Chương 221 - 240

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 221 : Biển sâu bọ 

Trông thấy cửa hang, ông già đắc ý chắp tay sau lưng, nhìn tôi với Hoàn Tử Đầu, cười nói: "Này đúng chưa, tôi nói không sai chứ?"
Hoàn Tử Đầu ngó nhìn vào cửa hang hồi lâu, hỏi: "Đại sư, cái cửa hang này nhìn vừa âm u vừa lạnh, ông chắc chắn vào đó sẽ không sao?"
Ông già xua tay, hắng giọng nói một cách đầy tự tin: "Cậu cứ yên tâm đi, nhà tôi gia truyền sống bằng nghề Khóa Âm sư, thứ không sợ nhất chính là hang núi!"
Thấy Hoàn Tử Đầu lo lắng, tóc vàng cũng hùa theo bác mình: "Cường ca, nếu là người khác đệ không dám nói, nhưng bác đệ chắc chắn không hại đại ca, đại ca yên tâm đi! Cứ vào hang núi là bác đệ như mãnh hổ về rừng, tiềm long nhập thủy!"
Hoàn Tử Đầu tát cho hắn một cái, mắng: "Cút! Chưa tốt nghiệp tiểu học mà đòi nói chữ với ta!" Dứt lời, khoát tay chỉ vào hang núi, tất cả chúng tôi bật đen pin, lục lục đi vào theo sự dẫn đường của ông thầy bắt ma.
Tôi với Hoàn Tử Đầu cố tình đi sau cùng, hắn nắm trong tay cành cây mà tôi vừa đưa, cúi đầu nhìn thoáng qua, nói: "Tôi cũng cảm thấy rất lạ, anh em ta đề phòng một chút!"
"Ừ, nên vậy!" Tôi lên tiếng, sau đó soi đèn pin đi vào.
Khom người đi vào hang núi, bên ngoài thì mặt trời chói chang, bên trong lại mát mẹ lạ thường, nhờ ánh đèn pin soi chiếu, có thể trông thấy những đầu cọc gỗ thi thoảng xuất hiện hai bên vách, hiển nhiên cái hang này do người ta đào mà thành.
Hoàn Tử Đầu bắt kịp ông già, nhỏ giọng hỏi: "Đại sư, thôn dân có nói đây là nơi vứt xác hồi chiến tranh, bên trong nhất định có rất nhiều thi thể!"
Ông già được tóc vàng đỡ một bên, vừa chậm rãi bước đi vừa cười lạnh: "Giờ tất cả đã chỉ còn là đống xương trắng, sợ cái gì. Tôi đây đã từng gặp cả thi thể biết cử động rồi cơ!"
Ông già nói vậy, tôi chợt nhớ ra một chuyện, chính bản thân đã từng gặp thi thể biết đi, đó là lúc vào động quỷ cùng lão Lưu ở Hổ Yêu Sơn.
"Nào, ông đi sát tôi một chút!" Hoàn Tử Đầu nói đoạn, một tay túm chặt gấu áo ông già, tay kia lăm lăm con dao găm. Tôi hiểu ý, hắn đang đề phòng ông ta.
Bị túm, lại trông thấy con dao trong tay Hoàn Tử Đầu, ông già lắp bắp trả lời: "Cậu...cậu đừng túm tôi, nếu gặp ma sẽ ảnh hưởng đến hành động nhiều lắm!"
Hoàn Tử Đầu hừ lạnh, buông tay nói: "Cũng đúng, tôi không túm ông nữa, nhưng kiểu gì cũng sẽ đi sát ông, chỉ cần xảy ra cái gì không đúng, con mẹ nó một dao này sẽ tặng cho ông luôn!"
Ông già sửng sốt, tuy trong hang tối thui nhưng qua ánh đèn pin vẫn có thể trông thấy nét mặt ông ta khó coi vô cùng. Cai hang càng đi càng rộng, ban đầu vào trong còn phải khom lưng, đến giờ đã có thể đứng thẳng.
Cái hang không được đào theo đường thẳng, tuy không có ngã ba nào, nhưng dọc đường đi phải rẽ ngang rẽ dọc khá nhiều, quay đầu nhìn lại đã chẳng thấy được cửa hang đâu. Càng đi sâu vào trong càng lạnh, ban đầu còn thấy mát, giờ ai ấy đều run lập cập, sợ lão Vũ bị điên không thích ứng được, tôi quay đầu nhìn, anh ta đang bị hai tên đàn em giữ chặt, đôi mắt cứ đảo qua lại, không biết đang suy nghĩ gì.
