Mùa xuân năm ấy ta gặp nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoa trên tách cà phê nóng

Gọi hờ những giọt hương.

Anh đêm xuân tang trắng,

Còn em khóc với gương.

An An đặt đóa oải hương vừa mới chóm nụ lên bia đá, nhắn gọi anh những vệt yêu còn nồng ấm. Mùa xuân trên Hà Thành ẩm ướt, khô lạnh. Cái rét vờn xõa lên đôi tóc mai bồng bềnh. An An cảm giác tim yêu mình vỗ từng hồi lặng lẽ. Nhịp đau đớn bất chợt ùa về, siết nghẹn tâm can.

"Em gửi anh tách cà phê nóng."

An An cười nét duyên dịu nhẹ. Em dọn lớp cỏ xanh mọc dày quanh bia đá. Trong tâm thức cần anh đến nghẹn ngào, cõi lòng hoang sơ, vụn vỡ. Kí ức yêu thương bao lấy trái tim, thấm sâu tế bào những nỗi nhớ. An An bỗng dưng khóc, hóa ra lại rất đau lòng.

oOo

Em gặp anh trong ngày mưa xuân cũ kỹ. Yêu anh như nắng tơ vương màu, gã trai xem cà phê Hà Thành như thuốc phiện.

Tháng hai độ sang tết, đất trời ngập sương mới. Em là cô gái có mái tóc thơm mùi sữa, là nàng sinh viên năm nhất bé nhỏ trong mắt anh. Xuân về oải hương nở những khóm xinh đẹp, anh đến bên em như giấc mộng.

Ngày đó em ngắm hoa trong Vũ Quán, anh dùng cà phê ở bàn sát cạnh, em cũng chẳng biết rõ anh nữa. Chỉ nhớ anh mang cặp kính dày. Anh gọi em là "nàng thơ thương mến". Em nhớ ngày gặp anh không nhớ nổi ngày yêu anh.

Chẳng phải ngày mưa nhưng lòng em êm ả. Mọi thứ khởi đầu dịu nhẹ như cách sương chảy trên lưng hoa. Tách cà phê có hương vị ấm nóng, mình quen nhau, mình yêu nhau trôi chảy tới kì lạ.

Tất cả về anh đối với em như mảng kí ức mỏng dài. Em không chắc bản thân mình giữ kỹ, nhưng em biết rõ mình yêu anh.

Anh từng nói rất thương cà phê Hà Nội, vị đắng không đường vây lấy đầu lưỡi làm anh say. Anh từng nói em hơn cà phê Hà Nội, hơi thở em ấm làm anh bay.

Ngày đó có anh, dù mưa dù nắng em vẫn tươi cười. Em yêu anh giữa chốn phồn hoa lỡ hẹn, yêu anh từ cái đẹp Hà Thành. Cạnh anh, trái tim em thổn thức, cảm nhận cả nhịp đập vội vã, những cái yêu siết hờ. Những nụ hôn còn lỡ, em thấy cả rung động đắm say.

Có lần em hỏi anh.

"Tại sao em và anh yêu nhau không có bắt đầu?"

Anh cười, hôn nhẹ lên trán em, anh bảo.

"Là duyên nợ thì không cần bắt đầu đâu em."

Tình yêu ta rạng rỡ, nóng rực. Em đắm mình vào mớ cảm xúc có anh. Anh từng bảo yêu em hơn nhiều thứ anh có được. Anh bảo em dịu dàng, anh bảo trái tim em sáng trong.

Sinh viên năm nhất bé nhỏ như em cũng có thể yêu anh rực rỡ như vậy, em không dám mong, chỉ muốn cùng anh đến cuối những khung trời. Ta từng hạnh phúc, từng hân hoan, từng nhiệt huyết, từng sống với tuổi trẻ. Từng đầy ấp những kỷ niệm, ước mơ. Tình yêu ta nóng bỏng, nồng cháy, em yêu anh hết cả thời thanh xuân.

Ta yêu nhau bao lâu anh nhỉ?

Đã đủ dài hay còn bé nhỏ anh ơi?

Ta yêu nhau bao xa anh nhỉ?

Mà chốc rồi anh bỗng hóa hư không...

oOo

Gã trai yêu cà phê Hà Thành như thuốc phiện cũng có những ước mơ. Gã ước, gã mở một cửa tiệm kinh doanh nhỏ, nơi có nàng, có gã, có cả tương lai hạnh phúc.

Nhưng có phải chăng duyên yêu tắt đường không đến, hay con người ta quá bạc đãi nhau.

Tháng bảy cuối thu, khi những đợt lá đỏ đổ phủ dài khắp các con đường. Anh Hoàng trên tay cầm cái ô to vành rộng, đứng trước sân ga. Gã đón nàng trở về sau chuyến thực tập xuống tỉnh.

Nàng rời bến tàu bẽn lẽn nép vào ô to của gã trai mang cặp kính dày. Mưa trên đầu đổ những hạt gắt gao xâu xé, nghe cả những tiếng lộp độp, ào ào, và cả tiếng chạy đôn đáo trên bến ga.

Gã cùng nàng băng qua những cung đường ngập nước. Tay trái gã cầm ô, tay phải siết chặt tay nàng, gã nói lời yêu rất khẽ, lời yêu những ngày qua chưa nói. Gã từ tốn ôm nàng, từ tốn hôn nàng. Vệt yêu trượt dài trong nỗi nhớ dâng cao, cháy hoài rừng rực. Gã trả trọn nỗi niềm thương nhớ không nguôi, trả nàng những móng ngong bao ngày qua mệt mỏi. Con đường phía trước không bóng người, chỉ nghe mỗi tiếng mưa và thanh âm thấp trầm của người kế cạnh.

Cuối cung đường gã dừng chân trước khung rào gỗ, khẽ cười hướng nàng vào trong. Nụ cười gã trong đêm mưa mùa thu ấm lạ, rực rỡ, chẳng còn nỗi đau hay vướng bận, chẳng còn tiếc nuối hay tủi buồn, chỉ có yêu thương ngập tràn trong đáy mắt.

Thế mà loại cảm giác hạnh phúc bất chợt thắt nghẹn tâm can, siết xát dãy tế bào đau thương không thể dứt. Thời gian ngừng lại, không gian phút chốc nhấn màu lặng thinh, mưa chợt tạnh, nghe thoáng tiếng gió rít rì rào, nụ cười trên môi ai vụt tắt, từ xa nghe rất to tiếng kèn môtô inh ỏi. Ngày một gần hơn, ngày một lớn hơn, rồi kết thúc bằng thanh âm kêu thét.

Bóng dáng gã trai đổ xuống đường, cặp kính dày gãy nửa nhuốm màu máu. Nền đất phủ ngập ao đỏ một vùng, nhịp thở đang trở nên gấp gáp. Gã trai đôi mắt nhắm hờ. Khắp áo, vai, xương hàm dịch đặc sệt lỏng chảy dài từng lớp nhầy nhụa. Bóng xe môtô mất hút, không còn nghe thấy tiếng kèn nữa, mưa không rơi, mặt đường ướt lạnh hòa màu máu. Cõi lòng, cỗ đau đớn dáy dày lên trái tim từng hồi mạnh mẽ. An An chết trân tại chỗ. Đôi mắt nhòa ướt tan thương. Cảm tưởng trái tim bị bóp tới tan nát, vỡ vụn. Mảnh yêu thương bị xâu xé ngặt nghèo theo từng nhịp thở.

Trong đêm mùa thu lại có tiếng khóc, tiếng thét, tiếng ai oán cấu nát tâm can con người. Gã trai nằm trên nền đất khô lạnh, nàng ôm sâu bờ vai Anh Hoàng, hôn những cái yêu vội vã vào trán, khóc tới đau lòng.

"Đừng mà. Anh ơi."

Gã trai hơi cười, đưa tay vén đôi tóc nàng thật nhẹ. Thanh âm gã khe khẽ rít từng đợt hơi thở còn yếu ớt cuối cùng. Gã đang khóc, giọt nước mắt tan tác nỗi niềm vụn vỡ. Lời gã nói trầm bổng, quặn thắt tim gan nàng từng chút từng chút.

"Vậy là An An với anh không duyên không nợ...Nhưng An An à, anh thương em."

oOo

An An thắp nén hương lên bia đá, gọi anh những tiếng yêu còn hơi ấm. Thời thanh xuân em trôi qua lặng lẽ, không có anh. Đến giờ em vẫn cô đơn, trước giống tố cuộc đời, trước hạnh phúc, trước người thương cũ.

Mùa xuân năm ấy ta gặp nhau.

Có nhiệt huyết, yêu thương, có rực rỡ.

Em vẫn đến thăm anh như thường nhật,

Đóa oải hương và tách cà phê Hà Nội.

Trước lăng mộ anh, em lại khóc.

Tự nhìn mình, hóa ảo mộng đến anh.

1999~2~24-2003~7~30

Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net