Chương 82

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Núi sau, Tuyết cung

Tuyết Lượng quay về trong trạng thái cực kỳ vui vẻ, vô cùng phấn khởi muốn tranh công với công tử nhà mình

Tuyết Trùng Tử nhìn chằm chằm chiếc túi Tuyết Lượng cầm về từ núi trước, ánh mắt phát sáng

"Lượng nhi à, trên tay ngươi cầm cái gì vậy ?" Loáng thoáng còn có thể nghe thấy tiếng chuông rất nhỏ, Tuyết Trùng Tử vốn cuộn mình trong chăn ấm áp, lúc này thò đầu ra không nhịn được thúc giục, "Mau đưa đây cho ta xem."

Không nghĩ tới, Tuyết Lượng còn chưa kịp đưa túi cho Tuyết Trùng Tử, Nguyệt trưởng lão liền nhanh hơn một bước chắn giữa bọn họ, bê một bát dược đen sì đưa cho Tuyết Trùng Tử nửa nằm trên giường

"Muốn xem, cũng được, nhưng huynh uống bát dược này trước đã." Nguyệt trưởng lão nói

Tuyết Trùng Tử lúc này đã có thể ngửi thấy mùi gay mũi khó ngửi, không khỏi nhíu mày, mặt đều nhăn lại, "Không phải chứ.... Ta nói này, Nguyệt trưởng lão, sao huynh luôn nấu dược như độc dược vậy ? Nghe nói độc dược của Cung Viễn Chủy còn có thể làm ra không màu không mùi, cho dù trước đây ta đi núi trước, dược hắn cho ta uống cũng sẽ cố tình loại bỏ hoặc giảm vị đắng, nhưng huynh.... Quả nhiên giữa người và người có sự khác biệt."

Nguyệt trưởng lão không nhịn được khẽ thở dài, giọng nói lại vẫn bình tĩnh, "Huynh có uống hay không."

"Không uống." Tuyết Trùng Tử nhàm chán nói

"Vậy ta rót cho huynh uống." Nguyệt trưởng lão hít sâu một hơi, làm bộ muốn ép buộc rót dược cho Tuyết Trùng Tử

Tuyết Trùng Tử rầu rĩ không vui, Tuyết Lượng gấp gáp bảo vệ chủ tử, lúc này kéo ra khoảng cách giữa hai người

"Nguyệt trưởng lão, không bằng để ta làm đi ! Ta làm, ta làm ! Yên tâm, ta nhất định bảo đảm công tử nhà ta uống hết dược. Chắc chắn không chừa lại một giọt, tuyệt không lãng phí nỗi khổ tâm của Nguyệt trưởng lão."

Dứt lời, Tuyết Lượng cười ngồi xuống bên giường, thuận tay cầm bát dược trên tay Nguyệt trưởng lão

Bát dược càng lại gần, mùi khó ngửi kia càng khiến hai người choáng váng

Tuyết Trùng Tử và Tuyết Lượng nhìn nhau một cái, một người tràn đầy chán ghét, một người lại tràn đầy đồng cảm

"Công tử, thuốc đắng dã tật ----" Tuyết Lượng đang muốn khuyên, Tuyết Trùng Tử lập tức cắt ngang hắn

Dược khó uống đã đành, Tuyết Trùng Tử thực sự không nghe nổi những lời khuyên bảo nữa, không thì cũng thực sự quá chịu tội rồi

Tuyết Trùng Tử liếc tới cái túi, ôn nhu hỏi, "Bên trong có cái gì ? Mau cho ta xem."

"Ta vẫn chưa mở ra ! Bên trong đựng gì ta cũng không biết. Bất quá, Chủy công tử nói, chuông và mứt quả ngài muốn đều để ở bên trong." Tuyết Lượng đưa bát dược trong tay tới, "Công tử, không thì ngài uống dược trước đi ! Dù sao sức khỏe quan trọng hơn."

