Đợi người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Loạn trời hoa, phiêu sắc hồng.
Trong nháy mắt, bụi phủ mờ truyền thuyết nghìn năm.
Từ nay về sau, sẽ không bao giờ buông tay ra nữa"

Người ta thường bảo, "nhất trăng Minh Giáo, nhì tuyết Côn Lôn". Hôm nay, ta một mình cưỡi ngựa đến nơi Tây Vực yên tĩnh, ngắm ánh trăng xinh đẹp nhưng u buồn của Đại mạc bao la.
Tay ôm huyền cầm, ta ngây ngốc ngồi nơi Tam Sinh Thụ, ánh mắt thất thần nhìn về ánh trăng kia.
Từ ngày rời khỏi Thái Huyên Cung, ta dường như vô lo vô nghĩ, cứ đinh ninh bản thân bây giờ chỉ cần cùng chàng, tay trong tay, ngao du thiên hạ. Nhưng hình như ta sai rồi, ta đã xem nhẹ vị trí của chàng, đã cố bỏ qua một sự thật rằng, chàng là Môn chủ Phất Nguyệt Môn. Chàng có môn hạ của mình, có các vị Đường chủ của mình, có cả một Phất Nguyệt Môn chờ chàng gánh vác. Còn ta, ta chỉ biết quấn lấy chàng, đòi chàng đưa ta đi khắp những nơi ta muốn. Có nhiều lúc nhìn chàng nhận tin từ thuộc hạ, ánh mắt không giấu nổi lo lắng, tâm ta có chút nhói lên. Thì ra, chàng vẫn không bỏ được gánh nặng trên vai mình, thì ra, ta chỉ là người làm chàng vướng bận.
Hai năm trước, ta cùng chàng đến Động Đình ngắm hoa thưởng cảnh, bè trúc thong thả trôi trên sông. Bỗng có một chú chim ưng bay đến đậu trên vai chàng, chân mang theo một phong thư, thì ra nó là cách gửi thư khẩn của Phất Nguyệt Môn. Chàng đọc xong thư liền nhìn ta có chút lo lắng, ta chỉ cười nhẹ rồi bảo chàng đi đi, không cần lo cho ta. Không đợi chàng trả lời, ta vận khinh công nhảy khỏi bè, vẫy tay với chàng, rồi biến mất giữa rừng đào bên bờ. Ta lúc đó đã không quay lại nhìn chàng lấy một lần, đã không thấy được, trong mắt chàng là tràn ngập ưu tư.

Vài ngày sau đó, ta nghe được tin Phất Nguyệt Môn bị Nguyên Liên Giáo tấn công, Môn chủ không rõ sống chết, thất lạc với huynh đệ trong hỗn chiến, e là lành ít dữ nhiều. Ta lúc đó đã điên cuồng chạy đến, nhưng trước mắt ta chỉ là đống đổ nát hoang tàn. Phất Nguyệt Môn không còn như ngày trước thịnh vượng, bây giờ chỉ có máu, nước mắt cùng hài cốt tang thương. Ta hoảng hốt chạy khắp nơi, phá từng cánh cửa phòng, chỉ mong ở sau một cánh cửa nào đó, sẽ có chàng nhìn ta mà cười.
Ta tìm, tìm hơn một tháng, kết quả tìm được vị Đường Chủ đã cùng chàng mở đường máu. Chỉ là, người đó nói, chàng vì bọn họ, một mình nghênh địch, lành ít dữ nhiều. Tâm không biết có bao nhiêu đau đớn, ta chỉ biết, lúc đó ta nghe xong liền ngất đi, miệng vẫn luôn gọi tên chàng.

Sau đó, ta vẫn tiếp tục đi tìm chàng, sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Ta đi từ Dương Châu đến Thành Đô, từ Vô Lượng Sơn đến Hoang Mạc Long Môn, không nơi đâu là ta không đến, chỉ là, đến một bóng lưng ta cũng tìm không thấy.

Rời khỏi Đại Mạc, ta tiếp tục đi tìm chàng, dù là chân trời góc bể, ta cũng nhất định phải tìm cho bằng được. Trong thời gian đó, ta bí mật liên lạc với thuộc hạ của chàng, dựng lại Phất Nguyệt Môn, khiến nó trở nên hùng mạnh như lúc trước. Chỉ là, vị trí Môn Chủ, vẫn không có người ngồi. Ta từng thề cùng thuộc hạ của chàng, nợ máu trả bằng máu, sau khi mọi chuyện ổn định, ta liền cùng họ, diệt sạch Nguyên Liên Giáo, rửa sạch mối thù.

Đợi mọi chuyện lắng xuống đã là hai năm sau đó, ta lại lặng lẽ rong ruổi khắp nơi, tìm chàng.

****

Hoa nở, hoa tàn, hoa trước vũ.

Người đến, người đi, người ngẩn ngơ.

Kiếp trước mắc nợ nhau, kiếp sau không thể không trả. Nhưng đã luân hồi chuyển kiếp, Mạnh Bà thang đã uống, sao còn có thể nhớ?

