KIÊU HOA CỦA BẢO CHỦ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cánh tay Tống Diễm, muốn nàng bình tĩnh lại, đừng làm khó vị hộ vệ kia.


"Chỉ đành vậy thôi." Tống Diễm thở dài. Bước vào trong, Nguyên Mị chạy thẳng vào trong phòng Tiêu Thiên Lân, lập tức bị dọa sợ đến mặt trắng bệch.


Gương mặt anh tuấn anh khí đằng đằng trước giờ nay không chút huyết sắc, cả người nằm yên trên giường, cũng không nhúc nhích chứ nói chi long hổ rầm rộ bám theo nàng bàn cãi.


"Hổ ca... Chàng sao vậy?" Nguyên Mị nghi hoặc, nàng cho rằng mình đang nằm mơ, còn tự nhéo chính bản thân mình.


Đau! Đây không phải là mơ.


"Không biết. Gần đây nhị ca rất quái lạ, không nói chuyện, ẩn ở phía sau núi luyện võ một mình, không muốn người khác đến gần. Tiểu Ngư Nhi đưa cơm cho huynh ấy, lại không thấy huynh ấy đâu, mọi người cùng nhau đi tìm thì thấy nhị ca té ngã ở bên cạnh đường núi, "Truy Phong" yêu quý của huynh ấy tự mình chạy về đây." Tiêu Thiên Văn xưa giờ rất tốt với đoàn ca vũ đứng ở bên giường, dùng ánh mắt trách cứ nhìn Nguyên Mị, nhưng vẫn nhàn nhạt kể ra mọi chuyện.


"Đại phu nói sao?"


"Hình như, là ngã ngựa!" Sắc mặt Nguyên Mị xanh trắng.


"Lão Lý nói không được di chuyển nhị ca, phải quan sát nhiều ngày nữa." Tiêu Thiên Văn nói lại đúng sự thật.


Đại phu của Phi Vân Bảo tuy rằng y thuật cao siêu, nhưng vô luận châm cứu thế nào, hốt bao nhiêu thuốc vẫn không thể khiến Tiêu Thiên Lân tỉnh lại.


"Tại sao lại như vậy?" Nguyên Mị lẩm bẩm, từ từ đi tới bên cạnh giường, nhìn nam nhân trước giờ luôn vênh váo tự đắc kia. Từ khi biết đến hắn, hắn vẫn liều lĩnh không ai bì nổi, hôm nay sau lại ngoan ngoãn nằm trên giường chứ?


"Tiêu Thiên Lân, chàng gạt ta phải không?" Nàng nhẹ giọng hỏi, nhưng nam nhân nằm trên giường vẫn không trả lời.


Nguyên Mị đưa mắt nhìn gương mặt tuấn tú, những giọt nước mắt lớn như hạt đậu chợt rơi xuống, lệ nóng làm đau lòng người.


"Nàng cũng thích Hổ ca đúng không? Tại sao không lấy huynh ấy?" Tiêu Thiên Văn nãy giờ vẫn không có ý tha thứ rốt cuộc không nhịn nổi, hỏi chuyện hắn quan tâm nhất.


Rõ ràng đã yêu nhau, tại sao không muốn cùng kết liền cành? Tại sao lại muốn như chưa từng xảy ra chuyện gì? Khiến Tiêu Thiên Lân tự cho mình đa tình, giống như một con thú bị thương cự tuyệt sự quan tâm của người khác, núp trong một góc tự liếm vết thương.


"Ta cũng không phải không chịu lấy chàng, chỉ là ta không muốn gả! Ai ta cũng không muốn gả!" Nguyên Mị bụm mặt, khóc sụt sùi giải thích.


Tiêu Thiên Lân nằm trên giường dường như hơi cử động, nhưng vì Nguyên Mị đang thương tâm và Tiêu Thiên Văn đang khiếp sợ nên không hề phát hiện.


