Tuyển tập truyện ngắn của Fuyu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình ca mây xốp trắng

 

Tôi đang sống những ngày đầu của năm đầu cấp ba.Một lần, tình cờ, khi đi mua một hộp sữa chua, tôi nhìn thấy Mr.Cloud. Đó chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua. Gương mặt cậu ấy lướt qua tôi trong tích tắc thôi, rồi biến mất giữa rất nhiều gương mặt đang chen lấn trong căng-tin giải cứu cho cái bao tử rỗng. Nhìn dáo dác, tôi vẫn chẳng thấy cậu ấy đâu.

Tôi đã luôn mong được gặp cậu ấy, một lần nữa.




***




Hồi học cấp hai, tôi có biệt danh là Bí Ngô, một biệt danh ngộ nghĩnh và đáng yêu. Nhưng đáng tiếc, đối với tôi, nó không mang ý nghĩa đó. Bí Ngô là sự trêu chọc của các bạn nam trong lớp về thân hình tròn vo của tôi. Bạn bè không ác ý, họ chỉ đùa cho vui, tôi biết thế. Nhưng lũ con trai tuổi đó đều là một lũ não không phát triển. Họ luôn trêu chọc tôi mỗi ngày, mọi nơi, cười đùa và khiến tôi mệt mỏi kinh khủng.

Nói thêm, ngoài sự tròn vo, tôi có một vẻ ngoài cực "phình phường". Tôi đơn giản hóa mọi thứ về mình. Tóc để dài, buộc đơn giản. Tôi không phải mù tịt về thời trang. Thậm chí tôi còn rất hay tư vấn cách ăn mặc cho cô em họ và có một bộ sưu tập riêng sau ba tiếng đồng hồ vẽ vời. Nhưng thiết nghĩ, mình đã tròn vo nên mặc gì cũng không đẹp nên tôi ăn mặc đơn giản nốt. Và luôn chọn những gam màu tối.

Dù vậy, tôi không quá mặc cảm về chuyện mình trông thế nào. Mỗi lần có ai đó trêu mình là Bí Ngô, tôi lại nhe răng cười cho qua chuyện. Tôi chú tâm vào học tập và những sở thích của riêng mình, như đọc sách chẳng hạn. Có lần tôi mang cả tập Harry Potter dày cộm lên lớp đọc vào giờ chơi vì đọc ở nhà không kịp.

Tôi thích một cậu bạn cùng lớp, từ năm lớp bảy, tên Hoài. Đó là một cậu bạn dễ thương với nụ cười có hai lúm đồng tiền nhỏ. Tôi thường nhìn lén bạn ấy, bối rối mỗi khi bạn ấy nhìn mình. Tôi cũng cố gắng gây ấn tượng bằng cách chép bài giùm, trực nhật giùm...

Thậm chí năm lớp chín, chẳng hiểu đào đâu ra can đảm, tôi mua quà tặng sinh nhật cậu ta và ghi vảo thiệp rằng "Tớ thích bạn". Như những cô nàng ngốc nghếch bằng tuổi, dư thừa mơ mộng, tôi thường vẽ ra những câu chuyện hoàng tử-công chúa mà nhân vật chính là tôi và Hoài. Giấc mơ hoàng tử-công chúa của tôi chính thức chấm dứt vào một hôm. Tình cờ, tôi đi ngang qua khu bán nước ngọt ở căng-tin và nghe tụi con trai cùng lớp nói chuyện. Về tôi, về tình cảm ngốc nghếch của tôi. Và tôi nghe rõ từng chữ một.

-Tao đời nào thích con nhỏ béo đó.

Lần đầu tiên, tôi khóc và cảm thấy chán ghét ngoại hình của mình. Tôi trốn ở bãi giữ xe của trường, một nơi hiếm có ai tới vì toàn là xe đạp, một đống gạch và ngói sau khi sửa thư viện vẫn chưa kịp dọn, có mỗi cây phượng già là trông lãng mạn. Tôi ôm gối, khóc thút thít như trẻ con.