Tuyết Trùng Tử bất đắc dĩ, chỉ có thể bị ép tiếp nhận bát dược

Sau đấy, y nhịn mùi khó ngửi và vị đắng của dược, kiên trì uống hết

Lúc y đưa bát không trả lại cho Tuyết Lượng, chợt nghe thấy đối phương chậm rãi nói, "Ta nghe thị vệ tên Kim Phục nói, thân thể của Chủy công tử còn chưa khỏi hoàn toàn, nhưng túi này là Chủy công tử người ta mạo hiểm đội gió tuyết đi lấy về y quán, còn nhắc nhở ta nhất định phải mang về cho ngài."

Tuyết Trùng Tử nghe xong có chút lo lắng, "Cung Viễn Chủy làm sao ? Hắn không sao chứ ?"

Tuyết Trùng Tử một tay lấy túi, một tay vỗ nhẹ ngực mình, dường như cảm giác buồn nôn do bát dược vừa rồi uống lưu lại vẫn quanh quẩn chưa hết, khiến y cảm thấy rất khó chịu

Tuyết Lượng thấy vậy, đang muốn lấy một chút mứt quả tới cho Tuyết Trùng Tử, vừa quay đầu lại, đã thấy Nguyệt trưởng lão cầm bát đựng mứt quả tới

"Đa tạ Nguyệt trưởng lão !" Tuyết Lượng đổi bát dược không lấy bát mứt quả trong tay Nguyệt trưởng lão, sau đấy, lại tri kỷ tiếp tục phụng dưỡng công tử nhà mình ăn mứt quả

Mấy viên mứt quả chua ngọt vào miệng, sắc mặt của Tuyết Trùng Tử tốt lên không ít

Tuyết Trùng Tử vừa hòa hoãn không ít, lại không nhịn được hỏi, "Cung Viễn Chủy thế nào ? Không bị lạnh chứ ?"

"Công tử, ngài yên tâm đi. Ta thấy Chủy công tử rất có tinh thần, người cũng không sao, rất tốt." Tuyết Lượng lúc này hiếu kỳ chỉ túi đặt trên đùi Tuyết Trùng Tử, nhẹ giọng hỏi, "Công tử, ngài không mở ra xem sao ?"

Tuyết Trùng Tử nghe, trong lòng cũng rất hiếu kỳ. Hai chủ tớ bọn họ nhất trí bắt đầu chuẩn bị mở túi, Nguyệt trưởng lão cũng không kiềm chế được mà lại gần

Cứ như vậy, ba nam nhân vây quanh một chỗ, ánh mắt đều dừng ở trên cái túi

Lúc Tuyết Trùng Tử mở túi, Tuyết Lượng còn đang lải nhải chuyện xảy ra ở núi trước vừa rồi

Tuyết Trùng Tử thận trọng kéo túi vải ra, rốt cuộc lộ ra toàn bộ bên trong, sau đấy, y cẩn thận lấy ra từng thứ

Một hầu bao màu lam nhạt thêu hình hoa sen, lúc cầm lên vì dao động mà tiếng chuông bên trong cũng vang lên không ngừng

Còn có mứt quả dùng giấy gói có dấu đặc biệt của Chủy cung, cho dù chưa mở ra cũng có thể ngửi thấy mùi mật ngọt ngào tràn đầy

Còn có một phong thư không biết nội dung

Thậm chí còn có một lệnh bài của cung chủ Chủy cung....

"...." Ba người nhìn nhau, nhất thời nghẹn lời

Sau một lúc, Nguyệt trưởng lão mới phá vỡ trầm mặc, nói, "Hai người các huynh chơi trò gì vậy ? Trao đổi lệnh bài cung chủ sao ?"

Tuyết Trùng Tử lộ vẻ khó xử, nhấc mắt nhìn Tuyết Lượng

Cho dù không nói gì, nhưng sắc mặt thoạt nhìn vẫn có chút nghiêm túc

Tuyết Lượng vội vàng xua tay vô tội nói, "Công tử, ta thực sự không xin thêm, cũng không dám nhiều miệng ! Lệnh bài của Chủy cung này, ta cũng không biết bị đặt vào lúc nào.... Lúc đấy, Chủy công tử đưa túi này cho ta, ta quá vui vẻ, vội vàng nói cảm tạ liền chạy về Tuyết cung. Ta thực sự không biết ngài ấy cư nhiên đưa cả lệnh bài cung chủ của mình.... Chính ngài ấy cũng không nói !"

