#41. Thập niên hoa hạ miên (1-8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Tô Tử Noãn

Thể loại: ngôn tình, huyền huyễn, cổ đại, SE

Ta từ trước đến nay chưa từng biết rung động là gì! Nhưng lạ là ta lại bị hớp hồn bởi hắn – Thư Lê.

Hắn là một thư sinh nho nhã, gương mặt thanh tú, khôi ngô và dáng người tuấn mỹ nhưng buồn là hắn lại không nhìn thấy gì. Tất nhiên, ta không dám bàn gì đến hắn vì căn bản ta cũng là một người ngang tàn, quậy phá, trộm cướp, hay đánh người,.... Ta với hắn là hàng xóm. Hắn có cả một vườn hoa lê, trà từ hoa ấy thì tuyệt vời.....

---

Chương 1:

Thư Lê tiên sinh tướng mạo tuấn mỹ, ôn hòa tao nhã, nhưng lại là một người mù.

Bản thân ta không có tư cách cười nhạo hắn, bởi vì ta là nữ lưu manh nổi tiếng khắp thành này, hãm hại, lừa gạt, trộm cắp, không chuyện lớn nhỏ gì chưa từng làm. Người người gặp ta trên phố đều hoảng sợ hét lên.

Ta không có cha, không có mẹ, cũng chẳng có nhà, từ năm sáu bảy tuổi mỗi đêm đều ở ngoài ngôi miếu đổ nát. Thư Lê ở bên miếu đối diện nơi hoa lê nở đầy trong viện, tính ra hai ta cũng coi như hàng xóm.

Thư Lê là nam nhân đầu tiên khiến ta nhìn mà chảy nước miếng...

"Tới đây thử một chén trà hoa lê". Thanh âm mềm mại êm tai như tiếng nước chảy vang lên, mặc cho truy binh bên ngoài viện náo loạn ầm ầm, Thư Lê cũng chỉ cười cười đưa cho ta một chén trà ướp hoa.

Tay ta hôm nay cầm chén trà có chút run run, bởi vì ta lại gây họa, chỉ sợ hắn sẽ không giúp ta, ta hiện giờ không còn tâm tư nào uống trà nữa.

"A Bạch, ngươi lần này lại chọc tới nhà ai rồi?".

Thư Lê luôn một thân áo bào trắng không nhiễm chút bụi, vì ta ở thân cận với hắn nên để cho hắn gọi ta là A Bạch, dù sao ta không tên cũng chẳng có họ.

Ta liếm môi, cẩn thận nói: "Tên mập thiếu gia nhà Tiền địa chủ đùa giỡn bổn cô nương, ta đánh què chân hắn".

Thư Lê uống trà, sắc mặt nghiêm túc, con ngươi ảm đạm vô quang dừng trên người ta, nhưng một hồi lâu cũng không thấy lên tiếng.

Ta nghĩ hắn đang tức giận, tim đập thình thịch, trong lòng thấp thỏm vô cùng.

Thế nhưng Thư Lê lại bật cười, khóe môi khẽ nhếch, chậm rãi nói với ta ba chữ: "Làm tốt lắm".

Ta thấy hắn không trách ta, liền an tâm, bưng chén trà hoa lê lên uống một hơi cạn, rồi lấy tay áo lau miệng.

Quyền cước công phu của ta là do Thư Lê dạy, chớ có chê hắn mắt mù, thực ra hắn rất lợi hại, mà rốt cuộc là hắn lợi hại tới cỡ nào tới nay ta còn chưa biết rõ.

Nhờ có hắn, ta mang danh 'tai họa' trong mắt bọn ác bá giàu có trong thành, ta vốn tốt tính, khi tôn trọng hắn, ta sẽ gọi hắn một tiếng tiên sinh.

Lúc bình thường, ta quen gọi hắn là người mù.

Đám người Tiền địa chủ kia phái đến tìm ta tính sổ không dám vào nhà Thư Lê, bởi vì cả thành đều đồn rằng sân nhà Thư Lê là nơi ở của ma quỷ.

