động mở miệng hóa giải yên lặng làm người ta lúng túng."Bài trí trong nham động này đều là một mình ngươi bố trí?"

Trên mặt đất của hang, trải một lóp thảm dầy, trên tường có thêu phẩm tinh xảo, còn có vô số bó hoa khô, mùi thơm so với hoa tươi càng nồng nặc, bố trí thật ấm áp mà thư thái. Cho dù là ai cũng không nghĩ tới, trong nham động bên bờ biển này thì ra còn có một khoảng trời khác.

"Ân."

"Còn có người khác biết chỗ này sao?" Cẩn thận là thiên tính của hắn, nhất là khi người còn ở miền nam, một khắc cũng không thể khinh thường.

"Không có." Nàng nhẹ nói, thổ khí như lan.

Hắn ôn nhu lại hỏi.

"Ban đầu, ngươi tại sao phải cứu ta?"

"Ngươi bị thương."

Kim Lẫm lặng yên trong chốc lát.

"Ngươi tại sao không đi tìm người khác tới?"

"Bởi vì, ta đã đáp ứng ngươi ." Mặc dù đó là yêu cầu khi hắn nửa hôn mê, nhưng nàng đã đồng ý với hắn thì sẽ giữ lời, không tiết lộ hắn ẩn thân.

Ở thế gian này, nam nhâm có thể hết lòng tuân thủ hứa hẹn đã không nhiều lắm .

Huống chi là nữ tử!

Hắn yên lặng cảm thụ nàng mềm nhẹ đụng vào, trong lòng có cảm kích, có kính nể, nhưng cũng trộn lẫn những tâm tình khác của hắn.

Đại chưởng dày rộng chậm rãi nắm chặt.

"Chẳng lẽ ngươi không sợ, thật ra người ngươi cứu là đạo tặc không chuyện ác nào không làm?" Hắn hỏi.

Nàng cắn cắn môi."Ta —— ta —— không nghĩ tới những điều này —— "

Lòng tốt cùng không chút phòng bị của tiểu nữ nhân này làm cho hắn không khỏi thở dài. Mà đồng thời có một cỗ sầu lo tức giận cũng trong lúc hắn suy nghĩ vô thanh vô tức phát sinh.

Nàng là thiện lương chết tiệt như thế, nhưng cũng là không chút phòng bị chết tiệt như thế, nếu người hôm nay té sắp chết trước mắt nàng không phải là hắn mà là những người khác, nàng khẳng định cũng sẽ ra tay cứu giúp.

Nếu như, người nàng cứu chính là ác ôn thì sao?

Nếu như, người nàng cứu chính là sát thủ thì sao?

Nếu như, người nàng cứu chính là dâm tặc thì sao?

Những người đó sẽ thương tổn nàng? Sẽ đối với nàng làm ra chuyện gì?

Nghĩ đến

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net