Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Dù sao nữa em vẫn muốn biết.

Anh đang làm gì, ở phương nào.'

—— Elizabeth Bishop

***

Tầm nhìn phủ kín mông lung, Tô Nam không dám chớp mắt.

Đã từng có khoảnh khắc, cô thật sự nghiêm túc nghĩ rằng, sẽ vứt bỏ hết những trách nhiệm kia đi, trốn tránh tất cả mà sống tiếp những chuỗi ngày ngột ngạt muộn phiền trong tháp ngà, chẳng màng gì nữa.

Cô biết bản thân mình thật đáng thất vọng, nhưng quá trình hoang tưởng đó, nó rõ ràng chân thật đến vậy khiến cô vui vẻ hạnh phúc biết bao.

... ngu ngốc nhường nào.

Anh giàu có, anh tuấn, xuất sắc, dù ngàn cánh buồm lướt qua* cũng không cập bến cô, anh thậm chí có 'câu chuyện' khiến cô vừa chạm vào đã thấy sợ hãi, chỉ một ánh mắt một câu nói của anh đã có thể dễ dàng giam giữ tâm trí cô.

(*Nguyên văn là 'Quá tận thiên phàm': Câu này xuất phát từ hai câu thơ trong bài 'Vọng Giang Nam' của Ôn Đình Quân thời Đường. Nói về người thiếu phụ chờ chồng, mỗi chiếc thuyền qua đều chăm chú dõi nhìn, hân hoan chờ đợi. Nhưng rồi chỉ còn lại nỗi thất vọng, ngàn cánh buồm lướt qua cũng không thấy thuyền của người chồng trở về. Và cứ như thế đứng đợi trong dâu bể tháng ngày.)

Cô vì chút mập mờ 'ngỡ đúng mà sai' có cùng anh mà vụng trộm vui mừng, mỗi đêm trước khi ngủ không ngừng ngổn ngang đem ra phân tích hàng mươi lần, rồi kết luận vẫn chỉ là 'ngỡ thật mà hư'.

Nếu là cô nghĩ nhiều, bây giờ vừa vặn cơ hội tốt để kết thúc hết thảy.

Nếu như không phải cô nghĩ nhiều, thì hơn nửa năm nay những trằn trọc mong nhớ* ngay cả trong cơn mơ thức tỉnh... phải xấu xa bỉ ổi mức nào?

So sánh giữa hai điều, cô thà rằng tin tưởng điều thứ nhất.

(*Nguyên văn là 'ngụ mị tư phục': Câu này xuất phát từ bài Quan Thư 2 trong Kinh Thư. Ý là thức ngủ đều mong nhớ của người tương tư.

**Editor: Phần này có nghĩa,

Nếu những hành động của anh vô tư, anh không thích cô, chỉ là cô nghĩ nhiều thì đó là tình cảm đơn phương của cô, giờ cô sẽ chấm dứt nó.

Nhưng nếu không phải cô nghĩ nhiều, anh cũng thích cô, thì tình cảm nhen nhóm giữa hai người là thứ tình cảm trái đạo lý vì anh đã phản bội gia đình, nó khiến cô cảm thấy xấu xa bỉ ổi. Nên cô thà tin rằng anh không thích cô.)

Lá nhài bị đứt ngang tóe dòng nhựa xanh thẫm vương đầu ngón tay, cô phảng phất ngửi thấy một mùi đăng đắng: "Em đã quyết định, cũng đã trao đổi với cô Hàm, tháng chín sẽ đi tham gia tuyển dụng."  

Kéo Lâm Hàm vào, là để những lời này tựa hồ có sức nặng hơn, nhưng bản thân cô biết rất rõ, cây kim chỉ nam dẫn đường trong tim cô nó không hề dứt khoát chỉ về hướng 'Trốn chạy' như thế. Trong một thời khắc nào đó, nó đã từng vô hạn tiến sát về hai chữ 'Đến gần'.

Điếu thuốc trên miệng, không còn mùi vị, rồi sau đó bất chợt nhận ra chút đắng chát.

