#31. Tú hồn (1-5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Minh Hương Hoa Hồn

Thể loại: ngôn tình, huyền huyễn, cổ đại

  Thần Hắc Sơn, ta tình nguyện dùng dung mạo, sức khoẻ, tuổi thọ vì chàng thêu hồn,

Cầu xin ngài thương tình cho sự si mê của ta, bằng lòng đổi lấy ba điều kiện này, làm cho nam nhân ta yêu khải tử hồi sinh (sống lại)......

Bảy năm trước, nàng gả cho thái tử đương triều trở thành thái tử phi, hai vợ chồng kiêm điệp tình thâm (thời cổ đại có loài chim tên là kiêm điệp, con trống có cánh trái, con mái có cánh phải, phải sát cánh vào nhau thì mới cùng bay được, kiêm điệp được gọi là chim liền cánh, dùng để chỉ phu phụ tình cảm sâu nặng, ân ái vĩnh cửu).

Mà nàng hoàn toàn không biết bản thân mình chính là quân cờ trong tay phụ thân cùng Lục vương dùng để phát động chính biến.

Thủ cung sa của nàng bị hạ cổ độc - độc tính từ từ xâm nhập thân thể của hắn.Tàn nhẫn hơn là: "Nếu hắn không yêu nàng sâu đậm, có lẽ cổ độc cả đời này cũng sẽ không phát tác."

Vì trả lại tình cảm nàng đã nợ hắn, nàng đi đến Hắc Sơn tìm thuốc giải, lại rơi xuống đáy cốc, chết vô cùng thảm thiết.....

Bốn năm qua đi, thái tử lên ngôi hoàng đế, nạp nhiều phi tần vào hậu cung nhưng vị trí hoàng hậu vẫn để trống.

Một nữ nhân tướng mạo bình thường, ở trong lãnh cung ngay cả mặt hoàng thượng cũng chưa từng thấy.

Cùng vị tiểu thái tử 6 tuổi trở thành chị em kết nghĩa, được tiểu thái tử ỷ lại gọi tiếng "Xấu nương".

Vậy mà, Xấu nương lại đoán được hoàng thượng dị ứng với hoa lan, biết tên tự của hoàng thượng là Lạc Viêm.

Cũng vừa giống hoàng thượng thích ăn mì hoành thánh Vĩnh Hưng ở kinh thành nhất?!

Trùng hợp là nàng cùng thái tử phi năm đó giống như đã từng quen biết, làm trái tim đã đóng băng của hoàng thượng lại một lần rung động.

Không chỉ hàng đêm mời nàng nhận ân sủng của vua, hơn nữa lại phá cách trực tiếp thăng nàng làm quý phi.

Nhưng nào biết được năm đó Lục vương bị trục xuất trở về kinh thành giỗ tổ, lại chạy tới gặp nàng.

Việc này làm nội tâm hoàng thượng hoài nghi tức giận....., hắn sẽ bị phản bội ư.... ...

---

Chương 1:

 Căn duyên:

Tương truyền, đế vương Nam Hải là Thúc, đế vương Bắc Hải là Hốt, đế vương Trung Ương là Hồn Độn. Thỉnh thoảng Thúc cùng Hốt đi thăm Hồn Độn, Hồn Độn luôn nhiệt tình chiêu đãi bọn hắn. Thúc cùng Hốt muốn báo đáp ân đức của Hồn Độn, thương lượng với nhau: "Người đều có thất khiếu (7 bộ phận: 2 tai, 2 mắt, 2 lỗ mũi, miệng), có thể nhìn, nghe, hô hấp cùng ăn uống, nhưng Hồn Độn ngay cả thất khiếu đều không có, không bằng chúng ta giúp hắn thông suốt đi."

Mỗi ngày, Thúc cùng Hốt thích thú giúp Hồn Độn mở một khiếu, bảy ngày sau, Hồn Độn chết.

Nhưng kỳ thật Hồn Độn không có biến mất, hắn lưu lại một đoàn sương mù ở một nơi, gọi là "Hắc Sơn", nơi đó thời gian trùng lặp, biến ảo không ngừng, tụ hội các loại khả năng, không dễ bị phát hiện, thậm chí còn có yêu quái! Nơi đótràn ngập những khát vọng không thể nói ra khỏi miệng, một khi lạc vào tựa như đi vào núi sâu âm u, muốn thoát thân? Không dễ dàng như vậy......

