Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi bé chim nhỏ phá vỏ chui ra, cả người bé ươn ướt, dinh dính, Tuyết Sắc nhỏ cười tới ngu người luôn rồi, nhìn nó còn vui mừng hơn cả chim mẹ trong tổ. Người nào không biết cứ tưởng nó mới là ba mẹ của quả trứng đó, nhất là lúc chim con cố gắng mở to hai mắt ra, muốn nhìn rõ thế giới này, Tuyết Sắc không biết lấy đâu ra sức lực lớn như vậy, hai ba bước là vọt tới trên vai chim ba mới nãy đẩy nó qua một bên. Thế là người đầu tiên chim nhỏ nhìn thấy là mẹ, còn lần thứ hai lại nhìn thấy hai người ba, vả lại tuổi còn nhỏ vậy làm sao biết rằng ba mẹ chỉ có một, yếu ớt kêu hai người.

Ngay lập tức, hai "chim ba" nở một nụ cười ngốc không thể tả, nhưng người ba bị người ta ngồi lên vai lập tức phát hiện ra chỗ không đúng. Trong lúc chim mẹ cẩn thận liếm hết chất dinh dính trên người con, còn chim con đang nhìn đi chỗ khác thì chim ba bắt cái người đang ngồi trên vai xuống, trừng mắt nhìn khuôn mặt cười ngu thật đáng yêu của nó mà thấp giọng gầm.

"Sao ngươi lại giành con với ta? Đó là con của ta! Con trai của ta!" Nhóc con này biết rõ chim non vừa sinh ra sẽ coi người đầu tiên nó nhìn thấy là ba mẹ của mình, nên vừa nãy hắn mới vươn tay đẩy thằng nhóc này ra. Không ngờ nó lại nhanh chân vọt lên vai hắn, bình thường không phải nó đi còn chậm hơn rùa bò sao?

"Liên quan gì? Tuyết Sắc cũng muốn làm ba ba của chim nhỏ!"

"Đó không phải là con ngươi sinh ra!"

"Cũng đâu phải do ngươi sinh ra." Nó bĩu môi. "Vả lại Tuyết Sắc có giúp ấp trứng, ngươi đâu có!" Lời lên án của nó không chỉ chính đáng mà còn rất có lý.

Nam nhân há hốc mồm.

Về việc chim con có thật là do hắn sinh ra hay không, nếu như không có hắn "góp vốn", bây giờ có ấp cũng không ra bảo bảo. Vấn đề là ở chỗ hắn không thể nói thẳng ra, thân phận của hắn bây giờ là chủ nhân của quả trứng trong tổ, cũng là loài người đang nuôi chim, mà loài người thì không thể đưa tinh trùng của mình vào bụng chim cái được.

Chim cái trong hang nhỏ nhịn cười, nhưng lại không giúp nam nhân nhà mình giải vây. Ai bảo hắn đúng là không giúp được gì làm chi, may mà có Tuyết Sắc giúp nàng ấp, đương nhiên là công lao của Tuyết Sắc còn lớn hơn hắn.

"Đây không phải là vấn đề có giúp ấp trứng hay không, mà là..." Mà là thiên tính của tộc bọn họ. Vốn dĩ là chim cái ấp trứng, chim đực ra ngoài kiếm thức ăn, chỉ là bây giờ bọn họ đã là yêu tinh tu luyện thành công, không cần phải đi khắp nơi kiếm côn trùng để ăn nữa, nên công việc của chim đực rất nhẹ nhàng.

"Thôi, đừng cãi với nó nữa. Cãi với nó ngươi sẽ tức chết, vì nó nói còn có lý hơn ngươi." Con kền kền hồi trước dạy Tuyết Sắc cách ấp trứng đồng cảm mà vỗ vai đồng loại. Bây giờ mấy đứa con "trọng sắc khinh cha" của y nhìn thấy Tuyết Sắc mà còn mừng hơn nhìn thấy y, từ sáng tới tối ở trong nhà nháo lên đòi y đưa chúng đi tìm Tuyết Sắc chơi, đúng là khóc không ra nước mắt mà.

"Hắn" là ông chim ba nãy cười ngu :)), còn "y" là ông kền kền chương trước đập bốp bốp lên tay bé thụ :))

"Nhưng mà..."

"Đừng có nhưng nhị nữa, dù gì thì ngươi cũng không phải con chim đầu tiên chịu thiệt." Dạo gần đây những con chim non vừa nở đều xem Tuyết Sắc là ba nuôi của chúng. Y dám chắc Tuyết Sắc chính là con người có con là chim nhiều nhất rồi.

Tiếc là điều mà kền kền không biết chính là ba nuôi của con họ, không chỉ không phải là con người, mà còn là hồ ly thích ăn thịt chim, là hồ ly bị các loài chim căm ghét.

Tuyết Sắc lười để ý tới hai nam nhân đang oán trách điều gì, mắt thấy chim cái trong hang đã liếm sạch sẽ cho chim non, cho bọn chúng ăn no, bộ lông dinh dính giờ đã xù lên như một cục bông. Nó vui vẻ nâng chim nhỏ lên, bắt đầu chạy ra ngoài.

"Ơ?" Chim ba vẫn còn đang than vãn với kền kền phát hiện con của mình bị bắt đi, thủ phạm vẫn còn đang lẩn trốn, lập tức trừng mắt lên, hoang mang muốn rượt theo. "Thủ hạ lưu điểu!"

Tác giả chế lại từ câu "thủ hạ lưu tình", tức là nương tay. Trong này ý ông bố là "trả con tao lại đây" :))

Chim mẹ đang ngồi nghỉ ngơi suýt nữa nghẹn mất con trùng đang ăn dở trong cổ họng. Trời ạ, tại sao nàng lại gả cho con chim ngốc như vậy chứ?

Kền kền kéo người lại.

"Không cần đuổi theo đâu! Ngươi không thấy vợ ngươi còn không để ý nữa hả. Nếu như không phải vợ ngươi đồng ý, ngươi nghĩ nhóc đó sẽ tự ý giành con của người khác sao?" Tuy là lúc đầu bị như vậy y cũng bị dọa sợ.

"Nhưng mà... nhưng mà nó......." Hắn vẫn còn chưa có cơ hội ôm con của mình kia mà!

"Ngươi nên cảm ơn nó, không phải chim non nào cũng có cơ hội nhận được sự chúc phúc của Ưng Vương đó nha!" Con của y là đứa đầu tiên, sau khi Tuyết Sắc ôm con y trả về, y phát hiện trên người con mình có một kết giới bảo vệ. Đó là sự chúc phúc của trưởng bối ban cho hậu bối, có thể giúp đứa trẻ tránh được tai nạn mà thuận lợi trưởng thành đến lúc nó có thể tự săn mồi.

Đây chính là lý do tại sao những con chim cái đều đồng ý dễ dàng như vậy, ai lại không muốn con mình có được sự chúc phúc của Ưng Vương chứ, mà cũng chỉ có thằng nhóc Tuyết Sắc này mới chăm chỉ như vậy, giúp tất cả những con chim không thân quen bế con đến gặp Ưng Vương để được ban sự chúc phúc.

"Được rồi!" Nếu có thể khiến con có được sự chúc phúc, thế thì hắn cũng không còn gì để nói nữa, nhưng mà... hắn vốn dĩ muốn trở thành người đầu tiên bế con mình mà...

Tuyết Sắc thực ra chạy không nhanh, khi nó chạy với tốc độ chỉ cỡ tốc độ bước nhanh của người bình thường, mắt cá chân sẽ vì quá sức mà đau, nhưng khi nghĩ tới mình lại có thêm một đứa con thì Tuyết Sắc không để ý một chút nào, cẩn thận ôm chim nhỏ vào trong lồng ngực, không để chúng gặp phải gió mà bị bệnh, chạy đến chỗ Thương Ưng với tốc độ nhanh nhất.

Điều khiến cho những con chim hầu hạ cho Ưng Vương và Ưng Hậu trong cung ngạc nhiên chính là Ưng Vương trước giờ chưa từng ở một chỗ, cả một lãnh địa cực kì rộng lớn, có khi Ưng Vương đi kiểm tra xem kết giới của lãnh địa có gì bất ổn không, nên hay đi khắp nơi, thường hay khiến những người hầu như bọn họ không tìm được tung tích, nhưng mũi Tuyết Sắc lại thính như mũi chó, không chút do dự nào, ngay cả đi cũng không đi dư bước nào liền có thể lập tức chạy đến chỗ Thương Ưng.

Tuyết Sắc vui vẻ mà quẹo qua ngã cuối cùng, quả nhiên nhìn thấy Thương Ưng đang ở trong một cái sân không quá rộng, ngước mắt nhìn trái trên một cái cây.

"Thương!"

Thương Ưng nghe thấy tiếng động mà quay đầu lại, nhìn thấy bóng dáng của nó đang chạy qua đây, hơi hơi chau mày.

"Từ từ thôi. Không phải ta đã nói ngươi không cần chạy rồi sao?" Hắn bước lên phía trước vài bước, thuận tay ôm lấy người, quả nhiên nhìn thấy đôi mắt cá nhỏ gầy kia đang hơi run, cẳng chân không tự nhiên mà co rúm, làn da hơi xanh xao.

"Kẹp trúng rồi! Kẹp trúng rồi! Kẹp trúng chim nhỏ rồi!" Tuyết Sắc nhanh chóng nâng chim nhỏ trong lòng lên, sợ hai người không cẩn thận hơi dùng sức sẽ kẹp trúng chim nhỏ vừa chào đời.

"Ối!" Thương Ưng suýt chút nữa là bị sặc nước miếng mà chết. "Kẹp trúng chim nhỏ là kẹp trúng chim nhỏ nào?" Trên cơ bản thì chim nhỏ ở đây có nhiều lắm, biết bay thì có hai con, có thể sinh con nối dõi thì... Hắn nâng mắt nhìn chim nhỏ kia... có thể sinh con nối dõi thì có ba con...

"Hả?" Tuyết Sắc cực kì khó hiểu, không hiểu câu nói đùa bậy bạ của Thương Ưng.

Trời ơi, tuôi dịch "chim nhỏ" hoài là tuôi biết ngay thế nào cũng có ngày bị hiểu lầm nè. Ngay chóc luôn :))

"Không có gì." Nếu như ngươi hiểu ta đang nói gì, ta sẽ cắn đứt lưỡi của mình ngay, thiệt đúng là dạy hư trẻ nhỏ. "Ngươi lại giành làm ba nữa hả?"

"Ha ha, ngươi xem, bảo bảo của Tuyết Sắc rất đáng yêu phải không?" Nó không cảm giác được giành làm ba không đúng chỗ nào, nâng chim nhỏ trong tay đến trước mặt Thương Ưng như đang dâng bảo bối, chim nhỏ nằm trong lòng bàn tay không bị dọa sợ một chút nào, vui vẻ kêu chíp chíp. Hẳn là thiên tính của chim là không sợ độ cao và thích tốc độ nhanh, nên động tác lúc thì nâng cao lúc thì hạ xuống của Tuyết Sắc khi nãy không chỉ không làm chim nhỏ hoảng sợ, mà còn rất vui vẻ, tưởng rằng Tuyết Sắc đang chơi với nó.

Thương Ưng nhìn chim con lông xù trước mặt, lại nhìn Tuyết Sắc trước mặt đang cười rộ lên như ánh trăng.

Ngươi còn đáng yêu hơn.

"Đáng yêu, rất là đáng yêu." Hắn nghĩ thầm trong lòng như thế. Tuyết Sắc của hắn là đứa nhỏ đáng yêu nhất quả đất... của hắn...

Tuyết Sắc tuy ngây thơ, nhưng lại nhạy cảm lạ lùng đối với cảm xúc, khi nó nhìn thấy đôi mắt Thương Ưng nhìn mình chăm chú, trong nó có một cảm giác mà ngay cả nó cũng không hiểu được. Tâm trạng đang phấn khích lúc nãy, đột nhiên ngưng đọng lại rồi trĩu nặng trong lòng, rồi lại mãnh liệt hơn như hòa làm một với nhịp tim, đập thình thịch trong lồng ngực, vang lên như tiếng trống bên tai.

Thương... không giống với ba và mẹ.

Trong lòng nó có âm thanh nói với nó như thế, hơn nữa mỗi lần nhắc nhở đều khiến tim nó chua xót.

Nó suy nghĩ tới việc dẹp bỏ sự chua xót trong tim này đi nhưng làm cách nào cũng không bỏ được. Ngoại trừ việc ngốc nghếch nhìn người này đem mình về, dạy mình đọc sách, chơi với mình, quan tâm mình ra, nó không nói ra được một câu nào.

"Sao lại ngốc đi rồi?" Thương Ưng cười nói, không phát hiện ra giọng của mình có hơi gượng gạo, liền ôm Tuyết Sắc như thế này, kẹp chim nhỏ kêu chíp chíp ở giữa mà đi vào trong nhà.

"Ta mới không ngốc."

Tuyết Sắc biết từ "ngốc" này không phải là lời khen gì, nhỏ nhẹ mở miệng phản bác lại. Chim nhỏ trong tay không biết có phải do ngộp lại không mà lại mổ một cái vào tay nó, nhưng không đau một chút nào, chỉ hơi ngưa ngứa. Nó mỉm cười, áp chim nhỏ lên mặt, áp mặt vào thân thể bé nhỏ ấm áp mềm mại. Trên người chim nhỏ vừa chào đời vẫn còn mùi trứng, bản năng của hồ ly khiến nó thật muốn cắn một cái.

"Không ngốc thì tốt rồi. Hôm nay đưa ngươi ra ngoài chơi được không?"

"Thật sao? Đi đâu? Đi đâu? Xa lắm không?"

"Có hơi xa một tý, nhưng ngươi khỏi lo, ngươi không cần phải đi, ta đưa ngươi đi xem chợ. Ta nghĩ rằng chắc là ngươi từ nhỏ đến lớn đều ở trên núi, nên mới không biết chữ cũng không biết nói, ngươi có thể xem kỹ cuộc sống ngươi vốn có thể có."

Cuộc sống mình vốn có thể có?

Tuyết Sắc chớp mắt, không hiểu lắm ý nghĩa của lời nói đó, nhưng Thương Ưng tưởng nó vẫn chưa hoàn hồn lại nên cũng không để ý.

Muốn đưa nó đi đến thị trấn là để đề phòng lỡ như, có lẽ sẽ có một ngày nhóc con sẽ muốn sống một cuộc sống bình thường của loài người, nếu không khi nó dần dần già đi, lại phát hiện người bên cạnh nó vẫn cứ như trước, trong lòng không biết sẽ cảm thấy như thế nào đây? Có lẽ sẽ giống như Phượng Anh đã từng nói, tìm cơ hội cho đứa nhỏ xuống núi, để nó từ từ quen với xã hội loài người. Như vậy nếu có ngày nó muốn rời khỏi thì nó sẽ có cách để sinh tồn trong thế giới ban đầu của nó.

Hơn nữa... hắn cũng không thể nào tưởng tượng được bộ dạng đứa nhỏ này dần dần già đi. Không phải hắn để ý nó không còn xinh đẹp, đáng yêu nữa, mà là khi trên mặt nó đầy nếp nhăn, điều đó giống như thể lúc nào cũng nhắc nhở hắn rằng tuổi thọ của con người ngắn cỡ nào, thời gian bọn họ có thể ở cùng nhau ít biết bao.

Nghĩ tới những ngày như thế còn khó sống hơn bất cứ thứ gì.

Trừ khi....

"Tuyết Sắc, ngươi có muốn tu tiên không?" Đây là cách duy nhất khiến tuổi tác không thể già đi, nhưng một khi Tuyết Sắc đi trên con đường này, có nghĩa là con đường giữa hắn và nó sẽ là hai con đường hoàn toàn đối lập nhau. Đường ai nấy đi, không ai liên quan tới ai. Nếu nhóc con muốn tu tiên, hắn sẽ đưa nó đi. Cho dù trong tương lai sư môn của nó sẽ nói cho nó biết rằng bọn họ chỉ có thể làm kẻ thù.

Tu tiên?

Tuyết Sắc nhớ những ngày tháng này, mọi người đều nói rằng người tu tiên có biết bao biết bao chuyện xấu, vì vậy cho dù biết bọn họ rất lợi hại, nhưng cái đầu nhỏ vẫn ra sức lắc. "Tuyết Sắc không muốn tu tiên làm người xấu. Không muốn! Không muốn! Không tu tiên đâu! Tuyết Sắc chỉ muốn đi xem chợ, có được không?" Nó không muốn nghĩ về vấn đề kỳ lạ này, nó cũng không muốn Thương nghĩ về vấn đề kỳ lạ này. Dù sao thì chỉ cần có thể ở bên cạnh nhau không cô đơn thì tại sao còn muốn nghĩ nhiều như vậy?

Đối với nó mà nói, chỉ cần không cô đơn, có thể sống mãi với Thương, có thể thỉnh thoảng ấp vài quả trứng, đó chính là hạnh phúc to lớn nhất.

"Được rồi, bây giờ chúng ta đi." Vẫn còn thời gian, bây giờ hi vọng đứa nhỏ này sống vui vẻ là được.

Một đôi mắt nhìn hai người đang cười kia, khóe miệng hơi câu lên thành một đường cong, đợi hai người đi về hướng mình đang đứng mới ung dung rời đi.

Thương Ưng là người như thế nào, từ lâu hắn đã phát hiện có người đang đứng ở xa nhìn hắn và Tuyết Sắc, nhưng vì không cảm nhận được sát khí, cũng không giống như có động tĩnh gì không bình thường. Vì thế hắn mới không lên tiếng, nhưng người tới rốt cuộc có tâm tư gì, hắn phải điều tra thử.

Hắn không lo cho an nguy của mình, hắn chỉ sợ vô tình liên lụy tới Tuyết Sắc. Thực ra đây cũng là lý do tại sao hắn muốn đưa Tuyết Sắc đến xem xã hội loài người, qua không lâu nữa, giữa bọn họ và người tu chân sẽ có một cuộc chiến. Trong lúc hỗn loạn, ngoại trừ hắn ra còn ai sẽ chăm sóc tốt cho Tuyết Sắc chứ. Nếu như thật sự có chuyện gì xảy ra, hắn gặp phải chuyện gì, hắn hi vọng khi không có hắn, một mình Tuyết Sắc vẫn có thể sống tốt ở thế giới loài người.

Tuyết Sắc lại không biết đã xảy ra chuyện gì, trước khi đến cung điện này, nó hoàn toàn bất tỉnh nhân sự mà ngủ trong lòng Thương Ưng. Lần này nó lại mở to mắt, chỉ cảm thấy cơ thể Thương Ưng hơi động, sau đó cảnh vật xung quanh nhanh chóng lướt qua như bay. Lúc nãy nó từ chỗ ấp trứng chạy qua, chắc hẳn cũng mất mười lăm phút, mồ hôi cũng đổ. Bây giờ quay lại nơi ấp trứng lại chỉ chớp mắt một cái đã tới. Đây không phải nó nói quá, chớp mắt một cái chỉ có mười giây, trong mười giây này, Thương Ưng đã đem nó tới trước cửa phòng ấp trứng, còn nhỏ một giọt máu lên trán của chim nhỏ giống như lúc trước hắn hay làm. Một luồng sáng mờ nhạt bao quanh chim nhỏ, sau đó chim nhỏ thoải mái mà nhắm mắt ngủ.

Không đợi người trong phòng ấp trứng nói cảm ơn, Thương Ưng đã đưa nó xuyên qua hết hành lang này đến hành lang khác, trực tiếp ra khỏi cửa cung, bỏ xa tiếng hành lễ của thị vệ ở sau đầu. Tuyết Sắc nhìn qua vai hắn, lại không thấy thứ gì cả.

"Thương nhanh quá! Nhanh quá đi!"

"Vẫn còn có thể nhanh hơn nữa." Lúc hắn bay trên bầu trời mới là tốc độ nhanh nhất của hắn, khi chạy, cho dù công lực có thâm hậu cỡ nào cũng khó mà vượt qua được một nửa tốc độ của tộc thú yêu.

"Thật không? Tốt quá đi! Tuyết Sắc chạy không nhanh, chân bị hư hư, không thể chạy nhanh nhanh được."

"Chân không có bị hư hư, chỉ là chạy không nhanh mà thôi. Nhưng ta rất thích chân của Tuyết Sắc, nhỏ nhỏ mảnh mai, rất đáng yêu." Hắn cũng biết chuyện chân của Tuyết Sắc, từng nghĩ rằng có cách nào có thể cải thiện được hay không, nhưng sau khi sờ vào, phát hiện đây là khung xương lúc sinh ra. Nhóc con này vừa sinh ra là đã như thế này, không biết lúc nhỏ sống như thế nào nữa. Chuyện này hắn vẫn không hỏi nhiều, sợ sẽ làm cho Tuyết Sắc nhớ lại mà buồn phiền.

"Có thật không?" Tuyết Sắc nâng cái chân của mình lên, cởi vớ và giày ra, sờ sờ cẳng chân non mềm, năm ngón chân đều tròn tròn, đầy đặn, giống y như đệm thịt nhỏ lúc nó còn là hồ ly, thật muốn nặn một cái, cắn một cái.

Cơ thể của con người lại không tiện ở chỗ này, không có cách nào cắn được chân của mình.

Thương Ưng thở dài, năng lực hành động của nhóc con thật kinh người. Hắn vừa mới nói mà nó lập tức đã cởi giày cởi vớ ra, còn kéo vào trong ngực mà dùng hai tay vừa xoa vừa nắn. May là nhóc con của hắn không bị hôi chân (wtf :))), mà chân nó có một mùi hương nhàn nhạt kỳ lạ như trên người nó. Hắn nhìn thấy hai tay nhỏ xinh của nó xoa xoa chân nhỏ mềm mại đo đỏ, thầm nghĩ đúng là chỗ nào của đứa nhỏ này cũng khiến người khác yêu thương.

Nhìn chân của mình một hồi cũng không thấy được đáng yêu chỗ nào nên nó ngoan ngoãn mang vớ giày vào, động tác cực kì linh hoạt. Những thứ mà Thương Ưng dạy cho nó, nó đều học rất chăm chỉ, ngay cả việc mặc quần áo cũng vậy.

"Tuyết Sắc rất thích Thương. Ngươi xem! Ngón tay dài dài, có lực. Chân thì to lớn, có thể chạy rất nhanh." Còn tốt hơn những thứ nho nhỏ không dùng được của nó không biết bao nhiêu lần.

"Thế ngươi còn thích cái gì ở ta nữa?"

"Thích mùi hương trên người Thương, thích đôi mắt của Thương, thích cái mũi của Thương, thích cái miệng của Thương, thích lông mày của Thương, với cả thích nhịp tim của Thương, đập thình thịch, thật êm tai. Ta thích được Thương ôm ngủ nhất, lúc đó bên tai sẽ có tiếng thình thịch thình thịch đó nha! Với lại có thể ngửi được mùi hương trên người Thương nữa. Tuyết Sắc thích lắm, thật muốn có thể như thế này mãi." Tuyết Sắc giơ ngón tay ra đếm từng điều từng điều một. Mỗi lần đếm, khóe miệng nho nhỏ sẽ cong lên một chút, bộ dạng rất thỏa mãn, giống hệt như đang đếm xem mình có những bảo bối gì.

Sau đó, nó ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt của Thương.

Thực ra nó còn thích những thứ trong mắt Thương. Nó không biết cái đó gọi là gì, nhưng vì trong mắt hắn có những thứ không thể hiểu được nên nó mới biết mình đang được Thương bảo vệ.

"Mỗi một thứ của Thương, Tuyết Sắc đều thích, thích nhất!"

Đôi mắt trong suốt long lanh cứ nhìn hắn chân thành, tin cậy như vậy. Trái tim của Thương Ưng vì thế mà cảm động, hắn cảm thấy như thể thứ mà hắn vẫn luôn muốn có cả ngàn năm nay nhưng không biết tìm ở đâu cuối cùng cũng được hắn ôm vào lòng.

"Ta cũng thích Tuyết Sắc."

"Thích nhất?" Trong đầu Tuyết Sắc có một âm thanh đang nói với nó: cái này rất quan trọng đó nha.

"Thích nhất." Hắn không cần suy nghĩ gì, cứ thế mà thốt ra hai chữ. Lúc nói, hắn vẫn toàn tâm toàn ý, không hề nghĩ đến những yêu tộc khác ở trong cung, cũng không nghĩ đến Ưng Hậu đã chung sống với mình mấy trăm năm nay.

Nghe được câu trả lời mà mình muốn nghe, Tuyết Sắc cứ luôn cười ha ha, vui như mở cờ trong bụng. Biểu cảm sinh động đến nỗi Thương Ưng nghi ngờ rằng trên đầu nhóc con sắp sửa mọc ra một bông hoa luôn rồi.

"Thương."

"Hửm?" Hắn say mê trong tiếng cười của nó.

"Chúng ta có thể giống thế này không? Cứ mãi mãi ở bên cạnh nhau?" Cuối cùng nó cũng nói ra tâm nguyện lớn nhất trong lòng nó.

"Đương nhiên là được." Mà hắn cũng quên mất nguyên nhân đưa nó đi dạo thị trấn.

"Cứ mãi cứ mãi ở bên nhau, như vậy rất tốt, đúng không?" Nghe được câu trả lời nó muốn nghe, đôi mắt to đột nhiên nóng lên. Rõ ràng là rất vui mừng rất hạnh phúc nhưng tại sao lại muốn khóc nhỉ?

"Đúng vậy! Như thế này rất tốt." Hơi nóng đó hình như có thể lây, Thương Ưng cũng cảm thấy nóng như vậy, hơi nóng truyền từ lồng ngực đến viền mắt, nóng đến nỗi trong lòng cảm thấy hơi hơi chua xót.

Cứ mãi cứ mãi ở bên nhau. Sau đó thì hắn không dám mong đợi gì hơn nữa.

"Tuyết Sắc, ngươi nhìn xem. Chúng ta đã tới rồi." Đứng trên vách núi cao cao, gió lớn thổi tới làm tà áo bay phần phật. Tà áo hơi phất phơ trong gió, tà áo trắng đen quấn vào nhau.

Tuyết Sắc nhìn từ trên trên cao xuống, nhìn thấy rất rất nhiều căn nhà nhỏ. Giữa những căn nhà có người đi tới đi lui. Lần đầu tiên nó nhìn thấy được cảnh tượng như thế này, không tĩnh lặng giống như ven hồ nước, không tráng lệ và quy củ như trong cung điện của Thương Ưng. Trong thị trấn nhỏ, có nhà đơn sơ cũ rách, có nhà to lớn lộng lẫy, có em bé mình mẩy lấm lem đang bắt trùng chơi, có văn nhân nho sĩ ăn mặc sạch sẽ thanh cao.

Mọi người đều chen chúc nhau mà đi, giữa họ đều có rất nhiều cơ hội gặp gỡ và có thể bắt đầu rất nhiều câu chuyện nhỏ.

"Thật nhiều thật nhiều người ghê! Bọn họ chắc là sẽ không cô đơn đâu, đúng không?" Thật nhiều thật nhiều người, cảm giác như thể chỉ cần mở mắt ra là sẽ có người nhìn ngươi, nói một tiếng "chào buổi sáng" với ngươi.

Thương Ưng cười gượng, lắc đầu.

"Tuyết Sắc, sự cô đơn trước giờ chỉ ở lòng người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net