Đi tiếp thêm một lúc thì biến cố xảy ra, đột nhiên Hoàn Tử Đầu xua tay bảo chúng tôi dừng lại, nhìn tôi kinh ngạc, hỏi: "Huynh đệ, nghe thấy tiếng gì không?"
Tôi căng thẳng, tất cả cùng dỏng tai lắng nghe.
"Xoạt...xoạt...xoạt..."
Tiếng động tuy nhỏ nhưng trong hang núi yên tĩnh vẫn nghe thấy rõ ràng.
"Con mẹ nó, Cường ca, đây là tiếng gì?" Một tên đàn em đang giữ lão Vũ lo lắng hỏi.
Hoàn Tử Đầu cố ý cầm con dao chỉ vào ông già: "Lão tiên sinh, ông xem là gì?"
"Cái này...cái này...để tôi tính!"
Nói đoạn, ông ta đưa tay lên bấm đốt, một lúc lâu sau mới mở miệng: "À không có gì, chỉ là tiếng nước chảy thôi!"
Tiếng nước chảy? Tôi bảo tất cả im lặng, cẩn thận lắng nghe lại lần nữa.
"Tí tách...tí tách.." quả nhiên là tiếng nước chảy.
Vốn tưởng là một cái hang khô ráo, ai ngờ còn có nước, thật đáng ngạc nhiên, tôi hỏi: "Lão tiên sinh, cái này mà ông cũng tính ra được?"

Tóc vàng cười: "Bác tôi tuy lớn tuổi, nhưng tai thính mắt tinh, chuyện này cũng chứng minh, ông ấy có bản lĩnh!"
"Đi tiếp đi!" Hoàn Tử Đầu trầm giọng nói một tiếng, nhóm người chúng tôi tiếp tục đi về phía trước. Cái hang này khá sạch sẽ, cũng không thấy có dơi bay ngược ra. Vừa đi, tôi vừa hỏi: "Lão tiên sinh, tôi thấy bản lĩnh của ông đúng là cao, chẳng những biết đuổi ma, mà còn biết cả xem bói à?"
Ông già cho rằng tôi đang khen, cười ha hả: "Đó gọi là tay nghề, già đây bắt ma và xem bói đều là số một!"
Tôi cười lạnh, hỏi tiếp: "À phải rồi, trong giới các ông có một người xem bói cao minh, tên Từ bán tiên, ông có nghe nói không?"
Ông già sửng sốt: "Ai cơ? Từ bán tiên á? Cái gì mà bán tiên với không bán tiên, đều là thổi phồng, tôi đây chưa từng nghe nói!"
Trong lòng lạnh hẳn đi, ông già này đúng là chỉ được cái mã bên ngoài, Từ ban tiên là nhân vật hàng đầu trong giới, chỉ dùng tâm quẻ mà tính được số nốt rỗ trên mặt người khác, giờ nhớ lại vẫn còn thấy chấn động. Ấy vậy mà 'vị tiên sinh' trước mặt đây, tự xưng là đệ nhất xem bói, lại chưa từng nghe qua danh Từ bán tiên, còn tỏ ra cao thâm?
Phía trước đã hết đường, chỉ còn một bậc thang dài xuống phía dưới. Nhìn ước chừng hai chục bậc thang, tôi chợt phản ứng được, bảo sao mà càng đi càng thấy lạnh. Không chỉ đơn giản là hang núi khuất ánh mặt trời, mà căn bản nhất đó là, cái hang thoai thoải dần xuống dưới, nói cách khác là nãy giờ, chúng tôi đang đi xuống sườn núi.
Soi đèn pin không thấy điểm cuối của bậc thang, Hoàn Tử Đầu cúi người nhìn, mắng: "Này con mẹ nó sao lại có cả bậc thang? Bên dưới thì tối đen như mực, trông thật rợn người!" Sau đó quay sang hỏi ông già: "Đại sư, theo tôi đừng có đi xuống, đi nữa là đên địa phủ đấy, ông làm phép luôn tại đây đi!"
