1. "Chào anh, người tôi không quen..."

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm Hà Nội, trời lạnh, tôi một mình lang thang trên con phố vắng tanh không bóng người. Trời đen, không sao, bóng trăng mờ, khuyết hơn nửa làm mọi thứ ẩn đi trong không gian tối mù mịt. Những cột đèn trên đầu tôi dường như đã quá cũ kĩ. Chúng có vẻ đã được sử dụng rất lâu rồi. Những bóng đèn chập chờn, ánh sáng yếu ớt chỉ chực lụi tắt. Gió thổi từng cơn ngắt quãng, lạnh đến tận sống lưng, thì thào vào tai tôi những điều gì mập mờ đầy ma mị. Tĩnh. Tĩnh đến sợ. Bản thân tôi sợ nhất buổi tối ở thành phố này. Mẹ tôi đã từng có lần dọa tôi rằng nếu một đứa con gái đi chơi ngoài phố một mình quá mười một giờ đêm sẽ bị các âm hồn lảng vảng xung quanh. Hồi ấy, tôi chẳng biết gì cũng tin lấy tin để đó là sự thật. À, thực ra bây giờ vẫn vậy đấy, mặc dù rõ ràng biết chỉ là lời dọa dẫm cả thôi. Mà, đêm nay cũng không sợ mấy, bởi lần này tôi không phải đi chơi, là vì chuyện khác.

Đi được hơn hai chục bước, người tôi bắt đầu mỏi nhừ. Tôi nặng nề lết chân tới một chiếc ghế đá gần đó. Tôi ngồi thụp xuống vì mệt. Nhận ra bên cạnh có ánh sáng và hơi ấm lạ, tôi quay sang, thấy một bà cụ già. Ra là một người bán ngô nướng! Bà ngồi bó gối trên một cái chiếu rách đôi ba chỗ, thi thoảng lại đưa tay ra với tới gần chiếc bếp trước mặt, lật từng xiên ngô. Rồi, đã nhận ra sự có mặt của tôi, bà đứng dậy, kéo tôi xuống chiều ngồi sưởi cho ấm người.

- Cô đây đi đâu mà muộn dữ thế?

Bà cất lên giọng nói run run, khản đặc. Tôi đoán già, đoán non là bà bị viêm họng lâu rồi. Cũng phải, đêm đông mà ngồi ngoài trời thì ai chịu cho nổi chứ! Lại chỉ mặc có hai lớp áo mỏng tang thì chẳng sớm muộn gì cũng phát sốt. Tôi cúi đầu xuống, chống cằm, vừa trả lời, vừa hỏi lại:

- Cháu làm thay ca cho bạn bà ạ. Hôm nay, nó mệt nên xin nghỉ làm nên cháu hơi vất chút. Với lại, hôm nào bà cũng bán muộn như vậy hả bà?

- Ừ, bà mỉm cười, bán ngô nướng thì chỉ bán tối mới đắt hàng chứ cô! Mọi ngày bán được lắm đấy, mỗi tội hôm nay lạnh quá nên người ta ngại ở ngoài lâu nên vội về nhà. Còn tôi, mắt mờ, chân chậm nên có lúc lại ở đây qua đêm, sáng sớm hôm sau mới thu dọn đồ về nhà.

Tôi nhíu mày lại, tay không ngừng hua trước cái bếp vẫn còn đang cháy.

- Vậy bà không ngại lạnh ạ?

Bà nhìn tôi, thở dài.

- Làm riết quen, cô ạ. Thế, cô lấy vài bắp ăn cho ấm nhé cô?

Tôi bỗng nhiên cảm thấy thương bà vô cùng. Tuy là người lạ nhưng chẳng hiểu sao tôi lại có cảm tình với bà chỉ trong vài phút ngắn ngủi. Xong, nén cảm xúc mình lại, tôi cất giọng nhưng mặt lại cúi gằm xuống:

- Hai bắp, bà ơi...

Và tôi nhận lấy hai bắp ngô từ tay bà, trả tiền và xoay người bước đi nhưng miệng vẫn không quên nói "Cháu chào bà". Gió lại thổi một cách lạnh lẽo. Tôi mong sớm về tới nhà trọ, cũng đã gần mười hai giờ rồi.

Tôi bỗng nhớ năm xưa. Những đêm muộn như thế này, tôi chưa bao giờ đi một mình vậy. Từng giây, từng phút có luôn anh đi bên cạnh. Thi thoảng, gặp hàng ngô nướng, anh lại mua lấy hai bắp, một cho tôi, một cho anh. Những lúc đó, tôi thầm mong thời gian trôi thật chậm.

Sống mũi tôi cay quá...

***

Sáng, trời hửng nắng. Bầu trời xanh biếc với một vài áng mây trắng đi lạc hững hờ trôi. Chim sẻ, chim sẻ quạt, chim bồ câu nhảy nhót khắp nơi. Tiếng hót của chúng trong veo và cao vút như tiếng sáo trúc. Thời tiết lúc này khá ấm, không lạnh như đêm qua nữa. Tôi thoải mái diện chiếc đàn len màu hồng phấn ra ngoài mà không sợ cảm, bệnh. Thực sự, mặc một, hai lớp áo sướng hơn nhiều. Thoải mái, không nặng nề và cực kì dễ vận động. Nói chung, hôm nay quả tuyệt vời.

Tôi thong thả bước đi trên lề phố, cảm nhận từng nhịp sống một cách chậm rãi. Hà Nội tuy trời đông nhưng tấp nập lắm! Cho dù có là chủ nhật đi nữa thì cũng ồn ào, đông đúc như vậy. Đường chật, người đông, tiếng còi xe inh ỏi suốt ngày không dứt. Nhiều lúc, tiếng còi vang lên to đến đinh đầu, nhức óc, khó chịu vô cùng. Ấy khó chịu mà lại vui. Người dân Hà Thành bao năm nay đã quen sống trong sự ồn ã vậy rồi. Cứ hôm nào tiếng còi xe vãn bớt thì y rằng người ta lại buồn buồn. Thật thú vị, nhỉ?

***

Tôi dừng chân tại một quán cà phê bên lề đường. Một quán cà phê nhỏ xinh với phong cách thật dễ thương. Màu chủ đạo của quán là màu nâu của gỗ và xanh tươi của cây lá. Tôi thấy yêu nơi này từ cái nhìn đầu tiên rồi. Phong cách cổ điển, phục vụ dễ mến và những món trà, bánh là điều tôi thích nhất ở nó. Thú thực thì đây không phải lần đầu tôi tới đây đâu. Tôi tới đây thường xuyên, đều đặn cứ như một thú vui nho nhỏ ấy.Trong vòng năm năm nay, tôi vẫn luôn giữ thói quen đó. Chỉ khác mỗi là giờ tôi phải uống trà một mình thôi...

***

Ngồi một mình trên chiếc bàn gần cửa sổ, tôi vừa nhâm nhi tách trà đào vừa đọc từng trang trong quyển sách tôi mang tới. Từng câu, từng chữ tôi đã thuộc lòng từ bao giờ. Quyển sách này, mọi thứ ở đây đều rất đỗi quen thuộc. Chợt, tôi lại nhớ đến năm xưa, khi anh vẫn còn bên tôi...

"Bên nhau mãi mãi, em nhé!"

"Mãi mãi yêu em!"

"Từ thời khắc này đến mãi về sau, em sẽ luôn là người anh yêu"

Tôi đã nghe quen tai từ "mãi mãi". Anh cứ suốt ngày nói thế, hễ mở miệng ra là lại "mãi mãi". Tôi biết là tôi không ngây thơ đến nỗi tin vào tình yêu "kết thúc có hậu" như trong truyện cổ tích, nhưng lại hi vọng vào cái "mãi mãi" của anh. Phải chăng đó là một lời hứa suông? Tôi chưa từng nghĩ như thế. Kể cả bây giờ cũng vậy, mặc dù biết điều tôi từng chưa nghĩ tới đã thành sự thật rồi.

Tôi nhíu mày, gấp sách lại. Quyển sách này cũ, cũ quá rồi. Thế mà cũng được ba năm rồi đấy. Phần da ở bìa sách tróc hết cả ra mà tôi vẫn cố giữ cho bền, dẫu rằng nó sắp phải vào sọt rác. Nó bị bỏ đi không phải vì nó quá cũ và xấu xí, là do tôi muốn quên đi những gì cần quên thôi.

Bỗng, tôi nhận ra một tờ giấy màu hồng nhỏ được dán cẩn thận ở phần gáy sách. Trên tờ giấy viết những chữ với nét bút thật nắn nót và mảnh dẻ. Chữ mờ rồi nhưng vẫn đọc được. Tôi khẽ nhìn và thở dài...

"Tặng em, người con gái anh thương!"

Quả là một dòng chữ ngọt ngào. Ngọt ngào đến nỗi có phần hơi sến sẩm. Ngẫm lại, tôi lại thấy nuối tiếc. Giờ chẳng được nghe anh nói những câu như thế, chẳng được đọc những ngôn từ như đường, như mật trong những bức thư anh gửi tôi. Thực sự, ngày xưa đã qua thật rồi...

Tôi lặng thinh trên bàn. Lúc này chỉ một mình tôi trong quán. Ngoài cửa sổ, tôi thấy những đôi tình nhân trẻ tình tứ, trọc ghẹo nhau. Tôi đây giờ tuổi cũng gần ba mươi rồi chứ ít ỏi gì đâu. Chẳng muốn nhìn ngó, dò xét chuyện yêu đương làm gì cho mệt. Và... hình như tôi cũng chán yêu rồi, nhỉ?

Cốc trà đào trên bàn lúc này đã vơi đi hơn nửa. Tôi chép miệng, nói thầm:

- Trà đào hôm nay sao đắng thế...

***

Rời khỏi quán cà phê, tôi nhanh chóng ghé vào một cửa hàng hoa gần đó. Nơi này thật nhiều hoa quá. Bông nào cũng to, đẹp cả. Mùi hương hoa xộc vào mũi tôi êm dịu. Tôi lượn lờ vài vòng quanh những chiếc lãng cắm đầy hoa rồi hỏi chị chủ quán:

- Có bán lẻ hoa không chị?

Nghe thấy tiếng tôi, chị nhẹ nhàng trả lời:

- Có nhé em. Vậy, em lấy hoa gì?

- Cho một bông hồng đỏ đi chị.

Rồi, chị vào trong, lấy ra một bông hồng to, đẹp. Sắc đỏ của hoa rất tươi, tươi như màu máu ấy. Cánh cũng nhiều, không héo úa chút nào. Nói cho cùng, tôi ưng bông hoa này lắm.

- Bao nhi-

- Mua tặng người yêu hay tỏ tình thế em?

Chị ngắt lời tôi. Tôi hơi giật mình vì nghe thấy cụm từ "người yêu" và đơ cứng người lại. Vài giây sau, tôi bình tâm trở lại, đáp:

- Bạn thôi chị.

Tôi vờ vịt nói dối. Nói thật, tôi chẳng muốn bị người ta xen vào chuyện riêng tí nào. Thôi, coi như chị ấy nhiệt tình, cứ trả lời vậy.

- Ra vậy, chị nói, chị tưởng em tính tặng người yêu hay gì. Do người ta hay mua hồng tặng người mình thương ấy mà.

Tôi lại sững sờ. Chị nói phải. Đáng lẽ tôi không nên mua hồng thật. Tôi có thương anh nữa đâu chứ...

Rồi, tôi bặm môi, nói lại với chị:

- Cho em một bó lưu ly nhỏ.

Chị hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng đi lấy hoa cho tôi.

Nhận bó hoa, tôi đưa tiền cho chị và chạy vụt đi.

Thật ngu xuẩn...

***

Tôi một lần nữa dừng chân ở một căn nhà nhỏ cách đó không xa. Chà, bị khóa, tức là giờ người chủ hẳn không có nhà. Tôi rút ra trong túi một cái chìa khóa, mở cửa ra. Ấy, đừng hiểu lầm, đây chỉ là chìa khóa dự phòng thôi. Người chủ ấy đã đưa cho tôi từ rất lâu rồi, chỉ là tôi chưa có cơ hội trả lại thôi. Mà, chắc người ấy cũng đã quên rằng tôi cũng có chìa khóa nhà rồi. Trí nhớ người ấy kém lắm!

Bước vào trong nhà, tôi có hơi bất ngờ vì phòng khách đã thay đổi quá nhiều. Từ đồ đạc đến màu sơn đều rất khác so với trí nhớ của tôi trước đây. Thay vì phong cách truyền thống của Châu Á như trước thì giờ đây lại là một phong cách hiện đại phương Tây. Hơn nữa, trên tường còn treo nhiều ảnh hơn. Tôi không thấy mặt tôi trong đó, chỉ thấy khuôn mặt rạng rỡ của một người con gái tóc nâu. Cô ấy đẹp, đẹp đến mê người. Đôi mắt sắc xảo cùng làn da trắng ngần của cô ấy là điều thu hút nhất đối với đàn ông. Tôi hiểu rồi, hiểu cái lý do để mà anh chọn về với cô ấy.

Tôi lại đi vào bếp. Căn bếp này khá luộm thuộm và bẩn thỉu. Đống bát đĩa chất đầy trong bồn rửa bát thật đáng sợ. Đồ dùng nấu ăn thì rỉ sét cả rồi. Tôi dùng một ngón tay chà nhẹ trên mặt bàn ăn. Chẹp, bụi quá. Kiểu này là chủ nhà toàn ăn quán đây mà. Thể nào sau này cũng bệnh cho coi.

Đi vài vòng trong nhà, tôi ra ngoài và khóa cửa. Thú thực gọi là vài vòng chứ tôi chỉ loanh quanh ở bếp với phòng khách. Vào phòng ngủ với nhà tắm của người ta thì chẳng có chút tế nhị nào cả. Hơn nữa, bản thân tôi cũng không tò mò đến vậy đâu.

Xong xuôi, tôi định xoay người bước đi. À, suýt quên việc mục đích tôi tới đây. Kể từ ba năm trở lại đây, năm nào tôi cũng tới đây vào thời gian này. Và, tôi sẽ luôn để lại một món quà nho nhỏ cùng với một bức thư. Hơi dị, phải không?

Rồi, tôi lôi ra trong túi xách một bức thư. Tôi nhẹ nhàng đặt nó xuống thềm cửa chung với bó lưu ly tôi mua lúc trước và cất bước đi.

Tôi khóc mất rồi.

"Chào anh, người tôi không quen..."

                              •••                                                    
                           Thành phố Việt Trì
                                                                                                        21/5/2018
                                                

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net