Cẩm Mặc Lưu Niên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ninh Hiên Thiên.

Hắn, cho dù đang giết người vẫn mỉm cười.

Hắn là ám dạ Tu La.

Nhưng, ngay lúc mất đi nét mặt tươi cười như hoa của người kia, hắn mới biết được cảm giác mất đi trân bảo là như thế nào. . .

“A Hiên, huynh tới rồi?”

Nữ nhân đứng trong mưa, trên tay cầm chiếc ô đưa cho hắn. Trong lời nói còn mang theo mấy phần oán trách.

“Trời mưa cũng không biết tìm chỗ tránh hả? Thân thể huynh tuy tốt nhưng cũng không nên làm vậy. . .

Trên đời sao lại có người ngốc như vậy chứ?!  Hiền lành, tốt bụng nhưng cũng cố chấp hơn bất kì ai.

Hắn lẳng lặng gỡ miếng ngọc bội ngang hông xuống, nhờ ngọn đèn dầu mà nhìn thật kĩ, trên mặt hiện lên một nụ cười chua xót.

“Cẩm Nhi. ”

Chỉ nhìn như vậy, hắn ngẩn người, nước từ trong hốc mắt rơi xuống, văng lên thành những giọt nho nhỏ.

Hôm đó, cả người nàng mặc một bộ đồ đỏ, bên trái cầm Quy Kì bên phải cầm Thanh Hồng, giống như đang nhảy Tu La chi vũ. Nàng để thủ hạ ở lại ngăn cản rồi mang mấy người mở ra một con đường máu.

Hôm đó, hắn cứ nhìn theo bóng dáng màu đỏ biến mất trong tầm mắt.

Bao lâu, bao lâu? Hắn tự hỏi không ngừng.

Hắn thích nàng sao?

Làm sao không thích chứ!

Ở trong bóng tối là ai kéo tay của mình?! Là ai đứng trước mặt mình thay mình chặn một kiếm?! Là ai một mình ngồi trên bậc thềm bằng đá suốt một ngày đêm chờ mình trở về. . .

Nếu như không thích thì vì sao lại cầu hôn? Vì sao vui mừng đến mức không biết phải làm gì? Nếu như không thích, vì sao lại dốc hết mọi thứ để làm Quy Kì cùng Thanh Hồng làm sính lễ?

Thì ra, sư thầy lúc trước nói hắn mạng sát cô tinh, cả đời cô độc là sự thật. Mà đến cuối cùng, lời thề ước lại trở thành lời nói đùa.

Bóng người duyên dáng, vừa múa vừa hát bay tới, hương thơm thoảng thoảng còn mãi ngàn năm. . .

Tô Mặc Thiên.

“Ninh Hiên, Ninh Hiên. ”

Thấp giọng đọc lên hai chữ, trên mặt Tô Mặc đã ướt đẫm.

Trận đánh đầu tiên, trong cặp mắt kia chỉ có cô độc cùng ngoan tuyệt.

Có lẽ vì vậy, nàng mới chọn hắn.

Một thân trắng thuần, giống như mưa bụi ở Giang Nam. Chính là mưa bụi ở Giang Nam. Bàn tay thon dài kia đã từng nắm tay nàng, mà trên mặt là một nụ cười nhàn nhạt.

“A Mặc, muội sao lại ngốc như vậy! Đi bộ cũng té là sao. .”

Hắn nhẹ nhàng kéo Tô Mặc từ dưới đất lên.

Hối hận cùng oán hận từ tận đáy lòng dâng lên. Tô Mặc dùng ống tay áo che khuất ánh lửa mờ mịt, trong mắt buồn bã vô cùng.

Một thân trắng thuần, giống như mưa bụi ở Giang Nam. Chính là mưa bụi ở Giang Nam. Cho dù ở trong khung cảnh máu tươi tràn ngập, hắn vẫn cười đến ôn nhu như cũ. .

Đốt cháy cây nến, đồ cưới đỏ thẫm dưới ánh nến lờ mờ trở nên quỷ dị vô cùng. Cảm giác bất an dần dần lan tỏa, ở trong nhà quá mức an tĩnh khiến Tô Mặc càng thêm bất an.

“A Mặc.”

Giống như cứu rỗi nàng từ vực sâu vạn trượng, Tô Mặc nắm chặt tay Ninh Hiên, con mắt hiện lên vẻ hốt hoảng.

“A Hiên, huynh dẫn muội ra ngoài một chút đi! Muội muốn quan sát tinh tượng[1].”

Trong mắt Ninh Hiên tràn đầy thỏa mãn, thế nhưng, sâu trong ánh mắt lại mang vẻ lạnh lẽo đến thấu xương.

“Sao thế? A Mặc muốn từ hôn huynh hả?”

Tô Mặc hoảng hốt lắc đầu, ánh mắt hoảng loạn, trong lòng càng cảm thấy bất an.

“Ninh Hiên, Vu Vương Cốc xảy ra chuyền rồi phải không? Muội, muội muốn về. . .”

Lời nói hốt hoảng đã bị ánh mắt lạnh lùng cắt đứt. Ánh mắt Ninh Hiên, lạnh như băng.

“Tất cả người của Vu Vương Cốc hôm nay đến tham dự yến hội chỉ còn Vu Vương cùng mười ba Trưởng lão đang chống cự.”

Tô Mặc ngẩng đầu, ánh mắt chết lặng.

“Huynh nói gì?”

Tô Mặc nhìn ánh nến lờ mờ, đôi mắt đã đầy nước.

“Thì ra là huynh, Dạ Ninh Hiên, cô nhi Dạ thị Vương triều? Thời điểm ta cùng cha quan sát sao, đã đoán trước được bên cạnh có người của Dạ triều, tùy thời sẽ cho chúng ta một đòn trí mạng.”

Sắc mặt Tô Mặc trắng như tuyết.

“Chúng ta vẫn nghĩ do người hầu gây ra. . Không ngờ lại là huynh. . .”

“Huynh làm vậy là vì cái gì?”

Ninh Hiên cười, nét mặt có chút vặn vẹo.

“Vì cái gì sao? Ba mươi năm trước, nếu cô cô của muội không giúp Vân gia nghịch chuyển sao chiếu mệnh của đế vương thì Dạ triều chúng ta làm sao rơi đến nước này? Mà ta, vì cái gì từ một Thái tử lại trở thành một công cụ giết người?!”

Ánh mắt mờ mịt nhìn.

“Thì ra việc chúng ta làm là sai sao?”

Hoa văn màu vàng nhạt hiện lên trên ngực nàng, bên trái cầm Quy Kì, bên phải cầm Thanh Hồng, đau đớn nở nụ cười.

“Ninh Hiên, tinh tượng quấn quanh huynh vốn mơ hồ, nhưng hôm nay chúng ta cũng nên kết thúc rồi. Ta thay huynh chặt đứt nó, từ này về sau sẽ là người lạ.”

Ánh sáng màu vàng trở nên cường đại hơn. Trong vầng sáng to lớn đó, Tô Mặc bi ai cười. Cho dù lúc này nàng có thể giết chết Ninh Hiên, nhưng nàng không xuống tay được, chỉ nguyện từ đây trở thành người dưng. .

“A Mặc?”

Vu Vương – cha Tô Mặc thấy nàng như thế thì không khỏi rống giận. Tô Mặc nhìn về phía cha và mười ba Trưởng lão đang đánh nhau với mấy chục ám vệ, trường bào màu xanh đã bị máu tươi nhuộm đỏ. Tô Mặc đau xót, nếu không phải vì nàng thì với năng lực của cha làm sao đến nông nỗi này được. .

Nàng cầm kiếm ngăn trước mặt cha, ám vệ thấy Tô Mặc, động tác không khỏi chậm lại. Ninh Hiên đại nhân đã nói, liều chết cũng phải bảo vệ Tô Mặc, nhưng hiện tại là thế nào chứ? Trong lòng ám vệ âm thầm chửi đại nhân nhà mình, ngay cả vợ cũng không trông chừng được.

Vu Vương, Tô Mặc cùng với mười ba vị Trưởng lão biến mất không thấy.

“A Mặc.”

Ninh Hiên thúc ngựa chạy đến, tê tâm liệt phế kêu lên.

Không cần tìm ta, ta cũng không cần huynh nhớ, từ đây về sau, chấm dứt đi.

Hồi cuối.

Rất nhiều năm sau, Ninh Hiên thu thập tất cả ngọc thạch màu tím, chỉ vì người kia từng vô ý nói qua, sính lễ phải có ngọc tím. Thế nhưng, lúc hắn nhận được tin tức của người nọ rồi cầm ngọc tím giục ngựa chạy như điên. Đến nơi, chỉ thấy người nọ đang ôm một người khác khóc không thành tiếng.

“Ta sẽ cứu huynh, cho dù là chết, cũng sẽ cứu huynh.”

Miếng ngọc rơi xuống đất, vỡ thành vô số mảnh vụn . Hắn lẳng lặng nhìn nàng, sắc mặt ảm đạm, khóe miệng cong lên vô cùng khó nhìn.

Những mảnh vụn kia, người xé qua kẻ xé lại, làm đau nhói tim ai chứ?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net