Chap 30 : Tại sao em phải trốn tránh , em bây giờ đâu còn một mình nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3h30
Mộng Long đợi mãi không thấy hai người họ trở về
Vừa thả chút xíu thì không định về nữa sao?

Hey, giám đốc ( TB)
Giám đốc ? Em đâu cần phải gọi như thế ( ML)
Em còn tưởng anh đã là tổng tài em là tiểu bạch thỏ chứ ... Ai dè anh vẫn vậy ( TB)
Vấn đề không phải ở anh ... Mà là ở em ! Tiểu bạch thỏ này già quá rồi . Không nói chuyện con nít với em . ( Mộng long chuyển ánh mắt đi hướng khác ) Chiều nay về nhà ba mẹ với anh ! còn nếu ...
Ý anh nói em muốn trốn tránh ( TB)
Vậy chứ em muốn sao ( ML)
Tại sao em phải trốn tránh , em bây giờ đâu còn một mình nữa
Nói xong Tuyết Bông chạy đến chỗ anh như em bé quấn quýt bên ba mẹ thật không ra dáng người 27 tuổi , lại càng không phải cô luật sư khó chịu ngày nào
Cô đứng trước mặt anh rồi dang tay ôm anh vào lòng , hành động như muốn được vỗ về yêu thương
Không phải ôm anh ! Có nhiều việc phải để anh làm thay em
Mộng Long nhấc nhẹ cô lên đùi mình
Cho em mượn vai một lát đó ( ML)
Tuyết Bông gục đầu vào vai anh thì thầm nói
Chúng ta phải nói thế nào thì ba mẹ anh mới chịu hiểu , ban đầu cũng do em cứ thấy nơi nào khiến em thoải mái em đều dựa dẫm vào nên bây giờ mới vậy ( TB)
Em nói vậy thì anh thật sự có thêm một tấn câu hỏi ! Liệu sau này em kiếm được một chỗ dựa thoải mái hơn thì chẳng phải trong một chốc em liền biến mất sao ( ML)
Trong 2 sự lựa chọn em sẽ chọn anh , nhưng lỡ trong 5 sự lựa chọn mà em không chọn anh thì đấy là lỗi của anh ( TB)
Tại sao ?( ML)
Nếu anh thật sự sợ mất em , anh sẽ không để cho em có nhiều sự lựa chọn như vậy thay vào đó là vô vàn chọn lựa đều là anh ... Tất cả đều là anh ( TB)
Tuyết Bông em... Không được rời đi . Cuộc sống của em sau này gửi gắm cho anh đi ( ML)
Nhất định

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net