Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
rượu ủ.

Cố Bội Du đẩy xe lăn từ trong bếp ra, cười nói: "Nghe thấy tiếng con khóa xe, dì Vương vừa lấy bánh trôi ủ rượu ướp lạnh ra, con uống một chút cho giải nhiệt."

"Con mở điều hòa trên xe suốt dọc đường nên không thấy nóng." Tuy nói vậy, nhưng vẫn đón lấy chiếc bát sứ trắng, uống hai thìa.

"Ăn cơm chưa?"

"Dạ, ăn ở trường rồi."

"Ba con nói sắp về, nhưng không biết lại bận rộn tới mấy giờ."

"Hôm nay bọn họ tổ chức hội nghị, nên cũng không biết chính xác khi nào xong. Đến giờ mẹ cứ đi nghỉ trước, đừng đợi ông."

"Hôm nay mẹ đang nghiên cứu cắm hoa, con nhìn thử xem." Cố Bội Du chỉ lên bàn.

"Con thấy rồi, vừa định hỏi mẹ." Trần Tri Ngộ đứng dậy, đi đến trước lọ hoa, gẩy gẩy một nhánh màu cam: "Đây là hoa gì thế ạ?"

"Chim thiên đường, còn gọi là Vọng Hạc lan. Đẹp không?"

"Dạ đẹp."

"Trước đây không ở yên một chỗ được, có nhiều chuyện muốn làm, kéo dài mãi đến tận bây giờ... Lần đổ bệnh này, cũng không phải không có chỗ tốt." Bà thấy nét mặt Trần Tri Ngộ như hổ thẹn liền mỉm cười nói: "Sinh lão bệnh tử, ai có thể định đoạt được đâu chứ? Mẹ đã sớm nói, con với ba con giống hệt nhau, tâm tư nặng nề, nhìn mọi việc không thông, là mệnh số trời sinh vất vả. Mẹ cũng đã đến cái tuổi đột ngột nằm xuống rồi không tỉnh dậy nữa..."

"Mẹ đừng nói lung tung."

Cố Bội Du mỉm cười nhìn anh: "Nếu như ngày đó thật sự tới, hãy nghĩ thoáng một chút, Tri Ngộ, đồng ý với mẹ. Mẹ không muốn nhìn thấy con giống thời tuổi trẻ."

Trần Tri Ngộ trầm mặc, cổ họng ngứa ran, có chút muốn hút thuốc, nhưng từ đó đến giờ ở trước mặt Cố Bội Du anh không hút thuốc.... Bà không thích anh đụng vào rượu và thuốc lá, lúc nào cũng nói làm giáo viên phải là tấm gương mẫu mực trong chuyện này.

"Con đẩy mẹ, hai mẹ con ta ra ngoài đi dạo một vòng."

Trần Tri Ngộ 'dạ' một tiếng, bảo người giúp việc cầm áo khoác tới, phủ lên vai Cố Bội Du.

Đêm về, bốn bề càng trở nên vắng lặng, chỉ có tiếng côn trùng rả rích, tiếng những con chim kêu đêm thi thoảng vọng lại từ rừng sâu.

"Nơi này nắng đẹp, không khí trong lành, chỉ có điều, thật yên tĩnh quá."

"Con sẽ thường xuyên về nhà."

Xe lăn ma sát mặt đường, phát ra tiếng vang khẽ.

"Mẹ thường nghĩ, vì sao người ta đến tuổi lại hy vọng con cháu đầy nhà, hầu hạ dưới gối... có lẽ chính là vì quá yên tĩnh. Giấc ngủ ít đi, thời gian thanh tỉnh dài, có đôi khi mẹ nghĩ, nếu như có trẻ con, ở bên cạnh chơi đùa nghịch ngợm..."

"Có lẽ Trình Uyển tạm thời..."

Cố Bội Du bật cười: "Con tưởng mẹ ngốc sao?"

Trần Tri Ngộ sững lại.