Tuyết Trùng Tử nghe xong chỉ không kìm được thở dài

Y nhẹ nhàng cầm lấy lệnh bài Chủy cung kia, cũng không nhịn được suy đoán vì sao Cung Viễn Chủy lại đưa lệnh bài cho y

"Có lẽ là "có qua có lại" đi ! Dù sao Chủy công tử trước kia cũng từng đưa lệnh bài của mình cho huynh. Nếu đã như vậy, quá tam ba bận, dù sao cũng là tâm ý của hắn. Ta thấy.... không thì huynh giữ lại là được rồi, Tuyết Trùng Tử." Nguyệt trưởng lão nói

Tuyết Trùng Tử vẫn lộ ưu sầu, "Có một số chuyện, ta làm được, hậu quả ta cũng gánh vác được. Bất quá hắn...." Tuyết Trùng Tử lắc đầu, nói với Nguyệt trưởng lão và Tuyết Lượng, "Chuyện này có thể liên lụy quá lớn, hai huynh quản chắc miệng mình, vạn nghìn lần không thể để người khác biết được. Sợ nhất chuyện này rơi vào tai Tuyết trưởng lão thì không ổn."

"Nếu đã lo lắng như vậy, không thì để ta trả lại lệnh bài này cho hắn ?" Nguyệt trưởng lão tốt bụng đề nghị

Tuyết Trùng Tử nghe xong, lại không hiểu vì sao đột nhiên có chút không nỡ

Thấy Tuyết Trùng Tử mím môi không nói, lúc này Tuyết Lượng lại mở miệng, "Công tử, vừa rồi Chủy công tử cũng bảo ta truyền lời cho ngài. Ngài ấy nói sẽ tạm thời thay ngài giữ lệnh bài cung chủ Tuyết cung, ngài nhất định phải sớm khôi phục sức khỏe, tới lúc đó chờ ngài đi núi trước tìm ngài ấy lấy lại."

Nghe xong lời này, trong lòng Tuyết Trùng Tử lại càng đủ loại cảm xúc, dường như cũng rốt cuộc hiểu được dụng ý của Cung Viễn Chủy

Nguyệt trưởng lão lĩnh hội, trong lòng hiểu rõ, khẽ cười nói, "Hóa ra là vậy. Ta thấy Chủy công tử cũng rất dụng tâm lương khổ, biết tính tình của huynh, mới cố tình làm như vậy."

Tuyết Lượng có chút mơ hồ, nhưng được Nguyệt trưởng lão cẩn thận chỉ điểm, cũng rốt cuộc thông suốt

Tuyết Lượng không nhịn được kinh hô, "Cho nên, đây kỳ thực là một giao hẹn. Chủy công tử thoạt như nhận lệnh bài của công tử, nhưng lại cố tình đưa lệnh bài của mình cho ngài. Kỳ thực là đang chờ ngài khôi phục sức khỏe, dùng danh nghĩa lấy lại lệnh bài, tự đi núi trước gặp ngài ấy !"

Trên mặt Tuyết Trùng Tử lại không nhìn ra được vui vẻ, trái lại sầu bi

Tuyết Lượng có chút không đành lòng, nhưng lại càng hoang mang

Tuyết Lượng mở miệng hỏi, "Công tử, chẳng lẽ ngài không vui sao ? Nếu ngài tâm duyệt Chủy công tử, tuy ngài ấy chưa thể hiện tâm ý, nhưng đây cũng coi như là một sự đáp lại, không phải sao ?"

Tuyết Trùng Tử lắc đầu nói, "Ngươi không hiểu. Lượng nhi, hắn vẫn chưa thể hiểu rõ tâm ý của mình nhưng đã làm như vậy.... Ta lại cảm thấy đây là một gánh nặng. Ta vốn không muốn nợ hắn, đưa cho hắn lệnh bài là tư tâm của ta. Ta muốn chuông của hắn, cũng là tham luyến không cần đáp lại. Nhưng bây giờ, hắn đáp lại ta. Nếu ta không vượt qua được cửa này.... Bất luận hắn xuất phát từ tâm ý gì, đều nhất định khiến ta cả đời này thua thiệt hắn."

