Chương 9: Vụ án đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


   Trong phòng ngủ kết hợp với không gian làm việc đọc báo, được thiết kế có vách ngăn nhiều ánh sáng và rèm che kết hợp tạo hiệu ứng ánh sáng chan hòa có một cô gái xinh đẹp tuyệt trần đang nhăn mày vì khó  chịu khi bị phá hỏng giấc ngủ bởi tiếng chuông điện thoại reo lên ing ỏi.

Với đôi bàn tay trắng mịn màng của mình ra khỏi chăn, sờ soạng khắp nơi như cố tìm một thứ gì đó trong khi mí mắt của cô gái đó vẫn sụp xuống. Cuối cùng khi bàn tay với được chiếc điện thoại vàng kim thì lúc đó tiếng ồn mới bị dập tắt.

- Alo, ai vậy?

Tiếng ngái ngủ vang lên

- Nguyệt em mau đến đây đi, có một vụ giết người bảo đảm em sẽ thích nha.

Tiếng của một cô gái vang vọng truyền qua loa đã thành công làm bay cơn buồn ngủ của cô. Nhìn lại vào tên người đang hiển thị cô mới nhớ ra nguyên chủ vẫn còn là nhân viên FBI nha. Thở dài một tiếng cô nói với đầu dây bên kia:

- Ok, đợi em chút. Chị nhắn địa chỉ vào máy em, em lập tức tới đó đây. Thank chị Tuyết!

Nói xong cô vội vớ lấy một cái váy màu xanh bạc hà, nơi eo váy là những đường bèo càng làm cho người nhìn cảm thấy thanh mát nhất là vào những ngày hè thế này mặc vào, cô chọn ngay một chiếc túi xách màu trắng mà  chẳng thèm quan tâm đến hãng của là gì. Cô lập tức phi tới nơi xảy ra án mạng một cách phấn khích vì theo như cô được biết nguyên chủ cũng từng lập được vô số chiến thắng ở trong đội này nha. Cơ mà số phận trêu ngươi vì cô nữ chính Mộ Tuyết gì gì đó mà đạp đầu xuống cái bàn, chấn động não mà chết. Mà cô nữ chính lúc đó có làm gì với vị hôn phu của nguyên chủ đâu chứ, đúng là bệnh não tàn không thể chữa mà. Aizzzz........

Lúc cô vừa suy nghĩ xong cũng là lúc cô tới hiện trường vụ án, lúc mũi giày của cô bước xuống chiếc xe taxi cũng là lúc thân hình xinh đẹp của người được cô gọi là chị Tuyết lao đến. Theo bản năng cô tránh ra làm thân hình đó lảo đảo thiếu chút nữa đâm huỳnh vào cửa xe, cô vội vàng đỡ thân hình đó dậy và hỏi:

- Chị không sao chứ?

- Có, có rất nhiều sao luôn rồi nè!

Chị Tuyết giận dữ nói.

-Thôi xác của nạn nhân đâu?

Cô cười nhẹ và hỏi đã làm cho bao nhiêu người điêu đứng trước nụ cười của cô

- TRong kia, đi theo chị

Vừa dứt câu nói cô đã bị lôi xềnh xệch vào trong, khi vừa vào đến nơi cô đầu mày cô đã hơi nhăn lại vì mùi hôi thối bốc ra từ thi thể của nạn nhân. Đi đến gần hơn cô có thể phán đoán rađược nạn nhân là một người đàn ông trung niên độ tuổi từ 40- 50 tuổi, ngoài ra khuôn mặt đã bị đập nát bét cùng với những dấu vết cào xé của móng vuốt sư tử.

Đi ra xung quanh xem xét cô không khó để nhận ra đây chính là một rạp xiếc lớn đang nổi hiện nay với những trò ảo thuật đặc sắc và màn diễn chinh phục sư tử đã làm mọi người không khỏi trầm trồ khen ngợi. Đang trong lúc cô chìm vào suy nghĩ của chính mình thì cô chợt nhận ra trước mặt mình là một viên cảnh sát à không phải nói là một vị cảnh sát đức cao vọng trọng, ít khi nào ra tay tới những vụ án tầm thường đồng thời cũng là một sát thủ có tiếng trong thế giới ngầm nha. Kể ra cũng thật buồn cười mấy tên nam chủ này cứu người nhiều mà giết người cũng nhiều, vậy thì không biết nên gọi là thiện hay ác đây nha. 

Tuy trong lòng cô nghĩ nhiều đến thế nhưng vẫn đưa cánh tay của mình ra để chào hỏi:

- Xin chào! Tôi là Hàn Tuyết Nguyệt- người tiếp nhận vụ án này

- Chào tôi là Dạ Tử Mặc, rất hân hạnh được gặp cô

Hắn cũng với tay ra và hai người bắt tay nhau theo phép lịch sự nhưng chỉ có cô và hắn mới biết hai người đang thăm dò nhau. Khi bỏ tay ra hai người đều cùng một suy nghĩ

'Cô/Anh ta không đơn giản'

Sau màn chào hỏi hai người cùng nhau đến nơi thẩm vấn, khi đến nơi cô thấy người đàn ông khoảng chừng từ 40-50 tuổi đang khai ra những chi tiết của vụ án. Không khó để nhận ra người đàn ông này cũng là một thành viên trong rạp xiếc, theo lời ông ta kể thì ông chủ của họ là Bạch Cố Thâm cũng là nạn nhân và bà chủ của họ là Bạch Thiên Tằm. Hai người lúc đầu là một cặp đôi vô cùng hạnh phúc và đã dựng lên được một cơ nghiệp lớn như vậy nhưng không lâu sau, người chồng trở nên nóng tính hơn thường lệ. Khi đó những người trong đoàn làm xiếc càng thường xuyên nhìn thấy những cảnh bạo lực của ông Bạch đối với bà Bạch trong những lúc ông ta say mèm. Mọi người thấy thế cũng muốn đòi lại công bằng cho bà Bạch nhưng  họ cảm thấy ngần ngại khi nhìn thấy ánh mắt ông ta như một con thú hoang đang nhìn con mồi chĩa vào từng người một khi muốn giúp bà Bạch.

Người đó đang kể hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Mọi người trong đoàn đều biết bà Bạch là một người vợ chuẩn mực, tài giỏi , dịu dàng, đảm đang không có gì là bà không có xong tuổi xuân này của bà vẫn phải bên cạnh người chồng nghiện ngập này. Cho đến lúc có một người bạn của bà Bạch đến chơi thì mọi người lúc hầu như lúc nào cũng thấy ông ta hành hạ bà một cách dã man và tàn bạo, có nhiều người không chịu được nữa lên tiếng cho bà nhưng lại bị ông ta cầm gậy đánh dã man và phải nhập viện hàng tháng trời để điều trị. Tình trạng đó cứ tiếp diễn cho đến lúc hai vợ chồng họ cho con sư tử trong đoàn ăn, lúc đó họ mang một xô thịt vẫn còn tươi đến cho nó ăn nhưng không lâu sau mọi người đã bị tiếng hét thê thảm mà khủng khiếp của ông Bạch làm tỉnh giấc. Mọi người chạy vội ra thì thấy một khung cảnh vô cùng kinh khủng: ông Bạch thì nằm sóng soài trên mặt đất với những vết cào xé loang lổ máu từ nanh vuốt của con sư tử và đầu thì bị đập nát . Còn bà Bạch thì bị con sư tử vồ lấy điên cuồng cào xé da mặt của bà, mọi người vội vàng tách con sư tử đó ra và đưa bà tới bệnh viện. Khi ở trên xe cấp cứu bà không ngừng nguyền rủa ai đó. Tôi chỉ biết có như vậy thôi, xin các anh cảnh sát sớm điều tra bởi vì tôi biết con sư tử này không dễ bị kích động và nó rất trung thành với chủ của nó.

- Theo ông nói, có người nhúng tay vào vụ này?

Dạ Tử Mặc nói

- Đúng

Người đàn ông nói bằng giọng quả quyết như đang khẳng định

- Ông tên là?

Cô hỏi

- Tôi là Cố Trung

- Rất hân hạnh khi được làm việc với ông, vậy ông có thể cho tôi gặp con sư tử đó không?

Cô hỏi với ánh mắt dò xét và xoay xoay cái nhẫn đang nằm trên tay cô

- Được chứ.

Ông ta trả lời cô với ánh nhìn vô hồn

- Cảm ơn!

Nói rồi cô quay đi với nụ cười tự tin trên môi và nghĩ:

'Mình đã đúng, vụ án nên kết thúc ở đây thôi. Nhưng tên thật sự đứng sau vụ này là ai...............? Sẽ không phải 'hắn' đó chứ, thiên a con muốn chết.

Với vô vàn  suy nghĩ  cô bước đi tới cái lồng nhốt con sư tử được coi là bị 'điên' đó và làm rõ một số thứ..................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net