"Con bé từ nhỏ đến lớn, ba ngày hai lượt chạy qua nhà chúng ta, tâm tư của nó đối với con là gì, có phải tình cảm yêu thích trai gái hay không, mẹ còn không nhìn ra sao? Giai đoạn Tiểu Huỳnh nhà Chu gia kia kết hôn, ngày ngày con đi cùng nó ra ngoài, đưa nó trở về chính là say như chết... mẹ cũng từng trải qua thời tuổi trẻ."

"Vậy con kết hôn với cô ấy..."

"Mẹ nói không chính xác, không biết có phải Trình Uyển là cái gì... song... mà mấy đứa nói không."

"Song tính luyến ái."

(*Lưỡng giới hay song tính luyến ái (bisexual) là mối quan hệ hoặc hấp dẫn tình dục của một người với cả hai giới tính nam và nữ.)

Cố Bội Du cười nói: "Đám người trẻ bọn con, đủ hình đủ kiểu, làm buồn chết mấy người già chúng ta... Mỗi ngày, mẹ cứ phải lật đi lật lại cái gì Sappho, cái gì Elizabeth Bishop...

(*Sappho là nhà thơ trữ tình và cũng là nhà văn, nhà giáo nổi tiếng của Hy Lạp dạy về thi ca, âm nhạc, vũ. Trong thời cổ đại, Sappho được coi là một trong những nhà thơ trữ tình vĩ đại nhất. Có thể gọi Sappho là nhà thơ nữ đầu tiên của thế giới, người làm thơ ca ngợi tình yêu giữa phụ nữ và phụ nữ. Bà sống vào khoảng 630 – 570 trước Công nguyên.

Sappho sinh ở đảo Lesbos, thuộc dòng dõi quý tộc. Lấy chồng là một người đàn ông giàu có và có một con gái nhưng cả chồng và con đều mất sớm. Sappho còn có một vài mối tình với những người đàn ông khác. Tuy vậy, những người sống xung quanh Sappho đều là phụ nữ. Sau đó, có nhiều người gán cho bà tình yêu với những cô gái quý tộc và trẻ tuổi. Vì thế mà sau này có từ lesbian – xuất phát từ tên đảo Lesbos – dùng để chỉ quan hệ đồng tính luyến ái giữa các phụ nữ.

Theo truyền thuyết thì Sappho làm thơ bằng tiếng Hy Lạp Aeolic. Thơ của bà ca ngợi vẻ đẹp của phụ nữ, ca ngợi vẻ quyến rũ và nữ tính. Trong thơ bà có một nỗi khao khát tình yêu và đam mê cháy bỏng. Cũng theo truyền thuyết thì những năm cuối đời Sappho lại yêu một người đàn ông nhưng tình yêu này không được đáp lại. Sappho nhảy từ vách núi đá xuống biển tự tử là cũng vì tình yêu.

Câu nói nổi tiếng được người đời truyền tụng: 'Giá như cái chết là tốt đẹp thì thánh thần đã không trở thành bất tử'.

**Elizabeth Bishop (1911–1979) là nhà thơ người Mỹ. Chưa đầy một tuổi, cha qua đời, khoảng sáu tuổi, mẹ phải vào bệnh viện tâm thần, bà được gửi về sống với ông bà ngoại ở Nova Scotia, Canada. Hình ảnh trong thơ bà chính xác và chân thực với cuộc sống, chúng phản ảnh trí khôn ngoan sắc bén và ý thức đạo đức của người viết.)

Trần Tri Ngộ cũng bật cười theo.

"Mẹ không rõ, chỉ nghĩ có lẽ giữa con và con bé bất ngờ phát sinh chuyện gì, nên mới tính đến chuyện kết hôn..."

"Không phải đâu ạ. Cô ấy không phải song tính, từ nhỏ đến lớn chỉ thích con gái."

Cố Bội Du buông tiếng thở dài: "Làm khó Trình Uyển rồi. Nhà con bé không thể so được với nhà chúng ta..."

"Mẹ có tư tưởng tiến bộ thấu suốt."

"Đừng có phỉnh nịnh mẹ —— Tri Ngộ, mẹ lo lắng cho con. Những lời này, cũng không biết có nên hỏi không. Cuộc hôn nhân hữu danh vô thực này của hai đứa, định cứ như vậy suốt đời sao?"

Trần Tri Ngộ trầm mặc.