Tuyết Lượng nghe xong, tâm tình càng nặng nề, hắn không hiểu, rõ ràng thoạt nhìn là chuyện tốt, nhưng vì sao công tử nhà mình lại đột nhiên trở nên u buồn, đa sầu đa cảm như vậy

Tuyết Lượng theo bản năng nhấc mắt muốn hỏi ý của Nguyệt trưởng lão, lại thấy đối phương cũng tràn đầy phiền muộn, sầu khổ

Tuyết Lượng không quá hiểu được, nhưng hắn thật lòng hy vọng Tuyết Trùng Tử đừng bi thương khổ sở như vậy

Hắn không nhịn được lẩm bẩm, "Nếu sớm biết công tử sẽ khổ sở như vậy, ta cũng không đi núi trước tìm Chủy công tử nữa...."

Tuyết Trùng Tử nghe vậy lại không nhịn được lắc đầu bật cười, "Ngươi nói sai rồi."

"Hả ?"

"Không nói nhiều nữa. Ta vẫn nên tiếp tục xem đồ hắn cho ta đi !"

Dứt lời, Tuyết Trùng Tử tạm thời đặt lệnh bài của Chủy cung qua một bên, trái lại cầm lấy hầu bao thêu hoa sen kia. Thong thả mở ra, Tuyết Trùng Tử đổ hết chuông bên trong ra giường

Tiếng chuông trong trẻo dễ nghe, êm tai, Tuyết Trùng Tử cẩn thận quan sát, phát hiện Cung Viễn Chủy lần này cho y bốn loại chuông đồng và chuông bạc cùng loại, nhưng kỳ thực màu sắc và kiểu dáng khác nhau

Y đặt chuông vào lòng bàn tay thưởng thức, nghe tiếng chuông quen thuộc, tâm tình thoáng cái tốt hơn

Tuyết Trùng Tử cười, không nhịn được nói, "Cung Viễn Chủy thích những thứ nhỏ này. Ta trước kia từng nghe hắn nói, chỉ cần hắn nghe thấy tiếng chuông, trong lòng sẽ thấy náo nhiệt hơn một chút, cũng không tịch mịch, cô độc nữa. Hắn nói tiếng chuông có thể làm dịu đi cảm giác khẩn trương, cũng khiến hắn vui vẻ."

Nguyệt trưởng lão khẽ nhếch khóe môi, "Chủy công tử quả thực vẫn là tiểu hài tử !"

Tuyết Trùng Tử đem chuông trước kia lấy được ra, đặt năm chuông nhỏ cùng một chỗ, cảm thấy vô cùng mỹ mãn

Y nhẹ nhàng nói, "Cũng không biết hắn tìm đâu ra nhiều loại chuông tạo hình và chất liệu khác nhau như vậy. Trước đây ta đi núi trước, mỗi ngày nhìn thấy hắn đeo thứ có phần khác nhau."

Tuyết Lượng nghe hiếu kỳ, Nguyệt trưởng lão lại ôn nhu nói, "Nếu ta nhớ không nhầm, trước kia dường như từng nghe hạ nhân nói, đều là Giác công tử mang về cho hắn từ ngoài Cung môn."

Tuyết Trùng Tử tiếp lời, "A ? Vậy Giác công tử cũng thực sự dụng tâm. Ta trước đây cũng nghe Cung Viễn Chủy nhắc tới, kỳ thực từ lúc nhỏ hắn đã bắt đầu đeo chuông làm trang sức. Tính ra, vậy Giác công tử coi như cũng tận tâm tận lực vì Cung Viễn Chủy chưa thành niên mà không thể ra ngoài Cung môn. Qua nhiều năm như vậy, vẫn có thể để tâm chăm sóc như thế...."

Sau đấy, chỉ thấy Tuyết Trùng Tử buông năm cái chuông xuống, trái lại cầm lấy phong thư

Do dự một chút, y nhìn Tuyết Lượng đang mong chờ, lại nhìn Nguyệt trưởng lão hiếu kỳ

"Hai người các huynh xin tự giác lui đi ! Đây là thư hắn viết cho ta ! Ta cũng không định chia sẻ với các huynh."

Dứt lời, Tuyết Trùng Tử còn cố ý phân phó, "Lượng nhi, giúp ta cất mứt quả Chủy công tử cho, tiện lấy cho ta một bát qua đây cho đỡ thèm."

"Được ! Không thành vấn đề." Tuyết Lượng cầm bát mứt quả vừa rồi bị Tuyết Trùng Tử ăn hết, sau đó lại cầm mứt quả lấy được từ chỗ Cung Viễn Chủy, vui vẻ đi làm việc

Tuyết Trùng Tử ôm phong thư, nhíu mày nhìn Nguyệt trưởng lão hoàn toàn không có ý định rời đi

Nguyệt trưởng lão mặt dày chủ động mở miệng, "Dù sao huynh xem xong đoán chừng cũng không nỡ bỏ phong thư này đi. Chờ lúc huynh bất tỉnh, phong thư này còn không phải do ta giữ sao ~ Cho ta xem một cái thì sao ?"

"Cút." Một chữ vô cùng đơn giản, thoạt nghe nhẹ nhàng nhưng cũng là cực hạn mất kiên nhẫn của Tuyết Trùng Tử

Nguyệt trưởng lão vốn định mặt dày tiếp tục quấn lấy, sau đấy lại nghĩ, lấy lui làm tiến. "Thôi đi, nếu huynh đã keo kiệt không muốn chia sẻ như vậy, ta cũng không xem nữa. Sau này, nếu chuyện tình cảm gặp phải phiền phức gì, hay lúc huynh cần ta giúp đỡ, tới lúc đó cũng đừng hỏi ta vì sao không giúp huynh."

"Hừ." Tuyết Trùng Tử lười để ý tới lời uy hiếp của đối phương, nhưng.... trong lòng quả thực có chút không nắm chắc

Cũng không biết Cung Viễn Chủy viết cho y cái gì, nếu y không hiểu hàm nghĩa, không phải cũng nhờ Nguyệt trưởng lão có kinh nghiệm yêu đương giúp giải nghĩa sao

Nghĩ như vậy, Tuyết Trùng Tử cũng thỏa hiệp, lập tức gọi lại Nguyệt trưởng lão căn bản cũng không định rời đi kia. "Được rồi, huynh cũng lại đây xem cùng đi. Nhưng, bất luận thế nào ta cũng phải là người đầu tiên xem phong thư này !"

Nguyệt trưởng lão nhún vai tỏ vẻ không sao, còn ra hiệu "mời"

Lúc này, Tuyết Trùng Tử cũng không quấn quýt nữa, lập tức mở phong thư lấy ra bức thư bên trong

Chỉ thấy mấy câu quan tâm hỏi thăm, lại thấy một đống lời dặn liên quan tới chữa trị

Cuối cùng, cũng chỉ có hai câu cuối cùng trái lại thoạt nhìn như có ẩn ý

"Hắn trước đây không phải nhờ Lượng nhi mang về dược liệu mới cho ta rồi sao. Bức thư này sao lại viết một đống như vậy....?" Tuyết Trùng Tử kỳ thực cũng không quá hiệu cách chữa trị này, cũng không có quá nhiều ý kiến

Nguyệt trưởng lão vươn tay, ý bảo Tuyết Trùng Tử đưa thư cho hắn xem

Tuyết Trùng Tử lúc này cũng không phản đối nữa, trái lại tự nhiên ném dược phương và việc chữa trị đáng ghét cho Nguyệt trưởng lão quan tâm

Bất quá nói lại, trong thư vẫn có rất nhiều chi tiết đáng để thưởng thức

Ví dụ như, Cung Viễn Chủy quan tâm y, còn có hai câu cuối cùng của Cung Viễn Chủy, thoạt nhìn có vẻ ý vị sâu xa

Một câu là nói trong chuông có Càn Khôn, một câu còn lại là nếu bỏ qua bình minh của mùa đông, bình minh của mua xuân cũng rất không tệ

