chương 2: tập 2.1: Một Mình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   ----- Ohara -----
   
    Mọi chuyện vẫn bình thường, và cô cũng rất vui vẻ.
    Đến một ngày, cô đến thư viện gặp mọi người. Mọi người thay vì đón chào cô thì mọi người rất hoảng loạn. Cô thắc mắc, hỏi tiến sĩ:

   - Tiến sĩ à, có chuyện gì mà mọi người hoảng loạn quá vậy?

   - Ko có gì đâu cháu, đừng lo lắng quá. À, có 1 người muốn gặp cháu sắp về rồi. Nhưng ko gặp được lâu lâu.

   - Là ai vậy ạ?

   -Mẹ cháu.

    Là mẹ ư? Cô rất ngạc nhiên, vì từ nhỏ cô đã ko gặp được mẹ. Cô chỉ nhớ được màu tóc trắng hơi xoắn và thân hình cao. Cô rất vui. Nhưng tại sao mọi người ko được vui lắm, dù sao mẹ cô cũng là thành viên của nhóm. Tại sao lại ko gặp được nhiều? Có rất nhiều câu hỏi trong đầu cô.

   Đến chiều tối, mọi người tụ tập lại trước cửa chào đón Ovila, nhưng cô chưa kịp đến gặp mẹ mình. Thời gian có hạn nên mẹ cô đã đi, và cô đã đi ngang qua người đó nhưng theo linh cảm cô quay lại. Đúng, đó là mẹ của cô, cô lắp bắp :

   -M...m...mẹ, là mẹ phải ko?- mắt cô ướt nhòe.

   - Robin à, là mẹ đây- cô dang vòng tay ra.

   Ở ngoài xa, có 1 hạm đội đang tới, đó là hạm đội của hải quân. Họ tới hoàn đảo vì tìm mẹ cô và những người trên đảo vì họ đang tìm kiếm thông tin về lịch sử kỷ nguyên trống mà chính quyền giấu mấy lâu nay. Họ đến phá và tra tấn những người dân trên đảo. Sau đó, họ đã giết và đốt hoàn đảo vì họ đã biết được cách đọc chữ ký tự đó. Nhưng may thay có 1 người ở hải quân đã cứu kịp cô là Saul- là bạn của mẹ cô. Nhưng ko kịp anh đã bị giết , người giết đó là 1 đô đốc, nhưng anh ta lại thả cô đi vì người bạn quá cố -Saul- và quay lại. Cô đã đi ra xa là nhìn hoàn đảo cháy nhưng lại bất lực trước những chuyện đã xảy ra, cô chỉ chèo đi và khóc.

   ----- Biển Đông -----

   Sau lời hứa đó, anh và cô đã thích nhau. Anh và cô cùng nhau luyện tập kiếm cùng nhau. Họ cười nói cùng nhau, rất thân thiết với nhau. Anh và cô đã được phép đính hôn với nhau và đủ tuổi sẽ cho 2 người kết hôn. Cô và cậu dắt tay nhau trong rừng, anh hỏi:

   - Nếu sau này 1 trong 2 chúng ta thành kiếm sĩ giỏi nhất thế giới, thì người còn lại sẽ làm gì, Kuina?

   - Nếu là anh thì em sẽ thành vợ anh. Còn nếu là em thì anh thành chồng em thôi.😜😜😜

   - Đồ lém lỉnh😶😶😶- mặt anh đỏ ửng.

   Nhưng ko may đến một ngày nọ, anh đang luyện tập thì có người bạn tới nói:

   -Zoro...Kuina...Kuina đã mất rồi

   - Này cậu đừng giỡn mặt với tôi- cậu nổi nóng và nắm cổ áo lên.

   - Tớ nói thật. Cô ấy đi xuống kho lấy đồ thì trượt chân, đã đưa lên bệnh viện nhưng ko cứu kịp.

    Cậu rất sốc, người bạn,người cậu yêu đã hoàn toàn ko còn trên đời này. Trong lễ tang , cậu hoàng toàn im lặng, ko nói một lời nào nhưng cậu rất đau, đau nhiều lắm nhưng ko thể khóc được. Sau khi tang lễ xong, cậu đến bàn thờ của cô khóc, cậu khóc rất to như chưa từng được khóc. Thầy của cậu đến-cha của Kuina- tới an ủi cậu. Nhẹ nhàng bảo:

  - Con đừng khóc nữa, chuyện gì đến hắn cũng đã đến, hãy cho quá khứ qua đi, người đã mất rồi không thể sống lại được.

- Sư phụ, hãy dạy con về những kiếm pháp. Con muốn được thành kiếm sĩ mạnh nhất như lời hứa con dành cho cô ấy. Và con muốn được cây kiếm Katana mà cô ấy dùng.- cậu cúi gập người xuống.

   - Được thôi- thầy xoa đầu cậu.

           -----END-----
  Mk tua đoạn này nhanh đã thay đổi tình tiết để sau này cho mk dễ viết chuyện hơn. Nếu người ko thích thì mình xin lỗi rất nhiều ☹☹.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net