Trong nội viện này hoa lê bốn mùa nở rộ, ngày đêm tỏa hương, mà tướng mạo Thư Lê mười năm cũng không đổi, theo lời đồn đại kia thì hắn chính là một hồn ma đã chết nhiều năm.

Ta vô cùng xem thường mấy lời đồn đại đó, trên đời này làm gì có hồn ma nào tốt giống như Thư Lê?

Chuyện ma quái chẳng qua là mấy năm nay ta và hắn dựa vào lời đồn nơi đây là nơi ở của ma mà tạo ra, làm như vậy để kẻ khác không khi dễ cô nhi ta và người mù hắn.

"Người mù, ngươi có bản lĩnh như vậy, tại sao cứ ở mãi trong ngôi nhà ma này vậy?", có một ngày ta không nhịn được hỏi hắn như vậy.

Hắn đáp: "Đang đợi người".

"Đã đợi mười năm sao?", ta có chút cảm thấy đau khổ.

"Ừ", Thư Lê cười giống như làn mây, nhàn nhạt thanh nhã, thuận tay cầm chén trà hoa lê ta đang uống dở lên nhấp một ngụm.

"Vậy tại sao dung mạo của ngươi không hề thay đổi?", ta cướp lấy chén trà, nhỏ giọng lầm bầm: "Đây là chén của ta".

Ta ở trước mặt hắn luôn tỏ ra vô cùng đàng hoàng, trang phục mặc trên người giống với người thường hơn, mặc dù hắn không thấy.

Nhưng chúng ta vẫn khác nhau một trời một vực, ta nghĩ nước miếng của ta sẽ làm ô uế miệng của hắn, sợ hắn ghét ta.

Nhưng hắn dường như không thèm để ý, thông thạo tìm được tay ta, bưng chén chà kia tiếp tục uống.

"Đương nhiên là bởi trời sinh ta dung mạo tuấn tú, lòng dạ lại rộng rãi, thế nên không bị gió sương năm tháng ảnh hưởng". Người mù này, nhìn thì đứng đắn nhưng kỳ thực rất biết cách gạt người, lời của hắn ta cũng không biết câu nào là thật, câu nào là giả nữa...

"Ngươi còn phải đợi bao lâu?".

"Không biết, có lẽ sẽ nhanh thôi, ai biết được".

Ta suy nghĩ một chút sau đó tiến tới ngồi gần bên hắn hơn một chút, cười nói: "Bao lâu cũng được, người mù, ta cùng ngươi chờ".

Hắn ngây người, đưa tay lên tìm khuôn mặt cửa ta, nhẹ nhàng vỗ về, giọng nói dường như đang kìm nén nỗi đau lòng: "A Bạch, ngươi xem giúp ta một chút, hoa lê trong viện này vẫn còn đang nở sao?".

Ta nói: "Vẫn đang nở, hoa này nở nhiều năm như vậy mà chưa bao giờ tàn, thật là kỳ lạ".

Hắn ôn nhu nói: "Chỉ cần hoa lê này còn nở, ta vẫn còn phải chờ".

Khi đó ta đã thích Thư Lê rồi.

Ta cố ý bỏ qua lời nói kia của hắn. Ta không dám nói với hắn, ta thực sự hy vọng người hắn chờ vĩnh viễn không tới.

---

Chương 2:

Sau khi đánh què chân Tiền nhị thiếu gia, ta tránh ở nhà Thư Lê mấy ngày. Đừng xem thường Thư Lê bị mù thường ngày giấu quỷ trong nhà, không hề bước ra khỏi đại môn, thực ra thì hắn có bạc, cho nên mấy ngày qua ta cũng được sống một cuộc sống vô cùng tốt đẹp...

Ta hỏi hắn từ đâu hắn có nhiều tiền như vậy, hắn nói mấy năm trước hắn từng đi làm thầy tướng số kiềm tiền, lúc ấy ta khinh bỉ nhìn Thư Lê, nhiều bạc như vậy, có lẽ hắn từ trước tới giờ đã dùng khuôn mặt tuấn tú trắng nõn lừa gạt rất nhiều người.

Hơn nữa, phần lớn hẳn là khuê nữ hoặc là thiếu phụ...

Cảm giác tiếng ồn ào đã không còn, bọn người Tiền phủ dường như không còn kiên nhẫn, không còn chờ đợi ở bên ngoài chực đánh ta nữa, ta liền nghênh ngang bước ra khỏi cửa.

Bước ra khỏi cửa lại phát hiện thấy một bên tường có treo một chuỗi lục lạc có kim quang lóng lánh.

Ta đang định lấy chiếc vòng nhạc kia xuống xem một chút, lại nghe thấy một âm thanh già nua từ phía sau truyền đến.

"Cô nương một mình ở chỗ của ma quỷ những mười ngày, can đảm thật không nhỏ".

Ta quay đầu lại, thấy một người mặc y phục đạo sĩ màu tro xám, một tay cầm chiêu hồn phiên, một tay cầm cây kiếm gỗ đào đi tới phía ta, khuôn mặt già nua mỉm cười, vẻ hiền lành điềm đạm, có vẻ không phải là người xấu.

"Lão đạo, ông tới đuổi ma sao?", tôi cười cười hỏi. Đạo sĩ tới nơi này làm phép thì nhiều lắm, nhưng đâu có ai có thể chân chính đuổi được ma đi, bởi vì nơi này căn bản vốn không có ma quỷ gì cả.

"Đúng, là Tiền lão gia mời tới, nói có một tiểu cô nương không biết trời cao đất rộng đánh què chân Tiền thiếu gia, sau đó trốn vào nơi ma ở này, Tiền lão gia nghe nói ngôi nhà này hết sức tà dị, không dám vào bắt người, thế nên để cho lão đạo tới đuổi nghiệt chướng đi". Lão đạo sĩ vừa nói vừa vuốt râu: "Tiểu cô nương kia chính là ngươi sao?".

Ta hừ một tiếng, có chút khinh thường: "Lớn tuổi như vậy còn giúp ác bá làm chuyện trẻ con".

Lão nhân kia cười lớn, không tiếp tục lời của tôi, lại đưa mắt nhìn tôi đánh giá một lượt rồi nói: "Cô nương trên người có tà khí, nhất định đã bị nghiệt chướng cuốn lấy".

Lời này với ta chẳng mới mẻ chút nào, đạo sĩ nào tới đây cũng nói với ta một câu như vậy, có điều nếu nói đến chuyện giả danh lừa bịp thế này, ta mới là thủy tổ, đương nhiên không bị họ gạt, thậm chí theo kinh nghiệm của ta, câu tiếp theo của hắn nhất định là sẽ hỏi ngày sinh tháng đẻ của ta.
"Xin hỏi ngày sinh tháng đẻ của cô nương?".

Đoán trúng.

Ta miễn cưỡng đáp: "Không cha không mẹ không biết sinh nhật, Thư Lê nói năm nay ta mười bảy".

"Thư Lê...", khuôn mặt lão đạo biến sắc, cau mày bấm đốt tay.

Ta không chờ hắn tính xong, lập tức kéo tay áo của hắn lôi hắn vào trong sân, Thư Lê đang ngồi trên ghế dường như cảm thấy có điều khác thường, chân mày nhíu lại, dùng ánh mắt trống rỗng vô hồn nhìn về phía ta.

Ta không giải thích gì cả, trực tiếp chạy tới ngồi khoanh chân bên cạnh Thư Lê, không chút sợ hãi nói với lão đạo: "Không phải là tới trừ ma sao, bắt đầu đi!".

Lão đạo nhìn ta, triển khai tư thế, miệng nói lẩm bẩm.

Lão đạo này đúng là có chút tài năng, vừa vẽ bùa vừa ngồi xuống, thoạt nhìn giống như việc khá đơn giản, so với đạo sĩ hai năm trước thì đứng đắn hơn nhiều.

Thư Lê vẫn uống trà, bất động thanh sắc.

Dĩ nhiên, cuối cùng chẳng trừ được ma quỷ nào hết.