Tuyết Trùng Tử mừng thầm, tinh thần cũng thoạt nhìn không tệ, cúi đầu cẩn thận xem lại từng cái chuông

"Bên trong có Càn Khôn.... Chuông này có gì đặc biệt sao ?" Dù sao Tuyết Trùng Tử cầm chuông từ sáng tới tối, tạm thời không nhìn ra có cái gì

Lúc này, cũng bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu chuông khác. Tò mò muốn biết có phải có điểm gì đặc biệt không

Nguyệt trưởng lão lúc này cũng không nhịn được vừa cảm thán, vừa buông bức thư xuống, "Chủy công tử quả thực giỏi ! Thiên phú y độc này của hắn, nếu tiếp tục nghiên cứu, chắc chắn sau này sẽ không tệ."

"Dược phương này huynh cảm thấy thế nào ?" Tuyết Trùng Tử thuận miệng nói

Nguyệt trưởng lão mím môi cười, "Cách chữa trị mạo hiểm trước đây ta và hắn cùng nghiên cứu, hắn dường như tìm ta một cách có thể khắc chế tác dụng phụ. Tuy là lý thuyết, nhưng ta cảm thấy có thể thử xem."

"Nói tiếng người." Tuyết Trùng Tử nói không nhanh không chậm

Nguyệt trưởng lão mím môi cười nói, "Lấy độc trị độc."

"Có gì đặc biệt ? Trước đây không phải có cách rồi sao ?" Tuyết Trùng Tử cầm lại bức thư, tự cẩn thận đọc mấy lần

Dường như cũng có chút hiểu lời của Nguyệt trưởng lão

Tuy tạo nghệ liên quan tới chữa bệnh của Tuyết Trùng Tử không thể so sánh với Cung Viễn Chủy và Nguyệt trưởng lão, nhưng y cũng không phải không biết tí gì

Chỉ là có thể theo bản năng có chút bài xích

Dù sao y cả ngày ốm yếu, cũng thực sự không có hứng thú lãng phí thời gian suy nghĩ cách chữa trị cho bản thân

So với như vậy, y trái lại càng muốn tận lực sống vui vẻ, thoải mái chút

Cứ như vậy đọc bức thư này mấy lần, Tuyết Trùng Tử cuối cùng cũng lĩnh hội được điểm khác biệt, "Cung Viễn Chủy lần này viết lại là cách chữa trị khác !"

"Đúng vậy. Tuy tương tự, nhưng cũng không hoàn toàn giống với cách trước đây của hắn. Chỉ có thể nói là hiệu quả như nhau, so với lấy độc trị độc, lần này là lấy nhiệt độc khắc chế hàn độc trên người huynh.... Còn nữa, nhằm vào việc trước đây huynh tự phế công pháp, làm tổn thương tâm mạch, hắn cũng có suy nghĩ giống ta." Nguyệt trưởng lão mang theo ý cười, nhẹ nhàng nói ra kế hoạch chữa trị của hắn và Cung Viễn Chủy

Tuyết Trùng Tử càng nghe càng nhíu mày, chỉ cảm thấy có chút buồn ngủ, căn bản không giống như Nguyệt trưởng lão càng nghe càng hăng hái

"Thôi đi, dù sao nói đi nói lại, ta lúc chữa trị cũng không phải chịu khổ quá nhiều. Không sao, các huynh vui là được." Tuyết Trùng Tử không có hứng thú buông bức thư xuống, lúc này mới chuyên chú nghiên cứu năm chuông nhỏ trước mặt

Nguyệt trưởng lão, "Tóm tắt lại suy nghĩ mới của Chủy công tử, ta dường như nhớ tới một số điểm quan trọng. Ta thấy nhân lúc ta còn chưa quên, ta phải đi ghi lại trước. Tuyết Trùng Tử, ta quay về Nguyệt cung, huynh chú ý nghỉ ngơi cho ta, muốn nghịch chuông cũng được, nhưng đừng để mệt quá độ."