-Cần khăn giấy không?

Giật mình. Tôi ngẩng lên, mặt vẫn còn nhòe nhoẹt nước mắt, nhìn thấy một cậu bạn không quen biết đang cầm khăn giấy. Tôi ghét việc người khác nhìn thấy mình khóc, nhìn thấy mình yếu đuối. Tôi đưa tay lau nước mắt, cáu kỉnh.

-Không cần.

Tưởng tên kia sẽ biết điều và quay gót biến đi. Nhưng cậu ta lại ngồi xuống cạnh tôi.

-Đã bảo là không cần khăn giấy mà.

Nhưng cậu ta chẳng có vẻ gì là nghe tôi nói. Tất cả những gì cậu ta làm là duỗi thẳng chân, ngước nhìn những đám mây xốp trên bầu trời. Có vẻ chúng không trôi đi. Hoặc cũng có thể cậu ta đang ngắm những mãng trời xanh dịu dàng. Hoặc đang ngắm những tán lá phượng xanh rì lấp lóa nắng. Được một lúc, hắn hỏi, nhưng không nhìn tôi.

-Thất tình hả?

-Cái gì?

-Lí do là vì bạn tròn hả?

Cảm giác đau khổ vì bị thất tình nhanh chóng nhường chỗ cho một ước muốn mãnh liệt rằng có một...cây chổi ở đây để tôi cho cậu ta một trận.

-Liên quan gì đến cậu?

-Sao cậu không giảm cân, cắt một kiểu tóc mới? Làm gì đó để những nét đáng yêu của mình lộ ra ngoài? 



- có vẻ cậu ta vẫn chẳng để ý xem tôi nói gì.

-Tôi chẳng việc gì phải đẹp lên cho thiên hạ ngắm cả. - Tôi gần như gắt lên.

-Ngốc. Con người đẹp lên là để chính bản thân tự tin hơn.

Cậu ta búng tay vào giữa trán tôi, mỉm cười rồi đi tiếp, sau khi nhận xét "Mây hôm nay đẹp". Tôi ngồi xoa xoa chỗ trán hơi đau, mà cũng có thể nó đã hơi đỏ, ngơ ngác. Thậm chí tôi quên luôn mình vừa khóc vì thất tình.

Tôi đặt tên cho cậu ta là Mr.Cloud. Đôi khi ngẫm nghĩ lại, tôi nghi ngờ không biết thần kinh cậu ta có bình thường không. Ai lại đi nói chuyện với một người xa lạ, xen vào chuyện riêng của ngưởi khác, rồi biến mất như thế. Lại còn "Mây hôm nay đẹp".

Nhưng lại ngẫm nghĩ, tôi thấy những điều Mr.Cloud nói chẳng sai. Đã bao lần tôi nhìn mình trong gương và mong mình bớt tròn? Đã bao lần tôi muốn mình thu lại bé xíu trước những cô bạn xinh xắn cùng lớp? Đã bao lần tôi từ bỏ ước muốn thi văn nghệ ở trường chỉ vì sợ những lời xầm xì về ngoại hình của tôi dưới khán giả, mà có khi do tôi tưởng tượng ra?

Và tôi quyết định giảm cân. Bằng một thực đơn ăn kiêng, bằng chạy bộ và bơi lội. Đó không phải là một quá trình dễ dàng mặc dù nhìn vào trông có vẻ đơn giản.Có lúc tôi muốn bỏ cuộc khi phải ăn toàn rau xanh, còn đứa em trai thì cầm cái đủi gà trêu ngươi. Có lúc tôi muốn bỏ cuộc khi đôi chân đau buốt sau những ngày đầu chạy bộ. Nhưng tôi đã không bỏ cuộc. Có thể vì ý chí trả thù quá mạnh mẽ. Tôi lại còn ngốc nghếc vẽ ra các câu chuyện khác. Đó là sau khi giảm cân, Hoài sẽ nhìn tôi bằng một con mắt khác, và lúc đó tôi sẽ lạnh lùng bỏ đi.