Ngàn năm trôi qua, bãi bể hóa nương dâu, thế gian đã quay đến nơi không thể trở lại được nữa. Mảnh tình xưa kia đã vỡ, rồi tan theo ngàn cánh hạc bay. Cố nhân gặp mặt chẳng nhớ mặt, nói chi đến hai chữ "nhân tình".

Ta đã đứng trên con đường Hoàng Tuyền không biết bao lâu rồi, nhìn linh hồn người bước qua cầu Nại hà. Người không ngoảnh lại, cớ sao ta vẫn cứ trông theo? Hai ta hữu duyên vô phận, có lẽ đến cả kiếp sau cũng không có. Nhưng người biết không, gặp được người là phúc phận ba đời của ta. Có thể gặp được người dù chỉ trong giây phút ngắn ngủi, ta đời đời kiếp kiếp không hối, không oán.

Cố nhân mãi mãi chỉ là cố nhân.

Muốn hỏi một câu, cũng chẳng hỏi được.

"Người, vẫn bình an chứ?"

Gặp gỡ trong năm tháng thanh xuân chẳng cần bất cứ ước hẹn nào, ngẫu nhiên đi lướt qua nhau, lơ đãng ngoái nhìn một thoáng đều có thể kết nên một đoạn duyên phận. Chúng ta đều từng có những năm tháng vô cùng tươi đẹp, vì người mình yêu dốc hết tất cả tình cảm mãnh liệt, thao thao thề thốt trước núi cao sông sâu. Tự cho rằng là giống đa tình, sau khi trải qua quá trình quấn quýt, bắt đầu cảm thấy chán ngán, khi đó, nhận ra thề non hẹn biển lúc trước chỉ là một trò chơi của tuổi trẻ. Sống trên đời này, chúng ta phải tuân thủ quy tắc, quy tắc nhân sinh, quy tắc tình yêu, bèo nước gặp nhau định sẵn sẽ là khách qua đường, khi duyên hết chớ nên khổ sở cưỡng cầu.

Người đối tốt với ta bằng giả dối, kẻ đó sẽ chỉ dùng miệng lưỡi đánh lừa ta thôi. Còn người dùng chân tâm đối tốt với ta, họ nhất định sẽ dùng hành động chứng minh tất cả.

Tốt, là quan tâm ta từ những điều nho nhỏ hàng ngày, chứ không phải là một lời hứa trăng sao, hứa xong để đó.
Nam nhân nếu còn nguyện ý lừa ngươi, đấy vẫn không phải chuyện tệ nhất, chỉ sợ là hắn ngay cả lừa đều không chịu, ngay cả lừa ngươi còn lười

Nam nhân nếu đồng ý hao hết tâm tư đi lừa ngươi, thì ít ra trong lòng hắn còn có ngươi. Nếu có thể lừa ngươi cả đời thì ngươi thực sự có phúc.
( ....)
Trên đời này, điều tàn nhẫn nhất chính là tưởng rằng mình đã có tất cả, đến cuối cùng mới phát hiện thực ra tất cả đều là giả.

****

Ta khép lại cánh cửa sổ cũ kỹ, ngăn chặn cái lạnh cuối đông, thân thể suy yếu tựa vào cạnh bàn.

Bốn năm, ta rong ruổi khắp trời Nam đất Bắc, không có nơi nào là chưa ghé qua, nhưng đến bóng lưng chàng ta cũng không tìm được.

Một tháng trước, ta trở về Phất Nguyệt Môn, thân thể dường như suy yếu đến cực hạn, đại phu nói, ta ngày đêm tìm kiếm, kéo dài quá lâu, dẫn đến thân thể suy nhược trầm trọng, lại thêm trong lòng luôn lo lắng không yên, sinh ra tâm bệnh.

Nếu bây giờ ta có bắt đầu điều trị, mạng cùng lắm chỉ có thể kéo dài thêm mười năm. Lúc đó ta cũng không ngờ bản thân có thể bình thản tiếp nhận việc mình sắp chết, có lẽ, bốn năm vô vọng, khiến ta mỏi mệt rồi.

Đại phu liền dùng châm phong tỏa toàn bộ huyệt mạch, khiến ta không thể vận nội lực hay sử dụng võ công,ông ta bảo, thân thể ta đã không còn thích hợp luyện võ.

Sau đó, ta vẫn không ở lại trong Phất Nguyệt Môn, mà tìm một căn nhà nhỏ đơn sơ nơi ngoại ô, ngày qua ngày chờ đợi mệnh tàn. Người của Phất Nguyệt Môn có lẽ không đành lòng, liền đưa một nha hoàn đến chăm sóc ta, mỗi ngày đều nhắc nhở ta dùng dược, nhắc ta phải bồi dưỡng thân thể, một tháng cứ như vậy tĩnh lặng trôi qua.

Trở lại giường, chỉ mới tờ mờ sáng, ta vốn định ngủ thêm một chút, nhưng bất ngờ có một thân ảnh hớt hải đẩy cửa chạy vào, khiến ta có chút bất an. Người đó mặc y phục của Phất Nguyệt Môn, hai tay chống vào đầu gối, không ngừng thở dốc, có lẽ là rất gấp rút đến đây.