Phần mở đầu:

Khi sương mù giống dải lụa mỏng dần dần tản ra thì một tầng ánh sáng ấm áp chiếu lên trên mặt Nạp Lan Trinh Trinh, cảnh sắc mỹ lệ hiện ra trước mắt nàng khiến nàng nghẹn họng nhìn trân trối.

Bốn phía cảnh sắc tươi sáng, một con chim nhỏ đậu trên đầu cành cây cất ra tiếng hót êm tai, xa xa có một thác nước như dải lụa trắng rủ xuống, những cột nước đổ ầm ầm đập vào các tảng đá phía dưới bắn tung những bọt nước xinh đẹp.

Ngay lúc nàng đang đắm chìm trong cảnh đẹp, một giọng nói trong trẻo của nam nhân từ xa xa truyền đến: "Nói cho ta biết, ngươi thấy được cái gì?"

Nạp Lan Trinh Trinh bị thanh âm đó hấp dẫn, nhìn về phía phát ra tiếng nói, thấy một nam tử khoác áo choàng màu trắng, dung mạo bị che lại, đứng ở trên đỉnh thác nước đằng xa. Áo choàng trên người theo gió khẽ bay, chầm chậm phất phới.

"Nơi này rất đẹp, tựa như tiên cảnh......" Mặc dù không biết đối phương xuất hiện từ khi nào, nàng vẫn trả lời, ca ngợi thật lòng.

Trong sách có ghi lại, Hắc Sơn là chỗ phàm nhân khó có thể tới, nếu không phải cơ duyên xảo hợp, nàng cũng sẽ không có cơ hội đi vào.

Chỉ là theo lời của người đã từng không cẩn thận xông vào ghi lại thì: "Hắc Sơn đích thực là nơi âm trầm kinh khủng, khắp nơi tràn ngập ma quỷ mãnh thú", vậy mà cảnh tượng trước mặt nàng so với trong truyền thuyết khác xa rất nhiều.

Dường như nhìn ra sự nghi hoặc trong nội tâm của nàng, nam tử mặc áo choàng trắng cười một tiếng, mở miệng giải thích: "Trong mắt một vạn người, có một vạn cái Hắc Sơn, mỗi người chứng kiến đều không giống nhau. Tâm địa độc ác thì nhìn thấy độc xà mãnh thú, quỷ ác răng nanh; mà người tâm địa thiện lương thì như lạc vào tiên cảnh, mọi vật nhìn thấy đều là cảnh đẹp điểu ngữ hoa hương (chim hót hoa toả hương)."

Vừa dứt lời, nam tử lướt xuống đến trước mặt nàng. Áo choàng che mặt hắn lại, Nạp Lan Trinh Trinh chỉ thấy lộ ra một đôi môi thật đẹp.

"Ta là chủ nhân Hắc Sơn, Quỷ Tố."

Nạp Lan Trinh Trinh ngẩn ra, kinh hoàng hết sức, lại cảm thấy thật vinh hạnh khi mình có thể tận mắt nhìn thấy kẻ đứng đầu Hắc Sơn.

"Những người từng xông vào Hắc Sơn, đều mang theo nguyện vọng mà thế gian khó có thể đạt được, mà ta lại có thể thoả mãn tất cả cho người đời. Ngươi cầu xin cái gì?"

"Ta cầu phu quân ta là Hoàng Phủ Tuyệt có thể sống lại."

"Hoàng Phủ Tuyệt?" Quỷ Tố khẽ nắm đốt ngón tay, rồi sau đó cười ôn hoà mà nói: "Hắn chưa chết, chỉ là trúng kỳ độc ảo thuật, lâm vào hôn mê vĩnh viễn."

Nàng vội vàng gật đầu: "Đúng, hiện tại hắn đã hôn mê suốt 3 ngày."