Không ngờ ông ta lại xua tay: "Không được không được, cái này không được! Nãy giờ mới đi được chưa xa, còn nông quá!"
Hoàn Tử Đầu hít sâu một hơi, nhìn tôi trưng cầu ý kiến, tôi cân nhắc một lát rồi khẽ gật đầu. Thấy tôi đồng ý, Hoàn Tử Đầu bất đắc dĩ nói: "Được, đi xuống!"
Bước xuống bậc thang, rõ ràng có cảm giác âm phong đã lớn hơn trước, tôi run cầm cập hỏi: "Lão tiên sinh, khá sâu rồi đấy, ông đừng quên đây chính là hang vứt xác, xuống nữa cũng chỉ thấy xương cốt. Rốt cuộc ta phải đi tới đâu mới làm được?"
Rõ ràng tôi để ý thấy, ông già nghe tôi nói xong thì lén nhìn tóc vàng, có cảm giác như đang hỏi ý hắn, trong lòng thầm nghĩ: quả nhiên có vấn đề!"
Nhưng chỉ thoáng chốc, ông già đã khôi phục vẻ bình thường: "Sắp được rồi, chúng ta đi thêm một chút là tới!"
Nói xong lại rảo bước vào sâu trong hang.
Tiếp tục đi xuống bậc đá, thành hang không chỉ cao lên mà còn rộng hơn rất nhiều, tuy đã xác định ông già và tên tóc vàng có mưu đồ, nhưng đã xuống đến tận đây thì hơi khó xử lý. Huống hồ việc quan trọng nhất hiện tại là lão Vũ, lão đang bị hai đàn em khác giữ, tôi còn phải xác định xem hai tên đó có ý đồ gì không.
Căng da đầu đi tiếp vào trong hang sâu, tiếng nước chảy ngày càng rõ ràng...tí tách...tí tách...
Ông già vui mừng ra mặt, nói: "Ai da, tiếng nước đã rất rõ rồi, nhanh lên, sắp tới!"
"Sắp tới? Sao nghe thấy tiếng nước lại là sắp tới? Lão tiên sinh, ông giống như đã từng đến đây rồi thì phải?"
Câu hỏi của tôi làm ông già sửng sốt, cười gượng nói: "Từ sớm tôi đã tính ra đây là một thủy động, đến vị trí có nước, tôi sẽ bắt đầu làm phép đuổi ma! Chúng ta đi mau thôi."
Nói rồi lại bước nhanh hơn, tôi cố gắng vững tâm, để xem hai bác cháu tên tóc vàng này có âm mưu gì. Dù sao, nếu có đán nhau, một mình Hoàn Tử Đầu chắc cũng đủ dạy dỗ bọn họ.
Lại đi qua một chỗ rẽ, phía trước xuất hiện ngã tư, bà ngã này giống nhau như đúc, ông già chẳng hề chần chừ, đi vào đường chính giữa. Tôi vội ngăn lại, hỏi: "Đợi đã lão tiên sinh, vì sao lại chọn đường chính giữa này?"
Ông già có vẻ mất kiên nhẫn, làu bàu: "Cậu không hiểu thì bớt hỏi lung tung, đương nhiên tôi có đạo lý riêng mới chọn đường này!"
Nói xong lại định cất bước, tôi vội đánh mắt ra hiệu cho Hoàn Tử Đầu, hắn hiểu ý, hô to: "Đứng lại!"
Giọng quát đầy nội lực, lại ở trong không gian hang động vang vọng, dọa mấy người phát run lên. Hắn kề dao găm vào cổ ông già, nói: "Lão tiên sinh, đến bấm đốt cũng không bấm mà ông lại đi thẳng vào giữa. Quen thuộc quá nhỉ, đây là về đến nhà ông à?"
Ông già run rẩy: "Đừng...để con dao xa ra một chút đi. Cái gì mà về đến nhà, cậu nói gì vậy?"
Nói đoạn liếc mắt qua tóc vàng, tóc vàng vội cợt nhà thò đầu qua, nhỏ giọng xin: "Cường ca, đại ca làm gì vậy, đây là bác của đệ mà!"
Hoàn Tử Đầu đạp nhã tóc vàng, mắng: "Cút!"
Con dao lại kề sát thêm vào cổ ông già, nói: "Ông già, xin lỗi! Nếu hôm nay ông có thể chữa được bệnh cho lão Vũ, ra khỏi hang tôi sẽ quỳ xuống trước ông. Nhưng nếu dám chơi lão tử đây, thì nhớ cho kỹ, trước khi chết, tôi cũng phải chọc hai nhát vào cổ ông đấy!"
Ông già sợ đến mặt tái xanh, liên tục nói phải phải. Không thể để ông ta làm theo ý mình tôi chỉ sang ngã rẽ bên phải, nói: "Lão tiên sinh, trước khi vào ông nói, có thể phong ấn cả cái hang này. Nếu ông đã lợi hại đến mức ấy, thì đi đường nào sẽ do chúng tôi chọn, ta đi hướng kia đi!"
Ông già nghe vậy thì sợ hãi xua tay: "Cái này...cái này...tôi..."
Tôi xông tới túm lấy tóc vàng, xách cổ áo hắn hỏi: "Anh thì sao? Có vấn đề gì không?"
Tóc vàng giật mình, không dám nói thay ông già nữa, ông ta lắp bắp: "Được,...vậy đi con đường này!"
Hoàn Tử Đầu kèm ông già, tôi kèm tóc vàng, phía sau là ba người lão Vũ, chúng tôi đi vào con đường bên phải. Lúc đi, rõ ràng tôi cảm giác được ông già và tóc vàng rất bất an, đã không còn cái tự tin rảo bước, thay vào đó là lo lắng, láo liên nhìn quanh đề phòng.
Do không đi theo con đường chính giữa, tiếng nước chảy càng ngày càng nhỏ, cuối cùng đã hoàn toàn không nghe thấy nữa. Càng đi sâu vào trong, tôi càng phát hiện rất nhiều những cái lỗ nhánh, lỗ nào cũng là đường cụt, hơn nữa gần đó còn lả tả vài mảnh xương trắng. Đó giống như...giống như nạn nhân không tìm được đường ra mà điên cuồng đào bới vậy.
Trông thấy đám xương này, ông già ngày càng sợ hãi ra mặt, run run nói: "Chúng ta không thể đi tiếp nữa! Tôi...thật ra tôi..."
Ông ta còn chưa dứt lời, đột nhiên chúng tôi nghe thấy từ bóng tối đằng xa vang lên những tiếng cọ xát, âm thanh cứ như sóng biển lớp này đến lớp khác, càng ngày càng gần, giống vô số con sâu đang bò. Tôi nghe mà da đầu tê dại, hô to: "Chạy quay về!"
Mới vừa quay đầu chạy mấy bước thì lại nghe phía trước vang lên tiếng sột soạt, trước sau đều bị chặn. Trong cơn hoảng loạn, tôi quay sang hét lên với tóc vàng: "Cái quái gì đang diễn ra vậy?"
Nhưng càng kinh ngạc hơn là chẳng thấy tên tóc vàng đâu cả. Hoàn Tử Đầu ngây người nhìn về phía sau, ông già kia cũng đã biến mất!

Chương 222 : Trả thù 

Cả hai bác cháu tên tóc vàng đều không thấy đâu, Hoàn Tử Đầu cuống lên, cau mày giậm chân tại chỗ: "Con mẹ nó, ông già đâu rồi? Vừa xong lão còn ở sau tôi mà?"
Cũng may là lão Vũ và hai tên đàn em vẫn đây, tôi vội tiến tới túm lấy hắn, hô: "Tên tóc vàng cũng không thấy đâu, kệ hai bác cháu hắn đi, chúng ta mau nghĩ cách mà toàn mạng!"
Cái âm thanh sàn sạt cứ liên miên không dứt, tôi hoảng hốt, dùng đèn pin soi vào thành hang, nói: "Lại đây, chúng ta trốn vào sườn hang này đi!"
Năm người vừa mới chui vào, nhìn ra ngoài liền thấy một lớp sâu đen bò trên mặt đất như nước lũ. Tôi không nhìn rõ cụ thể hình dáng cụ thể mấy con sâu như thế nào, chỉ thấy chúng toàn thân màu đen, nhung nhúc nhung nhúc, tầng tầng lớp lớp.