"Con..." Cố Bội Du đột nhiên khựng lại: "Còn nghĩ tới Dương Lạc sao? Định cứ như vậy, nhớ tới nó cả đời sao?"

"Không ạ..." ánh mắt Trần Tri Ngộ lướt qua ngọn cây, nhìn lên đỉnh đầu, giữa những khe hở nách lá, đường viền ánh trăng lộ ra mơ hồ.

Nghĩ đến Tô Nam, nhớ tới đêm đó trên cầu Trường Giang, cô thuận miệng kể một câu chuyện, nhưng kết luận lại thấu tận tâm can như thế.

—— 'Cái cảm giác đó, giống như vĩnh viễn mắc kẹt trong quá khứ... Đi không tới tương lai.'

Trong nhiều năm, anh coi giữ di tích, quen nước lên rồi xuống, thủy triều sớm rồi đêm, quen đến nơi nào cũng là cảnh hoang vắng tiêu điều, cũng quen biến kỷ niệm thành một loại thói quen.

"... Đã không còn nghĩ về cô ấy nữa."

Cố Bội Du trầm mặc giây lát: "Con còn trẻ, không nên sống với dáng vẻ thâm trầm trĩu nặng còn muốn cằn cỗi già nua hơn cả mẹ. Mấy năm trước không dám nhắc tới, sợ con thương tâm, cũng sợ con cáu kỉnh."

"Con có làm ầm ĩ với mẹ sao ạ?"

Cố Bội Du không kìm được bật cười: "Con không ầm ĩ với mẹ mà với chính mình, tự giày vò dằn vặt bản thân, mẹ ước con có thể làm loạn với mẹ, ít nhất mẹ có thể an ủi con đôi câu."

Cái năm Dương Lạc qua đời đó, hắn sống người không ra người quỷ không ra quỷ. Bà xin nghỉ dài hạn, ở nhà chăm sóc hắn. Hắn nằm dí ở nhà, nửa tháng không nói với ai câu nào. Cứ như thế hơn nửa năm trôi qua, hắn nói, mẹ, con không sao, con dự định đi du học. Sau đó im lìm chuẩn bị, đợi đến khi hoàn tất mọi thủ tục, không nói lời nào liền bay sang Mỹ. Cũng may khi đó có Trình Uyển lo lắng cho hắn nên đi theo qua. Mỗi khi bà hỏi Trình Uyển, Tri Ngộ sao rồi, Tri Ngộ có khá hơn chút nào không con, Trình Uyển lúc nào cũng chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu. Nhưng trong lòng bà biết, con trai mình là người không dễ gì bỏ xuống. Hồi còn nhỏ nghịch ngợm không hiểu chuyện, nuôi một con sóc, lúc nó chết, hắn đau lòng khó chịu hơn một tháng. Huống chi bây giờ mất đi là người con gái mà hắn bắt đầu theo đuổi từ năm mười sáu tuổi, luôn ở phía sau, từ theo đuổi rồi yêu thương. Đến khi hắn từ Mỹ trở về, chính là dáng vẻ điềm đạm trầm tĩnh này của bây giờ, mấy năm nay cũng không thấy thay đổi —— còn sống, nhưng chẳng qua cũng chỉ là còn sống.

"Mẹ," Trần Tri Ngộ ngồi xổm xuống, đặt tay bà vào lòng bàn tay mình, nắm thật chặt tựa như an ủi vỗ về: "Không gạt người, thật sự không còn nghĩ đến cô ấy nữa. Gần đây gặp được một cô gái, thời điểm thích hợp, đưa cô ấy về gặp mẹ."