"Con người có ba hồn bảy vía, phu quân ngươi vì trúng độc thuật, bị lấy đi ba hồn. Nếu ngươi muốn hắn thấy lại mặt trời, thì sẽ phải lấy 3 thứ quý giá nhất trên người ngươi để thêu hồn cho hắn."

Thấy vẻ mặt nàng khó hiểu, hắn tiếp tục nói: "Dung mạo của ngươi, sức khoẻ và tuổi thọ, lấy làm thuốc dẫn thêu hồn, nếu ngươi chịu vì hắn trả cái giá rất lớn này thì ngày ngươi rời khỏi Hắc Sơn sẽ là ngày phu quân ngươi sống lại."

Vừa nghe thấy có thể cứu được phu quân, nàng cắn môi dưới suy nghĩ một lát, lập tức nghĩa vô phản cố trả lời: "Ta nguyện ý." (nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không chùn bước.)  

---

Chương 2:

Cung nữ hầu hạ trong ngự thư phòng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, an phận đứng nghiêm chỉnh, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở một tiếng.

Mà vị hoàng đế trẻ tuổi ngồi sau ngự án kia đang cúi đầu, không chút để ý lật xem một quyển sách ở trong tay, im lặng không nói, dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên.

Chẳng biết qua bao lâu, một lão thái giám phía sau hoàng đế nhịn không được ho nhẹ một tiếng: "Hoàng thượng, tiểu thái tử đã quỳ gần một canh giờ." Lúc nói, hai mắt hắn không khỏi liếc về phía tiểu oa nhi quỳ trước ngự án đã lâu.

Đứa nhỏ kia chừng sáu, bảy tuổi, tướng mạo đẹp đẽ trắng nõn, xinh xắn giống như tiểu tiên đồng thủ hộ (bảo vệ) ở trước Phật. Hắn mặc một cái áo dài nhỏ màu vàng nhạt, đầu đội mũ ngọc màu tím, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt bởi vì quỳ đã lâu mà lộ ra thần sắc thống khổ.

Nghe lão thái giám nói như vậy, tay của vị đế vương trẻ tuổi đang chuẩn bị lật sách hơi dừng lại, ánh mắt men theo tầm mắt lão thái giám liếc về phía tiểu oa nhi trước bàn.

Trên dưới Doanh quốc ai cũng biết, đương kim thiên tử Hoàng Phủ Tuyệt vào 4 năm trước đăng cơ làm đế vương, hậu cung to như vậy, mặc dù nạp vô số phi tần mỹ nữ nhưng dưới gối cũng chỉ có một hoàng nhi, cũng chính là vị tiểu thái tử đang bị phạt quỳ nơi đây – Hoàng Phủ Ngọc.

Nạp Lan Trinh Trinh, mẹ đẻ của tiểu thái tử, là nữ nhi của tể tướng triều trước – Nạp Lan Khang, bảy năm trước gả cho Hoàng Phủ Tuyệt lúc ấy vẫn còn là thái tử, không lâu sau liền sinh hạ Lân nhi, gọi là Hoàng Phủ Ngọc.

Bốn năm trước, sau vụ án Lục vương Hoàng Phủ Kỳ cầm đầu phản nghịch xảy ra, Nạp Lan Khang bị coi là vây cánh bị bắt nhốt vào thiên lao. Vì chịu không nổi trọng hình ép hỏi, rạng sáng hôm sau ngục tốt phát hiện hắn đã uống thuốc độc tự sát. Lúc ấy Nạp Lan Trinh Trinh thân là thái tử phi, vì lo phụ thân mắc tội sẽ liên luỵ bản thân, nên một mình rời khỏi cung chạy trốn tránh hoạ, bị binh lính truy đuổi bất hạnh rơi xuống vực. Thi thể của nàng được tìm thấy thì đã bị ác lang mãnh hổ cắn xé thành nhiều mảnh nhỏ, chỉ có thể nhận biết được thân phận nàng từ trang sức, xiêm y trên người.

Tháng bảy năm đó, Hoàng Phủ Tuyệt đăng cơ xưng đế, lấy niên hiệu là Tĩnh Đức.

Tháng chín năm sau, Hoàng Phủ Tuyệt hạ chỉ, phong con trai độc nhất Hoàng Phủ Ngọc làm thái tử.

