(Hiện đại - Đơn phương) Gửi cậu bạn thân [#4]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                            Nội Dung:

Tác giả: Tiểu Nguyệt
Thể loại: Học đường, truyện teen
Cảnh báo về nội dung: Nếu có sự trùng hợp thì chỉ là ngẫu nhiên
NGUỒN: santruyen.com
~~~~~~~~~~~~~~~~€~~~~~~~~~~~~~~~~€~~~~~~~~~~~~~~~~
_Giới thiệu​
Chúng ta là bạn thân của nhau, thế nhưng tớ lại thích cậu mất rồi. Tớ từng nghĩ cậu và tớ mãi mãi chỉ là người bạn thân thiết nhất, cùng nhau chia sẻ mọi điều, cùng nhau đi qua những tháng ngày thanh xuân rực rỡ. Tớ cũng không biết tại sao tớ lại thích cậu, thích cậu rất nhiều. Tớ lo lắng, tớ sợ rằng cậu sẽ giận, sẽ không chơi cùng tớ nữa nếu biết tớ thích cậu. Nên những điều đó tớ chỉ có thể giấu trong lòng. Đôi lúc tớ muốn nói rằng "Tao yêu mày!" nhưng không sao mở miệng được. Bức thư này do tớ viết. Tớ đã bày tỏ tất cả những gì trong đó. Hãy luôn là "bạn thân" cậu nhé...

~*~*~*~

Gửi cậu!

Hôm nay trời mưa, muôn vàn hạt mưa rơi xuống, mưa nhiều như vậy nhưng tại sao không thể xóa đi nỗi nhớ cậu trong lòng tớ. Tớ chẳng biết nên nói gì nữa.
Khi còn đi học, tớ và cậu tuy khác lớp nhưng không hiểu sao, lần đầu tiên gặp, dù chỉ là một cuộc đối thoại nhỏ thôi cũng đã đủ thân thiết đến thế. Rồi chúng ta kết bạn trên Facebook, người kết bạn chính là cậu và người nhắn tin trước cũng chính là cậu. Có những lúc chúng ta nhắn tin thâu đêm, có khi đến ba giờ mới ngủ. Thỉnh thoảng, mẹ tớ phát hiện được, thế là sáng sớm phải dậy nghe "lí thuyết" đủ điều. Dù vậy trong lòng tớ rất vui khi có cậu cùng chia sẻ tâm sự những điều trong tớ mà chẳng bao giờ tớ muốn kể với ai cả.
Những niềm vui, những nỗi buồn của tớ, cậu có còn kiên nhẫn ở bên để an ủi, để sớt chia như những ngày đã cũ?

"Này, lùn!" Cậu đến xoa đầu tớ

"Lùn cái đầu mày, tại sao tao lại có một thằng bạn thân như mày nhỉ?"

Cậu bật cười, cuộc nói chuyện giữa cậu và tớ luôn diễn ra như vậy. Cậu và tớ là một đôi bạn thân "đũa lệch", đi với cậu tớ cảm thấy thật hạnh phúc. Cậu luôn làm tớ cười. Mỗi khi tớ được điểm kém, tớ buồn lắm, cứ sợ bố mẹ mắng thì dù là trời mưa hay nắng, cậu đã không ngần ngại đưa tớ đi ăn giải quyết nỗi buồn trong lòng tớ. Lúc ấy cậu cố làm tớ vui lên, cậu thừa biết tính ham ăn của tớ mà! Những ngày nghỉ, cậu thường đưa tớ đi chơi hoặc là những cuộc tán gẫu ở nhà. Từ khi tớ biết cậu chơi Liên quân, tớ bắt đầu tải trò này về để chơi cùng cậu. Tớ đánh không giỏi, cậu bảo tớ "gà" rồi dạy tớ chơi.

"Đánh gà thế!"

"Hứ! Mới chơi mà! Sao biết được!"

"Để tao dạy cái đầu nước lã của mày!"