"Ngươi có khỏe không?", lão đạo hướng về phía không có bóng người lẩm bẩm, không biết là đang nói cùng ai.

Ta không giải thích được, lại thấy Thư Lê hơi cười, nhẹ nhàng đáp một câu: "Hoàn hảo".

Nhưng lão đạo tựa hồ có chút nghễnh ngãng, như thể không nghe thấy.

Trước khi đi, ông ta vung cây phất trần, nhìn hoa lê nở đầy trong viện, thở dài: "Căn nhà này, ta đã từng tới".

---

Chương 3:

Gió nhẹ thoảng qua, đưa mùi hương hoa thơm ngát.

Lão đạo lấy chiếc kiếm gỗ đẩy cửa đi, bóng lưng tang thương...

Ta không mấy để ý đến lời nói của lão đạo, đợi sau khi ông ta đi liền cầm tay Thư Lê, cười híp mắt nói: "Người mù, người mù, có tiên sinh như ngươi thật tốt, ta vừa có thể học võ công đánh ác bá, có thể chịu đựng được giang hồ thuật sĩ, ta thấy ngươi ở một mình thật cô đơn, dù sao mấy ngày nay ở cùng ngươi cũng rất vui, ta định rời sang bên này làm bạn lâu dài với ngươi, được chứ?".

Vẻ mặt Thư Lê hơi biến sắc, ánh mắt vốn ảm đạm dường như có chút ánh sáng, hắn nói: "Chỉ cần ngươi nguyện ý".

Ta vui mừng vỗ vai hắn: "Ngày mai ta sẽ dọn đồ sang", sau lại nghĩ nhiều năm qua mình đều trộm tiền của Thư Lê, ăn cơm của Thư Lê, uống trà của Thư Lê, thậm chí mặc cả y phục của Thư Lê mới sống được tới giờ, thật sự chẳng có thứ gì là của mình, thế nên lại đổi lời: "Không cần dọn nữa, ta bắt đầu ở luôn hôm nay".

Thư Lê cũng cười, nhưng không suồng sã giống như ta, hắn cười rất tao nhã, cho dù là nhạt nhẽo ta cũng cảm thấy nụ cười của hắn là đẹp nhất.

Có đôi khi ta còn muốn được gả cho Thư Lê.

"Người mù, ngươi không cảm thấy ngươi còn thiếu nương tử sao. Mặc dù chúng ta thân quen, nhưng ta là nữ tử, hai người chúng ta sống cùng một mái hiên, vẫn cần có một danh phận".

"Không phải ngươi gọi ta là tiên sinh sao? Thầy trò ở cùng nhau không phải là chuyện bình thường ư? Mà ta và ngươi không cùng phòng cũng chẳng cùng giường, không cần kiêng kị".

Mấy năm gần đây ta cầu hôn nhiều như vậy, có lẽ cả tảng đá cũng bị cảm hóa rồi, tại sao lại không thể cảm hóa được trái tim của hắn?

Sau rồi ta thi thoảng cũng sẽ cầu hôn, nhưng chỉ là những lời đùa giỡn, ta nói hắn vô tâm, Thư Lê cũng không toan tính. Ta sở dĩ muốn lấy hắn vì ta cả đời này không có ai thèm lấy, chỉ có thể gặp Thư Lê này. Cho tới một ngày ta gặp một người nọ.

Hôm đó ta đang cầm một cành liễu truy đuổi bọn người nhà Tiền lão gia. Tiền gia bởi vì bắt ta mà náo suốt nửa năm, ta không sợ người khác làm phiền, quyết định lần này sẽ không trốn nữa, tốt nhất là nên dạy dỗ đám người đó một phen, để cho bọn họ biết ta chính là đồ đệ của Thư Lê tiên sinh, có thể đánh què thiếu gia nhà chúng, công phu của bổn cô nương không phải là thường.

Đánh cho bọn chúng tan tác, đám người đó đã bắt đầu sợ hãi, ta giương cành liễu lên lớn tiếng nói: "Còn ai tới nữa không?", sau đó vẫy vẫy tay gọi chúng lại, nhưng giường như bọn chúng đã bị ta làm cho sợ hãi tới tè ra quần rồi.

