(Hiện đại - Ngựơc) Anh có bao giờ tin tưởng em [#6]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                   Nội dung:

Tác phẩm: Anh có bao giờ tin tưởng em
Thể loại: đoản, hiện đại ngược
Kết: SE
Tác giả: _mun2608_
NGUỒN:doctruyenhot.com
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
'' Chát ''
Tiếng bạt tai nghe tê tâm vang vọng trong căn phòng rộng lớn của Mộ Gia . Tiếp đó những tiếng roi da cứ vang lên , nghe đến xé lòng .
- '' Mộ thiếu gia , cầu xin anh , cầu xin anh tha cho em ''
Mộ Hàm cười lạnh , lắc đầu nhìn nữ nhân đang ôm bụng quỳ rạp dưới chân mình
- '' Tiện nhân ! Tôi yêu thương cô suốt 2 năm nay mà cô dám cho tôi đội nón xanh ? ''
- '' Mộ Hàm không phải . Là con của anh ! Của anh mà ! ''
Yêu thương em suốt 2 năm mà tại sao lại không tin tưởng em ?

- '' Mộ Hàm em với anh đã quan hệ rồi ? ''
Giọng nói của Lạc Bối run rẩy tựa như đang tìm chút tia hy vọng cho mình .
- '' Lạc Bối , tuy là đã quan hệ nhưng tôi giữ lại màng trinh cho cô ''
Câu nói của Mộ Hàm xoáy sâu vào lòng của Lạc Bối khiến nước mắt chảy dài , trái tim đau buốt run rẩy .
————
Lạc Bối thu mình trên chiếc giường rộng lớn , hai tay gắt gao ôm lấy thân mình . Cô sợ hãi đến mức không dám nhìn Mộ Hàm .
Mộ Hàm tay cài cúc áo sơmi nhưng ánh mắt lại nhìn vào Lạc Bối . Sự sỡ hãi của cô khiến lòng anh dâng lên sự chua xót nhưng là khi nghĩ đến cô mang thai đứa con của người khác thì sự căm phẫn lại khiến anh thù hận cô . Mộ Hàm quay người bước ra khỏi phòng . Căn biệt thự của Mộ Gia trở nên lạnh lẽo và im ắng .
Lạc Bối khó nhọc ăn từng thìa cháo , chỉ vài thìa là lại muốn nôn tất thảy mọi thứ ra , Lạc Bối trông rất khổ sở . Cô nhẹ nhàng đưa tay xoa bụng mình . Bụng cô đang chứa một sinh mệnh nhỏ bé , con cô cũng đã được mười hai tuần , chỉ sang tuần sau là có thể xét nghiệm ADN rồi . Đến lúc đó phải chăng Mộ Hàm sẽ không tàn nhẫn với cô như vậy ? Nhưng là liệu Mộ Hàm sẽ làm như thế ?
Lại một tháng đau khổ trôi qua khiến cả người Lạc Bối gầy đi trông thấy . Khuôn mặt thì xanh xao , dáng vẻ ốm yếu trông không có sức sống khiến người ta thương tiếc . Kể cả cho dù đau khổ như vậy cô vẫn thấy rất vui mừng khi xét nghiệm được Mộ Hàm và đứa bé trong bụng cô là quan hệ huyết thông !
Nhưng cuối cùng cái sự mừng rỡ ấy của Lạc Bối lại giống như trời hửng nắng trước cơn giông ! Lạc Bối hoảng loạn nhìn Mộ Hàm làm tình cùng người phụ nữ khác trên chiếc giường của họ . Lạc Bối kinh hãi , cô mở to hai mắt nhìn họ , cô còn chẳng biết nước mắt đã thấm đẫm khuôn mặt xanh xao tự bao giờ .
- '' Cút ''
Mộ Hàm nhìn Lạc Bối run rẩy ở cửa phòng , đáy mắt thoáng hiện sự đau lòng nhưng vẫn thốt ra tiếng nói lạnh lùng cứa vào tâm can cô .
- '' Mộ Hàm ''
Sân thượng của Mộ Gia rộng lớn , những cơn gió lạnh lẽo làm cho thân hình mảnh mai của Lạc Bối run lên . Cô nhìn bóng lưng lạnh lùng của Mộ Hàm quay về phía mình , lòng cô tê tái nhưng Lạc Bối vẫn cắn chặt môi để bản thân không bật ra những tiếng nức nở thê lương .
- '' Mộ Hàm , cầu xin anh tin tưởng em , cầu xin anh đừng bỏ rơi em ''
Lạc Bối yêu đến hèn mọn , yêu anh đến không cần nghĩ đến bản thân mình phải chịu nhiều sự tủi nhục ra sao .
- '' Mộ Hàm đừng lạnh lùng với em được không ? Em yêu anh là thật lòng ''
Cuối cùng vẫn không kìm được mà để nước mắt rơi xuống . Lạc Bối nức nở khóc phía sau Mộ Hàm .
Mộ Hàm cuộn chặt tay lại thành nắm đấm . Cô ta giả bộ để làm gì ? Cô ta còn phải diễn trò sao ? Dẫu biết là vậy nhưng anh vẫn thấy đau lòng , đau đến trái tim co rút không thôi . Mộ Hàm quay người lại nhìn cô nhưng không ôm lấy cô dỗ dành mà chỉ lạnh lùng nhìn thẳng vào Lạc Bối .
Lạc Bối nhìn anh qua làn nước mắt . Anh đã từng nói rất yêu cô nhưng lại chưa từng tin tưởng cô . Anh rốt cuộc đối với cô là tình cảm gì ?
- '' Mộ Hàm ''
Tiếng gọi của cô khiến trái tim anh đau lòng khôn nguôi .
- '' Mộ Hàm cầu xin anh tin tưởng em ''
Lạc Bối hạ thấp bản thân mình để nhận sự tin tưởng , sự thương hại của anh . Chỉ cần là anh cô đều nguyện ý .
Mộ Hàm im lặng nhìn Lạc Bối . Lạc Bối tôi phải làm sao với em đây ? Phải tin tưởng em thế nào ?
- '' Quay về phòng đi ''
Mộ Hàm kiềm chế cảm xúc của mình , nhắm chặt mắt rồi nói
- '' Mộ Hàm ''
- '' Tôi nói cút ! ''
Mộ Hàm mất khống chế gào lên , hai mắt anh đỏ ngầu , trên cổ còn có gân xanh nổi lên . Lạc Bối hoảng sợ nhìn anh xong chỉ biết quay đầu chạy đi . Mộ Hàm thống khổ nhìn cô , môi mấp máy
- '' Lạc Bối , xin lỗi vì tôi không thể tin tưởng em ''
———————
Lạc Bối cầm tờ giấy xét nghiệm ADN chạy thật nhanh về phía thư phòng chỉ để đưa nó cho Mộ Hàm .
- '' Mộ Hàm Mộ Hàm , anh mau xem ,em không hề lừa gạt anh ''

Lạc Bối gấp gáp nói , cô dúi nó vào tay của Mộ Hàm . Cô cẩn thận nhìn anh để chờ kì tích . Anh sẽ vui mừng sao ? Sẽ hạnh phúc đúng không ?
'' Rầm ''
Mộ Hàm tức giận ném phắt đi tờ xét nghiệm , hất đổ mọi thứ trên bàn .
- '' Lạc Bối tôi không tin gái trinh như cô lại có thể mang thai con tôi . Chỉ có thể cô trao thân cho tên đàn ông khác nhưng vẫn một mực nói là con của tôi ! ''
Sự tức giận của anh khiến Lạc Bối kinh hãi hơn bao giờ hết . Anh bị ghen tuông làm cho mờ mắt đến không còn lí trí sao ?
- '' Được . Nếu đến như vậy rồi anh còn không thể tin tưởng em , không thể thừa nhận em mang thai con anh vậy thì li hôn đi . Em muốn tự do ! ''
- '' Cái gì ? Yêu thương cô hai năm để rồi cô cắm sừng tôi rồi muốn nói bỏ đi là bỏ đi sao ? ''
Anh rõ ràng là tức giận như thế , tuyệt tình tàn nhẫn đến mức độ như vậy mà Lạc Bối lại tỏ ra thờ ơ , cô nhẹ nhàng hỏi anh
- '' Yêu thương em suốt hai năm tại sao lại không tin tưởng em ? ''
————
Lạc Bối cầm chiếc vali nhỏ , bước tới cầu thang . Nhưng cô chỉ mới đi được vài bước lại bị một lức rất mạnh kéo lại .
- '' Lạc Bối ! ''
Giọng nói của Mộ Hàm rõ ràng là đang tức giận .
- '' Buông tay ''
Không giống với Mộ Hàm , ngữ điệu của Lạc Bối rất bình thản . Khuôn mặt không biểu lộ nhiều tình cảm nhiều , cô nhìn thẳng vào mắt anh không do dự .
- '' Mộ Hàm , buông tay ''
Lời nói của cô tất nhiên sẽ không có tác dụng với anh . Mộ Hàm mạnh mẽ kéo cô ôm chặt vào lòng
- '' Lạc Bối , em không được phép rời đi ''
Mộ Hàm khàn khàn nói , kể cả cho dù anh có làm tổn thương đi chăng nữa thì cô cũng không được phép rời đi .
Lạc Bối phản kháng lại cái ôm của anh . Cô điên cuồng giãy dụa muốn thoát ra . Lạc Bối dùng tất cả sức lực mình có được , đẩy mạnh anh ra nhưng khi thoát khỏi vòng tay của Mộ Hàm cả người cô lại hụt hẫng .
Lạc Bối rơi xuống ! Cô tuyệt vọng ngước nhìn Mộ Hàm đang chạy xuống bên mình . Cuối cùng lại nhắm mặt lại mặc cho tiếng gọi thương tâm của anh !
Lạc Bối tỉnh lại đã là hơn một tuần sau nhưng đầu cô vẫn rất đau nhức và đau lòng hơn cả là đứa bé trong bụng cô đã không còn . Lạc Bối như người điên , tuy rằng khuôn mặt đẫm lệ nhưng lại cười thật lớn . Cô cười đến tê tâm !
- '' Lạc Bối , cô đau lòng vì thứ nghiệt chủng kia ? ''
Câu hỏi tàn nhẫn của Mộ Hàm khiến cho Lạc Bối nhất thời hiểu rằng cô yêu lầm người rồi . Thật sự đã lầm người rồi !
- '' Mộ Hàm anh tàn nhẫn đến vậy sao ? ''
Anh tàn nhẫn đến mức ngay cả con của mình vẫn khinh miệt nó ? Tàn nhẫn đến mức coi nó là nghiệt chủng .
- '' Tại sao lại tàn nhẫn đến vậy ? Cũng tại sao lại không tin tưởng tôi cơ chứ ? Con của anh mà anh coi là nghiệt chủng thì tôi hỏi anh , anh còn lương tâm không vậy ? ''
Lạc Bối càng nói lớn thì nước mắt cô cũng rơi xuống càng nhiều . Không để Mộ Hàm nói , cô lại tiếp tục chất vấn anh , sự thương tâm của cô ai ai cũng có thể thấy .
- '' Tôi rốt cuộc đã làm sai điều gì với anh để anh giày vò tôi ? ''
Ngay cả đêm tân hôn anh cũng không hề chạm qua chiếc màng mỏng dính đó . Đây là thể loại hành hạ bỉ ổi gì ?
- '' Luôn miệng nói yêu tôi nhưng đến cuối cùng chẳng hề tin tưởng tôi ? Luôn miệng nói yêu tôi mà lại quan hệ với người đàn bà khác ? Anh không bằng cầm thú ! ''
Mộ Hàm nhìn thấy Lạc Bối đang mang tất cả mọi thứ ra để chất vấn anh , nhìn thấy cả hận ý trong mắt cô khiến anh cũng đau lòng khôn nguôi .
- '' Anh nhẫn tâm nhìn con của mình chết mà không thấy thương xót sao ? Tại sao lại tuyệt tình như vậy ? Sao lại khiến tôi khổ tâm đến như thế ? ''
—————
Lạc Bối đứng trong nhà tắm . Nhìn thấy bản thân qua gương . Cô vừa gầy gò vừa xanh xao . Vừa mất đi con mình lại vừa nhận ra sự tàn nhẫn tuyệt tình của Mộ Hàm khiến trái tim cô như vỡ vụn .
Cô cầm lấy con dao trong tay đưa lên cổ mình . Nhắm mắt lại , cứa một đường thật sâu thật dài . Nỗi đau trên cổ và cả nỗi đau trong lòng mấy ai thấu được . Lạc Bối bất tỉnh ngã xuống sàn nhà . Giống như một cơn ác mộng chỉ cần cô nhắm mắt lại và ra đi vĩnh viễn chúng sẽ buông tha cho cô khiến Lạc Bối lại lựa chọn cái chết cho bản thân .
————
- '' Bệnh nhân được phát hiện muộn nên không kịp cầm máu không những vậy vết thương còn rất sâu . Thật xin lỗi nhưng chúng tôi đã cố gắng hết sức . Xin người nhà bệnh nhân nén đau thương . ''
Mộ Hàm sau khi nghe được câu nói của vị bác sĩ kia bản thân liền giống như người mất hồn . Anh quay đầu nhìn thi thể của Lạc Bối được phủ chiếc khăn màu trắng , nước mắt ở nơi khoé mi bỗng chợt trào ra . Mộ Hàm kiêu ngạo bao nhiêu những vẫn khuất phục trước tình yêu . Đêm ngày hôm ấy , khắp cả hành lang bệnh viện người người có thấy trông thấy sự đau lòng tột độ của Mộ Hàm còn có cả tiếng khóc thê lương của anh . Chỉ tiếc tất cả đều đã muộn . Tất cả đều đã quá muộn nên không thể cứu vãn được nữa .
____Hoàn Chính Văn ____
-------------------------------------------------------
Góc nhảm nhí🍀
P/s: bạn nào còn biết truyện ngắn hay thể loại nào cũng được comment cho mình biết nha. Mình sẽ đăng lên wattpad cho các bạn khác cùng xem nhé!!
Tham khảo nhá:
- Nếu bạn nào đang và sẽ đọc mục truyện này mà không hiểu những từ ngữ sủng, ngược là gì. Thì vào trang mình, mình có đăng Cẩm Nang Thuật Ngữ Full rồi nhé! Vào đọc nha, có nhiều thể lọai mình đăng khá đầy đủ. Bạn nào đã đọc qua rồi thấy mình thiếu hãy comment cho mình bíêt nha. Còn bạn nào đã biết và lâu năm ở đất ngôn tình thì không cần quan tâm dòng này.
MEOW LOVE YOU❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#đoản