Nam chủ là người ngoài hành tinh 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười bảy năm sinh hoạt bình phàm ấm áp của Nhậm Sanh Tiêu đã kết thúc trong một buổi chiều chạng vạng.

Hôm đó là ngày thứ bảy giống như những ngày thứ bảy trước đây, khi đó Nhậm Sanh Tiêu đang ngồi thềm ban công nho nhỏ ở nhà mình, vừa ngắm nhìn ánh đèn dưới đường vừa hưởng thụ bữa tối.

Đang ăn được một nửa thì cô thấy phía chân trời có một đám đen xẹt qua.

Đám đen kia thẳng tiến không lùi đâm thẳng về phía ban công nhà cô, chỉ trong chớp mắt đã phanh gấp trước ban công nhà Nhậm Sanh Tiêu.

Cái đó... Là cái thứ hình tròn tròn dẹt dẹt màu bạc... Tạm thời coi như đĩa bay đi.

Ban đầu Nhậm Sanh Tiêu còn cho rằng đó là đồ chơi của trẻ con nhà nào đó, cho đến lúc có một sinh vật hình cầu màu xanh lam hơi trong suốt chui ra từ cái đĩa bay to bằng nửa bàn tay đó ra, dùng tiếng phổ thông tiêu chuẩn nói với cô một câu: "Lần đầu gặp mặt, cháu là Tạp Y, chào cô Toa Thiến Nạp."

m thanh đó trong sáng ôn thuần giống như là giọng của một thanh niên trẻ tuổi, nhưng nó lại được phát ra từ sinh vật kỳ dị kia. Sinh vật hình cầu kia còn đang vặn vẹo không ngừng, biến ra đủ loại hình dạng ngay trước mặt Nhậm Sanh Tiêu. Lúc thì biến thành hình giọt nước, lúc thì biến thành hình cuộn sóng, làm Nhậm Sanh Tiêu có thể xuyên qua cái cục hình cầu này nhìn thấy tào nhà đối diện.

Cô đại khái đã gặp được người ngoài hành tinh trong truyền thuyết rồi. Sau khi ý thức được điều này, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Nhậm Sanh Tiêu là: Sao người ngoài hành tinh lại nói được tiếng phổ thông vậy?

"Những người trên hành tinh W chúng ta đều có thần kinh bắt chước trong cơ thể, không chỉ có thể rà quét để đạt thành trạng thái giao lưu bằng suy nghĩ với các chủng tộc khác mà còn có thể ngụy trang ngoại hình để dung nhập vào các chủng tộc đó. Chẳng lẽ cô bị mất trí nhớ rồi?"

Nhậm Sanh Tiêu ngồi trên sô pha nhìn người ngoài hành tinh vừa thay đổi hình dạng vừa bla bla không ngừng, cảm thấy vô cùng bất lực.

"Đồng chí ngoài hành tinh này, tôi không phải cô của cậu." Cô xác định rõ bản thân là người địa cầu, hơn nữa cô cùng sinh vật trước mặt... Cùng cái cục nước trước mặt không có chút tương tự nào.

"Cô à, ngài đừng lừa cháu. Tuy cháu chưa gặp qua ngài nhưng cháu có thể cảm nhận được tin tức tố mà trái tim phải của ngài tỏa ra, cho nên cháu mới xác định được ngài là cô Toa Thiến Nạp của cháu. Cho dù ngài ngụy trang thành người ở tinh cầu này cũng không lừa được cháu đâu."

Cục nước dùng âm thanh bình bình phân tích cho cô nghe: "Trước khi cháu sinh ra cô đã đào hôn, đến giờ đã là hơn hai mươi năm rồi. Nhiệm vụ mà phụ thân giao cho cháu phải mang cô về. Hơn nữa vị hôn phu Ninh Lãng của cô sắp từ ngoài tinh hệ trở về, đến lúc đó nếu hắn ta tự đi tìm cô thì cô sẽ phải chịu khổ nhiều."

"Cho nên tôi mới nói tôi không phải là cô của cậu. Theo như cậu nói thì cậu dựa vào trái tim để tìm người, nhưng trái tim này không phải là của tôi. Hai năm trước tôi bị bệnh tim nghiêm trọng phải ghép tim, trái tim này không phải là của tôi."

Cho dù không nhìn thấy đôi mắt của người ngoài hành tinh thì Nhậm Sanh Tiêu cũng cảm nhận được sự nghi ngờ của cục nước kia.

Rốt cuộc vì cái gì mà cô phải ở đây tranh luận với một sinh vật ngoài hành tinh xem bản thân có phải là người ngoài hành tinh không? Lẽ ra cô nên gọi điện thoại báo cảnh sát chứ không nên ngồi đây thuyết phục một người ngoài hành tinh thế này.

Cô còn chưa kịp làm gì đã nghe thấy cục nước kia phát ra tiếng thở dài "mâu thuẫn thế hệ khó giải quyết" bất đắc dĩ.

Đúng vậy, sinh vật ngoài hành tinh quyết định trực tiếp bắt người. Đĩa bay nhỏ bằng nửa bàn tay ban đầu chớp mắt phóng to, chành bành ngay trong phòng khách nhỏ của Nhậm Sanh Tiêu. Một cột sáng lóe lên hút Nhậm Sanh Tiêu đang há mồm trợn mắt vào trong.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net