Ta cười khanh khách, lúc này bỗng cảm thấy trên bầu trời có một nguồn ánh sáng xẹt qua, từ trong mây xuất hiện một nam tử khuôn mặt tuấn tú, hắn đáp bảo kiếm xuống, ta nghĩ chính mình hoa mắt nhìn thấy ma liền dụi dụi mắt, thấy người nọ đang đưa mắt nhìn ta.

Những người khác sớm đã bị biến cố này hù dọa mà bỏ chạy.

Ta có chút ngây người.

Ánh mắt nam tử kia có chút đau lòng, lại có chút tiếc hận.

Hắn mở miệng hỏi ta: "Tại sao nàng lại mang bộ dạng thế này?".

"A?", ta ngẩn người nhìn hắn, giống như nhìn bầu trời mà cảm thấy kinh hoàng.

Hắn bỗng nhiên ôm ta vào trong ngực, không ngừng lẩm bẩm: "Thật xin lỗi, ta đã tới muộn, thật xin lỗi... Lưu Ngọc".

Ta bị hắn ôm, trong lòng không khỏi khó chịu, cho dù hắn là nam tử tuấn tú nhưng muốn chiếm lợi của bổn cô nương không phải cứ muốn là có thể được.

Ta đẩy hắn ra, giương cành liễu lên, liếc mắt hỏi: "Ngươi là ai, giả thần giả quỷ gì ở đây?", thuận mắt nhìn lên bầu trời: "Nhà ngươi ở trên trời sao?".

Hắn dùng một ánh mắt bi thương nhìn ta, thanh âm run rẩy: "Nàng nếu như là vì ta, tại sao lại uống canh Mạnh bà?".

"Ngươi là ai? Cái gì canh Mạnh bà?".

Hắn nhắm mắt hít một hơi thật sâu, lúc mở mắt ra hốc mắt đã ửng đỏ: "Ta là Tĩnh Uyên thượng thần, là người mà nàng vẫn luôn chờ...".

Một khắc kia, ta cảm thấy khuôn mặt của hắn có chút quen thuộc.

Ta nhìn thiên y lộng lẫy, bảo kiếm tinh xảo của hắn, lại nhìn lại bản thân mình, mặc dù chiếc áo của ta đã được Thư Lê sửa lại, không xấu nhưng không thể nói là đẹp, vũ khí trong tay là cành liễu, không khỏi cúi đầu...

Thần ma quỷ quái cái gì, đều là gạt người, ta không tin.

"Ta là A Bạch, là lưu manh nổi tiếng, chỉ là một dân đen bình thường, đại nhân chắc chắn đã nận lầm người rồi", ta ra vẻ tiêu sái, khi quay đầu lại lại bổ sung một câu: "Còn có, ta chưa từng chờ ai cả, chỉ có tên Thư Lê ngốc kia, đợi người mãi mãi không tới tìm hắn".

Ta rời đi, ánh nắng phía chân trời chiếu xuống như rực lửa.

Trong đầu ta suy nghĩ lung tung, trí nhớ hiện ra một góc như hạt gạo so với mặt trăng, ta tựa hồ thấy được Ngọc Lâu Vân Khuyết, Vọng Hương Thai, thấy được một nam nhân tiên khí tràn trề oai hùng đứng trước mặt ta.

Nhưng hắn là ai?

---

Chương 4:

Trở lại căn nhà đầy hoa lê, ta thấy Thư Lê đang ngồi trên ghế may y phục cho ta, hắn không nhìn thấy gì, lục lọi vật liệu may mặc, từng đường khâu thật chậm, có lúc kim đâm vào tay hắn dường như không thấy đau, sắc mặt một chút cũng không đổi, dùng bàn tay đo đạc chiều dài, đến khi cảm thấy thích hợp thì bắt đầu se chỉ luồn kim.

Ta hết ăn lại nằm, cơm là Thư Lê nấu, y phục là Thư Lê may, ta nghĩ, Thư Lê tiên sinh rất có tố chất làm tiểu tức phụ, nếu không có hắn quan tâm bao bọc ta, chỉ e rằng ta đã chết từ lâu.

Ta rón ra rón rén đi tới, ôm lấy nửa người Thư Lê từ phía sau, cười hì hì nói vào tai hắn: "Người mù, ngươi không nhìn thấy bộ dạng của ta, tại sao bộ y phục nào ngươi cũng làm được vừa người?".

Thư Lê tựa hồ như không ngờ rằng hôm nay ta lại trở về sớm như vậy, lúc ta ôm lấy hắn, thân thể hắn cứng đờ, cho đến khi nghe được thanh âm của ta mới từ từ mềm nhũn ra.

"Ta không có mắt, nhưng có tâm, có thể tưởng tượng ra bộ dáng của ngươi".

Ta có chút căng thẳng, do dự nhiều năm trong lòng rốt cuộc nói ra: "Thư Lê, chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi này đi, ta chắc chắn sẽ chữa lành được đôi mắt của ngươi, để ngươi có thể nhìn thấy ta, cũng nhìn thấy được phong cảnh của thế gian này. Ngươi không nên cứ ở mãi nơi này, ngươi chờ mười năm, mười năm không hề có ai tới, năm sau cũng sẽ không có ai tới đâu".

Sắc mặt Thư Lê tái nhợt, trên môi mấp máy gì đó nhưng lại hồi lâu không có lên tiếng.

"Thư Lê?".

"Ngươi làm sao biết người đó sẽ không tới?". Thư Lê nhẹ giọng hỏi.

Ta nghĩ Thư Lê đang mang trong mình chấp niệm.

Thôi thôi, ai bảo ta là người tới sau.

"Ngươi có nghĩ trên đời này có thần tiên không? Hôm nay ta thấy một quái nhân đạp bảo kiếm từ trên mây đáp xuống, rất không đàng hoàng, lại tự nhận mình là thượng thần, ngươi cảm thấy có buồn cười không?".

Ta vừa nói vừa chú ý tới phản ứng của Thư Lê, chỉ thấy tay hắn run lên, chiếc kim khâu đã đâm vào tay hắn.

Ta không ngờ phản ứng của hắn lại mạnh như vậy, chiếc kim đâm thật sâu, ta không khỏi đau lòng.

Hắn lại khôi phục thần sắc bình tĩnh, cười nhạt hỏi: "Người đó nhất định là một nam tử tuấn mỹ, ngươi đối với hắn nhất kiến chung tình, mà hắn vừa thấy ngươi thì không thể kìm lòng được, để tiên sinh ta đoán xem, hắn ôm ngươi hay là hôn ngươi?".

Ta vô cùng kinh ngạc, người mù này giống như đã nhìn thấy tận mắt mọi việc vậy, ta cảm thấy có chút khó chịu: "Ta là loại người tùy tiện như vậy sao? Người mù, tại sao ngươi lại nghĩ ta như thế?".

Thư Lê cúi đầu, thanh âm mang chút khổ sở nói: "Khi nãy lúc ngươi lặng lẽ đứng ở phía sau lưng ta rồi ôm lấy ta, ta nghe được hơi thở của hắn".

Hắn nhướng mày, vẻ cô đơn.

Ta lắc đầu, định lôi chéo áo của hắn giải thích, nhưng lại cảm thấy giải thích giống như là che giấu, cho nên ta không lên tiếng.

Thư Lê từ từ đứng lên, lần mò bước vào bên trong phòng.

Ta hướng về phía bóng lưng của hắn, hỏi: "Thư Lê, ngươi và hắn quen biết nhau sao?".

Thư Lê vẫn bước đi, không hề lên tiếng.

Ta không phải người ngốc, rất nhiều năm qua tướng mạo của Thư Lê không thay đổi, hoa lê trong viện nở mãi không tàn, hắn không ra khỏi cửa nhưng khi ta đến luôn có rượu ngon thức ăn ngon, mắt của hắn tuy không thấy nhưng công phu của hắn lại rất cao thâm, đây không phải là chuyện thường.