Khoảng thời gian ở Mỹ kia, Cố Bội Du đã gửi cho anh rất nhiều thư, mỗi tuần một lá, kể những chuyện vụn vặt thường ngày chẳng có chủ đề gì, đôi khi là quyển sách tâm đắc nào đó vừa đọc được, đôi khi là tùy bút vu vơ về cuộc sống, có đôi khi là một hai bức ảnh, chụp những bông hoa dại vô danh... Khi đó, anh xem qua rồi thôi, thậm chí lười hồi âm. Mấy năm trước sắp xếp lại bưu phẩm tình cờ nhìn thấy, mới dần nhận ra Cố Bội Du đã lao tâm khổ tứ cất giấu biết bao tình cảm trong đó. Có đôi khi anh thường cảm thán bản thân mình không hiểu chuyện, thời tuổi trẻ bồng bột nông nổi, không biết đã để cho Cố Bội Du phải hốt hoảng lo lắng nhường nào —— bà có một đứa con trai là anh thế này, nhưng chẳng khác gì một người mẹ đơn độc chăm sóc đứa con đang trong cơn nguy kịch, lúc nào cũng đắn đo đúng mực, không dám đến quá gần, lại càng không dám cách quá xa.

Cố Bội Du sửng sốt, nhất thời kích động, trong miệng tuôn ra hàng loạt câu hỏi, quen biết khi nào, bao nhiêu tuổi, người ở đâu, làm gì...

Trần Tri Ngộ bất đắc dĩ mỉm cười: "Mẹ đừng sốt ruột, mọi việc cũng chưa đâu vào đâu. Muốn gì thì con cũng phải ly hôn Trình Uyển trước, có điều..."

Khó.

Thứ nhất, chẳng dễ gì mở miệng đề nghị chuyện này. Thứ hai, ly hôn ảnh hưởng rất lớn đến sự nghiệp của Trình Uyển, huống chi chuyện cô ấy đồng tính luyến ái, vẫn liên tục có những lời đồn đãi linh tinh.

Cố Bội Du đã sớm chẳng còn quan tâm được chuyện gì khác: "Có ảnh chụp không, đưa mẹ ngắm thử xem nào?"

"Dạ có, để con tìm cho mẹ xem." Anh lấy điện thoại trong túi ra, mở ảnh lên.

Trong ảnh, Tô Nam nghiêng người tựa vào sofa trong văn phòng, nhắm mắt gà gật ngủ.

Đó là một thứ bảy sau khi đi khảo sát thực tế trở về, ánh nắng xuyên qua lá cây rọi vào cửa sổ, rắc lên bàn tay đang ôm sách của cô, quyển sách buông hờ chực rơi xuống.

Phảng phất như một bức tranh sơn dầu, anh không nỡ rời mắt, cũng không nỡ đánh thức cô.

"Ai dà, chụp trộm."

"Con trai mẹ không có tiền đồ."

Ngón tay Cố Bội Du nhẹ nhàng chạm vào gương mặt đang say ngủ trong bức ảnh: "Trông thật xinh xắn đáng yêu, hẳn là còn nhỏ lắm đây."

"Dạ, hai mươi bốn."

"Trâu già gặm cỏ non, vẫn còn có bản lĩnh. Sinh viên của con à?"

"Con có chừng mực, không làm gì hết." Trần Tri Ngộ cất điện thoại vào.

Cố Bội Du thư thái mỉm cười, lại không khỏi cảm khái: "Haizz... Mẹ thật sự..."

Trần Tri Ngộ tiếp tục đẩy xe lăn chầm chậm đi tới trước.

"Mấy năm nay mẹ không lo lắng gì, chỉ lo cho con. Đã nghĩ đến... bất luận già trẻ, đàn ông hay phụ nữ..."

"Không có chuyện 'đàn ông'."

"Ha ha," Cố Bội Du vui vẻ: "Thật đó, đàn ông cũng không quan trọng, có Trình Uyển ở phía trước..."

"Con nói, không có chuyện 'đàn ông' đâu ạ."

"Nhớ phải tóm cho chặt vào, con cũng lớn rồi, mẹ đợi bế cháu trai."

"Ngài thật tốc hành, được một tấc lại muốn tiến một thước."

Cố Bội Du cười tươi rói: "Nói chuyện với mẹ thế hả?"

Đợi Cố Bội Du ngủ rồi, Trần Tri Ngộ rời khỏi biệt thự, đứng ở cửa hút xong điếu thuốc, sau đó xuống núi.

Đón ánh trăng.