"Sao? Không muốn gả?" Nghe đáp án như thế, Tiêu Thiên Văn trợn tròn mắt.


Nguyên Mị không ngờ sự tùy hứng của mình lại mang đến tổn thương lớn như vậy cho Tiêu Thiên Lân.


"Căn bản là ta không muốn lập gia đình! Ta nghiêm túc học nghệ, tốn rất nhiều tiền, đã dự định lâu rồi..." Nàng nói ra chân tướng làm người ta kinh ngạc, hai gười nói thẳng lý do ra. Mặc dù động lòng, nhưng lại tuyệt tình không cho nam nhân đến gần, mặc dù có tình, nhưng vẫn kiên trì tùy hứng cắt đứt nhân duyên với người yêu, tiêu sái mà phất tay bỏ đi người thật lòng yêu mình. Chân tướng lại là: Nàng không tin tưởng người nào, chỉ tin bản thân mình, chỉ thích bản thân.


Cho nên từ khi mới bắt đầu, nàng đã không định sẽ thành thân?


"Ý nàng là.. đời này nàng không hề có ý thành thân với nam nhân?" Giọng Tiêu Thiêu Văn đầy sự chất vấn, lại có thêm một tia khó khăn khổ sở.


"Phải." Nguyên Mị liên tục gật đầu, nước mắt ràn rụa nhìn nam nhân nằm trên giường chăm chú.


Nàng cho rằng vô tình rời bỏ hắn, hắn sẽ nhanh chóng quên nàng, yêu một nữ nhân khác, nhưng không ngờ hắn lại chấp nhất đến vậy, để cho ngã ngựa...


Hắn đã cứu nàng, nàng lại tổn thương hắn sâu sắc như vậy, nàng thật sự rất khổ sở!


"Tại sao?" Tiêu Thiên Văn nhỏ giọng hỏi. Hắn không hiểu tại sao nữ nhân này lại không có giấc mộng uyên ương hồ điệp, không muốn cùng người trong lòng nắm tay bạch đầu giai lão.


Nữ nhân bình thường mỗi khi nói đến ý trung nhân, luôn có biểu cảm xấu hổ vui mừng!


Tại sao nàng, một người độc thân, có nam nhân yêu mến lại không muốn gả cho hắn? Bộ dáng của nàng đối với Hổ ca không giống như giả, nàng vì Hổ ca mà chảy nước mắt, chân tình này, tại sao lại không muốn gả cho huynh ấy?


"Ta sinh ở một gia đình nghèo, khi cha mẹ sinh được đệ đệ thì đem ta vứt ở bên đường, còn mắng ta, không cho phép ta theo họ trở về. Ta ở ven đường đói bụng hai ngày trời mới được Bảo nương nhặt về Túy Hương Lâu nuôi. Bảo mẹ đối với ta cũng không tốt... Ta luôn nghĩ, ngay cả cha mẹ cũng không thể dựa vào, vậy còn có ai sẽ yêu ta cả đời này?" Nhìn gương mặt anh tuấn của Tiêu Thiên Lân, Nguyên Mị nhàn nhạt giải thích.


"Nàng không tin nhị ca sẽ yêu nàng, thương nàng cả đời sao?" Tiêu Thiên Văn kinh ngạc nhìn tiểu nữ nhân kỹ nghệ tài giỏi mỹ mạo như hoa này.


Nguyên Mị mím chặt môi, không trả lời, nhưng sự trầm mặc đã thể hiện rõ câu trả lời của nàng.


"Nàng có thể nói với huynh ấy, bảo huynh ấy thề." Tiêu Thiên Văn lo âu nói.


Tiếng nói lãnh đạm của Nguyên Mị ẩn tàng nổi lòng của nàng, "Cần gì phải như thế? Nếu ngay cả cha mẹ sinh ra ta cũng không làm được, sao lại yêu cầu người khác phải làm?"


Lòng người sẽ thay đổi, bởi vì hoàn cảnh và thời gian khác nhau mà thay đổi, cho nên nàng lựa chọn tin tưởng vào tiền.


"Chuyện này..." Trong lúc nhất thời, Tiêu Thiên Văn không biết nên nói gì. Không ngờ đôi kim đồng ngọc nữ trong mắt mọi người này lại là như thế! Cách nhau trong gang tất, nhưng khoảng cách giữa hai quả tim lại là ngàn dặm chân trời. Mặc dù tâm tư họ bên nhau, cơ thể giao thoa, nhưng vẫn vô duyên vô phận... Nghĩ đến tình trạng này, trong đầu Tiêu Văn Thiên sấm chớp rền vang.


Qua hồi lâu sau, rốt cuộc Tiêu Thiên Văn thôi suy nghĩ, hòa hoãn nói: "Bất kể nàng nghĩ thế nào, nhưng nhị ca thích nàng, trúng ý nàng, vì nàng tâm phiền ý loạn vẫn là sự thật, chỉ xin nàng thay chúng ta chăm sóc cho nhị ca, đợi khi huynh ấy tỉnh lại chắc chắn sẽ rất vui."


"Được." Nguyên Mị gật mạnh đầu, không ngừng lau nước mắt.


Chỉ cần Tiêu Thiên Lân chịu tỉnh lại, nàng nhất định sẽ nói với hắn, rằng nàng đồng ý lấy hắn, không tùy hứng bừa bãi nữa, không để hắn tức giận nữa.


Van cầu trời au để hắn tỉnh dậy đi!


Gió mạnh và tia chớp, mây đen không ngừng bay ở phía chân trời, tiếng mưa rơi trong rừng nghe như tất cả mưa gió đều tụ ở đây, cây cối bụi bặm rung động bay dữ dội.


"Mưa to không giảm thế này, một lát khỏi cần luyện công rồi." Tiểu Vũ đứng bên cửa sổ, nhìn mưa sa gió giật ngoài kia, mày nhướng lên vui mừng.


"Được lắm! Chúng ta đánh cờ đi." Tiểu Ngư Nhi lấy bàn cờ ra, muốn tìm người "chém giết."


"Ta cũng muốn, ta cũng muốn."


Thải Hà nghe mấy người học đồ nói thế, không khỏi cau mày, "Mấy người các ngươi không luyện công lại vui như vậy, khó trách bị bảo chủ mắng."


Nghe Thải Hà mắng, Tiểu Ngư Nhi nhanh tay lẹ mắt, nhẹ chân chùn mất.


"Sắp đổi người rồi! Hà tỷ nói bảo chủ nào vậy?" Tiểu Vũ sớm đã không vừa mắt Thải Hà tối ngày quấn lấy Tiêu Thiên Lân, cố ý nói thầm bên tai nàng.


"Ngươi nói nhăng gì vậy hả?" Thải Hà quay đầu, nhìn Tiểu Vũ chằm chằm.


"Đây là sự thật! Hôm đó đi qua phòng võ sư, ta nghe họ nói đó." Tiểu Vũ tự ình là người có tin tức thông linh nhất, kể rõ chuyện Tiêu Thiên Lân ngã ngựa ra.


"Nói lung tung! Bảo chủ võ công cao cường..." Thải Hà liều chết phản bác lời đồn đãi không có căn cứ kia. Ở phương viên trăm dặm, có ai không biết Tiêu Thiên Lân võ công cao cường chứ? Kiếm thuật, quyền cước, cái nào cũng siêu đẳng, ngay cả thuật cưỡi ngựa cũng nhất nhì, sao có thể ngã ngựa?


"Rất khó nói à. Lúc trước nghe nói hôn sự của ngài ấy với Nguyên cô nương không thành, tâm tình kém, ai biết lỡ ngài ấy buồn quá thất thần ngã xuống ngựa thì sao?" Tiểu Vũ tiếp tục phỏng đoán.


"Thật à? Hèn gì hai ngày nay không thấy bảo chủ." Tiểu Lục nhảy qua cùng nhau bát quái.


"Có thể vậy lắm! Ai không biết ngài ấy thích Nguyên cô nương chứ!" Nhớ đến chuyện Tiêu Thiên Lân không cho họ lại gần Nguyên Mị, Đại Sơn ăn giấm tiếp lời.


Thải Hà lớn tiếng ngăn họ thảo luận, "Các ngươi đừng có mà nói nhảm! Để bảo chủ nghe được, không phạt các ngươi đứng tấn một canh giờ mới lạ đó!"


Hừ! Thật là đồ đáng ghét chết tiệt! Tự ình là bảo chủ phu nhân tương lai à, còn dám ra lệnh cho bọn họ, nhìn là thấy ghét.


Tiểu Vũ cố ý thêm mắm thêm muối nói, "Cô còn không tin? Nếu không, cô nói xem hai ngày nay ngài ấy đi đâu? Không phải cô rất thân với bảo chủ sao? Thế bảo chủ đang làm gì vậy? Ta nghe nói ngài ấy đang dưỡng bệnh trên giường, còn tìm cô nương xinh đẹp nhất trong đoàn ca vũ đến chăm sóc, cô nương xinh đẹp nhất... Không phải là Nguyên cô nương sao?"


"Nói đến đây là ta đã biết. Bảo chủ thích Nguyên cô nương nhất. Nguyên cô nương xinh đẹp như thiên tiên, đứng cùng một chỗ với bảo chủ chính là câu "anh hùng mỹ nhân" mà người ta hay nói, vô cùng vừa đôi." Tiểu Lục cũng không ưa thái độ của Thải Hà, liền theo phe Tiểu Vũ lên tiếng.


"Huynh ấy đã không còn quan hệ gì với đoàn ca vũ rồi! Chỉ là đang bế quan luyện công thôi." Thải Hà cố gắng bình tĩnh.


"Không phải..." Tiêu Vũ nói thêm nữa, quyết phải khiến Thải Hà khóc.


"Các ngươi đừng cãi nhau nữa! Gần đây bảo chủ hơi bận, không có ở trong trang." Hộ vệ Vương Hàn đi ngang nội sảnh, nghe được mấy đệ tử đang bàn um trời lên, vội vàng chạy đến giải quyết mối tranh cãi.


"Phải vậy không? Rõ ràng ta nghe..." Tiểu Vũ vẫn còn mối hoài nghi rất lớn.


"Bảo chủ thật sự rất bận." Vương Hàn vừa lau mồ hôi, vừa giải thích, vẻ mặt hốt hoảng gián tiếp khiến không ít người tin lời của Tiểu Vũ.


"Vậy sao?" Tiểu Vũ cố ý nhìn Thải Hà, cười nhàn nhạt.


"Ta có việc muốn tìm bảo chủ." Thải Hà tức đến mức không chịu nổi, nàng xoay người, không để ý tới lời giải thích của Vương Hàn, chạy nhanh đi.


"Ai! Các người các ngươi..." Vương Hàn nhìn bóng lưng Thải Hà, vừa bực vừa không có cách.


Coi coi còn ai dám hống hách trước mặt họ nữa? Ha ha!


"Ta có nói gì đâu." Tiểu Vũ hừ một tiếng, vẻ mặt khoái trá.Chương 9
Đêm khuya, nước chảy róc rách ngoài cửa sổ, truyền đến bên tai không dứt. "Ồn quá!" Nguyên Mị nghỉ ngơi trong nội thất, nằm trên nệm êm, ngủ không yên, vì vậy nàng chậm chạp đứng dậy, cầm áo khoác khoác lên người. Từng tiếng nước suối chảy phía sau nhà, từ đây có thể nghe rất rõ ràng.


Nàng nâng mũi chân, đi ra bên ngoài, thấy Tiêu Thiên Lân vẫn yên tĩnh nằm, một gã sai vặt ngồi trên ghế bên cạnh, không ngừng gật đầu lim dim.


Vẫn không tỉnh lại...


Sao lại biến thành như vậy? Nàng bất giác thở dài.


Nguyên Mị đi tới đứng bên cửa sổ, dựa vào lan can, gió mát nhẹ nhàng quất vào mặt, nhìn theo bóng cành cây gãy ra ngoài, trăng trên trời dường như cũng bị nước mưa tẩy rửa, sáng ngời soi rọi. Đúng là bảo chủ mà! Chỗ này phong lương thoải mái làm người ta rất dễ chịu, nhưng không gian quá yên tĩnh.


Mấy ngày nay, nàng làm theo yêu cầu của Tiêu Thiên Văn, ở lại Phi Vân Bảo chăm sóc Tiêu Thiên Lân, nhưng hắn vẫn hôn mê, không hề tỉnh lại.


Nếu như hắn ngủ mãi như vậy, nàng nên làm sao đây?


Cả đoàn ca vũ cũng ở lại với nàng, tìm khách điếm ở phụ cận Phi Vân Bảo, bảo rằng nếu nàng không đi, đoàn ca vũ cũng sẽ không cất bước. Nếu còn tiêu phí như vậy, phải làm sao mới tốt đây? Cũng đâu thể khiến cả đoàn ca vũ cứ phải phiền vì nàng...


Nghĩ tới đây, Nguyên Mị càng buồn bực, không khỏi lần nữa thở dài.


Nàng không bỏ được Tiêu Thiên Lân đang hôn mê để đi với tỷ muội đoàn ca vũ, nhưng muốn tỷ muội đi trước, đợi Tiêu Thiên Lân tỉnh lại nàng sẽ đi gặp các nàng, chuyện như vậy, có nói họ cũng không chịu, nên làm sao bây giờ?


Nguyên Mị dựa lên lan can, yên lặng tự hỏi, nhưng... đầu bỗng nhiên nặng trĩu.


Lúc trước, nàng ở trong nội thất, rõ ràng không ngủ được, tại sao dựa lên lan can thế này mí mắt lại ngày càng nặng nề?


Nàng lảo đảo xoay người, tựa vào lan can, nhìn gã sai vặt lúc nãy vẫn còn lim dim trên ghế nhỏ, cả người giờ đã đổ ập trên đất, ngủ say đến không dậy nổi.


"Thật kỳ lạ..." Nguyên Mị loạng choạng, miễn cưỡng đứng thẳng người.


"Đại mỹ nhân, nàng cảm thấy kỳ lạ chỗ nào?" Một gương mặt ngăm đen tươi cười đột nhiên xuất hiện sau tấm bình phong.


"Ngươi, ngươi là ai?" Nguyên Mị không ngờ trong phòng còn có người khác.


Nàng ôm trán, thân hình lảo đảo sắp ngã.


"Trước tiên ta xin giới thiệu, ta tên là Đinh Hùng, là sư phụ có công phu quyền cước giỏi nhất Phi Vân Bảo, nàng cũng có thể gọi ta là Hùng ca." Có thể nhìn thấy Nguyên Mị mình mơ ước từ lâu ở khoảng cách gần như vậy, Đinh Hùng mở cờ trong bụng, bước nhanh nhào lại chỗ nàng như sắc quỷ.


"Sao ngươi có thể vào đây?" Nguyên Mị còn nhớ Tiêu Thiên Văn đã ra lệnh trừ hai người hộ vệ và sai vặt hầu hạ, ai cũng không được phép vào phòng ngủ của Tiêu Thiên Lân.


"Dùng chút thủ đoạn là vào được! Chỗ này cũng chỉ là phòng của Tiêu Thiên Lân, đâu phải đầm rồng hang hổ gì sao lại không thể vào được?" Đinh Hùng chỉ cần đốt mê hương ở cửa, đừng nói gã sai vặt, ngay cả người có công phu cao cường cũng phải ngủ li bì.


"Sao ngươi có thể..." Vì đứng bên cửa sổ, gió núi thổi tan không ít mê hương, nên nàng không hít phải nhiều như gã sai vặt, nhưng cũng đủ làm tay chân nàng vô lực, ý thức mơ hồ.


"Sao ta lại không thể? Đại mỹ nhân, nàng vốn là của ta! Nàng không biết sao?" Đinh Hùng đi lại bên cạnh Nguyên Mị, định đỡ nàng.


"Đừng chạm vào ta!" Nàng hất tay Đinh Hùng ra.


"Ngươi còn nói nhảm với cô ta làm gì? Không phải thích cô ta lắm sao? Vậy dẫn cô ta đi nhanh một chút đi!" Thải Hạ thấy Đinh Hùng đắc thủ, lặng lẽ đi ra từ trong góc.


Không có nàng giúp một tay, Đinh Hùng cũng không thể thuận lợi lẻn vào chỗ ở của Tiêu Thiên Lân được.


Nhưng, nàng cũng không phải giúp đỡ Đinh Hùng, nàng chỉ là đòi lại nam nhân của mình, Tiêu Thiên Lân là của nàng, không có ai có thể cướp đi hắn trước mặt nàng.


"Là ngươi!" Nguyên Mị nhận ra Thải Hà.


Thải Hà bám chặt không buông, đối với người yêu của mình luôn quyết tâm giành lấy, rất nhiều người đã lén nói với nàng, nhưng bởi vì nàng không có ý định thành thân với Tiêu Thiên Lân nên không đặt Thải Hà trong mắt. Không ngờ nàng ta sẽ...


"Chính là ta! Căn phòng này, trừ ta ra, không nữ nhân nào được phép vào nữa." Thải Hà thấy gương mặt Nguyên Mị trắng noãn kiều mị, liền tức giận một bụng, nàng sải bước tiến về phía trước, vươn tay muốn tát người.


Nhìn xem nàng đánh nát khuôn mặt đã quyến rũ nam nhân của nàng!


"Không được phép chạm vào nàng!" Đinh Hùng chộp lấy tay Thải Hà, dùng lực tát nàng ta một cái.


"Ngươi đánh ta?" Thải Hà quay đầu, kinh ngạc nhìn Đinh Hùng chằm chằm.


"Ta còn không nỡ chạm vào nàng, vậy mà cô dám mơ tưởng dám đánh nàng ư? Cô ngay cả xách giày cho nàng cũng không xứng! Khó trách Tiêu Thiên Lân không cần cô." Mắt thấy Nguyên Mị đã nằm trong tay, Đinh Hùng cũng không cần che giấu sự khinh miệt nữa.


"Khốn kiếp! Là ai dẫn ngươi vào đây hả?" Thải Hà vô cùng tức giận, nàng lập tức giơ tay muốn đánh trả. Lần này, Đinh Hùng sớm đã có phòng bị, hắn lắc chân, lấy ra chủy thủ giấu dưới đáy giày đâm mạnh về phía bụng Thải Hà.


"Á!" Nguyên Mị che miệng lại, bị cảnh trước mắt dọa đến ngây người.


"Ta sớm đã ngán cô rồi! Cô còn la lối om sòm? Cho là ta không dám làm gì cô sao?" Đinh Hùng sớm đã chịu đựng nữ nhân điên này đủ rồi, bây giờ cho nàng ta một đao để nàng ta câm miệng đã là khách khí, hắn còn chưa từng đao lăng trì nàng là may rồi!


(Lăng trì: Hình phạt bằng cách dùng đao mỏng lóc từng miếng thịt nhưng không để phạm nhân chết, lóc đủ một ngàn miếng thịt thì thôi.)


Nhìn hai người tàn sát lẫn nhau, Nguyên Mị ngây ngốc. Đinh Hùng xử lý Thải Hà xong, thấy sắc mặt Nguyên Mị trắng bệch, biết là đã dọa nàng sợ, vội vàng cất đao vào, đi tới trước mặt nàng định trấn an nàng.


"Đừng tới đây! Nếu không ta... chết cho ngươi xem!"


Nguyên Mị dựa sát vào lan can, mặc dù tay chân vô lực, nhưng vẫn cố gắng dùng tia khí lực cuối cùng chống trả, mạnh mẽ nói với Đinh Hùng. Mặc dù nàng không quan tâm đến trinh tiết, nhưng nếu thân thể bị thứ nam nhân ghê tởm này đụng chạm, nàng thà chết còn hơn!


Bị khí thế của Nguyên Mị làm cho giật mình, Đinh Hùng dừng bước lại: "Được, nàng muốn sao ta cũng chiều nàng, nàng ngàn vạn lần đừng làm ẩu."


Dù sao mỹ nhân cũng đã vào tay, sớm muộn cũng thuộc về mình, hắn thật sự không cần dùng sức mạnh với nàng. Nếu như nàng còn sức lực, làm ra chuyện vạn nhất, như vậy quá uổng phí công sức của hắn rồi.


"Phù!" Nguyên Mị nhìn hắn chằm chằm, tâm hoảng ý loạn.


Vì để kéo dài thời gian đợi cho Nguyên Mị bất tỉnh, Đinh Hùng bèn câu giờ bắt chuyện với nàng, muốn nàng bớt đề phòng. "Tính tình nàng sao lại quyết liệt như vậy? Một chút cũng không giống với bề ngoài, chỉ là như vậy cũng tốt, ở trên giường khẳng định sẽ như mèo hoang, rất hợp ý ta, không hổ là nữ nhân đầu tiên ta để mắt tới!"


"Ta... ta không quen biết ngươi, đừng có nói như đã biết ta lâu lắm vậy." Nguyên Mị đầu choáng mắt hoa, hai chân lảo đảo lùi về sau một bước.


Nhìn giai nhân lui về sau, Đinh Hùng tiến về phía trước một bước, toàn bộ tinh thần đều đặt trên người nàng, "Mị nhi, xem cách nàng nói chuyện như vầy, nàng với Tiêu Thiên Lân cũng hay thế này phải không? Ta nói cho nàng nghe, ánh mắt của ta hoàn toàn tốt hơn so với Tiêu Thiên Lân! Lúc nàng vừa đến biểu diễn ở Phi Vân Bảo, hắn ta ngay cả xem cũng lười, nhưng ta thì khác, ta rất coi trọng nàng!".


"Vậy thì sao?" Nàng tức giận thở hổn hển phản kích.


Rất nhiều nam nhân đều đến xem nàng biểu diễn sớm hơn Tiêu Thiên Lân, bằng vẻ thùy mị hơn người của nàng, tới chỗ nào chẳng câu một đống nam nhân đến.


"Nam nhân nàng nên hiến thân lần đầu tiên phải là ta mới đúng! Mặc dù ta không biết... cuối cùng lại cho tên kia ăn lời. Chỉ là, nam nhân đầu tiên của nàng không phải là Tiêu Thiên Lân đó chứ?" Nhìn gương mặt tuyệt mỹ của Nguyên Mị, hắn hài lòng kể kế hoạch lúc trước ra, vẻ mặt vô cùng bỉ ổi.


"Kinh tởm! Thì ra ngươi chính là người hạ mị dược!" Nguyên Mị tức đến mức muốn điên, nàng vươn tay, muốn đánh Đinh Hùng như không thành công.


"Đương nhiên là ta, chỉ tiếc ngày đó không bắt được nàng, nhưng lần này..."


Lời của Đinh Hùng còn chưa dứt, câu nói sững lại, bên trong phòng truyền đến một tiếng va chạm rất lớn, cả người hắn như diều đứt dây, bị ném bay đến một góc trong phòng.


Mặc dù tầm mắt mơ hồ, nhưng Nguyên Mị vẫn bị tiếng vang

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC