#1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Năm năm trên ruộng sinh thu thảo , buổi buổi trong lầu đón tịch dương .Mây nước mênh mang ,trong chớp mắt 1 năm đã trôi qua .

Tiết sương giáng ,trăng lạnh,đêm khuya sương rơi càng nặng .

Trong Dạ Nguyệt Cung , hai mươi tư vị phương chủ theo thứ tự quỳ phục trên toà đại điện được lát bằng ngọc lưu ly óng ánh ,trầm ngâm ,chăm chú .

Một cơn gió đêm thổi qua , ngoài đại điện bóng cây lay động ,rải ánh trăng thành những viên ngọc vỡ rọi xuống mặt đất .

Giữa toà đại điện , người nọ một thân hắc ý ,khí sát phủ vây . Mái tóc đen cài chiếc trâm màu trắng , đôi mắt đẹp khép hờ , dung mạo vô cùng xinh đẹp . Tuy gương mặt có phần hơi tái đi nhưng tư thái phong tình vạn chủng , đẹp đến mức khiến người ta khó có thể nhìn thẳng . Ánh trăng nồng đậm như sương đọng trên đầu mày khẽ nhíu của nàng ,toàn thân toát lên vẻ cao ngạo của kẻ đi săn .

Đột nhiên ,người nọ hơi đứng lên ,vẻ thờ ơ không chút giấu giếm chậm rãi tiến về phòng nghỉ rồi buông mành rèm để mặc hai mươi tư vị phương chủ kia cay nghiến ,lui về đại sảnh .

-Thưa chủ tử ,tại sao người lại làm vậy chẳng phải người muốn thủ tiêu ? - Thanh âm ôn nhu như nước truyền đến ,Cố Nhi cận thần của nàng đầu mày hơi lộ vẻ khó hiểu .

-Bọn chúng là kẻ địch nếu có việc đến đây thật sự là có mục đích . Ta giết chúng chẳng phải là tự ta biến ta thành người bị người đời xem thường, nguyền rủa . Tuy ta chính là một đại ma đầu nhưng sau một thời gian tâm ý lay chuyển quyết định gác kiếm ,- Nói một hơi dài khiến cho làn môi ưu nhã hơi thở dốc ,tình trạng sức khoẻ của nàng hiện tại chưa thể rõ ,nhưng theo Thái Y có vẻ như nàng đã bị kịch độc phát tác .

-Vậy kết cục ? -Ôn nhu tĩnh lặng giả dối chỉ trong vài giây ,coi như cảm tạ lòng thành mến của nàng suốt bao năm qua Cố Nhi sẽ cho nàng .

-Hắn ta lập tức sai quân tiến đánh ta rồi trở thành anh hùng - Thiên Hàn đột nhiên ho khan lấy tay bụm miệng ,từng giọt máu lạnh nhạt lăn đều trên ngón tay mảnh khảnh .

- Cố Nhi nhìn gương mặt tái nhợt của nàng ,vội vàng lấy chén thuốc đen ngòm hướng miệng nàng mà tới . Cổ họng từng đợt rung chuyển ,hương vị đắng lan ra ngày một nhiều . Sau khi uống thuốc xong ,Cố Nhi lập tức lui ra ngoài mặc nàng muốn làm gì thì làm khuất trong bóng đêm khoé miệng Cố Nhi hơi nhếch lên vô cùng tà ác

Bên trong phòng ,nàng khẽ nghiêng người trên gường gấm chăn mây , mắt phượng thâm tàng hình như trong thuốc này có độc tố ,hiện tại cơ thể nàng đang nhiễm độc nếu có thêm sẽ có thể dẫn đến cái chết .

Không thể ngờ một nữ ma đầu như nàng lại bị chính người thân cận kích độc ,quả nhiên lời Lão đại năm trước nàng nên nghe theo

Nàng còn nhớ ,dưới gốc cây phượng vĩ .

Cung Cẩm lão đại ngồi dưới mái hiên ,một thân trường báo trắng tiêu dật ,đai lưng ngọc ,gương mặt tuấn tú được bào dưỡng thoả đáng ,dù đã ngoài bốn mươi ,nhưng vẫn cao lớn hiên nghang ,phong lưu phóng khoáng ,mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ phóng khoáng nam tính .

Hồi đấy nàng còn khá nhỏ ,vô tư tự tại ,gió thoảng lời nghe nên cũng chẳng bận tâm thấy vậy Cung Cẩm lão đại mày ngài nhăn nhó sai một tiểu nha đầu mang nàng vào đại điện.Lúc đấy gương mặt hắn ta rất tức giận sau khi nhìn thấy nàng lập tức ôn nhu tĩnh lặng ,khoé môi nhất câu :

'' Trên thế gian này ,con người là loài không đáng tin nhất . Dù cho là người thân cận đi chăng nữa ... Cũng không bao giờ được tin họ - Nàng khẽ lặp lại câu cuối ,coi như lần này ta đây thua nàng ,

Nàng đã hoàn toàn buông xuôi ,sư phụ nàng trước khi chết muốn nàng tâm nguyệt gạt bỏ mọi tà niệm trong người mà sống tốt. Bản thân nàng đã không còn muốn sống nữa rồi nàng đã cảm nhận thấy những linh hồn đau khổ kia đang mời gọi nàng ,Lão đại chết đi coi như Thiên Hàn. đây cũng chết rồi ,bản thân nàng từ từ đã lâm vào bóng tối không thể cứu vãn được nữa .

******

Trên đỉnh Luân Hồi ,trời đất một mảnh sương trắng ,đục ngầu không rõ ,vắng vẻ lượn lờ tựa như không nhìn rõ thế giới .

Thiên Hàn lạnh nhạt cúi đầu nhìn bản thân,chân đạp vân vũ , toàn thân nhẹ phiêu diêu lay động ở trong trời đất ,theo mơ hồ có thể thấy được phía trước thăm thẳm .

Trong đầu hiện lên nghi hoặc ,chẳng lẽ đây chính là kiếp luân hồi mà người đời truyền tai.Vậy nơi này là hoàng tuyền ,chẳng qua là vì , ở đây tại sao ở đây không hề có lấy một con quỷ nào hết ,trên con đường này nghe cả một bóng dáng cũng không có ,xem ra đường hoàng tuyền cũng tịch mịch a .

Sương mù nặng nề , Thiên Hàn một đường đi về phía trước ,con đường này tựa hồ vĩnh viễn không có điểm cuối ,nhưng lòng nàng ngày càng rõ ràng ,không chút sợ hãi ,ngược lại hoàn toàn như được giải thoát ,trên mặt nàng ,mang vẻ đạm mạc xa cách , ánh mắt là không gợn sóng sợ hãi .

Hết thảy cũng trôi qua ,trong lòng nàng ,không có cha mẹ, tỷ muội huynh đệ,ngay cả người chiếu cố của nàng cũng chết , ngay cả người thân cận của nàng cũng tìm cách gạt bỏ nàng , nàng còn cái gì mà tiếc nuối .

Đi hết một đoạn đường ,mơ hồ thấy phía trước có một cánh cửa thuỷ tinh lay động tựa nước gợn ,tạo ra từng đợt sóng nhạt ,một vòng rồi lại một vòng lớn ,sau đó tĩnh lặng trở lại nhưng chỉ trong chốc lát ,rồi lại kinh hoàng tạo ra đợt sóng nhộn nhạo nối tiếp .

Nàng đi thẳng đến phía trước cửa thuỷ tinh ,bốn phía không một bóng dáng ,trừ cái cửa đung đưa kia ra tựa hồ không một vách tường,vì nàng đứng lại ,tựa hồ như có một bóng người đang nhìn theo nàng .

-Xin chào vị này đến đỉnh Luân Hồi ,ngươi đã chết rồi ,giờ thì luân kiếp chuyển phương thôi -Thanh âm mềm mại tựa hoa vang lên,trong đầu nàng hiện lên sự chán ghét ,kiếp sau sao ? Hảo ,nàng cũng muốn toại nguyện ý chỉ sư phụ coi như lần này hảo hảo nghe theo Cung Cẩm .

Cái cửa thuỷ tinh kia chợt tĩnh lặng ,gió mây gợn lên ,nàng từ từ tiến vào vóng xoáy màu lam định mệnh ..số phận kiếp trước đau khổ ,mệnh theo kiếp này nàng sẽ vì chính bản thân mà đương đầu mọi thử thách .

*************

Đôi mắt nàng mở ra tựa hồ không nhìn rõ lắm ,chung quanh một mảnh u ám ,đột nhiên cơn đau truyền đến tay chạm đỉnh đầu máu đọng khô vào mảnh vải trắng , bỗng động tác chợt ngừng lại nhìn thẳng về người đối diện .

-Không ngờ lại có thể tỉnh được - Một thân y trường bào đen tiêu dật ,thắt lưng thêu hình con trăn ,Ngọc quan buộc tóc ,ngũ quan tuyệt mĩ . Ánh trăng như sa mỏng đánh vào dung mạo tuấn tú của người nọ ,thâm tàng ,nhẵn nhụi tựa độc xà. Theo trí nhớ của thể xác hình như là Nhị hoàng tử Tà vương .

-Ân - Thanh âm mềm mại như nước truyền đến tai y khiến y hơi sững người ,ánh mắt kia băng lạnh đồng thời không nhìn thấy đáy ,gương mặt nàng lại càng không có nửa điểm giao động ,khoé môi nhất câu .Một lần nữa mở mắt ,tại sao lại nghông nghênh thâm tàng ,tao nhã bức người như vậy

-Huyền Nguyệt ,ngươi nhìn Thiên Tựu thân cận của ngươi đi ,ngươi nhìn xem cô ta bị như vậy mà ngươi còn không lấy nổi một tia thương hại - Không tin vào mắt mình ,Tà vương chỉ tay vào đại điện cách đấy không xa xuất hiện một tiếng kêu bén nhọn , tiếp theo là tiếng ồ ồ của nam tư kia cùng thanh âm bạt tai ,y phục của nữ nhân kia bị kéo rách trông vô cùng thảm thương .

-Không ngờ rằng nàng luân hồi vào Hạ Huyền Nguyệt ,một nữ nhân yếu đuối nhu nhược , dung mạo xấu xí

Mẹ ruột của thân thể này là Khúc thị đã qua đời khi nàng mới tròn đầy tháng,cha ruột của nàng là Hạ thừa tướng thay cho Khúc thị là thị thiếp Mỗ Thanh quản lý nàng ở đấy nàng luôn bị ghẻ lạnh ,coi thường nhiều lúc còn muốn đâm vào cột trụ cho đỡ nhục nhưng Mỗ Thanh kịp phát hiện bắt nàng vào chuồng lợn suốt 3 canh giờ .

May mắn tỷ tỷ của ruột của Khúc Thị là - mẹ nàng ,là đương kim Thái Hậu Tây Sở ,là do nàng làm chủ đem Huyền Nguyệt hứa gả cho Thần Vương làm phi từ nhỏ ,mà hoàn toàn không hay biết trong lòng Thần Vương không hề ủng hộ cuộc hôn nhân này ,ngược lại Huyền Nguyệt sau khi ngắm nhìn hắn liền đem lòng mến mộ ,nhưng do bản tính nhu nhược dung mạo xấu xí của nàng mà bị hắn từ hôn ,lâm vào đau khổ định nhảy xuống giếng tự vẫn xong vẫn bị Mỗ Thanh nhìn được cho nàng nhịn 4 canh giờ trong phòng cấm được ra ngoài ngay cả ăn uống cũng phải tiết chế .

Còn nghe đồn rằng từ khi sinh ra không ít lần mang lại hoạ khí hơn nữa từ nhỏ tóc mai đã xoà mắt trái dường như là ẩn số sợ rằng thiên cơ sụp đổ , cuối cùng hoàng thượng sai Tà Vương dụ nàng vào nhà kho rồi đem nàng đâm vào cột trụ hôn mê chẳng qua Tà Vương thấy nàng có chút không đành bèn băng bó chỗ thương lại chứ cũng không nghĩ đến tình cảnh nàng còn sống .

Hầu như trong gia phủ của Huyền Thừa Tướng ai cũng biết vụ nàng đã lâm vào hôn mê nhưng không lấy một bóng người đến hỏi thăm cứ ngỡ rằng nàng chết thật coi như gạt bỏ đi được con kì đà cản mũi hơn nữa thuộc hạ cận thần ( hay còn gọi là nha hoàn ) của Hạ thừa tướng là Mộ Dung sau khi nhìn thấy Huyền Nguyệt đã không ưa nổi ,suốt ngày lợi dụng nàng làm việc xấu rồi đổ oan sau khi thấy nàng chết đi vô cùng sung sướng đến nỗi cả ngày cười đến hơn chục lần nhưng chưa một lần Huyền Nguyệt dám hé môi . Lục lại kí ức chỉ toàn thấy bi kịch thật bất hạnh ,bất hạnh .

-Cô ta không liên can đến ta - Nam tử kia hơi nhướng mày ,ánh mắt lộ ra tia thú vị,tiếng ra lệnh vang đến ngoài điện :

-Mau dừng tay thả Thiên Tựu ra - Đám nam nhân đang được dịp vui vẻ kia chợt mất hứng rời khỏi người Thiên Tựu chỉnh đốn lại y phục rồi tự động lui ra ngoài .Nữ nhân kia khuôn mặt tái nhợt mi ướt đẫm lệ ,làn môi mỏng rớm máu hiện tại đầu óc quay cuồng trông rất thảm thương .

Tên súc sinh kia ngươi mau thả tiểu thư ra -

Chợt như bị kích động lệ quang tràn mi Thiên Tựu, tiểu thư nàng vốn rất nhu nhược ,bất cứ tiểu thiếp nào đều đối xử tốt ,vừa nãy chứng kiến cảnh nàng bị đem đâm vào cột trụ khiến Thiên Tựu điên cuồng hét lên không ngờ nàng lại có thể tỉnh lại chắc là do phúc khí của phu nhân trên trời . Thanh âm Thiên Tựu càng về cuối câu càng bé lại chỉ yếu ớt nói chưa ra hơi ,tựa gió thoảng nghe cũng không rõ ràng .

Huyền Nguyệt chợt quay đầu ra ,ánh mắt sắc sảo lướt qua nàng không chút giao động nửa điểm thương hại cũng không lấy ,tại sao tựa khắc lại thay đổi quá nhiều đến vậy ?

Tại sao ngươi lại làm vậy - Nàng hơi nhếch môi ,hắn cứu nàng ta là muốn nàng tâm ý lay chuyển động lòng toàn lực nghe theo lời hắn .

-Không cần đề phòng như thế ! Ta chỉ thấy ngươi rất thú vị - Thân ảnh đen tiêu dật tiến về phía nàng ,làn môi ưu nhã không tỳ vết kề tai nàng hơi thở âm hàn lan ra khiến nàng có chút không tự nhiên ,gót giày chếch lên tung một cước vào người hắn .

Cảm nhận được nhịp gió ,hắn ta may tránh kịp .Ngũ quan không hề biến sắc ngược lại càng hưng phấn ,trong tay lợi kiếm chĩa về phía cổ họng nàng .

Nàng đã hảo hảo quyết tâm sống tốt chắc chắn không vì một chiêu thức mà bại danh uổng công năm xưa thành nữ ma đầu Tà phái .

Thân ảnh nàng đột nhiên biến mất ,từ đằng sau gió sắc tựa dao thanh dao nhỏ tiến đến yết hầu của Tà Vương . Đột nhiên ,nàng hạ đao hai tay ôm lấy đầu có vẻ như vẫn chưa lành ,thân lực của thể xác này chỉ cần hảo hảo rèn luyện ,nội lực cũng cần phải tăng cường thì chắc sẽ không đến nỗi như thế này . Đầu óc choáng váng giây lát ,nàng đi ra ngoài đại điện tiến về phía Thiên Tựu, Tà Vương nhìn theo, miệng khẽ cười nàng có lẽ chẳng thay đổi gì cả ?

Không ngờ rằng ,nàng tiến đến Thiên Tựu dùng gót giầy dẫm lên người cô ta

Rắc rắc - Tiếng xương sườn gãy vụn ,đau đớn Thiên Tựu kêu lên một tiếng rồi ngất đi

-Sao ngươi lại làm vậy - Nữ nhân này thật sự rất tàn ác ,không ngờ bao năm qua toàn là nguỵ trang .

-Qúa yếu đuối - Thanh âm mềm mại tựa nước truyền đến ,nữ tử kia mày hơi nhíu lại , ánh mắt dưới những sợi tóc đồng thời lạnh lùng băng giá ,hướng nhìn theo giọt máu đang rỉ trên bờ môi Thiên Tựu khoé môi anh đào khẽ nhếch lên , gót giày hơi chếch ra tránh khỏi người Thiên Tựu rồi lạnh lùng lui đi .

Đột nhiên ,chân nàng bước hơi chậm lại rồi chợt dừng hẳn . Thanh âm xa cách vọng lại :

-Ngươi muốn làm gì cô ta cũng được - Rồi chân nàng tiếp tục bước đi nhanh hơn ,đến chỗ đi khuất bóng, Tà Vương mới hết quay đầu lại nhìn nàng . Huyền Nguyệt bây giờ không còn như xưa nữa !

- Tiểu Linh ,ngươi ra đây - Tà Vương nhẹ thở dài ,lệnh vang vọng ra ngoài đại điện .

-Có việc gì ạ - Tiểu Linh nói

- Mau đem Thiên Tựu vào gian phòng trống nghỉ ngơi - Nói xong ,hơi thở nhàn nhạt từ trường bào lan ra dễ chịu vô cùng ,hắn nhẹ gấp lại quạt giấy trên tay từ từ đi vào trong . Trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười ,có bản lĩnh ..tốt lắm ,rất tốt ....

******

Theo trí nhớ ,nơi Huyền Nguyệt nữ tử này ở là Dạ Cung . Tiến vào Dạ Cung:

Gian phòng cổ kính ,bốn phía thoang thoảng mùi tùng dễ chịu .

Đại điện lúc này không một bóng người , âm u tĩnh mịch từ từ bước vào trong .

Phòng nghỉ bố trí đơn sơ bên góc tường có đặt một cái giường rèm màu trắng ,đọng trên từng sợi ren mỏng bụi phủ đầy . Mạng tơ giăng nơi này đã lâu không có người ra vào , ngón tay tựa bạch ngọc phủi nhẹ lên mặt sập gụ ,trơn láng chắc chắn là đồ tốt .

Cơn đau lại truyền đến tựa như sắp nứt ra ,cánh môi phấn hồng chợt run nhẹ , cả thân hình mảnh mai hơi ngã xuống may thay tay Huyền Nguyệt bất ngờ bám vào sập gụ mà chống đỡ được .

Qủa thật bị như vậy rất mệt mỏi ,từ từ tiến đến chiếc giường nhỏ ,lớp phấn nguỵ trang trên mặt hơi bong ra lộ ra đôi mắt tuyệt mĩ đường cong khoé mắt mị hoặc mê người dung mạo xinh đẹp dường vậy ...

Đột nhiên ,một tiếng nói mang theo sắc thái quở trách theo đó truyền đến, ngay lập tức ,trong gian phòng vốn vắng vẻ yên ắng truyền vào một loạt tiếng bước chân .

-Mộ Dung tỷ tỷ ,tiểu thư..không chết ...

Tiểu nha đầu bị kinh hoảng lúc nãy nhìn thấy người mới lập tức cúi chào ,bối rối đến sát bên thiếu nữ dẫn đầu ,thấp giọng kề sát tai nàng mà nói ,càng đến cuối câu thanh âm vốn nhỏ lại càng thêm nhỏ :

Cái gì ?

Thiếu nữ được gọi là Mộ Dung kia nhất thời trợn mắt ,đầy vẻ không tin tưởng nhìn về phía giường cách đó không xa ,chỉ thấy Huyền Nguyệt đang nằm trên đó không hề nhúc nhích ,vẻ hoài nghi trong mắt lại càng thêm sâu .

-Tỷ tỷ ,là thật mà nô tỳ tuyệt đội không cả gan nói bậy

Nhìn thấy vẻ hoài nghi trong mắt Mộ Dung ,tiểu nha đầu đánh liều bước về phía giường ,ánh mắt sắc sảo nhìn chằm chằm rồi lại liếc sang tiểu nha hoàn bên cạnh ,lại lập tức hướng về phía Huyền Nguyệt đang nhắm mắt nghỉ ngơi còn chút nghi hoặc mà đưa ngón tay ra để lên chóp mũi nàng .

Tiếng hít thở đều đều của Huyền Nguyệt khiến tròng mắt Mộ Dung hiện lên vẻ căng thẳng ,trong lòng không ngừng tự hỏi ,sao lại có chuyện người chết sống lại .

Nàng vừa rồi đã bẩm báo Thái Hậu bảo tử mà !

Vậy mà giờ này người còn sống sờ sờ ra đấy ,việc này ,bảo nàng phải làm thế nào cho phải .

Hai mắt Mộ Dung liếc qua tiểu nha đầu rất nhanh ,lại nhìn chằm chằm vào Huyền Nguyệt đang ngủ say ,tay không nhịn được vươn ra cầm lấy tấm chăn bên trong giường ,chậm rãi trùm lên mặt nàng

Nguy hiểm đến gần ,Huyền Nguyệt vốn đang làm bộ ngủ say ngay khi tấm chăn định ngăn hơi thở cuối cùng của mình lại , hai tay vốn chuẩn bị sẵn sàng từ lâu liền giơ lên ,chặn hành động của Mộ Dung lại .

-Tiểu..tiểu thư ... -Vốn còn chưa hồi phục tinh thần sau khi chứng kiến cảnh Huyền Nguyệt chết đi sống lại ,Mộ Dung lòng có chút chột dạ .

Hạ Nguyệt ( Viết tắt : Hạ Huyền Nguyệt ) bình tĩnh mở mắt ,lạnh lùng mà yên lặng thu hết biểu hiện căng thẳng chột dạ của Mộ Dung vào đáy mắt đồng thời lục lại kí ức sẵn trong đầu về Mộ Dung.

Mộ Dung này vốn là nông dân nghèo không ngờ dung mạo lại xinh đẹp được Hạ Ngũ Vân ( Hạ thừa tướng ) ưu ái lên làm thuộc hạ cho hắn

Từ ngày đó ,Mộ Dung bắt đầu lộng hành quái ác , bốn nha hoàn do Khúc Thị giữ lại cho nàng đều bị ả lần lượt gặp chuyện không may ,người thì chạy trốn hoặc chết rồi may thay Thiên Tựu không bị ả ta làm khó dễ chỉ qua là hành hạ một chút nếm vài roi vọt để làm thoã mãn Mộ Dung ra , thì vẫn được coi là vận phúc hơn các nha hoàn khác .

Mộ Dung tạm thời ở trong Dạ Cung cùng với thuộc hạ của mình thêm nàng nữa tổng cộng là có ba người tất cả nhưng thỉnh thoảng nàng ta mới đến Dạ Cung một lần nào ngờ hôm nay thấy nàng đã ở sẵn trên giường tưởng rằng mang thi thể nàng về nhà rồi làm tang nào ngờ đúng lúc thuộc hạ báo tin nàng chết đi sống lại .

Mà Huyền Nguyệt bình thường rất e ngại Mỗ Thanh ,mặc dù Mộ Dung đối xử với nàng rất bất kính ,lại chiếm hết tiền tiêu vặt hàng tháng ,Huyền Nguyệt cũng không dám lên tiếng .

Nhưng Huyền Nguyệt từ động tác cùng với sát khí tản mát ra từ trên người nàng ta liền đoán được,Mộ Dung vừa rồi nhất định muốn đẩy mình vào chỗ chết ,bằng không tình huống đã biết rõ ràng nàng đã tỉnh lại sẽ không biểu hiện ra vẻ hoang mang rối loạn như vậy .

-Ta đã mê man bao lâu rồi - Thu lại ánh mắt chăm chú vào Mộ Dung ,thu lại khí tức sắc bén trên người ,nàng chậm rãi ngồi dậy dưới sự nâng đỡ của nha hoàn nọ .

Chỉ là ,có lẽ Huyền Nguyệt kia lúc bị Tà Vương đập đầu mà không hề phản kháng hẳn là đã ôm ý nguyện chết đi ,nàng chỉ cảm thấy lúc này trước mắt đều biến thành màu đen ,thân thể không vững lập tực phải dựa vào người nha hoàn nọ .