Trần Tri Ngộ muốn mình phải điềm tĩnh thản nhiên để không có lỗi với khoảng cách mười năm hiểu biết từng trải so với học trò ngốc. Song chán nản, muộn phiền, hết thảy cứ tuôn ra... anh quá mức nôn nóng sốt ruột, đằng sau còn cả một cục diện rối rắm, đề cập đến người đã mất, đề cập đến Trình Uyển, liên quan đến tiền đồ của Trình Uyển, còn liên quan đến cha mẹ hai nhà.

Lo lắng hơn nữa, chính là không nỡ để Tô Nam phải chịu ấm ức tủi thân.

Anh muốn trước hết giải quyết xong toàn bộ chuyện cũ, cho cô một sự rõ ràng minh bạch mà xác định tương lai.

Thế nên, dù trong cái tuổi chất chồng vừa hoang đường lại cằn cỗi này, bản thân chợt khảy lên niềm hân hoan hạnh phúc lẫn khuất nỗi lo lắng rối bời, cũng đành phải tạm thời im miệng cất giữ trong lòng chẳng thể thốt ra.

"Tính đi làm ở đâu?"

Tô Nam thoáng ngây người, không nghĩ tới anh sẽ bỏ qua không gạn hỏi lý do: "Dạ chưa biết... đi Bắc Kinh, đi phía nam cũng tốt."

"Không định đi thành phố Sùng sao?"

"Thành phố Sùng..."

Đã cảm thấy đất trời quá nhỏ, không có chỗ để cô lẩn trốn xa hơn, sao có thể lần nữa đến gần dưới mi mắt anh?

Cô hận mình đã sai khi thích Trần Tri Ngộ, hận bản thân mình quá thấp mọn, đến cả cái tình cảm yêu thích này cũng là thứ không đủ tư cách để lén nhìn.

Di động trong túi áo Trần Tri Ngộ reo lên, đầu lọc thuốc sắp bị anh cắn đứt. Anh đắn đo cân nhắc phải nói gì để có thể bày tỏ được những lời trong lòng một cách rõ ràng thỏa đáng... 'em có thể tạm thời không ở bên anh, nhưng cũng đừng đi xa quá, đợi anh, đến tìm em.'

"Muốn làm gì? Báo chí? Tạp chí? Đài truyền hình? Hay là trang web?" Điện thoại bị anh bấm tắt, lần nữa rung lên, anh không phát hiện ra giọng nói của mình rất nhanh, thậm chí có phần dồn dập.

"Thầy..."

Trái tim yếu mềm hỗn loạn, chật vật rối bời, nếu không phải ngày đó đã trốn trong cái bóng Giang Minh Khiêm hiểu giùm tâm tư cô đứng chắn che, mà rút củi đáy nồi khóc một trận vơi sạch nỗi lòng, thì có lẽ giờ phút này đã chao đảo bất định.

Con người chính là loài động vật có tật xấu thâm căn cố đế như thế, nếm được chút ngọt ngào, là có thể quên đi cay đắng, rồi quên mất giới hạn.

Trần Tri Ngộ kiên nhẫn chờ đợi, tựa như ngay lúc này đây cô nhất định phải cho anh đáp án chính xác: 'đi đâu, làm gì.'

Vậy mà sao trước đó cô có thể ảo tưởng mình mới là người nắm giữ thế chủ đạo? (*Editor: chủ động cắt đứt tình cảm đơn phương của mình, quyết định rời xa anh, nhưng anh chỉ hỏi có mấy câu cô lại rơi vào thế bị động, không làm chủ được trái tim mình.)

"Điện thoại reo không ngừng, thầy nhận điện thoại trước đi ạ."

Cô cơ hồ không kìm được nước mắt, không chịu nổi anh cứ truy hỏi tới tấp thế này.

Ngày trước cảm thấy có thể đi đến bất cứ nơi nào, bây giờ thì có nơi không thể đến được và cả nơi phải lẩn tránh.

Trần Tri Ngộ thở dài, lấy điện thoại ra xem, quay người đi.

Tô Nam ngửa mặt nhìn khoảng không trên đầu. Hai gốc cổ thụ già xanh um tươi tốt, đậy sắc trời lam biếc tháng năm chỉ để lọt qua những đốm sáng nhỏ loang lỗ.

Trong chốc lát, Trần Tri Ngộ nghe xong điện thoại, vừa mở cửa xe vừa giải thích với cô: "Bây giờ tôi phải lập tức chạy về thành phố Sùng một chuyến... lên xe đi, tôi đưa em về ký túc xá trước."

"Không cần đâu ạ." Tô Nam vội nói, nhìn thấy trên mặt anh lộ rõ vẻ nôn nóng sốt ruột: "Thầy đi nhanh đi ạ, nơi này cách ký túc xá rất gần, em đi bộ chỉ mười phút là tới."

Anh nhìn cô: "Chờ tôi về thành Đán, nói rõ với nhau một lần... còn nợ em một chuyện."

Tô Nam đứng yên ở đó, nhìn xe anh rẽ ngoặt khúc quanh rồi biến mất trong bóng cây trùng điệp.

Ở trong lòng nói với anh câu tạm biệt.

***

Mẹ Trần là đột ngột ngã xuống, sáng sớm bà đi ra ngoài tập thể dục một vòng, sau đó quay về nhà vào bếp chuẩn bị nấu chút súp, lúc lấy nồi bỗng nhiên trước mắt tối sầm.

Tuy được đưa đến bệnh viện cấp cứu kịp thời, nhưng e rằng sau này bà không thể nào chạy marathon chung với đám trẻ thanh niên được nữa.

Lúc Trần Tri Ngộ đến, trong phòng bệnh chỉ có Trình Uyển, cô ấy nói mọi người tới rất đông nhưng mẹ Trần – Cố Bội Du ngại ồn ào, nên đã bảo mọi người ra về.

"Bác..." Trình Uyển hớ miệng vội vàng liếc nhìn về phía Cố Bội Du: "Ba về nhà lấy quần áo."

"Sao không để người giúp việc làm?"

"Chắc là không yên tâm."

Trần Tri Ngộ đi đến bên giường ngồi xuống, nắm lấy tay Cố Bội Du: "Mẹ thấy trong người sao rồi?... Mẹ đừng cố nói chuyện, gắng sức sẽ bị mệt, động động ngón tay là được."

Ngón tay Cố Bội Du nằm trong lòng bàn tay anh, tựa như an ủi nhẹ nhàng đụng một cái.

"Mẹ nghỉ ngơi đi, con ở đây với mẹ."

Lúc vừa vào đến cửa, Trình Uyển đã nói cho anh biết, kỳ thực tình huống vô cùng nguy cấp, bị xuất huyết não rất nặng, nếu không kịp thời cấp cứu, đi hay ở chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Bàn tay anh khẽ dùng sức nắm chặt ngón tay Cố Bội Du, bóp một cái thật mạnh.

Không lâu sau, Trần Trấn đã lấy xong đồ đạc quay lại, nghiêm nghị khiển trách mấy câu, 'Suýt chút nữa đã không kịp gặp mặt mẹ anh lần cuối', nhưng trong lời nói không giấu được nỗi sợ hãi, nghĩ lại vẫn còn thấy rùng mình.

Cố Bội Du nói chuyện khó khăn, nhưng vẫn cãi thay Trần Tri Ngộ đôi câu, 'con cái bận rộn công việc là chuyện bình thường.'

Trần Tri Ngộ tạm thời đặt hết toàn bộ ba lớp dạy ở đại học Sùng và một lớp ở đại học Đán sang một bên, toàn tâm toàn ý chăm sóc người bệnh.

Ngoài cửa sổ, mấy tán hòe cao rộng phủ một màu xanh ngắt, loáng cái mùa hạ đến.

***

Nhận được thông tin từ Lâm Hàm, hai tiết cuối cùng Trần Tri Ngộ không thể lên lớp, kết quả thi cuối kỳ đang được đánh giá, sẽ giao cho đại diện lớp trước ngày ba mươi mốt tháng bảy.

Vốn tưởng rằng, còn có thể chính thức nói lời tạm biệt.

Trận thầm mến này, tựa mưa đêm, đến rồi đi trong thinh lặng.

Tô Nam rơi vào trạng thái gắng dùng hết sức lực đày đọa tâm trí mình, kết thúc năm hai nghiên cứu sinh, cuối tháng sáu cô trực tiếp lao tới Bắc Kinh thực tập trong thời gian dự kiến ba tháng.

Người phỏng vấn cô lần trước – học trưởng của Giang Minh Khiêm, tên Hạ Duệ, là một người hết sức thú vị.

Công ty mới thành lập, vừa hoàn thành vòng gọi vốn Series A*. Hiện nay, các sản phẩm Internet** nổi lên ào ào như gió giục mây vần, một năm ấp hàng ngàn quả trứng dự án, bong bóng càng thổi càng lớn, nhưng có thể làm ra được một sản phẩm nổi bật đi đầu thật sự rất ít, chẳng có bao nhiêu. Vì thế, mỗi ngày hắn đến công ty đều mở màn bằng một tiếng than vắn thở dài: "Rất có thể hôm nay chính là ngày cuối cùng." Cả chuyên ngành đại học và nghiên cứu sinh hắn đều học 'khoa học máy tính'***, không giỏi giao tiếp, mỗi lần phá lệ mở cuộc họp xây dựng ý tưởng, nhiều nhất nghẹn ra được vẻn vẹn mấy câu 'nói ít, làm nhiều', rồi giao hết toàn quyền cho những người khác trong công ty đảm trách.

(*Gọi vốn – funding: là khái niệm các startup kêu gọi nhà đầu tư rót vốn cho doanh nghiệp của mình. Thông thường, quá trình gọi vốn diễn ra qua nhiều vòng khác nhau.

– Serie A: Đây là vòng cấp vốn đầu tiên của những quỹ đầu tư mạo hiểm. Là vòng gọi vốn đánh dấu việc startup chính thức bước vào thị trường. Vốn từ Series A thường được dùng để nhân rộng mạng lưới phân phối, tạo dựng hệ thống khách hàng cơ bản hoặc tạo mô hình kinh doanh ổn định.

– Startup – Do nguồn thu hạn hẹp và chi phí cao, hầu hết các startup với quy mô nhỏ thường không ổn định trong dài hạn nếu không có nguồn vốn hỗ trợ từ các quỹ đầu tư.

** Sản phẩm Internet: diễn đàn, mạng xã hội như facebook...

*** Khoa học máy tính: là nền tảng của mọi lĩnh vực liên quan đến CNTT, trong đó có Công nghệ Phần mềm. Ngành này giúp người học nắm vững kiến thức thuật toán, hiểu biết đầy đủ về các lĩnh vực đa dạng của máy tín, nghiên cứu chuyên sâu về CNTT, khả năng tính toán của hệ thống máy tính.)

Cơ cấu tổ chức của công ty đơn giản, ít cấp, bầu không khí làm việc thoải mái, mọi người vui vẻ hòa đồng, ngoại trừ có phần hơi vất vả, còn lại không có khuyết điểm gì. Tô Nam đi ra từ đào tạo chính quy nên bắt nhịp rất nhanh, chỉ học hỏi một tuần đã có thể nắm được cách viết quảng cáo cứng – mềm*, các KPI quan trọng trong SEO, nền tảng quản trị truyền thông mới... đến tám chín phần.

(*Quảng cáo cứng (hard sell advertising): giới thiệu trực tiếp sản phẩm, hàng hóa, giá cả, thông số, ý tưởng thương hiệu... nhằm trực tiếp kích thích người sử dụng mua hàng.

Quảng cáo mềm (soft sell advertising) – Viết uyển chuyển: Kể một câu chuyện từ từ dẫn khách đến đối tượng chính để người xem ấn tượng, nhớ đến sản phẩm đó. Ví dụ: bài báo có tiêu đề 'Trong kỳ nghỉ lễ đông đúc hỗn loạn, một doanh nhân đánh mất chiếc điện thoại giá 680 ngàn tệ ở sân bay X...' – chiếc điện thoại 680 ngàn tệ thương hiệu abc, đặc điểm... chính là cách quảng cáo mềm – gián tiếp. Hoặc viết những nội dung nhẹ nhàng, mang tính giải trí cao, dễ khắc sâu ấn tượng với người xem. Sau khi đã có được sự tin tưởng của họ thì từ từ lồng ghép sản phẩm vào để giới thiệu.)

** KPI (Key Performance Indicator): Là các chỉ số được đưa ra sau những phân tích để đánh giá kết quả công việc. Nói một cách đơn giản thì KPI là những chỉ số mà dựa vào đó những nhà quản lý sẽ đánh giá được hiệu quả thành công của một dự án. 4 chỉ số hoạt động quan trọng hàng đầu để lấy mục tiêu cho một chiến dịch Seo: Thứ hạng từ khóa, lưu lượng truy cập, ROI (lợi nhuận trên đầu tư), và thương hiệu.)

Thi thoảng Hạ Duệ tới kiểm tra công việc, thấy cô đang làm H5, cào cào tóc nói: "Template hơi đơn giản." Chưa tới nửa ngày sau, ném cho cô một mẫu mới, hiệu ứng hoạt hình chuyển động vô cùng sinh động bắt mắt.

(*Template là những mẫu layout dàn trang, bố cục được thiết kế sẵn, người dùng chỉ cần tải về chỉnh sửa một chút cho phù hợp các chức năng là có thể đem vào sử dụng. Ví dụ như các khung ảnh đã có sẵn bạn chỉ cần tải ảnh lên là xong, hoặc các website đã được xây dựng hết kích thức phần nội dung, hình ảnh, sidebar,... bạn chỉ cần tải thông tin lên là thành một trang website hoàn chỉnh.)

Việc của mình mà để ông chủ công nghệ phải ra tay, Tô Nam chỉ có thể cố gắng dồn thật nhiều tâm trí vào phần nội dung. Ngày qua ngày chăm chút suy nghĩ để bản thảo quảng cáo mềm thật hay thật trôi chảy, nhìn những con chữ từ từ tăng lên, cảm giác hết đỗi thành tựu, cái lưng chừng vô định bủa vây trong lòng cũng dần lắng xuống.

Cũng không phải không nghĩ đến Trần Tri Ngộ.

Nhìn danh sách 'bạn bè', Weibo của anh đã tắt một thời gian rất dài, tuy trước kia tần suất xuất hiện không nhiều, nhưng hiện tại cơ hồ hoàn toàn không động tĩnh.

(*Ở Trung Quốc Weibo tương tự như các trang mạng xã hội nổi tiếng trên thế giới như Facebook hay Twitter.)

Tránh không khỏi lo lắng, ngày đó anh vội vã rời đi, là vì xảy ra chuyện gì?

Đôi lần những lời muốn hỏi cứ vô thức tuột khỏi ngón tay nhập vào ô 'chat', rồi lại bị chính mình sực tỉnh xóa đi từng chữ một.

——  còn thiếu cô một chuyện, không biết có cơ hội để thực hiện nữa hay không?

Hạ tuần tháng tám, công ty chuẩn bị hợp tác với một nhà văn nổi tiếng, hai bên tiến hành 'trao đổi tài nguyên'. Tác giả sắp khai trương nhà hàng của mình, muốn thông qua dịch vụ truyền thông của công ty để xây dựng quảng bá hình ảnh; công ty thì muốn dựa vào danh tiếng của tác giả để tăng thêm số lượng người dùng đăng ký mới.

Là một dự án lớn, cũng là dự án đầu tiên Tô Nam tham gia ngay từ đầu. Trước khi hoạt động chính thức bắt đầu, đã tung ra mấy đợt tuyên truyền online – offline; đủ ý kiến trái chiều, bất đồng từ phương thức đến nội dung, yêu cầu; rồi tiếp theo sau đó là các vấn đề liên quan tới việc sàng lọc đối tượng thực khách được mời đến tham dự trong ngày hôm ấy; theo dõi quy trình; phát sóng trực tuyến... rất nhiều chi tiết vụn vặt đã đoán trước, cả không thể dự đoán chỉ có thể confirm xác nhận ngay thời điểm hoạt động diễn ra, khiến cho tân binh Tô Nam bận rộn đến sứt đầu mẻ trán.  

Giữa những ngày mùa hạ, mấy ngọn cây lác đác trong vườn khoa học công nghệ dường như cũng bị mặt trời nướng khét.

Đúng lúc này, Giang Minh Khiêm chạy tới an ủi.

Hắn vừa xuống máy bay đã vội vàng xách hành lý vọt tới, ôm một cái thùng to đặt trong phòng làm việc của Hạ Duệ, lôi từ bên trong ra rất nhiều hoa quả đồ ăn vặt đặc sản của thành Đán, phân phát cho từng người một trong công ty.

Tô Nam ngồi bên cửa sổ, nắm chặt điện thoại trong tay, ngây người nhìn về khoảng đất trời vô định trước mặt.

Giang Minh Khiêm rón rén đi tới, Tô Nam không phát hiện ra, khi bàn tay hắn vỗ lên vai, cô bất ngờ giật thót, suýt chút nữa đánh rơi điện thoại.

"Đàn chị," hắn mỉm cười tươi rói, đặt nửa túi vải tươi ngon lên bàn cô: "Đi làm mà 'mò cá' không tập trung, cẩn thận em nói với học trưởng."

Tô Nam nở nụ cười, dịch sang một bên nhường chỗ cho hắn ngồi.

"Em đứng được rồi..."

"Em cao quá, đứng sẽ khiến chị có cảm giác áp lực."

Giang Minh Khiêm bật cười, thuận theo vị trí của cô ngồi xuống: "Sao rồi? Nghe học trưởng nói gần đây mọi người rất gấp rút."

"Cũng tạm."

"Đã quen chưa?"

"... Cũng tạm."

Giang Minh Khiêm ngẩng đầu nhìn cô, hơn một tháng không gặp, sắc mặt cô có vẻ không tốt, nhưng dường như đã có sức sống hơn khoảng thời gian cuối học kỳ.

"Nhìn gì vậy? Có phải mắt chị thâm quầng nhiều lắm không?"

"Không..." Giang Minh Khiêm sờ sờ mũi, dời ánh mắt đi: "... Ăn vải không? Tươi lắm."

Mở túi, hai người chia nhau trái vải.

"Em đến đây du lịch sao?"

Giang Minh Khiêm cười nói: "Không phải, mẹ em ở Bắc Kinh, nghỉ hè em thường đến chỗ bà ở hai tháng, tiện thể qua đây giúp học trưởng một tay... chị ở đâu?"

"Ngay gần đây."

"Điều kiện chỗ đó thế nào? Mùa hè Bắc Kinh rất nóng, có một số căn phòng cũ không trang bị điều hòa, rất ngột ngạt.

"Ở ghép chung với người ta, cũng được."

Dường như lúc này Giang Minh Khiêm mới yên tâm, đứng dậy trả chỗ cho Tô Nam: "Chị làm việc trước đi. Em rất thông thạo Bắc Kinh, lát nữa hết giờ làm, em đưa chị đi ăn... tranh thủ ăn hết trái vải, để lâu dễ hỏng."

Tô Nam cười nói cảm ơn.

Trước đây đã phát hiện, người này trời sinh hết lòng nhiệt tình, đụng phải bất cứ chuyện gì khả năng cho phép đều hận không thể giang rộng hai tay ra giúp. Có đôi khi cảm thấy hắn quá tự nhiên xởi lởi, nhưng đôi khi lại cảm thấy tính cách này thật sự không tệ.

Chỉ đến Bắc Kinh một tuần ngắn ngủi mà Giang Minh Khiêm đã hoàn toàn hòa nhập với mọi người trong công ty. Hạ Duệ cũng không giao cho hắn vị trí cụ thể nào, hắn tự xem mình là người đa năng, làm tất tật mọi việc từ hậu cần, dịch vụ khách hàng đến hành chính, chỉ cần làm được, gọi là có mặt.

Hạ Duệ có một chiếc xe mua từ hai năm trước, chỉ để nằm ì bám bụi trong gara. Giang Minh Khiêm mượn nó đi lại, sau khi hết giờ làm thường hú thêm mấy đồng nghiệp rồi chở Tô Nam và mọi người lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm – Giang Minh Khiêm kể hồi bé hắn sống trong khu thành cổ, sau này ba mẹ ly hôn, mới đi theo ba về miền nam – cũng coi như là nửa 'Bắc Kinh hutong tour'.

(*'Bắc Kinh hutong tour': tour hẻm cổ Bắc Kinh.

Hutong là những con hẻm nhỏ được xây theo cấu trúc dọc ngang như bàn cờ. Hutong không chỉ có vị trí đặc biệt và quan trọng trong kiến trúc Bắc Kinh, nó còn là tâm hồn của thành phố, là cửa sổ mở ra lịch sử, văn hóa và phong tục tập quán của người dân Bắc Kinh.

Không có vở Kinh kịch, bộ phim hay tác phẩm văn học nào về Bắc Kinh mà lại không có bóng dáng của hutong. Lỗ Tấn cho rằng nếu không có hutong, văn học Trung Quốc sẽ giảm đi một nửa phần đặc sắc. Dù Bắc Kinh đã có rất nhiều thay đổi, nhưng những hutong vẫn nguyên vẹn như ngày xưa, như lịch sử 700 năm của Bắc Kinh.) 

Có Giang Minh Khiêm náo nhiệt bên cạnh, ngày dường như bỗng trở nên rất ngắn —— ngày đi làm, tối đến ngõ sâu uống rượu nhạt, ăn chút món ngon, về đến nhà đã mười giờ đêm, tắm rửa xong ngã đầu xuống là có thể ngủ thiếp đi.

***

Cố Bội Du xuất viện, ở nhà tĩnh dưỡng, định kỳ đến bệnh viện làm điều trị phục hồi chức năng.

Căn hộ ở tầng sáu lúc trước ra vào bất tiện, cả nhà chuyển từ nội thành đến ngôi biệt thự trước đây Trần Chấn vừa ý.

Nằm thoai thoải trên sườn dốc dựa vào núi thấp, tán cây xanh rì che khuất ánh mặt trời, mùa hè cũng không thấy oi bức.

Sáng nào Cố Bội Du cũng tự mình điều khiển xe lăn điện đi 'tản bộ' nửa giờ dọc con đường rừng, có đôi khi bắt gặp những chú sóc thoăn thoắt chuyền từ cây này sang cây khác, tự do tự tại bay giữa trời.

Trong tuần, Trần Tri Ngộ sẽ đến biệt thự ở cùng Cố Bội Du ít nhất ba lần. Chuyện bà đột ngột bị xuất huyết não đến liệt nửa người khiến Trần Chấn và Trần Tri Ngộ hết sức canh cánh trong lòng. Trần Chấn bộn bề công việc, càng gần đến tuổi về hưu càng gấp rút sắp đặt mọi việc tận tường. Trần Tri Ngộ bôn ba giữa hai nơi, thời gian ở nhà chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Thường ngày ở bên cạnh bà quá ít, chung quy cảm thấy áy náy.

Buổi tối, Trần Tri Ngộ xử lý xong mấy việc trong trường, từ nội thành chạy về biệt thự. Đậu xe trong gara xong xuôi, im ắng đi vào nhà, ngửi thấy thoang thoảng mùi thơm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net