Vô số sâu đen từ hai phía bò tới, âm thanh ma sát càng lúc càng lớn, nghe mà rợn tóc gáy. Khi hai làn sóng sâu gặp nhau, chúng lại quay đầu bò về phía chúng tôi. Chết mẹ, hình như chúng di chuyển theo hướng có ánh sáng, tôi gào lên: "Tắt hết đèn đi!"
Hoàn Tử Đầu và hai tên đàn em vội vàng tắt đèn pin, nháy mắt cái hang động sâu thẳm lại đen sì không trông thấy đường. Chẳng nhìn rõ mặt nhau, chúng tôi chỉ có thể cảm giác được tiếng tim mình đang đập thình thịch trong lồng ngực.
Đám sâu thì vô số kể, chỉ cần mỗi con cắn một cái thôi cũng đủ biến chúng tôi thành hư vô. Sau khi đèn tắt, lũ sâu như ruồi mất đầu, cứ bò đi bò lại quanh tại chỗ, năm người chúng tôi thở hồng hộc dán sát người vào mép hang, một lúc sau Hoàn Tử Đầu mới run rẩy nói: "Con mẹ nó ở đâu ra lắm sâu thế?"
"Không biết! Nhưng chúng cảm quang, hình như vẫn chưa chịu đi!"
"Quả nhiên ông già kia có vấn đề, mà thật khó hiểu, cả trước và sau đều đầy sâu, sao lại không thấy ông ta đâu nữa? Giẫm lên sâu mà chạy ư?"
Tôi thở dài: "Không giống, nhìn dáng vẻ ban nãy của họ, cũng rất sợ đám sâu này!"
"Thế sao lại biến mất? Tự nhiên tan biến, hai bác cháu hắn là ma à?"
Xung quanh tối thui, trước mặt còn có đám sâu gớm ghiếc, Hoàn Tử Đầu vừa thốt ra chữ ma thì hai tên đàn em sợ hãi la lên: "Cường ca, tóc...tóc vàng là ma? Hắn chết lúc nào?"
Tên đàn em mới dứt lời thì bỗng phía đối diện có tiếng tanh tách vang lên, tiếng động rất nhỏ nhưng tôi nghe khá quen tai, Hoàn Tử Đầu hoảng sợ: "Tiếng gì vậy? Có phải là đám sâu mới tới không?"
"Không biết, nhưng phảu nhớ, dù có tiếng gì cũng không được bật đèn pin!"
Tiếng tanh tách vang lên được một lát thì tôi chợt có phản ứng, mắng to: "Không ổn, là tiếng đánh lửa!"
Vừa dứt lời thì phía đối diện xuất hiện ánh sáng, tóc vàng và ông già đang trốn trong sườn hang giống như chúng tôi, nhưng là ở bên kia. Ngọn lửa trong bóng tối vô cùng bắt mắt, tóc vàng cầm cái bật lửa, miệng nhếch lên cười thâm độc: "Cường ca, xin lỗi nhé!"
Nói đoạn, hắn giơ tay ném cái bật lửa về phía chúng tôi. Ngọn lửa lướt trong không trung m, vẽ một đường parabol sáng lóa, rơi bụp xuống cửa lỗ. Bật lửa vừa chạm đất thì âm thanh sàn sạt lại điên cuồng phát lên, đám sâu nhung nhúc bắt đầu như sóng trào bò về phía chúng tôi.
Tôi toát mồ hôi lạnh, còn chưa kịp có phản ứng thì đột nhiên bị ai đó đụng phải, là một tên đàn em đang giữ lão Vũ xông ra, hắn nhặt cái bật lửa, la lên: "Cường ca, chạy mau!!!"
Tên đàn em còn chưa bước được hai bước thì đã bị vô số con sâu đen bám lên người, thoáng cái chúng chui hết vào mắt vào mũi, ngoài cái bật lửa ra thì toàn thân hắn đã bị sâu bao phủ.

Hoàn Tử Đầu kích động la lên: "Tiểu Châu!" Rồi định lao ra cứu, nhưng bị tôi giữ chặt lại: "Vô ích, đừng ra đó chịu chết!"
Tiểu Châu toàn thân bị sâu bao phủ, loạng choạng bước thêm được hai bước rồi từ từ nhã xuống. Không hề có tiếng vang khi cơ thể chạm đất, dưới ánh sáng ngọn lửa, chúng tôi chỉ thấy, một cái xác không ra hình người, thịt bị gặm quá nửa, xương trắng lộ ra.