Cho đến lúc này thì Mộ Dung đã giấu nhẹm đi vẻ chột dạ trước đó ,chỉ là trong lòng trước sau vẫn canh cánh vẻ lạnh lùng băng giá tản mát ra trong mắt Huyền Nguyệt lúc mới rồi .Điều này làm cho Mộ Dung không khỏi hoài nghi Huyền Nguyệt đã biết được ý đồ của nàng khi nãy .

- "Tiểu thư mất máu quá nhiều, đã mê man suốt một canh giờ rồi! Cũng may phu nhân trên trời linh thiêng phù hộ cho tiểu thư gặp dữ hóa lành!"

Mắt thấy trong phòng loáng thoáng có bóng mấy cung nữ thái giám của điện Thái Hậu đi vào, Mộ Dung vội vàng đắp lại chăn cho Huyền Nguyệt , lập tức hồng hai vành mắt, có chút nghẹn ngào mở miệng trả lời.

Nhìn Mộ Dung chỉ trong một thời gian ngắn đã thay đổi được vẻ mặt của mình, Huyền Nguyệt không khỏi cười nhạt, chỉ là nét mặt vẫn suy yếu như trước, chỉ vươn ra một tay, chỉ vào chiếc bàn tròn phía trước, mở miệng:

". Mộ Dung rót chén nước lại đây, ta khát rồi!" Dứt lời, nàng liền nhắm lại hai mắt dưỡng thần đầy mệt mỏi.

Thấy đã có cung nữ phát hiện ra Huyền Nguyệt sống lại mà chạy đi bẩm báo Thái Hậu, trong lòng Mộ Dung dù có không muốn cũng chỉ có thể nghe lời Huyền Nguyệt nói, đi tới bên cạnh bàn, rót cho nàng một chén nước!

Chỉ là đợi khi Mộ Dung quay trở lại bên giường thì phát hiện ra Huyền Nguyệt tựa hồ đã ngủ thiếp đi, mà xung quanh đã có một vài cung nhân đang nhìn qua phía các nàng, điều này làm cho Mộ Dung chỉ có thể ngoan ngoãn thuận theo ý chủ nhân, bưng chén nước đứng bên giường, chờ Huyền Nguyệt tỉnh giấc.

Nhưng một lần chờ này là nửa canh giờ, Mộ Dung chỉ cảm thấy hai tay mình tê dại, lòng bàn chân đau buốt, ánh mắt vốn xem như bình tĩnh, lúc này lại mơ hồ lộ ra một chút tức giận. Huyền Nguyệt đợi thứ cảm giác hoa mắt chóng mặt kia biến mất, mới chậm rãi mở mắt, lại kịp thấy hết vẻ không kiên nhẫn của Mộ Dung chính lúc này, khóe miệng không khỏi cong lên một chút, cười nhạt, ngón tay ngọc khẽ nâng lên:

Mệt mỏi ngươi rồi, đưa ta đi!"

Rốt cục đợi đến lúc Huyền Nguyệt tỉnh lại, Mộ Dung thầm nghĩ rồi đem ly trà nặng tựa Thái Sơn kia đưa qua, mặt đầy vẻ tức giận vươn ra tay phải đang cầm ly trà, nhìn cũng không nhìn đưa thẳng đến trong tay Huyền Nguyệt

"Choang..." Không biết có phải là do tay Huyền Nguyệt không có lực hay không mà ngay trước khi Mộ Dung giao cái chén ra thì nước trà đã hơi lạnh trong chén liền đổ tràn thấm ướt tay ngọc của Huyền Nguyệt , cái ly trà tinh xảo cũng rơi xuống, vỡ tan.

"Làm càn!" Đúng lúc ấy, từ cửa truyền đến một tiếng quở trách giận dữ đầy uy nghiêm, toàn bộ cung nữ trong phòng đều nhận ra chủ nhân của giọng nói này, tất cả đều cung kính quỳ xuống, chỉ còn Mộ Dung vẫn chưa lấy lại tinh thần đứng chết trân tại chỗ.

"Thái hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!" Nghe được tiếng hô của mọi người, Mộ Dung ngay lập tức theo đó mà quỳ xuống, chỉ là so với vẻ không kiên nhẫn vừa rồi thì bây giờ cả người nàng khẽ run, cái

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net