Tuyết Trùng Tử phất tay, thực sự không quá muốn để ý tới Nguyệt trưởng lão phiền nhiễu

Nguyệt trưởng lão cũng không giận, trái lại đi qua dặn dò Tuyết Lượng còn đang dây dưa với một đống mứt quả

Tuyết Lượng nghiêm túc đáp, "Yên tâm ! Nguyệt trưởng lão, ta sẽ chăm sóc tốt công tử nhà ta. Nếu có tình huống gì, cũng chắc chắn sẽ phái người thông báo với ngài đầu tiên."

Nguyệt trưởng lão nghe xong cuối cùng yên tâm hơn rất nhiều

Lúc nhìn Nguyệt trưởng lão rời đi, lại thấy Tuyết Lượng bê bát đựng mứt quả tới, Tuyết Trùng Tử không nhịn được cười với hắn

"Lượng nhi ~ Lượng nhi à." Tuyết Trùng Tử đột nhiên lộ ra nụ cười, nói, "Mau qua đây giúp ta nghiên cứu những cái chuông này, xem rốt cuộc "bên trong có Càn Khôn" là gì."

"A ? Chuông có bí mật ?" Tuyết Lượng không hiểu, chỉ thấy Tuyết Trùng Tử đưa bức thư Cung Viễn Chủy viết cho hắn xem

Tuyết Lượng vốn không dám cầm thư, dù sao trong lòng Tuyết Lượng biết rõ Tuyết Trùng Tử vốn cũng không định cho bọn họ xem bức thư này

Nhưng thấy Tuyết Trùng Tử cố chấp, cũng cung kính không bằng tuân mệnh

Đợi xem xong thư, Tuyết Lượng không thể không cảm thán một câu, "Chủy công tử quả thực quá giỏi rồi !"

"Đừng nhiều lời nữa, mau giúp ta nghiên cứu những cái chuông này. Ta xem cả buổi rồi, nhưng không thấy có điểm gì đặc biệt." Tuyết Trùng Tử có chút ảo não, nhưng Cung Viễn Chủy thần thần bí bí dường như cũng không giống như đang gạt người

Rốt cuộc những cái chuông này có gì đặc biệt ?

Tuyết Trùng Tử cẩn thận quan sát vài lượt, sờ tới sờ lui, nhưng không phát hiện ra điểm nào đặc thù

Lúc này, lại thấy Tuyết Lượng cẩn thận cầm một cái chuông nhìn, thuận miệng nói, "Lấy danh tiếng y độc song tuyệt lại tinh thông ám khí của Chủy công tử mà nói, đồ bên người ngài ấy đoán chừng cũng sẽ không bình thường."

Bất quá tiếp xúc vài lần, Tuyết Lượng dường như thập phần sùng bái các thành tích của Cung Viễn Chủy

"Ừ. Chẳng lẽ cái chuông này còn có thể là ám khí hay độc vật gì sao ?" Tuyết Trùng Tử cũng chỉ thuận miệng nói như vậy, lại không nghĩ âm cuối còn chưa nói xong, hai cái chuông hắn vừa cầm vào trong tay cư nhiên xảy ra bất ngờ, dính chặt lại cùng một chỗ, dường như chịu một lực hút kỳ quái nào đấy

"Có chuyện gì vậy ?" Tuyết Trùng Tử sửng sốt, cùng Tuyết Lượng nhìn nhau một cái

Tuyết Lượng cầm chuông trên tay Tuyết Trùng Tử, thử kéo hai cái chuông ra, quả thực cảm nhận được có lực hút

Sau đó, Tuyết Lượng thử một cái chuông khác, quả thực phát hiện có hai cái chuông có thể hút lẫn nhau, nhưng trái lại, cũng có hai cái chuông bài xích lẫn nhau, tự động đẩy ra xa, cũng có một cái chuông trong đấy là hoàn toàn bình thường, không có gì đặc biệt

"Thật thú vị ! Cái chuông này thoạt nhìn bình thường, không nghĩ tới còn có bí ẩn này. Công tử, đây rốt cuộc là cái gì vậy ?" Tuyết Lượng tò mò hỏi

Tuyết Trùng Tử nghiêm túc nghĩ, lại cầm mấy cái chuông thử vài lần

Cuối cùng, nhìn hai cái chuông dính vào nhau, y nói ra suy đoán của mình

Tuyết Trùng Tử

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net