Nhưng mà đây chỉ là vẻ ngoài, Hoàng Phủ Ngọc không phải vì trở thành thái tử mà được hưởng sự đối xử đặc biệt.

Mọi người đều biết: mẹ đẻ của Hoàng Phủ Ngọc, Nạp Lan Trinh Trinh từng là tuyệt đại mỹ nhân nổi tiếng kinh thành, có tài có đức còn có tướng mạo, đối nhân xử thế thông minh lanh lợi còn có trái tim rất thiện lương. Nàng xuất thân từ dòng dõi quan lại, bẩm sinh đã có một cỗ khí chất thanh nhã cao quý, từng là giai nhân được rất nhiều danh môn công tử trong kinh thành cùng với con cháu hoàng thất quý tộc ngưỡng mộ theo đuổi.

Đáng tiếc nàng lại là quân cờ, bị phụ thân gả cho Hoàng Phủ Tuyệt – thái tử lúc trước, cũng suýt nữa hại hắn mất mạng. Từ đó về sau, nỗi hận thấu xương liền cắm rễ trong lòng Hoàng Phủ Tuyệt, điều này cũng ảnh hưởng đến thái độ của hắn đối với Hoàng Phủ Ngọc.

Từ khi còn nhỏ, hễ thái tử làm sai chuyện gì đều bị trừng phạt nặng nề, quả thật hắn chưa từng được phụ hoàng của mình đối xử tử tế.

Đợi Hoàng Phủ Ngọc quỳ một lúc lâu, Hoàng Phủ Tuyệt mới chịu đưa mắt nhìn hắn, dáng vẻ lười biếng, giọng nói trầm thấp hỏi: "Nói đi, lần này lại vì cái gì mà đánh nhau với công tử nhà Lý tướng quân?"

Một canh giờ trước, cung nhân báo lại, nói Hoàng Phủ Ngọc cùng mấy vị công tử nhà mấy vị trọng thần trong triều đánh nhau, tuy rằng bị Thái phó ngăn cản kịp thời nhưng chuyện này vẫn truyền đến tai Hoàng đế.

Hoàng Phủ Tuyệt biết được cực kỳ tức giận, sai người đưa hoàng nhi đến trước bàn, không cho cậu cơ hội giải thích, tức giận phạt cậu quỳ một canh giờ cho đến khi lão thái giám nhắc nhở, mới từ từ ngẩng đầu, chuẩn bị xử lý việc này.

Tiểu oa nhi đang quỳ trước ngự án, đầu gối đau nhức, đối với câu hỏi của phụ hoàng muốn nói lại thôi, cuối cùng, hắn từ từ gục đầu xuống, cự tuyệt trả lời.

Hoàng Phủ Tuyệt thấy thế sắc mặt trầm xuống, ném quyển sách trong tay lên trên bàn kêu "ba" một tiếng, cung nữ thái giám hai bên cũng biết đây là điềm báo hoàng thượng tức giận, một đám nín thở, lo lắng nhìn tiểu thái tử.

Liễu Thuận Liễu công công đã hầu hạ bên người hoàng thượng nhiều năm vội vàng ho nhẹ một tiếng, liều mình dùng ánh mắt bảo tiểu oa nhi dưới bàn tốt nhất không nên đối nghịch với đương kim thiên tử.

Mà tiểu thái tử kiên trì không được nửa khắc, quả thật liền bĩu môi, tức giận nâng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn lên nói với phụ hoàng: "Lý Hoài Dục đoạt đồ của nhi thần, nhi thần nhất thời tức giận, mới động thủ đánh hắn."

"Hắn đoạt cái gì của ngươi?"

Hoàng Phủ Ngọc xoay khuôn mặt nhỏ nhắn đi, lại cúi đầu.

"Liễu Thuận, phân phó xuống, tất cả nô tài trong điện thái tử từ trên xuống dưới, mỗi người nhận năm mươi trượng, lập tức thi hành..."

Lời của Hoàng đế chưa nói xong, Hoàng Phủ Ngọc liền vội vã ngẩng đầu lên, nói: "Là lỗi của nhi thần, muốn đánh muốn phạt, một mình nhi thần gánh chịu."