Lên lớp mười một, tớ vui, tớ rất vui khi cậu học cùng lớp với tớ! Bố mẹ tớ cũng biết đến cậu, thậm chí nhiều lúc tớ còn nghĩ bố mẹ mình quan tâm cậu hơn cả tớ. Ở lớp, tớ và cậu cùng đua nhau học, người bị điểm kém vẫn luôn là tớ, cậu kèm tớ học... Chúng ta vẫn vậy, cậu vẫn thường chở tớ đi học, vẫn luôn dẫn tớ đi chơi vào các ngày nghỉ, vẫn cùng chơi game cùng tớ mặc dù chơi ván nào thua nấy, cậu vẫn luôn nhịn cái tính khó chịu của tớ. Mà dạo này tớ giỏi hơn rồi! Nhưng giờ đây tớ không thể chơi cùng cậu nữa...

Năm tháng trôi đi thật nhanh, chúng ta đã lên lớp mười hai rồi! Mười tám tuổi, tớ biết yêu lần đầu tiên, nhưng thật trớ trêu khi lại là yêu bạn thân mình để phải lựa chọn, phải đắn đo giữa tình bạn và tình yêu.

"Nói chuyện với nhau bao lâu chẳng lẽ cậu không biết tớ đã thích cậu rồi sao?"

Tớ cảm nhận được chứ, nhưng tớ không thể thừa nhận điều ấy cậu à!

Một thứ gì đó rất mâu thuẫn trong những suy nghĩ ấy. Tớ nhận là tớ có một thứ cảm xúc đặc biệt với cậu thật đấy, nhưng chính bản thân tớ cũng không thể biết đó là thứ tình cảm gì?

Hàng ngày, mình vẫn nhắn những tin nhắn vui vẻ đến nhau đấy thôi.

Hàng ngày tớ và cậu vẫn chòng ghẹo nhau đấy thôi.

Hàng ngày mình vẫn chúc nhau ngủ ngon đấy thôi.

Nhưng những "hàng ngày" đó có lẽ đã trở thành một phần thói quen trong cả cậu và tớ.

Mà thói quen thì thật là khó thay đổi, hay chính thói quen ấy khiến cậu ngộ nhận đó là tình cảm dành cho tớ?

Tớ không biết từ bao giờ nữa, nhưng mỗi lần nhìn cậu nói chuyện hay cười đùa với người con gái khác, trong lòng tớ rất khó chịu. Tớ tự nhủ rằng là vị cậu quá tốt bụng và luôn quan tâm đến mọi người chứ chẳng hề có tình cảm gì cả. Còn cậu thì bảo tớ ngốc nghếch và hay suy nghĩ lung tung. Bạn bè trong lớp gán ghép tớ và cậu mỗi khi thấy chúng ta đi cùng nhau. Tớ cáu giận với các bạn ấy nhưng trong lòng lại vô cùng vui mừng. Chơi thân với nhau, có chuyện gì cũng kể cho nhau nghe như thói quen. Và tớ ước thói quen đó sẽ theo tớ mãi mãi trong cuộc đời này. Tớ muốn được cậu an ủi khi buồn, muốn được khoe với cậu đầu tiên khi có chuyện vui. Bởi vì tớ nghĩ đó là cách cậu quan tâm tớ. Ở bên cậu là những giây phút tớ thoải mái và bình yên nhất.

Thế rồi một ngày cậu có một nửa cho riêng mình, cậu chẳng buồn quan tâm đến tớ nữa. Tớ cũng vui vẻ chúc mừng cậu nhưng bên trong lòng tổn thương rất nhiều. Tớ và cậu quan hệ rất tốt, vẫn đưa đón nhau đi học, vẫn cười nói như thường. Những cuộc tin nhắn trước đây cậu luôn là người bắt đầu, thế mà bây giờ tớ lại là người bắt đầu nó, cậu vẫn trả lời... với những dòng tin nhắn ngắn ngủn. Trời không mưa, không gió, nhưng cớ sao tớ cảm thấy lạnh lẽo đến vậy? Đêm về, tớ gồi mình lên suy nghĩ, cảm xúc thổn thức để rồi cứ vậy trầm mặc, buồn và cô đơn đeo bám lấy tim tớ. Thật tâm tớ luôn mong cậu vui, dù lúc cậu vui tớ chẳng sung sướng gì. Nhưng nếu cậu buồn, tớ lại rất đau lòng, đau thắt lại khi tớ không thể chạm vào xoa dịu vết thương lòng đó.