Tôi hiện tại, giảm cân thành công, cắt tóc ngắn ngang vai hơi so le ngộ nghĩnh. Và tôi cũng thoái mái chọn những gam màu sáng ưa thích mà không lo lắng chúng sẽ tố cáo sự tròn vo của mình. Đúng như Mr.Cloud nói, tôi cảm thấy mình tự tin hơn và thoải mái hơn tham gia những hoạt động của trường. Tình cảm ngốc nghếch dành cho Hoài và ý tưởng trả thù cũng ngốc nghếch nốt dần phai theo thời gian. Mà mỗi khi nhớ lại, tôi chỉ thấy buồn cười kinh khủng.

Mỗi khi ngước nhìn những đám mây trắng xốp trên những mảng trời xanh dịu dàng, có lúc chúng không trôi, có lúc chúng lại chậm rãi trôi đi, tôi lại nghĩ về Mr.Cloud. Đúng là một cậu bạn kì quặc đã an ủi tôi theo một cách cũng kì quặc. Tôi mong gặp lại cậu ấy, có thể để bắt đầu một tình bạn chẳng hạn.




***




Sáng nay tôi, lại nhìn thấy Vân. Cô bạn vừa trực nhật quét cầu thang vừa hát, một giai điệu rất vui tai. Thật ngộ. Vân chăm chỉ quét, chăm chỉ hát đến nỗi không nhận ra có nhiều người đi ngang qua đang nhìn mình lạ lùng. Mà với tôi, hình như lúc nào Vân cũng có một vẻ riêng rất ngộ như thế, từ năm cấp hai.

Năm lớp tám, lớp tôi thua trong một trận chung kết bóng đá. Tất cả là lỗi của tôi đã để bóng văng vào chân và phản lưới nhà. Tôi rầu rĩ ôm thất bại cay đắng, cả những cái nhìn trách móc của chiến hữu trên xe bus về nhà. Cô bạn ngồi cạnh đang nhẩm nhẩm một giai điệu rất vui tai. Rồi bằng vẻ tự nhiên đáng yêu nhất của một cô gái có thể có, bạn ấy giật giật tay áo tôi.

-Bạn có nhớ giai điệu bài này không? Tớ thấy quen mà nhớ mãi không ra tên bài hát.

Và suốt chuyến đi đó, cả hai cứ thay nhau nhẩm nhẩm lại giai điệu để cố nhớ tên bài hát. Cuối cùng, tuy không nhớ nổi tên bài hát nhưng nỗi buồn trong tôi biến mất một cách kì lạ nhờ một cô bạn cũng kì lạ nốt. Nhìn phù hiệu thêu trên áo, tôi biết bạn ấy tên là Vân, học cạnh lớp tôi.

Tôi nhìn Vân khá nhiều lần, nhưng chưa bao giờ thấy cô bạn khóc. Chỉ một lần bạn ấy thu mình ở bãi giữ xe của trường, một nơi toàn xe đạp, một đống gạch và ngói sau khi sửa thư viện chưa kịp dọn, có mỗi cây phượng già là trông lãng mạn. Tôi biết Vân khóc vì điều gì. Tôi đã muốn an ủi, đã muốn cho bạn ấy mượn khăn giấy, cùng bạn ấy rủa xả tên ngốc kia. Nhưng kết quả là tôi gần như gây sự với Vân. Chán mình thật! Chắc lúc đó bạn ấy phải ghét tôi lắm!

Lên cấp ba, tình cờ Vân lại học cạnh lớp tôi. Tôi lại được tha hồ ngắm bạn ấy. Dĩ nhiên, cô bạn không biết điều đó, mà không biết có còn nhớ tôi không? Vân xinh hơn trước, mặc dù tôi thấy ngày trước Vân cũng xinh, và quan trọng nhất là thấy bạn ấy yêu đời lắm, tự tin hơn trước rất nhiều. Tôi chỉ băn khoăn, Vân bây giờ thú vị như thế, liệu có thằng con trai nào ngốc như cậu bạn năm cấp hai không? Chắc là tỷ lệ cực hiếm.

Tôi nhìn lên trời, nơi những đám mây xốp trắng đang chầm chậm trôi. Muốn bắt chuyện trước nhưng không biết cách. Không lẽ lại bắt đầu bằng mây trời ngốc xít như ngày nào....Đang tự than thở mình. Đột nhiên.

-Này, đằng ấy tránh ra cho tớ quét một tí nào.....??????.......Mr.Cloud?

Câu cuối Vân gần như hét lên, ngạc nhiên, rồi đưa tay lên miệng lẩm bẩm "Chết rồi, nhỡ miệng..."."Vẫn với vẻ riêng của bạn ấy, tự nhiên đáng yêu nhất mà một cô gái có thể có" - ý nghĩ thật nhanh xẹt qua đâu, nhanh hơn câu trả lời của tôi:

-Tên tớ là Duy. Không phải Mr.Cloud. Còn cậu thì tớ biết tên rồi, Vân ạ. Hay cậu thích tớ gọi cậu là Bí Ngô? 



FUYU

Bản tình ca màu blue 

Hôm nay trời mưa rất to và rất lâu. Tôi ngồi trên xe buýt ngắm phố nhòe nhoẹt qua ô lớp kính và những giọt nước vỡ, tai nghe Ipop, cuốn sách Momo mở ra trên gối. Tai văng vẳng những giai điệu tuyệt hay của Wake me up when September end, Green day hát. Những ký ức chợt trở về trong tôi. Vẹn nguyên. 




Giữa năm lớp mười một, bố mẹ tôi chuyển nhà, tôi cũng vì thế mà chuyển trường. Tôi không thích thú điều này chút nào. Phải chia tay với những đứa bạn cũ và làm quen với những người bạn mới không phải là một việc dễ dàng gì đối với một con bé rụt rè như tôi. 



Chỗ ngồi của tôi cạnh cửa sổ, có thể trông ra khoảnh sân trồng hoa của trường và tán phượng xanh rì. Ngồi cùng bàn với tôi là một cậu con trai. Ngay ngày đầu tiên tôi đến, cậu bạn đã mỉm cười chào và nói: 



- Xem ra bạn sẽ cứu mình khỏi kiếp ngồi một mình. Chào mừng đến trường mới. 



Tôi khẽ mỉm cười chào lại. 



- Bạn tên gì? 



- Mình là Mai Khanh. 



- Tuyệt, tớ và cậu cùng tên. Tớ là Huy Khanh. 



Học ở đây được một khoảng thời gian, tôi nhận ra Huy Khanh được rất nhiều bạn nữ thích. Họ nhìn trộm cậu ở bất cứ đâu. Trong lớp, trên sân bóng, trong căn tin... Họ cũng hay giả vờ nhờ cậu chỉ bài hộ hoặc tặng một món quà nào đó nhân một dịp nào đó. Có lẽ vì Khanh là một cậu bạn điển trai với đôi mắt nâu ấm, đôi môi trẻ con lúc nào cũng mỉm cười. Cậu hay trêu đùa mọi người và cũng rất tốt bụng. 



Tôi cũng thích Khanh. Nhưng không phải vì tất cả những lý do trên. Khanh không giống bất cứ một cậu bạn nào tôi gặp trước đây. Khanh giúp tôi trực nhật, không hề ngại phải cầm chổi. Có lần cậu còn mang giúp tôi cái cặp to đùng đầy sách vở lên cầu thang. Cậu chu đáo và đáng tin cậy. Nhưng tôi không biểu lộ những điều đó ra ngoài, cũng không giả vờ nhờ cậu chỉ bài giùm. Đơn giản tôi để cảm xúc yên lặng trong lòng tôi. Chúng tôi rất hay nói chuyện với nhau. Và một lần chúng tôi phát hiện ra cả hai cùng thích món bánh mì trong căn tin nhồi nhiều trứng cút và chả, nước mắm nên mặn một chút. Tôi thích nhất hình ảnh Khanh ôm cây đàn guitar mượn được trong phòng chơi nhạc của trường và gảy lên những giai điệu tuyệt hay vào mỗi giờ chơi. Cậu chỉ chơi đàn, không hát. Chỉ duy nhất một lần cậu hát Wake me up when September end với giọng trầm ấm. Thỉnh thoảng, cậu chơi đàn, còn tôi hát. Những lúc như thế, tôi có cảm giác chúng tôi là một đôi. 



Hôm sinh nhật tôi mưa rơi. Mưa từ tiết ba và đến tận lúc tan học vẫn không hề có dấu hiệu sẽ tạnh. Tôi đứng ở cuối cầu thang, nhìn ra màn mưa trước mắt đầy lo âu. Khanh đến cạnh tôi tự lúc nào, nói bằng giọng đùa nghịch như mọi hôm. 



- Hình như có một kẻ sợ mưa ướt ở đây này. 



- Cậu cũng thế thôi. 



- Đâu có. Tớ có áo chống mưa mà. 



Khanh lấy trong cặp ra hai cái áo mưa còn mới nguyên, đưa cho tôi một cái. 



- Mới mua trong căn tin đấy. Mặc vào đi. Khanh về cùng không tớ cho đi nhờ xe? Xe đạp thôi đấy nhé. 



- Tớ đi xe buýt được rồi. 



- Mặc nguyên áo mưa à? Ý kiến tệ quá. Quyết định vậy đi, tớ sẽ cho cậu đi nhờ xe và không lấy tiền công. 



Tôi lúng túng mặc áo mưa vào. Chợt Khanh à lên như thể nhớ ra một điều gì đó. Cậu lấy ra từ trong cặp một gói quà. 



- Chúc mừng sinh nhật Mai Khanh. 



Tôi lúng túng lần nữa, nhận gói quà mà ngay cả lời cảm ơn cũng không nói ra được. Những cô bạn khác cũng đang đứng trú mưa ở cuối cầu thang nhìn tôi đầy ghen tị. Tự dưng tôi thấy vui vui. 



Món quà là một cuốn sách có tựa Momo, tác giả là một nhà văn Đức. Nói chung tôi thấy cuốn sách rất dễ thương. 



Có một điều lạ lùng về Khanh mà mãi tận sau này tôi mới biết. Khanh thỉnh thoảng lại xin nghỉ ốm. Có lần chỉ một, hai ngày, có lần lâu hơn. Mới đầu tôi không mấy chú ý nhưng thấy Khanh cứ nghỉ mãi tôi đâm tò mò. Một lần tôi hỏi: 



- Khanh bị ốm gì đấy? 



- Không có gì, chỉ ốm vặt thôi. 



Nhìn gương mặt không tin nổi của tôi, Khanh nhún vai theo kiểu “ôi, tớ thua rồi” và nói thì thầm. 



- Thật ra là tớ vờ ốm thôi. Để hoàn thành nốt chiếc máy bay tớ đang làm dang dở. 



Tôi tròn mắt nhìn Khanh. Biết rằng đó chỉ là một lí do vớ vẩn, một lời nói đùa khác của cậu. Nhưng trong ánh mắt lại lấp lánh một niềm yêu thích khó tả. Có lẽ Khanh thích những chiếc máy bay. 



- Vậy khi nào cậu hoàn thành nó thì cho tớ đi nhờ về nhà nhé. 



Tôi kết thúc vấn đề ở đó vì biết cậu sẽ không nói lý do nghỉ học. Đến lượt Khanh tròn mắt nhìn tôi. Rồi cậu chống cằm, nhìn tôi và nói: 



- Nói chuyện với Khanh thích thật! 



Tôi thấy mặt mình nóng bừng nên vội vàng quay mặt đi chỗ khác. 



Một hôm, Khanh lại nghỉ ốm, nhưng nghỉ hẳn một tuần. Đến tuần sau vẫn không thấy cậu ấy đi học. Tôi lo lắng đến nhà tìm, bác giúp việc bảo tôi đến bệnh viện tìm. 



- Khanh bị gì mà phải vào viện ạ? 



- Bệnh nan y, có thể ra đi bất cứ lúc nào. Có lẽ lần này... 



Tôi vội vã đến bệnh viện. 



Khanh nằm đó, trên giường bệnh trải drap trắng, gần khung cửa sổ nắng chiếu vào mơ màng. Trong nắng, hình ảnh của Khanh như nhạt dần rồi sẽ biến mất. Tôi cảm thấy một sự sợ hãi mơ hồ ở đâu đó trong người tôi. Tôi nắm chặt tay Khanh. Cậu bạn ra hiệu bảo tôi lại gần. Tưởng cậu định nói gì,tôi cúi gần xuống. Bất ngờ, một nụ hôn lướt nhẹ qua môi tôi. Tôi sững người nhìn Khanh, cậu chỉ mỉm cười dịu dàng. Tự dưng tôi bật khóc như một đứa trẻ con. 




Và từ lần đó tôi không bao giờ còn gặp lại Khanh nữa. Cuộc sống trở về với nhịp điệu thường ngày. Tôi cũng bận rộn với những dự định của cuộc đời mình. Nhưng tôi không bao giờ quên Khanh. Hình ảnh cậu in rất sâu trong tôi và nụ hôn đầu đời vẫn vẹn nguyên sự dịu ngọt của nó. Thỉnh thoảng, mỗi lần đọc lại cuốn Momo, hay nhìn thấy mưa rơi tôi lại như nhìn thấy khung cảnh quen thuộc năm xưa. Bên cửa sổ lớp học trông ra tán phượng xanh rì, cậu bạn ôm đàn và hát Wake me up when September end với giọng rất ấm.



FUYU

VALENTINE TRẮNG



(Tặng Ginny) ( lời đề tặng của tác giả nhé, hok phải của ta nghen)





1. Trong một buổi chiều đẹp đẽ đầu xuân, khi cùng đi shopping, Thục hỏi tôi có còn thích Nguyên không? Và liệu tôi có thể cho cậu ấy một cơ hội nữa không?



Thục là em họ Nguyên, là bạn tôi, nhưng khi ấy tôi chỉ nghĩ cậu ấy đùa. Thứ quanh quẩn tâm trí tôi lúc ấy chỉ là chiếc váy hoa mùa hè in hoa văn là những bông hoa tím li ti.



Vậy nên, tôi mỉm cười, trả lời cho qua chuyện.



- Mình không biết nữa.



Mãi đến khi Nguyên xuất hiện trước cửa lớp học thêm hôm Valentine, tặng tôi một thỏi chocolate đen, tôi mới biết đó là thật. Cậu ấy vẫn hiểu tôi đến vậy. Chẳng hoa hồng, chẳng điều gì to tát, chỉ là một thỏi chocolate trao vội không ai biết vì tôi không thích ồn ào. Điều đó sẽ tránh được những lời bàn tán không đáng có.



Nguyên không nói gì ngoại trừ một câu hỏi.



- Thục nói với cậu rồi chứ?



Tôi nhìn thẳng vào mắt Nguyên, thành thật.



- Mình không biết nữa, Nguyên à.



Câu trả lời của tôi không ăn nhập gì với câu hỏi trước đó của Nguyên. Nhưng đó là câu trả lời mà cả hai chúng tôi đều hiểu.



- Nhưng Dương sẽ suy nghĩ chứ?



Tôi gật đầu.





2. Tôi và Nguyên học chung một lớp. Không những thế, trong mắt mọi người, chúng tôi còn là một cặp bài trùng rất thân thiết. Một đôi bạn đáng ngưỡng mộ. Chúng tôi chia sẻ những khó khăn cho nhau, cụ thể hơn là môn Toán cho tôi và môn Văn cho Nguyên. Ngoài ra, chúng tôi còn chia sẻ cho nhau những cuốn sách hay, những câu chuyện vụn vặt, một ổ bánh mì… Tôi biết Nguyên thích bóng đá và rất hay chơi Fifa online vì lần nào chat với cậu ấy tôi cũng phải chịu cảnh chờ dài cổ để cậu ấy chơi game. Nguyên rất hay gọi tôi là Ginny vì theo cậu ấy, tôi mạnh mẽ và ít khóc rất giống cô bạn tóc đỏ ấy. Thân thiết là vậy nhưng trong mắt mọi người, giữa chúng tôi không có điều gì đặc biệt hơn ngoài tình bạn.



Mọi người không biết rằng chúng tôi đã từng là một đôi khoảng ba năm trước. Vì ngại bạn bè bàn tán và trêu ghẹo nên cả hai đã thỏa thuận với nhau sẽ không tiết lộ chuyện đó cho ai cả. Những buổi đi chơi của hai đứa được quán triệt ngoài khuôn viên nhà trường. Rạp chiếu phim, quán Trà sữa, nhà sách, sở thú… Cảm giác khi ấy giống như ta giấu cho riêng mình một món ăn ngon để từ từ thưởng thức vậy. Nó làm môi ta lúc nào cũng mỉm cười.



Nhưng rồi đột ngột, chúng tôi nói lời chia tay nhau mà Nguyên là nơi khởi đầu. Lý do là gì cũng không rõ. Điều ấy khiến tôi hoang mang một thời gian dài. Rồi tôi học cách tự an ủi mình, đôi khi con người ta đến một ngã rẽ thì phải rẽ thôi chứ chả có lý do gì cả.





3. Nguyên có bạn gái mới. Một cô bạn chung lớp. Nhưng chuyện này thì cả lớp đều biết. Cô bạn ấy mang cả hình ảnh của hai người khi đi chơi cùng nhau lên Facebook cơ mà.



Nhìn bề ngoài, mọi thứ đều ổn. Nhưng tôi cảm nhận rất rõ bên trong mình xuất hiện một khoảng trống rỗng mà cứ mỗi lúc một sâu thêm hay to ra. Nó khiến tôi hụt hẫng, rồi chán nản, rồi giận dữ. Nó tàn phá tôi. Tôi không biết làm thế nào để có thể tự đưa mình ra khỏi cái cảm giác chới với đến mức muốn khóc thét lên đó. Phải cắt bỏ cái gì đó thay cho mối quan hệ tôi đang gìn giữ. Và tôi quyết định đi cắt mái tóc dài của mình. Nó chỉ còn đến ngang vai. Mái tóc giờ ngắn ngủn cứ cọ cọ vào cổ khiến tôi có cảm giác kì lạ cứ như thể mình là một con người khác. “Thế cũng tốt. Một con người khác thì sẽ có một cuộc sống khác. Không có Nguyên nữa”. Tôi đã nhủ thầm với chính mình như vậy sau khi cắt tóc xong, đạp xe ra ngoại ô để ngắm chiều tà dần buông.





4. Thục dùng thìa đảo lên đảo xuống, dầm tới dầm lui mấy viên kem chocolate. Nhỏ đang sốt ruột, hoặc lo lắng, hoặc cả hai. Tôi cứ nhìn chăm chăm vào chuyển động của cái thìa.



- Cậu có còn thích Nguyên không?



- Cậu làm kem tan thành nước hết rồi, Thục ơi.



- Trả

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#widy
Ẩn QC