Hoàng Phủ Tuyệt hừ một tiếng, ánh mắt sắc bén làm tiểu thái tử đang quỳ dưới bàn cảm nhận được rõ ràng, áp lực không cho phản kháng. Vì thế hắn chậm rãi móc ra từ trong lòng một con ve sầu làm bằng cỏ rất tinh xảo, nhỏ giọng nói: "Thứ mà Lý Hoài Dục muốn cướp, chính là cái này."

Tuy rằng hai người cách nhau một khoảng nhưng Hoàng Phủ Tuyệt vẫn thấy rõ ràng con ve sầu làm bằng mây tre được thợ làm tinh tế cỡ nào. Hai tròng mắt hắn híp lại, ánh mắt sáng như đuốc, hướng Liễu Thuận đứng bên cạnh nháy mắt.

Rất nhanh, Liễu Thuận lấy con công trong tay tiểu thái tử đưa lên trước mặt hắn.

Đợi hắn nhìn từ trên xuống dưới, tỉ mỉ đánh giá một lúc lâu, lạnh lùng hỏi: "Đồ này ai làm?" Hoàng Phủ Ngọc bị hỏi đến mà ngẩn ra, miệng muốn nói lại thôi, một hồi mới khó khăn phun ra vài chữ: "Là một cung nữ trong cung của nhi thần."

Ngón tay thon dài của Hoàng Phủ Tuyệt vuốt con công nho nhỏ kia, ánh mắt đột nhiên trở nên tĩnh mịch.

Trong ngự thư phòng to như vậy, không khí nhất thời đông lạnh, hoàng đế không lên tiếng, những người khác cũng không dám tự tiện mở miệng.

Rất lâu sau, thanh âm của hắn mới trầm bổng vang lên: "Vì món đồ chơi này, ngươi không chú ý đến thân phận thái tử mà động thủ đánh người?"

"Là Lý Hoài Dục đoạt đồ của nhi thần trước, nhi thần tức quá mới cùng hắn động thủ."

"Bản thân từ nhỏ đã được tiếp nhận giáo dục của bậc đế vương, nên biết mình sẽ có một ngày kế thừa đế vị. Cuộc sống sau này, ngươi sẽ gặp vô số bất lợi, chẳng lẽ không ưa thần tử một chút, ngươi cũng muốn chiều theo tính tình của mình, không để ý lễ phép đối với các thần tử mà vung tay vung chân sao? Như vậy còn ra thể thống gì?"

"Chẳng lẽ Lý Hoài Dục nhạo báng nhi thần từ nhỏ đã không có mẹ, nhi thần cũng không thể tức giận sao?"

Tuy nói Hoàng Phủ Ngọc là thái tử, nhưng trong triều trên dưới đều biết, đương kim hoàng đế cũng không thích đứa con độc nhất này, bởi vậy rất nhiều người đều thầm đoán, vị trí thái tử sở dĩ cho Hoàng Phủ Ngọc đảm đương, chỉ vì hoàng thượng không còn đứa con nối dõi nào khác. Một khi những vị mỹ nhân trong hậu cung mang thai long chủng, vị trí thái tử của Hoàng Phủ Ngọc sẽ dễ dàng bị thay thế đi.

Vả lại, trong cung ai ai cũng đều biết mẹ đẻ của Hoàng Phủ Ngọc là Nạp Lan Trinh Trinh bị hoàng thượng oán hận nên đứa con trai của nàng cũng bị lạnh nhạt theo. Vì thế đừng nói đến mấy tên thư đồng trong học đường đều coi thường cậu mà ngay cả các phi tử trong hậu cung cũng không có ai để vị tiểu thái tử này trong mắt.

Trên đời này, tất cả những hài tử đều cần tình thương yêu của mẫu thân, cho dù Hoàng Phủ Ngọc thân là thái tử, nhưng cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ, tận sâu trong đáy lòng cậu, cũng hy vọng có một người mẹ nuôi dưỡng cậu lớn lên. Nhưng, từ khi cậu còn nhỏ, liền hiểu rõ rằng mình không có mẹ, sự thật này như một cây gai đâm vào lòng cậu, mỗi khi mấy tên thư đồng trong học đường cố tình châm chọc cậu không có mẹ nuôi dưỡng, cơn phẫn nộ tận đáy lòng của cậu hoàn toàn bị kích động mà phát ra.