Chưa tới hai ngày sau, nhận được tin nhắn của Cốc Tín Hồng, 'Vì phu nhân Cốc chủ mang thai, hôn lễ cử hành trước thời hạn, ngày hai mươi tháng tám, khách sạn x Bắc Kinh, yên lặng chờ chư vị đến chỉ đạo công tác.'

Trần Tri Ngộ sắp xếp lại bưu phẩm của đại học Sùng, lật tới tấm thiệp mời mới vừa ra lò còn nóng hổi, đọc xong, nhắn tin wechat cho Cốc Tín Hồng, chế giễu hắn sử dụng súng ống đạn dược phi pháp.

Nhiều ngày không nhìn tới thùng thư, thư bảo đảm, thư mời, tạp chí học thuật... đầy tràn cả ra ngoài khe hở.

Anh châm điếu thuốc, chọn những bưu phẩm quan trọng xem trước.

Cốc Tín Hồng nhắn lại: 'Oan uổng, đây thật sự là lau súng cướp cò. Vả lại, tớ đã cầm giấy chứng nhận hợp pháp.'

Trần Tri Ngộ bật cười: 'Ông chủ Cốc càng già càng dẻo dai."

Giở đến một phong thư màu trắng, nơi đề thông tin người gửi bên trên để trống hoàn toàn, không viết bất kỳ chữ nào.

Cốc Tín Hồng: 'Không như một số người ganh tị ghen ghét người khác, đặt điều sai sự thật, phá hoại quan hệ tổ chức.'

Trần Tri Ngộ xé phong bì, khảy nhẹ, có gì đó từ bên trong bay ra.

Ba phiến lá phong đỏ sậm nằm trên trang giấy trắng.

Anh thất thần, ánh sáng màn hình di động tối đen, đã quên trả lời.

Tàn thuốc rơi xuống, anh sực tỉnh, phủi tro bụi rồi tiếp tục mở bì thư ra. Bên trong có một tấm bưu thiếp, sáng hừng hực như ngọn lửa sừng tê*, là phong muộn cuối tháng mười một thành Túc.

(*Lửa sừng tê, là ngọn lửa rọi sáng bờ bên kia thế giới, rọi sâu thẳm lòng người nhưng phải trả giá bằng cái chết. Theo Truyền kỳ mạn lục, Ôn Kiệu đời Tấn tên tự là Thái Chân, đi qua bến Ngưu Chử. Chỗ đó nước sâu thăm thẳm. Người ta vẫn đồn là có nhiều quái vật; Kiệu bèn đốt một cái sừng tê soi xuống, một chốc vô số những thủy tộc kỳ hình quái trạng hoặc đi xe, hoặc đi ngựa, hoặc mặc áo đỏ lố nhố hiện ra. Đêm hôm ấy Kiệu nằm chiêm bao thấy có người tức giận bảo: "Ta cùng người tối sáng khác đường, sao lại soi nhau để làm gì". Ngày hôm sau, Kiệu bị đột quỵ khi nhổ răng, trở về thị trấn chưa tới mười ngày thì qua đời.)

Mặt sau bưu thiếp là dòng chữ: 'Thầy Trần, cảm ơn thầy đã chiếu cố hai học kỳ.'

Fuck.

Trần Tri Ngộ mắng thầm một câu, vội vàng lấy điện thoại ra, gọi cho học trò ngốc.

***

Ngày khai trương nhà hàng của nhà văn đã cận kề gang tấc. Buổi sáng, Tô Nam phải đến đó chụp ảnh không gian quán. Cô kiểm tra bài viết chuẩn bị đăng lần nữa, lưu lại, đặt chế độ hẹn giờ publish. Sau đó lên tiếng chào Hạ Duệ rồi cùng Giang Minh Khiêm rời khỏi công ty.

Lúc vào thang máy, điện thoại trong túi reo lên.

Tô Nam vội đưa mấy tấm nhựa Foam* đang cầm cho Giang Minh Khiêm, quờ tay vào ba lô tìm di động. Trong túi chứa đủ thứ đồ, cả đống lộn xộn rơi ra, cô vừa hấp tấp cúi xuống nhặt vừa lướt mắt nhìn màn hình, còn chưa kịp thấy tên người gọi đã trực tiếp nghe máy.

(*Tấm nhựa PVC Foam là một sản phẩm kỹ thuật cao có thành phần chính là nhựa PVC, bột gỗ, bọt và chất phụ gia được nén thành hình dạng qua kỹ thuật tinh xảo. Trong quảng cáo, tấm nhựa Foam được sử dụng để làm biển bảo, bảng hiệu, bảng treo quảng cáo và biển triển lãm.)

"Alo..."

Đồ đạc vừa nhặt lên, lại ào ào rơi hết xuống.

Cô ngẩn người giây lát, rồi lại vội vàng cúi nhặt, thanh âm run run: "Thầy Trần..."

Giang Minh Khiêm đang ôm một đống vật liệu trong tay cũng khựng lại, ánh mắt lướt qua tay cô rồi dừng trên gương mặt cô.

"Ở trường sao?"

Tô Nam nhặt đồ đạc lên nhét bừa vào ba lô, tựa lưng vào vách thang máy, nói khẽ: "Ở nơi thực tập ạ."

"Chỗ nào?"

"... Bắc Kinh."

"Chạy thật xa mà."

Ngay cả khi ở trước mặt, cô còn không nghe ra tâm tình trong lời nói của anh, huống gì bây giờ xa xôi vạn dặm, càng vô phương hiểu được.

"... Em đã thu toàn bộ bài tập cuối kỳ, đã gửi vào hộp thư của thầy."

"Tôi thấy rồi."

"Vậy thầy..."

"Tôi nhận được một tấm bưu thiếp, em gửi sao?"

"Dạ."

Bên kia cười một tiếng, giọng trầm thấp tựa như đang dán sát bên tai cô: "Làm rất tốt, bảo quản không tệ."

Anh gọi một cuộc điện thoại, chỉ để thảo luận với cô cách làm tiêu bản lá phong sao?

Một tiếng 'Đinh' vang lên.

"Đàn chị," ánh mắt Giang Minh Khiêm không nhìn cô: "... Tới tầng một rồi."

Tô Nam cũng sắp không chống đỡ nổi nữa: "Thầy Trần... bây giờ em đang làm việc, nếu không có chuyện gì..."

Điện thoại đã dập máy trước.

Cô nghe thấy âm thanh tút tút, thoáng ngẩn người.

Giang Minh Khiêm nhét tấm Foam vào tay cô, có phần thô bạo kéo cô ra ngoài: "Đi thôi, sắp muộn rồi."

Đợi nhà hàng bày biện trang trí xong, đến tận khi bắt đầu chụp ảnh mà trái tim Tô Nam vẫn chưa chịu nghe lời, chỉ cần một thoáng bất cẩn không giam cầm nó thật kỹ, nó lại đem tâm tư cô trôi giạt tận nơi nào.

Chụp ảnh xong, Giang Minh Khiêm kéo cô ngồi xuống bên cạnh.

Nhà hàng thiết kế theo phong cách tự nhiên, giản dị và tao nhã mang đậm chất nghệ sĩ, nơi cửa ra vào có đặt một thùng thư, bàn ghế đều được làm từ gỗ, lưng ghế được thiết kế như những trạm chờ xe buýt; trong góc bày rải rác dăm chậu hoa cỏ.

Giang Minh Khiêm gọi hai ly nước, đẩy một ly đến trước mặt Tô Nam, thanh âm từ từ chậm rãi, không giống hắn thường ngày: "Đàn chị, có ai từng nói với chị, chị không thể giấu được tâm sự không?"

Tô Nam khẽ mím môi.

Cô muốn giấu tâm sự, nhưng nó vô chừng vô định, giấu kín một thứ ở nơi này, thứ khác lại chờ đợi cơ hội chực thoát ra.

Hắn thở dài, như thể bất lực hết cách, bưng ly nước trước mặt lên uống ừng ực một hơi cạn sạch, để cô lại đó, vớ lấy cái máy ảnh tiếp tục đi chụp hình.

Tô Nam ngồi một lúc, lập tức đem tâm sự này tạm chôn giấu thật sâu rồi đứng dậy đi giúp Giang Minh Khiêm.

Cô loay hoay dịch chuyển vị trí tấm Foam, Giang Minh Khiêm lướt mắt qua, rồi quay mặt đi.

Ngày hai mươi hai, nhà hàng khai trương.

Tô Nam thức dậy rất sớm, đăng mấy trang bản thảo cuối cùng trước khi hoạt động bắt đầu lên, sau đó xách máy tính, máy ảnh, pocket wifi, đi theo các đồng nghiệp tổ truyền thông, tổ thị trường và tổ kỹ thuật cùng nhau chạy tới nhà hàng.

Mười một giờ ba mươi tiệc trưa bắt đầu, khách mời vào sảnh thưởng thức ẩm thực, đồng thời tiếp xúc thân mật với tác giả. Hai giờ chiều, tiệc kết thúc, tác giả bắt đầu buổi nói chuyện và ký tặng kéo dài ba tiếng đồng hồ. Sáu giờ ba mươi, party dành cho khách quý và bạn bè truyền thông bắt đầu.

Lịch trình sít sao, không có thời gian thở dốc.

Tô Nam chịu trách nhiệm phát sóng trực tuyến, đồng bộ hóa* hình ảnh, dữ liệu, video. Mãi đến khi buổi ký tặng kết thúc, thần kinh căng thẳng mới thoáng nới lỏng.

(*Đồng bộ hóa: Những thay đổi bạn thực hiện đối với ảnh và video, như xóa hoặc chỉnh sửa, sẽ được cập nhật trên tất cả các thiết bị được đồng bộ hóa của bạn.)

Trước khi tiệc rượu bắt đầu, Giang Minh Khiêm đã lặng lẽ chạy tới nhét vào tay cô chiếc thẻ phòng: "Học trưởng Hạ có thuê một phòng ở phía đối diện cho mọi người, chị qua đó nghỉ ngơi chút đi, party ăn uống tiệc tùng không có nội dung gì, chỉ chụp vài hình ảnh bên lề, em trông giúp cho."

Tô Nam nói cảm ơn, thuận tay lấy hai lát bánh mì trên bàn, uống nửa ly nước chanh cho nhuận cổ họng rồi đeo ba lô lên lưng đi ra khách sạn phía đối diện.

Trong phòng vẫn còn mấy đồng nghiệp đang ngồi đợi, mọi người đều mệt đến không thể động cựa. Tô Nam nằm trên sofa nghỉ ngơi một lúc rồi gọi điện cho Giang Minh Khiêm hỏi thăm tình hình bên đó thế nào.

"Không có vấn đề gì, không cần qua đây đâu... haizz, tác giả này quá dung tục, trút hai ly rượu vô bụng, miệng bắt đầu không sạch sẽ nói toàn mấy lời bẩn thỉu, may mà chị không qua đây."

"Em sao rồi?"  

"Em bị 'bắt lính', đang phải đỡ rượu cho tác giả đây, có gì nói sau..."

Tô Nam ngồi một lát, rốt cuộc vẫn cảm thấy không yên tâm, lập tức thu dọn đồ đạc đi qua nhà hàng tìm người.

Trong ánh sáng lờ mờ huyền ảo, người đông nghìn nghịt, tiếng hò hét ầm ĩ, hoàn toàn không còn sót lại chút gì dáng vẻ của nhà hàng đã nhìn thấy ban ngày kia. Tô Nam đảo một vòng, tìm thấy Giang Minh Khiêm đang ngồi trong góc.

Âm nhạc gầm rú, cô rướn căng cổ họng hét to: "Em sao rồi?"

Giang Minh Khiêm mở mắt, nhìn cô mỉm cười, dạ dày đột nhiên cuộn trào, vội vàng đẩy cô sang một bên chạy ra ngoài.

Tô Nam vớ hai chai nước suối nối gót chạy theo, hắn vịn thùng rác, nôn khan mấy cái không nôn được gì.

Tô Nam vặn nắp chai nước đưa qua cho hắn: "Em có ổn không?"

Giang Minh Khiêm ngồi xổm xuống: "Học trưởng thật tàn độc, chuyện khổ sai thế này cũng thảy cho em." Chàng trai cao một mét tám mươi lăm lớn đầu, giương mắt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net