Đứng nhìn đàn em thân tin chết, Hoàn Tử Đầu chảy nước mắt, cuồng loạn nói: "Tiểu Châu từ năm 17 tuổi đã theo tôi, nó theo tôi được 10 năm rồi!"
Dứt lời, hắn hung tợn chỉ sang phía đối diện: "Tóc vàng, con mẹ nó, ngươi dám hại ta?"
Tóc vàng bên kia nhìn tiểu Châu bị sâu ăn thịt cũng hoảng sợ, hắn dán chặt người vào vách đá, nuốt nước bọt nói: "Cường ca, không thể trách tôi được, tôi đã nợ quá nhiều tiền, tôi phải lên làm đại ca, làm đại ca mới trả được nợ! Tiểu Châu không phải do tôi hại chết, nếu mấy người chịu đi theo chúng tôi vào đường chính giữa thì ngoài ba người, không ai phải chết!
Ngoài ba người chúng tôi???
Tôi biết hắn ám chỉ mình, Hoàn Tử Đầu và lão Vũ. Hóa ra hôm nay là kế hoạch dẫn dụ chúng tôi vào đây.
"Ngươi lên đại ca? Ta chết là ngươi lên đại ca được luôn ư? Ngươi xem phim nhiều quá rồi, mơ mộng quá rồi!"
Tôi chưa từng thấy Hoàn Tử Đầu nổi giận đến mức này, mắng đến khàn cả giọng, hai mắt như phun ra lửa, chỉ hận không thể tay không xé tóc vàng ra từng mảnh. Tóc vàng làm đàn em đã quen, thấy Hoàn Tử Đầu nổi giận thì vẫn hơi sợ hãi, lắp bắp nói: "Cường ca..tôi...tôi hết cách rồi. Đã tới nước này, anh cũng nên chấp nhận chịu thua đi, hôm nay anh chắc chắn không ra được đâu!"
"Con mẹ ngươi!" Hoàn Tử Đầu trừng mắt, định tiến lên đồng quy vu tận. Trong lúc đó thì ngọn lửa dưới đất dần yếu đi rồi vụt tắt, cả cái hang lại chìm trong bóng tôi, không ai nhìn thấy ai. Chợt đầu óc nhảy số, tôi giữ Hoàn Tử Đầu lại, nói nhỏ: "Anh đừng gấp, tôi có cách báo thù!"
Hoàn Tử Đầu hỏi: "Cách gì? Trương Cường tôi hôm nay phải giết chết hắn!"
"Anh đợi chút, cứ để hắn sống thêm vài phút, moi thêm tin tức, tin tôi đi!"
Dứt lời, tôi hướng sang phía đối diện, hô: "Tóc vàng, sâu này không thể đuổi đi, hôm nay bọn tôi coi như chết chắc. Trước khi chết, xin anh nói thẳng, ai sai anh làm vậy?"
Trong bóng đêm, phía đối diện vang lên tiếng nói: "Được, Cường ca, tôi đã theo anh năm sáu năm, thôi thì cho anh được chết minh bạch. Là lãnh đạo thành phố bảo tôi làm, sau khi anh chết, tôi sẽ được thế chân! Cường ca, đừng trách tôi, ngay từ đầu tôi đã khuyên anh đừng đối chọi với họ, nhưng anh không chịu nghe, kết cục hôm nay đều do anh mà ra!"
"Con c*c!" Hoàn Tử Đầu hét lên, lỗ tai tôi ù cả đi.
"Lăn lộn theo lão tử năm sáu năm mà lại ăn cây táo rào cây sung, muốn lên chức thì cứ nói thẳng, việc mẹ gì phải lắm mồm!"
Tóc vàng đã nói ra người đứng sau, lãnh đạo bị chúng tôi hất ngã ngựa, đây là đòn phản công của hắn. Giờ tay mò mẫm bóng đêm, tôi kéo Hoàn Tử Đầu và tay đàn em còn lại tới gần, nhỏ giọng nói: "Trong tay hai người đều có đèn pin đúng không, cả hai bật đèn rồi cùng lúc ném về phía tóc vàng, đám sâu vừa nhào qua là chúng ta liền chạy! Nhớ kỹ chưa?"
Hoàn Tử Đầu hiểu ý tôi, cao hứng đập tay, tôi nhẹ giọng đếm đến ba, chúng tôi đồng loạt bật đèn, tóc vàng trông thấy ánh sáng thì sợ hãi trố mắt. Theo lời tôi dặn, cả hai nhắm thẳng hướng đối diện mà ném, Hoàn Tử Đầu ném rất chuẩn, chiếc đèn rơi chính giữa hai bác cháu tên tóc vàng.
Tóc vàng hoảng hốt, vừa nhặt cái đèn lên định tắt đi thì một cái đèn nữa ném sang, đám sâu phát hiện ánh sáng, lập tức âm thanh sột soạt rợn người vang lên, bò như điên về phía hắn.
Tóc vàng luống cuống, tay run rẩy không kịp tắt cả hai cái đèn, hắn túm áo ông già đẩy ra cửa, kinh hoàng hô: "Bác, cháu là cháu trai bác, bác phải cứu cháu, bác mau dụ đám sâu đi!"
Ông già sợ hãi đánh rơi cả cặp kính, vừa lùi vừa la: "Không đúng, ta là trưởng bối, ngươi phải dẫn dụ sâu đi mới phải, mau lên!"
Trong lúc hai bác cháu đùn đẩy, đám sâu như thủy triều dâng nháy mắt đã bò đầy lên cơ thể họ, tôi bật đèn pin của chính mình, vận sức ném về phía thật sâu trong hang động. Đám sâu tách thành hai hướng có ánh sáng, rốt cuộc mặt đất đã mở ra một con đường sạch sẽ.
"Đi!" Ba chúng tôi vội đỡ lão Vũ, chạy nhanh ra khỏi sườn hang!

Chương 223 : Hồi ức 

Trong lúc hai bác cháu tóc vàng bị sâu ăn thịt, chúng tôi nhân cơ hội chạy khỏi cái biển sâu ghê người, tiếp bước nhau mà đi về phía đường ra. Tôi đi đầu, Hoàn Tử Đầu theo sát sau cùng, tên đàn em và lão Vũ đi giữa.
Không còn đèn pin, tuy trên người có bật lửa nhưng chẳng ai dám bật bởi kiêng kỵ lũ sâu, cứ thế cả bốn lần mò trong bóng đêm. Men sát vách hang đi một lúc, mùi thối thoang thoảng xộc vào mũi, theo trí nhớ của tôi thì hẳn đã quay về đến chỗ bậc thang, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng.
"Hoàn Tử Đầu, bật lửa lên đi xem chúng ta tới đâu rồi!"
Hoàn Tử Đầu đi sau cùng, sợ soạng hô: "Ai dám bật lửa chứ, còn đám sâu mà!"
"Không sao đâu, theo tôi dự đoán thì chắc chúng ta tới chỗ bậc thang rồi, từ bậc thang đến cửa hang không còn xa nữa!"
Hoàn Tử Đầu ừ một tiếng, bật lửa lên, ánh sáng chiếu rõ nơi chúng tôi đang đứng, thật bất ngờ, đây không phải bậc cầu thang, mà là một cái hang còn rộng hơn nữa. Tôi căng thẳng, mình rẽ nhầm hướng chăng?
Ánh sáng khá yếu, có thể miễn cưỡng nhìn thấy phía xa là một hồ nước đen ngòm hôi thối. Thạch nhũ trên hồ nước còn đang nhỏ tong tỏng từng giọt đen sì, âm thanh tí tách lúc vào hang nghe thấy chắc là do nó phát ra. Trong lúc hoảng hốt thì chợt tôi trông thấy có bóng người đứng cạnh hồ nước, bật lửa cháy lâu bỏng tay, Hoàn Tử Đầu khẽ kêu một tiếng tắt nó đi, lúc bật lại thì không thấy bóng người kia đâu nữa.
Chỉ về phía trước, tôi hỏi Hoàn Tử Đầu: "Vừa rồi có người bên kia đúng không?"
Hắn lắp bắp nói mình không để ý, tên đàn em đang đỡ lão Vũ trả lời: "Có người, vừa rồi tôi cũng trông thấy!"
Hắn cũng thấy chứng tỏ không phải tôi hoa mắt, cầm cái bật lửa của Hoàn Tử Đầu, tôi quan sát một lượt xung quanh, cái

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net