Hơn nữa Lý Hoài Dục ỷ mình là con độc nhất của Đại tướng quân Lý Lượng, mỗi lần ở trong học đường đều kiêu ngạo bắt nạt Hoàng Phủ Ngọc, cho dù ba lần bốn lượt Hoàng Phủ Ngọc khoan nhượng nhưng chỉ làm cho đối phương càng thêm không kiêng nể gì mà tiếp tục lăng nhục, chẳng những công khai giễu cợt phụ hoàng không thương cậu, mẹ không yêu cậu, còn đoạt đi con ve sầu cỏ mà cậu yêu thích nhất.

Thật sự không thể nhịn được nữa, hắn mới đánh nhau với Lý Hoài Dục, nhất thời bị kích động mà không nghĩ tới hậu quả, lại bị phụ hoàng mắng, bị phạt quỳ.

Câu nói của nhi tử: "Nhi thần từ nhỏ đã không có mẹ", dường như khuấy động đến điều cấm kỵ ở sâu trong nội tâm đương kim thiên tử, Hoàng Phủ Tuyệt lặng đi thật lâu, dung nhan tuấn mỹ không khỏi toát ra vài phần tức giận.

"Chỉ vì thần tử nói mấy lời không lọt tai... đã nổi trận lôi đình động thủ đánh người, không có dung người chi lượng (lòng tha thứ cho người khác) như vậy, tương lai làm sao có thể đạt được nghiệp lớn?" Hắn tạm ngừng lại, theo bản năng xiết chặt con ve sầu bằng cỏ trong tay nói: "Bây giờ trở về cung của ngươi, chép phạt "Thiên tự văn" mười lần, không chép xong, ngươi cũng đừng ăn cơm nữa."

Hoàng Phủ Ngọc cắn cánh môi phấn nộn, trong lòng cực kỳ không phục nhưng nhìn khuôn mặt tuấn tú của phụ hoàng lạnh xuống. Với bộ dáng không cho cam lòng, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu đồng ý, khó khăn đứng lên, chân thấp chân cao đi ra ngự thư phòng.

Cho đến khi bóng dáng nho nhỏ kia dần dần đi xa, bàn tay xiết chặt con ve sầu bằng cỏ của Hoàng Phủ Tuyệt mới từ từ buông ra.

"Liễu Thuận, có phải ngay cả ngươi cũng cảm thấy trẫm là một phụ thân nhẫn tâm không?" Tiếng nói của hắn tuy nhẹ nhưng cũng làm lão thái giám đứng bên cạnh nghe được rõ ràng.

Liễu Thuận không dám nói bừa, nhỏ giọng cười nói: "Hoàng Thượng chỉ đang dùng phương thức nghiêm khắc để dạy dỗ tiểu thái tử thành tài mà thôi."

Hoàng Phủ Tuyệt cười nhạt một tiếng, "Lời suông này nói ra ai sẽ tin?" Hắn như lơ đãng nhìn xuống con ve sầu bằng cỏ bị nắm chặt đến mức suýt nữa biến dạng trong tay, "Mỗi khi nhìn đến khuôn mặt giống nàng như đúc kia, trẫm liền không nhịn được... muốn hung hăng hành hạ nó."

Liễu Thuận nghe vậy mà cả kinh trong lòng. Tuy rằng hoàng thượng không có nhắc đến tên, nhưng hắn biết "nàng" trong miệng hoàng thượng đúng là thái tử phi năm đó – Nạp Lan Trinh Trinh.Tướng mạo của thái tử đương triều Hoàng Phủ Ngọc, gần như giống hệt mẹ cậu.

Nhớ năm đó, Nạp Lan Trinh Trinh được Nạp Lan Khang gả cho thái tử Hoàng Phủ Tuyệt, hai vợ chồng kiêm điệp tình thâm như keo như sơn, từng là đôi thần tiên quyến lữ (cặp vợ chồng ở cõi thần tiên) được dân chúng kinh thành hăng say bàn tán.

Đáng tiếc là từ lúc Lục vương Hoàng Phủ Kỳ phát động phản nghịch lại hoàng đế, Hoàng Phủ Tuyệt suýt chết dưới cổ độc do thái tử phi bày ra, cái tên "Nạp Lan Trinh Trinh" này liền bị Hoàng Phủ Tuyệt xếp vào danh sách kẻ thù.

Cũng khó trách Hoàng Phủ Tuyệt nhẫn tâm vô tình với đứa con độc nhất của mình như thế, bởi vì khuôn mặt của Hoàng Phủ Ngọc cùng mẹ cậu dường như từ một cái khuôn đúc ra, làm cho người ta vừa thấy là nhớ tới nàng.

Bình tĩnh lại, Hoàng Phủ Tuyệt bắt đầu cẩn thận đánh giá con ve sầu bằng cỏ trong tay, bên tai giống như vang lên một tiếng nói thanh thuý...

"Con ve sầu nhỏ này là tự tay ta đan, là chế tác độc nhất vô nhị, tuyệt đối không phải đồ dỏm."

"Hôm nay là sinh nhật tuổi 20 của bản thái tử, nàng đưa cái đồ chơi nho nhỏ như vậy làm quà tặng cho ta sao?"Thiếu phụ quyến rũ nở một nụ cười xinh đẹp, nghịch ngợm nói: "Những thứ dùng vàng bạc châu báu mua được kia, làm sao có được những đường nét độc đáo như con ve sầu của thiếp chứ? Dĩ nhiên, nếu phu quân ghét bỏ, vậy ngày mai thiếp sẽ tặng thêm năm trăm lượng hoàng kim là được."

Hắn bị chọc cho mặt mày hớn hở, bắt lấy con ve sầu bằng cỏ nho nhỏ, thật cẩn thận cất vào trong lòng.

"Nương tử đưa lễ vật cho vi phu, cho dù là một viên đá tầm thường ven đường, đối với vi phu mà nói cũng là trân phẩm trong trân phẩm..."

Đột nhiên lại nhớ tới ký ức đã qua, Hoàng Phủ Tuyệt giật mình, luống cuống lẩm bẩm mấy từ.

Nạp Lan Trinh Trinh chết tiệt!

Cho dù nàng đã mất tròn 4 năm, tất cả kí ức về nàng vẫn có thể tự tiện xông vào trong suy nghĩ của hắn, làm hắn ngày ngày nhớ đến, chưa từng quên đi. Hắn hận nàng, cho dù có qua bốn trăm năm, sự thật này sẽ không thay đổi.

***

Ba nữ nhân một bàn đùa giỡn, mà nữ nhân một khi tụ tập lại sẽ trở thành một bàn loạn diễn.

Tuy rằng dưới gối Thiên tử Doanh quốc chỉ có một nhi tử, nhưng cũng không có nghĩa là phi tần hậu cung rất ít ỏi, ngược lại, phi tử hậu cung của Hoàng Phủ Tuyệt không có một ngàn cũng có tám trăm.Nhưng mà, từ khi hắn lên ngôi hoàng đế đến nay đã 4 năm, vẫn không lập hậu. Mọi người đều rõ, tuy rằng hắn oán hận Nạp Lan Trinh Trinh, nhưng chưa từng quên tình cảm với nàng, mới có thể lưỡng lự không chịu đem chiếc ghế hoàng hậu ban cho phi tử khác.

Hoàng đế chưa lập hậu, liền cho thấy rằng người nào cũng có cơ hội ngồi lên ghế hoàng hậu, phi tần trong hậu cung tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua vị trí này.

Các nàng vào cung đều mang theo sứ mệnh của gia tộc, đều cố hết sức lấy lòng hoàng thượng, hi vọng địa vị gia tộc có thể vì các nàng được sủng ái mà tăng lên.

Cho nên, hôm đó vừa hạ triều, Hoàng Phủ Tuyệt vừa mới ngồi xuống ở ngự thư phòng, không lâu sau Lệ Mai vì có tài vẽ tranh rất đẹp được phong làm Lệ quý nhân, liền cười bưng một

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net