Ta thần không sợ, quỷ không sợ, lưu manh cũng không để vào trong mắt.

Cũng là bởi Thư Lê khiến ta không sợ hãi.

Thời gian mười năm, từ khi bắt đầu ở đây, ta đã không rõ lắm, đến tột cùng là hắn ở theo ta hay là ta ở theo hắn?

Nhưng hết lần này tới lần khác hắn không hề nói cho ta biết hắn là ai.

Ta cố ý hỏi: "Người mù, ta thấy tên thần tiên kia rất vừa ý ta, dù sao ngươi cũng không lập gia đình với ta, nếu như ta gả cho hắn, ngươi thấy thế nào?".

Thư Lê ngây người, sau đó mặt không biến sắc nói: "Chỉ cần ngươi nguyện ý".

Ta căng thẳng, hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay, khuôn mặt vẫn giữ nụ cười: "Vậy ngươi nghĩ cách làm sao mau chóng giúp ta được gả cho hắn, như vậy ngươi cũng không cần phải hầu hạ ta như bây giờ nữa".

Thư Lê lại nhếch khóe môi, ngoài cười nhưng trong không hề cười, thanh âm lạnh lẽo, vẫn nói câu kia: "Chỉ cần ngươi nguyện ý".

---

Chương 5:

Ta chẳng qua chỉ vì tức giận mà nói với Thư Lê như vậy, hắn lại chuẩn bị giúp ta như thật, đầu tiên là sắm sửa y phục cho ta, sau đó dạy ta lời nói cử chỉ phải làm sao mới giống như khuê nữ đại gia, sau đó lại đưa ta một thanh bảo kiếm cực kỳ tinh xảo. Sau mấy ngày dựa vào sự an bài của hắn, ta cũng bắt đầu có bộ dạng tốt hơn.

Ta trở nên nghe lời, ôn nhu, cười không hề nhe răng.

Nhưng Thư Lê là người mù, mặc dù ta là do hắn một tay đào tạo nhưng hắn lại không thể thấy bộ dạng của ta sau khi trở thành thục nữ, ta không khỏi cảm thấy tiếc nuối.

"Thư Lê, ngươi nhất định là thần tiên sống trời ban cho ta", ta lấy ống tay áo che miệng cười, làm bộ dạng thục nữ: "Hắn là một vị thần rất có địa vị, nếu như ta có thể gả đi, ta nhất định sẽ giúp đỡ ngươi".

Thư Lê cười nhạt: "Không cần".

Tĩnh Uyên rất vừa ý ta, không lâu sau đã tìm tới chỗ ở của ta và Thư Lê, ta chuẩn bị xong mọi thứ, đi theo sau Thư Lê, vừa mở cửa ra đã thấy khuôn mặt quen thuộc của Tĩnh Uyên.

"Lưu Ngọc...", hắn nhìn ta lại gọi cái tên này.

Ta nhìn hắn: "Những gì ngươi nói ta đều đã quên, ta không nhớ rõ Lưu Ngọc, ngươi gọi ta A Bạch được không?".

"A Bạch?", Tĩnh Uyên hỏi, lại đánh mắt nhìn sang Thư Lê.

Thư Lê rõ ràng không nhìn thấy, lại giống như biết hắn nhìn mình, mở miệng nói: "Ngươi không phải nói một lòng muốn đợi nàng sao? Nếu như Lưu Ngọc đã không còn là Lưu Ngọc, ngươi có thể vì nàng mà hy sinh thế nào?".

Sắc mặt của Tĩnh Uyên có chút rung động: "A Bạch, ta không vội, ta sẽ để cho nàng từ từ suy nghĩ".

"A", ta mơ màng gật đầu, rất muốn biết bọn họ đang nói chuyện bí hiểm gì.

Thư Lê cầm tay ta, đưa tới tay của Tĩnh Uyên, giống như phó thác một điều gì đó rất lớn, sau đó nắm chặt tay của hai chúng ta, thần sắc vô cùng thoải mái: "Các ngươi đi đi".

Một khắc kia, ta nhìn thấy rõ ràng sự đau thương của

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC