KIÊU HOA CỦA BẢO CHỦ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
miệng nhỏ không ngừng ngâm lên, nhưng nam nhân phía sau cũng không thả nàng ra, vẫn chiến đấu trong cơ thể nàng.


Thân thể nàng vẫn ấm áp như vậy, khiến hắn không khống chế được, "Không được! Ta không nhịn được..." Tiêu Thiên Lân tỉ mỉ hôn lên da thịt nàng, nửa người dưới chặt chẽ kết hợp với tiểu nữ nhân, không ngừng luật động. Hai tay Nguyên Mị ôm chặt cây cột, chỉ sợ mình buông tay, ngã xuống đất.


"Mị nhi, ta rất nhớ nàng, nàng có nhớ ta không?" Hắn khẽ cắn vành tai nàng, nhẹ giọng hỏi bên tai nàng, "Ưm... nhớ... ghét chàng nhất..." Câu nói xen kẽ tiếng ngâm, tựa hồ như tiếng côn trùng kêu trong bụi rậm. "Phải, phải! Ta đáng ghét nhất!"


Hắn không ngừng hôn cắn nàng, không chịu buông tha.


"Cẩn thận..." Nguyên Mị lo người yêu luật động quá mạnh, sẽ tổn hại đến đứa bé trong bụng nàng.


"Ừ! Ta biết mà." Mặc dù không cam tâm, nhưng động tác của Tiêu Thiên Lân vẫn chậm lại, "Đáng hận mà! Đều tại tiểu hỗn đản này!". Chỉ là, nhờ tiểu tử trong bụng nàng, bây giờ hắn mới có thể quang minh chính đại theo đuổi nàng, nói đến hắn còn phải cảm tạ đứa bé này xuất hiện quá đúng lúc.


"Còn dám nói? Nếu không phải chàng cứ tìm tới ta, cũng sẽ không..." Nguyên Mị đánh hắn.


"Ta không có cảm giác với nữ nhân khác!" Tiêu Thiên Lân đỡ lấy nàng, không ngừng nông sâu cày cấy, muốn thuần phục nàng, để nàng không thể sống thiếu hắn.


"Ta..." Nguyên Mị đầu váng mắt hoa, không trốn thoát khỏi công kích của hắn.


Không biết từ lúc nào, bọn họ vẫn sống như vậy, mỗi lần đoàn ca vũ đi nơi khác Tiêu Thiên Lân cũng sẽ đi theo, mở thêm nhiều võ quán mới cho Phi Vân Bảo, thu nạp đệ tử, không ngừng phái người từ nơi khác đến trợ giúp, xây dựng.


Thời gian dần trôi, mùa lại đổi mùa, hạ chuyển sang đông, đoàn ca vũ đã đi được hai nơi, "đệ nhất thiên hạ bảo" cũng có thêm hai cái nhà.


Bọn họ vẫn không thành thân, nhưng bụng Nguyên Mị vẫn từ bằng phẳng đến căng tròn, dần dần to ra...


Thời gian qua mau, tuế nguyệt như thoi đưa! Nhưng, mặc dù giữa bọn họ đã có sự thay đổi khổng lồ, hắn vẫn chưa cưới được Nguyên Mị, thật là làm cho lòng hắn sôi máu, lệ nuốt ngược vào tim mà! "Nàng... vẫn không muốn gả sao?" Tiêu Thiên Lân nhỏ giọng hỏi bên tai nàng.


"Là tự chàng nói với ta sẽ không nhắc tới chuyện cưới gả nữa!" Nguyên Mị cố ý làm khó hắn, lập lại đoạn thoại lúc còn là tình nhân ở Phi Vân Bảo một lần.


"Có sao?" Tiêu Thiên Lân đã không còn nhớ tới chuyện này.


"Đương nhiên là có! Chàng nói lúc còn ở Phi Vân Bảo á." Nữ nhân chính là nhỏ mọn như vậy, đối với mấy chuyện này, dường như sẽ nhớ mãi nhớ mãi trong lòng như bảo vật.


Hừ! Cũng không phải lời gì quan trọng, làm gì nhớ rõ thế? Rõ ràng là muốn gây khó dễ cho hắn! Tiêu Thiên Lân than một tiếng.


"Bảo chủ đại nhân thân ái à, chẳng lẽ ngài đã quên rồi sao?" Nguyên Mị cười nịnh nọt hỏi.


Chậc chậc! Nữ nhân này nói chuyện đầy gai, muốn đày hắn một phen đây mà, để hắn không dám quên nữa.


"Vâng vâng! Có mà, sao lại không nhớ chứ? Dĩ nhiên ta nhớ!" Tiêu Thiên Lân nghiến răng nghiến lợi, mỉm cười, "Ta nhớ lúc đó đã nói với nàng, 'chỉ cần nàng bước ra khỏi cánh cửa này một bước, ta sẽ không bao giờ nhắc tới chuyện thành thân nữa', đúng không?"


"Đúng rồi!" Nguyên Mị liện tục gật đầu.


"Khi đó ở Phi Vân Bảo ta nói sẽ không nhắc chuyện thành thân nữa, nhưng không có nghĩa chúng ta ra khỏi bảo cũng không thể nói mà!" Tiêu Thiên Lân nhướng đuôi lông mày, sử dụng thần công lưỡi dài ba tấc không xương, quỷ biện hòa giải với tiểu nữ nhân.


"Gì cơ?" Làm gì có chuyện như vậy? Nguyên Mị quay đầu, trợn tròn mắt nhìn hắn.


"Chúng ta không thành thân ở Phi Vân Bảo, thì thành thân ở ngoài!" Bất kể như thế nào, nàng cũng sẽ sinh người thừa kế cho hắn, đương nhiên phải nhanh nhanh gả cho hắn.


"Không muốn! Có ai lại đi ưỡn bụng thành thân! Mất thể diện lắm!" Nguyên Mị thét chói tai, tuyệt đối không đáp ứng.


"Ý nàng là: 'chỉ cần bụng bằng phẳng thì sẽ thành thân'?" Về điểm này, hắn tuyệt đối phải hỏi cho rõ ràng.


Nàng còn chưa kịp suy nghĩ câu trả lời.


"Nói đi chứ!" Tiêu Thiên Lân đứng thẳng lưng, dùng hết tâm tư bức nàng đáp ứng vấn đề chung thân đại sự cả đời của bọn họ.


"Không biết." Nàng không dám chắc sau khi sinh đứa bé ra, nàng sẽ muốn lập gia đình.


"Vậy sao? Nàng suy nghĩ cho kỹ đi." Tiêu Thiên Lân than mấy tiếng, vô cùng khó chịu nhưng vẫn nghiến răng đáp ứng ý nàng, tất cả cứ để từ từ.


Nàng còn không chắc sẽ muốn gả cho hắn sao?


Không sao, chúng ta cứ làm từ từ, dù sao đoàn ca múa đi đâu, võ quán của hắn liền xuất hiện tới đó, đứa trẻ sau khi ra đời vẫn phải gọi hắn là "cha"! Hắn luôn sẽ là "vị tướng công không thể không thừa nhận" của nàng.


Không có nghi thức thành thân, đối với hắn mà nói chẳng quan trọng, dù sao, hắn chỉ muốn ngủ với nàng, ăn nàng... Hưởng hết phúc lợi của một người tướng công nên được hưởng.


Có thành thân hay không? Không sao cả!


Nàng muốn đợi con cháu thành đàn, mới chịu mặc giá y, khoác khăn voan lụa hồng, hắn cũng sẽ chiều nàng! Ai bảo hắn là vị hôn phu tốt nhất trong thiên hạ, luôn làm theo yêu cầu của thê tử.


Nàng không nhanh nhanh gả cho hắn là nàng lỗ nặng đó! Ha ha...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net