Khi cậu chia tay cô ấy, tớ nên vui hay buồn? Cậu trở về bên tớ. Tớ chua xót cho bản thân. Từ bao giờ tớ lại trở nên nhút nhát, không có dũng khí như thế? Cái bản tính kiêu ngạo của tớ chạy trốn rồi thì phải!

Lúc tớ biết tớ yêu cậu, tớ cố tình trốn tránh, cố gắng diễn sâu, chỉ muốn đứng từ xa nhìn cậu vui vẻ, nói đau lòng một chút thì là tớ sợ.

Tớ lỡ yêu cậu, câu chuyện về một mối tình, không ồn ào, không tranh dành nhưng lặng yên đến đáng sợ. Tớ luôn dối lòng, vẫn tươi cười, nhây khi bên cậu nhưng trong lòng héo khô, héo quắt...

Cậu à! Có khi nào cậu thắc mắc... rằng vì sao tớ yêu cậu không?

Mặc dù đến với cậu gặp rất nhiều khó khăn...

Nhiều lời ra tiếng vào...

Nhưng chưa bao giờ cậu bỏ rơi tớ.

Cậu luôn bên tớ...

Luôn dịu dàng với tớ...

Tình cảm của cậu dành cho tớ rất nhẹ nhàng...

Không ồn ào cũng không vội vã.

Có lẽ chính vì thế...

Mà ở bên cậu tớ thấy rất bình yên!

Mọi chuyện trong qua khứ tớ đều quên hết.

Người ta nói...

Sẽ rất khó để yêu một người đã từng chịu tổn thương trong quá khứ.

Tớ cũng là một người hết sức tầm thường...

Nên nhiều khi tớ tự ti.

Tớ lo bản thân mình không xứng để yêu cậu...

Tớ sợ tớ sẽ vô tình làm cậu buồn.

Tớ có bao giờ làm cậu buồn chưa?

Nếu có thì tớ xin lỗi nhé!

Tha lỗi cho tớ vì nhiều khi tớ khó chịu với cậu...

Giận hờn cậu vô cớ...

Cũng vì tớ sợ mất cậu mà thôi!

Nếu một ngày nào đó...

Cậu chán tớ...

Thì hãy nghĩ đến quãng thời gian chúng ta hạnh phúc bên nhau! Cậu nhé!

Vì tớ vẫn ở ngay bên cậu thôi!

___ Kết thúc ___
Người yêu là hai đường thẳng cắt nhau, người thương chỉ là hai đường thẳng song song, không thuộc về nhau nhưng sẽ mãi song hành và được nhìn thấy nhau. Và chúng ta, hãy gọi nhau là "bạn thân".
-------------------------------------------------------
Góc nhảm nhí🍀
P/s: bạn nào còn biết truyện ngắn hay thể loại nào cũng được comment cho mình biết nha. Mình sẽ đăng lên wattpad cho các bạn khác cùng xem nhé!!
Tham khảo nhá:
- Nếu bạn nào đang và sẽ đọc mục truyện này mà không hiểu những từ ngữ sủng, ngược là gì. Thì vào trang mình, mình có đăng Cẩm Nang Thuật Ngữ Full rồi nhé! Vào đọc nha, có nhiều thể lọai mình đăng khá đầy đủ. Bạn nào đã đọc qua rồi thấy mình thiếu hãy comment cho mình bíêt nha. Còn bạn nào đã biết và lâu năm ở đất ngôn tình thì không cần quan tâm dòng này.
MEOW LOVE YOU❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#đoản