Quỳnh Bình Yên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giàn hoa quỳnh nở vàng rực trước hàng rào nhà em khiến em càng nhớ đến anh hơn bất kỳ lúc nào.

Anh từng bảo anh thích nhất là hoa quỳnh vì tên của em là... Hải Quỳnh.

Anh có còn nhớ ngày mưa lúc ấy, em lặng lẽ lau đi dòng nước mắt giữa biển người vô tâm bao la?

Nước mắt hay là nước mưa em cũng không nhớ nữa.

Anh đã nhướn chiếc ô bảy màu về phía em. Chỉ vì tránh cho em bị mưa ướt mà cả người anh như một con chuột nhúng nước.

Anh chỉ mỉm cười nhìn em và nói "Đã qua rồi!"

Em bật cười trong làn nước mắt.

Ngày hôm sau, trước cửa nhà em xuất hiện một chú mèo con vô cùng xinh xắn có đeo chiếc nơ trước cổ hướng em kêu meo meo.

"Tặng em bé Miu của anh. Hi vọng nó sẽ thay thế chú mèo đã chết giúp em vơi đi nỗi buồn"

Nhưng giờ bé Miu cũng bỏ em mà đi rồi. Quả thật chủ nào tớ nấy. Anh cũng đi.

Anh còn nhớ lúc trước, anh thường bảo sau này anh nhất định sẽ cưới người vợ nào tên Yên?

Em có hỏi tại sao.

Anh chỉ bảo bởi anh tên Bình.

Bình Yên!!!

Đời anh đã quá nhiều sóng gió.

Em bảo:"Quỳnh được không?"

Anh đáp:"Nếu là em...Ừm...Anh sẽ suy nghĩ lại. Bất quá, con gái anh phải mang tên Yên"

Giờ này anh đã thực hiện được rồi.

Cô ấy tên Yên. Tuyết Yên. Tên thật đẹp.

Bình Yên!!!

Anh không biết hôm anh trả lại chiếc nhẫn đôi cho em, em đã đau như thế nào đâu.

Em biết lòng anh đã sớm đổi thay nhưng trái tim em luôn tự lừa dối mình vì điều đó.

Anh không nhận ra nụ cười gượng gạo trên môi em khi trao tấm thiệp hồng khắc tên hai người...

Trần Phong Bình - Nguyễn Tuyết Yên

... vì anh đang đắm chìm trong hạnh phúc.

Anh:"Anh yêu em, bé Miu"

Em:"Yêu mèo???"

Anh: Đối với anh, em mãi mãi là con mèo nhỏ đáng yêu"

Em:"Nham nhở"

Em:"Em có xinh không?"

Anh:"Không"

Em:"Anh có thương em không?"

Anh:"Không"

Em:"Nếu em chết, anh có đau lòng không?"

Anh:"Không"

Em ( Háo hức, hóng chờ ):"..."

Anh ( Thờ ơ, nhếch môi ):"..."

Em:"..."

Anh:"Tuồng kịch này anh xem cả chục lần trên tivi rồi"

Em:"Biết là sến và cổ hủ nhưng em vẫn muốn nghe anh nói cơ"

Anh:"Ưm...Em không xinh vì với anh em là cô gái đẹp nhất trên đời này. Anh không thương em vì anh rõ ràng rất yêu em. Em mà chết thì anh sẽ chết theo em vì anh không thể sống thiếu em thì còn biết gì là đau lòng nữa. Được chưa cô bé?"

Nhưng giờ với anh, em có đẹp bằng cô ấy không?

Anh có còn yêu em nhiều... bằng cô ấy không?

Nếu em chết... anh có... theo em không?

Bình Yên!!!

Em đau lắm anh ạ!

Đứa bé không có tội!

Nhìn căn phòng lạnh lẽo với những gương mặt bác sĩ, y tá thờ ơ khiến lòng em rất lo sợ.

Không có anh bên cạnh...

Cơn đau quặn thắt dưới bụng kéo theo là máu cùng chất nhầy theo ống kim loại trên tay vị Bác sĩ nữ ra ngoài. Lòng em biết, con của anh và em đã mất rồi.

Em khẽ âm thầm xin con tha thứ, tha thứ cho mình em thôi vì anh hoàn toàn không có lỗi hay thậm chí anh còn không biết đến sự tồn tại của nó.

Nhìn anh trong bộ vest đen thắt caravat màu xanh dương càng làm nổi bậc thêm gương mặt trắng trẻo, lãnh đạm ấy, nước mắt em chảy ngược vào tim.

Chiếc BMW màu trắng đưa dâu đã đến trước cổng nhà thờ, anh khẽ vòng tay sang chiếc eo thon gọn được bao phủ bởi làn váy ren cầu kỳ.

Nụ cười luôn thường trực trên môi anh.

Anh nhẹ nhàng nâng niu cô dâu của mình như một báu vật trân quý... vì cô ấy... đang mang thai...

Em cũng mang thai con của anh đây này, nhưng nó cũng đã mất mấy ngày trước rồi ấy.

Nhưng sao em không nhận được sự trân trọng ấy của anh?

Hay chỉ vì... em chỉ là một đứa em gái, bạn gái cũ.

Anh ôm em, siết chặt em trước mặt cô dâu của mình.

"Cám ơn em đã bên cạnh anh bao nhiêu năm nay. Hạnh phúc của anh hôm nay, do một phần yêu thương của em ban tặng"

Hạnh phúc của anh hôm nay, do một phần máu và nước mắt của em ban tặng.

Em:"Em chúc anh chị mãi mãi hạnh phúc"

Chị:"Cám ơn em"

Anh:"Em nhất định cũng sẽ hạnh phúc như anh chị, bé Miu của anh"

Em:"Em tên Quỳnh, không phải Miu"

Miu chỉ để cho anh của ngày xưa gọi thôi, anh của bây giờ... không có quyền.

Mưa lại rơi rồi, hàng hoa quỳnh ướt mưa càng thêm rực rỡ nhưng sao tâm trí em lại lưu mờ quá đỗi.

Anh biết không?

Ha ha! Làm sao anh biết được?

Ngày con trai anh chào đời cũng là ngày... em cầm trên tay tờ giấy xét nghiệm.

Ung thư máu giai đoạn giữa.

Em khẽ hít thở thật mạnh bầu không khí lúc này như đang luyến tiếc một thứ gì đó sẽ nhanh chóng mất đi trong tay em.

*Dựa trên chuyện có thật của bạn tác giả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC