CHƯƠNG 1: XUYÊN KHÔNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Vy Vy khẽ lay người thức giấc, chợt cơn đau nhức nhối từ cái mông làm tâm trí nàng trở nên mơ hồ, nàng cố nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua. Có chút mơ màng nhưng rất rõ rệt, tựa như một giấc mộng ảo nhưng rất thật.

Đêm qua nàng đã bị phạt, một trận đòn rất nặng từ người chồng trước đây vẫn luôn hết mực yêu chiều nàng. Đến bây giờ bên tai nàng vẫn đang văng vẳng những tiếng roi xé gió, chiếc roi mây vẫn vun vút chà xát lên làn da mỏng manh, từng vệt tê rát càng ngày càng thấm sâu vào trong tâm trí.

Mông nàng bây giờ vốn không còn là mông nữa, từng mảng đỏ tím sưng vù, đôi chỗ rách toạt rướm máu. Nàng đã cố la hét, cố van xin sự thương tình của anh nhưng không có cách nào, anh vẫn cứ đánh, đến khi nàng ngất lịm đi, mê man và ko còn biết gì nữa.

Nàng lười nhát nằm sấp trên giường, cũng ko buồn mở mắt, nàng chỉ mong mình có thể tiếp tục ngủ để không còn cảm nhận cơn đau rát ấy. Khẽ đưa tay chạm mông, cái đau rát nhức nhối càng dấy lên gấp nhiều lần, thật thảm. Lần đầu tiên phạm lỗi, lần đầu tiên thấy anh giận dữ như vậy, cũng là lần đầu tiên nếm trải sự trừng phạt tàn khốc của tình yêu thương!

Xoa lấy xoa để cái mông ê buốt, nhưng tay chạm đến đâu lại càng đau đến đó. Cái đau làm nàng tỉnh giấc, tỉnh táo hơn, nàng chợt phát hiện mọi thứ đều rất kì lạ.

Khung cảnh xung quanh căn phòng rất cổ xưa, mang kiến trúc của thời phong kiến, chiếc giường nơi nàng đang nằm phơi mông ra cũng rất lạ, nó không phải là chiếc nệm dày nhà nàng, căn phòng cũng không phải là của vợ chồng nàng, nàng cuối cùng là đã lạc vào nơi quỷ quái nào đây? Nhưng rõ ràng cơn đau ở mông vẫn còn âm ỉ ở đó...

Đang còn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cửa phòng liền bật mở, bước vào là một người phụ nữ tầm 40 tuổi trên người mặc áo gấm lụa theo phong cách cổ trang, theo sau là 2 thiếu nữ trông như a hoàn và 2 đàn bà mặt mày dữ tợn, trên tay còn cầm 2 chiếc roi mây dài. Vy Vy bất giác cảm thấy rùng mình và không khỏi ngơ ngác.

Vị phu nhân kia đanh tiếng quát 2 a hoàn: "Hai ngươi còn không mau mời nhị tiểu thư ra ngoài lĩnh phạt!"

Từ bên ngoài 2 gia đinh khiêng vào một cái phảng gỗ dài đặt ngay giữa phòng, một chiếc gối dày được kê trên giữa tấm phảng.

Vy Vy bị 2 a hoàn đè xuống giữ chặt tay chân không cho phản kháng, mông nàng bị chiếc gối đẩy nhô cao không một lớp vải che chắn, làn da trắng nỏn nà nay bị lắn đỏ bầm tím khắp nơi phô ra trước mắt. Nàng càng hoảng hốt, không ngừng kháng cự la hét..

- Các người là ai? Các người muốn làm gì? tại sao lại muốn phạt ta? Thả ta ra...

Một trong 2 bà ma ma bình thản nói:
- Thưa nhị tiểu thư, người đã vi phạm gia quy, án phạt 100 roi mây hôm qua vẫn chưa được lãnh xong, hôm nay còn 30 roi sẽ được tiếp tục, cộng thêm 10 roi do để nợ qua ngày. Xin mời nhị tiểu thư ngoan ngoãn chịu phạt.

Nói rồi 2 bà ma ma cầm roi đứng hai bên, giơ cao roi và thay nhau quất xuống thật mạnh cặp mông đã bị sưng tấy...

Vút... Cháttt! ....Á.... Cháttt!.......Aaa....
Cháttt! Cháttt! Cháttt!...... a....

Các người tại sao lại đánh ta?? Ta đang ở đâu?? ..áa.. Đau..! Đau quá!... Đừng đánh nữa..
Cái mông vốn đã đau nhứt, nay cái đau đè thêm cái đau khiến nàng càng thêm thống khổ, Trong lòng uất ức khi còn không hiểu tại sao mình lại bị đòn oan như vậy. Không lẽ nàng đang nằm mơ sao? Nhưng đau quá, rất đau, rất rát.. Nàng hét lên từng tiếng thảm thương.

2 bà ma ma vẫn cứ vun lên vút xuống, từng vệt roi lăn dài hòa lẫn vào những lằn roi khác, đỏ tấy, sưng phù, tứa máu. Đã thế vị phu nhân kia còn ra lệnh:
-Đánh mạnh hơn nữa cho ta!

2 bà ma ma tuân lệnh vun roi lên cao hơn nữa, dùng hết lực quất cây roi mây dẻo dài những 1 thước, giáng thật mạnh xuống đôi mông run lẩy bẩy kia.. nhanh, mạnh và dứt khoát.
Vútttt......CHÁT!... Áaaaaa....!
Vútttt......CHÁT!.... Aaaaa..
....
CHÁT! ...CHÁT!... CHÁT!...

Tần suất mỗi roi có phần chậm lại, nhưng lực đánh rất mạnh, roi nào roi nấy như trời giáng. Nàng không còn sức giẫy giụa, đành an phận nằm chịu đòn, nhưng bây giờ mỗi roi càng lúc càng mạnh, mỗi một roi nàng đều thấm tận cùng cái đau đớn quằng quại, chưa thấm kịp roi này thì roi khác lại giáng xuống. Nàng chỉ có thể la hét cầu mong trận đòn này sớm kết thúc.
Mông nàng bây giờ đã rách toạt, máu từ những lằn roi nhỏ giờ đã bị bong ra, máu thấm, sưng bầm đen. Trận đòn này quả thật rất tàn khốc. Nàng gần như không thể chịu nỗi nữa, dần kiệt sức thì một roi rất rất mạnh giáng xuống làm nàng hét toáng lên..

Vútttttttttttt...................... CHÁTTTTTTT!!!!! ....ÁAAAAA.....

Roi cuối cùng đã kết thúc trận đòn, 40 roi mây đã được thi hành một cách tàn bạo.
Đôi mông của nàng giờ đã bê bết máu, nước mắt tràn thấm ướt cả mặt mày. Trong cơn đau nàng nghe vị phu nhân kia nhắc nhỡ:

- Hãy nhớ cho rõ trận đòn này, sau này còn dám chống đối ta thì kết cục sẽ càng bi thảm hơn, sẽ không đơn giản là roi mây đâu. Bây giờ hãy ngoan ngoãn tịnh dưỡng, 1 tháng sau chuẩn bị tiến cung....Các người hãy chăm sóc cho nhị tiểu thư cẩn thận.

Nàng vẫn nằm đó thút thít không thôi, nước mắt vẫn cứ chảy không ngừng, lời bà ta nói nàng nghe chữ được chữ không.. Cái gì mà "tiến cung"?? Đây là thời đại nào rồi? Càng nghe càng không hiểu bà ta đang nói cái quái gì.

Vy Vy được 2 a hoàn đỡ qua giường nằm, 1 người đi lấy thuốc, 1 người lấy khăn lau mình cho cô. Nàng bây giờ tuy khắp mông đau nhứt nhưng đã cố giữ được bình tỉnh, nàng phải tỉnh táo để làm cho ra lẻ chuyện này. Nàng cố nén cơn đau khẽ gọi cô a hoàn đang vắt khăn.

-Cô là ai? Có thể cho ta hỏi một tý được ko?

Cô gái nghe hỏi cảm thấy kỳ lạ, đáp:
- Tiểu thư, cô bị làm sao vậy? Nô tỳ là Linh Nhi, a hoàn của cô.

- À à .. cô là a hoàn của ta. Vậy còn ta là ai??

Cô a hoàn bỗng hốt hoảng:
- Tiểu thư cô có sao không? Để nô tỳ đi gọi thái y.

- Khoan đã.. thật ra.. vừa rồi bị đòn thảm quá, ta rất đau, đau đến nỗi bây giờ đầu óc của ta loạn lên rồi, không còn nhớ gì cả. Cô có thể giữ bí mật giúp ta không?

Linh Nhi vẫn cứ ngơ ngác:
- Dạ vâng thưa tiểu thư, quả thật lúc nãy người bị đánh rất thảm, nô tỳ không có cách nào van xin giúp tiểu thư, tuy vậy người vẫn đã vượt qua được 100 roi từ hôm qua đến nay, tiểu thư người thật kiên cường. Trước đây nô tỳ chưa thấy ai chịu đòn giỏi như người cả.

Kiên cường ư? 40 roi mây vừa rồi đã suýt lấy mạng ta, tối qua ta còn bị hơn 70 đòn thảm từ người chồng iu của ta, đã thảm còn thêm thảm, 2 trận đòn liên tiếp ngươi hỏi sao ta có thể chịu thấu đây?
- Khoan đã, 100 roi?? Ngươi nói vậy có nghĩa là sao?

- Tiểu thư, cô không còn nhớ gì nữa sao? Hôm qua cô phạm lỗi lớn, theo gia quy người phải chịu phạt 100 roi mây. Đại phu nhân đã hạ lệnh phải nghiêm trị, hôm qua cô chịu đến 70 roi thì ngất đi. Nên hôm nay khi tỉnh dậy cô phải bị chịu phạt tiếp. Nhưng theo quy định nếu để nợ qua ngày thì phải đánh thêm 10 roi nữa.

- A.. vậy có nghĩa là.. à.. cũng là trận đòn 70 roi, nhưng mà.. à.. không đúng.. Nhưng ta là ai?? Ta đang ở đâu? Aaa. Hic.. mông ta đau quá.!

- Tiểu thư cô không sao chứ? Cô đang nói gì vậy? Không lẽ cô bị mất trí nhớ thật rồi sao? Để nô tỳ đi...

Vy Vy vội kéo Linh Nhi lại:
- Này này, ta nói với ngươi, từ bây giờ ngươi phải giữ bí mật cho ta, không được tiết lộ ra. Mà trước hết ta có quy định, đó là ngươi không được xưng hô nô tỳ với ta, ta nghe không quen.

- Tiểu thư, nô tỳ không dám, nếu trái quy tắc nô tỳ sẽ bị phạt.

- Vậy ít ra, khi không có người khác, ngươi cũng không được xưng nô tỳ, nếu không ta sẽ phạt ngươi.

- Nô tỳ... à.. em.. tiểu thư

Thấy Vy Vy trừng mắt, Linh Nhi vội vàng sửa lại, ngượng ngùng nhìn nàng:
- Tiểu thư, bây giờ người không nhớ gì, có thắc mắc gì cứ hỏi nô tỳ, nô tỳ sẽ giải đáp.

- Ngươi vừa xưng hô cái gì?

- Tiểu thư! Nô.. em không dám nữa. - Linh Nhi vội quỳ xuống

- Được, vì là lần đầu nên ta tha, nếu có lần sau thì tự động đưa roi cho ta.

- Hic .. đa tạ tiểu thư không phạt

- Đứng lên đi, bây giờ nghe ta hỏi. Câu hỏi đầu tiên: Ta là ai?

Câu hỏi này quả thật thâm thúy, chứng tỏ bệnh mất trí của tiểu thư rất nặng, đến bản thân mình là ai cũng quên mất. Linh Nhi từ tốn đáp:
- Thưa tiểu thư, người là Hạ Vy Vy nhị tiểu thư của Hạ Vương phủ.

- Hạ Vy Vy? Hóa ra ta vẫn là ta? Hơ... Vậy đây là triều đại nào rồi? Đây là nước nào? À, tóm lại ta đang ở đâu đây? Linh Nhi, ngươi hãy tường trình lại hết một lượt cho ta xem nào..

Vừa lúc đó cô a hoàn còn lại bước vào, trên tay là một hộp thuốc trị thương, có đủ các loại thuốc giúp tiêu sưng, giảm đau, còn có thuốc dưỡng da mông, và một vài dụng cụ thích hợp để chữa trị cái mông vừa mới bị phạt.

Linh Nhi cầm lấy hộp thuốc và bảo cô a hoàn kia ra ngoài.
- Linh Nhi, cô ấy cũng là a hoàn của ta sao?

- Thưa tiểu thư, đó là Tâm Nhi , a hoàn do Đại phu nhân phái đến để chăm sóc cho cô.

- À, chăm sóc, hay là giám sát ta đây? Linh Nhi, chuyện ta mất trí nhớ chỉ ta và ngươi biết, không được nói với cô ta.

- Tiểu thư, nô... em biết rồi.

- Nào, bắt đầu kể được rồi chứ?

Vy Vy vừa đưa cái mông be bét máu cho Linh Nhi chăm sóc vết thương, vừa "hưởng thụ" cái đau vừa nghe từng lời Linh Nhi nói. Cứ như nàng vừa bị xuyên không vậy, nàng đang lạc vào một vương quốc xa lạ, không phải Việt Nam, không phải Trung Quốc xa xưa, cũng không phải xứ Cao Ly của Hàn Quốc, nó như một vương quốc do nàng tưởng tượng ra vậy.

SPANKING? Đó là tên của vương quốc sao? Cái tên thật kỳ lạ. À thì cũng không có gì kỳ lạ lắm, bởi cái kiểu của đất nước này đúng với tên gọi của nó: đánh đòn, một hình phạt, một hoạt động rất phổ biến, phải nói là ngày nào cũng xảy ra trên đất nước này, nó được áp dụng như một công cụ dùng để trừng phạt những người mắc lỗi, cũng có thể được dùng trong chuyện ân ái giữa vợ chồng, điều đặc biệt đa phần những người chịu đòn roi đều là nữ nhi, lỗi lớn lỗi nhỏ đều được quy ra mức roi phạt.

Công cụ dùng để đánh đòn cũng có rất nhiều loại, roi mây là phổ biến nhất. Đó là roi được gia công tỉ mỉ từ nhánh mây rừng, vừa dài, vừa dẻo, quan trọng là độ nặng và chắt của nó, trước khi đánh, nó thường được ngâm qua nước để bảo quản cũng như tăng độ dẻo của nó. Các cây roi thường có độ dài ngắn khác nhau, tùy theo mức độ phạm lỗi mà sử dụng loại roi phù hợp.

Linh Nhi cứ huyên thuyên kể:
- Tiểu thư, nghe nói trong hậu cung của hoàng đế có một cây roi mây đặc biệt, có biệt hiệu là "Mây Phượng Hoàng".

- Nó được làm từ cái gì đó của con Phượng hoàng ư? - Vy Vy ngây thơ hỏi

- Dạ không phải đâu tiểu thư, nó là cây roi chỉ được dùng riêng cho Hoàng Hậu, quốc mẫu của đất nước. Mây Phượng hoàng là vật giao ương giữa Hoàng Thượng và Hoàng Hậu, ngoài ra không ai được phép dùng tới nó.

Vy Vy nghe mà cứ ong ong trong đầu. Kiến thức này chưa ngấu nghiến hết, lại đến thông tin khác. Chợt thuốc thấm vào làm cơn đau ở mông trở nên tê dại.
- Linh Nhi, vậy ngươi nói thêm về bản thân ta đi? Cuối cùng là tại sao ta lại bị đánh ra nông nỗi này?

- Tiểu thư, người đã phạm phải một lỗi rất nặng, người cãi lại lệnh của Vương Gia và Đại Phu nhân, bỏ trốn khỏi Vương phủ, bị bắt về trừng phạt. Đại Phu nhân là mẫu thân của người, mẹ ruột của người là Tam Phu nhân đã qua đời nhiều năm.

- Thì ra bà ta là mẹ kế của ta? Chả trách lại ra tay độc ác như vậy

- Tiểu thư, cẩn thận nếu bị Đại phu nhân nghe thấy sẽ lại bị trách phạt.

- Phạt? Ta đã ra nông nỗi này rồi còn muốn đánh nữa sao? Aaa.. hic

- Tiểu thư người cố chịu đau, để em xoa thuốc, 1 tháng sau sẽ khỏi, người còn phải chuẩn bị tiến cung, sắp đến ngày tuyển chọn tú nữ rồi....À, em suýt quên mất, người còn có một đại tỷ Hạ Lâm Lan. Đại tiểu thư rất thương tỷ, là người quan tâm tỷ nhất trong vương phủ. Hôm qua vì nói đỡ cho tỷ mà cũng bị phạt đòn.

- À, vậy tỷ tỷ có sao ko? Chắc không bị thảm như ta

- Tiểu thư yên tâm, Đại tiểu thư chỉ bị đánh mấy roi rồi được tha, hiện giờ không sao cả. Tiểu thư lo tịnh dưỡng trước đã, người cũng đừng chọc giận Vương Gia và Đại Phu Nhân, người vì không muốn nhập cung nhất quyết làm loạn, nên mới bị một trận như thế. Sau này người phải cẩn thận hơn nếu không cái mông sẽ lại chịu tội.

- A.. ta biết rồi, thôi ngươi lui đi ta muốn ngủ một lát, cả người ta đều rất ê ẩm.
Nói xong nàng lười nhát nhắm mắt ngủ thiếp đi và không thèm nghỉ ngợi gì thêm cả. Tưởng tượng chỉ là tưởng tượng, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày tỉnh dậy. Nàng cứ việc "hưởng thụ" với cái mông này trước đã. Haiz....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net