"Phu.. phu nhân" - Ta và chàng vẫn chưa thành thân, nhưng từ ngày ta giúp họ dựng lại Phất Nguyệt Môn, họ liền gọi ta là phu nhân. Ta cố gắng sửa đổi nhưng không được, đành mặc họ muốn gọi ra sao thì gọi.

Ta nhíu mày nhìn người đó, nếu không phải chuyện quan trọng, Phất Nguyệt Môn sẽ không làm phiền ta giờ này.

"Tìm.. tìm được Môn chủ rồi. Phu nhân, chúng tôi tìm được Môn chủ rồi" - Trong giọng nói của y hàm chứa sự vui mừng tột độ, ta không tin được vào tai mình nữa. Tìm được chàng, cuối cùng cũng đã tìm được chàng, bốn năm, chàng lẩn trốn ta bốn năm, cuối cùng cũng chịu lộ diện.

Ta vui mừng đến nỗi nước mắt bất giác trào khỏi khóe mi, tay chống vào cạnh bàn, giọng nói run rẩy - "Ở.. đâu? Tìm được chàng ở đâu"
"Ba Lăng Huyện."
~~~~~~~~~
Từ khi nhận được tin tức đến nay đã ba ngày, ta được người của Phất Nguyệt Môn đưa đến Ba Lăng Huyện. Đường đi vất vả, xe ngựa tốc độ không nhanh, khiến ta lòng như lửa đốt. Cứ nghĩ đến việc ta sắp gặp lại chàng, lòng vui mừng đến không kềm được.

Bốn năm, chúng ta chia xa cũng đã bốn năm, trong lòng có biết bao nhiêu chuyện để nói, ta cũng có rất nhiều điều muốn hỏi chàng. Tại sao chàng còn sống mà không đi tìm ta? Tại sao chàng nhẫn tâm bỏ lại ta bốn năm rong ruổi? Nhưng có lẽ, chỉ cần được gặp lại chàng, mọi câu hỏi ấy sẽ trở thành vô nghĩa.

Xe ngựa dừng giữa đồng hoa cải dầu, người đánh xe dìu ta bước xuống. Nhìn xung quanh, ta không thấy được gì ngoài sắc vàng của hoa, người đánh xe chỉ tay về một hướng, nói với ta.

"Phu nhân, môn chủ ở trong ngôi nhà tranh phía trước, nhưng thuộc hạ nghĩ người không nên đi vào."
Ta phất tay với y, ta đã tìm chàng bốn năm, lúc này chàng ở rất gần ta, dù có chịu ngũ lôi oanh đình, ta cũng nhất định phải nhìn thấy chàng.

Rảo từng bước đi về hướng mà người kia chỉ, ta nhìn thấy một căn nhà rất nhỏ, rất đơn sơ. Hiện tại là cuối đông, tuyết phủ trắng mọi nơi, khiến ngôi nhà càng trở nên yếu ớt. Cũng khoảnh khắc đó, ta nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, tựa như bốn năm trước, ta nhìn thấy được chàng. Không còn khoác trên mình y phục thượng hạng, chỉ đơn giản mặc một bộ bố y cũ kỹ, thân hình không khác lúc trước là bao, ta nhìn thấy ở chàng, không còn bá khí của một vị môn chủ, chỉ còn là một nam nhân bình thường, không gánh nặng trên vai.

Đôi chân vô thức bước từng bước về phía chàng, muốn đưa tay ôm lấy người ta tìm suốt bốn năm ấy, nước mắt cứ trào khỏi khóe mi, che mờ thân ảnh chàng. Chỉ còn vài bước, ta sẽ lại có được thiên hạ của mình, có được sự sống của mình, nhưng ta vẫn không nghĩ rằng, trong ngôi nhà tranh ấy, lại có một thân ảnh bước ra.

Nữ nhân y phục tầm thường, nhưng gương mặt nàng, ta mãi mãi không quên, Thủy Đường Đường Chủ của Phất Nguyệt Môn.

"Tướng công" - Hai chữ này như sét đánh ngang tai, khiến ta choáng váng. Nàng ta gọi chàng là Tướng công, nàng ta gọi người ta yêu là tướng công. Ta dường như không thể tin được vào tai mình.

"Nương tử, trời lạnh lắm, nàng mau vào trong." - Đến lúc này, ta muốn không tin cũng không được. Thì ra, chàng bỏ rơi ta bốn năm, chính là cùng nàng ta sống ẩn cư, không muốn ai làm phiền thế giới của hai người. Thì ra, chỉ có ta là con ngốc, cứ luôn quanh quẩn tìm chàng, tìm đến mạng mình cũng không giữ.

Nàng ta dường như phát hiện ra ta, ánh mắt kinh ngạc. Ta chỉ còn nhớ, một mùi tanh nồng trào khỏi khóe môi, mọi thứ mờ dần, rồi ta chìm vào bóng tối.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net