Rất, rất lâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiêu Nhan và Hoàn Tử sinh cùng năm. Chiêu Nhan sinh tháng ba, còn Hoàn Tử sinh tháng năm. Bọn họ quen biết nhau năm cả hai cùng tròn mười tám, họ luôn tự cho rằng sẽ mãi là bạn tốt của nhau.

Hoàn Tử từng hỏi Chiêu Nhan:
– Năm mười tám, chuyện gì khiến cậu vui nhất?
Chiêu Nhan mỉm cười bảo:
– Chuyện khiến tớ vui nhất năm mười tám chính là đã quen biết cậu.

Năm mười chín tuổi, Hoàn Tử thi đỗ vào một trường đại học ở tỉnh khác, còn Chiêu Nhan thì ở lại quê nhà. Ngày Hoàn Tử đi, Chiêu Nhan đi tiễn cô, Chiêu Nhan hỏi Hoàn Tử:
– Cậu sẽ về chứ?
– Nhất định, bởi vì còn cậu ở đây kia mà.

Năm hai mươi tuổi, Hoàn Tử gọi điện về vui vẻ báo tin với Chiêu Nhan, bảo rằng cô đã tìm được bạch mã hoàng tử của lòng mình. Chiêu Nhan gượng cười nói câu chúc mừng, nhưng trong hốc mắt hoe hoe đỏ.

Cũng năm hai mươi tuổi ấy, Hoàn Tử bị tình phụ, khóc nức nở qua điện thoại, cuối cùng cô nói:
– Chiêu Nhan, tớ rất nhớ cậu.
Chiêu Nhan Lặng lẽ gác máy, rồi đáp máy bay đến nơi Hoàn Tử ở ngay ngày hôm sau.

Năm hai mươi mốt tuổi, Chiêu Nhan hỏi Hoàn Tử qua điện thoại:
– Hoàn Tử này, cậu định bao giờ thì lấy chồng?
– Chắc hai mươi tám đó!
– Vậy là còn bảy năm nữa.
– Còn cậu thì sao Chiêu Nhan? Định chừng nào thì lấy vợ đây?
– Tớ thì lúc nào chẳng được.
– Ha ha, nếu đến hai tám vẫn không ai rước, cậu với tớ thành đôi, được chứ?
– Nếu cậu đồng ý thì tớ sẵn lòng thôi.

Năm hai mươi ba tuổi, bọn họ cùng tốt nghiệp đại học, Hoàn Tử ở lại nơi xa ấy làm việc. Chiêu Nhan hỏi Hoàn Tử:
– Khi nào cậu mới trở về đây?
Hoàn Tử chỉ cười nói:
– Khi nào tròn hai mươi tám tớ nhất định sẽ quay về, với tình hình bây giờ xem ra quá nửa là lúc ấy không ai thèm tớ. Cậu phải nhớ kỹ chuyện đã hứa với tớ đó.
– Tớ nhất định không quên, tớ sẽ chờ đến năm hai mươi tám tuổi.

Năm hai mươi bảy tuổi, Chiêu Nhan nhiều lần gọi điện, tha thiết nói với Hoàn Tử:
– Cậu hãy về đi có được không?
Nhưng Hoàn Tử lúc nào cũng chỉ cười đáp rằng:
– Chỉ một năm nữa thôi, sang năm tớ đã hai mươi tám rồi.

Hai mươi tám tuổi, Hoàn Tử theo hẹn ước trở về quê hương. Sau khi lên tàu, cô nhắn tin dặn Chiêu Nhan ra nhà ga đón mình. Xe lửa dừng bánh, Hoàn Tử xuống xe với bao mong mỏi trong lòng. Nhưng người tới đón cô chẳng phải Chiêu Nhan mà là mẹ của anh. Hoàn Tử hỏi mẹ Chiêu Nhan:
– Bác gái, sao Chiêu Nhan không đến vậy ạ?
Mẹ Chiêu Nhan rưng rưng:
– Chiêu Nhan, Chiêu Nhan không còn cách nào đến đây được nữa rồi.

Mẹ Chiêu Nhan kể với Hoàn Tử, năm năm trước, Chiêu Nhan phát hiện mình bị ung thư giai đoạn cuối, cuối cùng cậu đã mất vào cuối năm ngoái. Lúc này Hoàn Tử mới hiểu được nguyên do, nguyên do vì sao Chiêu Nhan đã chờ đợi cô nhiều năm như vậy nhưng đến năm ngoái anh lại tha thiết yêu cầu cô trở về. Đó là bởi anh biết mình không còn chờ đợi cô được bao lâu nữa, trước khi ra đi anh muốn một lần sau cuối được trông thấy cô. Cô cuối cùng cũng hiểu được, vì cớ gì khoảng thời gian sau này Chiêu Nhan chỉ gửi tin nhắn cho cô chứ không còn những cuộc điện thoại đường dài như trước nữa. Đó là bởi Chiêu Nhan không thể gọi cho cô, ngay những tin nhắn cô nhận được cũng đều do mẹ anh giúp gửi đi.

Mẹ Chiêu Nhan nắm lấy tay Hoàn Tử, bà nói:
– Đây là tin nhắn Chiêu Nhan nhờ bác gửi cho con trước khi mất, nhưng bác vẫn chưa gửi đi.

Hoàn Tử nhận lấy chiếc điện thoại, trên màn hình nhắn tin hiển thị từng con chữ rõ ràng: “Anh đã yêu em từ rất lâu, anh cũng đã đợi em rất lâu, thế nhưng anh sẽ phải xa em, xa cách này so với rất, rất lâu còn lâu hơn rất nhiều.”

Hoàn Tử nhìn dòng tin nhắn được soạn cho cô từ cuối năm trước ấy, cô đã khóc rất, rất lâu. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net