TIỂU BẠCH THỎ TRONG MIỆNG SÓI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


TIỂU BẠCH THỎ TRONG MIỆNG SÓI

Tên gốc: 恶狼嘴里的小白兔

Tác giả: Nguyên Viện

作者:元媛

Nguồn cv: Bầu trời xanh'Jane89

Cv và Edit: hướng dương xanh

Thể loại: cổ đại, sủng vô đối, sắc 20+, HE.

Tình trạng gốc: hoàn (10c+ vĩ thanh)

Tình trạng edit: ... bó tay xanh xanh siêu lười nha.( sẽ cố gắng hoàn nhanh nhất có thể vì là quà mà.)

Bộ này có cả một hệ liệt nha mình có đăng cả hệ liệt bạn nào muốn đọc vào tìm Hương bách hợp khiến dã thú quyến luyến.

Chống chỉ định: aizaiii trên 20+ nha, tềnh yêu nào có yếu tim, thiếu máu, ngây thơ, trong sáng thì lướt nha. Dành cho sắc nữ mà xx thì không phải sắc nữ đâu...nhưng mềnh vẫn đu dây hí hí.

P/ s xanh xanh mần pic nha...mà không biết có nên set pass không nữa vì truyện có mật độ nhạy cảm cao. Nếu set pass xx không mần pic, các tềnh yêu cho mình chút ý kiến nha.

Văn án

Từ nhỏ, hắn không chuẩn cho bất kì tiểu nam hài nào được quyền khi dễ nàng.

Bởi vì— khi dễ nàng là độc quyền chỉ duy nhất hắn có thể.

Nàng không chỉ nhát gan, yêu khóc còn có ham ăn.

Hắn hô phong hoán vũ, lạnh lùng, giảo hoạt,ra tay tuyệt không lưu tình.

Trên đời này chỉ có một thứ khiến hắn phải buông vũ khí đầu hàng đó chính là nước mắt của nàng.

Thầm mến, yêu nàng, sủng nàng vô tội vạ....Vì sao nàng lại đào hôn, ly khai khỏi hắn...Cuối cùng là nàng không muốn trở thành thê tử của hắn?

Nàng chán ghét nam nhân xảo quyệt như hồ ly, mưu cơ thâm trầm..hơn nữa hắn là hay khi dễ nàng, gả cho một nam nhân như thế nàng không cần a.

Bất quá hắn còn là vị hôn phu được chỉ định từ nhỏ của tỷ tỷ!

Xanh xanh xen vào tí nha...mô týp cũ một con sói háo sắc gần một con thỏ dễ xương, ngây thơ rất dễ bị dụ mắc câu..đáng chú ý chính là đánh vào dạ dày con thỏ non kia...chỉ cần có món ngon, hợp vị nàng sẽ thỏa hiệp a bất kể là thứ gì hô hô mọi người nghĩ xem là thứ gì có thể làm điều kiện thỏa hiệp đây.

tiết tử

" Ô..ô..trả lại đây..trả cho muội...đó là tiền mừng tuổi của muội" Một nữ oa nhi chừng bảy tám tuổi khóc như mưa.

" Đây..đây.. nhát gan tiểu Mãn lấy được là của muội a...Đến đây lấy đi" Cùng với tiểu nam hài đang hả hê chạy nháo phía trước là vài nam hài khác ở xung quanh cười đùa vui vẻ, với lợi thế cao lớn của nam hài nữ oa nhi chỉ còn biết ai oán nhìn các ca ca cười nhạo mình, vóc dáng nhỏ bé của nàng vẫn là không so được với các ca ca, vói như thế nào cũng đều hụt cả còn có sơ sẩy ngả xuống đất thật đau.

" Ô..ô..trả cho tiểu Mãn". Tiểu oa nhi khóc rống thật thương tâm, liều mạng chạy rượt theo nam hài ca ca, tay không ngừng quơ quàng trong không khí muốn theo đó mà cướp lại tiền mừng tuổi của nàng.

" Mau đến đây...nhanh đến cướp lại..ha..ha..Nếu muội lấy được ca sẽ trả lại cho muội!"Nhìn thấy nữ hài bộ dáng khổ sở, chật vật cả đám tiểu nam hài rất hả hê, cười đùa bỡn cợt thật vui vẻ, náo nhiệt.

" Hu..hu.."tiểu Mãn còn nhỏ chỉ biết khóc càng to hơn.

Rượt đuổi quần thảo mãi một hồi vẫn không lấy lại được đồ của mình, nữ oa nhi lần này trượt chân ngã xấp xuống đất một cái ầm, cả thân người nặng nề té ngã trên mặt đất phát ra một tiếng vang thật lớn, khuôn mặt nàng vùi cả trong tuyết trắng.

" Ha..ha..tiểu Mãn thật là một đứa ngốc! Đại ngu ngốc!" Các nam hài nhìn thấy nàng té ngã, bộ dáng đáng thương hề hề vẫn không tỏ vẻ ái náy thương xót mà còn cười đến vui vẻ, long trời lở đất.

" Ô..ô." Nước mắt không ngừng rơi nữ oa nhi đáng thương ngẩng đầu nhìn các vị ca ca, khuôn mặt mũm mĩm, thanh tú còn động lại tèm lem nước mắt nước mũi sụt sịt không thôi, vài hạt bông tuyết dính trên mặt khi nàng té ngã.

Búi tóc to dày được bới gọn gàng giờ tán loạn từng sợi trên khuôn mặt, quần áo mới màu đỏ cũng bị dính bẩn, cả người bộ dáng vốn rất tươm tất, sạch sẽ đã biến mất.

"Các ca ca là đồ xấu!Người xấu!Tiểu Mãn chán ghét các người! Ô..ô.." Rốt cuộc nhịn không được nữ oa nhi tiếp tục khóc nức nở, bù lu bù loa vừa khóc vừa mắng.

Nàng càng khóc, các tiểu nam hài đứng xem lại càng khoái trá vui vẻ, vòng quanh nàng, không ngừng vỗ tay, trêu chọc.

"Hạ tiểu Mãn là quỷ yêu khóc, đại ngu ngốc!Tiền mừng tuổi của mình mà cũng không lấy lại được..đúng là đứa ngốc.."

"Xem ra các người chơi đùa thật vui vẻ!" Một tiểu nam hài lớn tuổi hơn xuất hiện, nhếch miệng mỉm cười ngạo nghễnh nhìn bọn họ " Tiểu Mãn nhà chúng ta để cho các người đem ra giải trí sao?"

Nam hài một bên hỏi, một bên hai tay nắm lại với nhau xoa lấy các khớp tay, phát ra âm thanh ken két ghê người, toả ra tà khí áp đảo.

Vừa thấy hắn xuất hiện, cả đám tiểu nam hài sắc mặt trắng bệch, lung túng sợ hãi nhanh chóng xoay người tính bỏ chạy thoát thân.

Nhưng là không còn kịp rồi, nam hài một bàn tay to chỉ cần một thế đã rất nhanh bắt gọn bọn họ, ra tay không chút lưu tình từng người một bị cảnh cáo một cách thê thảm.

"Hu..hu..đã sai rồi" Tiếng kêu thảm thiết không dứt ở bên tai.

Một hồi lâu sau, nhóm tiểu nam hài đều chạy trối chết thoát thân không dám quay đầu lại nhìn phía sau, chỉ còn lại nam hài nghĩa hiệp thoải mái, nhàn nhã đứng yên tại chỗ, cầm trên tay tiền mừng tuổi của nữ oa nhi bị cướp mất.

Nữ oa nhi ngừng khóc, đôi mắt đỏ ao nhìn về phía trên tay của nam hài nghĩa hiệp là tiền mừng tuổi của nàng, vẻ mặt mong đợi chằm chằm nhìn hắn.

" Hàn ca ca,cám ơn...Ôi!" Lời cảm tạ còn chưa nói xong đầu nàng bị ai đó hung hăng gõ một cái thiệt đau." Ôi..Đau quá!"

" Không cho phép khóc." Nam hài thanh âm dữ tợn la to, biểu tình nghiêm khắc, cứng rắn làm cho nữ oa nhi nín re không dám nức nở, sợ hãi lấm lét nhìn hắn chăm chú.

Cái mũi nhỏ phập phồng ửng hồng, âm thanh nho nhỏ nữ oa nhi nhút nhát lên tiếng " Hàn ca ca, tiền mừng tuổi là của tiểu Mãn a."

" Đã biết nhưng là ta giúp ngươi cướp về cho nên tiền mừng tuổi này là của ta." Khóe miệng giơ lên tươi cười đối với việc ức hiếp một tiểu oa nhi nhỏ tuổi hơn hắn càng lý thú, kích thích hơn mà đây là nữ oa nhi cơ, hắn càng không thấy có gì hổ thẹn mà là cực khoái chí.

Ai dạy nàng quá vô dụng, xứng đáng bị hắn khi dễ, ức hiếp.

"Hả...nhưng mà là của tiểu Mãn..." hốc mắt nàng muốn rơi ra nước mắt nhưng nhìn biểu tình đáng sợ đầy bức bách của ác ma nam hài, nàng nén nhịn không cho lệ chậm chạp rơi xuống.

" Tiểu Mãn, ta hỏi ngươi nếu ta không lấy lại nó trong tay đám nam hài kia, ngươi có thể từ trên tay bọn họ đoạt được sao?

"Không thể." Nữ oa nhi thành thật lắc đầu.

"Đúng là vậy!"Nam hài cười dịu dàng. "Cho nên tiền mừng tuổi là ta cướp từ tay bọn họ về đương nhiên là của ta."

"Vô lý....." Nào có tiểu nam hài nào quỷ quyệt như vậy?

Nữ oa nhi bất mãn trong lòng giận dỗi mà không dám nói gì. Đối với nàng, nam hài kia so với các ca ca khi nãy ức hiếp nàng còn đáng sợ hơn gấp bội.

"Còn có ta đã bảo bao nhiêu lần muốn ngươi học cách bảo hộ chính mình, không được để cho người khác ức hiếp, trêu chọc mình, muốn ức hiếp, khi dễ ngươi cũng chỉ có duy nhất ta mới có quyền đó, ngươi đem lời nói của ta như gió thoảng mây bay mà quên hết, ngươi là để chúng đi nơi nào rồi?"

Nam hài thanh âm dịu dàng nhỏ nhẹ, biểu tình sắc mặt cũng rất ôn nhu nhưng đôi mắt chậm rãi nheo lại, mang theo một tia nguy hiểm tà mị.

Nữ oa nhi sợ hãi rụt cả người lui từng bước một về phía sau, mở to mắt ủy khuất mở miệng giải thích. "Là vì...... Ôi!"

Chưa kịp giải thích cái đầu nho nhỏ đáng thương của nàng đã bị vài cái gõ đau, cả người một bụng đầy ủy khuất cùng sợ hãi không thể nhịn nổi nữa rồi.

" Ô..ô..oa.oa"Mặt nhăn lại bất bình nàng òa khóc nức nở, bao nhiêu uất ức cứ như vậy mà hòa vào nước mắt dồn lực phát ra tiếng khóc tức tưởi."Đáng ghét!Xấu xa! Trứng thối!Bùi Diệc Hàn ngươi là đồ xấu xa,ác ma, ngươi so với bọn họ còn đáng sợ hơn, tiểu Mãn chán ghét ngươi, thực chán ghét ngươi! Chán ghét là chán ghét!"

Tiếng khóc kinh thiên động địa quấy nhiễu đến các trưởng bối trong nhà chú ý đến, cũng làm cho Hạ tiểu Mãn hạ quyết tâm thề nàng từ nay về sau muốn cách xa Bùi Diệc Hàn một chút có hắn không có nàng.

Nàng trong lòng mừng rỡ như điên nhớ lại một sự kiện, thật là may mắn hắn là vị hôn phu của tỷ tỷ, mà không phải của nàng......

chương 1

Nước mắt của nàng.

Từng giọt từng giọt vô cùng trân quý.

Không cho bất luận kẻ nào được phép...

Hạ tiểu Mãn cuộc đời không có lý tưởng gì lớn, trong nhà đã có ca ca cùng tỷ tỷ thông minh, lanh lợi thay nàng gánh vác tất cả, đại ca từ khi trưởng thành đã tiếp nhận sản nghiệp Hạ gia, làm cho của cải cùng danh tiếng Hạ gia không ngừng mở rộng, thăng hoa khắp tứ phương, trong giới thương nhân vị thế là ổn định, được nhiều người kiêng nể, ngưỡng mộ.

Nói đến đại tỷ còn lại của nàng, từ khi tỷ tỷ được sinh ra đã được mẫu thân cấp cho làm con thừa tự, kế thừa tổ truyền kinh doanh mai mối của gia tộc, là truyền nhân đắc ý của mẫu thân tiếp quản " Hồng Nương Quán" hiện tại danh tiếng vang lừng khắp nơi, không có hôn sự nào vào tay tỷ tỷ mà không đạt thành chính quả.

Còn về phần nàng – Hạ tiểu Mãn là một cái ốc sên đuổi không kịp hai vị ca ca và tỷ tỷ vốn là nhân tài kiệt xuất, hoàn mỹ tuyệt sắc, nếu nói lấy nàng ra so sánh chính là trứng chọi với đá, không biết lượng sức tí nào. Trời sanh nàng tính tình nhát gan lại yêu khóc, từ nhỏ thường hay bị bắt nạt cùng khi dễ.

Hơn nữa không chỉ ở bên ngoài bị bắt nạt, ở nhà cũng bị hai vị huynh tỷ ức hiếp cực độ làm cho nàng vốn sợ hãi, rụt rè lại càng bị tác động mạnh hơn so với người khác càng có nỗi sợ gấp đôi, gặp được ác nhân liền tự động né tránh.

Trong cuộc sống nhàm chán của nàng thứ làm cho nàng cảm thấy thỏa mãn và yêu thích nhất chính là thức ăn ngon, chỉ cần mỹ vị đều vừa miệng bất kể sơn hào hải vị hay tầm thường món ăn nàng đều nhiệt tình nếm qua.

May mà trong nhà gia sản khá giả làm cho nàng cơm áo không lo thích gì được đó đặc biệt nàng rất hứng thú với việc được ăn ngon, cho nên vị giác của nàng vì vậy mà được dưỡng thành siêu cấp hưởng thụ mỹ vị thức ăn.

Chỉ cần nàng ngửi qua liền có thể tinh tường nói ra bên trong có những vị gì vật liệu ra sao, hơn nữa chỉ cần nàng nói món nào là hảo ngon đại ca nhất định muốn lập tức đem món kia vào tửu lâu kinh doanh, chưa tới ba ngày món đó nhất định sẽ rất thịnh hành, truyền bá khắp nơi trong thành.

Mặc dù nàng rất vô dụng bù lại vẫn là có một ưu điểm để bổ khuyết.

Bất quá nàng thích ăn, thường xuyên nếm qua những thứ ngon vật lạ nên mỹ vị cũng dưỡng quá thành thói quen cao cấp khiến nàng rất kén ăn a.

Nàng trời sinh dù ăn no vẫn không béo lên được, hồi nhỏ nàng tuy béo tròn đáng yêu nhưng càng lớn thân thể càng biến chuyển nho nhỏ, manh khảnh vai, eo, bụng bằng phẳng, làn da trắng nõn, mềm mại, hơn nữa đôi mắt to tròn ngập nước rất quyến rũ, phong tình. Nhìn ra, nàng đích xác là một tiểu bạch thỏ ngây thơ rất dễ khiến người khác nảy sinh ý niệm muốn bắt nạt.

Hạ tiểu Mãn chính xác là một tiểu cô nương đơn thuần như thế, nàng nghĩ mãi cũng không hiểu được nguyên nhân nàng vì sao luôn bị bắt nạt, chính vì vậy nàng chỉ có thể lộ ra bộ dáng đáng thương, đầy mình ủy khuất để lẩn tránh người xấu yêu khi dễ nàng.

Nàng đời này ghét nhất chính là hai kiện sự, một cái là ác ma yêu khi dễ cùng bắt nạt nàng trứng thối Bùi Diệc Hàn, một cái khác chính là thời tiết nóng bức của mùa hè.

Nàng từ nhỏ sợ nhất là oi bức, thât sự không thể chịu được mùa hè rất oi nồng, rất khó chịu không có thoải mái.

Ban đêm mùa hè nhiệt độ thường cao hơn, Hạ tiểu Mãn có thói quen mặc trên người duy nhất cái yếm màu đỏ cùng tiết khố màu trắng, đơn bạc như vậy nẳm trên giường thoải mái ngủ.

Dù sao đây cũng là khuê phòng của nàng, trừ bỏ nha hoàn thân cận thường hay ra vào, những người khác là không có khả năng tiến vào, cho nên nàng một chút lo lắng cũng không có.

Phù.. phù....cả thân người rất nóng Hạ tiểu Mãn khẽ nhíu mày, động đậy thân mình, không may cái chăn trên người vì vậy mà rơi xuống đất, cả người không ngừng xoay trở đủ mọi tư thế.

Đêm đến, nàng tắm rửa sạch sẽ rồi mới lên giường đi ngủ, trên người chỉ khoác tùy tiện cái yếm mỏng mà thôi, bởi vì nàng xoay trở liên tục mà sợi dây áo phía sau gáy dần bị tuột lỏng ra.

Thoáng một cái chỉ thấy cái yếm đỏ rớt ra nằm lại trên giường, hiển hiện trước mắt một đôi tuyết trắng no đủ, tròn đầy không gì che đậy, theo hô hấp của nàng không ngừng phập phồng, nụ hoa đỏ nhạt nhỏ xinh không ngừng run rẩy.

Nàng ngủ say trong giấc mộng không có phát hiện bên ngoài cửa sổ gần giường nàng có một thân ảnh to lớn, tà mị theo ánh trăng sáng hững hờ rọi vào ngây ngẩn nhìn cảnh đẹp vô hạn không sót thứ gì.

Đôi mắt đen sâu thẳm, tà mị phát ra tinh quang nhìn thân thể trần trụi nhuốm một mảng ánh trăng lồ lộ vẻ mời gọi cùng nụ hồng nhạt vươn thẳng trên làn da tuyết trắng thật là kiều diễm, làm cho cả người hắn rạo rực, khó chịu không thôi.

Hạ thân hắn từng trận nóng lên như rèn lửa trong lò.

Yết hầu nóng cháy, hai con người đen láy đem hết dục vọng đặt lên thân thể phong tình kìa đang say giấc bình yên trên giường.

Máu nóng chạy loạn trong huyết mạch, hô hấp phập phồng rối loạn không thôi.

Khuôn mặt nàng nhỏ xinh, thanh tú, đôi mắt vừa to vừa tròn rất đáng yêu, chiếc mũi cao cân xứng, đôi môi hồng đào đỏ mộng khiến người khác muốn cắn từng ngụm say mê, cả thân hình cũng thật là mê người trắng nõn, bóng loáng, nhìn ngắm thật lâu hắn xem ra nàng quả thật là một tiểu bạch thỏ xinh xắn làm cho hắn ngay lập tức muốn chiếm lấy nàng hoàn toàn, từng tấc đất da thịt, chiếm lĩnh toàn bộ địa phương.

Cả người nàng toàn thân trắng hồng, trần trụi da thịt lõa lồ dưới ánh trăng càng muốn thiêu đốt dục vọng nam tính của nam nhân.

Hắn yêu nhất chính là làn da của nàng vô cùng mịn màn, thơm mát, trắng nõn như bông tuyết đầu mùa, chỉ cần chạm qua khẽ vuốt ve, nhẹ nhàng vân vê khắp người thỏ con vì mẫn cảm khẽ cựa mình nấc lên nho nhỏ âm thanh yêu kiều, làm cho hắn yêu thích, xúc động không ngừng, không muốn rời đi nữa.

"Ưm..thơm quá..."

Trong lúc mơ ngủ, cái miệng nhỏ xinh của Hạ tiểu Mãn khẽ liếm lấy đôi môi mình, chẹp chẹp tiếc nuối, mũi không ngừng phập phồng hấp háy, cảm giác trong lòng kích thích ngửi thấy một mùi thơm ngọt ngào, quyến rũ làm cho nàng không tự chủ nuốt xuống mấy ngụm nước miếng thèm thuồng.

Phát hiện nàng có phản ứng, nam nhân khẽ mỉm cười xảo huyệt, liếc mắt nhìn qua trên tay mình có một vật nóng hổi, thơm lừng.

Hắn mang đến cho nàng bát canh đường phèn táo đỏ, được nấu theo bí quyết riêng có một không hai của hắn, canh này là sự kết hợp của nhiều hương liệu quý hiếm đủ sức cám dỗ giác quan mỹ vị của nàng.

"Mãn nhi, tỉnh nào" Hắn đặt xuống bát kia nóng hổi lên trên đầu giường, miệng kêu gọi nàng cùng đó là tay chân hắn đồng loạt lạp xả quần áo chính mình, cả người không có gì che đậy nhẹ nhàng lên giường, nằm xuống bên cạnh nàng.

Bàn tay to ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của nàng vào lòng, vật đàn ông thẳng cứng của hắn chỉ cách một lớp vải mỏng tiết khố của nàng vô tình cọ sát, cái ôm ghì ngày càng siết chặt hơn.

" A..." Hạ tiểu Mãn nhíu mày, cả người đều bị lửa nóng thiêu đốt truyền đến cho nàng cảm giác rất ngứa lại khó chịu, không ngừng xoay trở người thoát ra.

Bầu ngực đầy đặn vì vậy mà càng dính chặt vào người hắn, nàng càng cử động mạnh thoát ra thì càng cọ sát vào người hắn, hai nụ hoa cứ như vậy ép chặt trong lòng ngực hắn cọ xát lẫn nhau, nháy mắt càng thêm đỏ bừng.

Nóng quá...... Hạ tiểu Mãn đến lúc này nhịn không nổi nữa không ngừng thở dốc, lờ mờ mở mắt đang còn say ngủ.

Vừa hé ra mắt đã thấy trước mặt mình là một khuôn mặt rất tuấn tú, làm cho nàng vô cùng kinh hoảng hô to lên một tiếng, tiếng thét vang xa trong màn đêm tĩnh lặng.

Sớm đoán được phản ứng của nàng, hắn thừa dịp nàng còn hé miệng, nam nhân nhanh chóng tiến nhập miệng nàng, đem thanh âm của nàng toàn bộ lấp hết vào trong miệng hắn, từ từ nhấm nháp vị ngọt của riêng nàng.

Cái lưỡi linh hoạt của hắn nhanh chóng quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương của nàng cuồng dã quấn quýt làm cho nàng không thể phản kháng, giảo hoạt đoạt lấy từng chút một hương vị thơm tho của nàng.

" Ưm...ưm" phản kháng là điều không thể, bất lực mềm mại thân thể sớm đã bị hắn dưỡng thành thói quen để hắn khi dễ, Hạ tiểu Mãn đẩy ra hắn vài cái liền không tự chủ được đáp lại nhiệt tình của hắn.

Chiếc lưỡi mềm mại của nàng từ từ đáp lại hắn không ngờ hắn nhận được sự quy thuận của nàng dục vọng càng mạnh mẽ hơn, dường như muốn chiếm đoạt toàn bộ con người nàng, làm cho cả người nàng đều muốn có mùi hương nam tính của hắn.

Vật nóng cứng rắn cách tiết khố mỏng manh của nàng không ngừng va chạm, cọ sát chỉ trong chốc lát một đợt xuân thủy đã thoát ra, trong suốt hoa dịch làm ướt đẫm tiết khố, nàng không tự chủ uốn lượn thân mình.

"Ưm.." Hạ tiểu Mãn phát hiện hắn hình như lại muốn bắt nạt nàng, cả người rúng động, thần trí sợ hãi muốn thoát khỏi nụ hôn triền miên không dứt của hắn."Không muốn! Bùi Diệc Hàn..."

"Có muốn nếm qua canh đường phèn táo đỏ không?" Hắn liếm môi, đưa tay chỉ về hướng có mùi thơm nghi ngút bỏ lại cái nhìn hài lòng, hắn biết nàng không thể nào kháng cự được.

Quả nhiên, Hạ tiểu Mãn nhanh chóng đình chỉ giãy dụa. "Canh đường phèn táo đỏ ư?" Mũi nàng khẽ hấp háy ngửi ra được một chút mùi thơm ngọt ngào, hai mắt sáng ngời nhìn đến đầu giường có một bát canh nóng.

Mùi thơm kia chính là theo nơi đó truyền ra...... Tâm nàng bắt đầu lung lay!

" Muốn" nuốt xuống vài mgụm nước miếng nàng liền đáp trả hắn.

Cụp mắt xuống, nàng chờ mong thái độ của hắn như thế nào, mùi thơm kia cũng rất là quen thuộc thứ này chắc chắn là do hắn nấu.

Thế mới nói, nàng vốn rất là kiêng ăn, lăn lê khắp các thiện phòng, tửu lâu biết đến rất nhiều đầu bếp nhưng không ai đạt đến trình độ siêu cấp như hắn.

Thật là kỳ quái, hắn đường đường là một thương nhân chỉ biết kinh doanh mua bán, lại là trang chủ Thương Minh sơn trang lừng lẫy trong thiên hạ, thế lực to lớn, thâu tóm cả hai vùng Nam Bắc, thủ đoạn hành sự là lãnh khốc, vô tình, ở thương trường cùng đại ca của nàng ngang tài ngang sức, không có kẻ nào có gan trêu chọc đến.

Với thân phận bá chủ một phương không thua kém ai vì lý nào hắn lại đi học tập trù nghệ, nấu ra món ăn nào cũng đều rất thơm ngon, hương vị nồng đậm khó quên, khiến nàng từ khi nào đã trở nên nghiện hương vị riêng của hắn.

" Nàng đã biết muốn ăn qua canh ta nấu thì phải như thế nào?" Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua mặt nàng, tà mị cười khẽ cầm lên bát canh đường phèn táo đỏ đưa đến dụ dỗ nàng.

Nhớ lại khi nàng mười bốn tuổi kia, hắn cũng như vậy dùng thức ăn ngon lành mang đến mê hoặc nàng, mà nàng thì là đồ đại ngốc cứ như vậy rơi vào cạm bẫy đáng sợ của hắn, trở thành nữ nhân của hắn.

Hai năm cùng một phương pháp, trăm lần thử đều đạt được cùng một kết quả, hơn nữa mỗi lần hắn đều đạt thỏa mãn mong muốn.

Nàng cũng không hiểu lắm, quan hệ mờ ám của hai người như vậy, thân mật thân thể là đại biểu cái gì chỉ là nàng đơn thuần nghĩ đến hắn là yêu khi dễ nàng mà thôi.

Bị bắt nạt liền có đồ ăn ngon cho nên tuy rằng chắn ghét hắn, cũng không muốn cùng hắn một chỗ nhưng vì thức ăn cùng việc thỏa mãn chiếc lưỡi nàng đành cắn câu vậy.

Thật sự đúng là đồ ngốc mà! Bất quá, nàng chính là ngốc như vậy, đơn thuần như vậy hắn mới có thể dụ dỗ a!

Đồng tử đen sâu hút phát ra một tia giả dối, khoái trá, bạc môi vì vậy khẽ nhếch lên ý cười, Bùi Diệc Hàn nhàn hạ chờ Hạ tiểu Mãn ngoan ngoãn chui vào bẫy,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net